• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (17 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-144

CHƯƠNG 144: KHÔNG ĐƯỢC ĐI BỪA NỬA ĐÊM




Tống Thanh nhìn cơn mưa bên ngoài, đột nhiên cô có một ý tưởng, cho nên cô trải bản vẽ lên sàn xe sau đó ngồi trên thảm bắt đầu vẽ.
Tống Ngũ và Hà Nhật Dương, một người thì đang cầm một cuốn sách nghiêng người trên sofa, một người thì đang ôm laptop giải quyết công việc ở chỗ quầy rượu.
Cả ba người đều bận việc của riêng mình nhưng nhìn lại vô cùng hài hòa.
Lúc Tống Thanh vẽ xong nét cuối cùng thì cô liền lấy điện thoại ra để chụp ảnh, lúc cô gửi ảnh bản vẽ cho Charles thì ô tô đột nhiên phanh gấp.
“Có chuyện gì xảy ra thế?” Hà Nhật Dương lập tức nhìn sang Lý Xuân mà hỏi.
Lý Xuân liền xoay người đến buồng lái, chỉ một lát sau hắn ta quay lại thông báo: “Mấy hôm trước ở đây bị một trận mưa rất to, cho nên mặt đường hình như bị làm hỏng, người dân địa phương đang tập trung sửa đường.”
Tống Thanh cũng nhìn sang.
Quả nhiên là ở phía trước có rất nhiều người đang dầm mưa sửa đường.
Xem ra hôm nay không thể đi qua chỗ này được rồi.
Lúc này có một người dân đi qua chào hỏi: “Đoạn đường này bị hỏng mất rồi cho nên hôm nay không thể đi qua được! Ngày mai sửa xong rồi thì mới có thể đi!”
Lý Xuân híp mắt khách sáo nói với đối phương: “Chú à, quanh đây còn có con đường nào khác không?”
“Không có, muốn vào núi thì chỉ có mỗi con đường này thôi.” Chú kia trả lời: “Các cậu đều là người ngoại tỉnh à? Người lên núi để nghỉ mát mùa này rất đông. Nhưng mà, hôm nay các cậu không thể đi qua được, hay là các cậu tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một đêm đi, chờ ngày mai mặt đường được sửa xong thì hẵng đi. Nếu không thì sẽ rất nguy hiểm!”
Lý Xuân nhìn tình hình hai bên đường, đúng là đất lở rất nghiêm trọng, hắn ta liền nói với chú kia: “Cảm ơn chú nhé, ở xung quanh đây có chỗ nào để nghỉ ngơi không?”
Đại thúc nhìn thoáng qua hai chiếc Limousine, vội vàng nói: “Chúng tôi đang chuẩn bị về nhà, nếu không thì các cậu đợi một lúc rồi đi cùng chúng tôi, cố chịu ở trong thôn một đêm.”
Lý Xuân nói cảm ơn sau đó quay về thông báo tình hình, Hà Nhật Dương quay đầu nhìn Tống Ngũ: “Ở đây thực sự có cái loại nấm có thể ăn được kia à?”
“Đương nhiên là có rồi. Tôi đã ăn rồi!” Tống Ngũ bày ra vẻ mặt đương nhiên mà trả lời: “Mẹ tôi đã từng nấu rồi.”
Hà Nhật Dương quay đầu nhìn về phía Tống Thanh: “Thanh Thanh có muốn ăn không?”
Tống Thanh gật đầu cười: “Cũng được. Ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì cả, lại còn phải đợi nữa. Chúng ta cứ vào trong thôn đợi cũng được, nhân tiện có thể mua ít đồ.”
Tống Thanh đã nói như vậy nên mọi người đều quay đầu xe lại, lái thẳng về phía thôn gần đó.
Ở trên đường cái, mặt đường biến thành những vũng bùn.
Cũng may là tính năng của chiếc xe thực sự rất cao cấp cho nên bọn họ không cảm thấy lắc lư một chút nào cả.
Những người dân trong thôn dẫn đường ở phía trước, phía sau hai chiếc xe lớn lảo đảo kiên cường đi theo.
Đi tầm một giờ thì tới được thôn.
Lúc Tống Thanh xuống xe, thì cô mới biết rằng quyết định này của mình là vô cùng sáng suốt!
Thì ra con đường núi một trăm dặm quanh đây chỉ rải rác có mấy thôn làng nhỏ. Những người này không chỉ đảm nhận việc tu sửa và bảo vệ con đường này mà còn chịu trách nhiệm về việc đảm bảo sự an toàn xung quanh.
Bây giờ là mùa mưa, chính là mùa mà rắn độc xuất hiện.
Nếu không chuẩn bị những loại thuốc để ngăn chặn độc rắn thì đi lại trong núi rất nguy hiểm.
Nếu mọi người lựa chọn chờ ở trên đường, ở trong xe thì an toàn nhưng xuống xe thì chưa chắc.
Người dân trong thôn cũng rất hiếu khách, thấy có người lái chiếc Limousine lớn như thế tới, thì đều ào ào đổ ra xem rất náo nhiệt.
Tống Thanh chú ý đến một hiện tượng.
Trong thôn không có trẻ con.
Những người ở chỗ này hầu hết đều đã năm mươi tuổi trở lên rồi, chỉ có mấy người vẫn còn trẻ một chút là những người phụ nữ cũng xấp xỉ bốn mươi rồi.
Những người còn lại đều là những người già.
Không hiểu vì sao mà Tống Thanh cứ cảm thấy có thứ gì đó rất kỳ lạ.
Tống Thanh không nhịn được mà kéo kéo ta Hà Nhật Dương: “Anh có cảm thấy là thôn làng này hơi là lạ không? Thường thì trong làng phải có cả người già và trẻ con thì mới bình thường đúng không?”
Hà Nhật Dương đã sớm phát hiện ra điểm này rồi.
Nhưng hắn không cảm thấy có gì không ổn cả.
Mọi người chỉ ở lại chỗ này một đêm mà thôi.
Huồng hồ bây giờ trời còn đang mưa nên không thể cắm trại được, cho nên chỉ có thể ngủ trên xe.
Vì thế mà Hà Nhật Dương vỗ vỗ vào mu bàn tay của Tống Thanh mà nói: “Ngày mai đường được sửa xong thì chúng ta sẽ đi ngay. Nếu như mà bọn họ đòi tiền thì cho họ ít tiền là được. Chỉ cần là những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì sẽ không gọi là vấn đề. Chúng ta ở bên ngoài thì phải hết sức khiêm tốn. Đương nhiên, nếu như bọn họ muốn chơi trò cướp đoạt thì chưa chắc bọn chúng có thể ngăn được chúng ta. Chúng ta có đầy đủ tất cả trang bị.”
Những lời nói này của Hà Nhật Dương vào lúc này khiến cho Tống Thanh yên tâm hơn một chút.
Tống Ngũ chạy về từ bên ngoài, hắn ta đưa ô cho Lý Xuân rồi nói với Hà Nhật Dương và Tống Thanh: “Cái thôn này thực sự rất kỳ lạ. Tôi vừa mới đi gặp trưởng thôn về, các cậu đoán xem thế nào? Trưởng thôn của bọn họ lại là một cô gái tầm ba mươi tuổi rất xinh đẹp.”
Hà Nhật Dương nhíu mày nói: “Chúng ta cứ ở trên xe thôi, đừng có xuống. Nếu như cần nấm thì chúng ta bỏ tiền ra mua là được.”
Hà Nhật Dương đang nói thì người dân bên ngoài tới đập cửa xe.
Lý Xuân vội vàng đi ra ứng phó.
Người dân cười ha hả nói: “Trưởng thôn nghe nói có khách tới nên muốn mời các vị cùng ăn cơm.”
Lý Xuân cười khả ái trả lời: “Không cần khách sáo thế đây, chúng tôi ăn ở trên xe là được rồi.”
Người dân kia lúc đầu còn cười ha hả nhưng chỉ trong nháy mắt đã ra vẻ trưởng lão.
“Các vị coi thường chúng tôi là người trên núi đúng không?” Giọng điệu của đối phương đã trở nên không tốt.
Lý Xuân định mở miệng giải thích thì Hà Nhật Dương liền nói: “Được, lát nữa chúng tôi sẽ đến. Phiền ông chuyển lời đến Trưởng thôn là chúng tôi nhất định sẽ đến làm phiền.”
Sau khi nghe Hà Nhật Dương nói những lời này thì lúc này mấy người kia mới hài lòng xoay người rời đi.
Tống Thanh kinh ngạc nhìn Hà Nhật Dương: “Không phải anh nói là...”
“Đối phương đã có lời mời rồi, nếu như chúng ta không đi thì không thích hợp cho lắm.” Hà Nhật Dương còn chưa mở lời thì Tống Ngũ đứng một bên đã khoanh tay nói: “Nhưng mà chúng ta không thể đi cả được.”
Hà Nhật Dương gật đầu nói: “Đúng thế, chúng ta không thể đi cả. Phải để một người ở lại trông chừng chừng xe, những người còn lại sẽ theo chúng ta qua đó. Lý Xuân, cậu đi cùng còn các trợ lý và bảo vệ khác ở lại trông xe.”
Lý Xuân lập tức gật đầu: “Vâng, thưa Tổng giám đốc.”
“Đi ra khỏi nhà thì phải gọi tôi là Cậu hai!” Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương liếc mắt nhìn ra màn mưa bên ngoài: “Tôi luôn cảm thấy rằng đêm nay chúng ta sẽ được nhìn thấy một số hình ảnh thú vị.”
Sau khi Hà Nhật Dương sắp xếp xong, những người ở lại trong xe không ăn cơm mà chỉ ăn một chút đồ ăn sẵn có.
Trong xe duy trì trạng thái tối om.
Không ai biết có người đang ở trên xe.
Dù sao thì bọn họ cũng không xuống xe nên người dân trong thôn cũng không biết trên xe có tổng cộng bao nhiêu người.
Tống Thanh đi theo Hà Nhật Dương và Tống Ngũ, họ che ô, lội qua những vũng nước mưa lầy lội rồi đi vào chính giữa thôn.
“Cẩn thận.” Hà Nhật Dương ôm Tống Thanh vào trong khủy tay một cách tỉ mỉ, ô trong tay cũng nghiêng về phía Tống Thanh.
Tống Thanh cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của Hà Nhật Dương thì đáy lòng tràn đầy sự ấm áp.
Tống Ngũ đi ở phía trước, che đi tầm mắt của Tống Thanh.
Lúc Tống Ngũ dừng bước, Thẩm Thấy mới nhận ra rằng họ đã đến nơi.
Tống Thanh cất ô rồi ngẩng đầu quan sát căn nhà gỗ to lớn một chút.
Cả cái nhà gỗ này nhìn giống như một cây nấm rất lớn.
Cao khoảng chừng hơn 3 mét.
Kiến trúc của ngôi nhà là hình trụ, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy.
Vây xung quanh ngôi nhà lớn là những khối kiến trúc hình nấm cỡ nhỏ.
Giống như là các vì sao vây xung quanh mặt trời vậy.
Cái thôn này đúng là không lớn, tổng cộng chỉ có mười mấy căn nhà hình nấm như vậy.
Lúc mọi người đi tới cửa thì đã có người ra đón tiếp rồi.
“Khách quý đến nhà, đúng là chuyện vui, mời các vị vào bên trong.” Lúc người phụ nữ trung niên đang cười khả ái nhìn thấy Tống Ngũ thì ánh mắt đột nhiên sáng rực lên.
Rồi khi nhìn thấy Hà Nhật Dương, biểu cảm của cô ta cũng không được bình thường, nó đã không còn là vấn đề ánh mắt có sáng hay không nữa mà là ánh mắt cứ dính chắt trên gương mặt của Hà Nhật Dương.
Những lời sau đó đều không nhớ để nói nữa.
Tống Thanh nhìn thấy người phụ nữ kia cứ nhìn chằm chằm Hà Nhật Dương một cách vô lễ như vậy thì liền mất hứng mà ho khan một tiếng.
Người phụ nữ trung niên này như vừa tỉnh lại sau giấc mộng, cô ta tham lam nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương, sau đó mới tiếp tục nói: “Trưởng thôn đợi các vị ở bên trong đã lâu.”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương không hề liếc qua cô ta mà cứ tiếp tục theo Tống Ngũ vào trong.
Lúc Hà Nhật Dương lướt qua bên cạnh, những người phụ nữ trung niên rõ ràng đều tham lam hít một hơi thật sâu.
Hơi thở phảng phất của Hà Nhật Dương ở bên người đều trở thành hương thơm thuần mỹ.
Tống Thanh càng ngày càng không thích cái thôn này.
Lúc đầu thì cảm thấy là lạ, còn bây giờ thì không thích chút nào.
Vừa vào bên trong, Tống Thanh liền thấy bên trong ngôi nhà hình trụ này không có các gian phòng mà chỉ có một cái phòng khách trống rỗng.
Ở hướng Bắc có một đài cao, một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc hở hang ngồi dựa vào một chiếc gối rất to, trong miệng ngậm một điếu xì gà, nhìn vừa quỷ dị vại vừa phóng khoáng.
Nếu như đoán không sai thì cô ta chính là trưởng thôn.
Trước mặt cô ta là một chiếc bàn trà dài, trên bàn để rất nhiều hoa quả và điểm tâm, còn có cả một bầu rượu.
Sàn nhà có màu nhạt, trên sàn được đặt mấy chiếc đệm.
Xem ra đây chính là chỗ ngồi của khách.
“Không nghĩ tới rằng ở chỗ núi sâu thế này mà cũng có những vị khách tôn quý như mọi người, đúng là khách quý.” Trưởng thôn chậm rãi đứng lên rồi đi từ trên đài cao xuống.
Lúc này Tống Thanh mới phát hiện ra rằng trưởng thôn không đi giày mà chỉ để chân trần đi trên sàn nhà, mỗi một bước đều mang phong thái đong đưa.
Hà Nhật Dương nhìn thấy dáng đi của cô ta thì đôi mắt phượng cũng híp lại một cái.
Người phụ nữ này, rõ ràng là...
Hà Nhật Dương và Tống Ngũ trao đổi ánh mắt rất nhanh.
Dĩ nhiên là Tống Ngũ cũng nhận ra chỗ không đúng rồi.
“Thì ra anh Tống còn có nhiều bạn bè như vậy.” Trưởng thôn bước mấy bước quanh người Tống Ngũ và Hà Nhật Dương rồi quay sang nhìn Tống Thanh nói: “Cô gái xinh đẹp như vậy rất hiếm gặp trên núi.”
Tống Thanh cười một cách miễn cưỡng: “Cảm ơn lời khen của cô.”
“Trên núi không có gì đặc biệt cả, chỉ cơm canh đạm bạc để chiêu đãi các vị, xin các vị đừng để ý.” Trưởng thôn ngồi xuống chiếu: “Các vị cần ngủ lại đúng không? Phòng ốc ở trên núi này của chúng tôi rất nhiều.”
“Không dám làm phiền, chúng tôi ở trên xe là được rồi.” Tống Thanh thản nhiên đáp lại.
“Ồ, thật ư?” Trưởng thôn nhìn Tống Thanh bằng ánh mắt hàm súc, sâu xa: “Vậy thì, đêm nay mọi người không được đi đi lung tung khắp nơi, ban đêm ở đây có thể không an toàn.”
Tống Thanh nhẹ nhàng cười rồi gật đầu nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở. Chúng tôi sẽ tuân theo quy củ, sẽ không chạy lung tung đâu.”
Mời các vị ngồi.” Trưởng thôn khoát tay nói: “Người dân trên núi rất nghèo nên không có các vật dụng trong nhà xa hoa như ở thành phố của mọi người, nhưng mà thức ăn ở đây cũng tuyệt lắm.”
Giọng nói vừa dứt thì người phụ nữ trung niên đứng đón khách ở cửa đã cho người bưng lên từng món ăn một.
Tống Thanh cảm thấy hình thức ăn này giống như ăn cơm dã ngoại vậy.
Điểm khác biệt duy nhất là ăn cơm dã ngoại là ngồi trên mặt đất, còn ở đây là ngồi trên sàn nhà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom