• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New CUỘC CHIẾN VỚI TỔNG TÀI BẢO VỆ MẸ (1 Viewer)

  • Chương 43-44

Chương 43: Quầy bar Mị Ảnh


Dạ Phi Phàm chủ ý vô cùng tốt,cố gắng giả bộ như không xảy ra chuyện gì để Diệp Vị Ương trở lại đi làm như trước.


Hắn đáng lý không nên trực tiếp nói với Diệp Vị Ương khách hàng lớn điểm danh muốn gặp cô,giờ hắn thẳng thắn lại một lần nữa đâm Diệp Vị Ương bị thương.


Thì ra . . . . . hắn để cô đi làm trở lại chỉ vì công việc hắn ngẩu nhiên xuất hiện vấn đề,cần người bên ngoài nhanh chóng hợp tác đầu tư xúc tiến tài chính? Mà khách hàng lớn đó vừa lúc điểm danh muốn gặp cô?


Hắn cho cô trở lại làm. . . . . . vì cô còn chút giá trị lợi dụng?


Dạ Phi Phàm dầu gì cũng là nhân vật phong vân,loáng cái bắt được tình hình thay đổi,cũng giỏi nhất nhìn thấu tâm trạng đoán được cô đang nghĩ đến đều gì.


Hắn cau mày suy nghĩ một chút làm bộ đi thoáng qua qua,lại kề gần tai cô chịu khó giải thích:


“Chuyện ngày hôm qua tôi rất xin lỗi nhưng đừng hoài nghi động cơ tôi cho cô làm việc lại.Tôi có thể không cần nói khách lớn điểm danh cô,giấu giếm đưa cô đến quầy bar,cho nên. . . . . . Vị Ương,đừng mất đi tin tưởng thường ngày dành cho tôi,đây là kết quả tôi không muốn thấy nhất.”


Hắn nói chuyện tốc độ rất nhanh,không cần hao tốn công sức giải thích mọi chuyện,giọng nói để lộ lo âu cùng quan tâm không dễ dàng phát giác.


Diệp Vị Ương mặc dù rất tức giận chuyện lúc trước nhưng bản tính hiền lành,cũng không phải loại người không hiểu thế thái nhân tình,biết công ty Dạ Phi Phàm đang rơi vào sinh tử tồn vong,bất kỳ một hành động cũng hết sức quan trọng không thể trễ nãi,vì vậy không tranh cãi,gián tiếp đón nhận lời xin lỗi của hắn,lãnh đạm nói:


“Tôi có thể đi theo ngài nhưng tôi không xác định mình có thể giúp ngài việc gì,tôi không uống rượu cũng không phải gái tiếp rượu!”


Nghe được cô lãnh đạm quật cường vả lại giọng nói mang theo gai,Dạ Phi Phàm rất không quen,nhíu mày.


Lúc này,thư ký tiểu Ngấn lại lấy ra một xấp tài liệu tựa hồ rất quan trọng chờ Dạ Phi Phàm phê duyệt.


Dạ Phi Phàm không thể phân thân,bỏ đi cũng không được,chỉ có thể nhìn Diệp Vị Ương nói:


“Tôi hiện tại tạm thời không đi được,cô có thể tự mình đến quầy bar mị ảnh không? Cô yên tâm,tôi đã nói trước địa điểm gặp mặt,là một phòng độc lập sẽ không ai dám làm gì cô,cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào,tôi sẽ đến sau.”


Diệp Vị Ương biết chuyện này cấp bách,chỉ có thể gật đầu một mình rời đi.





Quần bar Mị Ảnh.


Thời điểm Diệp Vị Ương lần nữa bước vào nơi này,không khí hoàn toàn khác với lần trước.Hẳn là Dạ Phi Phàm đã căn dặn.Nhưng những nam nam nữ nữ vẫn rất cao hứng.


Tiến ồn ĩ lần này không còn là DJ mạnh mẽ mà là khúc dương cầm theo phong cách Âu Á.


Trên sân khấu có người đàn ông trẻ tuổi hào hứng đang ca.


Hát chính ngân nga giọng hát thản nhiên hơi khàn khàn,trang phục xinh đẹp,còn cô gái quyến rũ cười.


Diệp Vị Ương đi tới trước quầy rượu hỏi thăm người pha rượu,cô như cũ rất không thích hoàn cảnh nơi đây,muốn vào phòng riêng mà Dạ Phi Phàm nói.


Nhưng người đó lại lắc đầu,rất xin lỗi nói: “Diệp tiểu thư,thật xin lỗi,cô đã tới muộn,nhân vật lớn Dạ tiên sinh nói tựa hồ tới trước,cảm thấy ở trong căn phòng kín mít rất buồn bực,hơn các người lại đến chậm,cảm thấy các người không hề có thành ý,đã trả phòng nói rời đi trước. Hiện tại căn phòng đó đã bị người khác dùng.”


Diệp Vị Ương nghe xong áo não xoa trán,vội vã ném lại Dạ Phi Phàm tới trước,mà vẫn chậm?


Đối phương rốt cuộc là người nào? Quan niệm về thời gian đến thế?


Vậy bây giờ cô nên làm thế nào đây?




Chương 44: Hắn tôn quý cười gian


Gọi điện thoại trực tiếp nói cho Dạ Phi Phàm biết? Thôi đi,đoán chừng hắn bây giờ đang trên đường chạy tới.


Hơn nữa Diệp Vị Ương thật sự không muốn chủ động gọi điện cho Dạ Phi Phàm,cũng không muốn nói với hắn nhiều hơn một chữ.Về cách xử lý chuyện tình cảm hắn thật sự làm cô quá thất vọng.


Trước tìm một chỗ ngồi xuống chờ hắn tới rồi hãy nói,chuyến này trắng tay không liên quan đến cô.


Dáng người mảnh mai thon thả ngồi trong góc tối,ánh đèn xẹt qua chiếu đến phía cô.Diệp Vị Ương làm cho người ta cảm giác khuynh thành tuyệt sắc, đôi mi nhỏ thanh tú,một đôi con ngươi nhàn nhạt bi thương,sống mũi thẳng xinh đẹp,phía dưới là môi anh đào ướt át.


Trước quầy bar,một người đàn ông mang kính mác cười gian,hắn mặc quần áo model,vóc người hoàn mỹ lóe ra tia sáng vạn trượng.


Giờ phút này,hắn đang cầm ly rượu nhưng ánh mắt lại dừng trên cô gái động lòng người ngồi trong góc,tôn quý chậm rãi nói với người pha rượu: “Mới vừa rồi nói theo lời ta dặn chưa?”


Người pha rượu tựa hồ rất kiêng kỵ thân phận của hắn,gật đầu liên tục: “Đông Phương điện hạ,ta đã nói rồi,toàn bộ nói theo ngài dặn,nói ngài trả lại phòng đó.”


Người đó nói xong không ngừng lau mồ hôi,không có cách chỉ sơ ý một chút sẽ không bảo vệ được công việc nhỏ của hắn.


“È hèm,ngươi làm không sai.Kế tiếp xem ta!” Thấp giọng quăng lại một câu,hắn bưng rượu đỏ lạnh lùng sải bước đi về phía Diệp Vị Ương.


Hắn mặc âu phục màu bạc,trên bàn tay cằm ly rượu đỏ đeo đồng hồ giá trị không nhỏ,tỏ rõ hắn xuất thân tôn quý bất phàm.


Hơn nữa gương mặt hắn vốn anh tuấn giờ phút này lại có thêm nụ cười động lòng người,làm tất cả phụ nữ đổ xô chạy theo!


Nhưng . . . . . . Trong truyền thuyết Đông Phương Thước điện hạ là một người bất cần đời,không làm nghề chính,lưu luyến bụi hoa,là tay ăn chơi thay phụ nữ như thay áo.


Cái gọi không làm nghề chính chính là bỏ gia nghiệp khổng lồ của gia đình lại đi làm siêu sao quốc tế bán rẽ tiếng cười!


Khuôn mặt với giọng hát trời sanh hoàn mỹ làm hắn không cần tốn nhiều sức trong làng giải trí,không ai không biết,không người không hiểu phong cách vị Thiên vương siêu sao này.


“Hi,tiểu thư xinh đẹp,không ngại ta ngồi xuống chứ?”


——— Xin chú ý! Giờ phút này hắn dùng không phải thăm hỏi! Mà là hỏi ngược lại!


Chậc chậc,hắn cố ý đè thấp tiếng nói dễ nghe có từ tính cười lịch sự,hắn một tay khoác lên chỗ tựa lưng của sofa,một tay giữ rượu đỏ trong ly,nghiêng thân thể để lồng ngực luyện tập cường tráng hơi mở rộng,dưới áo sơ mi màu trắng vóc người hoàn mỹ đủ để mê hoặc các cô gái ở đây!


Chuyện này. . . . . mỹ nam tử khuynh quốc khuynh thành cười một tiếng mắt phượng tựa như nhuộm tia ma mị,nụ cười so với phái nữ càng mê người hơn!


Trong quán bar các cô gái thấy cũng thổn thức không thôi,phía sau tiếp phía trước muốn tới gần.Nhưng đáng tiếc,ánh mắt của Đông Phương Thước điện hạ trong nháy mắt nghiêng nhìn sang bên cạnh,nhẹ nhàng nháy mắt,Ơ? Ánh mắt say mê không thấy,chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng rét mướt ngăn cản bước chân!


Sóng mắt ở chỗ sau hàm nghĩa rất rõ ràng:Người lạ chớ quấy rầy,đến quấy rối thì chết!


Sợ hắn tức giận,nên Diệp Vị Ương đứng bên cạnh muốn xem hắn không tồn tại cũng khó.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuộc Đời Của 1 Thằng Tù
Cuộc Sống Và Giấc Mơ
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom