• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New CUỘC CHIẾN CỦA ÔNG BỐ HẮC LANG VÀ CON TRAI (1 Viewer)

  • Chương 37-38

Chương 37: Vẫn là bà xã tốt


“Hà Quyên, tan việc, sao còn chưa về?” Đồng nghiệp vỗ bả vai Hà Quyên một cái khoa trương cười, “Ngẩn người cái gì vậy?”


“A, bây giờ đi.” Hà Quyên sững sờ, vội vàng cười đứng lên, theo đồng nghiệp đi ra ngoài, không yên lòng nói lời ứng phó với đồng nghiệp, đi đến cửa tiệm, nghe được nụ cươi chế nhạo của đồng nghiệp, “A, ông xã lại tới đón, thật hạnh phúc à. Tôi không làm kỳ đà cản mũi nữa.”


Đồng nghiệp cười rời đi, Hà Quyên sững sờ tại chỗ, cũng không lập tức đi tới giống thường ngày.


Gần đây cô càng ngày càng cảm thấy bản thân có chút không giống trước, hình như đã quen có Chu Duệ Trạch tồn tại. Bắt đầu, chỉ là thất vọng về tình yêu, muốn để gì nhỏ yên tâm, nhưng hiện tại. . . . . .


Hà Quyên mấp máy môi, cô có chút không hiểu tim của chính mình rồi.


“Sao vậy?” Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng quen thuộc, còn bởi vì đến gần mà mang tới hương vị ấm áp quen thuộc cho cô, làm cô không có cách nào cự tuyệt phần ấm áp này.


“Không có việc gì, có thể là hơi mệt.” Hà Quyên thu lại tâm tình của mình, làm bộ như không có việc gì mà nói.


Vẻ mặt mê mang của Hà Quyên dĩ nhiên không tránh thoát được cặp mắt của Chu Duệ Trạch, chỉ là anh sẽ không ngu đến mức đi hỏi cô: “Mệt mỏi, vậy chúng ta nên ăn cơm ở bên ngoài.”


“Hả? Không cần đâu.” Lần này Hà Quyên hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, “Ăn ở bên ngoài rất đắt.”


Tiền lương của bọn họ cũng không phải nhiều, không cần thiết lãng phí như vậy.


Huống chi, cô còn phải tích góp tiền để mua nhà, bởi vì chuyện của Nhiếp Nghiêu Chu Duệ Trạch cãi nhau với người trong nhà, cuộc sống của anh cũng phải tiết kiệm qua mới đúng.


“Vậy thì sao ? Ông xã mời khách.” Chu Duệ Trạch vỗ lồng ngực của mình cười ha hả nói, “Đi, đi ăn cơm.”


Lên xe, nhìn Chu Duệ Trạch đi đến một con đừong khác, Hà Quyên do dự nói: “Về nhà ăn đi, em làm rất nhanh. Thật sự không cần thiết phải lãng phí.”


“Cùng bà xã ăn cơm sao lại là lãng phí chứ?” Chu Duệ Trạch cẩn thận nhìn đường xá, cười híp mắt nói, “Bà xã, muốn ăn cái gì cứ việc nói đi.”


Hà Quyên thấy Chu Duệ Trạch như vậy, cũng không tiếp tục khuyên nữa, nhân tiện đi ra ngoài một chuyến, thay đổi cũng chưa hẳn không tốt.


“Tùy anh, em ăn cái gì cũng được.” Hà Quyên không kén ăn, ăn cái gì đều được, “Lúc này, sợ rằng phải đợi mới có chỗ ngồi đi?”


Lúc này đều tan việc, không đặt bàn trước, nhất định sẽ phải đợi.


“Yên tâm đi, anh biết một nơi nhất định có chỗ cho chúng ta.” Chu Duệ Trạch cười chắc chắn.


Hà Quyên nháy mắt không tin nhìn Chu Duệ Trạch, lúc này dù là bên trong McDonald, KFC cũng đầy ắp người, lại nói giờ cao điểm của tan tầm, trên đường đầy ắp người, ngay cả khách sạn cũng rất nhiều khách.


Chu Duệ Trạch cười lấy điện thoai di động ra, nhấn điện thoại, dùng tai nghe vô tuyến nói: “Một lát tôi sẽ đến ăn cơm.”


Nói xong, dường như không đợi bên kia trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.


“Dễ dàng như vậy là có chỗ?” Hà Quyên kinh ngạc nhìn Chu Duệ Trạch.


“Ừ, ở nhà hàng này anh có thể dễ dàng đặt chỗ.” Chu Duệ Trạch cười, cũng không nói thêm cái gì, mà chỉ chuyên tâm lái xe.


Giờ cao điểm của tan tầm, trên đường trước sau như một kín người, người vội vã về nhà càng bị tình trạng giao thông như vậy làm cho nôn nóng phiền lòng.


Ngồi xe riêng còn như vậy, những người chen xe buýt, xe điện ngầm càng thêm khổ sở.


Một chuyến xe đến, có lúc đến xe cũng không chen lên được. May mắn chen lên xe, căn bản cũng không cần đỡ chỉ cần dựa vào sức mạnh chen chúc của đám người là có thể đứng vững, hít thở mùi vị vẩn đục làm người ta nôn mửa, dọc đường chịu đựng ở trên đường hỗn loạn vừa đi vừa nghỉ chậm chạp đi về nhà.


Hà Quyên ở trong xe Chu Duệ Trạch căn bản không có nôn nóng như trước đây, bởi vì bên trong xe không có ai chen lấn, không khí lại thoáng đãng, ghế ngồi cũng thoải mái, quan trọng hơn là, còn có một người ở bên.


Hoàn cảnh thư thái như vậy, làm Hà Quyên một chút cũng không cảm giác được lộ trình có xa lắm không.


“Đến rồi.” Chu Duệ Trạch quen cửa quen nẻo lái xe xuống bãi đậu xe, dẫn Hà Quyên đi vào thang máy.


“Đây là nơi nào?” Hà Quyên căn bản chưa từng tới nơi này ăn cơm, nhìn Chu Duệ Trạch nhấn tầng 32 đại khái có chút hiểu biết, có khả năng là ngắm cảnh nhà hàng đi.


“Ừ…” Chu Duệ Trạch sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía hà Quyên lúng túng cười, “Thật ra thì, anh cũng không rõ nhà hàng này tên là gì, nhưng đồ ăn bên trong ăn rất ngon.”


Chu Duệ Trạch trả lời bị Hà Quyên cười nhạo: “Tên cũng không nhớ được, anh cũng đủ giỏi đi.”


“Anh cũng rất ít khi ăn cơm ở bên ngoài.” Chu Duệ Trạch nói xong, thang máy dã dừng lại, cửa vừa mở ra, thấy tình huống bên ngoài Hà Quyên ngây ngẩn cả người.


Bố trí trang hoàng như vậy vừa nhìn đã biết là không phải nơi cho tầng lớp bình dân.


Nhưng đã đến đây rồi, đương nhiên cô sẽ không mất thể diện đến mức lôi Chu Duệ Trạch rời đi.


Tính toán tiền mặt và trong thẻ cô mang có bao nhiêu, nghĩ tới nếu như lát nữa Chu Duệ Trạch không đủ tiền, cô có thể len lén đưa tiền cho anh.


Chu Duệ Trạch không biết Hà Quyên nghĩ gì, lôi kéo Hà Quyên đi vào, Chu Duệ Trạch vừa nói với nhân viên phục vụ, lập tức được dẫn đến một vị trí yên tĩnh thoải mái.


Tầm nhìn cực tốt có thể xuyên thấu qua cửa sổ to nhìn cảnh đêm của thành phố, lại không cần lo lắng bị người khác quấy nhiễu.


Sau khi cầm lấy thực đơn, nhìn giá tiền phía trên, Hà Quyên âm thầm hít khí lạnh, ăn cướp à!


Quên đi, thỉnh thoảng xa xỉ một lần thì xa xỉ một lần đi, cuộc sống là phải hưởng thụ một chút.


Chu Duệ Trạch hỏi ý kiến Hà Quyên xong, lúc này mới chọn món ăn, lúc chờ thức ăn mang lên, Hà Quyên móc ví tiền trong bao ra, theo đến gần cửa sổ, một mực đưa cho Chu Duệ Trạch, một mặt không để cho những người khác nhìn thấy.


“Sao vậy? Chu Duệ Trạch nhìn hành động kỳ quái của Hà Quyên, nhất thời không kịp phản ứng.


Hà Quyên nhỏ giọng nói: “Anh mang đủ tiền chưa?”


Hà Quyên nói như vậy một chút cũng không quanh co, hoàn toàn xem Chu Duệ Trạch là người một nhà.


Cô cũng biết Chu Duệ Trạch không giống một số đan ông hay tự ái như vậy, luôn muốn biểu hiện tài trí hơn người của chủ nghĩa đàn ông.


Chu Duệ Trạch lập tức hiểu ý của Hà Quyên, cười một tiếng nói: “Vẫn là bà xã tốt.”


“Cái gì?” Hà Quyên sững sờ, đầu óc có chút trống rỗng, giống như bọn họ nói không cùng một chuyện.


Tiền có đủ hay không và bà xã tốt hay không thì có quan hệ gì?


Lén lút cho anh tiền không phải là vì bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của anh sao, chỉ có người luôn suy nghĩ cho người khác mới có thể chú ý đến chi tiết này, cho nên, trong lòng Chu Duệ Trạch rất sảng khoái.


Chỉ là, ngoài mặt anh không nói ra, anh hiểu được, đây hoàn toàn là phản ứng theo bản năng của Hà Quyên.


“Giúp ông xã tiết kiệm tiền, chỉ có bà xã thương anh mới làm được.” Chu Duệ Trạch nháy mắt ranh mãnh, không ngờ lại thấy trên gương mặt Hà Quyên nhuộm màu hồng.





Chương 38: Vô tình gặp gỡ


Vừa lúc đó, món ăn đầu tiên bọn họ gọi được bưng lên, vừa đúng giải vây cho Hà Quyên.


“Yên tâm đi, anh gần đây mới được phát tiền thưởng, vừa đúng tới ăn mừng một bữa.” Chu Duệ Trạch cười nói, dĩ nhiên không lấy tiền của Hà Quyên.


Rất nhanh, thức ăn liền liền được mang lên.


Từng món một có thể nói là nhìn rất thịnh yến, tạo hình tinh xảo như vậy, Hà Quyên mới chỉ thấy mỹ thực trong các trương trình ở trên TV, bình thường cô ra ngoài ăn cơm, vẫn lấy lợi ích thực dụng làm chính.


“Ha ha nhìn, món ăn của nhà hàng này cũng không tệ lắm.” Chu Duệ Trạch bắt chuyện với Hà Quyên, đừng ngồi ngốc, nên ha ha.


“Cũng không nỡ lòng ăn.” Hà Quyên gắp một khối bánh ngọt nhỏ, không biết là làm như thế nào, vậy mà tạo thành hình cá vàng, rất sống động.


“Em không đàng lòng ăn, anh cũng không dám ăn, em nhẫn tâm để anh đói bụng sao?” Chu Duệ Trạch, kẻ dở hơi này lại bắt đầu đùa giỡn, làm bột dạng khổ sở.


Hà Quyên nhịn không được trừng mắt oán trách, người này cả ngày không nghiêm chỉnh.


Cá vàng khéo léo được dè dặt đưa vào trong miệng, sau khi cắn dứt co dãn là hương vị trái cây nồng nặc, giống như là bạo tương bình thường nhanh chóng tràn đầy khoang miệng, tràn đầy hương vị ngọt ngào, ăn ngon khiến Hà Quyên vui mừng trợn to hai mắt.


Tỉ mỉ nhai nuốt xuống, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm vị ngọt dính trên môi, hơi híp mắt lại cười nói: “Ăn ngon thật.”


Chu Duệ Trạch nhìn đầu lưỡi phấn hồng rất nhanh khẽ liếm cánh môi của cô, sau đó nhanh chóng rụt lại, làm đôi môi của cô phủ một tầng nước bóng, âm thanh khàn khàn , nói một câu hai nghĩa: “Thật không, anh cũng muốn ăn.”


“Vậy thì ăn đi.” Hà Quyên căn bản cũng không có chú ý tới, động tác mới vừa rồi của cô gây cho người đối diện vấn đề gì, vui vẻ gắp một khối bỏ vào trong chén của Chu Duệ Trạch, “Ăn siêu cấp ngon, quả nhiên là đạo lý đồ quý hay đắt tiền.”


Hơi thất vọng nhìn bánh ngọt tinh xảo trong chén, ngẩng đầu ánh mắt mong đợi nhìn Hà Quyên, Chu Duệ Trạch vẫn gắp, đưa vào trong miệng.


“Thế nào? Như thế nào? Ăn ngon đúng chứ?” Hà Quyên vội vàng hỏi.


“Ừ, đúng là ăn rất ngon.” Chu Duệ Trạch “Vui mừng” nói, “Lần trước khi anh tới chưa từng ăn cái này, thật đúng là đáng tiếc.


“Đúng vậy, đúng vậy.” Hà Quyên cười ha hả nói, “Sau này, chờ đến khi em đón dì nhỏ ra, cũng muốn mang dẫn dì nhỏ tới nơi này ăn.”


Cưới sắp được hai tháng rồi, Hà Quyên và Chu Duệ Trạch đương nhiên trải qua nhiều lần tâm sự “Ngoài ý muốn”, đối với tình cảm của nhau cũng hiểu rất rõ, để cho bọn họ cảm thán số mệnh chớ trêu lẫn nhau.


Hai người vui vẻ ăn, chỉ là, phần lớn Hà Quyên ăn, Chu Duệ Trạch nhìn. Sau khi bị Hà Quyên phát hiện, vội vàng gắp thức ăn cho anh.


Sau khi phát hiện cái vấn đề này, Chu Duệ Trạch càng thêm bất động, chờ sau khi bị Hà Quyên phát hiện, chăm sóc anh, Hà Quyên gia sức gắp cho anh.


Hai người đang ăn rất vui vẻ, đột nhiên động tác của Hà Quyên dừng lại, nụ cười trên mặt cũng thu lại.


Chu Duệ Trạch nhướng mày, quay đầu lại, theo tầm mắt của Hà Quyên nhìn qua, vừa hay nhìn thấy một người mà anh không muốn gặp nhất – Thịnh Nhạc Dục.


Động tác của Hà Quyên dừng lại, chẳng qua là có chút ngoài ý muốn khi thấy Thịnh Nhạc Dục ở đây, nhưng bọn họ đã không còn quan hệ gì, không phải sao?


Lập tức khôi phục bình thường, tiếp tục ăn cơm.


Hà Quyên muốn làm như không có chuyện gì xảy ra, rất đáng tiếc, bóng dáng của cô bị Thịnh Nhạc Dục nhìn thấy, khoát tay, ngăn cản nhân viên phục vụ tiếp đón, trực tiếp bỏ đi tới đây.


“Hà Quyên, trùng hợp vậy.” Thịnh Nhạc Dục đứng ở bên cạnh bàn, nhìn Hà Quyên, tự động bỏ qua người đàn ông trướng mắt ngồi đối diện với Hà Quyên.


“Đúng vậy, thật là trùng hợp.” Lần nữa ngẩng đầu, Hà Quyên đã ổn định tâm tình của bản thân, cười chào hỏi với Thịnh Nhạc Dục.


Khách khí đúng mực như thế, không có cách nào tìm ra một chút vấn đề, nhưng lại khiến Thịnh Nhạc Dục cực kỳ khó chịu, trong giọng nói của Hà Quyên là xa cách, đối với nàng mà nói, anh giống như là đồng nghiệp hay bạn bè bình thường.


Trầm mặc.


Bề ngoài ngoại trừ chào hỏi khách sáo như vậy, Thịnh Nhạc Dục cũng không biết nói gì, giống như trước kia cùng khi cùng Hà Quyên ở chung một chỗ cũng không có lời gì có thể nói.


Hà Quyên cứ khách khí lễ độ như vậy cười nhạt nhìn Thịnh Nhạc Dục, trong ánh mắt xa lánh làm cho anh vô cùng không thoải mái.


“Đã lâu không gặp, bữa cơm này tính cho tôi.” Sau khi trầm mặc hồi lâu, Thịnh Nhạc Dục thế nhưng nói một câu như vậy.


Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Hà Quyên trầm xuống, hắn vẫn không thay đổi, muốn ở trước mặt anh thể hiện cảm giác ưu việt sao?


“Không cần, số tiền này tôi còn trả được.” Hà Quyên trực tiếp cự tuyệt khiến Thịnh Nhạc Dục nhíu mày khó chịu, nhìn Thịnh Nhạc Dục như vậy, Hà Quyên cũng không biết chính cô đang nghĩ gì, đột nhiên nói ra một câu “Huống chi, chồng tôi mời khách, tôi không cần bỏ tiền.”


Chu Duệ Trạch vẫn ngồi ở bên cạnh vừa nghe Hà Quyên nói những lời này, lập tức mở cờ trong bụng, vào lúc này, Hà Quyên theo bản năng đang sự ủng hộ của anh, có phải đã bắt đầu có thói quen có sự hiện hữu của anh rồi không?


“Ông xã?” Tâm tình Thịnh Nhạc Dục giảm sút mạnh, “Cô kết hôn?”


“Đúng vậy, chồng tôi Chu Duệ Trạch.” Hà Quyên chỉ Chu Duệ Trạch. Chu Duệ Trạch lập tức đứng dậy, khéo léo cười đưa tay ra, “Chúng ta từng gặp, cũng đã nghe Quyên Từ nói về anh, Thịnh Nhạc Dục thịnh tiên sinh đúng không, hân hạnh được gặp.”


“Hân hạnh được gặp.” Chu Duệ Trạch nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp giống như hoa tầm gửi vẫn luôn kéo cánh tay Thịnh Nhạc Dục.


“Tôi là bạn gái của Nhạc Dục, Tả Phi Bạch.” Tả Phi Bạch giơ tay ngọc thon thon được bảo dưỡng cực tốt ra nhẹ nhàng nắm tay Chu Duệ Trạch, chợt quay đầu lại nở nụ cười với Hà Quyên, “Lại nói, tôi và Hà tiểu thư đã từng gặp mặt đấy.”


Thân thể Hà Quyên cứng đờ, trong lòng đau xót, sao cô lại quên người phụ nữ này đây?


Cái đêm tuyết rơi dày đặc chính là Tả Phi Bạch, cái người phụ nữ xinh đẹp này mặc đồ ngủ leo lên trên người của Thịnh Nhạc Dục, nhận ra cô buồn cười.


Tả Phi Bạch là một người thông minh sắc sảo cỡ nào.


Từ sắc mặt ban nãy của Thịnh Nhạc Dục liền nhìn ra, hắn cực kỳ khó chịu với Chu Duệ Trạch, cho nên, cô ta mới dám không chút kiêng kỵ mà phách lối như vậy, cũng coi là xả giận giúp Thịnh Nhạc Dục.


Cùng Thịnh Nhạc Dục thời gian dài như vậy, cô ta còn không biết tính khí Thịnh Nhạc Dục sao?


Là một người có tính tự ái cực cao, tuyệt đối không muốn bị người đạp.


Lúc này cô ta giúp Thịnh Nhạc Dục hả giận, cũng là đang vì chính cô ta, có thể để cho Thịnh Nhạc Dục cho cô ta nhiều cơ hội hơn.


Huống chi, đối phó người như Hà Quyên, lại không cần tốn bao nhiêu hơi sức, quá dễ dàng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom