• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương (4 Viewers)

  • Chương 114

< id="divcontent">
Một đêm qua đi.
Tất cả mọi người đã ở trong phòng hóa trang, cũng chỉ có Mặc Khuynh Thành còn chưa tới.
Thôi Nghi Giai nhìn Hứa Tịnh lo lắng, hỏi: “Hứa Tịnh, em buổi sáng không gọi công tử em rời giường sao?”
Hứa Tịnh vội vàng cuống lên túm gấu áo, đi đi lại lại, “Chị Nghi Giai,em đã gọi rồi, trong phòng không có động tĩnh gì, em cho rằng công tử đã rời giường rồi.”
Không sai, mỗi lần mình gọi Mặc Khuynh Thành rời giường, bọn họ đã rờigiường rồi. Đã có thể là cô ấy chưa bao giờ ngủ nướng, hôm nay vậy màđến bây giờ còn chưa rời giường.
Quý Đồng mua xong điểm tâm đề nghị nói: “Nếu không ta đi xem đi?”
“Không cần, mình đến rồi.”
Mặc Khuynh Thành có chút quái dị tiêu sái tiến vào phòng hóa trang.
Mọi người phát hiện cổ quái của cô, nhao nhao hỏi.
Thôi Nghi Giai: “Cục cưng, hôm nay em làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Hứa Tịnh: “Công tử, sao bây giờ mới tới, làm cho Ốc Đóa chờ đến sốt ruột rồi.”
Ốc Đóa lại nói: “Không phải chúng tôi sốt ruột, là bảo bối của tôi chờđợi đều nhanh thay đổi rồi.” Bảo bối của cô ấy là chỉ hộp hóa trangchuyên dụng.
Sùng Thiệu: “Khuynh Thành, có phải tối qua em nghỉ ngơi không tốt không, nếu không nói với Đạo diễn Từ một chút?”
Mặc Khuynh Thành nở nụ cười cứng ngắc, cự tuyệt nói: “Không sao, em có thể chịu đựng được.”
Thôi Nghi Giai lo lắng trực tiếp đỡ lấy cô, “Bảo bối, bây giờ em làm bộ cái gì, nhìn sắc mặt của em tái nhợt đấy.”
Mặc Khuynh Thành sao có thể không biết bộ dáng hiện tại của mình là gì,có chút buồn rầu, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt lại vẫn để lộ ra một tiaxuân sắc, quan trọng nhất là, toàn thân cô mặc áo dài tay.
Ốc Đóa vừa giúp cô đánh phấn lót, vừa hỏi: “Công tử, cô như vậy không nóng sao?”
Trong lòng Mặc Khuynh Thành hung hăng mắng Mặc Dận một câu, bên ngoàilại nhàn nhạt nói: “Hôm qua ngủ hơi muộn, chăn không đắp kín, cho nên có phần cảm mạo.”
“Hóa ra là như vậy, vậy vị bạn trai thần bí kia không có tri kỉ đắp chăn cho cô sao?”
Mặc Khuynh Thành từ trong gương nhìn Ốc Đóa bên cạnh, đáy mắt sóng dậy lên, lại khiến cho cô vô cùng xấu hổ.
“Khụ khụ, tôi lắm miệng rồi.”
Mặc Khuynh Thành bỗng nhiên nở nụ cười xấu xa, nói: “Không có bạn traithần bí, trái lại mỗi đêm tôi đều hư không khó chịu, không biết Ốc mĩ nữ có muốn đến bồi Bản công tử ta một đêm hay không?”
Hai má Ốc Đóa đỏ lên, vừa định không dám a, lại bị một trận khí lạnh phía sau lưng làm cho đông cứng.
“Cục cưng, xem ra buổi tối anh còn chưa đủ cố gắng, đêm nay tiếp tục, nhé?”
MD!
Mặc Khuynh Thành không biết Mặc Dận xuất hiện từ khi nào, trong lòng một trận máu phun ra.
Đêm nay tiếp tục? Đùa cô hả, tôi hôm qua làm cô đói khát khó chịu, ngaysau đó lại dừng lại, cảm giác như vậy gọi là gì, muốn ăn ăn không tới.
Lúc ấy hung hăng nhìn Mặc Dận, sắc mặt ửng hồng, tràn đầy xuân sắc,thanh âm khàn khàn, “Mặc Dận, anh dám dừng lại ở đây, anh liền khôngphải là đàn ông!”
Toàn thân Mặc Dận đều là mồ hôi, trên mặt gân xanh nổi lên, giống nhưđùa giỡn nói: “Anh muốn là không dừng lại, mới không phải là đàn ông.”
Mặc Khuynh Thành sửng sốt, sau đó càng thêm buồn bực, này tính cái gì, nếu nhớ lại không thể làm bây giờ, vậy còn gợi cô làm gì!
Mặc Dận cố kìm nén khó chịu của thân thể, bất đắc dĩ nói: “Ai bảo do em quá mức mê người.”
“Mê người anh liền thượng hả!”
Mặc Khuynh Thành mắng một tiếng, cô mới không thèm để ý những thứ này,hai người yêu nhau thì chuyện kia quả thực liền là nước chảy thành sông, anh ấy vậy mà, liền dây dưa kéo dài, hoàn cảnh không được, tuổi táckhông được, cái gì cũng không được.
Mặc Dận vùi đầu vào cổ của Mặc Khuynh Thành, trầm thấp nở nụ cười.
Mặc Khuynh Thành trực tiếp trợn trừng mắt, chết cười anh thôi!
Mặc Dận mà nói dẫn tới hồi ức của cô, cũng khiến cho đầu óc mọi người không thể ngừng bát quái.
[Công tử vậy mà ngủ cùng phòng với Mặc Dận, tối hôm qua còn xảy ra chuyện trọng đại!]
[Cô nam quả nữ sống chung một phòng, còn không phải là củi khô lửa bốc hừng hừng thiêu cháy!]
[Không có khả năng đâu, công tử còn giống như vị thành niên, mà hai người bọn họ không phải là anh em ruột sao?]
[Cũng không phải ruột thịt, huống hồ thân càng thêm thân không phải càng tốt à!]
[Khổ thân tôi còn lớn hơn công tử, mà vẫn còn độc thân.]
[Cậu đừng nói nữa, cùng là độc thân như nhau.]
[Kia há không phải sau này chúng ta liền sống trong cuộc sống màu hồng mấy tháng này sao?]
[May mà tôi kết hôn rồi.]
[Cút!]
[...]
Mọi người nháy mắt ra hiệu Mặc Khuynh Thành đều nhìn ra, nhưng cô khôngcho là đúng, cô đã có chủ là thật, tất cả nhóm người độc thân, chuẩn bịtốt nhận đường ngọt chưa?
Hóa trang xong, mọi người đồng loạt rời khỏi phòng hóa trang.
Mặc Khuynh Thành liếc thấy chỗ Từ Lập đang bận rộn, khóe mắt nhíu lại, xem qua hiệu quả ngày hôm qua không tồi.
Từ Lập nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn về phía cô, miệng đầyoán giận, “Mặc Khuynh Thành, cháu hôm qua bỏ bê công việc một ngày, cóphải không muốn diễn nữa hay không, lại còn thất thần ở đằng kia làmgì!”
“Vâng ạ.”
Khóe miệng Mặc Khuynh Thành cong lên, ngoài miệng đáp ứng cực kì tốt, trên chân lại vẫn như cũ tiêu sái không nhanh không chậm.
Rất không dễ dàng gì đi đến trước mặt Từ Lập, một trận mắng không ngừng lọt vào tai.
“Cháu thuộc họ ốc sên hả, chậm như vậy, chờ cháu lề mề vài cái, mặt trời cũng đã xuống núi rồi!”
Mặc Khuynh Thành vừa nghe xong, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặt trời đang tỏa ra sáng ngời.
Từ Lập xem phản ứng của cô, theo bản năng hỏi một câu: “Cháu đang nhìn cái gì?”
Mặc Khuynh Thành thẳng thắn, thật thà nói: “Xem mặt trời khi nào lặn,sau khi xem xong, cháu cảm thấy còn có thể lề mề chút nữa.”
“... Ha ha!”
Từ Lập trừng mắt nhìn đám người Thôi Nghi Giai một cái, sau đó tức giận: “Có phải cần ta vẽ cho cháu một mặt trời, như vậy cháu có thể lề mề cảngày rồi hả?”
Không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành thật đúng là cực kì nghiêm túc suy nghĩmột phen, sau đó vui vẻ nói: “Đạo diễn Từ, cháu đây cảm ơn người trướcvậy!”
“...”
“Ha ha ha.”
Từ Lập tức giận đến trực tiếp đuổi bọn họ đi.
“Mấy người các người rảnh rỗi quá hả, Phạm Vĩ, ông dẫn bọn họ đi xuống tìm chút việc làm đi.”
Phạm Vĩ bị gọi tên xấu hổ hỏi: “Nhưng mà Đạo diễn Từ, hiện tại đạo cụ còn không bỏ ra, quay thế nào?”
Từ Lập quát: “Vậy thì dẫn bọn họ đi lấy đạo cụ!”
Phạm Vĩ cho bọn họ một biểu cảm “Lực bất tòng tâm”, sau đó từ tổ kịch đi ra một đoàn diễn viên bực tức cầm đạo cụ ra.
Đuổi mọi người đi xong, Từ Lập thở hổn hển nói: “Được rồi.”
Ngay tại lúc cô đứng bên cạnh Từ Lập khi đó, ông nhỏ giọng nói câu.
“Nha đầu Khuynh Thành, cảm ơn.”
Khóe miệng Mặc Khuynh Thành cong lên, cũng không có đáp lời, thẳng tắp đi vào chỗ quay phim.
Cô đóng vai Tử Thư Hoa Hàn là một người đàn ông lạnh lùng mang theo chút quyến rũ, dưới bối cảnh nền trắng, cô không có làm ra bất cứ động tácgì, liền thẳng tắp đứng ở kia, đôi mắt màu đỏ làm như gắt gao nhìncameras, lại giống như nhìn ở phương xa, khóe mắt cong lên mặc dù tăngthêm vẻ quyến rũ, nhưng đôi mắt lại tản ra vẻ lạnh lùng.
Bỗng nhiên, cô vung ống tay áo lên, làn gió nhu hòa thổi bay sợi tóc của cô, khóe miệng hơi hơi cong lên, hỏa diễm ở giữa mi tâm cúi xuống, cóvẻ lóa mắt.
Chụp xong tạo hình của Tử Thư Hoa Hàn, liền tới Tử Thư Hoa La.
Bộ dạng hoàn toàn khác nhau, khiến người ta hoàn toàn nhìn không ra đây là cùng một người đóng.
Tóc dài đen tuyền bóng mượt, một nửa tóc chải thành cao vót, dùng kimcương nhỏ gắn kèm để làm đẹp. Giữa lông mày cong cong thon dài, có hìnhgiọt nước, vẫn là có viên kim cương nhỏ gắn như cũ, bên trong đôi mắtthâm thúy, sóng nước dập dình, nhưng chỉ cần nhìn thấy người hoặc độngvật bị thương, bên trong đôi mắt đó sẽ tràn đầy lo lắng, môi son phấnnộn đánh một lớp son mỏng, kết hợp với quần áo toàn thân màu xanh nhạt,có vẻ yên tĩnh lại rất đẹp.
Mặc Khuynh Thành thay đổi trang phục xong vẫn đứng giống như trước, nhàn nhạt đứng ở đằng kia, sau đó mặt mày cong cong, môi đỏ cong lên, làmcho cả người tản ra hơi thở ôn hòa.
Từ Lập hài lòng nhìn Mặc Khuynh Thành bên trong màn hình, cả người tựavào ghế dựa sau lưng, hai chân bắt chéo, miệng lại vẫn khẽ hát.
“Đạo diễn Từ, những thứ này để cho tôi.”
Giọng nói quen thuộc đến không thể quen hơn vang lên, Từ Lập sửng sốt,nhìn Mặc Dận chẳng biết xuất hiện sau lưng mình từ bao giờ.
“Mặc Dận, cậu đến đây lúc nào?”
Ánh mắt Mặc Dận vẫn nhìn Mặc Khuynh Thành đang đứng chụp ảnh, nhàn nhạt nói: “Từ lúc ông ngâm nga hát mấy câu không rõ lời kia.”
Từ Lập nghẹn lời, trong lòng yên lặng châm chọc câu, không hổ là người một nhà, liền biết cách làm ông không thể nói tiếp được.
“Cậu muốn mấy bức ảnh này, chậc chậc, mấy bức này cũng không phải là miễn phí là có thể đạt được.”
Ông rung chân, dương dương đắc ý đợi Mặc Dận trả lời.
Hừ, cậu ta muốn mấy bức ảnh này, có thể nha, bản thân cũng chưa nói làkhông cho, nhưng mấy bức ảnh này không thể cho không được, ít nhất phảicó chút ưu đãi, không ít thì nhiều.
Sau khi Mặc Dận nói như thế, lúc này mới dời mắt đến chỗ Từ Lập, sau đó nói: “Đạo diễn Từ, ông đang tiêu tiền của tôi đó.”
“Đúng vậy.” Nói thừa, cậu đầu tư bộ phim mà.
“Tiền ông đưa cho thợ chụp là tiền tôi xuất ra.”
“Cùng với vấn đề trước có khác nhau?”
Mặc Dận nói: “Tôi xuất tiền cho ông quay phim, kết quả vừa mới chụp ảnhthôi, ông đến cả ảnh chụp cũng không cho tôi, còn muốn đòi chút ưu đãitừ tôi, Đạo diễn Từ, lời này cục cưng mà nghe được sẽ bãi công đấy.”
Từ Lập cứng ngắc nhìn anh, theo cách nói của anh yêu cầu ưu đãi của mình sẽ dẫn đến diễn viên chính bãi công?
“Dận nói có chút đạo lý, đạo diễn Từ, người nói hiện tại cháu có nên ngoan ngoãn quay về khách sạn nghỉ ngơi hay không?”
Mặc Khuynh Thành xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh màn hình, hai tay ôm ngực, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không.
Địch Thiên đang chuyển đạo cụ, cười nói: “Đạo diễn Từ, ông như vậy không tốt lắm a...”
Thôi Nghi Giai còn lại là trực tiếp buông đạo cụ trong tay ra, cầm lấyquạt điện nhỏ, làm bộ dáng “Lão nương cũng cần phải bãi công”.
Từ Lập tức giận đến giận sôi lên, đám nhóc này, kiếp trước mình nợ gìbọn họ sao, a..., không đúng, hẳn là nợ Mặc Khuynh Thành! Nếu không thìdiễn viên nhu thuận làm việc làm sao có thể biến thành tổ tông đứng trên đầu ông được.
“Mấy người tính tạo phản hả!”
Mọi người oan uổng nói: “Chúng tôi muốn tạo phản cũng không có cách tạo ra nha!” Ông cũng không phải Hoàng đế.
Tuy nhiên câu cuối bọn họ cũng không nói ra, nhưng Từ Lập làm sao có thể nghe không hiểu.
Bàn tay to chụp ra, bỏ lại bộ đàm trong tay, hừ một tiếng nói: “Cácngười đều đã như vậy, tôi đây cũng làm thế.” Dù sao không phải ông đầutư, bản thân cũng không thiệt thòi gì.
Mọi người không nghĩ tới Từ Lập sẽ rời đi, diễn viên thiếu kinh nghiệm có chút kinh hoảng.
“Làm sao bây giờ, đạo diễn Từ không chụp, chúng ta có thể trực tiếp về nhà hay không?”
“Đừng như vậy, không dễ dàng gì có cơ hội này, nếu là cứ như vậy sẽ hối hận chết.”
“Nhưng việc này chúng ta không thể quyết định được, chỉ hi vọng đạo diễn Từ chỉ đang nói đùa thôi.”
Đới Khê nhìn không khí tiếp tục giằng co, không khỏi hỏi Quý Đồng bên cạnh, “Cậu nói xem, đạo diễn Từ thật sự bãi công sao?”
Quý Đồng không cho là đúng nói: “Sợ cái gì, không phải còn có công tử ở đây sao.”
Lâu Kỳ Thâm đồng ý gật gật đầu. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần lo lắngđến lúc quay phim bản thân diễn tốt hay xấu, chứ không cần lo lắng cáinày nếu là Từ Lập thật sự bốc đồng bãi công, bọn họ nên làm cái gì bâygiờ, loại sự tình này, căn bản chính là chuyện Mặc Khuynh Thành khởi đầu làm ra.
Mặc Khuynh Thành nhìn Từ Lập đùa giỡn, vươn một ngón tay chọc chọc phíasau lưng ông, ngoài dự kiến bị ông né tránh, cô tiếp tục chọc, ông tiếptục trốn, sau cùng...
“Ầm.”
Mọi người trừng to mắt nhìn Từ Lập ngã trên đất, sau đó ngẩng lên trời 45 độ, sợ bị ông nhìn thấy bọn họ cười.
Từ Lập sững sờ ngồi dưới đất, nhìn Mặc Khuynh Thành, cô vươn tay ra kéo mình, run rẩy chỉ vào cô, một chữ nói không nên lời.
Mặc Khuynh Thành vô tội nhìn ông, thật sự nói: “Cháu không phải cố ý.”
Từ Lập nói bản thân phải bình tĩnh lại, tuyệt đối không thể tức giận,đúng, hôm qua cô đã giúp mình giải quyết chuyện tình nhiều năm như vậy,nói thế nào cũng coi như có ân với mình, huống hồ vẫn còn là vị thànhniên, Từ Lập chịu đựng, lại muốn tiếp tục khuyên nhủ bản thân, nhất định không được bực tức, nhất định...
Ai ngờ, Mặc Khuynh Thành tiếp theo đã nói câu tiếp theo: “Đạo diễn Từ, nếu không có chuyện gì nữa, cháu liền bãi công đây.”
MD!
Cô thật sự chuẩn bị bãi công?
Mọi người để ý nhìn Từ Lập, không biết ông sẽ có phản ứng gì.
Từ Lập vẫn như cũ không nói ra lời, ánh mắt một phen, ngất đi thôi.
“Đạo diễn Từ!”
“Mau đưa lên trên ghế nằm!”
“Ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng!”
Một đám người rất nhanh đẩy Mặc Khuynh Thành ra xa, cô sờ sờ mũi, hợptình hợp lý nói: “Mọi người cho ông ấy chút đá, này rõ ràng là bị cảmnắng rồi.”
“...”
Bọn họ nhìn mặt trời nháy mắt bị đám mây che khuất, trong lòng thở ra, đến mặt trời cũng không quen nhìn rồi!
Một trường náo kịch kết thúc, buổi chụp hôm nay rốt cuộc cũng bắt đầu.
Bên kia.
Liêu Minh suy sút ngồi ở trong quán bar, một ly lại một ly tiếp.
Một bàn tay ngăn lại động tác của ông ta.
Liêu Minh ngửa mặt lên, sau đó hung hăng đẩy ra, tiếp tục uống rượu.
Thẩm Lực nhìn thấy ông ta như vậy, lại đoạt lấy ly rượu, khuyên nhủ:“Đạo diễn Liêu, ông đừng như vậy, không phải ông nói muốn hung hăng dẫmnát Từ Lập xuống dưới cùng sao?”
Liêu Minh cười thảm một tiếng, “A, dẫm nát xuống dưới cùng thì em gái có thể trở về sao?”
Thẩm Lực nói: “Đạo diễn Liêu, tuy Mãn Mãn không về được, nhưng mà chúng ta có thể báo thù cho cô ấy!”
Liêu Minh nhìn ông ta, nói: “Báo thù? Báo thù ai? Bọn họ nói không sai,chuyện lúc trước bản thân làm sao có thể không có trách nhiệm, nếu không phải tại mình, em gái làm sao có thể...”
Dứt lời, ông lại mạnh mẽ đem một ly Whisky rót vào cổ họng, một loại cảm nhận như dao cắt sâu sắc kích thích thần kinh.
“Đạo diễn Liêu, ông không nên nghe bọn họ nói, ông nào có chỗ nào sai,đều do Từ Lập, khẳng định là ông ta cho Mãn Mãn uống thuốc gì đó, nếukhông thì làm sao cô ấy có thể nhìn trúng!”
“Ầm.”
Thẩm Lực kinh ngạc nhìn Liêu Minh hung dữ với chính mình, không rõ bản thân nói sai cái gì rồi.
Liêu Minh nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Không cần nói thêm nữa, tôi vớiông đều là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi nói với ông thế nào là phân rõ trắng đen?”
Thẩm Lực không thể tin được nhìn ông ta, đề cao âm lượng nói: “Anh Liêu, rốt cuộc anh làm sao vậy, trước không phải anh cũng nói như vậy, chẳnglẽ thực sự bị mấy câu nói kia liền thay đổi cách nghĩ?”
Liêu Minh lại rót cho mình một ly rượu, liếc mắt nhìn chai rượu thấyđáy, dùng thái độ cực kì bình tĩnh nói: “Ông sai rồi, kỳ thật tôi đã sớm hiểu rõ chuyện này toàn bộ không thể trách Từ Lập, chỉ là tôi đang trốn tránh, đến ngày hôm qua Mặc Khuynh Thành trực tiếp xé rách lớp màng bọc kia, tôi mới biết được, là tôi ngu xuẩn bao nhiêu.”
Thẩm Lực hoàn toàn không chấp nhận ông ta nói những lời này.
“Trốn tránh cái gì, cái gì không thể trách Từ Lập! Chẳng lẽ lại tráchMãn Mãn? Cô ấy ngây thơ thiện lương như thế, tốt như thế, dựa vào cái gì mà Từ Lập không thích cô ấy, không hểu quý trọng còn chưa tính, vậy màlại bức cô ấy chết!”
“Thẩm Lực!”
Liêu Minh nhíu mày, hai tay gắt gao nắm lấy bả vai Thẩm Lực.
“Thẩm Lực, ông tỉnh táo lại đi, chuyện tình cảm chưa bao giờ là tôithích cậu, cậu nhất định phải thích tôi, đây là không đúng, trước đâythời điểm tôi biết em gái thích Từ Lập, loại đương nhiên này vẫn luôntồn tại trong lòng tôi, đúng, Liêu Mãn cực kì xuất sắc, nhưng mà xuấtsắc không làm cảm tình xuất hiện được, huống hồ tôi thực sự ngay từ đầuđã biết Từ Lập có vị hôn thê, ông ấy cũng luôn trốn tránh không gặp emgái mình, là tôi, là tôi mỗi lần nhìn thấy đôi mắt thương cảm kia, liềnmềm lòng đáp ứng giúp em ấy.”
“Anh Liêu, anh không có sai.”
“Không, tôi sai rồi! Tất cả mọi chuyện, muốn nói vô tội, có lẽ chính làchị gái của Từ Lập, mỗi lần mơ, tôi đều có thể nhìn đến cảnh người kiatoàn thân đầy máu nước mắt chảy đầm đìa, trong lòng tôi đều đã khôngnhịn được áy náy.”
Thẩm Lực nghe nói như thế, lơ đễnh nói: “Anh Liêu, anh là đang suy nghĩquá nhiều rồi, chuyện của Mãn Mãn anh giữ trong lòng nhiều năm như vậy,huống hồ cái chết của em ấy cũng không liên quan tới anh, trách thìtrách Từ Lập thời điểm đó nói cái gì mà vị hôn thê.”
“Bốp.”
“Thẩm Lực, sao ông lại không có lương tâm như vậy!”
Thẩm Lực vốn là hai mắt trừng lớn, sau đó châm chọc nói: “Tôi không cólương tâm? Liêu Minh, nếu tôi không thích Mãn Mãn, ông cảm thấy tôi sẽbuông ta cho việc tri thức kia, chạy đến Đế Đô làm loạn cùng ông? Được,ông có lương tâm, ông cảm thấy được bản thân có lỗi với những người này, vậy ông lại vẫn chèn ép Từ Lập làm gì, cực kì rảnh rỗi hả!”
Liêu Minh bị ông ta nói cho lui về sau một bước, đúng vậy, đã biết saicái gì, mặc dù không thể làm bạn nữa, Từ Lập cũng sẽ không tất cẩ tráchnhiệm đổ lên đầu mình, bản thân lại có tư cách gì đem tất cả đổ lên trên đầu ông ấy.
Ông ta yên lặng ngồi tại chỗ, không hé nửa lời tiếp tục uống rượu.
Thẩm Lực âm hiểm nhìn ông ta một cái, sau đó xoay người quyết tuyệt rời đi.
**
“After the moment, with you...”
Mặc Dận mắt còn đang nhìn Mặc Khuynh Thành quay phim, yên lặng tiếp nhận điện thoại.
“Khuynh Thành, có phải cậu quên mấy ngày hôm nay không, mình liền biếtcậu quên rồi, mình nói cho cậu biết, hôm nay là ngày điền nguyện vọng,tuy cậu không cần điền, nhưng chuyên môn phải chọn đó, cậu muốn chọn cái gì, mình...”
“Lê An An, ngậm miệng.”
Mặc Dận nhíu mày, lâu như vậy, lại vẫn huyên náo như vậy.
Lê An An đầu bên kia cuồng nuốt nước miếng, vì sao điện thoại Mặc Khuynh Thành lại ở trong tay Mặc Dận, vậy phải làm sao bây giờ, trên thân mình cũng không đánh ra được từ huyên náo, kỳ thật cô cũng không huyên náotiếng nào, chỉ là thích nói chuyện mà thôi, không sai, chính là như thếnày.
“Ha ha, là anh cả Mặc sao, Khuynh Thành đâu?”
“Quay phim.”
Lê An An có phần không biết nói cái gì, rõ ràng Mặc Dận không có ở trước mặt cô, vì sao lại cảm thấy có áp lực lớn như vậy.
“A..., vậy sao, vậy anh nói với Khuynh Thành một chút, chính là cái kia.”
“Biết rồi.”
Không chút do dự tắt điện thoại, tiếp tục nhìn Mặc Khuynh Thành quay phim.
Không thể không nói, lần này Từ Lập đúng là bỏ hết vốn liếng ra.
Chỉ là một mình Mặc Khuynh Thành, chỉ trang phục đã có mấy chục bộ, càng đừng nói là toàn bộ trang sức các loại, mà cung điện giáo chủ ma giáolại càng hoa lệ, nói trắng ra, tiền bạc đều nện lên trên người cô, đếnngay cả nam chính nữ chính cũng không nhiều bằng cô.
Hiện tại Mặc Khuynh Thành đang quay cảnh tại lúc Tử Thư Hoa Hàn biếtđược Thánh nữ tiếp xúc thân thiết với tiên nhân trên núi Lâm Sơn.
Tử Thư Hoa Hàn lười biếng tựa vào ghế tựa da hổ trắng, ánh mắt khép hờ,nô tỳ bên cạnh đem quả nho nhỏ bỏ vào trong miệng của hắn, hai nô tỳkhác một người đấm vai, một người bóp chân.
“Ngươi nói gần đây Ngưng Vân qua lại thân thiết với nhân sĩ chính đạo của Lâm Sơn?”
Nam tử mặc áo đen quỳ ở phía dưới nói: “Đúng vậy, giáo chủ, thân làThánh nữ của ma giáo, lại kết giao thân thiết với mấy người đó, rõ rànglà muốn làm phản.”
Địch Thiên đóng Hữu Hộ Pháp từ một bên đi tới, ôm quyền nói: “Giáo chủ, Ngưng Vân tuyệt đối không làm phản!”
Tả Hộ Pháp Trần Đương Thân, “Hữu Hộ Pháp, huynh có quan hệ tốt với Thánh nữ, cũng sẽ không ảnh hưởng tới phán đoán của tôi, tính tình của NgưngVân ai chẳng biết.”
“A, có lẽ là cô ấy giả vờ, chúng ta đều phái thám tử ẩn nấp, bọn họ cũng có thể như vậy.”
“Trần Đương, ngươi già mồm át lẽ phải!”
“Trình Siêu, ngươi là không phải không biết!”
“Đủ rồi.”
“Giáo chủ làm chủ.”
Hai người đồng loạt quỳ trên mặt đất.
Tử Thư Hoa Hàn vẫy tay cho tì nữ lui xuống, nhìn về phía ngoài cửa, “Chuyện này, vẫn nên để Thánh nữ tự mình giải thích đi.”
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.”
Thôi Nghi Giai đóng Thánh nữ Ma giáo Tô Ngưng Vân, mặc trang phục màu đỏ hồng, bên hông đeo một cây kiếm, tóc dài buộc phía sau đầu, bước vào,sau cùng quỳ gối trước bậc thang trên mặt đất.
“Thánh nữ Tô Ngưng Vân tham kiến giáo chủ.”
“Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Tử Thư Hoa Hàn nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu. nhìn móng tayđược làm trau chuốt nói: “Vừa rồi Tả Hữu Hộ Pháp nói đều nghe thấy?”
Tô Ngưng Vân gật gật đầu, “Nghe được.”
“Vậy ngươi có điều gì muốn nói không.”
Tô Ngưng Vân nói: “Bản Thánh nữ thấy rất lạ, vì sao chỉ là thường xuyêngặp phải người đó, đã bị nói thành qua lại thân thiết với hắn ta, Tả HộPháp có nên giải thích cho bản Hộ Pháp một chút không?”
Trần Đương hừ lạnh một tiếng, “Thánh nữ quả nhiên nói khéo như rót,thường xuyên gặp phải người Lâm Sơn? Sao bản Hộ Pháp lại không có duyênvới bọn họ như vậy, thường xuyên gặp phải nữa?”
“Đó là Tả Hộ Pháp vận khỏi kém.”
“Được, cho dù lấy cái cớ này, vậy bản Hộ Pháp muốn hỏi một chút, vì sao gặp lại không động thủ?”
Khóe miệng Tô Ngưng Vân mang theo trào phúng, “Tả Hộ Pháp, ông cho là ta là ông sao, gặp người nào cũng cắn sao?”
“Ngươi!”
“Được rồi.”
Tử Thư Hoa Hàn ngồi ở trên ghế không hờn giận cắt ngang lời của bọn họ,nhìn người phía dưới, nói: “Chuyện này liền kết thúc ở đây đi, NgưngVân, về sau phải chú ý một chút.”
“Hiểu rồi.”
“Không có chuyện gì nữa liền giải tán đi.”
Ba người: “Cung tiễn giáo chủ.”
“Cut! Nghỉ ngơi một lát.”
Mặc Khuynh Thành chậm rì rì từ trên ghế đi xuống, còn thỉnh thoảng xoaxoa eo của mình, ai oán nói: “Đạo diễn Từ, người là không có tiền sao,ghế tựa này sao ngồi khó chịu vậy, làm cho thắt lưng cháu

cungchieu.png
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

MẠC TỔNG CƯNG CHIỀU CÔ VỢ SÁT THỦ
  • 4.00 star(s)
  • Lee Min Hu - Dịch giả: Nhất cầu lông vũ
Chương 20
CƯNG CHIỀU VỢ NHỎ TRỜI BAN
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Cưng chiều vợ yêu: Sủng ái em cả đời

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom