• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cưng chiều cô vợ quân nhân Full 2024 (133 Viewers)

  • Chap-1531

Chương 1531




Anh lính kia cảm nhận được dây trói của mình bị đứt ra, lập thầm tức thở phào nhẹ nhõm.



“Phạm Huy.” Mấy binh lính ở sau lưng thấy anh ta thành công thoát ra được đầu tiên, vội vàng nhỏ giọng gọi, sau đó nhích dần đến chỗ anh ta để nhờ tháo giúp dây thừng.



Còn mấy anh lính xung quanh thì nhanh chí, người ở gần thì dịch lại gần vừa che chắn cho Phạm Huy vừa chờ cởi trói, còn người ở xa thì vẫn không nhúc nhích.



Bọn họ sợ nếu như toàn bộ đều tụ tập lại sẽ bị phát hiện, đến cuối cùng không ai trốn thoát được, cho nên phần lớn mọi người đều không nhúc nhích, chỉ tự tìm hòn đá tiến hành tự cứu mình trong tình hình có thể.



Phạm Huy cẩn thận nhìn chằm chằm đám cướp biển kia, nhanh tay cởi trói cho từng người.



Trên cổ tay anh ta có nhiều vết cắt, có vết thương thậm chí còn bị cắt đi cắt lại nên rất sâu.



Nhưng lúc này anh ta đã không có lòng dạ đâu mà quan tâm những thứ này nữa rồi.



Bây giờ bỏ trốn là mục tiêu duy nhất của bọn họ.



Chỉ một lát sau, mấy người xung quanh đều thành công cởi được dây thừng ra.



Bọn họ dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau, quyết định để mấy người này chạy trốn ra ngoài truyền tin trước, sau đó sẽ tìm quân đội đến cứu.



Vì thế, cả đám lính vội vàng che chắn cho mấy người đã được cởi trói kia, để bọn họ từ từ chạy đi.



Nhưng vì quá căng thẳng, vừa chạy còn vừa chú ý động tĩnh của đám cướp biển nên Phạm Huy quên mất việc phải chú ý cả dưới chân. Chỉ mới lui tới chỗ rừng cây nhỏ, anh ta đã sơ ý đạp phải cành cây khô.



Rắc!



Trái tim anh ta lập tức nhảy lên tận cổ họng. Anh ta giống như là bị đóng băng đứng ở đó.



Mấy tên cướp biển đang xem kịch kia nghe thấy tiếng động liếc mắt nhìn qua, không ngờ lại phát hiện có năm sáu binh lính đã chạy thoát vào rừng.



May mà kịp thời phát hiện, nếu không chỉ một lát nữa thôi, ngay cả bóng người cũng không còn!



Đến lúc đó, đám lính kia dẫn quân đội đến thì bọn chúng toi đời.



Mấy tên cướp biển càng nghĩ càng kinh hãi cứ trợn mắt nhìn bọn họ như vậy.



Mà Phạm Huy và mấy binh lính khác cũng dừng chân nhìn về phía bọn chúng.



Sau mấy giây cùng đứng hình, hai bên gần như cùng lúc phản ứng lại, một bên báo cáo, một bên chạy vào rừng.



“Lão đại! Mấy tên lính kia chạy thoát rồi!”



Phó lão đại nghe thấy thế lập tức nghiêng đầu nhìn qua. Sau khi thấy mấy sợi dây thừng bị cắt đứt trên mặt đất, hắn điên tiết đạp cho mấy tên thuộc hạ vẫn đứng đực ra đó mỗi tên một phát.



“Chúng mày còn đứng ở đó làm gì! Mau, mau đuổi theo đi!”



Những tên đó bị đạp đau lúc này mới như hoàn hồn, cầm súng đuổi theo.



“Sao lại như vậy!” Chuyện ngoài ý muốn này khiến Phó lão đại cau chặt mày lại.



Hắn rất lo lắng nếu như để cho cô Diệp biết chuyện này, chắc chắn hắn sẽ là người đầu tiên không thoát được.



Bây giờ cô Diệp đang tức giận, ngộ nhỡ chưa phát tiết xong ở chỗ A Cửu, trút lên hắn thì làm thế nào?!



Hắn già rồi, không còn trẻ như A Cửu, không chịu nổi mấy phát đạp của cô Diệp đâu.



Hắn yên lặng cầu trời khấn Phật, hy vọng nhanh chóng bắt được đám người kia về trước khi cô Diệp phát hiện ra.



Hắn vươn cổ ra nhìn quanh rừng cây nhỏ.



Chỉ tiếc, hình như ông trời không nghe thấy lời cầu khẩn của hắn.



“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Giọng Nhiếp Nhiên hờ hững truyền từ phía sau tới.



Phó lão đại bị dọa giật mình.



Hắn chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt khó coi gắng gượng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.



“Cô Diệp...”




Chương 1531.2TỪNG BƯỚC ÉP SÁT - ĐÁNH CƯỢC MỘT LẦN NỮA



Hóa ra vừa rồi Nhiếp Nhiên và Cửu Miêu ở phía xa nghe thấy một tiếng kêu mơ hồ không rõ của tên cướp biển kia nên cũng vội chạy qua đây.



“Chuyện là...” Phó lão đại sợ cô trách cứ, do dự một lúc mới lên tiếng, “Đám lính kia, bọn chúng... có một số tên... chạy... chạy rồi...”



Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức sầm xuống, “Cái gì?! Đang yên đang lành sao lại chạy được?”



Lần này ngay cả Cửu Miêu cũng biến sắc.



Phó lão đại chột dạ đáp: “Tôi... tôi đoán là... nhóm người đầu tiên có mấy người tỉnh lại trước, nhân lúc chúng tôi không chú ý cắt đứt dây thừng chạy đi.”



“Vậy còn không mau đuổi theo đi!”



Phó lão đại bị tiếng quát lạnh lùng vô cùng khí thế của Nhiếp Nhiên dọa cho giật mình, vội vàng trả lời: “Đuổi theo rồi đuổi theo rồi. Cô Diệp yên tâm, con đường bọn chúng đi cũng là con đường chết, rất dễ bắt lại, sẽ không có vấn đề gì đâu.”



“Tốt nhất là như vậy.”



Sau đó cô mới tạm thời bỏ qua cho hắn.



Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc Nhiếp Nhiên đang đợi những người đó quay lại, Nhiếp Thành Thắng ở trên thuyền cũng vô cùng sốt ruột bất an.



Đã qua quá nửa thời gian cô gái kia nói rồi, chỉ còn không đến một tiếng nữa, ông ta phải làm thế nào đây?



Chẳng lẽ thật sự phải dùng chính bản thân mình để đổi à?



Mấy binh lính xung quanh thấy sư đoàn trưởng nhà mình đi đi lại lại trong khoang thuyền như vậy, không nhịn được hỏi: “Sư đoàn trưởng, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”



“Sư đoàn trưởng, hay là chúng ta báo cáo lên trên đi.”



Báo cáo?



Hai chữ này chạm đến dây thần kinh của Nhiếp Thành Thắng, ông ta lập tức kích động nói: “Không được, không thể báo cáo lên!”



Lần tiến đánh cướp biển trước ông ta bị chụp mũ rồi, lần này khó khăn lắm mới có thể làm ra chút thành tích để trở mình, làm sao có thể báo cáo lên trên để cầu cứu được?



Mấy binh lính kia thấy vẻ mặt giận dữ của Nhiếp Thành Thắng, cũng chỉ đành đứng ở đó không nói gì nữa.



Nhiếp Thành Thắng tiếp tục đi qua đi lại ở trong khoang thuyền, suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào.



Nhưng cho dù ông ta nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra bất cứ manh mối gì.



Càng nghĩ ông ta càng thêm phiền não.



Mà đúng lúc này, một binh lính cầm điện thoại nhỏ giọng báo cáo với Nhiếp Thành Thắng: “Sư đoàn trưởng, bộ tổng chỉ huy gọi điện thoại tới.”



“Bộ tổng chỉ huy?”



Sao tự dưng bộ tổng chỉ huy lại gọi điện thoại cho ông ta?



Chẳng lẽ chuyện này kinh động đến bọn họ rồi à?



Không phải chứ, từ lúc chuyện này xảy ra đến bây giờ mới chỉ có mấy tiếng, sao bọn họ biết nhanh thế được?



Huống hồ lần hành động này, mỗi chiếc thuyền cảnh sát biển đều được phân đến các khu vực khác nhau. Trừ người Quân khu 2 bọn họ ra, người khác căn bản sẽ không biết tình hình ở khu vực này.



Chẳng lẽ... lại có chỗ nào xảy ra chuyện rồi à?!



Mang theo nghi vấn như vậy, ông ta đi tới nhận lấy điện thoại.



“Alo.”



Ông ta mới nói được một chữ, tiếng người ở đầu kia điện thoại đã lập tức vang lên, “Sư đoàn trưởng Nhiếp, tôi muốn hỏi anh, tại sao anh lại rời khỏi khu vực tuần tra khi chưa báo cáo với bộ chỉ huy?”



Giọng tham mưu trưởng trong điện thoại rất nghiêm nghị.



Nhiếp Thành Thắng thót tim, cảm thấy tình hình không ổn.




Chương 1531.3TỪNG BƯỚC ÉP SÁT - ĐÁNH CƯỢC MỘT LẦN NỮA



Sau đó lại nghe thấy tham mưu trưởng tiếp tục lạnh giọng nói: “Anh có biết bảy giờ hai mươi phút sáng hôm nay, có hai chiếc thuyền phi pháp đi qua vùng biển anh tuần tra. Thuyền ở hai khu vực khác muốn nhờ anh hỗ trợ chặn lại, nhưng làm thế nào cũng không tìm được thuyền của các anh, ngay cả bộ đàm cũng không trả lời. Anh có thể nói cho tôi biết anh đi đâu không?”



Nói đến cuối cùng, giọng tham mưu trưởng càng gay gắt hơn.



“Có thuyền phi pháp ư? Tôi không nhận được bất cứ thông báo và tin tức gì.” Nhiếp Thành Thắng nói theo bản năng xong mới nhớ ra lúc hơn bảy giờ đội 1 của ông ta rơi vào đầm lầy, đang trong tình cảnh nguy hiểm, khi đó rất có khả năng ông ta đã không chú ý tới.



“Anh không nhận được tin tức? Vậy lúc đó anh đang ở đâu? Tại sao không hoạt động trong phạm vi của mình!” Tham mưu trưởng nghe thấy lý do của ông ta, trong giọng nói rõ ràng đã đầy lửa giận không áp chế được.



Nhiếp Thành Thắng vội vàng báo cáo: “Bởi vì tối hôm qua lúc tuần tra tôi nghe thấy có tiếng súng vang lên trên mặt biển, lúc đó chúng tôi thấy một chiếc thuyền vội vàng rời khỏi vùng biển đó, chúng tôi cảnh cáo nhiều lần không có kết quả nên chỉ có thể đuổi theo chặn lại.”



Tham mưu trưởng nghe vậy, giọng nói mới hòa hoãn hơn, “Vậy bây giờ anh đã bắt được người chưa?”



“Tạm thời vẫn chưa, bọn chúng vì né tránh chúng tôi, năm giờ sáng đã lên đảo ẩn nấp rồi.”



“Vậy bây giờ các anh định làm thế nào?”



“Tôi đã phái ba đội lên đảo truy bắt rồi.” Nhiếp Thành Thắng dừng lại mấy giây, sau đó mới tiếp tục nói: “Bây giờ vẫn đang truy bắt.”



Ông ta không dám báo cáo tin tức ba đội đã bị bắt hết, sợ lại chọc giận tham mưu trưởng, đến lúc đó chắc chắn ông ta sẽ gặp họa.



“Được rồi, có tin tức phải kịp thời báo cáo.”



Khó khăn lắm cuộc gọi mới kết thúc, Nhiếp Thành Thắng chậm rãi thở phào một hơi.



Cuối cùng cũng miễn cưỡng đối phó xong.



Ông ta âm thầm suy nghĩ trong lòng.



Nhưng thời gian nghỉ ngơi của ông ta cũng không quá dài, bởi vì hai tiếng Nhiếp Nhiên yêu cầu đã đến.



Giọng nói quen thuộc vang lên đúng giờ ở đầu kia bộ đàm, Nhiếp Thành Thắng mới phát hiện hóa ra vừa rồi ông ta đã lãng phí với tham mưu trưởng suốt bốn mươi phút.



“Thế nào, đã hai tiếng rồi, ông nghĩ xong chưa?”



Nhiếp Thành Thắng tức giận không có chỗ phát tiết, từ trước đến giờ ông ta thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải tình cảnh khó xử không biết làm sao thế này.



Vì địa vị và thể diện của mình, ông ta vừa phải cẩn thận giấu giếm phía trên, còn phải bị cô gái này uy hiếp như vậy.



“Rốt cuộc cô muốn làm gì!”



Nhiếp Nhiên khẽ cười ra tiếng, “Tôi muốn cho ông một cơ hội, để ông trở thành một cấp trên tốt thương yêu binh lính. Sao hả, ông không thích à? Vừa nãy không phải ông còn rất lo lắng cho việc sống chết của bọn họ sao?”



Ngực Nhiếp Thành Thắng phập phồng mạnh, dễ thấy ông ta đã tức giận tới cực điểm rồi.



Nghe hơi thở hổn hển vì kiềm chế kia, Nhiếp Nhiên ở đầu kia bộ đàm giống như là bừng tỉnh hiểu ra, ồ một tiếng, “Hóa ra là đến giây phút sống chết, vẫn sẽ chỉ quan tâm đến mình.”



Xung quanh toàn là binh lính Quân khu 2, bộ đàm lại không thể vặn nhỏ tiếng, những lời nói ấy cứ đường hoàng chui vào tai tất cả mọi người như vậy.



Nhiếp Thành Thắng chột dạ, tức giận nói: “Cô nói linh tinh cái gì thế!”



“Ông kích động như vậy là vì chột dạ à?” Nhiếp Nhiên trêu chọc ông ta.



“Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô mau thả những người đó ra đi, nếu không quân đội bao vây tấn công đến, sẽ không có lợi gì với cô đâu!”



“Không cần quân đội bao vây tấn công, tôi nói rồi, chỉ cần ông đến, tôi sẽ lập tức tha cho những binh lính kia. Nếu không tôi sẽ ném hết binh lính của ông xuống biển.”



“Cô!”




Chương 1531.4TỪNG BƯỚC ÉP SÁT - ĐÁNH CƯỢC MỘT LẦN NỮA



Sau đó Nhiếp Nhiên quyết định thay ông ta: “Tôi dẫn các binh lính của ông đến lối vào đảo đợi ông.”



Nói xong, cô lại ngắt bộ đàm.



Lần này Nhiếp Thành Thắng thật sự nổi điên, đập mạnh cái bộ đàm lên mặt bàn, phát ra một tiếng vang lớn, làm cho những người khác run rẩy.



“Lập tức sắp xếp một đội khác lẻn vào lối vào bắt người cho tôi! Lập tức!”



Lính cần vụ Lưu Đức của Nhiếp Thành Thắng thấy sắc mặt ông ta đen sì, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Nhưng sư đoàn trưởng, bọn chúng dám nói như vậy, có lẽ đã chuẩn bị mai phục hết rồi, chúng ta tùy tiện tiến vào chọc giận bọn chúng, thế thì...”



Đến lúc đó những anh em kia bị ném xuống biển thật thì làm thế nào.



Anh ta rất muốn hỏi câu này ra, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tức giận tới cực điểm của Nhiếp Thành Thắng, cuối cùng vẫn nuốt lại.



“Bây giờ tôi là sư đoàn trưởng hay cậu là sư đoàn trưởng, mau đi bố trí đi!” Ánh mắt ăn thịt người của Nhiếp Thành Thắng khiến Lưu Đức sợ hãi, vội vàng nhận lệnh hành động.



Sau mười lăm phút, Lưu Đức đi từ bên ngoài vào, báo cáo: “Sư đoàn trưởng, hai đội đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể lên đảo.”



“Rất tốt, bảo bọn họ lập tức lên đảo!”



Nhiếp Thành Thắng vung tay lên, mới vừa hạ lệnh xong thì điện thoại bên tay lại vang lên.



Ông ta nhấc điện thoại lên, nghe thấy tiếng binh lính truyền từ bên trong tới, “Báo cáo sư đoàn trưởng, chúng ta thám thính được ở lối vào có bóng người mặc đồ rằn ri đang di chuyển về phía chúng ta, chắc là người mình.”



Trong lời nói của anh ta mang theo sự ngạc nhiên và mừng rỡ.



Nhiếp Thành Thắng nghe thấy tin tức bất ngờ này cũng ngẩn ra tại chỗ, “Cậu nói cái gì?”



Vừa rồi không phải cô gái kia còn nói muốn dùng những binh lính này để đổi người à?



Sao bây giờ đám binh lính kia lại trốn ra được?



Chẳng lẽ là cô gái kia biết đám binh lính kia trốn ra được, vì có thể nắm lấy tiền đặt cược lần nữa, cho nên lúc này mới vội vàng muốn lừa mình, để cho mình cắn câu à?



Nghĩ tới đây, ông ta không nhịn được thầm kinh hãi, hơn nữa càng nghĩ càng sợ.



May mà mình không cắn câu.



Nếu mình thật sự ôm suy nghĩ hy sinh bản thân, vậy chẳng phải thật sự trúng bẫy của cô ta à!



“Bây giờ bọn họ ở đâu?” Trong lời nói của Nhiếp Thành Thắng không giấu được sự kích động và vui sướng.



“Ở lối lên đảo cách chúng ta không xa, nhìn dáng vẻ hình như bị thương không ít, phần lớn đều ngã ở đó.”



Nhiếp Thành Thắng vừa nghe thấy có người bị thương, lập tức phân phó: “Mau, phái người lập tức đi hỗ trợ!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom