• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cực Phẩm Chiến Long (1 Viewer)

  • Chương 31-35

Chương 31: Quyền phá âm chướng

Sự xuất hiện của Lý Quân, làm cho không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng lên.

Nhất là Trương Bưu, hắn nhắm mắt lại, khoé miệng mang theo nụ cười lạnh.

Vốn dĩ hắn muốn gây rắc rối cho Lý Quân, thật không ngờ đối phương lại chủ động tìm đến.

“Lý Quân, anh thật to gan, dám chạy đến bữa tiệc nhà họ Trương của tôi để quấy rối, tôi thấy anh không muốn sống nữa rồi đấy.”

Có chú Trương Bưu làm chỗ dựa, Trương Siêu tràn đầy sức mạnh, hung tợn uy hiếp Lý Quân.

Nhưng Lý Quân chỉ cười híp mắt nhìn mọi người nhà họ Trương, sau đó nói: “Trương Siêu, lá gan của cậu cũng không nhỏ, lần trước tôi đã cảnh cáo cậu, nếu lại xuất hiện trước mặt em gái của tôi tôi sẽ đánh gãy ba cái chân của cậu, nhưng xem ra cậu cũng không coi ra gì nhỉ?”

Nghe thấy Lý Quân nhắc tới chuyện lần trước, Trương Siêu không khỏi nghĩ tới sự tàn nhẫn của Lý Quân, trong ánh mắt anh ta có chút bối rối.

Nhưng ngay sau đó anh ta liền lớn tiếng nói: “Lý Quân, bớt con mẹ nó giả bộ lên mặt với tôi đi, anh cho rằng Trương Siêu tôi vẫn là Trương Siêu mấy ngày hôm trước sao? Chú của tôi đã trở lại rồi.”

Nói xong, Trương Siêu đắc ý nói: “Lý Quân, anh có biết chú của tôi có thân phận gì không? Chú ấy đến từ nhà họ An ở kinh thành, là quản sự của nhà họ An.”

“Nhà họ An anh hẳn là biết đúng không? Toàn bộ kinh thành nhiều hào môn như vậy, vẫn có thể xếp hàng đầu.”

“Với năng lực của nhà họ An, giết chết anh cũng chỉ đơn giản như giết chết một con kiến.”

“Cho dù là chủ tịch phòng thương mại Sở Châu Chu Bỉnh Khôn, gặp chú tôi cũng phải cúi đầu.”

Nghe cháu trai thổi phồng mình như vậy, trên mặt Trương Bưu cũng lộ ra vài phần ngạo nghễ.

“Cậu tên là Lý Quân phải không? Nghe cháu tôi nói cậu cũng có chút thực lực, dám động súng giết người, nhưng trong mắt tôi chẳng qua là trò trẻ con, tiểu đả tiểu nháo mà thôi, chưa từng thấy biển rộng, cho rằng cá chép trong suối nhỏ là rất lớn, thật sự là rất buồn cười.”

Lý Quân thản nhiên nói: “Nhìn thấy một cái hồ anh liền cho rằng thấy được biển rộng, anh chẳng phải là càng buồn cười hơn sao?”

“Đừng nói anh chỉ là chó săn của nhà họ An, cho dù gia chủ của nhà họ An tới, trong mắt tôi cũng chỉ là con cá chạch nhỏ thôi.”

“Mẹ nó anh đang nói cái quái gì vậy? Dám mắng chú tôi là chó săn, tôi thấy anh muốn chết rồi đấy.” Trương Siêu hổn hển chửi ầm lên.

Lý Quân lại không để ý đến anh ta, anh chỉ bình tĩnh nhìn về phía Trương Bưu: “Vốn dĩ anh đi đường Dương Quang của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, nhưng anh cứ nhất định ỷ vào bản thân có chút quyền thế, muốn ra mặt cho cháu của anh.”

“Làm chó nhà họ An nhiều năm như vậy, thật vất vả mới vượt qua được, anh cũng không dễ dàng, tại sao cứ phải tìm đường chết chứ.”

Lý Quân cụp mắt xuống, như đang than nhẹ.

“Lý Quân, con mẹ nó anh có đang nghe ông đây nói chuyện hay không hả?”

Vẻ mặt Trương Siêu phẫn nộ hét.

Anh ta trực tiếp xách một bình rượu lên, đi tới bên người Lý Quân, giơ bình rượu lên đập về hướng Lý Quân, cũng mắng to nói: “Ở trước mặt chú của tôi mà cũng dám giả bộ, ông đây đập vỡ đầu của anh.”

Chỉ là bình rượu còn chưa rơi xuống thì anh ta đã bị Lý Quân bắt lấy cổ tay.

“Răng rắc” một tiếng, cổ tay bị bẻ gãy.

Trương Siêu lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

“A a…”

“Thằng nhóc, mày thật to gan.”

Trương Hữu Đức nhìn thấy con trai bị thương, lập tức mắng to lên.

Trương Bưu càng đứng vọt dậy, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lý Quân, tràn ngập sát khí: “Thằng nhóc, mày biết hành vi của mày sẽ mang đến cái gì không?”

Lý Quân thuận tay đoạt lấy bình rượu trong tay Trương Siêu, “rắc” một tiếng, đập vào trên đầu anh ta, máu tươi theo mặt Trương Siêu chảy xuống.

Cả người lui về phía sau hai bước, trực tiếp ngã xuống đất.

“Sẽ mang đến cái gì chứ? Tôi trái lại muốn nghe một chút đấy.”

Lý Quân ném nửa bình rượu trên mặt đất, vân đạm phong khinh nhìn Trương Bưu, thật giống như chỉ là làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể.

“Mày sẽ phải chết.”

Trương Bưu nói xong, trên tay ghế đột nhiên bay ra, trực tiếp đập về phía Lý Quân.

“Bịch!”

Lý Quân tiện tay vung lên, cái ghế bay tới trong nháy mắt bị đánh chia năm xẻ bảy, vụn gỗ vỡ tung bay tứ phương tám hướng, có cái còn trực tiếp đóng đinh trên vách tường.

“Khó trách mày dám một mình xông vào bữa tiệc, cũng có chút bản lĩnh.”

Đồng tử Trương Bưu co rụt lại, lạnh lùng nói.

Hắn cũng có chút kinh ngạc đối với thân thủ của Lý Quân.

Vừa rồi hắn ném ghế ra, sức mạnh kia không thua gì một đàn tuấn mã lao nhanh, lại bị một quyền của Lý Quân đập nát.

Thực lực này chỉ có đạt tới minh kình đỉnh phong mới có thể làm được.

Nhưng Trương Bưu không hề sợ hãi.

Hắn được mệnh danh là Hổ Đầu Thái Bảo ở trên giang hồ, từ ba năm trước đã bước tầng thứ ám kình.

Sau một khắc, thân thể hắn đột nhiên nhảy lên, giống như hổ đói mà đánh về phía Lý Quân.

Theo động tác của hắn, trên người lại có sắt khí bắt đầu lan ra, phảng phất cả phòng đều dâng lên cuồng phong.

Vân tòng long, phong tòng hổ, Trương Bưu luyện quyền hình hổ trong thập nhị hình Hình Ý.

Cú đánh này, cách Lý Quân hơn mét, lại ngay tức khắc ập tới.

Một nắm đấm vỗ về phía đầu Lý Quân, một cái khác đánh về phía cằm Lý Quân, đầu gối đồng thời hung hăng đẩy về hướng ngực Lý Quân.

Thật sự dùng tứ chi như hổ.

Trên mặt Lý Quân lại chỉ cười lạnh, nghiêng người né tránh công kích của đối phương, nắm tay đồng thời bộc phát ra tiếng nổ vang, hung hăng đập ra ngoài.

Nghe thấy tiếng quyền kình xé gió, sắc mặt Trương Bưu nhất thời biến đổi dữ dội.

“Quyền phá âm chướng? Điều này làm sao có thể chứ?”

Chỉ là không có thời gian cho hắn bị sốc.

Nương theo quyền kình nổ vang, nắm đấm như đạn pháo oanh kích ra, đánh vào ngực Trương Bưu.

“Răng rắc.”

Trương Bưu nhất thời giống như bị cự chùy ngàn cân đánh trúng, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể càng khom người bị đánh bay ra ngoài, hung hăng đụng vào tường.

Sau khi rơi xuống đất, nửa lồng ngực hắn đều sụp xuống.

Trương Hữu Đức bên cạnh đã nhìn ngây người, trong khoảng thời gian ngắn ông đều đã quên mất sợ hãi là cái gì.

Em trai ông có thực lực gì, Trương Hữu Đức biết rất rõ, một đôi quyền sắt, một quyền có thể đánh chết một con trâu.

Nhưng bây giờ hắn lại bị Lý Quân đánh hộc máu.

Mà Trương Siêu bị Lý Quân đánh ngã trên mặt đất, lúc này mới lảo đảo đứng lên.

Khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh ta sợ tới mức thân thể cũng bắt đầu run rẩy.

“Lần trước tôi đã cho mấy người cơ hội, đáng tiếc mấy người lại không biết quý trọng, nhất định phải tìm đường chết. Một khi đã như vậy, tôi đây đành phải thành toàn cho mấy người vậy…” Lý Quân lạnh lùng nói, nắm tay chậm rãi siết chặt lại.
Chương 32: Lăng mộ của con cháu thế gia

Nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt của Lý Quân, Trương Siêu, Trương Hữu Đức và mẹ của Trương Siêu căng thẳng đến mức gần như nghẹt thở, sắc mặt từng người đều tái nhợt, nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ nhanh chóng lan rộng.

Bọn họ không ngờ Lý Quân lại đáng sợ như vậy, ngay cả Trương Bưu cũng không phải là đối thủ của anh.

“Trương Siêu, cậu quên tôi đã từng cảnh cáo cậu rồi sao? Tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu không biết trân trọng nó!”

Lý Quân đi từng bước về phía Trương Siêu.

“Không cho phép cậu tổn thương Siêu của chúng tôi.”

Mẹ của Trương Siêu cầm lấy dao và nĩa trên bàn ăn lên, xông lên phía trước muốn đâm vào cổ của Lý Quân.

Nhưng chỉ vừa đến gần thì bà ta đã bị Lý Quân đá bay vào tường.

“Anh đừng…”

Trương Siêu vô thức muốn nói “Anh đừng đến đây” nhưng vừa mới nói được hai chữ thì đã nghe một tiếng rầm vang lên, sự đau đớn kịch liệt dâng lên từ dưới bụng, giống như là bị ô tô đụng trúng.

Cả người hắn lập tức bị bay ra ngoài, đập vào ghế, toàn bộ chiếc ghế vang lên tiếng vỡ răng rắc thành từng miếng.

Trương Siêu ngã xuống đất, ôm lấy bụng dưới không ngừng giãy dụa, vẻ mặt tràn đầy sự đau đớn.

Hắn đau đớn đến mức không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Lý Quân tất nhiên không có ý định kết thúc ở đây, anh tiện tay cầm lấy một chiếc nĩa thép trên bàn.

“Cậu muốn làm gì?”

Trương Hữu Đức lúc này cũng lao đến.

Ngay khi ông ta vừa đến gần thì đã bị Lý Quân tát một bạt tai bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, chiếc nĩa trong tay của Lý Quân lập tức bắn ra ngoài.

Chiếc nĩa dài ba tấc vẽ một đường thẳng trong không trung, như một mũi tên, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo cùng với tốc độ di chuyển đáng kinh ngạc.

“Phốc.”

Chỉ một giây sau, cái nĩa đã cắm vào bên trong đầu gối của Trương Siêu.

“A…”

Trương Siêu gào thét đau đớn, ôm lấy đầu gối không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

Thấy cảnh này, Trương Bưu ngã trên mặt đất chỉ biết nhìn với ánh mắt tuyệt vọng.

Bởi vì lúc này ông ta hoàn toàn không đứng dậy được.

Mà ngay vào lúc này, mẹ của Trương Siêu liền lên tiếng mắng chửi độc ác, có ý muốn bò qua để cứu con trai.

Nhưng mà bà ta vừa mới đứng dậy thì đã bị Lý Quân dùng chân đá ngã ra trên mặt đất.

Lúc này, Lý Quân lại cầm lấy một chiếc nĩa nữa trên bàn ăn, vung tay không hề có chút lưu tình, một chiếc nĩa nữa lại bay ra, cắm vào đầu gối trên đùi phải của Trương Siêu.

Trương Siêu đau đớn gần như hôn mê, hai bên đùi đã bị Lý Quân phế bỏ hoàn toàn.

Lúc này, Lý Quân lại cầm chiếc nĩa thứ ba lên.

Trong nháy mắt, ánh mắt của Trương Siêu để lộ ra sự sợ hãi, cơ thể hắn không ngừng run rẩy, ánh mắt hiện lên sự cầu xin.

“Đừng…”

Nhưng chỉ một giây sau, một chiếc nĩa bay ra đâm vào hạ bộ của anh ta.

“A a a…”

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, vô cùng thống khổ.

Lý Quân lạnh lùng liếc nhìn toàn bộ đám người của nhà họ Trương nằm rạp trên mặt đất, khinh thường quát lớn một tiếng, rút chiếc khăn tay ra, lau chùi bàn tay của mình, lúc này anh mới xoay người đi ra ngoài.

Trong hành lang đã đứng đầy người, bọn họ nghe được tiếng kêu thảm thiết bên trong, nhưng bởi vì biết Trương Bưu ở bên trong cho nên không có ai dám đi vào xem xét tình hình.

Sau khi nhìn thấy người đi ra ngoài là một chàng trai trẻ thì tất cả đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Lý Quân không quan tâm đến phản ứng của đám người trong hành lang, điềm nhiên đi xuống lầu giống như không hề có việc gì.

Ngay khi bóng dáng của Lý Quân biến mất, những người làm mới cả gan chạy đến bên cánh cửa.

Khi nhìn thấy tình trạng thảm hại ở đằng sau cánh cửa, bọn họ không khỏi bị dọa sợ đến kinh hồn bạt vía.

Một phú nhị đại vội vàng chạy đến trước mặt Trương Bưu.

“Trương gia, anh làm sao vậy?”

Trương Bưu ôm ngực, thê thảm như một con chó chết, chỉ có ánh mắt là vô cùng độc ác.

“Lý Quân, cậu điên rồi, thù này tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu gấp trăm ngàn lần…”

Lời nói vừa phát ra lại không cẩn thận động đến vết thương của hắn, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.

Xe cứu thương nhanh chóng đến, đưa đám người bị thương nặng của nhà họ Trương đến bệnh viện.

Những chuyện liên quan đến đã xảy ra ở Lục Hợp Cư trong nháy mắt đã được lan truyền đi khắp vòng trong thượng lưu ở Sở Châu.

“Nghe nói Hổ Đầu Thái Bảo Trương Bưu vừa mới trở lại Sở Châu đã bị người ta đánh.”

“Lồng ngực đều bị đánh nát, phải nằm trong phòng ICU, đang được cấp cứu hồi sức, không biết có sống sót được hay không.”

“Hắn là vì An Đông vừa nhận chức gia chủ nhà họ An, địa vị được nâng cao như nước lên, chính là vào thời điểm đắc ý nhất hắn vậy mà áo gấm về quê lại suýt chút nữa bị người ta giết chết, này thật đủ thảm nha!”

Rất nhiều người đều đang suy đoán, rốt cuộc là người nào đã ra tay ở Lục Hợp Cư.

“Nghe nói là một chàng trai trẻ…”

Ở biệt thự số 13 của Tây Tử Đường.

Đường Trúc ôm đồ ăn vặt xem tivi, group chat trong điện thoại của cô đột nhiên giống như bị nổ tung.

Trong chớp mắt, bên trong group chat đã xuất hiện hàng trăm tin nhắn, tất cả đều rất khó coi.

“Vương Quân Dã, cậu ba của nhà họ Vương vừa mới bị đánh ở Sở Châu, bây giờ đến cả Hổ Đầu Thái Bảo Trương Bửu cũng bị xử lý, Sở Châu thật là ngọa hổ tàng long.”

“Không ngờ một Sở Châu nho nhỏ lại là một nơi đầm rồng hang hổ, có thể nói là lăng mộ của con cháu thế gia rồi nha.”

“Chỉ là không biết người ra tay chính là ai, tôi cũng muốn đi bái lạy người đó một chút.”



Trương Bưu bị đánh?

Xem hết lịch sử tin nhắn ở phía trên, trên mặt Đường Trúc không khỏi lộ ra sự ngạc nhiên.

Lúc này cô đang mặc một chiếc quần ngắn, hai bên đùi trắng nõn nà đan vào cùng một chỗ, nhìn điện thoại di động, lòng hiếu kỳ cũng bị trỗi dậy.

Trương Bưu được mệnh danh là Hổ Đầu Thái Bảo, khổ luyện tập võ đã đạt đến trình độ cao thủ.

Có thể đánh hắn đến mức phải nằm ICU thì không biết chàng trai trẻ đó là thần thánh phương nào?

Nghĩ đến đây, Đường Trúc không khỏi lấy một cái điện thoại di động khác ra.

Đây là điện thoại di động được quân đội xử lý chuyên nghiệp cung cấp cho cô, có thể ngăn chặn việc bị nghe trộm, bên trong cũng có rất nhiều dãy số bí mật.

Cô do dự một lúc rồi nhấn nút quay số.

“Này, điều tra giúp tôi danh tính của chàng trai trẻ đã ra tay ở Lục Hợp Cư rốt cuộc là ai…”



“Số điện thoại bạn đang gọi tạm thời không liên lạc được.”

Ở bên kia, trong phòng khách của nhà họ Bạch.

Bạch Vi gọi cho Trương Siêu liên tục bảy tám cuộc điện thoại, đều chỉ có một kết quả giống nhau, cô không khỏi tức giận thở hắt một hơi, ném điện thoại lên ghế sô pha.

“Tên Trương Siêu này, xảy ra chuyện gì vậy? Đã nói buổi chiều gặp mặt, vậy mà điện thoại lại không nghe máy.”

“Không phải là Lý Quân đã nói gì với Trương Siêu rồi chứ?”

Bạch Vi cau mày, do dự một chút, rồi lại cầm điện thoại di động lên, gọi điện cho Lý Quân.

“Này, Lý Quân, tại sao Trương Siêu lại không trả lời điện thoại của em? Anh có biết lý do không vậy?”

Điện thoại vừa mới kết nối, Bạch Vi nóng lòng chất vấn.

“Không biết.”

Ngay sau đó Lý Quân lập tức cúp điện thoại, lớn tiếng mắng một câu: “Đồ ngu ngốc.”

Anh cởi áo khoác ra, đi xuống tầng hầm để luyện quyền.

Sáng sớm hôm sau, Lý Quân nhận được cuộc điện thoại của Chu Bỉnh Khôn.

Lần trước Lý Quân nói muốn giúp Chu Bỉnh Khôn thẩm định.

Trong tù hội tụ nhiều nhân tài của nhiều ngành nghề khác nhau, đối với văn hóa chơi đồ cổ, Lý Quân chính là người tiếp xúc nhiều nhất.

Ngoài ra, còn có các loại y học tài chính, thậm chí còn có phong thủy, Lý Quân cũng học được rất nhiều thứ.

Trong tù không có cơ hội luyện tập, lần này Lý Quân và Chu Bỉnh Khôn cùng nhau xuất phát, Lý Quân cũng có chút kích động.

Chu Bỉnh Khôn kêu tài xế đến đón Lý Quân, sau đó mới đi đến sân bay.

“Lần này chúng ta đi đến khu phía Nam bên cạnh, đi đi về về khoảng chừng bảy ngày, người mà chúng ta sẽ gặp chính là Đại vương Ngọc Thạch, trong tay hắn có rất nhiều bảo vật.” Chu Bỉnh Khôn giới thiệu với Lý Quân.
Chương 33: Cậu ta là cao thủ?

Chiếc xe lao đi như một cơn gió.

Họ mất chưa đầy ba mươi phút để đến sân bay.

Sân bay ở Sở Châu rất tráng lệ.

Ngay khi xe dừng lại, lập tức có trợ lý đến xách vali đi vào.

Còn có người đi xử lý thủ tục, vì vậy Lý Quân và Chu Bỉnh Khôn chẳng cần phải lo lắng gì.

Chu Bỉnh Khôn đến khu vực chờ bên trong sân bay.

Có một người đàn ông to béo mang ba lô và đeo tai nghe, ngồi đó với đôi mắt nhắm nghiền.

Chu Bỉnh Khôn đi thẳng đến chỗ người đó.

Khi Chu Bỉnh Khôn bước đến cách đối phương ba bước, hắn đã mở mắt ra, rồi đứng lên, chủ động duỗi tay ra và mỉm cười, nói: “Chủ tịch Chu đến rồi à.”

“Xin lỗi đã để anh Duẫn đợi lâu.”

Chu Bỉnh Khôn cười nói: “Đây là Duẫn Á Duẫn, trước kia ông ấy là huấn luyện viên của Lục phiến Môn. Bây giờ chuyển sang điều hành một công ty vệ sĩ. Lần này chúng ta đến vùng Biên Nam, rồng rắn lẫn lộn nên ông ấy sẽ là người bảo vệ sự an toàn cho chúng ta.”

“Chào anh Duẫn.”

Lý Quân chủ động duỗi tay ra bắt tay đối phương.

Thông qua cái bắt tay, Lý Quân có thể phán đoán được thực lực của đối phương đã đạt tới đỉnh cao của Minh giới, hơn nữa cũng chỉ kém hơn Hổ Đầu Thái Bảo Trương Bưu một chút.

Thực lực có thể ngang ngửa sư phụ Ngô, nhưng nếu thực sự so tài, sư phụ Ngô chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.

Bởi vì trong mắt hắn, Lý Quân nhìn thấy sự hung tợn và sát khí giết người của một con đại bàng.

Chắc hẳn, hắn thường xuyên đi chém giết người.

So ra mà nói thì sư phụ Ngô sống an nhàn sung sướng, mặc dù cảnh giới có tiến bộ nhưng kinh nghiệm chiến đấu và phẩm chất tâm lý của ông không thể nào so sánh được với người này.

“Chủ tịch Chu, lần này để ông có thể toàn tâm toàn ý đến Biên Nam, tôi cam đoan nhất định sẽ bảo đàm an toàn cho các người.” Duẫn Á Duẫn khí thế nói.

“Đương nhiên rồi, tôi chọn đội vệ sĩ Vũ Vĩ của anh là vì tôi đã nghe được tên tuổi của trưởng môn phái Duẫn Thần anh đây.” Chu Bỉnh Khôn cười nói.

Nói đến đây cũng đã đến lúc phải lên máy bay.

Mọi người lần lượt lên máy bay.

Máy bay hạ cánh sau ba tiếng đồng hồ.

Khi bọn họ đến Biên Nam cũng đã là giữa trưa.

Ngay khi họ bước ra khỏi sân bay, các xe dịch vụ cũng đã chờ rất lâu rồi.

Một người đàn ông trung niên hói đầu chào đón ông với một khuôn mặt tươi cười.

Chu Bỉnh Khôn giới thiệu: “Đây là ông chủ Quách, Quách Phong Xuân.”

“Ông chủ Quách là bạn tốt của tôi nhiều năm, mỗi lần tôi đến Biên Nam ông ấy điều tiếp đón tôi.”

“Hiện tại ông Quách mở và kinh doanh một phố đổ thạch ở Biên Nam. Hôm nay chúng ta sẽ ở nhà ông chủ Quách đây một đêm rồi ngày mai sẽ đi xem đá sau.”

Sau vài lời chào hỏi, mọi người lên xe rời đi.

Đến trước cổng chính của phố đổ thạch, có một con sư tử đá khổng lồ rất tráng lệ, bên trong sân đỗ đầy những chiếc xe sang trọng.

“Tôi đã chuẩn bị tiệc ở tầng ba rồi, hôm nay chủ tịch Chu tới, nhất định không say không về.”

Mấy phút sau.

Bọn họ đi đến lầu ba, sau đó vào một căn phòng lớn. Sau khi Lý Quân và những người khác ngồi xuống, rất nhiều món ngon đã được đem lên. Tổng cộng chỉ có bốn năm người nhưng trên bàn đã bày lên hơn ba mươi món ăn.

Không quan trọng bọn họ có thể ăn bao nhiêu, quan trọng là phải phô trương đủ lớn.

“Chủ tịch Chu, lần này tôi nghe nói anh đến là vì viên ngọc của đại vương ngọc Diệp Tiêu đúng không? Không biết anh đã nhờ được vị sư phụ nào đến xem ngọc cùng vậy?”

“Nói thật, trong tay tôi có mấy vị sư phụ có thể dùng được. Tuy nhiên, dù mấy vị sư phụ đổ thạch của tôi nhãn lực bất phàm, nhưng cũng không thể sánh bằng Diệp Tiêu. Diệp Tiêu nổi tiếng là kẻ xảo quyệt, nếu không cẩn thận thì chắc chắn sẽ bị hắn lừa.”

Chu Bỉnh Khôn mỉm cười: “Ông chủ Quách, tôi không cần vị sư phụ của anh. Hôm nay tôi đến đây cùng với một vị cao thủ của tôi.”

“Cao thủ á?”

Vẻ mặt Quách Phong Xuân vô cùng khó hiểu.

Lần này, Chu Bỉnh Khôn mang theo hai người, ngoài ra còn có hai người trợ lý.

Một người là vệ sĩ Á Duẫn, dĩ nhiên không thể là cao thủ đổ thạch.

Chẳng lẽ chính là người thanh niên tên Lý Quân này?

Lúc này, Chu Bỉnh Khôn đã bắt đầu giới thiệu.

“Đây là Lý Quân, ông chủ Lý là chủ tịch của tập đoàn Quân Lâm, và cũng là một cao thủ giám bảo!”

Lời giới thiệu của Chu Bỉnh Khôn rất trịnh trọng, nhưng Quách Phong Xuân có chút nghi ngờ.

“Ông chủ Lý, không biết sau bữa tối cậu có thể cho tôi mở mang kiến thức một chút không? Dù sao thì lần này cũng là ván cược tới hàng trăm triệu.”

Nghe được câu nói của Quách Phong Xuân, Chu Bỉnh Khôn cũng đưa mắt nhìn.

Từ khi Lý Quân nhìn thấy bức tranh trong tranh lần trước, ông vẫn luôn nghĩ rằng Lý Quân là một cao thủ. Nhưng nghĩ lại, hiểu về tranh thì cũng không có nghĩa là sẽ am hiểu về ngọc thạch.

“Được, không thành vấn đề.” Lý Quân vui vẻ đồng ý.

Sau bữa ăn.

Một vài người đã đến khu vực đổ thạch.

Toàn bộ phố đá được chia thành năm khu vực chính.

Theo thứ tự là khu D, khu C, khu B, khu A và khu S.

Trong số đó, khu S có tài nguyên đắt nhất, giá khởi điểm không dưới năm mươi triệu.

Để Lý Quân thử tay nghề, đương nhiên không thể đưa anh đến khu S được, mà là đến khu B.

Tài nguyên ở khu B thường bắt đầu từ một triệu. Đây là nơi kiểm tra mắt nhìn chuyên nghiệp trong phố này.

Đôi khi nơi này thậm chí còn cắt được hàng triệu viên ngọc bích.

Vừa đến nơi, Lý Quân thấy có vài người đang tuyển chọn.

Toàn bộ hội trường được lấp đầy bằng đá.

Những viên đá ngẫu nhiên này, có giá hàng vạn viên, vương vãi khắp nơi giống như rác.

Một ông già khoảng năm mươi tuổi lập tức chào hỏi Quách Phong Xuân sau khi nhìn thấy ông.

Quách Phong Xuân giới thiệu: “Chủ tịch Chu, đây là sư phụ Tôn của phố đổ thạch chúng tôi. Ông ấy là một cao thủ đổ thạch mà tôi đã dùng giá cao để mời về được. Danh tiếng của ông ấy nổi tiếng khắp cái Biên Nam này.”

“Ông chủ Quách khen sai rồi, chẳng qua là tôi vào nghề sớm hơn, cũng coi như có nhiều kinh nghiệm hơn chút thôi.” Sư phụ Tôn khiêm tốn nói.

“Vừa rồi có một lô tài nguyên mới được đưa đến, ông đến đây là vì đống hàng mới đó sao?”

Quách Phong Xuân khẽ lắc đầu: “Không phải, chính là vì chủ tịch Chu ở Sở Châu mang theo một cao thủ đến đây nên muốn tìm mấy khối nguyên thạch để luyện tay một chút.”

“Cao thủ?”

Ánh mắt của sư phụ Tôn quét qua Chu Bỉnh Khôn và những người khác, cuối cùng lại dừng lại trên người Lý Quân.

“Cậu ta là cao thủ?”
Chương 34: Người ngoài ngành

Tôn sư phụ, giới thiệu với ông một chút, vị này là ông chủ Lý - Lý Quân.”

“Lần này chủ tịch Chu cần đi đến chỗ của Đại Vương Ngọc Diệp Tiêu để đổ thạch, ông chủ Lý đi theo để hỗ trợ.” Quách Phong Xuân giới thiệu.

Đối với Lý Quân, trong lòng ông ấy vẫn có chút nghi ngờ, nhưng nếu đã được Chu Bỉnh Khôn mang đến, nghĩ đi nghĩ lại chắc có lẽ cũng có một số năng lực thực sự.

“Ông chủ Quách, chủ tịch Chu, xin thứ lỗi cho lời của tôi, ông chủ Lý còn trẻ như vậy, nhìn không giống cao thủ đổ thạch cho lắm.” Tôn sư phụ thẳng thắn nói.

Ngay cả người chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Chu Bỉnh Khôn là Duẫn Á Duẫn cũng không khỏi lắc nhẹ đầu.

Thực tế sau khi biết Lý Quân chịu trách nhiệm giúp đỡ Chu Bỉnh Khôn xem ngọc thì trong lòng hắn cũng nghi ngờ năng lực của Lý Quân.

Tất nhiên, hắn cũng không muốn đắc tội với ai nên luôn không nói ra điều đó.

Nhưng đối với những gì mà Tôn sư phụ nói thì hắn thật sự rất đồng tình.

Do dự một lát, Quách Phong Xuân cũng lên tiếng nói: “Chủ tịch Chu, theo lý mà nói thì anh đem theo Lý Quân bên người tức là đã thừa nhận năng lực của cậu ta.”

“Chỉ là việc đổ thạch này dựa vào kinh nghiệm và cùng nhãn lực, ông chủ Lý còn trẻ như vậy nên, để cậu ta so với Diệp Tiêu thì rất khó mà nắm phần thắng được.”

Chu Bỉnh Khôn cười: “Tôi tin tưởng Lý Quân.”

Chu Bỉnh Khôn đương nhiên biết, nếu lúc này ông nói ra bất kỳ nghi vấn nào thì có thể sẽ thật sự đắc tội Lý Quân.

“Chủ tịch Chu nếu đã nói như vậy, vậy chúng ta cũng không nói thêm gì nhiều nữa.” Quách Phong Xuân nói.

Tôn sư phụ cười cười, cũng không nói gì thêm.

Lý Quân thì vẻ mặt vẫn cứ bình tĩnh.

Nhìn chất lượng những tảng đá xung quanh, anh cũng là lần đầu tiên đến thành phố đô thạch, cảm thấy khá mới mẻ.

“Lô nguyên thạch mới này đến từ mỏ Thương Sơn ở khu vực phía Nam. Khả năng có được ngọc bích từ chỗ này cực kỳ cao.”

“Nếu ông chủ Lý muốn luyện tập, lúc này vừa hay có thể lấy đống nguyên thạch này luyện tập này.”

“Nguyên thạch của Thương Sơn có lớp vỏ dày, phản ánh rõ nhất trình độ của người giám định.” Quách Phong Xuân nói.

“Những khối ngọc bích giá trên trời trong tay Diệp Tiêu lần này cũng là đến từ mỏ đá Thương Sơn, vì vậy nếu có thể chọn ra chính xác chất lượng tốt xấu của lô nguyên thạch này, có thể chứng minh liệu có đủ tư cách để đổ thạch với Diệp Tiêu hay không rồi.”

Chu Bỉnh Khôn chân thành nói: “Vậy thì quá cảm tạ ông chủ Quách rồi.”

“Nếu lần này đổ thạch phát tài rồi, tôi nhất định phải cảm tạ ông chủ Quách một cách đàng hoàng.”

Rất nhanh, một số người do Tôn sư phụ dẫn đầu đã đến nơi chất đá.

Mỗi viên đá có một con số ghi ở phía trên, được đặt ở đó.

Bên cạnh có một số sư phụ, đang cầm những viên nguyên thạch.

Sau khi họ nhìn, bọn họ sẽ định giá từng viên đá dựa trên nhận định của riêng mình.

Tất nhiên, chất lượng bên trong của tảng đá thì không ai biết được.

Ngay cả những máy dò tiên tiến nhất trên thế giới cũng không thể phát hiện ra nó.

Một viên đá được định giá có thể cắt ra được Để Vương Lục cũng có thể chỉ có lớp vỏ màu xanh bên ngoài nhưng bên trong chứa đầy tạp chất.

Tôn sư phụ đi đến một khối trong đống đá đó, liếc nhìn một cái rồi chọn nó, nói: “Ông chủ, nếu ông cắt viên đá này, bên trong sẽ có ngọc bích.”

Tôn sư phụ cố tình thể hiện trước mặt mọi người.

Quách Phong Xuân cười nói: “Được, vậy thì cắt ra thử xem.”

Tôn sư phụ cầm bút lên, vẽ vài nét lên viên đá rồi nói với người thợ cắt đá: “Cắt nó ra!”

Người thợ cắt đá lấy viên đá từ tay Tôn sư phụ, bắt đầu đánh bóng nó một cách cẩn thận.

Mấy phút sau, động tác hắn đột nhiên dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Quách Phong Xuân ở bên cạnh hỏi: “Có ngọc phải không?”

Người thợ đó gật đầu: “Đúng vậy, ông chủ nhìn ra ngọc bích rồi. Tôn sư phụ thật là quá lợi hại.”

Quách Phong Xuân cầm viên đá lên xem, nhìn vào, bên trong có một mảnh màu xanh lục.

Ngay cả những người không hiểu ngọc, cũng có thể thấy màu sắc rất đẹp, rất mịn.

Quách Phong Xuân cũng không khỏi có chút tự hào nói: “Chủ tịch Chu đã nhìn thấy chưa? Đây là chuyên gia giám định đá quý.”

Nói xong, ông ấy trầm ngâm nhìn Lý Quân một cái.

Lý Quân không lên tiếng, chỉ nhìn đống nguyên thạch, không ngừng kiểm chứng kiến thức mình đã học được.

Lúc này, Tôn sư phụ lại từ trong đó chọn ra thêm mười viên nguyên thạch, sau đó so sánh từng nguyên thạch một, loại bỏ những nguyên thạch mà ông không để vào mắt.

“Chờ một chút, trong mớ nguyên thạch mà ông vứt đi nhất định có một viên không tồi.”

Lý Quân nhìn thấy viên nguyên thạch bị Tôn sư phụ ném sang một bên, nhịn không khỏi thốt lên.

“Mặc dù viên nguyên thạch này chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nhưng bên trong nhất định có ngọc bích, thậm chí có thể là loại chất lượng cao.”

Giọng nói của Lý Quân vang lên khiến Tôn sư phụ phải dừng lại động tác.

Ông ta quay đầu lại, nhìn Lý Quân bất mãn nói: “Theo quy định của đổ thạch, khi người khác đang nhìn đá, người bên cạnh không được phép xen vào, cậu thậm chí còn không hiểu quy tắc của đổ thạch? Là người ngoài ngành à?”

Quách Phong Xuân cũng lắc đầu.

Đây quả thực là quy tắc ở giới đổ thạch.

“Ông chủ Lý, cậu không phải thật sự không hiểu đổ thạch chứ? Lần này chủ tịch Chu muốn cùng Diệp Tiêu trao đổi một viên đá trị giá mấy trăm triệu.”

“Nếu cậu không hiểu thì đừng cố, nếu không sẽ khiến chủ tịch Chu mất sạch tiền đó.”

Ngay cả Chu Bỉnh Khôn cũng không khỏi cau mày lại.

Thành thật mà nói, ngay cả ông cũng biết quy tắc của đổ thạch, nhưng Lý Quân lại không hiểu, điều này khiến ông ta có chút nghi ngờ.

“Ông chủ Lý, cậu nói thật đi, cậu có nghiên cứu về ngọc không?”

“Nếu ông chủ Lý chỉ là nói đùa với tôi cũng không sao, coi như lần này tôi trả tiền mời ông chủ Lý để đến đất phía nam du ngoạn đi.”

“Việc trước mắt cứ để Tôn sư phụ giúp giải quyết thay vậy.”

Chu Bỉnh Khôn nói chuyện có phần khéo léo hơn, nhưng rõ ràng ông ta đã bắt đầu hoài nghi Lý Quân.

Với nghi ngờ của Chu Bỉnh Khôn, Lý Quân cũng có thể hiểu được.

Dù sao thì bản thân anh đã phạm phải một sai lầm thường thức trong đổ thạch.

Suy nghĩ một lúc, anh đi tới nhặt viên nguyên thạch kia lên rồi nói: “Thật hay giả, sau khi cắt ra sẽ biết thôi.”

Chu Bỉnh Khôn nhìn viên nguyên thạch, trên mặt có chút do dự.

Trong đổ thạch có câu: “Thà nứt một đường còn hơn cắt một miếng”.

Với một mảng xanh lớn lộ ra trên đá như vậy, sẽ rất khó để cắt ra được ngọc bích.

Ông ta không nhịn nói: “Ông chủ Lý,viên nguyên thạch này e rằng không thể thu được đồ tốt.”

Tôn Sư phụ ở bên cạnh thì hừ lạnh một tiếng.

“Tôi làm sao có thể nhìn lầm được chứ? Cậu muốn nhặt đồ tốt từ tay tôi? Chỉ sợ là cậu phải ngậm trái đắng rồi!”

“Thậm chí tôi rất hoài nghi về thân phận ông chủ Lý này của cậu đó. Sẽ không phải là kiểu tên ất ơ nào đến đóng giả ông chủ chứ?”

Lời nói của Tôn sư phụ rất khó nghe.

Chu Bỉnh Khôn nghiêm túc chỉ trích: “Tôn sư phụ, ông có thể nghi ngờ năng lực giám định đá quý của ông chủ Lý, nhưng thân phận của ông chủ Lý thì không thể giả mạo được.”

Lý Quân phớt lờ họ, tìm Quách Phong Xuân yêu cầu một cây bút gel, vẽ một đường lên đó rồi nói: “Cắt nó từ đây.”

Người thợ cắt đá chỉ có trách nhiệm làm tốt công việc của mình, theo yêu cầu của Lý Quân, hắn nhận lấy viên nguyên thạch to bằng một nắm tay kia đặt dưới bánh răng máy cắt đá.

Cùng với âm thanh chói tai khó chịu vang lên, viên đá đã bị vỡ ra.

Những người xung quanh không khỏi rướn cổ, vây xem.

Chỉ thấy mảnh đá vỡ có màu xanh lục trong suốt rất đẹp.

Màu xanh tuy hơi nhạt nhưng màu sắc rất sáng, có thể làm thành vòng tay.

Mọi người xung quanh lập tức đều đều ngạc nhiên.

Thật sự là có ngọc ở bên trong.

Lúc này, ông chủ Quách và những người khác chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Vừa rồi họ lại nhận định rằng Lý Quân chỉ là người ngoài ngành.

Tôn sư phụ có vẻ có chút xấu hổ, hừ lạnh một tiếng: “Có lẽ chỉ là gặp may mà thôi.”

Lý Quân liếc qua đống nguyên thạch, lại lấy ra thêm hai viên.

Đây thực sự là thứ anh đã chọn từ lâu trong quá trình quan sát.

Anh cầm hai viên nguyên thạch, dùng bút vẽ vài đường lên đó rồi nói với người thợ cắt đá: “Cắt ra đi.”

Nhìn thấy Lý Quân tự tin như vậy, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ chờ mong.

Viên thứ hai chỉ mất chưa đầy một phút đã lộ ra màu xanh.

Còn viên thứ ba thì đến cắt vào một nửa mới lộ ra màu xanh lục.

Nói tóm lại là Lý Quân thực sự đã chọn được cả ba viên nguyên thạch chứa ngọc bích!

Hơn nữa, tổng giá trị của ba viên này cộng lại vượt quá tám trăm nghìn, xét về giá nguyên thạch, những viên nguyên thạch này nhiều nhất chỉ có thể bán được hơn năm mươi nghìn.

Nói cách khác, nó đã tăng giá trị gấp gần mười sáu lần.

Lúc này, sự nghi ngờ của Chu Bỉnh Khôn đối với Lý Quân đã hoàn toàn bị xua tan, ông ta chỉ cảm thấy mình đã tìm được một bảo bối.

Lý Quân mỉm cười nhìn về phía Tôn sư phụ:

“Sao rồi? Tôn sư phụ, còn cho rằng tôi là người ngoài ngành không?”

Tôn sư phụ vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Quân, thở dài, cười khổ nói: “Chỉ trách tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, ông chủ Lý mới là cao thủ thực sự.”

Ông ta cũng không khỏi không bị thuyết phục.

Chu Bỉnh Khôn ở bên cạnh cũng hướng về phía Lý Quân xin lỗi: “Ông chủ Lý, vừa rồi tôi thực sự có chút nghi ngờ đối với cậu, tôi xin lỗi cậu.”

“Không sao đâu, tôi không để ý đâu.” Lý Quân khẽ mỉm cười.

“Đúng rồi, khi nào đi xem viên đá có giá trên trời kia?”

Chu Bỉnh Khôn vẻ mặt trịnh trọng: “Tôi dự định là ngày mốt đi. Ngày mai, ông chủ Lý có thể đi dạo một vòng ở Nam địa khu này, ngắm cảnh đẹp và thưởng thức đồ ăn ngon ở đây.”

Lý Quân biết Chu Bỉnh Khôn còn phải làm một số chuẩn bị khác trước khi đổ thạch nên cũng không hỏi thêm nữa.

Vừa hay đã Biên Nam, anh cũng muốn vui chơi một chút.
Chương 35: Người phụ nữ ngu ngốc

Ngày hôm đó Lý Quân được sắp xếp sống trong một tòa nhà nhỏ kiểu nước ngoài ở thành phố đổ thạch.

Vì bài khảo nghiệm vào buổi chiều nên đã khiến Quách Phong Xuân và những người khác dành sự tôn trọng đặc biệt cho Lý Quân.

Sáng sớm hôm sau, Lý Quân một mình rời khỏi Thành phố đổ thạch, đi đến danh lam thắng cảnh.

Ban đầu, Quách Phong Xuân muốn cử người chở Lý Quân đến đó nhưng Lý Quân từ chối.

Anh thích đi dạo một mình hơn, luôn cảm thấy hơi khó chịu khi có tài xế bên cạnh.

Khí hậu ở miền Nam nóng ẩm quanh năm như mùa xuân, phong cảnh rất đẹp.

Sau khi lên xe, Lý Quân ngồi xuống ghế.

Bên cạnh anh có một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Người phụ nữ này có khí chất chị đại, ngồi ở đó, trông giống như một tiểu thư xuất thân từ một gia đình danh tiếng.

“Đây là lần đầu tiên tôi tới đây. Không biết ở đây có gì vui không?”

Lý Quân thấy người phụ nữ này trông giống người địa phương nên thản nhiên hỏi.

Ai mà ngờ được người phụ nữ lại cau mày khi nghe những lời của Lý Quân.

Ở đây có rất nhiều chỗ ngồi nhưng người đàn ông này lại tình cờ ngồi cạnh cô.

Và với cách mở đầu vụng về như vậy, chắc đang muốn trêu ghẹo cô.

Cô lập tức không để ý đến Lý Quân, quay đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn cây cối đang ngả bóng bên ngoài.

Lý Quân thấy bị từ chối leo cây, chạm vào mũi mình, khó hiểu.

Thầm nghĩ: “Người dân vùng phía Nam đều xa cách như vậy sao? Mình chỉ muốn hỏi danh lam thắng cảnh có trò gì vui không mà, cô ta không cần làm cử chỉ như vậy đâu nhỉ”.

Tự tìm phiền toái, Lý Quân cũng dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cuộc hành trình không dài, nửa giờ sau, xe dừng lại, mọi người xuống xe.

Sau khi Lý Quân xuống xe, anh đi thẳng vào trong.

Nơi này mặc dù là danh lam thắng cảnh nhưng lại không cần vé vào.

Khi anh đi lên con đường núi, anh phát hiện ra rằng người phụ nữ ngồi bên cạnh đang đi trước mặt anh.

Vì có rất nhiều người đến chơi nên mọi người chỉ có thể di chuyển lên từ từ theo đám đông chứ không thể đi nhanh quá.

Lúc này người phụ nữ mới nhìn lại, không khỏi cau mày.

Cô không ngờ rằng người đàn ông bắt chuyện không thành trong xe lại theo đuổi cô không bỏ cuộc như vậy.

Hơn nữa, khi cô đi phía trước, cô cảm thấy người phía sau đang nhìn mình một cách không hề kiêng kỵ, điều này khiến cô cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

“Lưu manh.”

Cuối cùng, cô nhịn không được cần tăng tốc độ.

Nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy bàn tay của đối phương nắm lấy mình, cô chợt giật mình.

Lá gan của đối phương quá lớn, hành động như một kẻ lưu manh giữa thanh thiên bạch nhật sao?

Cùng lúc đó, trong lòng cô nổi lên cơn tức giận, quay lại mắng Lý Quân.

Tuy nhiên, cô phát hiện bàn tay của Lý Quân không hề hướng đến mình mà thay vào đó nắm lấy cánh tay của một người phụ nữ.

Người phụ nữ sau khi bị nắm lấy thì hét lên.

“Làm gì vậy? Thả bà đây ra…”

Người phụ nữ trông rất dữ tợn.

Chỉ là vẫn bị Lý Quân nắm chặt cánh tay của cô, lại không cách nào thoát ra.

Nhiều du khách trên đường núi đồng loạt dừng lại.

Bởi vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên bọn họ đều tò mò nhìn vào.

“Cô gái, tạm thời cô đừng rời đi.”

Lý Quân phớt lờ người phụ nữ mà nhìn Lâm Vũ Thu nói.

Lâm Vũ Thu nghi ngờ nhìn Lý Quân.

“Có chuyện gì?”

Ánh mắt cô có chút đề phòng, trong lòng cô sớm đã coi Lý Quân là kẻ xấu.

“Là như thế này, người phụ nữ này là một tên trộm, cô nhìn xem có mất mát gì không.” Lý Quân nói.

Nghe được lời của Lý Quân, Lâm Vũ Thu vội vàng lục lọi túi xách của mình.

Những vật có giá trị đều vẫn còn đó.

Trong mắt cô có chút chán ghét.

Người đàn ông này vì để tiếp cận bản thân, thật không từ mọi thủ đoạn, thậm chí còn có thể bịa ra những lời nói dối như thế này.

Liền nói: “Tất cả mọi thứ đều còn đây, không mất gì cả.”

“Cô có chắc là mình không làm mất một chiếc hộp to bằng quả trứng gà sao?”

“Không, anh đừng không việc gì thì đi gây sự, còn trẻ hãy làm việc gì đó nghiêm túc đi.”

Nói xong trực tiếp bước đi, sải bước về phía trước.

Người phụ nữ nghe thấy lời nói của Lâm Vũ Thu, sự hoảng sợ ban đầu trong mắt cô đã biến mất, sau đó cô tức giận hét lên:

“Thật vô lễ, có người đang giở trò lưu manh.”

Lý Quân cau mày, buông đối phương ra.

Người phụ nữ hung tợn trừng mắt nhìn Lý Quân đầy bất mãn.

Cùng lúc đó, Lý Quân chú ý tới bốn năm người đàn ông trong đám người xung quanh đang tới gần, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Khoảnh khắc tiếp theo, Lý Quân dừng lại.

Nhìn thấy một con đường nhỏ bên cạnh, liền trực tiếp đi thẳng đến con đường đó.

Người phụ nữ hung hãn nói: “Muốn trốn trong đường nhỏ, đuổi theo hắn.”

Nói xong liền chạy theo qua bên đó.

Lý Quân đã đi đến một con đường vắng vẻ trong khu rừng.

Anh vừa dừng lại đã nhìn thấy người phụ nữ và 5 người đàn ông đang đuổi theo.

“Tên nhóc sao không chạy nữa đi? Không chạy được nữa rồi?”

Người phụ nữ ác độc nhìn Lý Quân, hận là không thể ăn thịt anh.

Một người đàn ông trung niên bên cạnh cũng cười hung ác nói: “Nhóc con, rất thích xen vào việc của người khác nhỉ.”

“Nhóc con này thật đáng đánh một trận, chúng ta nên cho hắn nhớ thật tốt, phải cho hắn biết, khi hắn ra ngoài, có một số việc hắn không thể quản, có một số người hắn không đủ khả năng đắc tội.”

“Chút nữa bẻ gãy tay hắn ta.”

Người phụ nữ nói với vẻ mặt hung dữ.

“Bẻ gãy tay đã coi là gì chứ, gãy cả chân nữa luôn đi.”

Mấy người đàn ông cười lớn, trong mắt tràn đầy giễu cợt và khinh thường.

Trên mặt Lý Quân lộ ra vẻ thích thú: “Mấy người định đánh gãy chân tôi à?”

“Đúng, sợ rồi sao?”

Người đàn ông trung niên cười khẩy hết lần này đến lần khác.

“Nếu sợ thì cứ quỳ xuống cầu xin tôi, biết đâu ông đây vui vẻ thì chỉ bẻ gãy tay mày thôi, không đánh gãy chân mày.”

Một thanh niên bên cạnh vang lên: “Quỳ xuống chưa đủ, để hắn liếm đế giày, liếm sạch bùn ở đế giày.”

“Quỳ xuống, liếm đế giày, lại học cách chó sủa thêm vài lần nữa."

Người đàn ông trung niên chỉ vào Lý Quân: “Nếu mày làm theo điều này, tao sẽ chỉ đánh gãy một tay của mày, nếu không tứ chi của mày đều sẽ tàn phế.”

“Mấy người các anh quỳ xuống liếm đế giày cho tôi, tôi cũng có thể cân nhắc chỉ yêu cầu các cậu giao ra đồ vật đã trộm, không đánh các anh bị thương.” Lý Quân bình tĩnh nói.

“Mày nói gì?”

Tiếng cười của năm người đàn ông mạnh mẽ đột nhiên dừng lại, nhìn Lý Quân như một tên ngốc.

“Thằng nhóc này đầu óc chắc không tỉnh táo, dám nói ra những lời như vậy.”

Người đàn ông trung niên thậm chí còn thản nhiên rút ra một con dao găm và đi về phía Lý Quân.

“Nhóc con, mày thật là muốn tìm cái chết.”

Nhưng hắn còn chưa kịp hành động thì đã nghe thấy bùm một tiếng.

Người đàn ông chỉ cảm thấy bụng dưới đau quặn, sau đó lập tức bay ra ngoài, đâm vào một cái cây gần đó, sau khi tiếp đất, một ngụm máu phun ra từ miệng.

Không gian yên lặng!

Những người khác đều chết đứng, không ngờ người thanh niên gầy gò này lại có sức mạnh như vậy.

Lý Quân cử động cổ một chút, dùng ngón tay ngoắc ngoắc những người còn lại:

“Đến đây, lại đây đánh gãy chân tôi đi.”

Bốn người nhìn nhau, lộ ra vẻ sợ hãi, nhất thời không ai dám xông lên.

Bọn họ không tiến lên, không có nghĩa là Lý Quân sẽ bỏ qua để họ đi.

Trong nháy mắt, thân thể Lý Quân trực tiếp biến mất tại chỗ, lao tới chỗ bốn người.

“Bốp, bốp, bốp.”

Mỗi lần một cú đấm.

Bốn người lập tức bị hạ gục, mỗi một người đều ngã xuống đất với mặt mũi bầm dập.

“Mày đừng qua đây.”

Người phụ nữ còn lại nhìn Lý Quân với vẻ kinh hãi.

“Đưa đồ đã trộm ra đây.” Lý Quân lạnh lùng nói.

“Đây, cho mày.”

Người phụ nữ với đôi tay run rẩy lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, ném cho Lý Quân.

Sau khi Lý Quân nhận lấy chiếc hộp, anh bỏ nó vào túi.

Sau đó “chát”, anh tát vào mặt người phụ nữ, đánh mạnh tới mức cô ta xoay luôn hai vòng.

Thân hình vừa mới dừng lại.

“Chát!”

Lý Quân lại tát một cái nữa.

Má của người phụ nữ đột nhiên sưng lên, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Lý Quân với sự căm ghét và sợ hãi, nhưng không dám nói tiếng nào.

“Cô còn dám nhìn chằm chằm vào tôi ư!”

Lý Quân lại giơ tay lên.

Ngay sau đó, người phụ nữ quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

Nói rồi tiến tới ôm lấy đùi Lý Quân.

Nhưng Lý Quân lại đá ra xa hơn ba mét, lạnh lùng nói: “Đừng để tôi gặp lại các người, nếu không gặp một lần tôi sẽ đánh một lần.”

Nói xong, lúc này mới thong thả quay lại lộ trình ban đầu.

Cùng lúc đó, anh mở chiếc hộp tinh xảo ra và thấy bên trong có một hạt cườm to bằng quả trứng bồ câu, màu đỏ hạt dẻ cực kỳ đẹp.

“Cái này là vật gì chứ?”

Lý Quân cầm hạt cườm lên và chiếu dưới ánh mặt trời.

Dù anh hiểu biết sâu sắc về đồ cổ nhưng vẫn không biết đó là loại chất liệu gì.

Lúc đó, anh đặt hạt ngọc châu lại, bỏ vào túi.

Ở bên kia, người phụ nữ khi nhìn thấy trên đường núi không còn bóng dáng của Lý Quân nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy địa vị của cô rất phi thường nhưng cô vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối, cô thực sự sợ kẻ biến thái sẽ đi theo mình.

“Cha cũng thật là, cứ buộc cô phải một mình tới nơi như thế này, cũng không muốn phái vệ sĩ của mình đi, thực sự gặp nguy hiểm thì sẽ phải làm thế nào, khu phương nam loạn như vậy.”

Cô lẩm bẩm.

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Cha đã gọi đến.

“Vũ Thu, con đã đến Kỳ Sơn chưa?”

“Đến rồi, con đang trên đường lên núi.”

“Được rồi, bây giờ con hãy nghe theo sự chỉ dẫn của bố, đi gặp người dưới tượng đá trên đỉnh núi Kỳ Sơn.”

“Nơi đó có một lão đạo sĩ, sau khi nhìn thấy lão đạo sĩ, hãy đưa huyết ngọc châu trong túi của con cho ông ta.”

Huyết ngọc châu, huyết ngọc châu gì chứ?

Lâm Vũ Thu sửng sốt.

“Cha, cha đang nói cái gì vậy? Là huyết ngọc châu đã khiến cho tất cả thế lực ở biên giới đều đổ xô đi tìm sao? Làm sao mà ở trên người con được chứ? Chẳng phải cha là người phái Khang Bá đi hộ tống nó đến Tu La rồi sao?" Lâm Vũ Thu bối rối.

Vì Huyết Ngọc Châu mà vùng phía Nam luôn xảy ra bão máu, cô biết điều đó.

Nhưng bản thân thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy huyết ngọc châu như thế nào.

“Bảo Khang Bá đi gửi huyết ngọc châu, chỉ để cho người ngoài xem. Huyết ngọc châu quý giá quá, cha sợ có người muốn cướp nên đã lặng lẽ bỏ vào túi của con, để con đưa huyết ngọc châu đến Kỳ Sơn, giao nó cho người của Tu La.”

“Bởi vì không muốn con quá sợ hãi nên không nói chi tiết cho con biết.”

“Con lên đỉnh núi nhanh đi, đem huyết ngọc châu trong hộp giao cho người Tu La, nhiệm vụ của con xem như đã hoàn thành.”

Trong điện thoại, giọng nói của cha Lâm Vũ Thu có chút hưng phấn.

Thủ đoạn này đã lừa dối tất cả mọi người, ai có thể ngờ rằng ông lại để đứa con gái yêu quý yếu đuối nhất của mình làm điều này chứ.

Giờ phút này, Lâm Vũ Thu sững sờ tại chỗ.

Một cảm giác tồi tệ dâng lên trong lòng.

Cô vội vàng mở túi ra, bên trong không có hộp nào cả.

Lúc này đột nhiên cô hiểu ra mọi chuyện.

Người thanh niên kia hoàn toàn không hề nói dối để tiếp cận cô, anh ta thật sự giúp cô bắt tên trộm, nhưng bản thân lại hiểu lầm nghĩ oan cho anh.

Bây giờ huyết ngọc châu bị mất rồi, phải làm sao chứ?

Để cướp được huyết ngọc châu mà hai trong bốn vị đại tướng tài trong tay cha cô đã phải chết.

Lúc này, Lâm Vũ Thu trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Bản thân mình đúng là một người phụ nữ ngu ngốc.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Toàn Năng Y Thánh
Đô Thị Cực Phẩm Y Thần
MẸ CHỒNG CỰC PHẨM
  • Peach Peach Loves Sugar 桃桃爱吃糖
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom