• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (46 Viewers)

  • Chương 1183-1191

CHƯƠNG 1183

Lúc đầu Diệp Ân Tuấn chuyển nhà trẻ cho Diệp Nghê Nghê rốt cuộc có nhắc đến gia cảnh của mình không? Cho dù không nói, Hải Thành có ai mà không biết Diệp Ân Tuấn chứ?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy không thể nào!

Nếu hiệu trưởng biết Diệp Ân Tuấn, đương nhiên sẽ dặn dò cho giáo viên phía dưới, nhưng giáo viên như Trương Nhu, hiển nhiên không có tư chất làm giáo viên.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gọi điện thoại cho Phi.

“Kiểm tra cho tôi thông tin chi tiết về giáo viên Trương Nhu ở Trường Mẫu giáo Tân Hà.”

“Vâng, Mợ chủ.”

Phi không hỏi lý do, lại rất nhanh chóng làm theo.

Thẩm Hạ Lan chưa đợi được tin tức của Diệp Nghê Nghê, ngược lại Lưu Nghệ đã gọi điện tới.

“Mợ chủ, Từ Cường ra khỏi phòng mổ, khâu mười hai mũi, hiện tại không có nhiều nguy hiểm, cũng may cô đã cho bác sĩ ở bệnh viện quân khu đến. Nếu không, với trình độ lang băm ở đây, không chết người là tốt lắm rồi.”

Lời nói của Lưu Nghệ khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảnh giác.

“Bác sĩ kia có vấn đề? Còn có, bác sĩ từ bệnh viện quân khu qua đó rồi?

“Vâng, bác sĩ Lưu ở bệnh viện quân khu tình cờ ở phòng khám gần đây, nghe bệnh viện gọi thì vội chạy đến. Lang băm ở đây vẫn nói là sẽ mổ sọ não cho cháu bé. Bác sĩ Lưu sau khi xem phim nói chỉ là tắc nghẽn nhẹ, không cần phải mổ sọ, huống hồ một đứa trẻ nhỏ như vậy thì việc mổ sọ là rất rủi ro, cũng không biết bác sĩ này có giấy phép hành nghề hay không.”

Nghe Lưu Nghệ nói thế, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nheo nheo mắt.

“Kiểm tra bác sĩ này cho tôi, còn nữa, kiểm tra xem cô ta và Trương Nhu có quan hệ gì không.”

“Mợ chủ, cô nghi ngờ là Trương Nhu chỉ thị bác sĩ làm việc này sao?”

Lưu Nghệ có chút khó hiểu hỏi.

“Cũng khó nói, tôi chỉ là đoán thôi, có chuyện hay không điều tra mới biết.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại xong, sắc mặt Thẩm Hạ Lan có chút sa sầm.

Một chuyện đơn giản là xô đẩy giữa bọn trẻ bị nâng lên độ cao như vậy, nếu Trương Nhu kia thực sự có vấn đề, nhất định sẽ mở rộng thêm tầm ảnh hưởng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gọi điện thoại cho Phi.

“Bảo bộ phận quan hệ công chúng của Tập đoàn Hoàn Trí kiểm tra xem có phóng viên nào ra vào thôn Mã Gia Trại không. Đồng thời cũng thông qua các mối quan hệ kiểm tra xem phóng viên thành phố có đổ xô đến đó không. Nếu có thì cố hết sức ngăn cản.”

“Ngăn cản? Mợ chủ có ý định cưỡng ép ngăn cản sao?”

Phi có hơi kinh ngạc.

Nếu làm ra động tĩnh lớn như vậy, chuyện thực sự có chút lớn rồi.

Thẩm Hạ Lan không muốn cưỡng ép ngăn cản, nhưng nếu cô không làm vậy, hiện tại cô không có mối quan hệ nào khác, cũng không biết trong thời gian ngắn nhất nên giải quyết chuyện này như thế nào đây.

Nếu có Diệp Ân Tuấn ở đây thì tốt rồi.

Trái tim cô lại một giây nữa nhớ đến Diệp Ân Tuấn.

“Cưỡng ép ngăn cản đi.”

Thẩm Hạ Lan giọng nói có chút mệt mỏi.

Phi thấp giọng: “Mợ chủ, tôi có một đề nghị, cô thấy có được không?”

“Nói đi.”

“Để thủ trưởng Trạm ra mặt.”

Thẩm Hạ Lan không khỏi sửng sốt.

“Trạm Dực?”

“Đúng vậy, thủ trưởng Trạm có cả trăm cách giải quyết vấn đề, còn chưa đến nỗi cô bị đẩy ra đầu ngọn sóng. Mặc dù tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu Mợ chủ đã yêu cầu tôi kiểm tra cô giáo Trương Nhu, vậy chắc chắn có liên quan gì đến cô Nghê Nghê. Cô Nghê Nghê là con gái của cô, cô ra mặt, cho dù có làm gì đi chăng nữa, nếu ai đó thực sự muốn bày ra chuyện, họ sẽ lợi dụng chuyện này để đẩy cô và cô Nghê Nghê ra đứng mũi chịu sào. Vì vậy cách tốt nhất là cô đừng ra mặt, nhà họ Diệp cũng đừng ra mặt.”

Phi thấp giọng nói.

Thẩm Hạ Lan công nhận, lời anh ta nói là đúng, nhưng cô và Trạm Dực chưa từng tiếp xúc qua, người đó sẽ giúp mình sao?

Diệp Ân Tuấn bây giờ không có ở đây, cô chỉ là Mợ Diệp, tuy rằng hai người họ có quan hệ tốt, nhưng Thẩm Hạ Lan ít nhiều cũng không nghĩ đến.
Chương 1184

“Tôi không quen biết thủ trưởng Trạm, huống hồ anh ta ở quân khu, tôi cũng không gặp được.”

“Mợ chủ, sao cô hồ đồ vậy? Không gặp thủ trưởng Trạm thì gặp mợ Trạm. Cô ấy là hàng xóm ông cụ Tiêu. Mà huống hồ nghe nói con trai họ cậu Trạm Dương rất thích cô Nghê Nghê.”

Lời nói của Phi khiến cho Thẩm Hạ Lan như được khai sáng.

“Tôi biết rồi.”

Sau khi đặt điện thoại xuống, cô nhìn về phía Diệp Nghê Nghê, nghiến răng nghiến lợi, vẫn là nhanh chóng lái xe đến nhà họ Trạm.

Thẩm Hạ Lan không biết rằng dọc đường cô đã vượt mấy cái đèn giao thông, lúc đến nhà họ Trạm, lưng cô đã ướt sũng.

Mồ hôi thấm vào vết thương, như có muối rắc lên, từng trận đau nhói truyền đến.

Thẩm Hạ Lan trên trán đầy mồ hôi, lại không dám dừng lại, đi thẳng vào nhà họ Trạm.

Nhà họ Trạm có người bảo vệ, anh ta nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì cản lại.

“Xin lỗi, xin xuất trình giấy tờ tùy thân.”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đưa qua chứng minh thư qua.

“Tôi đang tìm mợ Trạm, An Nhiên. Tôi là cháu gái của ông cụ Tiêu, vợ của Diệp Ân Tuấn, tôi tìm cô ấy có chuyện gấp.”

“Chờ một chút, tôi đi vào báo cáo.”

Cảnh vệ đi vào không lâu sau, có một thiếu phụ xinh đẹp đi ra.

“Mợ Diệp? Tôi là An Nhiên!”

“Mợ Trạm, tôi có chuyện muốn tìm cô.”

Thẩm Hạ Lan không ngờ An Nhiên còn trẻ như vậy.

Trạm Dực là người lớn tuổi nhất, không ngờ rằng lại tìm được người vợ trẻ như vậy.

An Nhiên cười nói: “Vào nhà nói chuyện đi.”

“Tôi không vào đâu. Con gái tôi vẫn đang cấp cứu, tôi không thể ở đây quá lâu.”

Nhìn mồ hôi lạnh trên mặt Thẩm Hạ Lan, An Nhiên có chút sáng tỏ.

Đều là mẹ, đương nhiên hiểu rõ.

“Cô nói đi.”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng giải thích sự việc rồi giải thích ý định tới đây.

An Nhiên nghe xong, lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Trạm Dực.

“Cậu nhỏ, có việc nhờ giúp.”

Lúc An Nhiên nói, Thẩm Hạ Lan sửng sốt.

Không phải gọi cho thủ trưởng Trạm à?

Sao lại gọi là cậu nhỏ?

Đột nhiên ở đầu kia truyền đến tiếng gầm nhẹ.

“An Nhiên, em nói chuyện đàng hoàng cho anh! Gọi anh là cậu một lần nữa, xem lúc anh về sẽ giải quyết em như thế nào.”

An Nhiên lè lưỡi.

“Gọi quen rồi, nhất thời không sửa được, không cãi cọ với anh nữa, Mợ Diệp tìm anh có việc.”

“Mợ Diệp nào?”

“Vợ của Diệp Ân Tuấn.”

Trạm Dực đột nhiên nói: “Vợ của thằng hai? Làm sao vậy? Nói đi, anh bây giờ vừa hay có chút thời gian.”

An Nhiên kể cho anh ta nghe chuyện của Thẩm Hạ Lan.

Trạm Dực nhàn nhạt nói: “Không sao, anh sẽ trực tiếp phát lệnh, nói quân khu tập trận, ngoại thành giới nghiêm toàn bộ. Như thế đám phóng viên cho dù muốn cũng không thể ra ngoài. Còn những ai ra ngoài rồi thì anh cũng sẽ cho người đưa về đầy đủ, yên tâm đi.”

“Được rồi.”

An Nhiên cúp điện thoại, cười nói: “Mợ Diệp, xong rồi.”

Thẩm Hạ Lan không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, thậm chí cô con chưa kịp phản ứng lại.

“Cảm ơn, cứ gọi tôi là Thẩm Hạ Lan được rồi.”

“Được, chị Hạ Lan, sau này mời chị đến nhà làm khách, chị bây giờ chắc rất lo lắng cho con gái mình đúng không? Chị về trước đi, hôm khác nói chuyện.”

An Nhiên hào phóng khéo léo cười, ngược lại Thẩm Hạ Lan bị gọi đến ngơ ra.
Chương 1185

Cô ấy là vợ của Trạm Dực, theo lý mà nói Diệp Ân Tuấn thì cũng nên gọi là chị dâu, nhưng bây giờ lại gọi mình là chị Hạ Lan, khiến Thẩm Hạ Lan băn khoăn không biết có nên đồng ý không.

Thẩm Hạ Lan mơ màng mà trở về nhà cũ của họ.

Tiêu Niệm Vi đã đi ra, cũng thu dọn đồ đạc của bản thân.

“Ra ngoài làm gì thế?”

“Làm chút chuyện, Nghê Nghê sao rồi?”

“Không sao đâu. Tôi ra tay thì cô đừng lo, ngủ rồi, gần đây chắc là hơi mệt, tôi nghĩ con bé thiếu ngủ trầm trọng, đây là đi huấn luyện quân sự sao?

Lời nói của Tiêu Niệm Vi khiến trong mắt Thẩm Hạ Lan lóe lên tia tức giận.

“Đi vẽ phác họa.”

“Phác họa? Vẽ phác họa mà vẽ thành thế này? Tôi thấy con bé không nghỉ ngơi ít nhất mười tiếng rồi.”

Trái tim Thẩm Hạ Lan lần nữa thắt lại đau đớn.

Cũng là nói đứa nhỏ này khoảng thời gian này bên ngoài đã phải chịu đựng những gì, cô là cha mẹ thậm chí còn không biết!

“Tôi có thể vào nhìn con bé không?”

“Nhỏ tiếng thôi, vừa mới ngủ.”

Tiêu Niệm Vi thu dọn đồ đạc rời đi.

Thẩm Hạ Lan đến phòng của Diệp Nghê Nghê, nhìn thấy Diệp Nghê Nghê hít thở đều đặn, trong lòng không khỏi thả lỏng.

Chỉ là nhìn một cái mới thấy Diệp Nghê Nghê gầy đi.

Đứa nhỏ này là nhóc ăn hàng điển hình, khi còn bé, Diệp Nghê Nghê còn có hai cằm, nhưng bây giờ phát hiện cằm đều nhọn đi rồi.

Trái tim Thẩm Hạ Lan bị siết đến đau nhói.

Cô nắm bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Nghê Nghê, Diệp Nghê Nghê khẽ kêu một tiếng, trong tiềm thức rụt tay lại.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xắn tay áo Diệp Nghê Nghê lên, phát hiện trên cánh tay con bé có một vết bầm tím, nhìn thấy hình như là bị véo.

Công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay lại bị đối xử như vậy, phổi của Thẩm Hạ Lan như muốn nổ tung.

Đúng lúc này, Phi gọi đến.

Thẩm Hạ Lan sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Diệp Nghê Nghê nên vội vàng ra khỏi phòng.

“Mợ chủ, cô đoán đúng rồi, quả nhiên rất nhiều phóng viên từ thành phố chạy về phía nam Mã Gia Trại.

May mà thủ trưởng Trạm đã phát lệnh khóa thành tập trận, lúc này không ai có thể ra ngoài được. Một số ít bí mật chạy ra ngoài đã được đưa trở lại rồi.”

Lời nói của Phi khiến lòng Thẩm Hạ Lan dịu đi phần nào.

“Lúc Nghê Nghê đi học mẫu giáo anh có ở đó không?”

“Mợ chủ, lúc đó là do Tống Đình, trợ lý Tống sắp xếp.”

Thẩm Hạ Lan chợt hiểu ra.

“Được rồi, biết rồi, Trương Nhu có tin tức gì không?”

“Có rồi, chẳng qua kỳ lạ là Trương Nhu không phải là giáo viên mẫu giáo, cô ta cũng không có giấy phép giảng dạy. Cô ta tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật, hiện tại cũng không có nghề nghiệp gì.”

Lời nói của Phi đột nhiên làm cho Thẩm Hạ Lan nheo mắt.

“Không có tư cách làm giáo viên mà dám đối xử với con gái tôi như thế này! Đi kiểm tra xem, ai cho cô ta lá gan đó!”

Thẩm Hạ Lan bây giờ tức giận đến mức, hận không thể tự tay mình làm thịt Trương Nhu này.

Cúp điện thoại xong, Thẩm Hạ Lan đi vào phòng bếp.

Không biết mấy ngày nay Nghê Nghê ăn có ngon không, bây giờ phát sốt cũng không được ăn đồ nhiều dầu mỡ, cô muốn làm chút cháo kê cho Nghê Nghê.

Thẩm Hạ Lan nấu cháo kê xong, Diệp Nghê Nghê vẫn còn chưa tỉnh.

Cô cũng không muốn quấy rầy con bé, bản thân một chút cũng không có cảm giác thèm ăn.

Lưu Nghệ gọi điện nói, ba mẹ Từ Cường thấy con mình ổn, cũng bớt ý thù địch đi nhiều, nhưng Trương Nhu kia lại kích động ba mẹ Từ Cường tố cáo họ, may mà ba mẹ Từ Cường không phải là người không hiểu chuyện, hơn nữa Thẩm Hạ Lan nhờ bác sĩ của bệnh viện quân khu thành phố chữa bệnh cho đứa nhỏ, chi phí cũng không ít, người ta cũng có ý định bỏ qua chuyện này.

Khi Thẩm Hạ Lan nghe Lưu Nghệ nói lời này, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt.

Trương Nhu này thật sự không tiếc công sức đẩy cô và Diệp Nghê Nghê ra đầu ngọn sóng.
Chương 1186

Cô ta rốt cuộc muốn làm gì?

Thẩm Hạ Lan nghĩ thế nào cũng thấy Trương Nhu này có vấn đề, nhưng không sao, cô có cách khiến cô ta phải trả giá.

Nếu là bình thường giáo dục một đứa trẻ, cô bảo đảm sẽ không nói gì, nhưng rõ ràng đối với Diệp Nghê Nghê, Trương Nhu quá khắc nghiệt, quá manh động rồi.

Thẩm Hạ Lan bảo Lưu Nghệ đăng những đoạn phim đó lên mạng, đồng thời nói Phi sử dụng bộ phận quan hệ công chúng của công ty để trực tiếp mua hot search.

Trong một thời gian, Trương Nhu này đã hoàn toàn nổi tiếng trên mạng.

Rất nhiều bà mẹ nhìn thấy cảnh tượng này không thể chịu đựng được, bắt đầu lên án, thậm chí có người còn bắt đầu tìm kiếm thông tin trên mạng.

Không bao lâu, tất cả thông tin của Trương Nhu đều được phanh phui hoàn toàn.

Thì ra tổ tiên Trương Nhu là nông dân từ bao đời nay.

Kỳ thật nông dân không xấu hổ, thậm chí còn vẻ vang, nhưng là Trương Nhu vốn là ở nông thôn lúc đi học đi làm lại phủ nhận chuyện này, căn bản muốn quên mất tổ tiên của mình. Để tránh người khác phát hiện ra cô ta là người ở quê, cô ta không bao giờ để bố mẹ lên thành phố thăm mình, cũng không được phép gọi video cho cô. Cô ta chỉ thỉnh thoảng về nhà một chuyến, Tết nhất cô ta chạy ra ngoài đi du lịch, mạng xã hội tràn ngập ảnh cô ta đi du lịch.

Trương Nhu sau khi tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật, không có công việc nghiêm túc lại tiêu tiền như nước, nói với bên ngoài cô ta có cha mẹ giàu có, lại là con nhà giàu đời thứ hai, đương nhiên không ai đi hỏi để xác nhận về vấn đề này.

Nhưng bởi vì sự cố này, nội tình bên trong của Trương Nhu hoàn toàn bị phơi bày ra ánh mặt trời.

Khỏi phải nói, khả năng của cư dân mạng rất mạnh mẽ, thậm chí họ còn tìm ra bằng chứng Trương Nhu làm tình nhân cho người ta.

Hóa ra Trương Nhu vì để thỏa mãn thói tiêu tiền như nước của bản thân mà làm bồ nhí cho người ta.

Trước sau thay đổi ba người đàn ông, thậm chí có lần còn bị vợ của người ta trực tiếp lôi ra đánh một trận, vì thế còn gây xôn xao trên Facebook, chẳng qua bị người ta dùng tiền ém xuống.

Bây giờ bởi vì chuyện này lên men, những chuyện không hay trước đây của cô ta bị lật tẩy, nhanh chóng nhảy vọt lên thành hotsearch.

Thẩm Hạ Lan thật sự không biết uy lực của internet lớn như vậy, so với điều tra của Phi rõ ràng hơn rất nhiều.

Cô không để ý đến những lời bàn tán, chỉ nhìn những người đàn ông mà Trương Nhu qua lại.

Ba người đều xuất thân từ giới thượng lưu Hải Thành. Một người nổi tiếng trong ngành xây dựng, một người nổi tiếng trong ngành du lịch, còn lại một danh nhân gần đây trong giới giáo dục.

Dư Sinh!

Thẩm Hạ Lan chắc chắn rằng mình không biết người này, chỉ là không biết Diệp Ân Tuấn có đắc tội với ông ta hay không.

Trương Nhu vô cớ đối phó với cô và Nghê Nghê, cô cũng không đắc tội với người phụ nữ này, cho nên hiện tại chỉ có thể đi tìm lối ra từ Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan gửi tên Dư Sinh cho Phi.

“Tập trung kiểm tra người này. Một danh nhân trong giới giáo dục.”

Không lâu sau tin nhắn của Thẩm Hạ Lan được gửi đi, Phi đã trả lời lại.

“Mợ chủ, tôi đã kiểm tra Dư Sinh này, không có chuyện gì liên quan đến cô và sếp Diệp, độc nhất có một chuyện, ông ta có một người anh ở nước ngoài, tên là Dư Dương.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, cô híp mắt suy nghĩ, sau đó chợt nhớ ra.

Dư Dương!

Ba của Dư Khinh Hồng!

Người đàn ông tình một đêm ở nước ngoài của Tiêu Ái!

Nói như vậy, mọi thứ coi như liên kết được rồi.

Dư Dương yêu Tiêu Ái, Tiêu Ái đã trở chấp niệm cả đời của ông ta.

Mà Tiêu Ái sau khi cùng Thẩm Hạ Lan ra đảo thì chết, mà Thẩm Hạ Lan cô lại nguyên vẹn mà trở ra.

Cho nên Dư Dương hận mình?

Hay là Dư Khinh Hồng chỉ thị?

Cô ta vẫn không chết tâm?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu cũng muốn lớn rồi.

Khi nào những thứ lộn xộn xung quanh mới có thể được dọn dẹp hoàn toàn đây?

Nếu Dư Dương muốn đối phó với mình, có thể trực tiếp tới chỗ cô, đối phó một đứa trẻ bốn tuổi là như thế nào?
Chương 1187

Thẩm Hạ Lan trước kia từng cảm thấy có chút áy náy với Dư Dương, nhưng bây giờ cô không còn cảm thấy như vậy nữa.

Người đàn ông này không đáng để mẹ cô yêu!

Một người đàn ông có thể đối phó với một đứa trẻ bốn tuổi có thể yêu đến mức nào?

Thẩm Hạ Lan lạnh giọng nói: “Không cần dạy anh làm thế nào chứ. Dư Sinh là danh nhân trong giới giáo dục, sau khi sự việc của Trương Nhu nổ ra, ông ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp khắc phục, thậm chí không tiếc bỏ rơi quân cờ Trương Nhu này, cho nên nhiệm vụ của anh là tìm xem ông ta có những trò xấu gì, vạch trần tất cả, nếu không kéo được Dư Sinh này xuống nước, anh cũng đừng làm nữa.”

“Được, Mợ chủ.”

Phi cảm hơi thấy áp lực như núi.

Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại xong có chút không thoải mái.

Cô cũng sẽ nhớ Tiêu Ái.

Cuộc đời của Tiêu Ái thật sự rất thăng trầm, có lẽ mẹ cô cũng không ngờ rằng sau khi bà qua đời lại có những hỗn loạn như vậy.

Thẩm Hạ Lan thở dài, đi tới phòng của Diệp Nghê Nghê canh chừng.

Diệp Nghê Nghê vẫn chưa tỉnh lại.

Thẩm Hạ Lan canh một hồi lại ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, cô nhìn thấy Diệp Nghê Nghê bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối om, con bé không ngừng gọi Mẹ, gọi đến mức tim cô đau nhói.

Cô muốn ôm Diệp Nghê Nghê vào trong lòng, nhưng tay lại xuyên qua người Diệp Nghê Nghê, không chạm tới được con bé.

Cô chỉ có thể nhìn Diệp Nghê Nghê khóc, sợ hãi, cuối cùng cuộn mình trong góc, chậm rãi nhắm mắt lại.

Không! Nghê Nghê!

Thẩm Hạ Lan chợt tỉnh dậy.

Mồ hôi lạnh thấm vào lưng, vết thương tuy đau nhưng lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Thẩm Hạ Lan cúi đầu, nhìn thấy quần áo trên người đã thay thành đồ ngủ, mà cô lại đang nằm trên giường.

Tình huống gì thế này?

Ai đưa cô lên giường?

Cô không phải ở phòng Nghê Nghê sao?

Thẩm Hạ Lan đầu óc có chút không hiểu được.

Cô nhanh chóng rời khỏi giường, một suy đoán thoáng qua trong đầu cô.

Thẩm Hạ Lan không thèm đi giày, trực tiếp chạy ra ngoài.

Cô đến phòng của Nghê Nghê nhìn một lượt.

Nghê Nghê còn đang ngủ say, chẳng qua cái bát trên bàn còn thừa lại cháo kê, rõ ràng đã nguội lạnh.

Nói cách khác, Nghê Nghê ăn xong lại đi ngủ.

Là má Hoàng sao?

Thẩm Hạ Lan không cảm thấy má Hoàng có đủ sức mà ôm mình trở về phòng ngủ.

Đôi mắt cô hơi ươn ướt, gần như điên cuồng chạy về phía phòng làm việc.

Đèn trong phòng làm việc đang sáng.

Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ cảm thấy ánh sáng này ấm áp đến vậy, toàn bộ tế bào, máu của cô như đang sôi sục trong hơi ấm.

Cô nhanh chóng chạy tới, mạnh mẽ mở cửa, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ngồi trên ghế, đang họp video.

Thẩm Hạ Lan không dám chớp mắt, sợ là mình đang nằm mơ, Diệp Ân Tuấn trong nháy mắt biến mất.

Tiếng mở cửa vang lên khiến Diệp Ân Tuấn hơi quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang đứng ở cửa, trong đôi mắt kích động ngấn lệ.

Anh khẽ mỉm cười, nhưng giây tiếp theo lại cau mày.

Diệp Ân Tuấn đột ngột đứng dậy, nhanh chóng đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, trực tiếp ôm ngang cô lên.

“Sao không đi giày mà ra ngoài rồi? Khí lạnh không tốt cho phụ nữ, thân thể em còn chưa hồi phục, không biết trân trọng bản thân chút nào, em nói em xem, nếu anh không ở bên cạnh em thì phải làm sao?”

“Diệp Ân Tuấn?”

Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy có chút mơ màng.

Cô đưa tay sờ ngực Diệp Ân Tuấn.
Chương 1188

Ấm áp.

Cô lại chạm vào cổ Diệp Ân Tuấn.

Nóng hổi.

Khoảnh khắc tiếp theo, Thẩm Hạ Lan trực tiếp hôn lên miệng Diệp Ân Tuấn.

Ngọt ngào.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười phá lên như một kẻ ngốc.

“Anh quay về rồi?”

Chân mày của cô vì Diệp Ân Tuấn hoàn toàn thả lỏng, giống như pháo hoa nở rộ, chói mắt sáng ngời.

Diệp Ân Tuấn bất mãn với nụ hôn nhẹ của cô, trực tiếp bắt lấy gáy cô, độc đoán hôn lại.

Thẩm Hạ Lan bị hôn đến thở dốc mới buông ra.

“Lần này xác định anh còn sống rồi à?”

“Không có, thử một lần nữa cho chắc?”

Thẩm Hạ Lan mỉm cười, nhưng trong mắt lại ánh lên những giọt nước mắt.

Anh ấy về rồi!

Thật tốt!

Thẩm Hạ Lan hai tay ôm cổ Diệp Ân Tuấn, kéo về phía mình.

Nụ hôn say đắm lại kéo dài khiến máu trong lòng Diệp Ân Tuấn chạy tán loạn.

“Anh vẫn đang họp.”

Anh nhìn Thẩm Hạ Lan có chút bất lực, cưng chiều.

“Nhưng em muốn anh, bây giờ, tức khắc, lập tức.”

Thẩm Hạ Lan cong cong khóe miệng, thanh âm không lớn, thậm chí còn mang chút âm cuối, mê người, mê hoặc.

Diệp Ân Tuấn làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của vợ mình chứ?

Anh đóng sầm cửa phòng làm việc, ôm Thẩm Hạ Lan đi về phía phòng ngủ.

Phi ở bên kia video ho khan nói với các giám đốc cấp cao: “Thôi, chúng ta giải tán. Sếp Diệp ước chừng tối nay không có thời gian họp video với chúng ta đâu.”

Anh bây giờ đảm nhiệm công việc của Tống Đình, cho nên nói chuyện có sức mạnh hơn, hơn nữa đám giám đốc cấp cao tuy không nhìn thấy, nhưng vừa rồi cũng có nghe vợ tổng giám đốc bá đạo cầu hoan ái.

Bọn họ sao có thể không cần chén cơm này đến thế chứ, lại nhằm ngay lúc này đi họp video với Diệp Ân Tuấn?

Mọi người âm thầm tự phát thoát video.

Diệp Ân Tuấn đặt Thẩm Hạ Lan xuống giường chưa kịp đứng dậy đã bị Thẩm Hạ Lan xoay người đè xuống dưới.

Thẩm Hạ Lan từ trên cao nhìn xuống Diệp Ân Tuấn, giống như nữ vương, hỏi: “Nói đi, bệnh đau thần kinh có đỡ chưa?”

“Đỡ rồi.”

Hai tay Diệp Ân Tuấn vòng qua eo Thẩm Hạ Lan một cách tự nhiên, ngay sau đó lại bị Thẩm Hạ Lan vỗ văng ra.

“Nằm yên.”

“Em không muốn à?”

Diệp Ân Tuấn thích thú nhìn cô vợ nhỏ, khát vọng vô cùng.

Thẩm Hạ Lan kiêu ngạo nói: “Em nói em muốn, nhưng là không cho anh động.”

“Anh không động, em động?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy cô vợ nhỏ này càng ngày càng thú vị.

Thẩm Hạ Lan cố ý kéo nhẹ một chút, sắc mặt Diệp Ân Tuấn đột nhiên thay đổi.

“Đừng đùa với lửa!”

“Anh không được?”

Diệp Ân Tuấn không nhịn nổi ánh mắt khiêu khích của Thẩm Hạ Lan nữa, trực tiếp ôm lấy Thẩm Hạ Lan, hành quyết tại chỗ.

Một màn lăn giường đầm đìa say sưa qua đi, Thẩm Hạ Lan dựa vào cánh tay anh thở hổn hển.

“Diệp Ân Tuấn.”

Giọng cô lười biếng như mèo, nghe vào lại khiến người ta rất thoải mái.
Chương 1189

“Ừm?”

“Anh về rồi thật tốt.”

Thẩm Hạ Lan tìm được tư thế thoải mái trong vòng tay anh, một lúc sau truyền đến tiếng thở đều đều.

Diệp Ân Tuấn ngây ra một chút, sau đó cưng chiều cười cười.

Mấy ngày nay ở trong cục, chỉ nghe nguy hiểm bên ngoài, anh không thể làm gì được, chỉ có thể để cô một mình đối mặt với mưa gió. Mà vừa rồi anh lại tàn nhẫn như thế, cô gái nhỏ này không mệt mới lạ.

Diệp Ân Tuấn đặt Thẩm Hạ Lan nằm xuống, kéo chăn bông đắp lên người cô rồi xuống giường.

Anh vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại di động ra khỏi phòng.

Bên ngoài màn đêm dày đặc, khuôn mặt anh hơi trầm xuống.

Có những người nên bị xử lý rồi, chẳng hạn như Thẩm Niệm Niệm!

“Thẩm Niệm Niệm đến chưa?”

“Vẫn chưa.”

Phi lúc nghe thấy cuộc gọi của Diệp Ân Tuấn vội vàng nghe máy.

“Có chuyện gì vậy?”

Diệp Ân Tuấn nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Phi nói nhỏ: “Máy bay gặp phải luồng gió mạnh không bay qua được, buộc phải hạ cánh xuống thành phố H.”

Diệp Ân Tuấn nhíu mày thật chặt.

Thời tiết là yếu tố bất khả kháng, nhưng anh sợ Vu Phong sẽ lợi dụng yếu tố này để làm chuyện gì đó.

“Bên phía Vu Phong tình hình thế nào?”

“Không có động tĩnh gì. Vu Linh đã được Phương Nguyên đến đón rồi. Vu Phong hẳn là cũng đã nhận được tin tức. Có lẽ đang nghiên cứu cách cứu Vu Linh ở nước T. Dù sao thì cô ruột so với bạn gái có cũng được không có cũng không sao, vẫn là cô ruột quan trọng nhất, huống hồ rơi vào tay của Phương Nguyên, chuyện gì sẽ xảy ra với Vu Linh, Vu Phong cũng có thể tưởng tượng ra được, nên tôi nghĩ khả năng Vu Phong cướp máy bay là không cao.”

Phi nói ra suy đoán của mình.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Khả năng nhỏ không có nghĩa là không có khả năng. Không phải ở thành phố H sao? Để Hạ Tử Thu phái người qua.”

“Hạ Tử Thu là ai?”

Phi trực tiếp ngây người.

Diệp Ân Tuấn lúc này mới nhớ anh ta không phải Tống Đình.

Phi tuy rằng nhanh chóng học được các loại năng lực kinh doanh, nhưng dù sao cũng mới tiếp quản, còn nhiều chuyện không rõ ràng, Tống Đình cùng anh từ chiến trường đi ra, đương nhiên cũng rõ ràng một số quan hệ cùng mạng lưới cá nhân.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn đột nhiên không biết nên giải thích thế nào với Phi ai là Hạ Tử Thu.

“Bỏ đi, tôi tự mình gọi điện thoại cho anh ta, anh để người của chúng ta tiếp tục chú ý quan sát hành động của Vu Phong, Thẩm Niệm Niệm bên đây tôi sẽ sắp xếp.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại xong, Diệp Ân Tuấn ánh mắt có chút âm trầm.

Tống Đình!

Phải bao lâu nữa cậu mới tỉnh lại đây?

Diệp Ân Tuấn thở dài, sau đó cầm điện thoại gọi đến số máy đã lâu không gọi.

“Đại ca, anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Ba giờ rưỡi sáng! Ông già anh động kinh cái gì thế? Giờ này đi gọi cho tôi?”

Hạ Tử Thu ngáp dài than thở, tiếng ta và tiếng Anh xen kẽ nhau, Diệp Ân Tuấn không khỏi chau mày càng sâu hơn.

“Anh không biết tôi bị bắt sao?”

“Những người đó sao có thể giam giữ anh được sao? Nếu anh không muốn, đừng nói là đồn cảnh sát nhỏ, cho dù nhà tù quốc tế anh cũng có thể ra vào tự do được kìa. Đại ca, anh hỏi tôi vấn đề này coi thường IQ của tôi quá, hơn nữa không phải anh ra ngoài được rồi sao?”

Hạ Tử Thu nói câu này đúng gọi là thiếu bị ăn đòn.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình dung túng anh ta quá rồi.

“Tôi không tìm anh, anh không biết giúp tôi sao?”

“Đại ca anh là ai chứ? Anh bày mưu nghĩ kế, còn cần tôi làm gì.?

Hạ Tử Thu tiếp tục khua môi múa mép với Diệp Ân Tuấn.
Chương 1190

“Đừng nói nhảm nữa, có nhiệm vụ giao cho anh.”

“Vâng.”

Hạ Tử Thu lập tức thu lại hết mấy ý đùa giỡn.

“Bảo người của anh đưa Thẩm Niệm Niệm từ thành phố H về Hải Thành, ảnh tôi sẽ gửi cho anh. Đừng làm giống như đón về, tốt nhất làm cho người khác nghĩ là cướp máy bay.”

“Tôi là một cậu bé ngoan, đại ca, anh muốn chơi cái gì?”

Hạ Tử Thu nghe xong cảm thấy vô cùng kích thích.

“Tôi có thể dùng vũ khí không?”

“Tôi nói là cướp máy bay anh có hiểu không? Đương nhiên là làm giống như là lính đánh thuê hay là khủng bố rồi.”

Diệp Ân Tuấn nghĩ Hạ Tử Thu gần đây quá rảnh rỗi, rảnh đến mức khua môi múa mép với anh rồi.

Hạ Tử Thu không biết Diệp Ân Tuấn đang dự tính cái gì, cười nói: “Vậy thì tốt, nhưng lỡ như tôi chơi lớn rồi, đại ca, anh phải cứu tôi đó.”

“Còn tùy thuộc vào tình hình không làm tổn thương người vô tội nữa.”

Diệp Ân Tuấn nói xong liền cúp máy, cũng lười nghe Hạ Tử Thu léo nhéo.

Anh trực tiếp gửi ảnh Thẩm Niệm Niệm qua, sau đó gửi tin nhắn cho anh ta.

“Xử lý chuyện bên đó đi, đến Hải Thành có nhiệm vụ cho anh.”

“Ổ.”

Hạ Tử Thu thờ ơ trả lời.

Trong vòng hai tiếng đồng hồ, bên phía Phi có tin tức, nói rằng Thẩm Niệm Niệm bị cướp máy bay, không giống người của Vu Phong, nhưng hỏa lực rất dữ dội, ai cũng lão luyện, đến mức người của Vu Phong bị thương quá nửa.

Diệp Ân Tuấn chỉ nhẹ nói: “Phát lệnh truy nã, truy nã toàn diện Thẩm Niệm Niệm.”

“Vâng.”

Làm xong mọi việc, Diệp Ân Tuấn mới cầm hộp thuốc đi vào phòng ngủ.

Thẩm Hạ Lan còn đang ngủ say, hàng lông mày không còn cau chặt nữa, sắc mặt ửng hồng dụ người làm ác.

Diệp Ân Tuấn bất giác nuốt nước bọt, rất muốn làm một hiệp nữa, nhưng nghĩ đến thân thể Thẩm Hạ Lan đành dằn lòng xuống, trong mắt hiện lên một tia trầm tư.

Anh vén quần áo của Thẩm Hạ Lan lên, thấy vết thương trên lưng cô không những không đóng vảy mà còn rất đỏ, sưng tấy, anh biết sau khi trở về Hải Thành, cô nhất định không có thời gian nghỉ ngơi.

Diệp Ân Tuấn thở dài, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.

Thẩm Hạ Lan mặc dù đang ngủ, vẫn đau đến giật mình, bất giác lầm bầm: “Niệm Vi, nhẹ một chút, tớ không có da dày như chồng cậu.”

Diệp Ân Tuấn sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, sức lực cũng giảm đi rất nhiều.

Sau khi bôi thuốc cho Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại bước vào phòng tắm.

Anh bấm một dãy số.

“Có gì thì nói, đêm hôm không biết cần phải ngủ sao?”

Thanh âm Tô Nam không tốt lắm, có chút bất mãn nói.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Đang làm việc?”

“Cái này cũng phải báo cáo? Diệp Ân Tuấn, chúng ta ngang hàng, ngang hàng hiểu không? Phải rồi, anh cả Trạm hôm nay bảo tôi hỏi anh, cấp bậc của anh vẫn còn, khi nào thì trở lại quân đội? Còn nữa, lần này anh trở về cũng nhanh đó, tôi cứ tưởng còn phải ở trong đó mười bữa nửa tháng chứ.”

Tô Nam châm một điếu thuốc, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ ngay bên cạnh: “Lại hút thuốc? Còn chưa cai sao?”

“Lỗi của anh hai, bệnh thần kinh của anh ấy chịu không nổi, muốn cùng anh hút thuốc, anh bị anh ấy kéo lên thuyền giăc.”

Diệp Ân Tuấn nghe Tô Nam ở trước mặt vu cáo mình, không khỏi có chút buồn cười.

“Dập đi, ra ngoài nói chuyện điện thoại, em buồn ngủ.”

“Được được, em ngủ, em ngủ đi.”

Tô Nam xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.

“Anh nghe chưa? Vợ tôi vì anh mà đuổi tôi ra khỏi phòng, cho nên rốt cuộc anh có chuyện gì?”

“Ngày mai dành chút thời gian phẫu thuật cho tôi.”

Tô Nam nghe Diệp Ân Tuấn nói thì sửng sốt một hồi.

“Anh lại làm sao vậy? Tôi nói này anh hai, anh đừng mỗi ngày nhiều chuyện như vậy được không? Thẩm Hạ Lan của anh còn chưa chạy trốn tôi nói cho anh biết, là do thắp hương tám đời cầu xin tổ tiên nhà anh mới có con dâu như vậy. Anh nếu còn nhiều chuyện như vậy, coi chừng người ta đi thật. Tôi lúc đầu theo đuổi Tử Đồng, cũng không có lắm chuyện như anh.”
Chương 1191

Lời nói của Tô Nam khiến Diệp Ân Tuấn có chút tự trách.

“Anh cũng nghĩ như vậy?”

“Hì hì, tôi nghĩ như vậy có ích lợi gì, vợ anh nghĩ như vậy mới được. Được rồi, phẫu thuật cái gì?”

“Giải phẫu thắt ống.”

Lời này của Diệp Ân Tuấn lại khiến Tô Nam sững sờ.

“Cái quái gì vậy? Anh nghĩ kỹ chưa? Tôi nhớ chị dâu lúc mang thai anh không ở bên cạnh chị ấy đúng không? Mặc dù anh có một trai một gái, nhưng cảm giác của một đứa trẻ trong bụng chị dâu anh chưa từng trải qua đúng không? Thật sự quyết định không có con nữa? Nếu chị dâu có thai, anh sẽ bù đắp được sự nuối tiếc này.”

“Con người cả đời chắc chắn sẽ có rất nhiều tiếc nuối, nuối tiếc của mình cũng không thể trách người khác được, đó đều là nguyên nhân của bản thân, cho nên, nếu tôi chưa xử lý được những việc xung quanh, thì không thể để Hạ Lan phải trả giá nữa. Thành thật mà nói, lần trước lúc cô ấy mang thai, tôi thực sự rất vui, nhưng cuối cùng đứa bé cũng mất, nghĩa là tôi không có duyên với đứa bé đó. Tôi tận mắt thấy Hạ Lan bị đẩy vào phòng mổ, nhiều máu như vậy, tôi cảm thấy cả đời mình cũng không thể nào quên được cảnh đó. Mà cơ thể của cô ấy vốn dĩ chưa hồi phục. Nếu phải lựa chọn giữa bù đắp hối hận và cô ấy, tôi thà hối hận cả đời. Sắp xếp thời gian cho tôi, lần trước cô ấy bị sẩy thai tôi đã suy nghĩ xong rồi.”

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói, mang theo chút thương cảm.

Tô Nam im lặng một lúc mới nói: “Bảy giờ sáng ngày mai, anh đến phòng phẫu thuật của tôi. Phẫu thuật này không lâu, cũng coi như tiểu phẫu, làm xong rồi đi. Tôi nghĩ anh không muốn vợ anh biết? Vậy thì tốt nhất anh nên nghe lời tôi, trong khoảng thời gian này, ít nhất là nửa tháng, không được quan hệ vợ chồng. Đừng có coi thường! Nếu anh nhiễm trùng rồi, đừng đến tìm tôi nữa, mất mặt lắm không làm nổi.”

Tô Nam nói xong liền cúp điện thoại.

Diệp Ân Tuấn cười khổ.

Sớm biết nửa tháng không được chạm vào Thẩm Hạ Lan, đáng lẽ anh nên làm phẫu thuật này khi ở trong đồn cảnh sát, bây giờ thì hay rồi, ngày nào anh cũng nhìn mà ăn không được, còn phải nghĩ ra lý do để không bị Thẩm Hạ Lan phát hiện ra sự thật.

Anh khổ quá mà.

Nhưng nếu đã đưa ra quyết định, Diệp Ân Tuấn cũng không cảm thấy có cái gì không giải quyết được.

Đang định ra khỏi phòng tắm thì cuộc gọi của Tô Nam lại vang lên.

“Sao thế? Bác sĩ Tô còn dặn dò gì nữa?”

“Anh cả Trạm hỏi anh một câu nghĩ cho kỹ. Lúc đầu anh rời quân đội bảo vệ bản thiết kế. Quân tịch và quân hàm của anh vẫn còn. Bây giờ chuyện này đã qua đi rồi, bên quân khu có rất nhiều nhân tài, anh cả nói, anh mau chóng giải quyết vấn đề trong tầm tay rồi quay lại báo cáo.”

Nghe Tô Nam nói vậy, Diệp Ân Tuấn trong lòng khó xử.

Thành thật mà nói, anh thích quân đội hơn.

Trong quân đội, không có nghi kỵ lẫn nhau, không có âm mưu dương mưu, chỉ cần một lòng tiến lên, có thể tạo ra một mảnh trời của riêng mình trong quân đội.

Nơi đó sạch sẽ, tinh khiết, anh vẫn luôn muốn quay trở lại.

Nhưng nghĩ đến sau khi trở về, Thẩm Hạ Lan sẽ một mình nuôi nấng bọn nhỏ, sống như góa phụ, anh có chút không đành lòng.

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ say trên giường ngoài qua kính, thấp giọng nói: “Tôi sẽ không về nữa.”

“Anh hai, anh suy nghĩ rõ ràng đi. Hiện tại anh trở về sẽ là thiếu tá, hai năm nữa có thể trở thành trung tá, đến lúc đó có thể giúp Minh Triết trong quân khu đúng không? Nếu bây giờ anh thực sự rút đi thì thật đáng tiếc.”

Lời nói của Tô Nam khiến Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười.

“Lúc Bạch Tử Đồng ở trong bệnh viện sống chết chưa rõ, là ai định đổi việc?”

Tô Nam lập tức dừng mồm.

Anh ta chợt hiểu ra.

“Mấy người chúng ta, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.”

“Cho nên cậu Tô à, có hối hận khi đổi nghề không?”

“Không.”

Tô Nam vô cùng dứt khoát.

Diệp Ân Tuấn trong lòng đột nhiên thả lỏng.

“Có anh cả giữ nhà giữ nước được rồi, tôi thấy mình bây giờ là anh hùng hụt hơi rồi, chỉ thích hợp với những ngày làm nóng giường cho vợ con. Phần đời còn lại của tôi không còn bao nhiêu, tôi muốn dành nó cho bọn họ.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom