• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (50 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-279

Chương 279: Con muốn tìm bạn đời cho mẹ




Thẩm Minh Triết dương dương đắc ý nói.



Dương Tân giơ ngón cái về phía Thẩm Minh Triết, nói: “Thật tuyệt vời!”



“Đó là đương nhiên! Chú cũng không nhìn xem cháu là con trai của ai! Mẹ của cháu là chủ mẫu của Ám Dạ!”



Thẩm Minh Triết vô cùng tự hào.



Thím Trương tức giận mà không có cách nào, lại không giãy ra được, nhiều đàn ông ở đây như thế, bà ta càng không thể cởi quần của mình ra.



Nhưng Dương Tân mặc kệ như thế, tóm lại không thể mang cả xe lần thím Trương đi được.



Thím Trương nhìn bọn họ đi tới, vô thức khởi động xe, định trực tiếp lái xe rời khỏi nơi này, thế nào đều không nổ máy được.



Thẩm Minh Triết thở dài, nói một tiếng: “Thật không biết bà lớn như vậy thì lớn như nào, ăn cái gì để lớn, lẽ nào bà thật sự tưởng một đứa trẻ như tôi sẽ để mặc bà dẫn đi sao? Tôi lại không có ngốc như bà. Chiếc xe vốn dĩ không có xăng rồi, khi bà lái xe cũng không nhìn đồng hồ báo xăng à?”



Nói xong, Thẩm Minh Triết khẽ lắc đầu trưng ra bộ dạng đáng tiếc, dường như xem thím Trương là kẻ não tàn, khiến thím Trương không nuốt trôi cục tức mà trực tiếp ngất đi.



“Ài, bị tôi làm cho tức chết rồi?”



Thẩm Minh Triết có hơi vui vẻ như người ta gặp họa, nói.



Dương Tân bây giờ muốn cười lại không dám cười, không muốn cười lại quá giả, trực tiếp cười ha ha hai tiếng rồi nói: “Chúng ta bây giờ dẫn bà đi như thế nào?”



“Cởi quần của bà ta rồi dẫn đi. Bà ta lớn như vậy cũng không biết xấu hổ, các chú sợ cái gì? Ồ, đúng rồi, các chú sợ làm mù mắt của các chú sao? Vậy hết cách, ủy khuất cho các chú rồi.”



Thẩm Minh Triết vừa nói vừa thở dài, khiến Dương Tân bây giờ thật sự không chống đỡ được, trực tiếp bật cười ha hả.



“Đừng cười nữa, kêu người của các chú lái xe đưa cháu quay lại đi, nếu không mẹ của cháu sẽ lo lắng.”



Thẩm Minh Triết lúc này mới nghĩ đến Thẩm Hạ Lan.



Ài!



Lát nữa chắc chắn lại bị mẹ mắng cho một trận.



Thẩm Minh Triết thở dài chui vào một chiếc xe.



Dương Tân vội kêu người lái xe đưa Thẩm Minh Triết quay lại, còn thím Trương vậy mà thật sự bị người ta lột quần, mặc chiếc quần ngắn màu đỏ được bế lên xe, hơn nữa còn trói chặt lại.



Thẩm Hạ Lan bên này vừa lo lắng cho Thẩm Minh Triết, vừa nhìn Diệp Ân Tuấn không ngừng tránh né, dưới công kích liên tục của Diêm Chấn thì không chống đỡ được, trực tiếp ngã ra đất.



“Ân Tuấn!”



Thẩm Hạ An cảm thấy trái tim cũng sắp vỡ rồi.



Cô không thể giương mắt nhìn Diệp Ân Tuấn bị thương như thế, nhưng lại lực bất lòng tâm.



Diêm Chấn thấy nhìn dáng vẻ lúc này của Diệp Ân Tuấn, có hơi không nỡ xuống tay.



Tiểu Tử lạnh lùng nói: “Diêm Chấn, anh phải nghĩ cho kỹ, vợ con của anh còn đang đợi anh đó. Giải quyết người đàn ông này, thím Trương sẽ để cả nhà các anh đoàn tụ.”



“Cô im miệng! Cô chỉ biết uy hiếp người khác, cô còn biết cái gì nữa?”



Thẩm Hạ Lan tức đến mức trực tiếp va thẳng vào Tiểu Tử.



Cô không đánh lại Tiểu Tử, có điều bây giờ đã không còn gì nữa, cũng không để tâm nhiều như thế.



Diệp Ân Tuấn cả người đều là vết thương, bây giờ nằm trên đất không nhúc nhích, Thẩm Hạ Lan sớm đã đau lòng không thôi, bây giờ Tiểu Tử còn ở đó vui vẻ khi người ta gặp nạn, cô hận không thể liều cái mạng này của mình, cũng phải đồng quy vô tận với Tiểu Tử.



Tiểu Tử không có bất kỳ sự phòng bị, thậm chí cảm thấy con gà yếu ớt như Thẩm Hạ Lan sẽ không động thủ với cô ta, cũng không có lá gan này, cho nên khi bị đầu của Thẩm Hạ Lan đụng vào, cô ta lảo đảo, còn chưa đứng vững thì bị một kích nữa của Thẩm Hạ Lan làm cho ngã ra đất.



“Aiya!”



Cô ta không kịp phòng bị, trực tiếp ngã ra đất, sức đạo trong đó khiến mông của Tiểu Tử đập mạnh xuống gây ra đau đớn.



“Tiện nhân, cô tìm chết!”



Tiểu Tử tức đến xanh mắt, khi muốn đứng dậy đi đánh Thẩm Hạ Lan, đột nhiên bàn tay đánh lén, Diêm Chấn trực tiếp đánh ngất Tiểu Tử.



“Anh...”



Tiểu Tử rất bất ngờ, có điều chưa có nói gì thì cô ta đã trực tiếp ngất đi.



Diêm Chấn nhìn Thẩm Hạ Lan, sau đó nhìn Diệp Ân Tuấn.



Diệp Ân Tuấn trực tiếp từ trên đất đứng dậy, Diệp Ân Tuấn không chút cản trở đi tới.



“Người phụ nữ ngốc nghếch này, em cái gì cũng không biết, ngược lại học được cách liều mạng với người khác rồi? Cái mạng rác rưởi của Tiểu Tử, đáng để em đi liều mạng không?”



Giọng nói của Diệp Ân Tuấn có hơi trách cứ, Thẩm Hạ Lan thấy anh không sao, bỗng bật khóc chui vào trong lòng anh.



“Anh dọa chết em rồi, em tưởng anh thật sự không xong rồi!”



Thẩm Hạ Lan trước giờ chưa có sợ hãi như thế này, thời gian trong một phút tâm trạng thật sự từ trên trời rơi xuống đất.



Diệp Ân Tuấn đau lòng xoa đầu cô, nói: “Đừng khóc, còn có người ngoài ở đây đó, cũng không sợ mất mặt.”



Thẩm Hạ Lan mặc kệ những điều này, nước mắt nước mũi toàn bộ lau lên người Diệp Ân Tuấn, động tác tức giận của trẻ con này khiến Diệp Ân Tuấn không biết nên khóc hay nên cười.



Diêm Chấn không khỏi ho nhẹ một tiếng.



Thẩm Hạ Lan lúc này mới ngại ngùng thoát ra khỏi ngực của Diệp Ân Tuấn, nhưng hai tay vẫn ôm chặt cánh tay của anh.



“Chuyện này là sao?”



Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi sốc.



Diêm Chấn không phải kẻ phản bội sao?



Thế nào đột nhiên lại giúp cô và Diệp Ân Tuấn rồi?



Diệp Ân Tuấn nhìn Diêm Chấn, thấp giọng nói: “Chị dâu và cháu trai đang ở nhà họ Diệp ở Hải Thành, lát nữa anh về đón bọn họ đi.”



“Cảm ơn cậu, Diệp Ân Tuấn, tôi đã đối với cậu như thế rồi, không ngờ cậu còn có thể giúp tôi cứu vợ và con của tôi ra.”



Diêm Chấn ít nhiều có hơi tự trách.



Diệp Ân Tuấn xua tay nói: “Mang vợ con của anh rời khỏi đi, chuyện này đã đả kích khá lớn với tôi, tuy nói anh cuối cùng vẫn hạ thủ lưu tình với tôi, nhưng tình cảm một khí đã rạn nứt...”



“Tôi hiểu. Là tôi sai.”



Diêm Chấn có hơi buồn bã, có điều anh ta thấp giọng nói: “Vì vợ con của tôi, xin lỗi.”



“Đi đi.”



Thẩm Hạ Lan không có giữ anh ta lại, chỉ là trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.



Diêm Chấn cũng biết ở lại không còn ý nghĩa gì nữa, anh ta cũng không còn mặt mũi ở lại, chỉ đành cúi người với Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, sau đó mau chóng rời khỏi.



Thẩm Hạ Lan cảm thấy tất cả mọi chuyện giống như đang nằm mơ, có hơi không quá hiểu, hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”



“Sau khi anh biết Diêm Chấn phản bội thì đã gửi tin tức cho Hoắc Chấn Đình, bảo anh ta giúp tìm vợ con của Diêm Chấn, hơn nữa giúp cứu ra, coi như một kiểu hoài niệm mà anh dành cho anh em.”



“Anh khó chịu có phải không?”



Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng này của Diệp Ân Tuấn thì biết trong lòng anh không có bình tĩnh như vẻ ngoài.



Diệp Ân Tuấn cười nói: “Anh khó chịu thì sao chứ? Đứa con trai rắc rối đó của chúng ta, cũng không biết đưa thím Trương đi đâu rồi, anh thật sự bị nó làm phiền chết đi được.”



Đang nói, Thẩm Minh Triết ngồi trên một chiếc xe Jeep quay lại.



“Lão Diệp, mẹ, con về rồi đây!”



Cậu bé đứng ở trên ghế lái phụ, phấn khích vẫy tay với Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, dọa cho Thẩm Hạ Lan mặt mày đều trắng bệch.



“Mau ngồi xuống! Nguy hiểm!”



Lời của Thẩm Hạ Lan, Thẩm Minh Triết căn bản không nghe thấy, còn chưa kịp nói gì, chiếc xe đã dừng lại, bởi vì không có thắt dây an toàn, Thẩm Minh Triết trực tiếp giống như một viên đạn từ ghế lái phu bay ta khỏi cửa sổ.



“Á!”



Cậu bé bị dọa mà thét lên.



Trái tim của Diệp Ân Tuấn bỗng nhói lên, trực tiếp đẩy Thẩm Hạ Lan ra, mau chóng chạy qua đó.



Anh trước giờ không biết trái tim của mình có thể dừng đập trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bây giờ coi như biết rồi.



Khi anh hằm hằm đỡ lấy Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn cảm thấy trái tim vô cùng khó chịu, giống như kim châm.



Thẩm Minh Triết lại cười khanh khách nói: “Ya, lão Diệp, thân thủ của ba thật tốt!”



Trái tim của Diệp Ân Tuấn lúc này mới buông xuống, có điều sau đó lửa giận cũng bốc lên.



Anh trực tiếp túm chặt Thẩm Minh Triết, trực tiếp lật cậu bé lại, ấn trên đùi của mình, ‘bốp bốp’ tiếng vỗ vang lên đánh vào cái mông nhỏ của Thẩm Minh Triết.



“Á! Mẹ, cứu mạng! Lão Diệp muốn giết người rồi!”



Thẩm Minh Triết đau đến mức nước mắt dâng dâng, giãy giụa nhưng không giãy ra được.



Trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng vừa khôi phục lại, nhìn thấy động tác của Diệp Ân Tuấn thì sững ra, có điều nghĩ tới bộ dạng không sợ trời không sợ đất này của Thẩm Minh Triết, cô quyết định xem như không nhìn thấy.



Cô trực tiếp ngoảnh mặt đi, Thẩm Minh Triết buồn bực không thôi.



“Mẹ, mẹ cứ để lão Diệp đánh con như thế sao? Mẹ không thương con rồi, không yêu con rồi sao?”



Thẩm Hạ Lan kìm nén dục vọng muốn quay đầu lại thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Một chút kiến thức cũng không có? Một mình con làm chủ cũng thôi đi, ngồi xe còn không thắt dây an toàn? Ai kêu con ngồi đằng trước? Còn đứng lên vẫy tay, con chê mạng của mình dài phải không? Còn vừa nãy, một mình dẫn thím Trương rời khỏi, con cũng không biết ba với mẹ của con lo lắng cho con cỡ nào không? Bây giờ càng lớn càng cảm thấy mình rất tuyệt, bản lĩnh giỏi rồi có phải không? Con tiếp tục đắc ý cho ba xem thử! Sức khỏe của em gái con không tốt, mẹ con cả ngày nhọc lòng cũng thôi đi, con bây giờ thì giỏi rồi, cũng bắt đầu không ổn trọng nữa, trở thành đứa thích gây họa đúng không? Con định khiến ba và mẹ của con đau lòng chết sao?”



Diệp Ân Tuấn vừa đánh vừa mắng, anh trước giờ chưa từng tức giận như thế.



Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, anh thật sự cảm thấy đã đi ngang qua Thần Chết.



Nếu như không phải thân thủ của anh nhanh, nếu như không phải anh đón được Thẩm Minh Triết, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.



Tài xế lái xe bị khí thế của Diệp Ân Tuấn dọa sợ.



Thẩm Hạ Lan có hơi đau lòng, nhưng cũng biết Diệp Ân Tuấn đang dạy dỗ con trai cho nên cô không thể xen vào. Cô ngoảnh đầu nói với tài xế đang đứng ở một bên: “Anh là người của Ám Dạ?”



“Phải, tôi là người của giám đốc Dương.”



Tài xế vội đáp lại, nhìn ra được Thẩm Hạ Lan là chủ mẫu của bọn họ, tỏ ra vô cùng cung kính.



“Rốt cuộc có chuyện gì? Nói cho tôi nghe thử.”



Lời của Thẩm Hạ Lan khiến tài xế không dám chậm trễ, vội kể một lượt sự tích anh hùng của Thẩm Minh Triết, nói: “Chủ mẫu, tuy cậu chủ có hơi liều lĩnh, nhưng vẫn coi như thông minh, vừa rồi là tôi không tốt, không nhắc nhở cậu chủ, cô xem rồi bảo Diệp tổng đừng đánh nữa, đau lắm rồi.”



Thẩm Minh Triết nghe thế, ‘oa’ một tiếng liền bật khóc, kiểu vô cùng oan ức.



Thẩm Hạ Lan vốn dĩ đau lòng, bây giờ nghe con trai khóc rồi thì càng khó chịu không thôi.



Cô có hơi cầu tình nhìn sang Diệp Ân Tuấn.



Diệp Ân Tuấn tự nhiên cũng không đánh nữa.



Anh nhìn Thẩm Minh Triết nằm trên đùi mình, thật sự là yêu hận đan xen.



Con trai nghịch ngợm như thế rốt cuộc giống ai đây.



“Đứng lên!”



Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói.



Diệp Ân Tuấn lại vô sỉ ngồi sụp xuống khóc: “Không đứng lên được, mông nở hoa rồi!”



“Thẩm Minh Triết, con bớt diễn đi, ba cũng không dùng sức đánh.”



“Nói linh tinh, ba rất rất dùng sức đó, không tin ba nằm xuống, con đánh ba thử xem!”



Câu nói này của Thẩm Minh Triết khiến Diệp Ân Tuấn tức giận tay lại bắt đầu ngứa rồi.



“Ba thấy thằng nhóc thối con chính là thiếu đòn có phải không?”



Tay của Diệp Ân Tuấn còn muốn giơ lên đánh cậu bé, dọa cho Thẩm Minh Triết giật mình đứng bật dậy, sau đó trực tiếp trốn đằng sau Thẩm Hạ Lan, chỉ thò ra một cái đầu nhỏ, tức tối nói: “Lão Diệp ba quá đáng ác rồi! Con muốn tìm bạn đời cho mẹ! Con muốn đổi ba!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom