• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (34 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • CHƯƠNG 2011

“Cho mấy người lên đây đi, đưa Minh Triết đến bệnh viện, đưa Nghê Nghê và Diệp Tranh trở về, giam giữ Diệp Tử ở tổng bộ Kình Thiên Minh, đánh gãy tay gãy chân của cô ta, tháo khớp cằm của cô ta, để cho người khác trông chừng, đừng để cô ta chết.”

Đây là lần đầu tiên mà Thẩm Hạ Lan muốn giết người, giết người đúng nghĩa.

Cuối cùng, cô đã có thể trải nghiệm được loại cảm giác cuồng bạo.

Sau khi nói xong những điều này, Thẩm Hạ Lan nhìn thủ hạ ôm Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh ra ngoài, phát hiện bọn nó không có chuyện gì, cô mới thấp giọng nói: “Mẹ đưa Minh Triết đến bệnh viện trước, hai đứa bọn con về nhà chờ mẹ, ba của con đang ở trong phòng ngủ, các con có thể vào phòng ngủ tìm ba mình. Tranh, cảm xúc của ba con không tốt cho lắm, con trông chừng ba giúp cho mẹ nha, con không thể để cho ba làm ra chuyện sai trái. Nghê Nghê, con trông chừng Diệp Tử giúp mẹ, đừng để cô ta chết.”

Thẩm Hạ Lan biết là hiện tại bọn nhỏ đang cảm thấy sợ hãi, nhưng mà bây giờ cô không có thời gian để an ủi bọn nó, trước tiên cô cần phải cứu Minh Triết, bây giờ cách duy nhất để bọn nó đè nén sự sợ hãi đó chính là để bọn nó có chuyện để làm, bận rộn không có thời gian suy nghĩ cái khác.

Diệp Nghê Nghê nhìn thấy sắc mặt của Diệp Minh Triết trắng bệch, cắn chặt răng rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, con với anh Tranh sẽ nghe lời của mẹ mà.”

“Con ngoan.”

Trước kia, vào những lúc này Nghê Nghê đề sẽ khóc lóc làm nũng, nhưng mà bây giờ cô bé lại đột nhiên trưởng thành.

Bọn nhỏ được thủ hạ dẫn đi, Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Minh Triết bước nhanh chạy xuống núi.

Sắc mặt của Diệp Minh Triết càng ngày càng khó coi.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng thắt chặt lại, thậm chí còn có chút sợ hãi.

“Minh Triết, con kiên trì một lát nữa đi, lập tức tới ngay thôi, mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện, nhanh thôi con, đừng ngủ nha con trai, tuyệt đối đừng ngủ có biết chưa?”

Thẩm Hạ Lan run rẩy nói.

Diệp Minh Triết quá hiểu chuyển, từ xưa đến nay đều không biết làm nũng, không biết khóc, nhưng mà con trai hiểu chuyện như thế, mỗi lần vào thời khắc mấu chốt nó đều bảo vệ cho người nhà của mình.

Rõ ràng là nó còn nhỏ như vậy, rõ ràng ở độ tuổi dựa dẫm ở trong ngực của ba mẹ, nhưng nó lại muốn mình sống thành một người lớn.

Thẩm Hạ Lan sợ hãi.

Sợ hãi đứa con trai hiểu chuyện của mình bởi vì mất máu quá nhiều mà xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

Cô ôm Diệp Minh Triết, bước chân hỗn loạn.

Lúc lên xe, cô vội vã nói: “Gọi điện thoại cho bệnh viện để bọn họ chuẩn bị máu, nhóm máu của Minh Triết là nhóm máu đặc biệt, phải vận dụng hết tất cả quan hệ, chuẩn bị kỹ tất cả máu có thể chuẩn bị.”

“Vâng chị dâu.”

Thủ hạ dựa theo lời của Thẩm Hạ Lan nói mà đi làm.

Diệp Minh Triết cảm thấy rất đau, đau đến nỗi sắp không thể kiên trì.

Cậu bé lại cảm thấy lạnh quá.

Bàn tay nhỏ kéo chặt cánh tay của Thẩm Hạ Lan, giọng nói yếu ớt: “Mẹ ơi, con lạnh quá.”

Con ngươi của Thẩm Hạ Lan lập tức rơi xuống một hàng nước mắt.

Ôm chặt lấy Diệp Minh Triết, ôm thật chặt, sợ là cậu bé sẽ rời khỏi mình…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom