• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ (54 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1545-1550

Chương 1545: Tôi thích cô ấy? Sao có thể chứ?

Tối hôm đó lúc Lạc Du Du vẻ mặt lờ đờ tan làm, cả người vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí đáng sợ của nhiệm vụ bị phái đi làm quen với lãnh đạo mới, lúc tan làm được các đồng nghiệp vây quanh lại đưa ra ngoài, chở về tận nhà thì bên tai của cô ta mới hoàn toàn yên tĩnh lại.

Nằm trên ghế sô pha trong phòng khách của nhà trọ riêng mình mướn, cô ta cuộn người lại, thân thể nhỏ bé của cô ta nằm trên ghế sô pha rộng lớn, sự đối lập có chút mãnh liệt.

Lạc Du Du mở điện thoại ra, phát hiện Sakahara Kurosawa không gửi tin nhắn cho cô ta nữa.

Tự cười giễu hai tiếng, cô ta lại cất điện thoại đi.

Cũng đúng, cô ta đang cố lừa mình dối người nghĩ cái gì vậy? Tưởng rằng Sakahara Kurosawa thật sự sẽ vô cùng lo lắng đi tìm cô ta sao?

Không, Sakahara Kurosawa chỉ sợ Lạc Du Du cô khiến cho anh ta mất mặt mà thôi.

Lạc Du Du trở mình, sau đó đặt điện thoại di động ở bên cạnh, những chuyện liên tiếp làm cô ta tiêu hao quá nhiều sức lực rồi, vậy nên cô ta mệt mỏi nhắm mắt lại, ngay cả bản thân cũng không phát hiện mình thiếp đi dưới tình huống nào.

Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại di động vang lên.

Bởi vì quá mệt mỏi, Lạc Du Du vốn không nghe được tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cứ đặt ở bên cạnh như vậy mặc cho tiếng chuông điện thoại bắt đầu rồi kết thúc.

Sau đó, cuộc điện thoại thứ hai tiếp tục gọi đến.

“Mẹ nó”

Sakahara Kurosawa gọi cuộc thứ hai, gọi được phân nửa thì tức giận gọi cuộc tiếp theo, Từ Thánh Mân ở đối diện cười đến chọc tức anh ta, anh ta gào thét: “Cười cái gì mà cười.”

“Cười anh lo lắng suông”

Từ Thánh Mân chỉ vào điện thoại di động của anh ta nói: “Lạc Du Du không nhận điện thoại anh có cảm giác thế nào?”

Sakahara Kurosawa không cần suy nghĩ, trên mặt không nhịn được nữa rồi, dẫn đến giọng điệu của anh ta cũng tức hổn hển: “Liên quan gì đến anh”

“Cũng không biết là ai đến tìm tôi, muốn hỏi tôi tin tức của Lạc Du Du”

Từ Thành Mân vòng hai tay lại: “Nhanh lên, hỏi xong thì đi nhanh lên, tôi đang gấp phải giúp cục cưng của tôi đi ngủ nữa”

“Mẹ anh, Từ Thánh Mân anh còn là người sao?”

Lúc này Sakahara Kurosawa hận không thể bóp chết Từ Thánh Mân: “Lúc trước khi anh theo đuổi Lam Thất Thất ông đây không có giúp anh chắc”

Từ Thánh Mân vô cùng vui vẻ: “Anh cũng biết nói đó là tôi muốn theo đuổi Lam Thất Thất mà, cho nên anh mới giúp tôi. Còn bây giờ thì sao? Anh muốn theo đuổi Lạc Du Du sao? Nói đúng đi tôi sẽ nói cho.

anh biết trước đó cô ấy đã làm gì”

Sakahara Kurosawa ực một tiếng không có phát ra âm thanh.

Từ Thánh Mân thấy anh ta kinh ngạc thì híp mắt lại, cười đến mức.

sâu hiểm khó lường: “Cho anh năm giây để suy nghĩ, nếu anh không có theo đuổi cô ấy thì tôi sẽ không nhúng tay vào, nói không chừng người †a còn không muốn để cho anh theo đuổi đâu, vậy chẳng phải là tôi đã rước thêm phiền toái cho Lạc Du Du rồi sao”

Lời này vừa được nói ra thì nhìn thấy Sakahara Kurosawa giống như ăn phải thuốc nổ, hùng hùng hổ hổ nói: “Cái rằm. Cái gì mà thêm phiền phức chứ. Mắt anh mù hay sao? Sao tôi có thể theo đuổi Lạc Du Du được chứ?”

Từ Thánh Mân kéo dài âm điệu, cố ý n không thích cô ấy sao?”

“Sao tôi có thể thích cô ấy chứ”

Thật sao? Vậy anh Lúc này giọng nói của Sakahara Kurosawa rất gấp gáp, giống như là đang cố ý phản bác lại vậy, cảm xúc còn kích động hơn lúc nấy: “Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút xem vợ chưa cưới của tôi đi đâu, ngay cả chút quyền lợi được biết điều đó tôi cũng không có hay sao”

Từ Thánh Mân giang hai tay ra: “Có, có. Thôi đi, lý do này của anh là nói cho bản thân mình nghe sao?”

Sakahara Kurosawa không nói câu nào.

Từ Thánh Mân thở dài: “Được rồi, nói cho anh biết vậy, Lạc Du Du đến Sydney rồi.

Nghe thấy câu này, Sakahara Kurosawa nhíu mày lại: làm gì?”

Từ Thánh Mân cất cao giọng: “Làm việc chứ làm gì. Lam Thất Thất nói cho tôi biết, tôi cũng biết chỗ làm việc bên nước ngoài của cô ấy là ở Sydney, vậy mà anh không biết sao?”
Chương 1546: Khóa lại tự do, hóa ra là cô ấy

Cô ấy đến đó Lời phản bác của Từ Thánh Mân khiến Sakahara Kurosawa cảm thấy vô cùng xấu hổ, một lúc sau anh ta chỉ có thể ngập ngừng nói: “Làm gì vậy? Lúc trước tôi không đặc biệt chú ý đến, cho nên… cho nên tôi mới Mới không biết, hóa ra địa điểm cô ấy làm ở nước ngoài, vẫn luôn ở Sydney.

Anh ta còn nghĩ là ở Nhật.

Nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng này của Sakahara Kurosawa là biết bình thường anh ta không quan tâm đến Lạc Du Du nhường nào rồi.

Từ Thánh Mân đi qua vỗ vai Sakahara Kurosawa nói: “Người anh em à, thật ra không cần thiết. Anh nói xem Lạc Du Du có xấu không?”

Không xấu.

Cho dù Sakahara Kurosawa có ghét cô ta thế nào, cũng không thể không thừa nhận, gương mặt đó của Lạc Du Du, thuộc loại rất được hoan nghênh, vừa đáng yêu vừa dễ thương, giống như lolita vậy, đi đến khu vực anime chắc là sẽ thu được một đống fan.

Từ Thánh Mân biết đáp án của Sakahara Kurosawa, lại hỏi: “Du Du nghèo không?”

Nghèo?

Nói đùa à, gia đình có thể liên hôn với Sakahara Kurosawa, có thể nghèo sao?

Lạc Du Du là con gái nhà họ Lạc, hoàn toàn không tồn tại chữ nghèo, ăn sung mặc sướng lớn lên, giống như bọn họ vậy.

Hai câu trả lời trong lòng Sakahara Kurosawa, anh ta đều biết rõ, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

ậy Lạc Vì vậy Từ Thánh Mân truy hỏi: “IQ của Lạc Du Du không đủ sao?”

Không đủ thì sao có thể một mình đi Sydney chứ, còn sống tốt như vậy nữa chứ?

Lạc Du Du là cô con gái mà nhà họ Lạc đắc ý nhất, cho nên mới có tư cách liên hôn với Sakahara Kurosawa, điều này đối với hai nhà mà nói chính là thêu hoa trên gấm, cho nên trong đầu Lạc Du Du không tồn tại từ ngốc.

Cái này…

Từ Thánh Mân nhìn lên trần nhà: “Nói tóm lại, Lạc Du Du vừa đáng yêu, điều kiện gia đình lại tốt, còn là một người con gái độc lập. Anh xem anh không vừa lòng cô ấy ở điểm nào, mà người ta lại bị anh ghét bỏ thành như vậy chứ?”

Tai Sakahara Kurosawa ù đi một lúc.

“Hơn nữa, điều kiện của Lạc Du Du tốt như vậy, sau khi người ta rời khỏi anh có thể ra ngoài tìm, tớ chắc là dựa vào điều kiện này của cô ấy, không ai quan tâm đến trước kia cô ấy từng có hôn ước với ai đâu. Lạc Du Du cũng có thể tự mình nuôi một chàng trai, anh nói xem?”

Từ Thánh Mân nhếch mép dùng ngón chỏ chọc vào ngực Sakahara Kurosawa: “Anh không thấy Lạc Du Du rất ưu tú sao?”

“Cái này…”

Sakahara Kurosawa suy nghĩ một lúc, từ trong miệng lặn ra một câu: “Nấu… nấu cơm cũng rất ngon”

Bàn thức ăn hôm đó bị cô lật đổ, mùi vị anh vẫn còn nhớ rất lâu.

Kết quả Từ Thánh Mân ngẩn ra.

Sakahara Kurosawa cậu mẹ nó chỉ nhớ đến ăn thôi sao.

“Anh thật sự là tuổi chó mà”

Từ Thánh Mân tức giận nói: “Tôi nói nhiều như vậy, chủ yếu là muốn nhắc nhở anh, đừng luôn cảm thấy Lạc Du Du phiền phức nữa. Chuyện liên hôn là do người nhà anh quyết định, không phải là Lạc Du Du quyết định. Cô ấy cũng là nạn nhân, anh ngày nào cũng cắn lấy người ta không buông, thật sự không thích thì dứt khoát lật bài với người trong nhà đi, như thế thì hai người đều được tự do”

Sakahara Kurosawa nghe thấy vậy, cảm thấy không được, liều mạng lắc đầu: “Không không không, cô ấy không phải, Từ Thánh Mân cậu nghĩ cô ta quá vô tội rồi”

“Hả?”

Từ Thánh Mân không ngờ Sakahara Kurosawa lại nói cái này, lẽ nào phía sau có ẩn tình nào đó: “Vậy cậu nói xem là làm sao?”

“Chuyện liên hôn, lúc mới bắt đầu cũng không định được”

Sakahara Kurosawa giống như chìm vào ký ức: “Lúc mới bắt đầu tôi chỉ biết nhà bọn tôi có quan hệ tốt với nhà họ Lạc, sau này không biết có trở thành người một nhà không, chỉ là sau này Lạc Du Du xuất hiện rồi…

Sakahara Kurosawa ngẩng đầu: “Nhà họ Lạc có ba người con gái, Lạc Du Du lại chỉ định muốn liên hôn với tôi, là từ lúc đó cô ta khóa chặt tự do của tôi”
Chương 1547: Tuổi trẻ không biết gì, muốn ở cùng nhau

Từ Thánh Mân ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ được đến chuyện này.

Nhưng lúc đó Lạc Du Du nhỏ như vậy, sao có thể muốn liên hôn với Sakahara Kurosawa được chứ?

Từ Thánh Mân lắc đầu: “Nhất định là anh nhớ nhầm rồi, nhiều năm như vậy chắc là nhầm lẫn với cái gì rồi? Lúc đó Lạc Du Du còn nhỏ như vậy, làm sao cô ấy cứ muốn gả cho anh được chứ”

“Thật mà”

Sakahara Kurosawa nói: “Anh tin tôi đi không biết là phải kết hôn, sau này mới Biết rồi, mới lạnh tâm.

Lúc mới bắt đầu tôi cũng.

Hôm đó trên bàn ăn, người lớn chỉ chỏ về hôn sự sau này của hai đứa trẻ, mọi chuyện đều không được sự đồng ý của Sakahara Kurosawa, bọn họ tự chủ trương quyết định mọi thứ.

Cho nên bắt đầu từ lúc đó, Sakahara Kurosawa hận nên cô gái nhỏ trước mắt, bởi vì cô ta, nhà họ Lạc mới muốn gả cô ta đến đây, mà nhà Sakahara mới bắt được cành ô liu mà bọn họ ném ra, cưỡng ép khóa chặt Sakahara Kurosawa và cô ta lại với nhau.

“Lúc đó mới bao tuổi chứ?”

Từ Thánh Mân lẩm bẩm: “Sao có thể chứ? Bây giờ Lạc Du Du hình như không có ý nhất quyết muốn kết hôn đúng không?”

“Hồi đó cô ta còn nhỏ như vậy, tùy ý nói một câu, nhà họ Lạc chiều cô ta, cho nên mới làm hài lòng cô ta, nhắc chuyện liên hôn với nhà tôi”

Sakahara Kurosawa siết chặt ngón tay: “Cô ta chỉ là tùy ý nói một câu. Cho đến bây giờ lớn rồi, thậm chí còn cảm thấy hôn nhân phiền phức, anh cho rằng tôi không thấy vậy sao?”

Từ Thánh Mân đứng ở đó, chỉ cảm thấy có chút hoang mang, hóa ra mới bắt đầu là Lạc Du Du còn nhỏ làm nũng với người nhà, ai ngờ nhà họ Lạc cưng chiều cô ta nhất, vì vậy vì cô ta, mà đưa Sakahara Kurosawa vào.

Sakahara Kurosawa ở nhà Sakahara, không hề nhận được bất kỳ tình thương nào, anh ta chẳng qua chỉ là một công cụ. Cho nên khi nhà Sakahara nghe thấy muốn liên hôn, mới không thèm suy nghĩ mà đồng ý luôn.

Bởi vì đối với bọn họ mà nói lợi nhiều hơn hại.

Sakahara Kurosawa bé nhỏ cứ như vậy mà bị người nhà hủy hoại tự do tương lai, bởi vì câu nói tùy ý của Lạc Du Du.

Tùy ý.

Ở bên kia trái đất, Lạc Du Du ngủ thiếp trên sô pha chìm vào giấc mộng, trong mơ cô ta vẫn còn là một cô gái nhỏ, buộc tóc đuổi ngựa chạy nhảy bên cạnh ba mẹ mình, được người ba yêu quý mình nâng cao lên.

“Ba ơi, hôm nay con đến nhà Sakahara, nhìn thấy đao”

“Nhóc ngốc, cái đó gọi là kiếm tre, được người lớn dùng để luyện kiếm đạo”

“Người lớn sao? Tại sao con nhìn thấy có một anh trai không lớn hơn con là mấy cũng luyện tập ở đó, động tác của anh ấy rất nhanh, giống như người lớn vậy”

“Cậu ta tên là Sakahara Kurosawa, là con một của nhà Sakahara, sao vậy? Có phải cậu ta rất lợi hại không? Du Du con phải học hỏi anh Sakahara Kurosawa nhiều một chút, anh ấy biết rất nhiều thứ”

“Wow, thật sao? Vậy con muốn được ở với anh Sakahara Kurosawa”

Khi cô nói điều đó, Lạc Du Du không để ý biểu cảm tưởng là thật trên mặt ba mình, cô chỉ là muốn biểu đạt ra sự sùng bái của mình đối với Sakahara Kurosawa mà thôi: “Anh ấy lớn như con, nhưng có thể sử dụng được kiếm tre rồi. Ba ơi, anh ấy rất giỏi, lớn lên nhất định sẽ càng giỏi hơn. Du Du muốn ở cạnh anh ấy, muốn học anh ấy nhiều hơn”

Ở cùng.

Tuổi trẻ không biết gì nói muốn ở cùng nhau, rốt cuộc ở cùng nhau là như thế nào chứ?

Lạc Du Du bị giấc mộng dọa tỉnh lại, phát hiện mặt mình tràn đây nước mắt.

Du Du muốn ở cùng anh ấy.

Ở cùng nhau.

Lạc Du Du nắm chặt đệm sô pha, không muốn mình tiếp tục khóc nữa.

Chỉ là không thể khống chế được, tiếng khóc trào ra từ cổ họng.

Bọn họ đã không thể ở bên nhau được nữa rồi.
Chương 1548: Tôi tự mình giới thiệu, tôi tên là Cố Mang

Giấc mơ này quá dài rồi, cô cũng lên dậy rồi.

Lạc Du Du cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình.

Vừa khóc vừa cười.

Cuộc liên hôn này rốt cuộc là tốt hay xấu?

Tuổi trẻ tùy ý nói một câu muốn ở cùng nhau, nhưng lại trở thành thật, mà đây rốt cuộc có phải là mộng đẹp thành hiện thực không?

Cô nhớ lúc đó biết người nhà mình thử liên lạc với người nhà Sakahara nói muốn liên hôn, cả người đều ngạc nhiên.

Khi còn nhỏ cô hoàn toàn không biết hai từ liên hôn là đại biểu cho cái gì, đại biểu cho sự chà đạp nhân quyền và hủy hoại tương lai. Cô chỉ biết là có thể luôn ở cạnh Sakahara Kurosawa, nên không do dự gì mà gật đàu, nụ cười ngọt ngào đó, trong đôi mắt dường như có những vì sao lấp lánh trên bầu trời.

Lúc đó, Sakahara Kurosawa vô cùng căm ghét cô.

Tuổi còn nhỏ, anh ta bị người nhà không có tình cảm coi như một người máy, trong trái tim tê liệt tình cảm, lần đầu tiên có cảm xúc dâng trào, mà loại cảm xúc này lại là thứ cảm xúc gọi là hận.

Đó là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được máu trào lên trong lồng ngực mình, giống như muốn thoát ra ngoài tranh giành, phản kháng cái gì đó.

Trước giờ luôn chỉ biết chịu đựng và nhãn nhịn, mà lần này, anh ta muốn lật bàn, dùng sức hét ra, trút hết những điều không muốn trong lòng ra.

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô gái nhỏ kia, anh ta chỉ cảm thấy chế giễu.

Tự do hạnh phúc của cả đời mình bị trói buộc bán đi như vậy, vậy mà cô ta còn cười được.

Cô ta, hủy hoại tương lai anh.

Bên ngoài cửa sổ xẹt qua một tiếng sấm, Lạc Du Du đang chìm vào ký ức đột nhiên giật mình, cô dùng sức khép lại lòng bàn tay đã mở ra một lúc lâu, sau đó thở hổn hển bò dậy, bóng lưng gầy gò loạng choạng đi vào phòng ngủ.

Cô mới ngủ chưa được bao lâu, nhưng ngủ rất sâu, mơ một giấc mơ như vậy, giống như thật sự quay về quá khứ vậy.

Nếu như có thể quay lại, cũng sẽ không nói bất kỳ điều gì về việc muốn ở bên cạnh Sakahara Kurosawa nữa.

Đó là khởi đầu của một cuộc sống không hạnh phúc.

Lạc Du Du quay về phòng ngủ của mình nằm xuống, nhìn ra bên ngoài không biết đã mưa từ lúc nào, cô cảm thấy cơn mưa này đến rất đúng lúc, khiến cả người cô cảm thấy phát lạnh, ngày mai phải mặc thêm một bộ quần áo nữa rồi.

Trong cơn mữa, cô lại chìm vào giấc ngủ sâu, khi tỉnh lại đã là một ngày mới, lần này không mơ thấy Sakahara Kurosawa nữa, trống rỗng cho đến khi tỉnh lại, mở mắt nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài.

Khi vừa nghĩ đến có lãnh đạo mới đến, cô càng cảm thấy đau đầu, trang điểm như thường ngày rồi vội vàng đến công ty, khi đến công ty, cảm giác bầu không khí trong công ty có gì đó không đúng.

Cái này lãnh đạo mới đến nhanh như vậy sao?

Quả nhiên khi vừa mới đến phòng làm việc của mình, ánh mắt mong đợi của các đồng nghiệp đã lần lượt nhìn về phía cô.

Lạc Du Du cứng đờ nở nụ cười, lắp bắp nói: “Làm… làm sao vậy?”

“Du Du, lãnh đạo mới gọi cậu vào phòng làm việc.”

Đồng nghiệp chỉ về phía phòng làm việc của cấp trên: “Một… một đường bình an”

Lạc Du Du cảm thấy trên đầu khi có một tia chớp sẹt qua, sao nhanh vậy?

Một đường phát mồ hôi lạnh đến phòng làm việc, gõ cửa hai tiếng, bên trong truyền đến giọng nói trong trẻo: “Mời vào “

Lạc Du Du đẩy cửa đi vào, nở nụ cười chuyên nghiệp, không ngờ đối phương còn cười tươi hơn: “Ô, Lam Thất Thất nói với tôi cô rất đáng yêu, quả nhiên người thật còn đáng yêu hơn trong ảnh nhiều.”

Nụ cười trên mặt Lạc Du Du cứng lại, sau khi đi vào đóng cửa lại, không dám tin chỉ vào mình: “Anh biết tôi sao?”

“Tôi tự giới thiệu một chút”

Người đàn ông đứng lên, đi đến trước Lạc Du Du, giơ tay ra, bắt tay với cô: “Tôi tên Cố Mang, là chồng tương lai cũ của Lam Thất Thất”
Chương 1549: Muốn độc lập, đừng ỷ lại

Vừa nghe đến mấy chữ chồng tương lai, Lạc Du Du cảm thấy thái dương mình giật giật, hoàn toàn không dám tin người trước mặt lại quen biết Lam Thất Thất.

Đây không phải sếp mới đến đây bằng đường hàng không sao?

Sao lại có một đoạn quan hệ với bạn thân của cô Lam Thất Thất chứ?

Thế giới này nhỏ như vậy sao?

Ngay khi Lạc Du Du còn đang thẫn thờ, Cố Mang chớp mắt nói với cô: “Có ngạc nhiên không?”

Dáng vẻ của anh ta dường như đã sớm biết cô vậy.

Lạc Du Du lùi về phía sau một bước, trên mặt có chút phòng bị: “Cho dù anh có quen biết với Lam Thất Thất, nhưng tại sao lại biết tôi chứ?”

“Lam Thất Thất cho tôi xem ảnh của cô”

Cố Mang cũng không giấu giếm, đến bên cạnh rót cho Lạc Du Du một ly cà phê, sau đó đặt trên bàn, cậu ta ngồi xuống, ra hiệu cho cô cũng ngồi xuống: “Nói chuyện một chút được không?”

Lạc Du Du có chút do dự, nghĩ ở đây dù sao cũng là công ty, người đàn ông trước mặt ăn mặc chỉnh tê, chắc là cũng không phải là người kỳ quái gì đó, chắc là có chút tự nhiên thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Vì vậy cô đi đến ngồi đối diện Cố Mang, cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, từ từ đặt xuống, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Cố”

Cố Mang vui vẻ, sau đó nói với Lạc Du Du: “Hôm nay tôi vừa mới nhậm chức, nhìn tên nhân viên thì thấy tên cô.”

Nói đến cái này, Lạc Du Du cũng có chút xấu hổ: “Tôi cũng không biết hóa ra là tôi làm công cho công ty nhà anh”

“Ha ha ha”

Cố Mang cười rất vui vẻ: “Tôi cũng làm công cho nhà tôi, đều giống nhau cả. Tôi cho răng cô sẽ đến công ty nhà họ Lạc”

“Tôi không muốn dựa vào nhà họ Lạc”

Lạc Du Du nghiêng đầu, nhìn cửa sổ sát đất: “Có một số việc không muốn giơ tay ra là có thể đạt được”

Lúc đầu nói một câu vô tâm, khiến cô và Sakahara Kurosawa bị trói cuộc đến bây giờ, thậm chí còn trở thành kẻ thù đâm chém nhau, đây là điều mà cô hối hận nhất.

Nếu như có thể quay lại, cô không muốn như vậy nữa.

1549-con-thien-tai.jpg


Lạc Du Du cười ngốc, giống như một con thỏ ngốc manh vật thể tôi là một người dễ nói chuyện”

Cố Mang nói thẳng: “Trông rất dễ bắt nạt”

Lạc Du Du nghiến răng: “Anh không cần phải nói như vậy, bọn họ không bắt nạt tôi, chính là…”

Chính là đẩy cô ra làm một nghiệm vụ khắc nghiệt và tàn nhẫn này thôi.

Lạc Du Du đột nhiên ngẩng đầu: “Nghe nói tính tình của anh rất kém?”

Người này không phải giống như một bông hoa sao, vừa mới vào cửa đã bắt đầu cười rồi, làm gì có phải tính tình kém như trong đồn đại chứ?

Cố Mang giơ tay gõ lên mặt bàn: “Lúc trước ở bên kia cũng rất kém, nghiêm mặt, cấp dưới làm sai việc gì tôi sẽ trực tiếp mắng, cho nên danh tiếng mới không được tốt lắm”

Chương 1550: Nhìn thấy cô, tâm trạng rất vui.
Danh tiếng không tốt lắm.
Lạc Du Du có chút tò mò: “Vậy tại sao từ lúc tôi vào cửa đến giờ tâm trạng của anh dường như rất bình thường”
Cố Mang cười nói: “Khuôn mặt tròn này của cô thật sự quá đáng yêu rồi, giống như một động vật nhỏ vậy, tôi vừa nhìn đã muốn cười”
  1. Con sóc ngắn hét chói tai.
Khuôn mặt Lạc Du Du đột nhiên đỏ bừng: “Anh đây là giở trò lưu manh sao?” Ngôn ngữ quấy rối cũng là quấy rối đấy. Tôi là cấp dưới của anh, anh suy nghĩ rõ ràng đi”
Cố Mang cười đến mức cả người gục xuống sô pha cạnh bàn, ôm bụng, chân dài duỗi ra, cười đến nỗi thở hổn hển nói: “Trong đầu cô đang nghĩ cái gì vậy?”
Lạc Du Du ngồi trên sô pha, còn lùi về phía sau: “Là tôi nghĩ nhiều rồi sao?”
Cố Mang giơ tay nói: “Không có không có, cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý đó. Lam Thất Thất nói cô rất đáng yêu, quả nhiên”
Vẻ xấu hổ trên mặt Lạc Du Du vẫn chưa mất đi, giọng điệu không được mặt lạc: “Xin lỗi, tôi có chút căng thẳng, bởi vì lần đầu tiên gặp anh”
“Không không không.”
1550-con-thien-tai.jpg

Hả?
Còn có chuyện này sao?
Nhưng chắc là Lam Thất Thất nhất định muốn giới thiệu cho cô một người đàn ông, để cô quên đi ám ảnh về Sakahara Kurosawa rồi.
Trong lòng Lạc Du Du có chút cảm kích, nhưng đối với Cố Mang, cô vẫn có chút xấu hổ: “Xin lỗi, thật ra tình hình của tôi anh cũng biết rồi đấy, tôi cũng có chồng tương lai”
“Ừ, cái này sau này tôi mới biết, rất tốt”
Cố Mang nói rất nghiêm túc: “Nhà của chồng tương lai của cô rất lợi hại, chắc chồng tương lai của cô cũng là một người rất mạnh.”
Đúng vậy, rất mạnh.
Sakahara Kurosawa cái gì cũng tốt, chỉ đáng tiếc không yêu cô.
Lạc Du Du cúi đầu: “Cái này, thời gian làm việc không nên nói đến chuyện này. Hôm nay là ngày đầu tiên Tổng giám đốc Cố đến đây, tôi dẫn anh đi một vòng công ty, để anh làm quen với công ty của chúng ta.
ồ đúng rồi, bình thường anh có thói quen gì thì có thể nói với tôi, tôi gọi người sắp xếp một chút”
“Sao cô lại giống như một thư ký vậy?”
Cố Mang nhìn cô, nhả ra một câu: “Dứt khoát trực tiếp điều qua làm thư ký của tôi đi”
Lạc Du Du điên cuồng lắc đầu: “Không không không, vị trí bây giờ của tôi rất tốt, Tổng giám đốc Cố quá đề cao rồi”
Kết quả nghe thấy Cố Mang lẩm bẩm: “Chủ yếu chính là gương mặt tròn nhỏ của cô khiến người khác nhìn thấy vui vẻ, cô nói sao cô lại giống một con chuột hammes như vậy chứ?”
Còn nói nữa cô sẽ muốn đánh người đấy.
Kể từ khi vào công ty điều mà Lạc Du Du nghe được nhiều nhất chính là: “Sao cô lại đáng yêu như vậy chứ?”
“Cô giống như một bé lolita vậy. Dễ thương quá”
“Sao công ty chúng ta lại tuyển được một người ngây thơ đáng yêu như vậy, không phải là chưa đủ tuổi đấy chứ, học sinh cấp ba sao?”
“Mỗi ngày tôi đi làm nhìn thấy cô tâm trạng đều rất tốt. Giống như nở hoa vậy”
“Tôi làm giúp cô nhé, bé đáng yêu.”
“Cùng nhau ăn cơm nhé, ăn nhiều một chút, mới có thể cao được”
Bây giờ lại nhiều hơn một hình dung, chuột hammes.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom