• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc (2 Viewers)

  • Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc - Chương 158

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng làu bàu ngái ngủ của Hà Hiểu Hiểu: “Gọi điện thoại thì đi ra ngoài mà gọi, đừng phiền bà cô đang ngủ.”


Tô Cẩm Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù đã là xế chiều nhưng bầu trời vẫn còn rất sáng.


“Khụ khụ, xin lỗi cô Tô, cô chờ một lát.”


“Ừ, được.”


Có tiếng quần áo sột soạt truyền đến.


Sau đó lại là tiếng mở cửa rồi đóng cửa.


“Cô Tô?”


“Tôi đây.”


Lúc này giọng nói của Lục Tước đã rõ ràng hơn: “Xin lỗi vì đã để cô đợi lâu, Hiểu Hiểu… cả đêm qua cô ấy không ngủ nên tôi muốn để cô ấy ngủ thêm một lát. Có chuyện gì cô cứ nói với tôi, nếu giúp được thì tôi sẽ cố gắng hết sức.”


Mọi người đều đã trưởng thành nên cô có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của Lục Tước.


“Tổng giám đốc Lục, anh và Hiểu Hiểu đã làm hòa rồi à?”


Lục Tước bật cười: “Chừng nào chuyện giữa cô và tiên sinh còn chưa giải quyết xong thì cô ấy sẽ tiếp tục đến gặp tôi để hỏi về chuyện của tiên sinh. Cô Tô, ở một khía cạnh nào đó thì tôi đã nhờ phúc của cô nên phải cảm ơn cô mới đúng.”


Tô Cẩm Tinh hiểu rõ: “Nhưng Hiểu Hiểu không muốn kết hôn, người lớn trong nhà anh sẽ đồng ý chứ?”


Lục Tước suy nghĩ rất thoáng: “Nếu cô ấy không muốn kết hôn thì sẽ không kết hôn, nếu cô ấy không muốn có con thì khỏi cần. Nhà họ Lục không chỉ có một mình tôi mà còn có em trai Lục Đình nên không cần lo lắng chuyện người thừa kế.”


“Ừ.”


“Đúng rồi cô Tô, cô tìm Hiểu Hiểu là có chuyện gì?”


“À.” Tô Cẩm Tinh hơi xấu hổ: “Túi xách của tôi đã bị giật mất rồi. Tôi muốn mượn một ít tiền để trả tiền taxi.”


Lục Tước nói ngay: “Tôi sẽ chuyển Wechat cho cô.”


“Điện thoại của tôi ở trong túi xách rồi, mất luôn cả hai.”


Lục Tước tạm dừng: “Vậy cô muốn tôi lấy tiền mặt qua à? Tiên sinh đâu? Cô đã liên lạc với anh ấy chưa?”


“Tôi đã liên lạc, nhưng điện thoại của anh ấy không có người trả lời. Có thể là do tôi mượn số điện thoại của tài xế, thấy số lạ nên anh ấy không nghe.”


“Không phải chứ, anh ấy chỉ nói cho cô biết số của anh ấy…” Lục Tước chuyển đề tài: “Cô đừng sốt ruột, bây giờ tôi sẽ lái xe qua. Cô đang sống ở hoa viên Tường Vi phải không? Khoảng mười lăm phút nữa tôi sẽ đến.”


Tô Cẩm Tinh khẽ thở dài: “Được, cảm ơn, làm phiền rồi.”


“Không sao, lát gặp.”


“Lát gặp.”


Sau khi cúp máy, cô không bỏ cuộc mà gọi lại cho tiên sinh nhưng vẫn không có ai trả lời.


Cô đành phải trả lại điện thoại cho tài xế.


Tài xế hỏi: “Có tìm được người không?”


“Ừ.” Cô gật đầu: “Lát nữa đến nơi sẽ trả tiền cho anh, yên tâm đi.”


“Vậy thì tốt.”


Hai mươi phút sau, chiếc taxi dừng ở cổng hoa viên Tường Vi.


Lục Tước đã dựa vào xe đợi một hồi, vừa thấy vậy bèn đi tới, đưa cho tài xế một tờ tiền màu hồng: “Cám ơn, khỏi thối.”


Người tài xế vui vẻ nhận tiền và phóng xe đi.


Lục Tước đưa tay ra đỡ cô: “Cô Tô, còn đau không?”


“Không đau nữa.” Tô Cẩm Tinh bỗng hỏi lại: “Tổng giám đốc Lục, sao anh biết tôi bị đau ở đây?”


“Không phải cô bị kẻ giật túi đụng trúng sao?”


“Đúng, tôi đã bị đụng phải, nhưng… làm sao anh biết được?” Tô Cẩm Tinh cắn môi và ngập ngừng nói: “Là tiên sinh nói với anh à?”


Lục Tước há hốc miệng: “Ừ ừm…”


“Anh liên lạc được với anh ấy phải không? Anh ấy biết tôi bị đụng trúng phải không? Vậy tại sao anh ấy không nghe điện thoại của tôi?”


Lục Tước hối hận mà cắn chặt răng, thầm nghĩ một câu nói đã làm hỏng toàn bộ kế hoạch.


Anh ta cố gắng cứu vãn: “À, là như vậy, tiên sinh… đúng là anh ấy thấy số lạ nên không nghe máy. Anh ấy định liên lạc với cô nhưng điện thoại của cô đã bị mất rồi, có điều anh ấy đang gấp rút đến đây nên cô sẽ nhanh chóng gặp anh ấy thôi.”


“… Thật không?”


“Thật.” Lục Tước càng thêm tự tin: “Anh ấy chỉ nói cho một mình cô biết số điện thoại kia nên ngoại trừ số của cô thì anh ấy sẽ không trả lời bất kỳ người nào khác. Bây giờ có rất nhiều cuộc gọi quấy rối, anh ấy lại không đưa số cho ai cả nên tất cả các cuộc gọi lạ đều bị bỏ qua. Cô Tô, bây giờ cô đã đỡ hơn chưa?”


Tô Cẩm Tinh khẽ gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn. Anh và Hiểu Hiểu…”


Nụ cười của Lục Tước hơi ngượng ngùng nhưng giọng điệu rất kiên định: “Tôi sẽ là sự lựa chọn cuối cùng của Hiểu Hiểu.”


Thành thật mà nói, Tô Cẩm Tinh không hề nghi ngờ sự chân thành của Lục Tước dành cho Hà Hiểu Hiểu. Với điều kiện của anh ta mà có thể chờ đợi Hiểu Hiểu nhiều năm như thế cũng đủ để chứng minh sự chân thành của anh ta.


Nhưng Hiểu Hiểu lại chọn không kết hôn, Lục Tước có thể chấp nhận lối sống này, nhưng nhất định nhà họ Lục sẽ không chấp nhận.


Từ việc bà Lục ép buộc Lục Đình kết hôn, bắt anh ta phải tìm người kết hôn hình thức với mình thì chắc chắn đối với người con trai cả sẽ tạo áp lực không nhỏ.


Không biết Lục Tước có thể chống đỡ được áp lực từ bố mẹ trong bao lâu.


Lục Tước nói: “Tôi sẽ đưa cô lên lầu trước, đưa cô về nhà an toàn chính là nhiệm vụ mà tiên sinh đã giao cho tôi.”


Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Quan hệ giữa anh và anh ấy rất tốt nhỉ?”


“Đúng.”


“Tôi có thể hỏi là các anh đã gặp nhau như thế nào không?”


Câu trả lời của Lục Tước rất chung chung: “Hai nhà đều là gia đình giàu có quyền lực, thường xuyên lui tới nên quen biết nhau cũng không có gì là lạ.”


“Nhưng không phải tiên sinh đã rời khỏi nhà họ Tiêu từ khi còn rất nhỏ sao?”


“Đúng, vậy thì chính là duyên phận.” Lục Tước mỉm cười, trả lời qua loa rồi ấn thang máy: “Đi thôi.”


Căn nhà thuê nằm trên tầng ba, họ nhanh chóng đến nơi.


Lục Tước nhìn cô đi vào cửa thì chào tạm biệt: “Cô Tô, vậy tôi về trước đây, Hiểu Hiểu vẫn đang đợi tôi ở nhà.”


“Ừ, cảm ơn tổng giám đốc Lục.”


Lục Tước bỏ đi như chạy trốn, ngay cả đi thang máy cũng không đi mà cứ thế chạy xuống cầu thang bộ.


Sau khi ra khỏi hoa viên Tường Vi và lên xe, anh ta mới gọi điện cho tiên sinh.


“Ở đâu?”


“Anh lái xe tới phía trước một trăm mét, dưới bóng cây. Tôi đã thử rồi, khoảng cách xa nhất có thể nhìn thấy từ cửa sổ căn hộ là chỗ này, nếu đến gần hơn thì có thể Tiểu Tinh Tinh sẽ nhìn thấy.”


Lục Tước vừa khởi động xe vừa cạn lời: “Mấy người yêu đương sao mà giống như Vô Gian Đạo quá…”


Dưới bóng cây cách đó một trăm mét, Tiêu Cận Ngôn đang dựa vào cửa xe hút thuốc, bên cạnh có một thùng rác và có rất nhiều tàn thuốc đã nằm dày đặc trên gạt tàn.


Lục Tước xuống xe đi tới, nhíu mày: “Anh không nghe điện thoại của cô ấy là vì hút thuốc?”


“Ừ, tôi phải đổi giọng.”


Lục Tước thở dài nói: “Cũng đúng, bây giờ người cô Tô tin tưởng là tiên sinh chứ không phải Tiêu Cận Ngôn nên giọng nói không thể giống nhau được.”


“Cô ấy thế nào?”


“Yên tâm, trông có vẻ hơi thất vọng nhưng mọi thứ vẫn ổn. Tôi đã tận mắt nhìn cô ấy vào nhà.”


Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Cảm ơn.”


Lục Tước hỏi: “Vậy bây giờ anh đã quyết định xong rồi à?”


“Ừ.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Tôi sẽ để Tiêu Cận Ngôn biến mất khỏi thế giới này. Như vậy vừa có thể thoát khỏi sự quấy rầy của Dương Tuyết Duyệt vừa khiến cho ông cụ Hình hết hy vọng.”


“Anh dự định sau này sẽ dùng thân phận tiên sinh để sống tiếp à? Vậy còn công ty thì sao? Anh phải vất vả lắm mới có thể gầy dựng nên tập đoàn, chẳng lẽ cứ thế mà từ bỏ à?”


Tiêu Cận Ngôn cười nhẹ tựa mây bay: “Tôi có thể tìm lại được cô ấy, đó đã là món quà mà ông trời ban tặng rồi nên không dám tham lam những thứ khác. Tập đoàn Tiêu thị do ông cụ Hình đầu tư nên tôi sẽ trả lại tất cả cho ông ấy. Giải quyết xong những chuyện này, tôi sẽ đưa Tiểu Tinh Tinh và các con ra nước ngoài sinh sống, tôi sẽ không quan tâm đến quá khứ đúng sai ở thành phố H nữa.”


Lục Tước nghe thấy anh nói lấy bốn lạng đẩy ngàn cân như vậy thì không khỏi ngậm ngùi.


“Tình cảm của anh với cô Tô đã thay đổi tam quan của tôi, nhưng anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Bây giờ anh đang lấy danh nghĩa là anh trai của Tiêu Cận Ngôn, muốn ra nước ngoài thì cần phải có hộ chiếu, thị thực. Anh đã làm những thứ này chưa? Chẳng phải anh trai anh đã… còn có thể làm được không?”


Tiêu Cận Ngôn trầm lặng: “Vẫn luôn nghĩ cách làm rồi, gần đây tôi đang bắt tay vào chuyện này. Còn nữa, tôi sẽ thực hiện hết mọi nguyện vọng của cô ấy.”


Anh lấy ra một cuốn nhật ký to bằng lòng bàn tay từ một nơi gần trái tim mình, vuốt ve rồi nở nụ cười đầy cưng chiều: “Quả không hổ là học nghệ thuật, suy nghĩ cũng bay bổng hơn. Những nguyện vọng này thật sự là cái này khó hơn cái kia.”


Đúng lúc này, bất chợt vang lên một giọng nữ quen thuộc ở cách đó không xa: “Tiên sinh?”


Lục Tước lập tức quay lại và nhìn thấy Tô Cẩm Tinh, vừa rồi rõ ràng cô đã về nhà, sao giờ lại xuất hiện ở đây.


“Cô Tô, sao cô lại… đến đây?”


Ánh mắt của Tô Cẩm Tinh lướt qua anh ta, nhìn thẳng vào người phía sau: “Anh là Tiên sinh hay là… Tiêu Cận Ngôn?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom