• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản (12 Viewers)

  • Chương 933-937

Chương 933
Cho nên lần này Tô Khiết thật sự giật mình không nhỏ.
Cô biết chắc chắn Nguyễn Hạo Thần cố ý sắp xếp, mà cô cũng biết phản ứng của mình vừa rồi đã lọt vào mắt Nguyễn Hạo Thần.
Khó trách cô nói rời đi thì Nguyễn Hạo Thần không ngăn cản cô, thì ra anh đã sắp xếp nước cờ khác.
Anh có thể nham hiểm hơn được không?
“Sao vậy? Dọa sợ?” Nguyễn Hạo Thần đi đến sau lưng cô, khóe môi khẽ nhếch lên, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười: “Em trở nên nhát gan như vậy từ lúc nào? Chuyện này có thể dọa sợ em sao? Hay là trong lòng em chột dạ…”
“Nhàm chán.” Tô Khiết trừng mắt nhìn anh một cái, cắt ngang lời anh nói, hiện tại cô không muốn tiếp tục ở đây, không muốn tiếp tục ở bên cạnh anh.
Cô sợ mình sẽ bại lộ càng nhiều.
Tô Khiết cất bước đi ra ngoài.
“Đi đâu?” Nguyễn Hạo Thần không ngăn cản cô, nhưng hỏi một câu.
“Đến bệnh viện, ông nội đang nằm bệnh viện.” Tô Khiết thầm thở phào, tuy rằng Nguyễn Hạo Thần không đưa tay ngăn cản cô nhưng cô biết nếu mình không trả lời câu hỏi của anh thì chắc chắn anh sẽ không cho cô đi.
Đối với câu trả lời của cô thì Nguyễn Hạo Thần vẫn hài lòng, anh cũng biết hiện tại ông cụ Tô đang nằm bệnh viện, cô chắc chắn muốn đến chăm sóc, cho nên anh sẽ không ngăn cản cô, anh đến gân tai cô, chậm rãi nói từng chữ một: “Buổi tối, tôi đến bệnh viện đón em, đừng để tôi tìm không thấy em, nếu không thì em tự gánh lấy hậu quả.”
Giọng anh rất nhẹ, nhưng sự uy hiếp lại vô cùng rõ ràng.
“Ngài Nguyễn, em không nợ anh, chúng ta đã ly hôn, chúng ta không còn quan hệ gì cả.” Tô Khiết nghe ra được sự uy hiếp trong giọng nói của anh, cô cũng biết anh nói được sẽ làm được. Cho nên trong lòng cô hỗn loạn, trước đó cô hoàn toàn không để ý tới anh, nhưng cô nghĩ đến chuyện năm năm trước thì trong lòng có chút chột dạ.
“Buổi tối tôi đi đón em, đừng để tôi tìm không thấy em.” Nguyễn Hạo Thần cũng không cãi nhau với cô, chỉ lặp lại lời của mình, thái độ của anh cực kỳ rõ ràng!
“Nguyễn Hạo Thần, anh hãy giơ cao đánh khẽ, buông tha cho em được không?” Trong lòng Tô Khiết càng chột dạ, càng lo lắng, mà thái độ của Nguyễn Hạo Thần càng làm cho cô sợ hãi.
Hiện tại cô chỉ muốn trốn anh, trốn càng xa càng tốt.
“Sao vậy? Không muốn đi sao? Nếu em không muốn đi thì chúng ta đi vào làm chuyện khác.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, cơ thể cố ý đến gân cô, ánh mắt mập mờ, lời nói mờ ám, nhưng ý đồ quá rõ ràng.
Tô Khiết trừng mắt nhìn anh một cái, nhanh chóng lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách nhất định với anh. Tô Khiết nói với bản thân không được tức giận, không được tức giận, cô phải bình tĩnh, không thể tức giận bởi vì anh được.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, khóe môi lại cười khẽ.
Tô Khiết tức giận, cười cái gì mà cười, có gì buồn cười chứ?
“Không phải chỉ từng kết hôn thôi sao? Ngài Nguyễn đến mức như thế sao? Anh có tin ngày mai tôi có thể tái hôn một lần nữa không.” Tô Khiết cố ý nhấn mạnh bọn họ đã kết hôn và ly hôn, cố tình bỏ qua chuyện buổi tối năm năm trước.
Cho nên lúc này cô tức giận chỉ là giả mà thôi.
“Được, ngày mai chúng ta đến Ủy ban.” Nguyễn Hạo Thần lại đồng ý, cũng nhanh chóng đồng ý, hơn nữa ý cười trên mặt anh càng rõ ràng.
“…” Tô Khiết hoàn toàn hết chỗ nói, cô phát hiện mình không thể nói chuyện bình thường với anh được.
Người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng trước kia đấy sao?


Chương 934
Sao cô cảm giác hiện tại anh giống như một đứa trẻ có thể chơi xấu bất cứ lúc nào.
“Cho dù em tái hôn cũng không tái hôn với anh, kết hôn hai lần cùng một người làm gì, em muốn kết hôn với một người mới…” Lúc này Tô Khiết cũng bị anh dồn ép nên buột miệng nói rai!
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy lời này của cô, đôi mắt lập tức híp lại, chỉ là khóe môi khẽ cong lên lộ ra ý cười, nụ cười vừa nhìn đã khiến người khác dựng tóc gáy.
“Em có thể thử.” Khóe môi của anh khẽ động, từng chữ từng chữ truyền ra, giọng nói rất nhạt, nhưng từng chữ đều có thể chạm đến đáy lòng của người khác.
“Anh nghĩ em không dám sao?” Trong lòng Tô Khiết lúc này rất bực tức, tức lúc này anh bá đạo không nói đạo lý, tức anh từng bước ép sát, đương nhiên, cô vẫn chột dạ trong lòng.
Cô đương nhiên không thể thật sự làm như thế, cô chỉ là nói thế mà thôi.
“Tôi tin em dám, có điều, em một giây trước kết hôn, tôi một giây sau sẽ khiến người đàn ông đó biến mất trên thế giới này, mặc kệ người đàn ông đó là ai, em có thể thử.” Trên mặt của Nguyễn Hạo Thần vẫn là nụ cười đó, nhưng lại khiến người ta không thể nghi ngờ lời anh nói.
Khi anh nói lời này, anh đột nhiên nghĩ đến Bùi Dật Duy, cho nên, đôi mắt của anh lúc này trở nên âm lãnh.
Tô Khiết: “…”
Cô không biết lời này của anh có phải để dọa cô hay không, nhưng cô biết Nguyễn Hạo Thần tuyệt đối có năng lực như thế.
Tô Khiết cảm thấy, cô bây giờ tốt nhất mau chóng rời khỏi, hoặc, điều cô bây giờ có thể làm cũng chỉ có thể mau chóng rời khỏi.
Tô Khiết không có nói tiếp nữa, nhanh chóng cất bước rời khỏi.
“Buổi tối nhớ đợi tôi.” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần lại truyền đến, dịu dàng nhưng vẫn ám muội dị thường.
Anh sớm đã nghĩ tới chuyện cô sẽ không dễ dàng thừa nhận như thế, anh đã sắp xếp tất cả chuyện này, là để thăm dò phản ứng của cô.
Nhưng mục đích quan trọng của anh là muốn khiến cô biết, khiến cô biết người đàn ông 5 năm trước cô cưỡng bức chính là anh.
Rất hiển nhiên cô bây giờ đã biết rồi, mục đích của anh đã đạt được rồi.
Cùng cô làm vợ chồng ba tháng, anh phát hiện được một đặc điểm của cô.
Anh biết cô khi làm sai chuyện gì thì sẽ chột dạ, sẽ đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, cũng sẽ rất dễ mềm lòng.
Cho nên, để cô biết người đàn ông 5 năm bước cô cưỡng bức là anh, cô sẽ không tiếp tục giống như trước đây mà trốn tránh anh nữa.
Anh biết, cô lúc này mặc dù biểu hiện rất cứng rắn, nói chuyện cũng hơi gay gắt.
Nhưng cô buổi tối chắc chắn sẽ đợi anh.
Đây chính là hiệu quả mà anh muốn.
Thật ra, cô bây giờ càng gay gắt, anh càng hài lòng, điều này nói rõ, ảnh hưởng của anh đối với cô vẫn rất lớn, người bình thường tuyệt đối không thể khiến cô mất khống chế như này được.
Anh nghĩ, bắt đầu từ bây giờ, trong lòng người mà cô chắc chắn thời thời khắc khắc nghĩ tới đều là anh…
Bước chân của Tô Khiết khựng lại, nhưng không có dừng, tiếp tục rảo bước rời khỏi.



Chương 935
Thấy bóng dáng rời đi của cô, ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần nhiêu thêm vài phần ý cười thâm sâu.
Tô Khiết sau khi rời khỏi khách sạn, tâm trạng vẫn không thể bình ổn lại được, cô không hiểu, tại sao người đàn ông 5 năm trước đột nhiên lại trở thành Nguyễn Hạo Thần rồi?
Thế nào lại là Nguyễn Hạo Thần chứ?
Là ai không được, tại sao phải là Nguyễn Hạo Thần chứ?
Dụ Vỹ Phàm rõ ràng nói với cô người tối hôm đó là Mặc Diêm, cô đối với Dụ Vỹ Phàm vẫn hiểu, không có tin Dụ Vũ Phàm sẽ không linh tinh.
Nhưng, vừa rồi khi ở trong phòng, Nguyễn Hạo Thần lại nói rõ ràng như thế, kể cả chỉ tiết khi đó Nguyễn Hạo Thần đều nói rất rõ ràng.
Nếu như người đàn ông 5 năm trước không phải là Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần không thể biết rõ như thế được, người biết chuyện 5 năm trước của cô không nhiều, và chỉ tiết lúc đó cô càng không có nói với bất kỳ ai, kể cả Hứa Dinh Dinh.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại biết, hơn nữa biết rất rõ.
Cho nên, chuyện này chắc sẽ không sai, chỉ là không biết Mặc Diêm đó là thế nào? Dụ Vũ Phàm tại sao tưởng lầm người đàn ông 5 năm trước là Mặc Diêm?
Trong lòng của Tô Khiết mặc dù còn có một số nghi hoặc, nhưng cô biết, người đàn ông 5 năm trước rất có thể thật sự là Nguyễn Hạo Thần.
Nếu như người đàn ông 5 năm trước thật sự là Nguyễn Hạo Thần, lấy tính cách tác phong của Nguyễn Hạo Thần, sẽ tha cho cô sao?
Tô Khiết biết, tuyệt đối không thể, nếu không, Nguyễn Hạo Thần sẽ không tốn hết tâm cơ sắp xếp tất cả chuyện này để thăm dò!
Cứ như thế, Nguyễn Hạo Thần sẽ đối với cô thế nào? Sẽ làm gì với cô?
Tô Khiết còn nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn, vấn đề của hai đứa trẻ, nếu người đàn ông 5 năm trước là Nguyễn Hạo Thần, vậy thì Nguyễn Hạo Thần chẳng phải chính là ba ruột của hai đứa trẻ…
Lúc này cơ thể của Tô Khiết lập tức cứng nhắc, cô thậm chí trực tiếp dừng bước chân, đứng ở đó, không thể nhúc nhích được.
Khoảnh khắc này, Tô Khiết cảm thấy, chân của cô không thể cất bước, cứng nhắc, không có sức.
Tô Khiết một lúc sau mới hoàn hồn lại, vào lúc này, một chiếc taxi dừng trước mặt cô, mắt của Tô Khiết lóe lên, nhanh chóng lên xe.
Bây giờ ông nội còn ở trong bệnh viện, cô cả đêm hôm qua cũng không có trở về, ngay cả điện thoại cũng không có gọi một cuộc, ông nội chắc chắn rất lo lắng, cho nên cô bây giờ muốn đến bệnh viện trước.
Chỉ là, lúc này Tô Khiết rõ ràng có chút tâm sự nằng nề, cho nên, không có phát hiện, đằng sau cô, một đôi mắt đang nhìn cô.
Khi Tô Khiết chạy đến bệnh viện, ông cụ Tô đã tỉnh rồi, khi cô bước vào phòng bệnh, Hinh Tú Bình đang bón đồ ăn sáng cho ông cụ Tô, từ sau khi ông cụ Tô sinh bệnh, Hinh Tú Bình luôn túc trực ở phòng bệnh, gần như không có rời khỏi.
Lúc này, sắc mặt của Hinh Tú Bình rất dịu dàng, khóe môi còn mang theo nụ cười ôn hòa, động tác nhẹ nhàng lại cẩn thận, nhìn ra được, bà ta đối với ông cụ Tô thật sự rất tốt.
Tô Khiết nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi cảm động, trong nghịch cảnh có thể thấy chân tình, lời này thật sự một chút cũng không sai.
Tô Khiết sau khi bước vào phòng thì khế thở dài, nghĩ nếu như ông nội hỏi cô tối qua đi đâu, cô nên giải thích thế nào.
“Khiết Khiết đến rồi.” Hinh Tú Bình nhìn thấy cô, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi.


Chương 936
Ông cụ Tô không có hỏi Tô Khiết tối qua đi đâu, chỉ ngẩng đầu, gương mặt từ ái nhìn cô, khẽ mỉm cười nói: “Khiết Khiết, cháu đã ăn sáng chưa?”
“Dạ chưa có ăn.” Tô Khiết hơi sững ra, âm thầm thở phào, trong lòng cũng cảm kích, nhiều năm như thế, ông nội trước nay sẽ không hỏi nhiều chuyện của cô, trừ chuyện 6 năm trước đính hôn với Dụ Vỹ Luân, ông nội trước nay chưa từng miễn cường cô làm bất cứ chuyện gì.
Thật ra cô hiểu, ông nội 6 năm trước bắt cô đính hôn với Dụ Vỹ Luân, chính là vì để cắt đứt liên hệ giữa cô và Bùi Dật Duy.
Lúc đó ông nội chắc chắn là sợ Bùi Dật Duy tổn thương cô.
Lúc đó, ở tình cảnh đó, ai cũng sẽ nhận định Bùi Dật Duy tiếp cận cô là để lợi dụng cô.
Mà sự thật quả thật đúng là như thế!
Tô Khiết đang suy nghĩ, một hồi nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tô Khiết vô thức sờ điện thoại của mình, nhưng lại phát hiện không phải tiếng của điện thoại của cô, mà là của ông cụ Tô.
Bởi vì ông cụ Tô không quá thuận tiện, Tô Khiết bèn giúp ông cụ cầm điện thoại qua.
Tô Khiết khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại của ông cụ, hai mắt lập tức lóe lên.
Số điện thoại này, cô nhận ra, cũng nhớ rất rõ, đây là số điện thoại của Bùi Dật Duy.
Bùi Dật Duy tại sao lại gọi điện cho ông nội?
Hôm nay Bùi Dật Duy đã nói, sẽ không tiếp tục đối phó với nhà họ Tô, sẽ không tổn hại đến ông cụ.
Lời Bùi Dật Duy nói, cô tin.
Chỉ là, cô không ngờ Bùi Dật Duy lại gọi điện cho ông cụ.
Tô Khiết lo lắng Bùi Dật Duy sẽ nói với ông cụ chuyện liên quan đến việc anh ta thu mua cổ phần của Tô thị, mặc dù tình hình bây giờ của Tô thị rất tệ, nhưng nếu như để ông cụ Tô biết Tô Trung Dung bán cổ phần trong tay bọn họ cho Bùi Dật Duy, ông cụ Tô còn không phải tức chết sao.
“Khiết Khiết, điện thoại của ai?” Ông cụ Tô thấy Tô Khiết nhìn chằm chằm vào điện thoại mà ngây ra, không nhịn được hỏi một câu.
Tô Khiết hoàn hồn, nghĩ rồi vẫn đưa đến trước mặt ông cụ Tô, cô biết nếu ông cụ Tô đã hỏi, chắc chắn cũng không giấu được.
Cô mặc dù lo lắng, có điều không có nói gì nhiều, cô nghĩ thời gian dài như vậy Bùi Dật Duy không có nói chuyện cổ phần cho ông cụ, hôm qua Bùi Dật Duy cũng đáp ứng cô không đụng vào Tô thị, sẽ không tổn hại ông cụ, Bùi Dật Duy bây giờ chắc sẽ không nói chuyện cổ phần với ông cụ đâu.
Có điều, ánh mắt của cô vẫn dừng trên số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại của ông cụ.
Ông cụ Tô nhìn thấy dãy số đó, lại nhìn phản ứng của Tô Khiết, ánh mắt lóe lên, nhanh chóng nghe máy.
“Alo, ai vậy?” Ngữ khí của ông cụ Tô rất khách khí.
“Chào ông, tôi là Bùi Dật Duy.” Giọng nói của Bùi Dật Duy đối với ông cụ càng khách khí, thậm chí trực tiếp dùng kính ngữ.
“Có chuyện gì không?” Khi ông cụ Tô hỏi câu này thì liếc nhìn Tô Khiết, ông cụ rất rõ, lúc này Bùi Dật Duy gọi điện cho ông ta, còn dùng giọng điệu khách khí như thế, chắc chắn là vì Khiết Khiết.
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không tiếp tục đối với Tô thị, tôi sẽ trả lại một số mối làm ăn của Tô thị cho Tô thị, tôi có thể trả tất cả của Tô thị về cho Tô thị, ông có thể cho người qua đây bàn bạc không?” Giọng nói của Bùi Dật Duy vẫn khách khí, anh ta biết lúc này ông cụ ở bệnh viện, không thể đích thân đến bàn chuyện này với anh ta được.
“Tôi muốn bàn bạc với người của nhà họ Tô, có thể đại diện Tô thị nói chuyện, nhưng Tô Trung Dung không được, người bên phía Tô Trung Dung cũng không được” Bùi Dật Duy lại tiếp tục bổ sung một câu, anh ta chỉ thiếu chút nữa chỉ thẳng tên Tô Khiết đến bàn chuyện mà thôi.
Bùi Dật Duy hiểu Tô Khiết, anh ta biết, anh ta nếu như trực tiếp hẹn Tô Khiết gặp mặt, Tô Khiết tuyệt đối sẽ không đồng ý, từ thái độ của Tô Khiết ngày hôm qua thì anh ta đã hiểu điểm này.
Cho nên, anh mới nghĩ đến ra tay từ phía ông cụ Tô.



Chương 937
Bùi Dật Duy biết Tô Khiết gặp anh ta chỉ là vì ông cụ Tô, Tô Khiết rất để tâm đối với ông cụ Tô.
Cho nên Bùi Dật Duy mới nghĩ ra cách như thế này, tất cả những chuyện anh ta làm, đều là vì muốn gặp Tô Khiết, vì Tô Khiết, anh ta có thể không đối phó với nhà họ Tô, thậm chí có thể giúp đỡ Tô thị.
Ông cụ Tô có hơi bất ngờ, nhưng cũng vui mừng, ông cụ đương nhiên hiểu dụng ý của Bùi Dật Duy, biết Bùi Dật Duy làm như vậy đều là vì Khiết Khiết.
Điều này cũng đủ chứng minh Bùi Dật Duy thật sự rất yêu Khiết Khiết.
Như thế thì ông ta yên tâm rồi, nếu hiểu dụng ý của Bùi Dật Duy, ông cụ Tô tự nhiên nguyện ý phối hợp.
“Được, tôi kêu Khiết Khiết đến bàn bạc với cậu.” Lời này của ông cụ nói tương đối rõ rồi.
Tô Khiết biết cuộc gọi là của Bùi Dật Duy, cô luôn lắng tai nghe, khi nghe thấy ông cụ nói để cô qua đó bàn bạc, cô rõ ràng đã sững người.
Tình huống gì thế? Có chuyện gì mà kêu cô qua đó bàn bạc?
Tại sao muốn cô qua đó với Bùi Dật Duy?
“Được, tôi sẽ gửi địa chỉ cho ông, ông bảo cô ấy trực tiếp đến tìm tôi.” Bên phía Bùi Dật Duy rõ ràng đã thở phào, trên mặt cũng nhiều hơn vài phần vui vẻ, lúc này sự vui mừng trong giọng nói cũng có hơi không khống chế được.
“Được.” Ông cụ Tô đáp ứng rất sảng khoái.
Tô Khiết nghe ra Bùi Dật Duy không có nói với ông cụ chuyện cổ phần, cô đã âm thầm thở phào.
“Khiết Khiết, vừa rồi Bùi Dật Duy gọi điện cho ông, cậu ta nói cậu ta sẽ không tiếp tục đối phó Tô thị nữa, còn nói muốn trả lại tất cả mọi thứ của Tô thị cho Tô thị, cháu qua đó bàn bạc với cậu ta đi.” Sau khi ông cụ cúp máy, bèn trực tiếp nhìn sang Tô Khiết, ông cụ Tô mặc dù hiểu rõ tâm tư của Bùi Dật Duy, nhưng ông ta không có nói toẹt ra, hơn nữa hoàn toàn là dáng vẻ làm việc công.
“Ông nội, cháu không hiểu chuyện kinh doanh.” Mặc dù giọng điệu của ông cụ nghiêm túc làm chuyện công, nhưng Tô Khiết vẫn muốn từ chối.
Cô không muốn gặp Bùi Dật Duy nữa, chuyện 6 năm trước đã kết thúc rồi, kết thúc rồi chính là kết thúc rồi, cô không muốn tiếp tục dây dưa gì nữa.
Bùi Dật Duy nếu thật sự muốn trả lại mọi thứ của Tô thị lại, không cần thiết cứ phải cô đi mới được.
“Không sao, bên phía Bùi Dật Duy chắc chắn đều đã sắp xếp xong rồi, cháu qua đó ký tên là được, cháu cũng biết, ông đã lập di chúc, giao Tô thị cho cháu, hơn nữa cháu bây giờ còn là tổng giám đốc của Tô thị, cho nên bây giờ chỉ có cháu có tư cách đi bàn bạc chuyện này.” Ý tứ này của ông cụ Tô chính là không có ai có thể thay thế Tô Khiết đi cả.
Khóe môi của Tô Khiết hơi mím lại, không lên tiếng, không có từ chối, nhưng cũng không có đáp ứng.
Nói thật, cô thật sự không muốn Tô thị, cũng không phải thứ gì của nhà họ Tô.
“Khiết Khiết, cháu cũng biết, vì Tô thị mà ông nội đã bỏ ra tâm huyết cả đời, ông nội thật sự không muốn Tô thị bị hủy hoại trong tay của ông nội.” Ông cụ Tô nhìn ra sự do dự của Tô Khiết, ông cụ khẽ thở dài, trên mặt rõ ràng nhiều thêm vài phần nặng nề.
Ông cụ Tô lúc này nói như vậy là vì khiến Tô Khiết đồng ý, nhưng cũng lại là lời thật lòng của ông cụ, Tô thị bị hủy trong tay ông, trong lòng ông chắc chắn cũng không dễ chịu.

“Được rồi, cháu đi.” Tô Khiết nhìn thấy bộ dạng lúc này của ông cụ Tô, suy cho cùng không nhẫn tâm từ chối nữa, huống chi cô biết sức khỏe của ông cụ không tốt, cô cũng sợ ông cụ lại phát bệnh.
Liên quan đến chuyện cổ phần cô luôn giấu ông cụ, nhưng Tô Khiết biết đó cuối cùng là khối u nhọt lớn nhất, cô thật sợ ông cụ biết sẽ không chịu nổi.
Đó không chỉ là chuyện liên quan đến công ty, quan trọng hơn là hành vi quá đáng của Tô Trung Dung, chắc chắn sẽ khiến ông cụ càng tức giận.
Bùi Dật Duy vừa gọi điện cho ông cụ, nói muốn trả lại mọi thứ của Tô thị, nếu như chuyện cổ phần có thể giải quyết, khối u nhọt này cũng biến mất rồi.
“Được, được, đây là địa chỉ, vừa rồi Bùi Dật Duy gửi đến.” Thấy Tô Khiết cuối cùng cũng đồng ý, ông cụ Tô rõ ràng thở phào, vội vàng đưa địa chỉ mà Bùi Dật Duy vừa gửi qua cho Tô Khiết xem.
Tô Khiết liếc nhìn, phát hiện địa chỉ này không phải công ty của Bùi Dật Duy, địa chỉ này vừa nhìn chính là địa chỉ nhà riêng, chắc là nhà của Bùi Dật Duy.
Nghĩ đến phải đến nhà của Bùi Dật Duy, lông mày của Tô Khiết hơi nhíu lại, có điều trước mặt ông cụ cô không có nói gì nhiều nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom