• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cô Mèo Đanh Đá Của Hoắc Gia (1 Viewer)

  • Chương 1-10

CHƯƠNG 1: Làm cô dâu của anh

“Mau bắt lấy cô ta!”

"Đừng chạy!"

Khương Tuế Tuế đụng đầu vào gốc cây lớn, cơ thể của cô dao động, cả người ngã lăn ra sườn đồi.

Trên người cô đang mặc bộ váy cưới màu trắng, bộ váy cưới sau khi nhúng vào vũng bùn lầy nhường như đã kéo theo cơ thể cô xuống.

Với lại cô bị mù, mắt không nhìn thấy gì, thậm chí ngay cả đường thoát thân cũng không tìm thấy.

"Bịch!"

Khương Tuế Tuế lăn từ trên sườn đồi ngã xuống mặt đường, cả người nhường như bị cuốn vào đáy gầm xe.

Chiếc Hummer màu đen đậu trong mưa, ngồi bên trong xe, người đàn ông mặc vest chau chau mày.

"Hoắc gia, tôi sẽ xuống kiểm tra."

Người trợ lý ngồi ở ghế phụ xuống xe, chưa kịp đợi anh ta vòng ra phía bên kia xe, một bàn tay nhỏ trộn lẫn máu và bùn giơ ra, một tiếng “bộp” vỗ lên tấm kính cửa sổ xe.

Hoắc Lâm Tây mím đôi môi mỏng của mình, một chân đạp mở cửa xe, tay anh thò vào trong bộ vest và rút súng ra!

Một bóng hình tuyết trắng ngã nhào vào lòng anh.

Hoắc Lâm Tây ngây ra một lúc, biểu cảm trên khuôn mặt cứng đơ, anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bẩn thỉu nắm lấy áo khoác vest, mặt mày nhăn nhó.

Cô gái trong lòng ngước khuôn mặt bẩn thỉu lên, ánh sáng vàng rực bên trong xe chiếu sáng đôi mắt sáng nhưng không có tâm điểm của cô.

Khương Tuế Tuế sờ khuôn mặt của người đàn ông, ngón tay miêu tả được ngũ quan lập thể của đối phương.

Đối phương là một nam giới, tỉ lệ khuôn mặt rất tiêu chuẩn.

“Xin hỏi, anh đã kết hôn chưa?”.

Âm thanh mềm mại truyền đến bên tai Hoắc Lâm Tây, anh vô ý thức mở miệng trả lời:

"Chưa".

"Tôi sẽ gả cho anh, xin hãy cứu tôi!"

Khương Tuế Tuế như bắt được cọng rơm cứu người, cánh tay thon nhỏ vòng qua cổ của người đàn ông này.

Hoắc Lâm Tây ngây ra tại chỗ, Khương Tuế Tuế chờ vài giây, không nghe thấy một chút phản ứng gì của đối phương, cô vội vàng kiễng mũi chân lên, chạm vào môi người đàn ông!

Những hạt mưa dần nặng nề như tấm màn, muốn ôm trọn hai người lại với nhau, bao bọc hai người trong thế giới của riêng họ.

Trợ lý lấy tay che mặt, quỳ xuống đất, như muốn hóa đá.

Cơn mưa lạnh lẽo khiến Khương Tuế Tuế không chịu được mà run rẩy, cô cắn khóe môi và nghiêm túc nói: "Chúng ta đã hôn nhau rồi, anh phải chịu trách nhiệm với tôi!"

Hoắc Lâm Tây bóp cổ sau của cô gái, giống như đang xách chú mèo nhỏ lên vậy.

Anh liếm đôi môi bị cắn rách, trên khuôn mặt điển trai, ý cười tà ác dữ dội.

"Cô chết chắc rồi!"

Cô bé mù này căn bản là không biết, cô ấy đã chọc phải ai.

"Cô ta ở bên kia!"

Hơn chục người tay cầm gậy và dao, chạy xuống dốc đồi, ánh đèn pin chiếu sáng dọi vào mặt Hoắc Lâm Tây.

Dưới màn mưa, người đàn ông với bộ vest đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào đám người đang vây quanh anh.

Trợ lý đặc biệt quỳ dưới đất vẫn chưa kịp phản ứng, thì đã có người giơ gậy hướng vào Hoắc Lâm Tây.

Tiếng mưa làm mờ đi tiếng kêu thảm thiết, và tiếng gậy đập vào da thịt.

Hơn 30 giây sau, đám người tập kích Hoắc Lâm Tây toàn bộ đều ngã sụp trên mặt đất.

Hoắc Lâm Tây vuốt những sợi tóc mái ướt trên trán lui sau đầu, hạt mưa to bằng hạt đậu vàng, nhảy nhót trên khuôn mặt lập thể sâu thẳm của anh.

Anh quay người, phát hiện cô gái gan dạ tày trời đó đã biến mất!

Đã nói là gả cho anh, vậy mà còn bỏ chạy sao?

Người đàn ông mở cửa xe, động tác lại một lần nữa.

Chiếc váy cưới trắng tuyết được nhuộm màu xám xịt, cô gái thanh tú co mình lại và nằm nhắm mắt ngủ.

Cô bé này, vậy mà có thể ngủ yên trong khi anh đang xé xác ở bên ngoài sao?

Hoắc Lâm Tây chậc nhẹ một tiếng.

Anh đã nhặt được một món đồ chơi thú vị.

*

Ngày hôm sau:

Khương Tuế Tuế tỉnh dậy, mở mắt ra, trong ánh mắt là một mảng tối tăm, cô vươn cánh tay dài, sờ xung quanh, lại giữ cơ thể của mình và ngồi dậy.

Có lẽ cô đang ở trên giường, trên người là tấm chăn mịn màng và tinh tế, bao quanh là mùi hương tuyết liên hồi mát lạnh.

Khương Tuế Tuế sờ theo thành giường, động tác vụng về bò xuống giường.

Lúc đầu cô còn không phân biệt được hướng đi của mình, nhưng lúc này bất ngờ có tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài!
CHƯƠNG 2: Gọi là chồng

“Hoắc gia tha mạng! A!!”

Khương Tuế Tuế nghe tiếng động này, sờ vào tay nắm cửa phòng, cô mở cửa phòng rồi đi theo hướng âm thanh truyền đến.

Âm thanh giết lợn kêu gào thảm thiết đang cầu xin tha mạng không có kết quả, đã bắt đầu nổi hận mà chửi mắng.

"Hoắc Lâm Tây! Mày chính là nghiệt chủng của Hoắc gia! Mày loại bỏ tao thì cũng không có cách khống chế Hoắc gia đâu, mày căn bản không thể sống sót qua 20 tuổi!”

Khương Tuế Tuế bị ngây ra đứng tại chỗ, trong lòng cô như nước sông đổ xuống biển!

Hoắc Lâm Tây?

Vậy mà cô lại rơi vào tay của Hoắc Lâm Tây sao?

Tối qua trời mưa to, dưới sự vội vàng, Khương Tuế Tuế đã sờ vào khuôn mặt Hoắc Lâm Tây, nghe thấy giọng nói của anh nhưng lại không nhận ra được thân phận của anh.

Người đàn ông này là bá chủ nói là làm ở trong thành phố, cũng là đế vương trong giới thương nghiệp khiến người ta nghe thấy tên thôi là đã khiếp sợ.

Người ta đồn rằng Hoắc Lâm Tây mắc bệnh nguy hiểm, một khi bệnh bộc phát, thì không còn nhận ra người thân, giết người như cỏ mạ!

"Bùm bùm!"

Sau vài tiếng súng vang lên, âm thanh chửi bới Hoắc Lâm Tây dần dần biến mất.

"Là kẻ nào!"

Châu Nhuệ thân là trợ lý đặc biệt, phát hiện cửa phòng khách lớn có người xuất hiện, anh ta cùng mấy người vệ sĩ quay đầu lại, thì nhìn thấy Khương Tuế Tuế ốm yếu mảnh mai đứng ở đó.

Trên người Khương Tuế Tuế mặc bộ váy ngủ màu trắng rộng rãi, đuôi váy gần như chạm tới mặt đất, mái tóc dài đen như mực buông xõa trên bờ vai yếu ớt, cô vốn không hề biết trước mắt mình là viễn cảnh địa ngục như thế nào, liền hướng về phía Hoắc Lâm Tây mà đi tới.

Hoắc Lâm Tây ngồi trên chiếc ghế sofa màu đỏ, hàng lông mày anh nhíu chặt, trong mắt toàn là chướng khí.

Anh phát bệnh rồi, anh lúc này giống như con dã thú bị nhốt trong lồng muốn bạo phát.

Đôi mắt Hoắc Lâm Tây đỏ hoe.

"Đừng qua đây!"

Một khi anh phát bệnh, anh không thể kiềm chế được lý trí, lúc này Khương Tuế Tuế đang đến gần anh, giống như một chú cừu con thơm ngon hợp khẩu vị, sẽ dẫn đến sự hung bạo trong cơ thể anh!

Khương Tuế Tuế nghe thấy tiếng người đàn ông thở gấp gáp không đều, và nhịp tim đập thình thịch.

Cô không dừng lại, mà vẫn đi tiếp lên phía trước.

Chân giẫm lên một vũng nước trơn, Khương Tuế Tuế loạng choạng ngã vào lòng người đàn ông.

Châu Nhuệ ở bên cạnh há hốc miệng.

Khương Tuế Tuế thuận thế mà lên, ngồi trên chân người đàn ông, giơ tay lên vuốt vuốt lông của anh.

"Lâm Lâm, ngoan. Lâm Lâm thở theo tôi nào!”

Trong phòng khách lớn, một mảng yên lặng…...

"Cô gọi tôi là gì?"

Khương Tuế Tuế nghiêng nghiêng đầu, gọi anh như vậy, không được sao? Vậy…...

"Chồng?”.

Hoắc Lâm Tây chau mày nhiều hơn, nhưng hô hấp và nhịp tim lại dần dần trở lại với tần suất bình thường.

"Ai là chồng cô?" Giọng nói của người đàn ông bị nghẹn lại.

"Anh đấy." Khương Tuế Tuế để lộ ra chiếc răng hổ trắng tuyết với anh.

"Chậc.” Người đàn ông khinh bỉ, “Tôi vẫn chưa đồng ý với cô......”

Hoắc Lâm Tây vẫn chưa nói xong, thì bàn tay nhỏ mềm mại của cô gái, ôm lấy má của anh, rồi bắt đầu không đố kỵ xoa xoa khuôn mặt điển trai của Hoắc Lâm Tây.

Châu Nhuệ ở một bên, lại quỳ xuống vì Khương Tuế Tuế.

Khuôn mặt băng sơn bị đóng băng của anh, dưới sự vuốt ve của cô, mắt đã từ từ mở ra, và giải phóng ra những tình tiết nguy hiểm.

"Hoắc gia, lấy tôi không thiệt đâu!"

Khương Tuế Tuế đến gần anh, cô muốn tìm tai anh nhưng do cô không nhìn thấy, cô ghé vào vành tai người đàn ông lúc nói chuyện với cô, đôi môi căng mọng mềm mại chạm vào mặt của anh.

"Tôi nói nhỏ cho anh biết, tôi có mạng vượng phu!

Mặc dù bây giờ tôi còn nhỏ, Hoắc tổng có thể đặt cọc tôi trước, chúng ta dần dần bồi dưỡng tình cảm, quá trình bồi dưỡng tình cảm đó, hãy bắt đầu bằng cách xưng hô đi, tôi gọi anh là Lâm Lâm, anh có thể gọi tôi là…...hả?”

Khương Tuế Tuế nghe thấy tiếng thở êm ái của Hoắc Lâm Tây, móng tay của cô dừng lại trên khuôn mặt của anh.

Châu Nhuệ đang quỳ dưới đất, thấp giọng nói: “Hoắc…….Hoắc gia ngủ rồi!”

Vừa nãy Hoắc Lâm Tây bị Khương Tuế Tuế vuốt ve xoa xoa, sự buồn ngủ ập đến đột ngột, khiến đôi mắt anh càng ngày càng nặng trĩu, Khương tuế Tuế còn chưa kịp nói xong, thì Hoắc Lâm Tây đã chìm sâu vào giấc ngủ!

Châu Nhuệ che ngực của mình, xông vào Khương Tuế Tuế và đưa ngón tay cái lên.

Hoắc Lâm Tây đang bị rối loạn giấc ngủ rất nghiêm trọng, anh đã hơn 70 tiếng đồng hồ không ngủ được, anh chỉ cần một thời gian dài không ngủ, thì tỉ lệ dễ cáu gắt bạo phát sẽ tăng lên đáng kể.

Khương Tuế Tuế muốn trèo xuống từ trên người Hoắc Lâm Tây, cô cử động nhẹ nhàng.

Sức lực cánh tay của người đàn ông rất mạnh, thắt chặt thân hình nhỏ bé của cô, anh giống như đang ôm lấy một con búp bê, còn đặt cằm mình trên vai của Khương Tuế Tuế.
CHƯƠNG 3: Hoắc gia là cầm thú!

Châu Nhuệ vì để không ồn ào đến Hoắc Lâm Tây, anh ta dùng hai tay hai chân của mình bò ra ngoài.

Những người giúp việc động tác nhẹ nhàng, nhẹ tựa lông hồng lau sạch vết máu trên mặt đất.

Hai tiếng sau:

Bên ngoài biệt thự, có người đến thăm.

"Hoắc gia đã 70 tiếng không ngủ rồi, sao anh không thông báo trước cho tôi? Mà còn để anh ấy tự tay xử lý những kẻ phản bội mình. Anh ấy ngửi thấy mùi máu tanh không phát bệnh mới lạ!”

Bạch Dạ dẫn theo trợ lý của mình, hùng hùng hổ hổ bước vào bên trong, anh ấy chân dài, Châu Nhuệ chạy vài bước nhưng không đuổi kịp.

Bạch Dạ là bác sĩ riêng của Hoắc Lâm Tây, sau khi nhận được điện thoại Hoắc Lâm Tây phát bệnh, anh ấy đã vội qua đây.

“Bác sĩ Bạch, Hoắc gia bây giờ anh ấy......”

Chu Nhuệ vừa mở miệng, một bóng người dài lê thê xuất hiện trước cửa phòng khách lớn.

Chiếc áo sơ mi trên cơ thể người đàn ông được mở 4 5 chiếc khuy, để lộ ra những đường nét cơ ngực căng cuộn, anh giống một chú sư tử vừa ngủ dậy, vì bị người khác quấy rầy giấc mơ đẹp của mình, nên trên người Hoắc Lâm Tây bộc phát ra luồng khí tức nguy hiểm.

"Hả?” Bạch Dạ lên tiếng kinh ngạc, dừng bước chân, đứng ở xa dò xét Hoắc Lâm Tây.

"Hoắc gia, sắc mặt của anh không tồi đấy!" Đây đâu giống như một người đã 70 tiếng đồng hồ không ngủ chứ?

Giây tiếp theo, Bạch Dạ nhìn thấy một cô gái giống chú mèo con, xuất hiện ở phía sau Hoắc Lâm Tây, đôi mắt cô gái trống rỗng vô thần, ngón tay nhỏ nhắn bám vào áo sơ mi ở phần eo của Hoắc Lâm Tây.

Tầm nhìn của Bạch Dạ, quét vài lượt lên người Hoắc Lâm Tây và cô gái kia, "Hoắc gia, bỗng nhiên tinh thần anh tốt như vậy, là hái lộc bổ dương sao?”

Thanh âm của Hoắc Lâm Tây nghẹn lại mang theo hơi lạnh: "Mang thùng thuốc vào, cô ấy bị thương chảy máu rồi.”

Bạch Dạ lấy thùng thuốc từ tay trợ lý rồi vội vàng đi vào phòng khách lớn.

"Hoắc Lâm Tây, anh là cầm thú! Một cô gái nhỏ như thế, vậy mà anh lại nỡ ra tay sao?”

Bạch Dạ vừa mở thùng thuốc vừa đau lòng chửi bới nhức nhối:

"Anh còn làm cô gái chảy máu nữa! Sao anh lại khốn kiếp như vậy hả!”

Bạch Dạ đeo găng tay y tế, dỗ Khương Tuế Tuế:

“Em gái đừng sợ, để chú kiểm tra cho, ngoan, kéo váy lên…...”

Khương Tuế Tuế bám lấy váy ngủ, không hiểu chuyện gì.

"Em gái, tôi là bác sĩ, tôi sẽ nhẹ dàng.”

Bạch Dạ thấy cô không hợp tác, nên trực tiếp đưa thẳng tay về phía váy của cô.

Bất ngờ!

Một cú đấm mạnh, cả người Bạch Dạ bay ra ngoài!

Lăn hai vòng trên mặt đất!

Khương Tuế Tuế không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy không xa truyền đến tiếng cát rơi xuống đất, và tiếng ayyo ayyo thảm thiết của vị bác sĩ đó.

Cô đưa tay, sờ đụng áo của Hoắc Lâm Tây, cánh tay mảnh mai ôm lấy eo của người đàn ông.

Cơ thể Hoắc Lâm Tây dần cứng đơ, hàng lông mày chau lại, anh vốn chán phụ nữ không thích tiếp xúc với người khác, nhưng bây giờ lại không muốn đẩy cô gái này ra khỏi sự kích động của mình.

Bạch Dạ ngã trên mặt đất, một tay chống đất, hai chân kép lại nhau, tư thế yêu kiều giống như nàng tiên cá, bàn tay còn lại thì che một bên má.

"Hoắc Lâm Tây! Vậy mà anh dám đánh tôi!!”

Hoắc Lâm Tây bế Khương Tuế Tuế lên, anh ngồi trên ghế sofa, còn Khương Tuế Tuế thì ngồi trong lòng mình.

Sức lực cánh tay của người đàn ông rất mạnh, giống như cột bảo hiểm đang giữ lấy cô.

"Anh mù sao?" Anh hỏi Bạch Dạ, "Chân cô ấy chảy máu rồi.”

Bạch Dạ quỳ bò qua, “Sao không nói sớm! Tôi cứ tưởng anh đã làm chuyện cầm thú với cô ấy!”

Bạch Dạ lấy bông cồn lau vết máu trên ngón chân của Khương Tuế Tuế.

Cô theo bản năng co rút một chút, Hoắc Lâm Tây thấy vậy giữ hai chân của cô lại.

"Đừng động đậy."

Bạch Dạ lau vết máu trên ngón chân của Khương Tuế Tuế, lau sạch sau đó mới phát hiện ra:

"Chân cô ấy không bị thương mà chỉ là dính máu, những vết máu này có lẽ không phải là của cô ấy.”

"Hoắc gia." Bạch Dạ hỏi anh: “Cô bé này, anh nhặt ở đâu ra thế? Tôi cũng muốn đi nhặt một người.”
CHƯƠNG 4: Làm con gái của anh cũng được

Hoắc Lâm Tây không để ý đến Bạch Dạ, anh cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi trong lòng mình.

Vẻ ngoài, trông cũng khá ổn.

"Tên là gì?" Hoắc Lâm Tây hỏi cô.

"Tuế Tuế, Khương Tuế Tuế."

Ánh mắt Hoắc Lâm Tây lạnh lùng, nhìn qua Khương Tuế Tuế một lượt, rồi hừ nhẹ một tiếng, “Quá nhỏ rồi.”

Cô gái ngồi trong lòng anh giống như mầm rễ.

Bạch Dạ cười nhẹ: “Hoắc gia nuôi là lớn thôi mà.”

Người đàn ông đưa những ngón tay dài ra bóp lấy cằm cô gái, cẩn thận nhìn đôi mắt của cô.

"Tại sao bị mù?"

"Hiến giác mạc cho chị gái tôi rồi." Khương Tuế Tuế nói, "Bác sĩ nói mắt của chị tôi bị mù, cần ghép giác mạc, cha mẹ đã cầu xin tôi, hiến giác mạc cho chị ấy.”

Khương Tuế Tuế chỉnh lý lại, bình tĩnh tường thuật:

“Ngày phẫu thuật, chị gái nói với tôi, mắt của chị ấy vốn không hề bị mù, chỉ là bộc phát bị mờ mà thôi, vài ngày là đã có thể hồi phục.

Nhưng chị ấy vẫn nhờ bác sĩ lấy giác mạc của tôi, vứt giác mạt của tôi vào bồn cầu.”

Hoắc Lâm Tây ngắm khuôn mặt non nớt của cô gái, ngón tay cái và ngón tay trỏ bóp bóp trên khuôn mặt của cô.

Cảm giác tay thật đã.

"Bộ váy cưới kia của cô là sao?"

Những ngón tay rõ ràng của người đàn ông trượt xuống chiếc cổ mảnh mai của Khương Tuế Tuế.

Nếu cô dám nói dối, Hoắc Lâm Tây sẽ không khách khí bóp gãy cổ của cô!

Khương Tuế Tuế bị nâng mặt lên, ánh mắt đen tối không có tâm điểm.

“Tiền đầu tư của công ty trong nhà xảy ra vấn đề, nên cha mẹ đã bán tôi.

Bán cho một người giàu có, người giàu có đó đã 50 tuổi rồi, con trai của ông ta còn lớn hơn cả tôi, tôi không muốn làm mẹ nhỏ của người ta đâu.”

Khương Tuế Tuế nói, căn bản đã điều tra phù hợp với Hoắc Lâm Tây.

Khương Tuế Tuế từ nhỏ đã sống ở quê, ba tháng trước, mới biết được, mình là thiên kim của Khương gia ở Hải Thành.

14 năm trước, khi đang ở trong phòng sơ sinh, một y tá đã bế cô đi và thay thế vị trí của một đứa trẻ bằng một đứa trẻ bị bỏ rơi khi đang ở tuổi thanh xuân băng giá.

Y tá bán Khương Tuế Tuế cho những kẻ buôn người, sau vài lần chuyền tay, Khương Tuế Tuế được một cặp vợ chồng già ở quê không có con cái mua lại với giá cao.

14 năm sau, cô được đón về Khương gia, đổi thành họ Khương, mà thiên kim giả được nuôi dưỡng ở Khương gia 14 năm, bởi vì không tìm thấy được cha mẹ ruột của mình, nên không bị tiễn đi.

Cha mẹ ruột và thiên kim giả tình cảm sâu đậm, Khương Tuế Tuế ở Khương gia giống như là một người ngoài vậy.

Bởi vì từ nhỏ cô sống ở quê, nên cô thường bị cha mẹ ruột ghét bỏ, ngay cả thiên kim giả mắt bị mờ, cha mẹ ruột của cô cũng hi vọng cô có thể hiến giác mạc.

"Hề Hề là minh tinh, mắt bị mờ, thì tiền đồ của nó sẽ bị hủy hoại!"

“Hề Hề chơi đàn piano cấp 10, nó không nhìn thấy thì không thể chơi đàn được nữa.”

“Tuế Tuế, thành tích của con không tốt bằng Hề Hề, sau này Hề Hề còn phải thi đại học Kinh Hoa, con hãy hiến giác mạc cho nó đi.”

Cô ngây thơ nghĩ rằng, mình hiến giác mạt cho Khương Hề Hề, thì cha mẹ có thể đối xử với mình tốt hơn một chút.

Nhưng chưa được bao lâu, thầy bói nói cô có tướng vượng phu, cô bị người giúp việc của Khương gia ép mặc áo cưới, nhét vào xe cô dâu, Khương gia muốn gả cô cho một ông già hơn 50 tuổi.

Cô ngồi trên đùi của Hoắc Lâm Tây, mặc dù không nhìn thấy rõ người đàn ông này nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi hương tuyết liên hồi lạnh lẽo trên cơ thể người đàn ông này.

"Hoắc Lâm Tây, anh sẽ giữ lại tôi chứ?"

Thanh âm non nớt của cô gọi đầy đủ tên họ của anh, ánh mắt của anh bỗng trở nên nặng nề.

“Tôi không nuôi người nhãn rỗi.”

"Tôi không phải là người nhàn rỗi! Tôi có thể làm người phụ nữ của anh!” Khương Tuế Tuế nói rất nghiêm túc, nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng mình hiện tại vẫn là mầm non.

Bàn tay nhỏ nhắn bám lấy áo của người đàn ông, Khương Tuế Tuế cắn đôi môi hồng hào hỏi anh:

"Chỉ cần anh giữ lại tôi, tôi gọi anh là cha cũng được!"

Cô chưa kịp lên tiếng, bàn tay to đùng của người đàn ông để lên mặt mình, lòng bàn tay che lên như muốn phong ấn lại cái miệng nói lung tung của Khương Tuế Tuế.

Bạch Dạ ở một bên nhịn cười rất khổ sở.

Giọng nói của Hoắc Lâm Tây trầm mặc: "Gọi là Hoắc gia."

Khương Tây Tây để lộ ra xương quai hàm, đôi môi mềm mại chạm vào lòng bàn tay của người đàn ông.

Hoắc Lâm Tây chau nhẹ mày, rút lại bàn tay đang bịt miệng của Khương Tuế Tuế, thì nghe cô gái nói nhỏ:

“Anh cứ gọi tôi là Tuế Tuế, tôi gọi anh là Lâm Lâm nhé ~ , đợi sau này anh gọi tôi là vợ, thì tôi sẽ đổi, gọi anh là chồng!”
CHƯƠNG 5: Tôi không quen cô

Bốn năm sau:

Tại hội bán đấu giá trong kinh thành, những người có tên tuổi đều tụ họp.

Chiếc Bentley màu bạc đậu bên tấm thảm đỏ, cửa xe mở ra, người thanh niên bước xuống từ trên xe đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người đi đường.

"Anh ấy là ai vậy? Trông có vẻ đẹp trai quá.”

“Là thiếu gia hào môn nào ở kinh thành sao? Sao tôi chưa từng gặp qua anh ấy nhỉ.”

“Anh ấy à, anh ấy là đại thiếu gia của Vệ gia ở Hải thành đó, là Vệ Minh Trạch! Là thanh mai trúc mã với công chúa đàn dương cầm Khương Hề Hề, hai người họ từ nhỏ đã được định hôn ước đấy.”

Người đi đường đang có mặt ở đối diện đường phố bàn tán xôn xao.

Bọn họ nhìn thấy Vệ Minh Trạch quay người, từ trong chiếc xe Bentley màu bạc, nắm tay một cô gái nhìn thùy mị đoan trang đi ra.

"Wow! Là Khương Hề Hề!”

“Công chúa đàn dương cầm, idol đang nổi tiếng, cô ấy còn có thể viết lời cho các ban nhạc hàng đầu, năm nay lại đạt thành tích thứ nhất của chuyên ngành, thi đậu vào chuyên ngành thanh nhạc của trường đại học Kinh Hoa đấy.”

Người đứng xem trong đám đông, được người quản lý của Khương Hề Hề mời đến, lớn tiếng khen ngợi cô ấy một hồi.

Cùng lúc đó khiến người đi đường kinh ngạc, là các bạn fans biết được lịch trình của Khương Hề Hề từ phía của người quản lý, đứng ở phía bên đường đối diện giơ cao banner kêu gọi.

"Hề Hề! Các Tây Mễ yêu cô!”

"Vẻ đẹp hôm nay của Hề Hề lại đâm trúng tim tôi rồi!”

Khương Hề Hề vẫy tay với fans, càng khiến fans hâm mộ la hét càng to hơn.

Đúng lúc này, một đoàn xe dừng ngay trước cửa của hội đấu giá.

Trên 4 5 chiếc xe đồng thời có vệ sĩ áo đen được đào tạo bài bản bước xuống, sự xuất hiện của những vệ sĩ này khiến bầu không khí vốn đang ồn ào, bỗng chốc trở nên trang trọng.

Sự chú ý của người đi đường dịch chuyển từ hướng của Khương Hề Hề qua đó.

"Đó là ai vậy?"

"Chắc là hào môn kinh thành? Long trọng như vậy mà!”

Sáu vệ sĩ đứng thành 2 hàng, chiếc Maybach màu đen đang dần tiến vào ở giữa.

Cửa xe mở ra, cô gái bước xuống từ trên xe, mặc chiếc áo dài màu tím nhạt, phía dưới là chiếc váy ngắn màu trắng gạo.

Cô buộc tóc đuôi ngựa, đội chiếc mũ bóng chày màu trắng, trên mặt mang chiếc kính râm đen to che đi 1/3 khuôn mặt.

Một nửa khuôn mặt lộ ra từ kính đen, là làn da trắng tuyết, tinh tế không tì vết. Đôi môi của cô mọng nước, hai bên khóe môi cong cong lên trông rất dễ thương.

Sáu người vệ sĩ sau khi cúi đầu chào cô, liền đi theo sau cô trực tiếp hướng thẳng về hướng của hội bán đấu giá.

Từ trong hội trường của hội bán đấu giá, một nhân viên chạy ra ngoài, sau khi cúi chào thì thể hiện những cử chỉ mời gọi và dẫn dắt mọi người cùng nhau đi vào.

Khương Hề Hề và Vệ Minh Trạch đứng ngay giữa thảm đỏ, và chặn đường của bọn họ.

Cả hai đều đang thăm dò cô gái đeo kính rốt cuộc là ai.

Cô gái đó chỉ để lộ nữa khuôn mặt mà đã gây ấn tượng với mọi người.

Cô được rất nhiều vệ sĩ vây quanh giống như là tiểu công chúa vậy, Vệ Minh Trạch thực sự cũng rất tò mò cô gái này rốt cuộc là thiên kim hào môn nhà nào ở kinh thành.

Mà Khương Hề Hề ngay từ cái nhìn đối phương đầu tiên, thì liền đứng ngây ra tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như giấy.

"Hai người mau tránh ra!" Nhân viên của hội bán đấu giá ra hiệu cho Khương Hề Hề và Vệ Minh Trạch mau đứng qua một bên.

Sáu người vệ sĩ tạo thành vòng bảo vệ lấy cô gái, đi ngang qua trước mặt Khương Hề Hề, cô ấy bỗng nhiên xông lên một bước!

Hành động của các vệ sĩ rất nhanh chặn cô ấy lại.

Khương Hề Hề xông lên phía cô gái đang được vệ sĩ bảo vệ ở giữa và hét lên: "Cô gái đây, có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau đúng không?”

Khương Tuế Tuế dừng bước chân nhưng không hề quay đầu nhìn Khương Hề Hề.

"Tôi không quen cô.”

Khương Hề Hề nhìn chằm chằm, nhìn nữa khuôn mặt của Khương Tuế Tuế dưới kính đen, “Là cô!”

Khương Hề Hề tự tin vào bản thân, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm!

Cô ấy lại nhìn Khương Tuế Tuế từ đầu đến chân một lần nữa.

“Những thương hiệu bản giới hạn số lượng trên người cô, là ai mua cho cô vậy, là kim chủ của cô sao? Tôi biết ngay là cô chưa chết, cô có thể đến hội bán đấu giá, là được bao nuôi đúng không!”
CHƯƠNG 6: Cô ấy là Hoắc phu nhân

Khương Hề Hề chưa kịp nói xong, thì một vệ sĩ to lớn bước lên trước, giáng vào mặt của Khương Hề Hề một cái bạt tai mạnh mẽ.

Những tràng pháo tay tán thưởng vang lên trong không khí, tất cả mọi người đều ngây ra, khuôn mặt của Khương Hề Hề nhanh chóng sưng đỏ lên.

"Xin lỗi chủ của tôi ngay đi!”

Nhân viên của hội bán đấu giá bị Khương Hề Hề làm cho tức điên đến mức nhảy nhót:

"Cô Khương, cô ở đây nói năng bậy bạ cái gì vậy?! Vị này là Hoắc phu nhân, sao cô lại có thể vô lễ với Hoắc phu nhân chứ?”

Hoắc phu nhân sao?

Khương Hề Hề vẫn chưa kịp phản ứng, thì sắc mặt của Vệ Minh Trạch liền thay đổi, “Cô ấy…...cô ấy là…...của Hoắc gia……”

"Minh Trạch, Hoắc gia là ai?”

Khương Hề Hề vừa mở miệng, thì bị Vệ Minh Trạch trừng một cái giận dữ.

"Trong kinh thành chỉ có một Hoắc gia! Em nói còn có thể là ai được chứ!”

Khương Hề Hề rất nhanh nghĩ đến một người, bỗng chốc, nét mặt của cô ấy giống như một chiếc đĩa CD đầy màu sắc vậy.

Hiện nay ở kinh thành, chỉ có một Hoắc gia.

Hoắc gia-- đại gia tộc đã từng xưng bá ở kinh thành, sau một đêm bị đứa con riêng Hoắc Lâm Tây rửa máu, Hoắc Lâm Tây nắm quyền kiểm soát và trở thành gia chủ Hoắc gia.

Cùng lúc anh lên ngôi, có rất nhiều người phát hiện bên cạnh Hoắc Lâm Tây có dẫn theo một cô gái, trong lời đồn đó là cô vợ nhỏ của Hoắc Lâm Tây.

Từ trước đến nay, Hoắc Lâm Tây mắc chứng rối loạn tâm thần trầm trọng, bệnh tình của anh được người Hoắc gia rao truyền khắp nơi, người Hoắc gia kết luận anh sống không qua 20 tuổi.

Nhưng Hoắc Lâm Tây không chỉ sống qua hai mươi tuổi, mà bệnh tình của anh trong những năm qua cũng rất ít khi tái phát, điều này cũng khiến anh có tinh thần để đối phó với Hoắc gia, cuối cùng nắm được quyền uy của Hoắc gia.

Bây giờ trong kinh thành, chỉ có một Hoắc gia.

Mà người ở trước mắt chính là Hoắc phu nhân!

Cơ thể của Khương Hề Hề, giống như con diều giấy đang lắc lư trong gió, nếu là Hoắc phu nhân, vậy thì không thể là Khương Tuế Tuế được.

Người đàn ông giống như Hoắc gia, sao có thể để ý một cô gái mù chứ.

Từ cử chỉ tư thái của Hoắc phu nhân vừa đi ngang qua, cô không giống như là bị mù.

"Hoắc phu nhân, tôi xin lỗi."

Khương Hề Hề hận không thể tự vả vào miệng của mình, lần đầu đến kinh thành mà cô ấy đã đắc tội với người có quyền thế nhất kinh thành rồi.

“Hoắc phu nhân, tôi nhận nhầm người rồi, những lời vừa nãy tôi nói xin cô đừng để trong lòng!”

Khương Tuế Tuế không quan tâm đến cô ấy, chỉ dặn dò với nhân viên hội bán đấu giá một tiếng: “Dẫn đường đi.”

Giọng nói của cô ngọt ngào mềm mại, khiến cho tai của Khương Hề Hề giống như bị kim tiêm đâm vào vậy.

Giọng nói của Hoắc phu nhân này, quá giống tiểu tiện nhân Khương Tuế Tuế đó rồi!

Có thể là trên thế giới này, có rất nhiều người có giọng nói giống nhau.

Các nhân viên rất ghét bỏ, vung tay vẫy tay về phía Khương Hề Hề và Vệ Minh Trạch, bảo họ lùi ra xa một chút đừng chắn đường của Hoắc phu nhân và các vệ sĩ.

Vệ Minh Trạch vội vàng kéo Khương Hề Hề, cả hai lui ra bên ngoài thảm đỏ để nhường đường cho đoàn người Hoắc gia vào hội trường bán đấu giá trước.

"Hề Hề, sao lúc nãy em lại thất lễ như vậy chứ?" Vệ Minh Trạch chau mày, tỏ ra thất vọng với Khương Hề Hề.

"Em nhận nhầm người rồi, Minh Trạch, là do em vô tâm rồi!”

Vệ Minh Trạch nhắc nhở cô ấy: “Hề Hề, ở đây là kinh thành, không giống như Hải thành trước đây, ở trong kinh thành này, người không thể đắc tội nhất đó chính là người Hoắc gia.”

"Minh Trạch, em biết rồi." Khương Hề Hề nắm lấy bàn tay của Vệ Minh Trạch, hai người họ cùng nhau tiến vào hội bán đấu giá.

Lúc buổi đấu giá bắt đầu, bọn họ mới biết rằng, hóa ra người nhân viên vừa chạy ra ngoài đón Hoắc phu nhân là phó tổng của hội bán đấu giá.

Khương Tuế Tuế và vệ sĩ của cô ngồi ở giữa hàng ghế trước, ngồi bên phía tay phải của cô là đội trưởng vệ sĩ A Đại.

“Phu nhân, Hoắc gia bảo cô tham gia cuộc đấu giá này là muốn cô thoải mái mua mua mua, chiếc thẻ đen không giới hạn này cô cứ thoải mái quẹt.”
CHƯƠNG 7: Thẻ đen không giới hạn

Khương Tuế Tuế không nhận thẻ đen trong tay A Đại, “Lâm Lâm đã cho tôi sáu thẻ đen không giới hạn rồi.”

"Nhưng phu nhân cô chưa bao giờ quẹt lần nào cả, lần này cô quẹt thẻ đen thì thuộc hạ mới có thể báo cáo lại với Hoắc gia được!”

Khương Tuế Tuế bĩu bĩu môi, muốn nói mình có tiền dành dụm riêng rồi.

Lúc này, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Khương Hề Hề lén lút quan sát Hoắc phu nhân ngồi ở vị trí giữa hàng ghế đầu tiên.

Người bán đấu giá giới thiệu một vài sản phẩm ở trên bục đấu giá, Hoắc phu nhân không ưng í cái nào cả, không lâu sau Khương Hề Hề nghe người bán đấu giá đứng ở trên bục nói:

"Sản phẩm đấu giá tiếp theo, là một chiếc túi da cá sấu phiên bản giới hạn, toàn thế giới chỉ có ba cái.”

Khương Hề Hề nhìn thấy nhân viên trưng bày chiếc túi vàng óng ánh trên mặt bàn, đôi mắt cô ấy nhìn chằm chằm.

“Minh Trạch, chiếc túi đó trông đẹp quá, với lại là phiên bản giới hạn toàn cầu đấy.”

Khương Hề Hề và Vệ Minh Trạch năm ngón tay đan chặt vào nhau, hướng về phía đối phương.

Vệ Minh Trạch cầm lấy tẩm bảng đấu giá trên tay Khương Hề Hề, “Hề Hề thích thì anh sẽ mua cho em.”

Ngay khi người bán đấu giá hét giá khởi điểm, thì Vệ Minh Trạch liền ra giá.

Mặc dù mắt Khương Tuế Tuế không thể nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được, cô có thể nghe thấy âm thanh đằng xa kia, và những âm thanh cực nhỏ mà người bình thường không thể nghe được, có thể phán đoán ra Khương Hề Hề và Vệ Minh Trạch cơ bản là đang ngồi ở vị trí phía sau lưng mình.

Ban đầu Khương Hề Hề nổi lòng muốn giết cô, nguyên nhân rất lớn đó chính là lo lắng sau khi Khương Tuế Tuế trở về, hôn ước với Vệ gia sẽ rơi vào tay của Khương Tuế Tuế.

Khương Hề Hề từ nhỏ đã sống ở Khương gia, là hàng xóm với Vệ gia, cô ấy và Vệ Minh Trạch còn là thanh mai trúc mã.

Nhưng Khương Tuế Tuế chưa bao giờ nghĩ đến việc cướp đi hôn ước của Khương Hề Hề, mặc dù hôn ước được định với Vệ gia, vốn dĩ thuộc về cô.

Cô vẫn còn nhớ mình trở về Khương gia không lâu, vào ngày mưa đó, mặt đất trơn trượt, cô không cẩn thận nên bị trượt chân, đụng trúng Vệ Minh Trạch, người đàn ông đó liền động tay động chân với cô liền.

Sau đó chuyện này được truyền ra ngoài, nói là cô đang quyến rũ Vệ Minh Trạch.

“…… 220 vạn! Còn ai muốn trả giá nữa không?”

Vệ Minh Trạch cả chặng đường luôn hét giá chiếc túi vàng, hét đến 220 vạn, điều này đã tiến gần đến mức kỷ lục cao nhất mà chiếc túi vàng được bán đấu giá trong suốt nhiều năm qua.

Trên gương mặt của Khương Hề Hề hiện lên nụ cười rạng rỡ, nhưng vẫn còn lo lắng hỏi:

"Minh Trạch, 220 vạn có lãng phí quá không? Nếu như bị dì Lan biết được……”

“Em cứ yên tâm, Hề Hề, em xứng đáng được sở hữu chiếc túi 200 vạn!”

Khương Hề Hề khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc, ngay trong khoảnh khắc người bán đấu giá muốn chốt mức giá đó…….

"500 vạn!"

Khương Tuế Tuế giơ cao tấm bảng đấu giá trong tay lên, giá bán đấu giá bất ngờ tăng lên gấp đôi, khiến cả hiện trường giật mình.

Những vệ sĩ ngồi cạnh Khương Tuế Tuế mặt cứng như đá điêu khắc đều nở nụ cười tươi như nhìn thấy tia hi vọng của ánh bình mình.

Quá tốt rồi! Cuối cùng phu nhân cũng quẹt thẻ đen của Hoắc gia rồi!

Âm thanh “500 vạn” này, giống như viên đá nặng ngàn cân rơi xuống đầu Khương Hề Hề và Vệ Minh Trạch, trực tiếp đánh họ đến ngây ra!

"500 vạn, lần một!"

"Có giá nào cao hơn 500 vạn không?"

Người bán đấu giá đang hỏi thêm, Khương Hề Hề vội vàng kéo lấy tay của Vệ Minh Trạch.

" Minh Trạch! Chiếc túi vàng sắp bị mua mất rồi, anh ra thêm 1 vạn đi.”

Vệ Minh Trạch nhìn Khương Hề Hề, "Hoắc phu nhân muốn nó, chúng ta không tranh cái này với cô ấy.”

“Nhưng…...”

Đó là chiếc túi vàng mà trên thế giới chỉ có ba cái, cầu gặp còn khó thấy, Khương Hề Hề thật sự không cam lòng khi chứng kiến chiếc túi vàng rơi vào tay của người khác.

Tuy nhiên Vệ Minh Trạch chỉ an ủi cô ấy: “Lần đấu giá này, có nhiều thứ tốt lắm, Hề Hề còn thích cái gì nữa thì anh sẽ mua cho em!”

Khương Hề Hề mở to mắt nhìn mấy vệ sĩ trực tiếp nhận lấy chiếc túi vàng từ tay của nhân viên đấu giá bên cạnh Hoắc phu nhân.

Người bán đấu giá rất nhiệt tình nịnh hót: “Hoắc phu nhân, cô thực sự là có mắt nhìn, chiếc túi vàng số lượng giới hạn trên toàn cầu rất hợp với cô!”

Khương Tuế Tuế không nhìn thấy chiếc túi vàng đó trông như thế nào cả, chỉ nghe thấy người bán đấu giá giới thiệu chiếc túi vàng đó có sức chứa lớn mà thôi.

“A Đại, chiếc túi vàng này anh hãy mang về nhà, cho chị dâu mang đi mua đồ ăn đựng đi.”
CHƯƠNG 8: Nhìn mà làm

Giọng nói của Khương Tuế Tuế vốn không lớn, nhưng cô là nhân vật cao quý của khắp cả kinh thành, lúc cô nói chuyện, cả hiện trường đều im lặng, mỗi một người đều đang cung kính lắng nghe.

Mà lời của Khương Tuế Tuế, khiến cho Khương Hề Hề trở nên rất tức giận!

"Hề Hề, em xem chiếc vòng tay ngọc bích này trông không tồi.”

Vệ Minh Trạch kéo lại sự chú ý của Khương Hề Hề.

Sản phẩm bán đấu giá tiếp theo là một cặp vòng tay phỉ thúy, với lại còn là loại ngọc lạnh quý hiếm.

"Đôi vòng ngọc này rất thích hợp với dì Lan." Dì Lan mà Khương Hề Hề nói chính là mẹ của Vệ Minh Trạch.

Vệ Minh Trạch nói: “Để anh đấu giá cặp vòng ngọc này, một chiếc cho mẹ anh, một chiếc thì tặng cho dì Huệ.”

Khương Tuế Tuế đang thảo luận với A Đại, ngọc lạnh được chế tác thành vòng tay đó được dùng để lát gạch đất trong biệt thự của Hoắc gia.

Cô bỗng nhiên nghe thấy Vệ Minh Trạch nhắc đến “dì Huệ”, trái tim bỗng nhiên đập mạnh.

Cô rõ ràng là con gái ruột của mẹ, vậy mà 4 năm trước, lúc cô trở về Khương gia, mẹ ngay cả nhìn chính diện cũng không nhìn lấy cô một lần.

"300 vạn lần một!"

Người bán đấu giá hét lên giá của Vệ Minh Trạch, Khương Tuế Tuế liền giơ cao tấm bảng trong tay lên.

"500 vạn.”

Giọng nói mềm mại trong trẻo vang lên, các khách mời trong buổi đấu giá lại một lần nữa cảm thán.

Vẻ mặt của Khương Hề Hề suy sụp hoàn toàn, sao những sản phẩm bán đấu giá mà cô ấy thích đều bị cướp vậy?

"Minh Trạch!” Khương Hề Hề không muốn bản thân nhìn thấy vòng ngọc bị người khác cướp đi.

Nhưng người cạnh tranh với bọn họ là Hoắc phu nhân!

Vệ Minh Trạch có chút không muốn tăng giá, nhưng Khương Hề Hề cứ luôn lắc cánh tay của anh.

Vệ Minh Trạch vì thể diện, nên đã quyết định hét giá thêm một lần nữa!

Anh giơ tấm bảng lên: “505 vạn!”

Vệ Minh Trạch vẫn chưa kịp lên tiếng thì tấm biển trên tay của Khương Tuế Tuế lại giơ lên cao.

"600 vạn.”

Cả Vệ Minh Trạch và Khương Hề Hề đều thở lạnh một hơi.

Hai nhà Vệ, Khương mặc dù đều có tiền nhưng chưa đến mức phải xem tiền như giấy mà đốt.

"600 vạn lần một!"

"600 vạn lần hai!"

Khương Hề Hề lại một lần nữa ngước mắt lên nhìn vòng ngọc mình thích bị người ta cướp mất.

Nhân viên bán đấu giá cầm khay đưa vòng ngọc lên trước mặt Khương Tuế Tuế.

A Đại đưa vòng ngọc cho Khương Tuế Tuế, cô sờ sờ chiếc vòng ngọc lạnh.

"Cái này ở nhà chúng ta, hình như không có giá trị.”

A Đại: "Phu nhân nói đúng.”

Khương Tuế Tuế thích lạnh ghét nóng, Hoắc Lâm Tây liền cho lát ngọc lạnh dưới nền nhà ở trong biệt thự cho cô bước lên.

Khương Tuế Tuế mang món đồ chơi không có giá trị ở trong tay, ném cho A Đại: "Đưa cho tiểu hổ nhà anh chơi đi.”

"Cảm ơn phu nhân." A Đại phản ứng kịp, cuối cùng phu nhân cũng quẹt thẻ của Hoắc gia rồi, nhưng sao lại mua đồ cho gia đình anh ấy chứ??

Tiếp theo, chỉ cần là món đồ mà Khương Hề Hề thích, Vệ Minh Trạch một khi trả giá, cuối cùng tất cả đều rơi vào tay của Khương Tuế Tuế.

Sắc mặt của Khương Hề Hề xám xịt như đất, cả con người tức đến chết lặng.

Cô ấy bắt đầu nghi ngờ, Hoắc phu nhân có phải là cố tình đối đầu với cô ấy hay không!

Lúc này, giọng nói của người bán đấu giá lọt vào tai của Khương Hề Hề.

“…… Sản phẩm được ra mắt tiếp theo của buổi đấu giá này là sản phẩm cuối cùng của nghệ sĩ điều chế nước hoa đỉnh cấp hàng đầu thế giới--Khương Ly, sản phẩm cuối cùng trước khi qua đời ((Huyễn))!”

Khương Hề Hề lập tức nắm chặt bàn tay của Vệ Minh Trạch.

“Khương Ly là cô nhỏ của em, đây là tác phẩm mà cô ấy để lại, cho dù có tốn bao nhiêu tiền em cũng phải mua lại lọ nước hoa này!”

Vệ Minh Trạch gật gật đầu, tinh thần chiến đấu lại trỗi dậy.

"Hề Hề, hãy yên tâm, anh sẽ giúp em mua lại lọ nước hoa này, sau đó công ty hai nhà chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu ra công thức của loại nước hoa này, rồi sẽ mở rộng sản xuất và bán ra khắp thế giới!"
CHƯƠNG 9: Hoắc gia phát bệnh rồi!

Một chiếc bệ nhỏ nằm bên cạnh tay phải của người bán đấu giá, từ từ được nâng lên.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy bên trong tấm kính thủy tinh bọc thép, bày một chiếc bình thủy tinh, chất lỏng trong bình thủy tinh là trong suốt.

Người bán đấu giá bấm nút công tắc, bình thủy tinh chuyển động, chất lỏng bên trong dao động một chút, hiện ra màu sắc sặc sỡ như cầu vồng, cùng với đó là những vệt sáng rực rỡ như những vì sao trong bình thủy tinh.

Các khách tham dự buổi bán đấu giá đều bày tỏ sự kinh ngạc.

Người bán đấu giá đứng trên bục giới thiệu:

“Người điều chế nước hoa đỉnh cấp Khương Ly đã từng viết trong nhật ký, mùi hương của lọ nước hoa ((Huyễn)) này sẽ khiến cho người ta nhìn thấy được những viễn cảnh tuyệt vời, nhưng chỉ cần thêm một thành phần, thì người ngửi mùi hương nước hoa này sẽ thấy những cảnh tượng sợ hãi nhất của bản thân.

Thêm thành phần nào vào sẽ khiến mùi hương của nước hoa bị đảo lộn như vậy chứ?

Điều này sẽ phải chờ người bán đấu giá được lọ nước hoa này, tiến hành nghiên cứu về thành phần của lọ nước hoa mới có thể biết rõ được đáp án, bây giờ, tôi xin mời các bạn cùng thưởng thức ((Huyễn)) nào.”

Người bán đấu giá mở nắp của lọ nước hoa, chỉ vài giây sau, hương thơm tràn ngập khắp hội trường.

“Wow......” Mọi người không hẹn mà cùng nhau phát ra âm thanh kinh ngạc, trong đầu của mỗi người, đều dần dần xuất hiện viễn cảnh tuyệt vời.

Thậm chí cho đến tận bây giờ, Khương Hề Hề chưa mua được sản phẩm nào, thì trên khuôn mặt của cô ấy cũng toát lên tâm trạng vui vẻ.

Rất nhanh, mùi hương tan biến, trên khuôn mặt của Khương Hề Hề có thêm nhiều cảm xúc kiên định.

Cô ấy nhất định phải mua được lọ nước hoa này.

Xịt loại nước hoa như vậy lên người, fans ngửi thấy, thì sẽ một lòng hâm mộ cô không rời.

Lúc chơi đàn dương cầm, được khán giả ngửi thấy, khán giả sẽ nghĩ rằng cô ấy sở hữu tài năng dương cầm siêu cao.

Khương gia và Vệ gia phân tích ra được công thức của ((Huyễn)), sau khi thay đổi một chút sẽ đưa xuống để sản xuất, từ đó cả hai công ty sẽ đứng vững trên thị trường!

Bắt đầu cuộc đấu giá, Vệ Minh trạch đưa ra giá cao ngất ngưởng.

"510 vạn lần một!" Người bán đấu giá kêu lên.

"600 vạn.” Khương Tuế Tuế vừa ra giá, liền kéo dãn khoảng cách với Vệ Minh Trạch.

Lần này, Vệ Minh Trạch không có ý định nhường cho Khương Tuế Tuế nữa.

Lần bán đấu giá này, anh ấy và Khương Hề Hề chính là vì chai nước hoa ((Huyễn)) này mà đến.

"610 vạn!"

Vệ Minh Trạch ra giá vượt qua Khương Tuế Tuế, phiên đấu giá của lọ nước hoa này, có sự ủng hộ của hai nhà Vệ, Khương.

Ngân sách bán đấu giá của Vệ Minh Trạch rất dồi dào.

Hoắc phu nhân nhìn thì chỉ là một cô gái nhỏ, đâu biết nếu như chai nước hoa này được mở rộng sản xuất thì sẽ mang lại lợi ích kinh tế lớn như thế nào.

Giá của bình nước hoa vượt quá ngàn vạn tệ, có lẽ Hoắc phu nhân sẽ rút tay lại, dù sao trong mắt của cô cũng chỉ là một lọ nước hoa có mùi thơm mà thôi, chứ không hề có ý định chi khoản tiền lớn để mua lại lọ nước hoa này.

" 700 vạn!" Mỗi lần Khương Tuế Tuế ra giá, khoảng cách đều cách xa với Vệ Minh Trạch.

Mà lúc này, A Đại nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt của anh ấy liền biến đổi.

“710 vạn!” Vệ Minh Trạch lại lần nữa cạnh tranh với Khương Tuế Tuế.

A Đại ghé vào tai của Khương Tuế Tuế, thấp giọng nói một tiếng:

"Hoắc gia lại phát bệnh rồi, bác sĩ Bạch hi vọng phu nhân có thể về càng sớm càng tốt".

Lúc này Khương Tuế Tuế quyết định tốc chiến tốc thắng, cô giơ cao tấm bảng và trực tiếp hét:

"1000 vạn!"

Người bán đấu giá rất kích động: "1000 vạn! Xin hỏi, còn giá cao hơn thế không?”

Vệ Minh Trạch đang ngồi trên ghế lúc này, trán đầy mồ hôi lạnh.

Người phụ nữ của Hoắc gia, vậy mà lại ra giá đến một ngàn vạn tệ, công ty hai nhà Vệ, Khương dự tính cho anh ấy cũng chỉ tầm khoảng 1 nghìn hai trăm vạn mà thôi.

Bị Khương Tuế Tuế ép đến mức này, Khương Hề Hề liền thay Vệ Minh Trạch hét lên:

"1200 vạn!"

Vệ Minh Trạch bỗng nhiên căng thẳng, giá của ((Huyễn)), đã đạt đến giới hạn ngân sách của bọn họ, nếu Hoắc phu nhân còn nâng giá lên nữa thì bọn họ sẽ đánh mất chai nước hoa này.

"1500 vạn!" Giọng nói của Khương Tuế Tuế vừa mềm mại vừa kiên định.

"Minh Trạch, làm sao đây?" Khương Hề Hề cũng biết rằng, giá đấu giá của chai nước hoa, đã vượt quá ngân sách của gia đình.

Vệ Minh Trạch không chịu bỏ cuộc, anh ấy cứng đầu ra giá.

"1510 vạn!"

Công ty của gia đình chỉ đưa cho ngân sách 1200 vạn để bán đấu giá, số tiền còn lại, Vệ Minh Trạch dự định tự bù đắp, chỉ là vừa nghĩ đến bản thân sẽ mất mấy trăm vạn, trái tim của Vệ Minh Trạch đều đang rỉ máu.

"2000 vạn!"

"Cái gì!" Khương Tuế Tuế vẫn chưa kịp nói xong, thì Vệ Minh Trạch đã giật mình hét lên, đối phương mở miệng là 2000 vạn, đây hoàn toàn đè bẹp anh ấy trên mặt đất rồi!
CHƯƠNG 10: Cảnh tượng đáng sợ nhất kiếp này!

“Hai nghìn vạn lần một! Còn ai tăng giá nữa không?”

Người bán đấu giá đứng trên bục hét lên, hai người Vệ Minh Trạch và Khương Hề Hề đã thất bại hoàn toàn.

Đấu tiền ai nhiều hơn với người phụ nữ của Hoắc gia, bọn họ chỉ có bị đè trên mặt đất mà chà đạp mà thôi.

"Hai nghìn vạn lần hai!"

"Hai nghìn vạn lần ba, thỏa thuận!"

Âm thanh của chiếc chùy giáng xuống, nhân viên bán đấu giá cầm chai nước hoa đặt trên khay, đưa đến trước mặt Khương Tuế Tuế.

A Đại đang chuẩn bị nhận chai nước hoa từ trong tay của nhân viên thì Khương Hề Hề bỗng nhiên lên tiếng:

"Đợi đã!"

Khương Hề Hề đứng dậy, cô ấy đứng trước mặt tất cả mọi người, mở miệng nói:

“Lọ nước hoa này, là lọ nước hoa cuối cùng mà cô của tôi đã nghiên cứu ra, hôm nay không chỉ tôi muốn mua được nó, mà còn có cha mẹ tôi, bọn họ đều hy vọng rằng, tác phẩm cuối cùng của cô nhỏ có thể trở về Khương gia.

Hoắc phu nhân, hi vọng cô có thể nể tình.!”

Giọng nói của Khương Hề Hề nghe đặc biệt sâu sắc, nhưng Khương Tuế Tuế ngồi trên ghế sofa không hề có chút động tĩnh gì.

Khương Tuế Tuế nhớ lại năm đó ở Khương gia, là lúc Khương Ly và người nhà Khương gia ồn ào nhất.

Người nhà Khương gia muốn lấy nước hoa mà Khương Ly nghiên cứu ra, toàn bộ đều đưa ra thị trường để bán kiếm tiền, nhưng Khương Ly không muốn xem nước hoa như là hàng hóa mua bán.

Trên dưới Khương gia đều ồn ào la hét muốn cắt đứt quan hệ với Khương Ly.

Cuối cùng, cha Khương ép Khương Ly giao ra công thức điều chế nước hoa không thành liền đuổi Khương Ly ra khỏi Khương gia, mà bây giờ Khương gia lại đánh chủ ý vào nghiên cứu nước hoa đó của Khương Ly.

"Nước hoa là do tôi bỏ tiền ra mua chứ không hề có đạo lý nhường lại.”

Khương Hề Hề nghe thấy giọng nói của đối phương, lại lần nữa hít thở sâu, giọng nói của Hoắc phu nhân này, quá giống với Khương Tuế Tuế rồi!

Giọng nói của Khương Hề Hề rất khéo léo: “Hoắc phu nhân, tôi với cô nhỏ huyết mạch tình thâm, lúc lọ nước hoa này được đặt trong tủ trưng bày, tôi có thể cảm nhận được, ((Huyễn)) đang kêu gọi tôi, nó muốn quay trở về với Khương gia.”

Khương Hề Hề thấy đối phương không có động thái gì, cô ấy siết chặt vào lòng bàn tay của mình trong mắt đã chứa đầy những giọt nước mắt.

"Hoắc phu nhân, tôi cầu xin cô, tôi cũng không mong muốn cô đưa cho tôi chai nước hoa nguyên chỉnh, tôi chỉ muốn một phần nhỏ được không?"

Bộ dạng lúc này của Khương Hề Hề rất đáng thương, bên cạnh có người nhìn thấy nói:

"Dù sao đây cũng là nước hoa của Khương gia, hãy cho cô ấy một chai nhỏ đi.”

“Người Khương gia cũng quá đáng thương rồi, chứng kiến cảnh nước hoa gia đình mình nghiên cứu bị người ta mang đi mất.”

Khương Hề Hề đi đến trước mặt của Khương Tuế Tuế, cô ấy lấy ra một chai nhỏ từ trong túi xách của mình.

A Đại cười nhẹ một tiếng: “Cô gái này, cô là có chuẩn bị mà đến, ngay cả chai nhỏ cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Khương Hề Hề cũng không xấu hổ mà nói: “Khương gia chúng tôi, thật sự hy vọng có thể nhận lại tác phẩm của cô nhỏ, dù chỉ là một lọ nhỏ.”

Đôi môi của Khương Tuế Tuế nhả ra giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào:

"Cô Khương có biết, thêm thành phần nào sẽ làm cho mùi hương của ((Huyễn)) thay đổi hoàn toàn không?"

Khương Hề Hề lắc đầu, "Cái này tôi vốn không rõ, nhưng công ty nước hoa của gia đình tôi sẽ nghiên cứu thật kỹ"

Khương Tuế Tuế cười tươi, giọng nói đầy ngọt ngào:

"Tôi đã biết đấy, thêm thành phần nào sẽ khiến mùi hương của Huyễn thay đổi hoàn toàn"

"Hả?" Khương Hề Hề ngây ra tại chỗ, lẽ nào cô gái này biết điều chế nước hoa sao?

Chưa kịp đợi Khương Hề Hề phản ứng lại, : "Bùp!" Một âm thanh cực lớn, chai nước hoa bị Khương Tuế Tuế đập mạnh xuống đất!

Khương Ly đã nói, cô ấy sẽ không cho Khương gia một lọ nước hoa nào, hôm nay, Khương Tuế Tuế sẽ hoàn thành di nguyện của cô nhỏ.

Khương Hề Hề dám bắt cóc cô, thì cô sẽ hủy hoại đi chai nước hoa này ở trước mặt của cô ấy!

Sắc mặt Khương Hề Hề thay đổi, cô ấy còn chưa kịp hét lên, thì mùi hương nồng nặc lan tỏa khắp nơi.

Khương Tuế Tuế lấy ra một chiếc bật lửa, một tiếng “răng rắc” và ngọn lửa bốc lên dữ dội.

Chiếc bật lửa bốc cháy được cô ném xuống nền nhà, trong tích tắc nước hoa khắp nền nhà bốc cháy.

Ngọn lửa bùng cháy nhanh chóng!

Mùi hương thay đổi xông vào mũi của mỗi một người, các khách mời ngửi thấy mùi hương và nhìn thấy những cảnh tượng kinh dị nhất trong cuộc đời này!

"Aaaaa! Đừng! Đừng qua đây!”

Khương Hề Hề nhìn thấy, hai mắt của Khương Tuế Tuế như hai hang máu, từng bước từng bước tiến đến phía cô ấy!

Cô ấy mất kiểm soát la hét, toàn bộ khuôn mặt méo mó, một phần mông bị bại liệt ngồi sụp dưới đất, tay chân co lại lùi về phía sau.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom