• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cô dâu chán nản gặp tình yêu đích thực (5 Viewers)

  • CHƯƠNG 173 GÃ TÓC VÀNG CŨNG RẤT XẢO QUYỆT

CHƯƠNG 173: GÃ TÓC VÀNG CŨNG RẤT XẢO QUYỆT

“Vậy là tốt rồi, Hạ Dụng, cậu phải kiên định lên. Nếu San San vẫn chưa kết hôn thì vẫn còn có hy vọng. Đừng quên là bọn cậu vẫn còn có một cậu con trai, vì thế cậu nhất định phải kiên định lên, kể cả có chồng sắp cưới thì cũng chẳng sao cả. So với ông bố ruột như cậu thì chồng sắp cưới chẳng qua cũng chỉ là tạm thời mà thôi.” Lăng Duy Khiết an ủi Hạ Dụng.

Thực ra cũng chẳng phải vì điều gì khác, chỉ là sợ anh ấy không kiềm chế nổi mà gây ra chuyện gì to tát.

“A Khiết, cậu không cần lo lắng đâu, tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, huống hồ San San bây giờ lại là phó giám đốc của hãng hàng không SEG, những chiêu dự định trước đây đều không dùng được nữa rồi.” Ý chí chiến đấu sục sôi, Hạ Dụng nói.

“Phó giám đốc hãng hàng không SEG? Công ty hàng không thuộc tập đoàn SEG của gia tộc Carlyle.” Hạ Dụng vừa dứt lời thì Lăng Duy Khiết lập tức tiếp lời, dường như anh cũng có chút hiểu biết về tập đoàn SEG.

“Ừ, A Khiết, cậu hiểu rõ về tập đoàn SEG à?” Hạ Dụng thấy vậy liền căng thẳng đáp.

“Không hẳn là hiểu rõ về tập đoàn SEG, nhưng có điều tôi và Wignera Tony Carlyle cũng xem như là bạn học, có cần tôi nghe ngóng tin tức giúp cậu không?” Lăng Duy Khiết chủ động nói.

Nghe vậy Hạ Dụng vô cùng ngạc nhiên vội hỏi: “Gì cơ? A Khiết, cậu quen Tony thật sao?”

Nếu A Khiết và Tony ấy quen biết nhau, vậy thì việc này càng dễ xử lý hơn rồi. Nói như vậy thì anh ấy cũng đỡ phần gọi điện thoại, trực tiếp để A Khiết gọi điện hẹn người đến, gã đấy nhất định sẽ đến.

“Tony mà cậu nói là Tony nào? Tony nhà Carlyle mà tôi quen cũng là Tony mà cậu nói sao?” Trái lại Lăng Duy Khiết sửng sốt trước vẻ mặt khoa trương của Hạ Dụng.

“Đúng, chính là cậu ta, A Khiết, cậu có thể hẹn cậu ta đến giúp tôi được không? Hiện tại cậu ta là chồng sắp cưới của San San, tôi..., A Khiết, hẹn cậu ta đến giúp tôi, tối nay....” Hạ Dụng nôn nóng nói.

Lần đầu tiên Lăng Duy Khiết trông thấy Hạ Dụng cuống cuồng đến vậy, bao năm quen nhau anh ấy luôn luôn thong thả ung dung, bất kể gặp phải chuyện gì anh ấy đều tỏ ra cao quý nhã nhặn. Xem ra trong lòng anh ấy, Hứa San San là duy nhất, đã vậy thì chuyện này anh nhất định sẽ giúp.

“Không thành vấn đề, có điều thực sự chưa từng nghe cậu ta nói đã đính hôn.” Nói rồi Lăng Duy Khiết lập tức lấy điện thoại ra.

“A Khiết, hẹn tối nay nhé, nhất định phải là tối nay.” Thấy Lăng Duy Khiết gọi điện thoại, Hạ Dụng cuống quít nói.

Nhận điện thoại và lời mời từ Lăng Duy Khiết, Tony lập tức đồng ý. Hạ Dụng xem xét thời gian, rồi họ hẹn nhau ở quán bar bên dưới khách sạn. Đối với cánh đàn ông mà nói thì không vấn đề gì, nhưng còn Khanh Khanh? Tắt điện thoại, Lăng Duy Khiết mới sực nhớ chỗ đó không thích hợp với Khanh Khanh.

“Tony bảo chúng ta đến quán bar đợi cậu ta trước, khi nào cậu ta đến thì gọi điện cho chúng ta.” Lăng Duy Khiết nói xong rồi nhìn Khanh Khanh: “Bà xã, anh xin lỗi, ban nãy lúc Tony nói anh chẳng nghĩ ngợi nhiều nên đồng ý mất rồi.”

“Không sao đâu ạ, hôm nay đi chơi cũng mệt rồi, em sẽ ngủ sớm, các anh đi là được rồi.” Khanh Khanh phóng khoáng nói.

Cô tin tưởng Lăng Duy Khiết, huống hồ lần này lại là giúp Hạ Dụng, đừng nói là quán bar, kể cả đi những chỗ không được lành mạnh thì cô cũng không ý kiến gì.

“Khanh Khanh, ngại quá, tối nay để em chịu thiệt rồi, tặng em chỗ hoa này, coi như---” Hạ Dụng vừa nói vừa cầm lấy chỗ hoa hồng mua lúc trước lên định tặng cho Khanh Khanh thì bị Lăng Duy Khiết giằng mất.

“Hì hì, Hạ Dụng, cậu tặng hoa gì cũng được, nhưng hoa hồng này chỉ có tôi mới có thể tặng, cho nên, đành lãng phí rồi.” Lăng Duy Khiết cầm bó hoa hồng đỏ ném thẳng về phía thùng rác.

“Lãng phí quá, kêu phục vụ đem lọ hoa rồi cắm để trong phòng cũng được mà.” Khanh Khanh có chút tiếc nuối nói.

“Bà xã, chỉ cần em thích thì mai anh mua cả một nhà hoa hồng cũng được.” Lăng Duy Khiết dùng một tay ôm chầm lấy Khanh Khanh, anh sến súa nói.

Một mình Khanh Khanh về phòng trước, còn Hạ Dụng vì chuyện gặp Tony tối nay mà anh ấy tỉ mỉ bàn với Lăng Duy Khiết để anh hiểu một chút đại khái về tình hình.

Sau đó hai người họ đi đến quán bar đợi tên Tony “tóc vàng” kia, thế nhưng tên kia thì lề mề quá sức, Lăng Duy Khiết và Hạ Dụng đợi từ 22 giờ mãi cho đến 23 giờ 45 phút cậu ta mới đến.

Đây quả là lần đầu tiên Hạ Dụng và Lăng Duy Khiết đợi người khác mà phải đợi lâu đến vậy.

“Cậu ta thật đúng là chẳng ra sao cả.” Hạ Dụng nhìn Lăng Duy Khiết rầu rĩ tắt điện thoại, nói.

“Hạ Dụng, lý trí lên chút nào, Tony hôm nay về chỗ bố cậu ta, đường hơi xa nên giờ mới đến được.” Lăng Duy Khiết quay ra giải thích cho sự thiếu kiên nhẫn của Hạ Dụng.

Không lâu sau Tony đến.

“Mr. Lăng, đã lâu không gặp.” Lăng Duy Khiết vừa mở cửa, Tony liền nhiệt tình ôm lấy anh.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp, thật sự xin lỗi nhé, muộn vậy rồi mà còn gọi cậu đến.” Lăng Duy Khiết mỉm cười mời Tony ngồi xuống.

“Lăng, cậu khách sáo quá, vị này là--- Ơ, anh chẳng phải là bố của Tiểu Diệp sao?” Hạ Dụng vẫn ngồi ở đó, Lăng Duy Khiết vốn định giới thiệu thế nhưng khi Tony nhìn thấy Hạ Dụng, cậu ta liền ngạc nhiên thốt lên.

“Chào cậu, tôi là Hạ Dụng, Tiểu Diệp đúng là con trai tôi.” Hạ Dụng tức giận ngùn ngụt, nhưng trước mặt người nước ngoài thì vẫn cần giữ phép lịch sự cơ bản, anh đưa tay ra, nói.

“Anh Hạ, anh có thể dạy tôi võ thuật Trung Quốc được không?” Không đợi Hạ Dụng lên tiếng, Tony đã hai mắt sáng rực ngồi đến bên cạnh anh ấy đồng thời chủ động hỏi.

Nhận ra Hạ Dụng có khá nhiều võ thuật, Lăng Duy Khiết nhìn vậy rồi cười, cũng chẳng ngắt lời nữa. Mục đích chính lần này là giúp đỡ Hạ Dụng, nếu họ đã trò chuyện được với nhau rồi thì anh cũng nên rút lui vậy.

“Carlyle này, dạy cậu võ công thì được, có điều người Trung quốc chúng tôi có một vài phép tắc, không biết là cậu có chấp nhận được không?” Thấy Tony chủ động như vậy, kế hoạch lên sẵn trước đều không dùng được nữa, Hạ Dụng quyết định đổi khía cạnh để moi thông tin từ Tony.

“Tôi biết chứ, tôn sư trọng đạo, chỉ cần thầy dạy tôi võ công thì như nào cũng được hết.” Tony như một đứa trẻ, phấn khích nói.

“Hẳn là cậu cũng biết Hạ Diệp là con trai của tôi và San San, cũng có nghĩa là San San là người phụ nữ của tôi, nhưng hiện tại cậu lại là chồng sắp cưới của San San, xét về vai lứa....”

Tony thay đổi sắc mặt, cười toe toét: “Tôi biết chứ, thầy còn yêu San San nữa đúng không?”

“Tony, thực ra mười năm trước, Hạ Dụng và Hứa San San đã từng tổ chức hôn lễ, có điều khi ấy bọn họ tuổi vẫn nhỏ, chưa đến độ tuổi kết hôn pháp luật quy định, vì thế mới chỉ tổ chức hôn lễ, cũng không có bất cứ ràng buộc pháp luật nào cả. Nếu như cậu thực sự muốn nhận Hạ Dụng làm thầy, vậy thì Hứa San San cũng trở thành “sư mẫu” của cậu; Thế nhưng hiện nay cô ấy lại là vợ sắp cưới của cậu, chuyện này hơi nhức đầu đây.”

Lăng Duy Khiết nhẹ nhàng giúp Hạ Dụng nói ra những lời anh ấy muốn nói.

“Ha ha ha--- Lăng, không phải vì chuyện này mà cậu gọi tôi đến đấy chứ? Hai người vì San San---” Ánh mắt xảo quyệt của Tony dừng lại trên người Hạ Dụng.

Cậu ta tuy là “Tây ngố” nhưng hoàn toàn không có nghĩa là IQ cậu ta thấp, trái lại, chỉ số IQ của cậu ta phải đến 180.

“Tony, cậu đoán không sai, là người ngoài cuộc, tôi cảm thấy Hứa San San vẫn yêu Hạ Dụng, nếu--- nếu tình yêu giữa cậu và Hứa San San---“

“Lăng, cho dù không có tôi, thì cũng có người con trai khác, nếu như San San thực sự bằng lòng tái hôn với anh ấy thì tuyệt nhiên tôi cũng sẽ không biến thành bất cứ trở ngại nào.” Tony giơ tay, cắt ngang không cho Lăng Duy Khiết nói tiếp.

Cậu ta cũng rất muốn nhận Hạ Dụng làm thầy, nhưng mặt khác, cậu ta cũng không thể phản bội San San, nếu như để Hứa San San biết được cậu ta bán đứng cô ấy thì cậu ta sẽ bị chết rất thảm thiết.

“Anh và San San có hôn ước thật sao?” Thấy bộ dạng không để tâm cho lắm của Tony, Hạ Dụng thầm thấy khả nghi bèn hỏi.

Tony cười xảo quyệt đáp: “Nếu như anh nói “có” thì cũng coi như là có, nhưng nếu San San không bằng lòng chấp nhận thì đương nhiên gia tộc Carlyle chúng tôi cũng không ép cô ấy rồi.”

“Tony, vậy rốt cuộc là có hay là không có đây?” Lăng Duy Khiết thay Hạ Dụng hỏi, ai bảo câu nói ấy của Tony mập mờ ba phải như vậy chứ!

“Anh Hạ, có thể anh không biết, mười năm về trước bố tôi sang Trung Quốc làm kinh doanh thì vừa hay cứu được San San. Theo như lời của bố tôi nói thì khi ấy San San dường như không còn chút sức sống nào, cô ấy mê man suốt ba ngày rồi mới tỉnh. Sau khi tỉnh dậy thì hỏi bất cứ cái gì cô ấy cũng không chịu trả lời, hơn nữa trên người lại không có bất cứ giấy tờ tùy thân gì. Sau đó bố tôi ngỏ ý hỏi cô ấy có muốn đi Mỹ không thì cô ấy mới chịu hé miệng, thế rồi bố tôi đưa cô ấy về Mỹ, cô ấy trở thành một thành viên của gia đình Carlyle chúng tôi. Sau khi đến Mỹ, San San mới phát hiện cô ấy đã có thai, nhưng nước chúng tôi là nước dân chủ nên mọi chuyện đều do San San tự quyết định. Tất nhiên sau đó San San đã quyết định sinh đứa bé – chính là Hạ Diệp bây giờ. Để tránh những lời ra tiếng vào không tốt với San San, bố tôi đã nhận San San làm con gái nuôi, vì vậy mà Hạ Diệp cũng trở thành con cháu nhà Carlyle chúng tôi….” Tony tỉ mỉ kể lại, thậm chí còn kể đến hôm ước của cậu ta và San San.

“Sau đó, San San đi học lại, khi đang học đại học cô ấy vào làm trong tập đoàn SEG, cô ấy làm việc rất tốt, rất nỗ lực. Khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi có ngỏ ý hỏi San San có bằng lòng trở thành một thành viên của dòng họ Carlyle hay không thì cô ấy đồng ý. Cô ấy nói nếu như đến khi tôi 35 tuổi mà vẫn chưa gặp được người con gái mà tôi thích thì cô ấy sẽ lấy tôi.” Nói đến đây Tony có vẻ không vui, trái lại cậu ta có vẻ bất lực hơn.

“Thì ra là vậy, cho nên hôn ước của hai người cứ thế mà có, cũng có nghĩa là trước khi cậu 35 tuổi mà gặp được người con gái cậu thích thì hôn ước này không có hiệu lực nữa?” Lăng Duy Khiết vui thay cho Hạ Dụng, nhưng mà Tony năm nay mới 30 tuổi, đợi đến 35 tuổi còn xa, cũng có nghĩa là nếu trong năm năm này Tony không gặp được người con gái mà cậu ta thích hoặc không muốn kết hôn thì San San và Hạ Dụng cũng không có cơ hội.

Người Trung Quốc rất coi trọng ơn cứu mạng, coi đó như đạo “uống nước nhớ nguồn”. Với tình huống của Hứa San San, bố Tony là ân nhân cứ mạng cô ấy và cô ấy cũng sẽ dốc hết khả năng có thể để báo đáp, chỉ cần là điều kiện họ đưa ra thì e là San San sẽ không từ chối. Nghĩ đến đây anh không khỏi cảm thông với Hạ Dụng.

Lăng Duy Khiết cực kỳ may mắn, tuy Khanh Khanh cũng bị nhận nuôi nhưng Thẩm gia lại coi cô như con gái ruột. Nếu Thẩm gia cũng giống như gia tộc Carlyle, nếu Khanh Khanh và Thẩm Hạo Triết cũng đính hôn thì coi như đời anh “xong” rồi. Nếu như không gặp được Khanh Khanh thì có lẽ anh sẽ cô đơn cả đời chứ đừng nói đến còn có hai đứa con đáng yêu nữa, nghĩ vậy mà anh muốn nhanh chóng trở về với Khanh Khanh quá!

“Hạ Dụng, Tony, hai người cứ tiếp tục trò chuyện nhé, tôi về trước đây.” Nghĩ rồi Lăng Duy Khiết nói.

Hạ Dụng giơ tay ra hiệu đồng ý, Tony tuy cảm thấy khó hiểu nhưng lại không hỏi nguyên nhân, dù sao người cậu ta muốn tìm là Hạ Dụng, có Hạ Dụng ở đây là được rồi.

“Anh Hạ, Lăng vẫn còn chuyện khác à?” Saukhi Lăng Duy Khiết đi khỏi, Tony mới hỏi.

“Chỉ là cậu ấy nghe chuyện của San San mà nhớ tới vợ cậu ấy nên lập tức về với vợ cậu ấy thôi.” Hạ Dụng lắc lư ly rượu trong tay, lúc này quả đúng là không nói lên nổi mùi vị gì nữa, vui mừng nhưng cũng khó xử. Với tâm tính của San San, nếu một ngày nào đó gã tóc vàng này không cưới cô, cho dù tình cảm gữa San San và anh sâu đậm đến đâu thì cô cũng sẽ không đồng ý lấy anh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom