• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cô Ấy Là Bạch Nguyệt Quang Của Tôi (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Hệ thống học bá toàn năng

Vào sáng sớm, tại lớp 7 của trường học đứng đầu ở miền Bắc Giang Tô! Ánh nắng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng học.

“Ôi, nguy hiểm thay, cao thay. Đường Thục khó khăn hơn lên trời xanh…”

“Say sưa nhìn kiếm, mơ về…”

*trong bài thơ ‘Thục đạo nan’ của Lý Bạch

“……”

“…”

8 giờ sáng, ở các phòng học của Bắc Giang Tô truyền đến những thanh âm đọc sách vang vọng, trường học nào cũng đều có thời gian đọc sách buổi sáng, đây gần như là thông lệ của toàn bộ học viện Hoa Hạ. Một trường học không có thời gian đọc sách buổi sáng thì đều là những trường học không hoàn chỉnh!

Tần Minh nằm bò trên bàn, nghe những tiếng đọc sách ồn ào không khỏi nhíu mày, chán ghét chậm chạp ngẩng đầu lên.

Tuy nhiên, tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt khiến anh lập tức choáng váng.

“Lớp học, đọc sách sớm, wtf, đây là đâu?” Tần Minh sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại.

Làm thế quái nào mà anh biết tại sao vừa mở mắt ra bản thân lại xuất hiện ở một lớp học mà xung quanh toàn là những bạn học xa lạ. Trên bảng có vài chữ cái màu đỏ đếm ngược kỳ thi đại học đếm ngược còn 300 ngày!

Đột nhiên trong đầu anh chấn động, một đoạn ký ức dần hiện ra. Còn nhớ buổi tối ngày hôm qua, Tần Minh cùng vài anh em đang loạng choạng về nhà sau khi uống rượu. Sau đó… Hai chiếc xe chở hàng bị mất lái lao thằng về phía anh. Khi mở mắt ra lần nữa thì anh đã đến thế giới này rồi.

Ở đây, mọi thứ đều tương tự như ở kiếp trước, những kiến thức mà học sinh được học cũng không khác lắm. Trường mà Tần Minh học là Hoa Hạ, trường trung học số 1 ở thành phố Tô Bắc, tỷ lệ nhập học đứng đầu thành phố Tô Bắc. Mỗi năm đều có 15, 16 học sinh thi đỗ vào Thanh Hoa, Bắc Đại. Nhưng mà, tất cả những điều này đều không có chút liên quan gì đến Tần Minh. Bởi vì anh là một tên đội sổ hàng thật giá thật! Bài thi thứ 105, Tần Minh đạt được 60 điểm đã là sự phát huy phi thường rồi.

Có thể nói, khắp cả người Tần Minh ngoài có ngoại hình đẹp trai thì không còn một ưu điểm nào khác. Tuy rằng trường số 1 Tô Bắc không có cái gì gọi là bảng xếp hạng nhan sắc, nhưng mọi người đều công nhận Tần Minh chính là nam khôi đứng đầu toàn trường.

*校草:nam khôi chỉ những nam sinh đẹp trai nhất trường. 校花: chỉ hoa khôi.

Cao 1m85, thân hình cường tráng, cơ bụng 6 múi săn chắc. Với gương mặt đó, đường nét rõ ràng, lông mày kiếm sắc sảo, đến cả những nam chính trên truyền hình cũng không thể so được với anh. Hơn hai năm qua, Tần Minh nhận được không dưới 1000 bức thư tình, trung bình mỗi ngày đều có hai, ba bức thư được gửi đến.

“Ting, hệ thống hiện đang hồi phục năng lượng.

……

Hồi phục năng lượng thành công.

Máy chủ: Tần Minh

Chiều cao: 185

Thể lực: 90

Ngoại hình: 97

Kỹ năng hiện có:

Ngữ văn (Cấp 1: 0/500)

Toán học (Cấp 1: 0/500)

Tiếng anh (Cấp 1: 0/500)

Vật lý (Cấp 1: 0/500)

Hoá học (Cấp 1: 0/500)

Sinh học (Cấp 1: 0/500)

……

Kỹ năng nấu nướng (Cấp 1: 0/500)

Bóng rổ (Cấp 1: 0/500)

Tổng cộng: 0

………”

Nhìn thấy màn hình ánh sáng đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến Tần Minh giật mình. Đây… không lẽ đây chính là hệ thống trong lời đồn!?

“Ting, chúc mừng máy chủ đã kích hoạt hệ thống học bá toàn năng! Hệ thống nay có thể giúp máy chủ trở thànnh một học bá hoàn hảo!”

“Hả, học bá toàn năng?” Tần Minh trợn tròn mắt, chăm chú nhìn vào số liệu trên màn hình ánh sáng.

“Các cấp bậc của máy chủ được chia từ 1-7 cấp. Nếu như máy chủ muốn có thể thông qua điểm số để nâng cấp kỹ năng. Các điểm số được nhận thông qua học tập hàng ngày, xếp hạng trong các kỳ thi quan trọng hoặc thực hiện nhiệm vụ do hệ thống đưa ra!”

“Ting, chúc mừng máy chủ nhận được gói quà người mới, cậu có muốn nhận không?”

“Nhận!” Tần Minh thầm nghĩ trong lòng không có chút do dự nào.

“Ting, chúc mừng máy chủ nhận được ‘Ngoại hình +2’, ‘Điểm số +500’!”

Trong chốc lát, đột nhiên Tần Minh cảm thấy cơ thể mình có chút khác thường, cảm giác này không thể tả rõ nhưng đều rất chân thật!Có vẻ như khí chất toàn thân có chút biến đổi. Khi Tần Minh đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bỗng nhiên cảm thấy có người đang chọc chọc vào cánh tay mình.

Tần Minh sửng sốt, ngay lập tức hoàn hồn, đập vào mắt anh là một gương mặt xinh đẹp. Cô gái trước mắt có một mái tóc đen nhánh, tuy đang mặc bộ đồ đồng phục bình thường nhưng cũng không thể che lấp đi vẻ đẹp của cô. Hai câu ‘chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn’ cũng khó có thể diễn tả hết vẻ đẹp của cô. Ngay cả những nữ minh tinh đã trang điểm kĩ càng ở kiếp trước ở trước mặt cô cũng chỉ được có vậy. Chỉ có hai từ: thanh khiết!

“Ừm, Tần Minh, cậu không sao chứ, mới sáng sớm mà cậu đã hồn vía lên mây vậy, có phải bị bệnh rồi không?”

Diệp An lo lắng nhìn Tần Minh, mới sáng sớm đã thấy khuôn mặt nhợt nhạt thất thần của anh, còn cho rằng anh bị bệnh rồi.Tần Minh ngây người một chút, cô gái trước mặt này lại quen biết với anh.

Diệp An là người cùng anh lớn lên, cha của hai người cũng là bạn thân chơi chung từ nhỏ đến lớn, sau này họ thi vào trường đại học khác nhau nhưng đều ở chung một thành phố, vì vậy quan hệ của hai người vẫn luôn thân thiết, tiếp theo sau đó lại cùng mua nhà ở một tiểu khu. Mà từ nhỏ hai người Tần Minh và Diệp An đều cùng lớn lên ở một khu, từ tiểu học đến trung học, bây giờ là cấp 3, hai người đã làm bạn học suốt 12 năm. Mỗi ngày đều cùng nhau lên lớp, vì vậy cả hai đều hiểu quá rõ đối phương rồi. Chỉ có điều, bình thường Tần Minh đều bận rộn lên mạng chơi game, vì vậy nên ngày thường anh cùng Diệp An vẫn coi nhau như anh em vậy! Quan trọng nhất Diệp An là nhân vật được chú ý nhất của trường số 1 Tô Bắc. Sở dĩ nói như vậy vì suốt ba năm học, cô ấy đều là người đứng thứ nhất toàn trường, lại thêm tướng mạo xinh đẹp, thật không quá khi nói những người theo đuổi cô không có giới hạn!

Tần Minh kéo khoé miệng nhếch lên một nụ cười, nói đùa: “Tớ nói này bạn học Diệp An thân yêu, cậu nhìn chằm chằm tớ cả buổi rồi, chắc không phải thích tớ đó chứ?”

Hả ???

Diệp An lập giương to đôi mắt, ngượng ngùng nói không nên lời. “Muốn…muốn chết à, có quỷ…quỷ mới thích cậu!”Khuôn mặt Diệp An đỏ bừng, bàn tay nhỏ đánh Tần Minh một cái.

Tần Minh cười mỉm, nhích gần lại chăm chú nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Diệp An, đột nhiên cười toe toét: “Vậy sao, thế…tại sao mặt cậu lại đỏ thế này.”

Tần Minh sờ sờ cằm, cười lưu manh nói. “Tớ..chính là muốn.. muốn cậu quản.”

Diệp An đẩy Tần Minh ra xa, nhưng sau khi ánh mắt lướt qua khuôn mặt anh, gương mặt đỏ bừng của cô lại càng đỏ hơn.

Sao…sao lại cảm thấy tên Tần Minh này lại càng đẹp trai hơn rồi. Từng cái nhíu mày, từng nụ cười đó vậy mà khiến cho trong lòng Diệp An cảm thấy dao động.

Trời ạ, cái tên tra nam đáng chết này, khí chất đó thật là làm người ta muốn chết mà! Diệp An sững sờ, trong đầu đột nhiên xuất hiện những thứ kỳ quái. Nhìn thấy một màn này, Tần Minh khẽ cười, ghé sát bên tai Diệp An nói nhỏ: “Này, đừng nhìn nữa, giáo viên đến rồi.”

Hơi thở ấm áp của Tần Minh khiến Diệp An có chút mơ hồ. Nhưng là một học sinh ngoan, khi nghe được hai chữ ‘giáo viên’ Diệp An lập tức phản ứng lại. Cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn bục giảng bày ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Giáo viên?

Giáo viên cái quỷ gì!!

“Cậu…cậu lừa tớ, Tần Minh!!!”

Diệp An nắm chặt bàn tay nhỏ thành nắm đấm, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn Tần Minh. Cái tên chết tiệt này, thế mà lại dám lừa mình! Đúng là càng ngày càng to gan. Đúng là tên thiếu đánh mà!

Nhìn dáng vẻ tức giận của Diệp An, Tần Minh lập tức cảm thấy vui vẻ. “Ha ha ha, Diệp An, cậu làm tớ buồn cười chết mất.”

Trêu chọc thanh mai trúc mã như vậy mới thú vị chứ. Nhưng mà…chẳng mấy chốc Tần Minh liền cảm nhận được niềm vui hoá bi thương là như thế nào!

“ĐM, Diệp An cậu tuổi chó à, sao lại cắn tớ.”Trên cánh tay Tần Minh hiện lên một vết cắn tím đậm, đau đến nhăn nhó mặt lại.

“Hứ, Tần Minh thối tha, ai kêu dám lừa tớ.”Diệp An ngẩng cao đầu nhỏ đáng yêu lên, giống như đang báo thù.

À đây…

“Thôi được, tớ sai rồi, lần sau vẫn dám!”

“???”
Chương 2: Học hành?

Sau khi thời gian đọc bài sớm kết thúc, Diệp An nằm dài trên mặt bàn nghỉ ngơi. Ánh nắng bên của sổ hắt lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, như tràn ngập ánh sáng lấp lánh. Đẹp, đẹp đến mữ không thể tả được!

Tần Minh nhìn khuôn mặt cô nhẹ nhàng cười, nhất thời không cưỡng lại được. Những hình ảnh trước kia của Tần Minh và Diệp An cùng nhau trải qua không ngừng hiện lên trong đầu anh. Từng cảnh từng cảnh, như thể chính anh đã trải qua. Anh nhìn dáng vẻ Diệp An đang say sưa ngủ trong lòng liền quyết định, một cô gái tốt như vậy anh nên dùng cả đời này để che chở. Chỉ có điều, với thành tích của Diệp An, chắc chắn sau này cô sẽ lựa chọn những trường đại học đứng đầu như Thanh Hoa, Bắc Đại.

Còn Tần Minh, nói thật thì với cái thành tích như hiện giờ, đừng nói đến Thanh Hoa Bắc Đại, ngay cả những trường chính quy bình thường cũng khó mà đỗ được.

“Ít nhất sau này cũng phải cùng đỗ vào một trường!” Tần Minh thu lại tầm mắt đặt vào quyển sách toán học trước mặt, ánh mắt dần trở nên kiên định.

May mắn thay vẫn còn hệ thống của anh, tất cả mọi thứ đều chưa muộn!

“Tập hợp là… một tập hợp con, tập số thực…”

“Chúc mừng máy chủ học toán học, +1 điểm”

“Chúc mừng máy chủ học toán học, +1 điểm”

“Chúc mừng máy chủ học toán học, +1 điểm”

“……”

“…”

Ánh mắt Tần Minh không ngừng quét trên quyển sách toán học. Mà anh không có một chút mệt mỏi nào, ngược lại càng xem lại càng hứng thú. Bởi vì trong đầu anh, số điểm không ngừng tăng lên, điều này cũng khiến anh nhìn thấy được hy vọng, càng ngày càng có hứng thú học, đầu óc không ngừng quay cuồng.

Hai mươi phút sau! Diệp An tỉnh lại từ trên bàn, đang định giơ tay ra vươn vai ánh mắt chợt loé lên, nhìn thấy Tần Minh đang học bài. Diệp An đột nhiên há to miệng, kinh ngạc nói: “Không…không phải chứ, tớ không nhìn lầm đó chứ, Tần Minh, vậy mà cậu lại bắt đầu học hành rồi!?”

Trời ơi, thượng đế ơi! Cái thế giới này bị làm sao vậy? Tần Minh vậy mà lại đi học bài? Đây… sao có thể chứ?

Diệp An đã cùng Tần Minh trải qua mười mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy học hành nghiêm túc như thế này. Cái người con trai chỉ dựa vào nhan sắc, không dựa vào học hành này vậy mà bắt đầu học hành rồi.

OH MY GOD!

Diệp An dụi dụi đôi mắt mình, tràn đầy dáng vẻ ngờ vực.

Cậu bạn mập mạp mặc chiếc áo khoác màu vàng ngồi trước mặt Tần Minh quay lại. Cậu ta ngơ ngác nhìn quyển sách toán trên bàn Tần Minh, lại nhìn dáng vẻ Tần Minh đang chăm chú học, nuốt nước bọt.

“Không…không phải chứ, anh Minh, anh thực sự bắt đầu học rồi sao?”

Cậu bạn mập mạp mặc áo khoác vàng đó là Tiết Tiểu Dũng, là học sinh xếp thứ hai từ dưới lên của lớp 12-7 này, thành tích tốt hơn Tần Minh một chút xíuuuu.

Khi cậu ta nhìn thấy Tần Minh đột nhiên bắt đầu học hành cẩn thận, Tiết Tiểu Dũng có chút hoảng hốt. Người xếp hạng nhất từ dưới lên đã bắt đầu học hành rồi, với tư cách là người xếp hạng thứ 2 từ dưới lên, trong lòng Tiết Tiểu Dũng cũng vậy mà xuất hiện chút khủng hoảng nhàn nhạt. Trước đây điều này là điều tuyệt đối không thể!

Tàn Minh liếc mắt nhìn cậu ta: “Tôi muốn bỏ ác theo thiện không được à!”

Bỏ ác theo thiện – Tần Minh? Đây là đang chọc cười hay sao! Tiết Tiểu Dũng và Diệp An nhìn nhau, dường như cảm thấy sáng nay đã xảy ra chuyện gì đó kỳ dị.

Tần Minh chán ghét nhìn cả hai người: “Bạn học Diệp An, bạn học Tiết Tiểu Dũng, làm ơn đừng quấy rầy một học sinh ngoan đang học bài nữa.”

VL, học sinh ngoan?

Suýt chút nữa Tiết Tiểu Dũng đã cười thành tiếng lợn rồi. Học sinh ngoan trốn học lên mạng chơi game?

Hiểu rồi, hiểu rồi! Tiết Tiểu Dũng đưa cho Tần Minh ánh mắt ‘hiểu rồi’, cười hihi nói: “Yên tâm đi anh Minh, em hiểu, hôm nay tan học vẫn là quán net Thành Nam, chỗ cũ đúng không.”

Diệp An trừng mắt nhìn Tiết Tiểu Dũng một cái, giọng điệu không có ý tốt nói: “Tiết Tiểu Dũng, cậu có thể tự mình đi, đừng lôi kéo Tần Minh, nếu không tớ báo cho cô biết cậu lên mạng.”

A đây… Tiết Tiểu Dũng bối rối. Đúng là oan uổng mà, rõ ràng mỗi lần đều là anh Minh đưa tớ đi. Nhưng mà, tình thế mạnh hơn người, cậu ta cũng không dám nói lại. Tần Minh cười một tiếng, lắc lắc đầu bất lực, lại cúi đầu xuống, chăm chú đọc sách toán.

“Tần Minh, bên ngoài có người tìm cậu.” Lúc Tần Minh đang đọc sách, Hạ Lan bước đến.

Tần Minh có chút ngờ vực, bỏ quyển sách đang cầm trên tay xuống, quay đầu sang hỏi: “là ai tìm tôi vậy?”

Lời vừa dứt, từ ngoài cửa có một cô gái ăn mặc tươi sáng bước vào, cao tầm 1m65, dáng người không cao lắm, nhìn phong cách có vẻ nhẹ nhàng đáng yêu. Cô gái này mặc một chiếc váy dài liền thân in hoạ tiết ngọt ngào, gương mặt tinh xảo, trên môi còn bôi một lớp son tươi tắn, trông có vẻ như là một cô gái tinh tế.

Sau khi Mạc Vũ Đồng nhìn thấy Tần Minh hai mắt lập tức sáng lên như nhìn thấy thịt Đường Tăng vậy, mỉm cười chạy đến: “Anh Tần Minh, là em tìm anh.”

“Mạc Vũ Đồng?” Tần Minh sững sờ, dựa vào trí nhớ trong đầu mới có thể nhận ra thân phận của nữ sinh trước mặt. Mạc Vũ Đồng, lớp 11-3, là học muội của Tần Minh.

Tuy cô gái nhỏ này không xinh đẹp bằng Diệp An những cũng được coi là một cô gái xinh đẹp. Nếu như nói Diệp An có tính cách dịu dàng thì Mạc Vũ Đồng này hoàn toàn là một tiểu loli. Mà còn là một tiểu loli vừa giàu vừa xinh đẹp.

Tần Minh không biết nhiều về gia cảnh của cô nhưng được nghe các bạn học của mình kể lại. Nhà Mạc Vũ Đồng có thể coi là đứng thứ nhất thứ hai ở Tô Bắc, hình như cha cô là một doanh nhân lớn ở Tô Bắc, cụ thể làm gì thì không nhiều người biết, cũng không hỏi nhiều. Nhưng trong trường từng có người thấy tài xế nhà Mạc Vũ Đồng đưa cô đến trường bằng chiếc xe sang trọng mấy trăm vạn, mà nhãn hiệu xe có 5 chữ. Điều này cũng khiến nhiều người nuôi mơ mộng xa vời.

Là ngôi trường tốt nhất ở Tô Bắc, người có thể đến đây học đều là những người có tiền, nhưng so với Mạc Vũ Đồng vẫn có một khoảng cách. Vả lại, thêm cả ngoại hình của cô thì những nam sinh theo đuổi cô cũng không kém Diệp An.

Nhưng không biết vì sao, mặc dù có rất nhiều người theo đuổi Mạc Vũ Đồng nhưng cô bé này lại cứ đặc biệt yêu thích Tần Minh.

Từ hội thể thao lớp 11 đó, Mạc Vũ Đồng liền nhìn trúng Tần Minh. Từ hôm đó, cô liền tìm mọi cách tiếp xúc gần gũi với Tần Minh, lúc thì tặng đồ ăn, khi thì tặng nước uống. Nhưng có vẻ Tần Minh không có hứng thú với cô, vẫn luôn cố gắng cách xa cô.

Yêu đương?

Yêu cái búa ấy!

“Mạc học muội, em…đến tìm tôi có việc gì không?”

Mạc Vũ Đồng nhẹ nhàng cười, lấy từ trong lòng ra một hộp trà. “Anh Tần Minh, đây là trà người khác tặng cho cha em, rất quý đó, nghe nói 1 lạng giá sáu, bảy nghìn tệ, em biết anh thích uống trà nên cầm qua đây cho anh, anh thử xem!”

VL? Một lạng trà sáu, bảy nghìn tệ?

Hộp trà này ít nhất cũng một, hai cân nhỉ.

*1kg Trung Quốc bằng 1/2kg Việt Nam

Nói cách khác, hộp trà này đại khái khoảng mười mấy vạn?

???

Khoé miệng Tần Minh giật giật, mẹ nó, đây đúng là một loli cao cấp không biết khói bụi cuộc đời.
Chương 3: Trẻ người non dạ không biết quý cô là phú bà

Một hộp trà mười mấy vạn tệ, Tần Minh thật sự chưa từng uống qua. Anh cũng không dám uống, thứ này thật sự nóng bỏng miệng!

“Mạc…học muội Mạc, thứ đồ này quá đắt rồi, tôi thật sự không thể lấy, em mau cầm về đi.”

Mạc Vũ Đồng không hề quan tâm, làm nũng nói: “Anh Tần Minh, đây mới có mười mấy vạn, thật sự không đắt, đây thật sự là tâm ý của em, học trưởng, anh đừng từ chối có được không.”

“ĐM!”

Hai người nói chuyện chắc chắn không thể giấu được những người khác trong lớp. Khi nghe thấy câu Mạc Vũ Đồng nói, tâm trạng của mọi người sụp đổ rồi. Mười mấy vạn tệ mà còn không đắt?

“ĐM, mười mấy vạn tệ mà không đắt, tôi ngu cả người rồi!”

“Trời ơi, Mạc Vũ Đồng này thực sự là một phú bà đó.”

“Mẹ ơi, cái hộp trà này cả đời của tôi cũng không uống nổi.”

“Àii, trẻ người non dạ không biết quý cô là phú bà, còn cho rằng quý cô là một kẻ hư hỏng.”

Mọi người: “???”

Các người sai rồi!

Tần Minh nhất thời không bình tĩnh được, anh nhìn xuống dưới, thứ mà mình đang cầm vậy mà có giá hơn mười mấy vạn tệ!

Umm ~

Sao đột nhiên cảm thấy thứ đồ này đang nóng bỏng tay vậy?

“Không…không phải, phú bà Mạc, à, học muội Mạc, có lẽ suy nghĩ của chúng ta về việc đắt hay không có hơi khác nhau, đối với tôi thì món đồ này thật sự là vấn đề, tôi thật sự không thể nhận được. Vả lại hiện giờ tôi đã bỏ trà rồi, tôi không thích uống trà!”

“À!” Mạc Vũ Đồng chợt hiểu ra, vội nói: “Vậy anh Tần Minh cần gì, em sẽ mang từ nhà đến cho anh!”

Tần Minh: “…”

Tôi cần cái búa đó. Nhà cô ta là cái siêu thị bách hoá hay sao?

Cô gái nhỏ này thật sự ngây thơ, vả lại còn xinh đẹp, theo lý mà nói điều kiện thật sự không tồi. Nhưng Tần Minh thật không có chút cảm giác gì với cô.

Cả trái tim anh đều đặt lên người Diệp An. Một chân đạp hai thuyền? Không… chắc chắn là không thể! Anh cũng không phải một tên cặn bã!

Ngay khi anh định từ chối lần nữa, Diệp An trực tiếp cầm hộp trà trên tay Tần Minh sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất. “Vị học muội này, chúng ta cần phải học bài, xin đừng quấy rầy, cảm ơn.” Giọng nói đều đều lãnh đạm của Diệp An tràn ngập xung quanh.

Thế nhưng, Tần Minh có thể ngửi được trong không khí có chút dấm chua.

Mạc Vũ Đồng nhíu mày, cô ta biết tên của Diệp An, cũng biết cô ấy là thanh mai trúc mã của Tần Minh. Nhưng Mạc Vũ Đồng không hề sợ. Cùng lắm là cạnh tranh công bằng!

Mạc Vũ Đồng lạnh lùng khịt mũi, khinh khỉnh nói: “Tôi tìm anh Tần Minh, có liên quan gì đến chị.”

“Chuyện của Tần Minh chính là chuyện của tôi!”

Diệp An cũng không chịu thua kém, hai người lời qua tiếng lại nồng nặc mùi thuốc súng. Mà cái mùi thuốc súng này, nồng đậm nhưng lại rất thơm!

Tần Minh bị kẹp giữa hai người, âm thầm chịu đựng tất cả. Tần Minh ho khan hai cái sau đó lẳng lặng đứng qua bên cạnh Diệp An nói: “Cái đó.. học muội Mạc, thật ra vào tuần trước tôi đã cùng Diệp An xác lập mối quan hệ rồi, bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi, em nói đúng không An An.”

Nói xong, Tầm Minh ôm lấy Diệp An.

“A, đúng… đúng rồi, chính là như vậy, chúng…chúng tôi ở bên nhau từ tuần trước rồi.”

Mặt Diệp An đỏ bừng, nhưng lúc này cô cũng không thể vạch trần Tần Minh, chỉ có thể thuận theo lời anh nói.

“Không thể nào!!” Trong lòng Mạc Vũ Đồng có chút hốt hoảng. Anh Tần Minh mà cô hằng mong ước hoá ra lại là bạn trai của người khác? Nếu là người khác cô ta không hề lo lắng, những người đó không đẹp bằng cô ta, không nhiều tiền bằng cô ta. Nhưng nếu người đó là Diệp An thì cô ta cũng không có tự tin có thể so sánh với cô ấy.

Về nhan sắc, dù cô ta cũng xinh đẹp nhưng vẫn kém Diệp An một khoảng, thành tích học tập cũng cao hơn cô ta vả lại còn thân thiết với Tần Minh hơn cô ta.

“Không…không thể nào, đây tuyệt đối không thể nào!” Mạc Vũ Đồng vẫn không tin, mới qua bao lâu chứ, hai người họ làm sao có thể ở bên nhau rồi?

Nhưng Tần Minh hơi cúi người về phía trước, dùng tay phải nắm lấy tay của Diệp An, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó trực tiếp đặt đầu cô vào trong lồng ngực anh.

“Em xem, tôi không lừa em đúng không.”

Áp sát vào lồng ngực Tần Minh, lặng lẽ cảm nhận nhịp tim của anh giống như cả thế giới đều ngừng lại. Phải nói rằng, Tần Minh muốn dáng người có dáng người, muốn nhan sắc có nhan sắc, vậy nên khi dựa vào lồng ngực anh, Diệp An không ngờ lại có cảm giác an tâm.

Không sai, chính là loại cảm giác an toàn.

Tần Minh thản nhiên cười nói: “Sao rồi, tôi không lừa em đúng chứ, bây giờ Diệp An chính là bạn gái của tôi.”

Trong phút chốc, Mạc Vũ Đồng sững sờ. Không lẽ đây là sự thật? Anh Tần Minh thật sự đang cùng Diệp An ở bên nhau?

Tần Minh thuyết phục cô ta: “Học muội Vũ Đồng, chúng ta thật sự không thích hợp, tôi đã có Diệp An rồi, vậy giữa chúng ta càng không thể.”

Ánh mắt Mạc Vũ Đồng dần tối đi. Hoá ra… bản thân lại là một tên hề? Mạc Vũ Đồng cúi thấp đầu, đôi mắt lấp lánh ánh nước, trông thật đáng thương, cô ta lặng lặng nhặt hộp trà dưới đất lên, nhẹ nhàng rời khỏi.

Nhưng tên đang ăn dưa ở lớp 12-7 nhìn Tần Minh với một màn này trước mắt gần như há hốc mồm kinh ngạc. Tiết Tiểu Dũng nuốt nước miếng, có chút ghen tị nói: “Quả nhiên, trông đẹp trai thì có thể muốn làm gì thì làm, mẹ nó.”

Tần Minh thở dà nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi cô ta.

Anh cúi đầu nhìn xuống lưu luyến nhìn Diệp An vẫn đang dựa vào lồng ngực mình, xoa xoa mái tóc của cô, dịu dàng nói: “Có thoải mái không bạn học Diệp An?”

Giọng nói đầy từ tính của Tần Minh dường tràn ngập chiều chuộng, khiến cho người nghe cảm thấy thư giãn.

“Ừm~” Cũng không biết vì sao Diệp An không suy nghĩ liền trả lời như vậy, thuận theo tiếng lòng mình mà nói ra.

Thoải mái, đương nhiên là thoải mái. Nhưng cố vừa nói ra mới cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng không đợi cô nói, Tần Minh đã cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Nói cho cậu một bí mật.”

“Hả… cái gì?”

“Chính là… giáo viên còn ba giây nữa sẽ đến chiến trường, mời chuẩn bị tốt công tác chiến đấu.”

Hả???

Trong phút chốc, Diệp An bừng tỉnh. Chết tiệt, giáo viên đến rồi!? Cô vội vàng đẩy Tần Minh ra sau đó quan sát xung quanh, quả nhiên, giáo viên đã đến của lớp 6 rồi, trong chớp mắt sẽ tới đây.

Từ nhỏ cô đã làm một cô gái ngoan ngoãn, chắc chắn không dám đứng trước mặt thầy cô mà thể hiện tình cảm.

Phì, phì, phì! Thể hiện tình cảm cái búa. Tám chữ còn viết được! Diệp An hoảng hốt biểu diễn ảo thuật một giây để ngồi xuống cho Tần Minh xem, nhìn gương mặt bái phục của anh. Có lẽ các học sinh giỏi đều như vậy nhỉ.

Tần Minh nhìn Diệp An ngồi xuống với vẻ mặt hoảng hốt, khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng nóng bừng.

Khoé miệng anh bất giác nhếch lên một nụ cười, cúi đầu nói nhỏ bên tai Diệp An: “Vừa rồi cậu làm rất tốt, rất giống bạn gái của tớ.”

Diệp An nắm chặt bàn tay nhỏ lại, mặt trắng bệch liếc mắt nhìn anh. Cái đồ chết tiệt này lại lợi dụng cô. Nếu không phải giáo viên đang tới, thật muốn đánh cho cậu ta một trận.
Chương 4: Đánh cược

Tiết học đầu tiên của sáng nay là tiết Toán.

Đối với Tần Minh mà nói thì việc này chẳng khác gì nghe thiên thư.

Mấy công thức toán học đó cái nào cũng như là mã Morse, viết ra cũng không thành cái gì cả.

"Được rồi, các em, hôm nay chúng ta sẽ ôn tập về hàm số một chút..."

Thầy dạy Toán lớp 12/7 họ La, tên là La Quang Hán, khoảng ngoài 40 tuổi, có kiểu tóc rất đặc trưng của vùng Địa Trung Hải, trên người đang mặc một cái áo sơ mi đen và chiếc quần ngắn.

Cách ăn mặc này thật giản dị.

Nhưng mà, kiến thức căn bản của Tần Minh quá tệ để có thể nghe hiểu được, bèn dứt khoát bắt đầu tự mình lật xem sách Toán.

"Chúc mừng kí chủ học Toán, +1 điểm tích lũy"

"Chúc mừng kí chủ học Toán, +1 điểm tích lũy"

“…………………”

“………”

Tần Minh mang vẻ mặt tươi cười, đọc sách mà cũng có thể tăng điểm tích lũy, trong thời gian ngắn ngủi của tiết học, điểm tích lũy của mình lại từ từ tăng dần lên, thực sự là quá tuyệt!

Tuy nhiên, lúc đó, không khí trong lớp đột nhiên như bị đóng băng lại.

Thầy La Quang Hán ho một tiếng, vỗ mạnh vào bảng đen, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía Tần Minh.

"Tần Minh, đứng lên cho tôi!"

Tần Minh đang ngao du trong đại dương tri thức, nghe thấy lời này thì giật mình.

Ngẩng đầu lên thì thấy thầy La Quang Hán đang sát khí đằng đằng, anh chầm chậm đứng lên, khó hiểu hỏi:

"Thầy La, có chuyện gì vậy ạ?"

La Quang Hán giận dữ nói:

"Lên lớp không chịu nghe giảng, tự mình cúi đầu xuống đọc cái gì, đọc sách gì, đã vậy còn cười được nữa ư?"

Tần Minh bất chợt có chút sững sờ:

"Em... em đang đọc sách Toán ạ!"

"Sách Toán ư? Tôi đã đi dạy nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa từng thấy có học sinh nào đọc sách Toán mà lại vui vẻ như thế này."

Tần Minh: “…”

Tôi thực sự không nói nên lời.

La Quang Hán hừ lạnh một tiếng, nói:

"Cậu lên đây, nếu như có thể giải ra đáp án bài toán này thì chuyện hôm nay coi như bỏ qua, nhưng nếu không giải ra được đáp án, thì hãy gọi phụ huynh đến!"

Tần Minh "vâng" một tiếng, đang chuẩn bị đi lên thì đột nhiên Diệp An cẩn thận đặt vào tay anh một mảnh giấy nhỏ.

Cô hơi hé môi và khẽ nói:

"Đây là đáp án mà tớ giải ra, cẩn thận chút, đừng để bị thầy phát hiện đó."

Tần Minh nhìn vào mảnh giấy trong tay, khóe miệng cong lên.

Cô gái nhỏ này vậy mà lại quan tâm đến mình.

Nhưng mà...

Hiện tại anh đã không cần đến mấy thứ này, cho nên Tần Minh khẽ lắc đầu, không nói gì mà để mảnh giấy lại trên bàn Diệp An, sau đó đi lên không chút do dự.

Diệp An ngồi đó trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Nếu như bình thường thì Tần Minh sớm đã khóc lóc đội ơn rồi.

Lần này, cậu ta lại không những không cần mà còn tự một mình lên trên đó giải bài. 

   

Lẽ nào cậu ta thực sự nghĩ rằng tự đọc sách Toán mấy phút mà đã hiểu hết toàn bộ rồi ư?

"Nâng cấp môn Toán!"

"Ting, tiêu hao 500 điểm tích lũy.

Nâng cấp thành công!

Thuộc tính hiện tại:

Kí chủ: Tần Minh

Chiều cao: 185

Thể lực: 90

Nhan sắc: 99

Kỹ năng hiện có:

Ngữ văn (cấp 1 0/500)

Toán (cấp 2 0/1000)

Tiếng Anh (cấp 1 0/500)

Vật lý (cấp 1 0/500)

Hóa (cấp 1 0/500)

Sinh (cấp 1 0/500)

………

Kỹ năng nấu nướng (cấp 1 0/500)

Bóng rổ (cấp 2 0/1000)

Số điểm tích lũy hiện có : 322"

Sau khi Tần Minh nâng cấp xong, vẫn còn dư 322 điểm tích lũy.

Lúc nhìn lại bài toán trên bảng một lần nữa, gần như toàn bộ đều trở nên đơn giản hơn rồi.

Khóe miệng anh cong lên, vẻ mặt tươi cười điển trai ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn của các bạn nữ lớp 12/7.

Cộng thêm nhan sắc 99 điểm, thậm chí còn có một số học sinh nữ thích thú chảy cả nước miếng.

Tần Minh cầm lấy viên phấn trắng trên bàn giáo viên, bắt đầu viết sột soạt lên bảng.

"Hàm số bậc 2, trước tiên ta chia thành các trường hợp, khi a>0 ..., khi a
Chương 5: Về nhà

Xế chiều, ánh hoàng hôn rực rỡ bao trùm cả một khuôn viên trường, mọi ngóc ngách trong khuôn viên đều được khoác lên mình một tấm áo tuyệt đẹp. Trường Nhất Trung Tô Bắc là nơi Tần Minh bọn họ đến học ban ngày, không có học sinh nội trú. Học sinh trong lớp học lần lượt ra về, Diệp An thu dọn xong túi sách, chọc chọc cánh tay Tần Minh, tức giận nói: “Tần Minh xấu xa, có đi hay không, tớ nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không cùng tớ quay về, tớ sẽ nói với dì Lý cậu đi chơi net.”

Từ nhỏ đến lớn, cả hai người đều là người một nhà, mối quan hệ giữa hai gia đình cũng thân thiết không gì bằng, vì thế mỗi lần tan học, hai người họ đều cùng nhau về nhà. Chỉ có điều trước đó có một lần tan học Tần Minh đã bỏ lại Diệp An, đưa Tiết Tiểu Dũng đến quán net chơi game.

Con gái, làm gì có thích chơi game!

Vậy mà sau đó Diệp An lại đi mách tội với mẹ của Tần Minh, ngày hôm đó anh bị đánh cực kỳ thê thảm, da thịt nở hoa. Nghĩ lại đến lần đó, Tần Minh không khỏi rùng mình một cái.

“Này…này này, yên tâm, yên tâm, tớ đã ăn năn hối lỗi rồi, quyết định không đến tiệm net nữa.”

Diệp An thoả mãn gật gật đầu: “Ừm, thế còn tạm được, đi thôi, về nhà!”

“Được rồi!” Tần Minh cũng thu dọn xong túi sách, cùng Diệp An rồi khỏi trường.

……

Không qua bao lâu, hai người đã đến trước tiểu khu, nhà Tần Minh sống ở tầng 9, còn Diệp An sống ở tầng 5, cách nhau khoảng mười mấy mét. Đứng ở dưới lầu, Diệp An nhẹ nhàng cười, lộ rõ cặp răng hổ nhỏ nhắn.

“Vậy… tớ về trước đây, sáng mai gặp.”

“Ừm được, sáng mai gặp.”

Diệp An nhìn Tần Minh cứ cảm thấy hôm nay tên này có gì đó không đúng lắm, khiến người ta càng nhìn lại càng muốn nhìn nhiều hơn. Cái tên này hình như…lại càng đẹp trai hơn rồi.

Nghĩ lại cảnh hôm nay dựa vào lồng ngực của Tần Minh, hai gò má cô lại hơi nóng lên, trên mặt thoáng một tia ửng hồng. Dường như sợ Tần Minh nhận ra sự khác lạ của mình, Diệp An quay đầu chạy lên lầu mà không nói một lời. Tần Minh cũng không quá để ý, vẫy vẫy tay, nhìn Diệp An lên lầu rồi cũng quay người về hướng nhà mình.

Trong ký ức, cha của anh Tần Quảng Thành là một người thông minh, bao dung độ lượng. Trong những năm đầu, ông và cha Diệp An cùng học đại học ở thành phố khác, sau đó cùng trở về Tô Bắc thi công chức, rồi làm trưởng ban nhỏ cho một bộ phận của một cơ quan chính phủ.

Dễ tính, không kiêu ngạo, không mưu cầu thăng tiến, mối quan tâm duy nhất đều đặt trên người vợ con. Mà mọi chuyện trong nhà thường do mẹ Lý Tiểu Lệ quyết định, hai cha con đều ngầm hiểu.

“Cốc, cốc, cốc!”

“Đến đây đến đây.”

Lý Tiểu Lệ lau bàn tay đầy dầu lên tấm tạp dề, vội vàng từ phòng bếp đi ra, bước lớn đến mở cửa, nhìn thấy Tần Minh, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: “Thằng bé này, lại quên cầm chìa khoá rồi chứ gì, nhanh vào đi, mẹ nấu cơm gần xong rồi, đợi chút nữa ca con về là có thể ăn cơm rồi.”

“Ồ, vâng.”

Nói rồi, bà quay người trở lại phòng bếp tiếp tục bận rộn.

Tần Minh đóng cửa lại đi vào nhà, tất cả mọi thứ trước mắt đều rất quen thuộc. Nhà anh rộng khoảng 110m2, có ba phòng ngủ và một phòng khách, là một tiểu khu cũ nhưng được trang trí lại không tồi, nhìn rất đẹp và ấm áp.

Về đến phòng của mình, Tần Minh nằm liệt trên giường, trong đầu không ngừng nghĩ đến hệ thống đó.

“Mở bảng thuộc tính!”

Rất nhanh màn hình sáng xuất hiện trước mắt anh.

“Ting, đang mở ra

Máy chủ:Tần Minh

Chiều cao: 185

Thể lực: 90

Nhan sắc: 99

Kỹ năng sở hữu:

Ngữ văn (Cấp 1: 0/500)

Toán học (Cấp 1: 0/500)

Tiếng anh (Cấp 1: 0/500)

Vật lý (Cấp 1: 0/500)

Hoá học (Cấp 1: 0/500)

Sinh học (Cấp 1: 0/500)



Kỹ năng nấu nướng (Cấp 1: 0/500)

Bóng rổ (Cấp 1: 0/500)

Tổng điểm đang có: 654”

Học cả một ngày, điểm số của Tần Minh đã có hơn 600 điểm, chẳng bao lâu nữa, thành tích của anh có thể nâng cao rồi. “Không biết hệ thống này còn có chức năng nào khác không?”

Tần Minh tò mò chăm chú nhìn vào màn hình, trông giống như đứa trẻ con vừa phát hiện ra một thế giới mới vậy. Có thể hệ thống còn có những chức năng khác mà anh không biết, nhưng chắc chắn anh phải từ từ tìm hiểu.

“Tần Minh, cha con về rồi, mau ra ăn cơm đi.” Tần Minh bất giác đã nằm trên giường xem hơn nửa giờ, đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ gọi liền bật dậy nói: “Con đến đây.”

Ra ngoài cửa phòng đã thấy mẹ đang múc canh cho cha, nhìn Tần Minh bước tới liền cười nói: “Mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”

Tần Minh cười: “Được rồi mẹ, con đến ngay.”

Rửa tay xong, Tần Minh ngồi trên ghế chuẩn bị ăn cơm, Tần Quảng Thành đột nhiên đặt đũa xuống nói: “Cha nghe giáo viên của các con nói vừa mới bước vào lớp 12, áp lực rất nặng, có rất nhiều học sinh dễ dao động cảm xúc, con sao rồi, vẫn ổn đó chứ?”

Từ lớp 11 lên lớp 12 rất dễ dẫn đến những thay đổi về mặt tâm lý. Đây cũng là điều Tần Quảng Thành lo lắng nhất. Ông cũng biết rõ thành tích của Tần Minh, không thích học hành, tuy có lúc ông cũng rất đau đầu về chuyện này, nhưng cũng chỉ có thể để anh tuỳ ý.

Tần Minh làm động tác tay ok, cười cười nói: “Cha yên tâm đi, con sẽ học hành cẩn thận.”

“Ừ, vậy thì tốt.”

Tần Quảng Thành gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Một lúc sau khi ăn cơm xong, Tần Minh đi tắm rồi cũng quay trở lại phòng của mình. Anh nằm trên giường lật qua lật lại xem điện thoại, dường như thế giới này không có gì quá khác kiếp trước. Cũng có mấy app nổi tiếng mà mọi người đều biết như QQ, douyin, taobao… nhưng những nội dung cụ thể thì có chút khác biệt.

Chính vào lúc anh đang lăn lộn nghịch điện thoại thì đột nhiên nhận được một tin nhắn trên QQ .

Diệp An: “Đang làm gì đấy →_→”

Nhìn thấy tin nhắn của Diệp An gửi đến, khoé miệng Tần Minh hơi nhếch lên, cái cô gái nhỏ này. Vốn dĩ chuẩn bị trả lời đang nằm trên giường nhưng anh nghĩ lại, lại xoá mấy chữ đó đi, sau đó lại nhập lại vài chữ “đang…nhớ cậu đó (?w?)”

Một bên khác, Diệp An đang nằm bò trên giường bất ngờ nhìn thấy đoạn tin nhắn, lập tức giật nảy người, trên mặt dần hiện lên sắc hồng nhạt. Cái tên đàn ông thối tha này, không phải đang tán tỉnh mình đó chứ. Nếu là một người khác dám nói chuyện với cô như thế, Diệp An chắc chắn không do dự mà xoá bạn bè. Nhưng mà người gửi tin nhắn này lại là Tần Minh. Trong lòng cô không những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy có chút kỳ lạ. Khi trong đầu cô đang không ngừng đấu tranh thì điện thoại lại vang lên thông báo.

Tần Minh: “Tớ cảm thấy hôm nay cậu có chút kỳ lạ đó.”

Diệp An: “Kỳ lạ chỗ nào??”

Tần Minh: “Kỳ lạ chỗ… đáng yêu đó”

Diệp An: “⊙w⊙”

A cái nàyy!!!

Cái tên thối tha này cũng biết cách tán tỉnh đó chứ. Sao lại cảm thấy chính mình cũng có chút rung động vậy chứ. Không được, cần phải bình tĩnh lại !!!

Diệp An hít một hơi thật sâu thì đột nhiên điện thoại rung lên. “reng reng reng!” Tần Minh đang gọi video, mời bạn bắt máy hoặc không!

Diệp An chấp nhận không chút do dự. “Alo, sao tự nhiên lại gọi video cho tớ.” Diệp An bĩu môi nhìn Tần Minh đang nằm trên giường.

Tần Minh nằm bò trên giường nhìn cô gái xinh đẹp trong màn hìh kia cười nói: “Thì là muốn nhìn thấy cậu thôi.”

Diệp An: “Dừng dừng, mồm mép đàn ông toàn dối trá.”

Tần Minh: “Này này, những gì tớ nói đều là thật, cậu ăn cơm xong chưa?”

Diệp An: “Ừm, ăn xong rồi, vừa rồi mẹ tớ nấu thịt kho tàu đó, thơm ơi là thơm.”

Tần Minh: “Lâu lắm rồi tớ cũng chưa được ăn thịt kho tàu mà dì Cúc nấu, hôm khác tớ đến nhà cậu ăn chực 1 bữa, dù gì thì dì Cúc cũng nhớ tớ mà.”

Diệp An trợn mắt nhìn: “Hahaa, cậu nghĩ nhiều rồi!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom