• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cô ấy đã yêu (1 Viewer)

  • Chương 1-10

Năm 1990, mẹ tôi 16 tuổi, đẹp tựa như hoa, bà ấy vi không thể chịu nổi cuộc sống trong thôn nghèo, liền chạy trốn cùng với người bạn thanh mai trúc mã của mình là Đại Chùy.

Mãi sau này mới biết, Đại Chùy không phải vì muốn cùng mẹ trốn đến thành phố sống, mà vì muốn bản bà đi. Bản cho một tên đồ tể chuyên mổ heo. hiếp







Mẹ tôi không thể chống lại số phận, bị tên đồ tể kia cưỡng

Người đàn ông cưỡng hiếp bà ấy, chính là cha đẻ của tôi, nhưng trước giờ tôi không hề biết ông ấy mang họ gì, tên gì, vì sau khi cưỡng hiếp mẹ tôi liền bị kết án tù chung thân vì tội giết người.







Mẹ tôi năm 16 tuổi vẫn còn là 1 đứa trẻ, trong người chẳng có gì lại mang chiếc bụng bầu to, đến bước đường cùng chỉ có thể quay lại Đại Sơn.

Khi đó, tại Oa Lí Hương - Quảng Đông, người dân ghen ghét nhất là loại phụ nữ không giữ gìn trinh tiết, huống hồ mẹ tôi lại mang chiếc bụng bầu trở về.







Ông bà ngoại tôi oán trách mẹ tôi vì làm mất mặt gia đình, đuổi bà ấy cùng đứa con hoang trong bụng đi thật xa.

Lúc đó, mẹ tôi bị khinh thường, chửi rủa, quả thực không thể sống nổi, cuối cùng được một người đàn ông 30 tuổi có tiếng trong làng đón về, ông ấy tên là Tân Khổ (nghĩa là nghèo khó, vất vả ).







Nhà ông ấy nghèo như chính cái tên của mình, cả một đời làm côn đồ, thỉnh thoảng lại phát bệnh thần kinh, mỗi lần phát bệnh liên đánh mẹ tôi, không biết bao nhiều lần suýt đánh chết bà ấy rồi.

Năm 1992, mẹ tôi bị đánh tới mức bị sinh non và sinh ra tôi, đặt tên là Tân Sênh. Mẹ mong tôi có thể trở thành niềm hy vọng làm lại cuộc đời của bà ấy, nhưng từ khi sinh ra tôi luôn luôn ốm yếu bệnh tật, trong nhà còn chẳng có gì để ăn, tôi quả là phế vật, nhưng tôi không biết, tôi thực ra chẳng phải niềm hy vọng của mẹ, chỉ là sự sỉ nhục của bà







Từ đó, gia đình ba người nhà chúng tôi trở thành trò cười cho cả làng, thậm chí là cho cả Oa Lí Hương này.

Mẹ tôi nổi tiếng vì chuyện đi ngủ với đàn ông. Ngủ với đàn ông để đổi lấy tiền mang về liền bị bố tôi đánh cho thập tử nhất sinh, đánh xong ông ta cướp số tiền của mẹ đi cờ bạc, còn tôi, bị bọn họ truyền tai nhau, là thứ con hoang bị người đời nhổ







Năm 1998, mẹ tôi thực sự không thể nào tiếp tục chịu đựng chuỗi ngày như thế này, liền cùng một người đàn ông trong thôn bỏ trốn, từ đó đến giờ chưa một lần quay lại Người đàn ông đó rất giàu, nhưng đã rời bỏ gia đình và mang hết tiền bạc trong nhà chạy trốn. Cả làng đổ hết mọi lỗi lên đầu tôi, mẹ con tôi là một cặp hồ ly lắng Tại sao không chết sớm đi chứ, mọi họa trong cái làng này khiến tôi chẳng thể ngóc đầu

Bố tôi coi tôi như cái trong mắt ông ấy.







Chỉ hận không thể lột da, uống máu tôi.

Nhưng tôi còn quá nhỏ, chỉ có thể trốn trong căn lều tranh và bị đánh, khóc trong đau đớn, đó là quãng thời gian tôi khắc sâu vào tâm trí nhất, rằng bị ông ta đánh chết còn







Năm 2002, bệnh thần kinh của bố tôi ngày càng nghiêm trọng hơn, lúc ông ta nổi điên sẽ làm loạn cả làng cả xóm. Có một lần, ông ấy chạy tới nhà họ Lục và quậy phá, măng đàn bà nhà họ không biết quản đàn ông nhà mình, khiến mẹ tôi và người đàn ông ấy chạy trốn.

Nhà họ Lục vốn hận tôi và bố tôi đến thấu xương, bố tôi đập phá nhà họ nhưng không có tiền đền, liền để tôi lại gần Vốn dĩ là muốn tôi bị đày đọa và khinh rẻ.







Vợ ông Lục tên là Vương Hoa, có một người con trai lớn hơn tôi ba tuổi là Lục Trầm.

Vì mẹ tôi cùng người đàn ông nhà họ chạy trốn, nên họ hận tôi vô cùng, hận đến thấu xương.







Tôi phải bưng trà, đồ phân cho họ, hầu hạ họ từ cái ăn đến sinh hoạt hàng ngày, làm không nên hồn sẽ bị đánh, khi đó một bên tại của tôi bị Lục Trầm bạt cho gần điếc.

Đó là mùa đông năm 2004, tôi bưng nước rửa chân lên chỉ Lục Tràm.







Chỉ vi nước nóng, anh ta tung cước đạp vào mặt tôi, sau đó nhấn đầu tôi vào chậu nước nóng, nước nóng dội lên đầu tôi, da đầu bị nước nóng làm lợt hết ra.

Để tự bảo vệ bản thân, tôi ngôi sụp xuống chân tường, nhận đau không dám khóc thành tiếng, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Lục Trầm đang nhìn tôi chăm chăm, làm tôi cảm thấy rùng mình sợ. "Lết qua đây!”, anh ta ngồi trên giường, dùng đôi mắt hắn học nhìn tôi chăm chăm.







Tôi không dám cãi lời

Chịu đựng cơn đau, tôi cúi đầu và lết qua, trong tầm mắt của mình, khắp sàn lênh làng nước và chiếc chậu rửa chân bị lật, tôi sợ hãi run rẩy, lòng như chết lặng, có cảm giác tên Lục Trầm kia nhất định sẽ ép tôi liếm sạch đồng nước bẩn thỉu kia bằng không hàn sẽ đánh chết tôi.







Nhưng có lẽ tôi ngây thơ quá rồi, thay vì trách tôi, anh ta lại nói: “Quần áo đều ướt hết rồi kìa, cởi ra đi!".

Tôi thực sự không biết sao anh ta lại quan tâm tới tôi đến thế, nhất thời cảm thấy sững sở.







Đối mặt tôi có một vẻ đẹp mê hồn, trước đây vì tự ti nên chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, lúc này tôi tháng thốt ngẩng đầu, đôi mắt trong veo còn ngấn lệ, nhìn anh ta với dáng vẻ đáng thương.

Nhưng anh ta lại giận giữ với tôi, măng tôi là tiểu yêu tinh, mới tỷ tuổi mà đã học được cách dụ dỗ anh tal







Tên thiếu niên 15 tuổi ấy, cảm giác cơ thể hắn không thể chịu nổi nữa, không đợi tôi kịp phản ứng liên "giương nanh múa vuốt" nhào tới tôi như một con sói bị bỏ đói.

Cơ thể gầy gò và yếu ớt của tôi sợ hãi, không thể chống đỡ nổi sức mạnh của anh ta, lập tức bị anh ta ép xuống giường. Lục Trầm xẻ phăng chiếc áo hoa đã sờn, sau đó xẻ nốt chiếc quân bông của tôi.







Ảnh nền mở ảo phản chiếu đường nét cơ thể ghê rợn của anh ta. Trong bóng tối, không biết tại sao tôi lại bị kích thích bởi đôi mắt của anh ta, bắt đầu liều mạng phản kháng lại.

Tiếng gió đêm rít từng đợt đập vào cửa sổ, màn đêm đầy sự gian ác, bao trùm lên cái thế giới bị che giấu của tôi. “Đừng, đừng động vào người ta!".







Tôi bắt đầu gào khóc thảm thiết, không thể kìm nén được nỗi uất ức và sợ hãi, tôi cảm thấy bản thân hoàn toàn suy sụp.
Có lẽ tiếng khóc đã làm cho Vương Thủy Hoa tỉnh giấc, bà ta đập của thuỳnh thuych ở một căn phòng khác, kèm theo tiếng chửi rủa không ngớt. “Con nha đầu chết tiệt! Một con nợ! Mày còn khóc nữa tao sẽ đem mày cho chó ăn!".

Lục Trầm bịt chặt miệng tôi và ngăn không cho tôi kêu cứu thế nhưng tôi biết kể cả khi tôi kêu cứu thì cũng chẳng có ai đồng cảm với tôi.







Vương Thủy Hoa sẽ không quan tâm tôi sống chết ra sao, bà ta thậm chỉ có thể còn khuyến khích con trai hành hạ tôi, khiến tôi sống không bằng chết, bà ta càng vui sướng.

Lục Trầm lột sạch sẽ quần áo của tôi, nhiệt độ trong đêm đông khiến cơ thể tôi đông cứng, lạnh tê tái.







Dáng người cao gầy của anh ta đè lên người tôi, tay anh ta bắt đầu sở soạng khắp người và mon men đến quần lót của tôi, tôi không muốn anh ta chạm vào, tôi như phát điện chống cự không để anh ta đạt được mục đích, thế nhưng với thân hình gầy gò này, không có cách nào có thể chống lại anh ta.

Năm 6 tuổi, tôi cũng đã từng nhìn thấy cảnh bố tôi lột đồ của mẹ ra và đè bà ấy xuống một lúc lâu. Tư thế giống hệt như bây giờ, cũng là ánh mất kinh khủng ấy. Mẹ tôi cũng hét lên và chống cự, nhưng khi bố tôi kéo quân lên, dưới người mẹ là một vũng máu







Khuôn mặt bà ấy tái nhợt như một con ma và bà ấy không thể đi lại được. Đó là ký ức khủng khiếp nhất mà tôi bị ấn tượng hơn bất kỳ sự lạm dụng và đánh đập nào. Vì vậy, tôi không thể để Lục Trầm nghiền nát tôi, ngay cả khi tôi chết, tôi cũng không thể chết một cách thảm hại như vậy.

Tôi nối điên lên, căn vào tại Lục Trầm, anh ta hét lên đầu đớn, tuyệt vọng cổ kéo tôi ra, nhưng anh ta càng kéo, máu chảy ra càng nhiều







Anh ta không chịu nổi liền dữ dân tát tôi một cái, in hán lên mặt của tôi!

Tôi bị anh ta đánh, máu chảy ra từ tại và khỏe miệng, ta không nhớ lúc ấy đau đớn đến nhường nào, nhưng phần ký ức đau khổ này, cả đời này đều in hãn nơi đáy tim, không cách nào xóa nhòa.







Cải tát đó đã làm thủng màng nhĩ tại trái của tôi, thêm phần bị kích động và không được điều trị kịp thời, tại tôi kể từ đó không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào trong cuộc sống này nữa. “Đô lắng lợ! Ngươi dám căn ta! Ta sẽ đánh chết ngươi! Mẹ người là một con hồ ly tinh và người cũng vậy, bà da du do cha ta bỏ trốn, vì vậy người phải chấp nhận để ta chơi!”.

Anh ta tát tôi một cái vẫn chưa hả cơn thù hận. Anh ta tìm kiếm thứ gì đó để vụt tôi, "Tiện tì, đây là vì người nợ ta, hôm nay lão gia đây sẽ xử lý người. Ngươi trốn đi, cần ta đi này, xem người còn dám phản kháng nữa không"







Lục Trầm nghiến răng nghiến lợi mắng chửi, khuôn mặt non choẹt của tên thiếu niên có vết máu lần xuống, vẻ ngoài vô cùng dữ tợn, tôi biết nếu lúc này chấp nhận số phận thì kết quả đêm nay chỉ có thể nằm chờ chết.

Nhưng tôi không muốn chết, tôi vẫn chưa được sống một cuộc sống tử tế mà. Tôi không biết sức mạnh đến từ đâu trong cơ thể mình, tôi nhắm mắt, cầm lấy chiếc đèn pin nằm dưới người tôi, và vùng mạnh ra l "Am!".








Cùng với tiếng kêu rên, cả người Lục Trầm đổ sụp xuống người tối, dân dẫn lặng đi như một xác chết

Tôi rụt rè mở mắt ra và tuyệt vọng đẩy anh ta ra khỏi cơ thể minh. Tôi kinh hoàng khi thấy đầu anh ta dinh đầy máu. Khi đó, tôi còn quá nhỏ, tôi chỉ mới mười tuổi và còn chưa đi học. Lúc này, tôi đã sợ đến nỗi không dám di chuyển. Tôi đã giết người. Anh ta đã chết rồi Tôi vội vã rời khỏi giường, tôi phải đi ngay, tôi phải chạy khỏi đây, nếu không Vương Thủy Hoa phát hiện tôi đã giết con trai bà ta, bà ta chắc chắn sẽ đánh chết tôi.







Trước khi rời đi, tôi đã lục được một ít tiền riêng mà Lục Trầm giấu dưới gối. Nhân lúc Vương Thủy Hoa còn chưa tỉnh, tôi đã chạy trốn khỏi nhà họ Lục và trốn khỏi Oa Lí Hương, nơi mà cả đời này tôi không muốn quay lại nữa.

Đêm đó, mưa rất lớn. Tôi còn quá nhỏ nên vô cùng sợ hãi. Tôi sợ rằng Lục Trầm sẽ biến thành ma và đuổi theo tôi. Cơn mưa táp vào cơ thể nhỏ bé đang suy sụp của tôi, cảm giác như mất đi một nửa sinh mạng.







Nhưng đã chạy trốn rồi thì không còn đường lui, tôi chỉ có thể dũng cảm mà tiến về phía trước. Có lần tôi đã bí mật nghe được cuộc nói chuyện giữa

Vương Thủy Hoa và Lục Trầm. Họ nói rằng mẹ tôi và cha của







Lục Trầm đã chạy đến Quảng Châu.

Nhưng tôi cũng không thể đi tìm họ được, nếu cha của Lục Trầm biết rằng tôi đã giết con trai ông ta, ông ta chắc chắn sẽ không tha cho tôi. Lúc đó, tôi không hề có chút kiến thức nào về luật pháp cũng như y học. Tôi không biết rằng Lục Trầm là do tôi đánh ngất, cũng không biết nếu giết người thì sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý, và tôi càng không biết rằng hành động của mình chỉ là phòng vệ chính đáng. Tôi chỉ biết rằng tôi không thể để bản thân bị họ bắt lại, tôi không muốn quay về cái địa ngục ấy nữa.







Sấm chớp đùng đoàng, vang dội cả 1 vùng quê hoang dã, trên những con đường đồi núi vắng vẻ.

Cơn mưa dồn dập bắn vào bắp chân tôi, tại tôi ù đi và toàn thân đau nhói. Cả thế giới bằng nhiên im lặng và đáng sợ, tôi kiệt sức, ý thức dần mất đi đi và cuối cùng tôi bất tỉnh trong màn mưa trắng xóa







Trước khi ngất đi, hình như tôi thấy một chiếc xe hơi đèn sáng lóa đang rú ga lao về phía tôi...

Trong một khoảnh khác, tôi nghĩ rằng có lẽ sẽ phải đi theo Lục Trâm, chính Lục Trầm đã đến tìm và bắt tôi trả giá







Tỉnh lại, cứ ngỡ bản thân đang ở thiên đường. Bên dưới là một chiếc giường gỗ mà nếu xoay người sẽ đau thấu xương.

Tôi đang nằm trên một chiếc giường êm ái khó tin, mùi gỗ thông ngào ngạt, đập trên người là một tấm chăn siêu màu xanh da trời, trên đỉnh đầu là một mảng màu trắng xóa, chùm đèn sơn son thiếp vàng đang treo lơ lửng tỏa xuống từng tia sáng lấp lánh tràn ngập ánh mắt tôi. Tôi nghĩ, nếu sớm biết thiên đường thoải mái và đẹp như vậy, tôi sẽ chết sớm hơn. "Tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi thì mau ra khỏi nhà tôi ... giọng nói dễ nghe của một cậu bé tốt bụng vang, nghe như giai điệu dễ chịu khi ta gõ lên đồ sứ vậy.
Trước giờ tôi chưa bao giờ được nghe một giọng nói thuần khiết và thanh cao như vậy, ngay cả khi cậu ta lạnh lùng đuổi tôi đi, tôi cũng cảm thấy thật ấm áp.

Tôi từ trong chăn thò đầu ra, nhìn thấy chàng trai đang nói ấy, cậu ta đứng trước đầu giường cúi xuống nhìn tôi, mặt lộ rõ vẻ xem thường, trên khuôn mặt ấy viết rõ mồn một dòng chữ "hãy tránh xa ta ngàn vạn dặm”.







Có điều, dáng dấp cậu ta nhìn cũng ổn, cao cao gầy gầy, nước da trang nõn nà, ngũ quan có vẻ ngây ngô, non nớt nhưng dường như mỗi đường nét đều được ông trời gọt dũa cẩn thận. Cậu ta lạnh lùng nhìn tôi, khinh khinh: "Quê mùa! Đồ nhà quê”.

Cậu ta mắng chửi và coi thường tôi. Tôi biết rằng khuôn mặt vàng vọt, gầy gò của tôi rõ ràng là đã mười tuổi nhưng nhìn có vẻ không trưởng thành lãm. Thoạt nhìn, trồng tôi như con nợ chưa thấy thế giới bên ngoài bao giờ, là kẻ chẳng ai ưa thích noi.







Nhưng ít nhất, cậu ta cũng không động tay động chân đánh tôi. Ít nhất cũng là người tốt nhất tôi từng gặp.

Về sau tôi mới biết cậu ta tên là Đường Mạc Ninh, chỗ này không phải Thiên Đường, tôi cũng chưa chết, chính chủ của cậu ta - Đường Phú Quý đã cứu tôi.







Sau khi tôi ngất đi, chiếc xe lao tới phanh gấp trước mặt tôi chính là của Đường Phú Quý, ông ấy đã đưa tôi về. Tôi bị sốt cao và tại bị nhiễm trùng. Từ cõi chết được cứu về, Đường Phú Quý đưa tôi về thắng nhà của ông ấy ở Quảng Châu

Kể từ đó, tôi luôn coi Đường Phú Quý như một ân nhân cứu mạng. Ông ấy là người tốt nhất tôi từng gặp, nhưng tôi chưa nghĩ đến, chính nhờ Đường Phú Quý mà cuộc đời tôi đã sang một trang bí ẩn và đau khổ khác Mục đích của việc đưa tôi về không phải vì nhìn tôi đáng thương, mà ông ta coi tôi như đồ chơi để có thể làm bất cứ điều gì ông ta muốn







Đường Phú Quý khoảng ba mươi tuổi, ông ta trông giống như một ngôi sao lớn trong bức tranh năm mới. Ông ta rất cao và cường tráng, thân hình cao lớn, vạm vỡ, mặt đầy râu. Ông ta gọi tôi và Đường Mạc Ninh tới phòng khách, sau đó hỏi tôi đến từ đâu, gia đình có còn ai không?

Tôi cúi đầu tự ti, tay năm chặt chiếc áo khoác bông mới, thì thầm nói: "Tôi không biết.







Tôi chọn chạy trốn và quên đi quá khứ. Chỉ có cách này tôi mới có thể ở lại và không bị bắt giữ vì vụ việc của Lục Trâm.

Đường Mạc Ninh cười khẩy lạnh lùng, đôi tay và cặp chân dài của cậu ta dựa vào ghế sô pha, "Dối trá đừng nghĩ rằng giả bộ không biết gì thì có thể được ở lại". "Đường Mạc Ninh, ai cho phép cháu nói năng linh tinh", Đường Phú Quý nhíu mày cảnh cáo cậu ta, sau đó quay sang an ủi tôi: "Cô bé, đăng nào cũng chẳng còn nơi nào để đi, sau này ở cùng chủ và anh trai nhé? Đăng nào chú cũng không có con gái..."







Tôi kìm nén sự phấn khích trong lòng mình và liều lĩnh gật đâu.

Nhưng lúc này, Đường Mặc Ninh đột nhiên đứng dậy với khuôn mặt đen sầm lại, cậu ta lấy chân đá bàn trà trước mặt. Nước trà nóng mà Đường Phú Quý rót cho tôi bị cậu ta hất đổ. Cậu ta bước tới trước mặt Đường Phú Quý, gào lên và chỉ vào mặt tôi. "Có nó thì không có châu, có cháu thì không có nó Chủ liệu mà làm!", nói xong, cậu ta quyết liệt nhìn tôi bằng ánh mắt dọa dầm, rồi quay đầu bước đi.







Tức khác, toàn thân cậu ta tỏa ra một vầng sáng cực kỳ bá đạo, đó là một sự bài xích mãnh liệt đối với kẻ xâm nhập lãnh là tôi.

Tôi không dám họ he, động đậy. Tôi ngẩng đầu nhìn Đường Quý một cách đáng thương. Tôi sợ ông ấy sẽ đuổi tôi đi, nhưng Đường Phú Quý đã không làm điều đó. Thay vào đó, ông ta nhìn tôi và cúi xuống ôm lấy tôi, "Đừng sợ, nó không dám làm gì cháu đâu! Sau này cháu sẽ ngủ cùng Đường nhé . Tôi bối rối và cảm động, bàn tay nhỏ bất lực xiết chặt áo của chủ Đường, khóc rưng rức thành







Nỗi sợ hãi và uất ức mà tôi đã giữ trong lòng bao năm qua khiến tôi lúc này suy sụp vô cùng. Tôi thì thầm với Đường Phú Quý rằng tôi tên là Tân Sênh, và tôi đã chọn tin tưởng tin tưởng ông ấy vô điều kiện.

Tôi cảm thấy cái ôm của chủ Đường thật sự ấm áp và chắc chân như một ngọn núi cao, ông ấy có thể che chở tôi khỏi giống tổ cuộc đời ngoài kia.







Nhưng không lâu sau đó, bộ mặt thật của ông ta đã lộ ra Đường Phú Quý là một huấn luyện viên bơi lội cũng có chút danh tiếng và là giáo viên thể chất trong một trường học. Trong mắt tôi, anh ấy là người toàn năng vô đối, bởi vì có rất nhiều học sinh nữ gọi điện cho ông ấy mỗi ngày và bọn họ sẽ cùng nhau ra ngoài chơi thể thao.

Mỗi lần Đường Phú Quý đi tập thể dục với nữ sinh, ông ấy đều ăn mặc chỉn chu, sau đó sẽ ở ngoài cả đêm không về. Tôi luôn cảm thấy công việc của ông ấy thật vất vả, nhưng mỗi khi đi làm về, trông ông ấy có vẻ sảng khoái và không hề mệt mỏi. Vì vậy, tôi càng tôn sùng ông ta nhiều hơn.







Tôi nghĩ sau này mình sẽ tìm thấy một người đàn ông như thế, người có khả năng làm việc siêu hạng, không ngại khó khăn, sự nghiệp thành công và thậm chí có thể mang lại cho tôi cảm giác an toàn không gì địch nổi.

Trước khi cơ thể tôi hoàn toàn bình phục, tôi ngủ trong phòng của Đường Phú Quý, nhưng ông ta trước giờ chưa bao giờ về nhà ngủ cả. Đêm nào cũng chỉ có tôi và Đường Mạc Ninh ở nhà.







Ông ta mỗi lần về nhà đều đóng chặt cửa, không nói với tôi nửa lời. Vì vậy, tôi muốn nhân cơ hội này nịnh nọt Đường Mạc Ninh để cậu ấy không đuổi tôi đi, đừng ghét bỏ hay trốn tránh tối như một con rắn chui lủi như thế.

Vào một ngày, Đường Mạc Ninh từ trường mới về và ném cặp sách xuống đất ngay khi bước vào cửa. Tôi ngoan ngoãn đi tới giúp cậu ta nhặt nó lên. Như bình thường cậu ta chuẩn bị cởi giày, tôi nhanh chóng đặt đôi dép đi trong nhà dưới chân cậu ta, sau đó ngồi sụp xuống giúp cậu ta thảo dây giày.







Nhưng hãn vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức liên tối sầm lại, cặp mắt sâu, đen láy còn hơn cả mực kia.
Cậu ta cúi xuống, gạt tay tôi ra, "Tránh ra! Bản chết đi được!" giọt mồ hôi của chàng thiếu niên lần xuống sàn, cậu ta tự mình cởi giày ra, không thèm nhìn tôi và đi thẳng lên lầu. Nhưng tôi không thể để cậu ta đi như vậy được. Tôi ngôi sụp xuống và trực tiếp ôm lấy đùi cậu ta từ phía sau. Áp mặt vào gót chân của cậu ta, tôi nhẹ nhàng cầu xin. "Anh Mạc Ninh! Đừng đi vội được không, tôi có thể nấu ăn, có thể giặt quần áo, và tôi cũng có thể giúp anh dọn phòng, miễn sao anh để tôi ở lại đây và sai tôi làm việc gì cũng được. “Ai là anh mi! Thật là buồn nôn... cậu ta thẹn quá hoá giận, trừng mắt muốn đá tôi ra, khuôn mặt trắng nõn bông đỏ bừng lên, nhưng tôi vẫn cố chấp không chịu buông ra, tôi nghĩ cậu ta nhất định sẽ mui lòng, bởi vì trong mặt tôi Mạc Ninh không phải là người xấu.

Thấy tôi sống chết vẫn quấn chặt lấy, cậu ta không thể chịu nổi, cúi đầu xách tôi lên như một con gà nhỏ, sau đó mở cửa chính và ném tôi ra ngoài







Râm!

Tiếng đóng cửa vô tình, trước khi vào nhà, cậu ta còn đứng trên bậc thềm nhìn tôi nói: "Từ đâu tới thì cút về chỗ đó đi”. Tôi bị ngã suýt tiêu đời, đứng lên không nổi mà cũng không thế mở miệng ra nói được.







Không biết là ông trời muốn nhấn chìm bầu không khí, hay thực sự trùng hợp như vậy, một Quảng Châu đã rất lâu rồi không có lấy một giọt mưa, đêm hôm đó lại đột nhiên đổ cơn mưa rào.

Trong đêm mưa, tôi có quáp trước cửa nhà, ánh mắt leo lét trông vào căn phòng đang sáng đèn, mong chờ cánh cửa kia sẽ đột nhiên mở ra, cho tôi vào nhà. Nhưng cứ thế cho đến khi đèn tắt, cánh cửa kia không một lần mở ra. Tôi cảm thấy mình như đang bị bỏ rơi. Tuyệt vọng, đau đớn, sợ hãi và bất lực, tất cả những cảm xúc tiêu cực và bị quan đều từ từ tuồn ra. Tôi thầm thể trong lòng và tự nhủ, miễn là tôi có thể giữ được cuộc sống hiện tại của mình, miễn là tôi có thể sống trong một căn phòng ấm áp và thoải mái với những món ăn ngon, tôi có thể trả bất cứ giá nào! không biết rốt cuộc đã bao lâu, tôi cảm thấy càng lúc càng buồn ngủ, đầu tôi nặng trĩu, và tôi thậm chỉ nghĩ rằng bản thân mình sắp chết. Sau này có một lần vô tình nghe được câu chuyện của cô bé bán diêm. Tôi cảm thấy rằng đêm hôm đó của tôi thực sự rất giống cỏ bé ấy.







Có điều tôi nghĩ, tôi vẫn may mắn hơn cô bé ấy nhiều ít nhất là sau đó Đường Phú Quý cũng trở về, tuy là rất muộn nhưng ít nhất cũng trở về rồi.

Tôi nghĩ có lẽ đó là lòng thương xót của ông trời cho tôi. Đường Phú Quý bình thường đi đêm không biết bao giờ mới về đó, bỗng nhiên nửa đêm ngày hôm ấy, lại trở về trong tình trạng hơi say.







Thấy tôi cuộn tròn run rẩy trước cửa,Đường Phú Quý lo lăng. Ông ta cởi áo khoác và mặc cho tôi, hỏi: "Nói cho chú biết, sao cháu lại ở ngoài này, Mạc Ninh đâu?".

Có chút uất ức, tôi muốn tố giác, muốn nói với ông ấy rằng tôi bị Đường Mạc Ninh đuổi ra ngoài, nhưng tôi không dám Thực tế, tôi vẫn biết vị trí của mình ở đâu, tôi biết Đường Phú Quý sẽ không vì một đứa nhóc nhặt từ ngoài đường về mà đối xử không ra sao với cháu trai mình.







Vì thế, tôi chọn cách im lặng. Tôi giương mắt nhìn Đường Phú Quý, không nói gì cả, chỉ khóc thút thít và ôm chặt quần áo. Nhiều năm sau, mỗi khi nghĩ lại thời điểm đó, tôi vẫn cảm thấy hơi nực cười. Mặc dù lúc đó tôi không nghĩ đến việc thể hiện ra sự yếu đuổi, nhưng hành động đó đã âm thầm nói lên sự uất ức của tôi.

Thấy tôi không nói gì, Đường Phú Quý năm lấy tay tôi và bước vào nhà. Ngay khi bước vào, ông ta bắt đầu hét lên. "Đường Mạc Ninh! Cút ra đây cho ta! Xem cháu đã làm ra chuyện tốt gì đây?".







Có lẽ đã liệu trước được chuyện này, Đường Mạc Ninh văn chưa ngủ, chỉ là cậu ta tắt đèn, nằm trong phòng chờ

Đường Phú Quý còn chưa dứt lời, đèn liên bật lên, ánh mặt lạnh lùng của Đường Mạc Ninh lọt vào tầm mặt của tôi.







Đó là một cái nhìn đầy chết chóc, lạnh lùng như một lưỡi dao sắc nhọn “Cháu nói rồi, có nó thì không có cháu! Nhà này của cháu, đuổi người cháu ghét ra khỏi nhà thì có gì là sai?". không biết có phải vì muốn che đậy cảm xúc của mình không hay cậu ta thực sự muốn phớt lờ chúng tôi. Nói xong, Đường Mạc Ninh quay đầu đi thẳng lên lầu “Mạc Ninh, đứng lại cho chú!".

Đường Phú Quý bị men say làm kích động, tâm trạng của ông ta có vẻ không ổn định. Thấy Đường Mạc Ninh quay đi, giọng ông ta có chút cuồng loạn, mất kiểm soát.







Hoặc có lẽ do những ký ức về Tân Khổ và Lục Trầm đã ảnh hưởng đến tôi không nhỏ, nên khi nghe thấy Đường Phú Quý gào thét, tôi một lần nữa lại rơi vào tình trạng hoảng loạn, sợ hāi.

Thế nhưng Đường Mạc Ninh vẫn tiếp tục đi về phòng, không hề mảy may quan tâm. Cậu ta đột nhiên dừng lại, quay lưng lại với Đường Phú Quý mà nói: "Cháu đã vứt nó ra ngoài một lần thì cháu cũng có thể làm lại lần thứ hai. Chú có thể nhặt nó về lại không, cháu không chắc!".







Như muốn khiêu khích, nói xong, cậu ta tiếp tục quay lại phòng. Lần này cho tới khi cánh cửa được đóng lại, cậu ta vẫn nói không ngừng, những lời nói ấy giống như một lời nguyền rủa, khác sâu trong tâm trí tôi cùng một nỗi sợ hãi không thể nào buông xuống được.
Âm thanh nặng nề vừa dứt, Đường Phú Quý cuối cùng cũng điên lên. Ông ta buông tay tôi ra, bước nhanh đến phòng của Đường Mạc Ninh, không ngừng đập cửa và chửi mắng

Nhìn tình cảnh trước mặt, tôi thực sự không biết phải làm gì, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, bất lực mà nhìn theo Tôi không nhớ phải bao lâu, Đường Phú Quý cuối cùng cũng mất kiên nhẫn. Ông ta đột nhiên quay lại nói với tôi: "Thôi được rồi, không sao cả. Cháu mệt lắm đúng không? Về phòng ngủ thôi". Tôi nhìn Đường Phú Quý, không hiểu sao có chút cảm giác sợ hãi. Sau một thời gian dài không nói một lời, tôi cuối cùng vẫn bị ông ta bắt vào phòng.



Vừa vào bên trong, Đường Phú Quý lập tức khỏa ngoài. Cho nên đêm hôm đó, ông ta rút cục đã làm gì Đường Mạc Ninh, đến cuối cùng tôi cũng không thể biết.

Sáng hôm sau, sự căm phần của Đường Mạc Ninh dường như đã nuốt trọn ánh mặt tôi, tôi có lẽ sẽ không thể nào quên được.



Tối đó, lúc Đường Mạc Ninh về nhà, tôi đã biết điều hơn và không khiêu khích cậu ta nữa. Tôi thậm chí còn không dám bước ra khỏi cửa phòng. Thực ra, tôi muốn hỏi cậu ta về chuyện tối qua, muốn hỏi rất nhiều, nhưng lại không dám ra khỏi cửa. Sợ bị cậu ta ném ra ngoài một lần nữa.

Cả đêm, tôi với Mạc Ninh không động gì tới nhau, nhưng càng như thế tôi lại càng sợ hơn. Lại một đêm Đường Phú Quý không về. Đêm dài khiến cho nỗi sợ ăn sâu vào tận tủy xương của tôi. Cuốn mình trong chiếc chăn, giống như dân đói chạy nạn, tôi năm tưởng tượng ra rất nhiều khả năng



Một tuần qua đi, tôi và Đường Mạc Ninh đều bình an vô sự, có điều Đường Phú Quý ông ta vẫn không về nhà. Mặc dù vẫn có chút sơ Mạc Ninh, nhưng thời gian đã khiến tôi thích nghi và dẫn quen với điều này. Tôi bắt đầu xuất hiện trước mặt cậu ta khi cùng nhau ở phòng khách hay trong bếp

Vốn dĩ, tôi đã ngày thơ tin rang tôi có thể cứ thế mà sống ở đây. Dù cho phải sống trong lo lắng, sợ hãi thì tôi vẫn sẽ hạnh phúc. Nhưng cơn ác mộng tiềm ẩn trong cuộc sống này, lại âm thầm rơi xuống đầu tôi.



Một hôm, trường của Mạc Ninh tổ chức cắm trại, vì thế đêm đó cậu ta ở ngoài không về. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng mình sẽ phải ở nhà một mình, nhưng không, trước chín giờ, Đường Phú Quý bỗng nhiên quay về. “Tiểu Sênh à, ra dịu chủ với!!

Vào một ngày yên bình như thế, dù bận rộn cũng có chút ung dung. Đường Phú Quý hôm nay trông hơi lỗ mãng, nhưng tôi không nghĩ gì nhiều, liền ra dìu ông ta.



Tôi không nhận ra ông ta đã uống rượu cho đến khi lại gần. Trên áo Đường Phú Quý còn sót lại mùi rượu và một số mùi hương lạ khó tả.

Không biết do ông ta hài lòng với sự ngoan ngoãn vâng lời của tôi hay vì một lý do nào khác. Đường Phú Quý dựa vào người tôi và tự nhiên mỉm cười, một nụ cười quỷ quái. Lúc đó tôi không có nhiều kinh nghiệm nên không nhận ra mối nguy hiểm đã cận kề. Tôi vẫn ngây thơ đi theo khuôn mặt tươi cười ấy. Bây giờ nghĩ lại, thật là nực cười.




Đường Phú Quý đặt tay lên vai tôi, những ngón tay của ông ta bắt đầu sờ soạng khắp vai tôi, khiến tôi cực kỳ không thoải mái, nhưng lại chẳng biết làm sao để thoát ra.

Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, khuôn mặt tươi cười của Đường Phú Quý cùng với hơi thở đầy mùi rượu, nói với tôi: "Tiểu Sênh lớn thật rồi, nhìn cháu kìa, đã biết ngượng ngùng rồi cơ đấy!"



Nói rồi, ông ta đưa tay ra túm lấy cảm của tôi, liên tục nhào nặn nó như một món đồ chơi mãi không chịu buông ra.

Tôi muốn chạy trốn, nhưng đã bị đè xuống bởi cơ thể nặng nề của Đường Phú Quý. Tôi không thể cử động, chỉ biết quay mat di. "Chủ, chủ làm đau



Tôi căn chặt răng lại, không thể ngờ tới Đường Phú Quý trước giờ luôn đối tốt với tôi vậy mà lại đột nhiên nở một nụ cười cợt như thế.

Đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không rõ là không ổn ở chỗ nào. Tôi chỉ có thể cố gắng dìu Đường Phú Quý vào nhà, hy vọng xong xuôi sẽ tẩu thoát. Mọi chuyện xảy ra sau đó đã chứng minh rằng tôi vẫn còn thơ. Khoảnh khắc tôi vừa bước vào phòng, tôi đã mất đi cơ hội trốn thoát như dự định.



Ngay khi bước vào trong phòng, Đường Phú Quý lập tức đứng dậy, quay ra đóng cửa, bộ dạng say sỉn, mê man trước đó hoàn toàn biến mất.

Ông ta nhìn tôi cười haha và hiện vừa rồi của Tiểu Sênh làm chủ rất hài lòng, chủ quyết định sẽ thưởng cho cháu!”. Biểu hiện? Thưởng? Tôi bối rối đến mức chỉ biết ngẩng đầu, ngây thơ "Chú không sao chứ?".



Thực tế theo tôi thấy, Đường Phú Quý nhiều phần là do chưa tỉnh rượu. Những lời nói này đều là lời rượu. Trước kia Tân Khổ ông ta cũng từng có hành vi như vậy nên tôi biết khá rõ.

Đường Phú Quý đột nhiên cười lớn, nụ cười này ẩn nhiều sự bỡn cợt hơn. Ông ta tiến lại gần tôi và ép tôi ngồi xuống sau đó cúi xuống: "Tiểu Sênh à, chủ thì làm sao có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không thấy chủ vẫn đang rất ổn sao? Hơn nữa chủ còn thấy rất vui!”.



Không đợi tôi mở lời, một tay của ông ta bám vào quần áo trên người tôi, miệng lẩm bẩm: "Chú sẽ thưởng cho cháu Tôi có chút hoảng loạn, không biết ông ta đang muốn làm gì. Muốn trốn nhanh nhưng tôi lại sợ nếu làm phật lòng Đường

Phú Quý, tôi sẽ bị đuổi ra ngoài, vì vậy chỉ có thể rụt rè nhìn ông ta, không dám cử động.



Nghe thấy tiếng khóc thút thít của tôi, Đường Phú Quý đang cười mặt bằng nghiêm lại, dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi tôi: "Tiểu Sênh, cháu làm sao vậy? Chủ có thể làm hại được cháu sao? Chủ chỉ là muốn giúp châu kiểm tra một chút, xem bệnh tình của cháu đã đỡ nhiều chưa!".

Tôi đang định hỏi nếu ông ấy muốn kiểm tra sức khỏe thì có phải nên đến bệnh viện không, Đường Phú Quý đã tiếp lời: “Đây là cuộc kiểm tra định kỳ, cháu cử năm im là được rồi! Ngoan nào! Kiểm tra xong chủ sẽ mua sô cô la cho cháu ăn có được không nào?”.







Vừa nghe thấy “sô cô la”, tôi đã hơi phấn khích, đó là thứ đồ ăn có mùi vị hơi lạ nhưng vô cùng hấp dẫn tôi. Quan trọng hơn là Đường Phú Quý đã không mắng mỏ tôi hay gì cả, điều đó làm sự cảnh giác của tôi với ông ta giảm đi rất nhiều.

Nhân lúc tôi đang còn do dự, Đường Phú Quý đã rất nhanh cởi sạch đồ trên người tôi, tay ông ta sờ soạng khắp nơi trên người tôi, thỉnh thoảng lại hỏi tôi mấy câu kiểu như có đau không.







Nhiều năm sau đó, khi tôi đã trải qua đủ loại truyện kinh tởm, nhớ lại đêm đó, tôi vẫn thấy buồn nôn không thể chịu được. Có lẽ tôi nên cảm thấy biết ơn, biết ơn vì bản thân lúc đó còn chưa hiểu gì, nên quá khứ đen tối ấy không bị lưu lại trong đầu qua sâu đậm, biết ơn về những trải nghiệm ngày xưa đã khiến tôi biết cách nhẫn nhịn và chịu đựng, để không vì thế mà đưa ra những quyết định ngu ngốc.

Bất luận như thế nào, cuối cùng tôi vẫn trụ lại được, dù có phải trả giá đất thể nào, ít nhất tôi cũng đã được sống an nhàn và thoải mái, vậy là đủ.







Trong vài ngày sau, mọi thứ vẫn như bình thường. Nếu thực sự có gì đó khác thường, thì chính là sự thờ ơ ngày càng tăng lên của Đường Mạc Ninh đối với tôi kể từ khi trở về, tôi thậm chí có thể cảm nhận được sự kinh tởm mà cậu ta dành cho tôi.

Nhiều lần, chỉ vì tôi không làm tốt việc gì đó đều sẽ bị Đường Mạc Ninh để ý và không ngừng bóng gió chế giễu







Nhưng may mắn thay, thái độ của Đường Phú Quý đối với tôi cũng đã thay đổi. Ông ta dường như nhiệt tình với tôi hơn trước làm tôi đôi khi ảo tưởng rằng ông là cha ruột tôi.

Có điều, những thứ tốt đẹp đều thật ngắn ngủi. Khi tôi đang đảm chìm trong cuộc sống hiện tại, tưởng tượng rằng mình sẽ luôn được sống sung sướng như thế, một điều bất ngờ đã xảy ra.







Tôi nhớ rất rõ, sáng hôm ấy Đường Phú Quý gọi tôi dậy rất sớm, trong lúc tôi đang mơ màng liên nói: "Nhanh dậy chuẩn bị, đợi chút chú sẽ đưa cháu đi kiểm tra sức khỏe"

Lúc ấy tôi chẳng có khái niệm gì về kiểm tra sức khỏe cả, cũng không biết nó có ý nghĩa gì. Có điều nếu Đường Phú Quý đã yêu cầu, tôi chỉ biết làm theo, dù sao trong nhận thức của tôi, ông ta chắc sẽ không làm hại mình đâu. Ra đến cửa, Đường Mạc Ninh cau mày nhìn tôi đang bị lỗi ra ngoài, ánh mắt u ám của cậu ta khiến tôi cảm thấy như bản thân mình đang làm sai điều gì đó. “Sao phải dẫn nó theo?”, ngay khi tôi chuẩn bị lên xe, cậu ta liền lập tức nói, giọng nói biểu hiện sự lạnh lùng vô cùng. Đường Phú Quý có vẻ lười giải thích, nhét tôi vào trong xe và đóng cửa cái "rầm" rồi nói với cậu cháu trai: "Chú đưa Tiểu







Sênh đi kiểm tra sức khỏel".


Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ không hài lòng của Đường Mạc Ninh. Không đợi tôi kịp mở lời, cậu ta hét lên: "Cháu đang vội đi học, chủ đưa nó đi cùng không phải vướng víu làm sao?”.







Tôi sững sở. Mặc dù biết rằng Đường Mạc Ninh không hề thích tôi và luôn tìm cách đuổi tôi đi, nhưng dùng những lý do xa vời như vậy chỉ để ngăn không cho tôi đi cùng thực sự khiến tôi hơi bất ngờ.

Cũng may tôi đã sớm quen nhẫn nhục và chịu đựng, đối với Đường Mạc Ninh mà nói tôi cũng không quả để tâm, chỉ biết củi đầu, ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế sau, không dám hé răng nửa lời.







Hình như cảm nhận được sự bất an và bất lực của tôi, lại nhìn thấy Đường Phú Quý không hề có ý để tôi xuống xe, Mạc Ninh đột nhiên gào to hơn gấp đôi: “Cho nó xuống xe đi!".

Đường Phú Quý văn không thèm để ý cậu ta, như thể đã quá quen rồi. Ông ta mở khóa, đạp ga và khởi động xe, nhưng có vẻ như Đường Mạc Ninh vẫn không từ bỏ ý định.







Cậu ta lại hét lên, cổ họng khàn đặc. "Cháu nói đuổi nó xuống xeee."

Lần này Đường Phú Quý mất kiên nhẫn, ông ta nghiêng đầu nhìn Mạc Ninh nhưng không nói gì. Đương nhiên là Mạc Ninh cảm thấy bực bội. Có vẻ không thể chịu nổi, đang đeo cặp ngồi yên trên ghế, cậu ta bất ngờ giơ tay cướp vô lăng mà Đường Phú Quý đang cầm lái.







Đường Phú Quý hoảng hốt vì hành động đột ngột này. Ông ta đẩy tay Đường Mạc Ninh ra, nhưng vì không gian trong xe hẹp nên Mạc Ninh đã trở lại rất nhanh.

Nhìn cuộc đối có trước mặt của hai con người này, cảm giác chiếc xe đang chao đảo, tôi không biết mình nên làm gì. Mạc Ninh cậu ta ghét tôi đến thế sao? Chỉ vì muốn đuổi tôi ra khỏi xe mà đến cái mạng này cũng không cần nữa sao, rốt cuộc thì tôi đã đắc tội gì với cậu? Vừa nghĩ nước mắt vừa tuôn rơi trong tuyệt vọng, nhưng tôi không dám nói một lời, cúi đầu và gạt đi những giọt nước mắt kia.







Một lúc sau, chiếc xe cuối cùng cũng trở về trạng thái ổn định và "cuộc chiến" của hai người bọn họ đã kết thúc với sự thỏa hiệp của Đường Phú Quý

Dừng xe, Đường Phú Quý bất lực nhìn tôi rồi nói: "Chủ phải đưa anh Mạc Ninh đi học trước, cháu cầm lấy cái này, đi đến hộp đêm đối diện và đợi chủ, đưa cái này cho ông chủ hoặc nhân viên phục vụ, họ sẽ sắp xếp cho cháu một cho nghi!".







Vừa nói Đường Phú Quý vừa lấy ra một tấm danh thiếp, viết gì đó và đưa nó cho toi. Không cần biết tôi có đọc được mấy chữ kia không, ông ta thả tôi xuống xe và đi mất.

Khi xe khởi động, tôi vẫn nghe thấy sự bất mãn của Đường Mạc Ninh "Ai là anh trai của con nhỏ đó, đừng để cháu và con nha đầu chết tiệt ấy ở cùng nhau!".
Tôi không biết Đường Phú Quý đã trả lời như thế nào, nhưng nhìn vào chiếc xe đang dần đi xa, tôi đau lòng một cách khó tả. Lúc đó, tôi cảm thấy như mình đã bị bỏ rơi và họ có thể sẽ không bao giờ quay lại đón tôi nữa.

Nỗi hoảng loạn lan tỏa khắp người, tôi lang thang một minh trên con phố xa lạ, như thể bị cả thế giới ruồng rẫy.



Tôi không biết chữ, lại càng không biết hộp đêm gì đó là gì, việc tìm ra hộp đêm đó một cách chính xác lại càng khó hơn. Khi tôi nghĩ rằng mình sẽ lại bị bỏ rơi lần nữa, chiếc xe của Đường Phú Quý bồng rú ga và dừng ngay trước mặt tôi. “Tân Sênh! Cháu đi đâu thế? Không phải chủ đã bảo phải đến hộp đêm đợi chủ sao? Cháu chạy lung tung đi đâu thế?” Đường Phú Quý xuống xe và đóng cửa xe cải “rầm”, hung hăng nhìn tôi

Ông ta dùng hết sức ném tôi vào trong xe, bộ dạng ấy của ông ta như thể sợ làm mất tôi vậy.



Tôi vô cùng cảm động, nghĩ rằng Đường Phú Quý chính là ân nhân của mình, cả đời này tôi bảo đáp không hết tấm lòng của ông ấy.

Mặt tôi ngấn lệ, nhìn Đường Phú Quý với ánh mắt dựa dẫm. Dáng vẻ bất lực ấy dường như đã kéo lý trí của ông ta trở lại. Đường Phú Quý trở lại ngồi vào ghế xe, hít một hơi thật sâu rồi nhắc nhở tôi lần nữa. "Sau này đừng chạy lung tung như thế nữa nhé, nhớ chưa?”.



Tôi gật đầu, mọi sự sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng bỗng dần tan biến vì đã có Đường Phú Quý ở bên cạnh rồi.

Trên đường đi, Đường Phú Quý không ngừng nhắc nhở tôi khi đến nơi phải ngoan ngoãn nghe lời và làm theo lời bác sĩ nói, đừng có nói gì linh tinh.



Hành vi này của ông ta khiến tôi cảm thấy khó hiểu. Rõ rằng chỉ là một cuộc kiểm tra sức khỏe, có cần phải cẩn trọng như vậy không? Với lại, bác sĩ có ăn thịt tôi đầu, làm sao tôi có thể hành động 1 cách ngông cuồng được chứ, hơn nữa ở đó thì có chuyện gì để nói linh tinh?

Mặc dù trong đầu còn vô vàn điều thác mạc nhưng tôi vẫn luôn miệng dạ dạ vâng vâng.



Mất khoảng nửa tiếng trên đường, chúng tôi cuối cùng cũng đến nơi.

Bước xuống xe, cảnh tượng trước mặt làm tôi ngạc nhiên. Phòng khám hay bệnh viện gì đó đều không thấy đâu, thay vào đó trước mắt tôi là một biệt thự ba tầng sơn màu trắng, có hàng rào sắt bên cạnh, phía trên có dòng chữ màu đen: "Trại an dưỡng Hà Thị”.



Tôi liếc nhìn Đường Phú Quý để chắc chắn rằng ông ta không đi sai đường. Đường Phú Quý không nhiều lời, chỉ nói với tôi "Hãy nhớ những gì chú đã dặn cháu!", nói rồi kéo tôi vào trong sân.

Người bảo vệ ở cổng dường như đã quá quen thuộc với Đường Phú Quý. Sau khi nhìn thấy ông ta, người bảo vệ chào hỏi và trực tiếp cho chúng tôi vào trong.




Mặc dù đây những hoài nghi, nhưng vì lời cảnh cáo của Đường Phú Quý, tôi chỉ có thể chịu đựng, tự âm thầm đoán già đoán non.

Bước vào biệt thự, tôi phát hiện ra rằng đó không phải một ngôi biệt thự có kết cấu bình thường mà được chia thành nhiều phòng nhỏ



Trên lối hành lang nhỏ hẹp, có rất nhiều cô gái được kèm bởi một người lớn ở bên cạnh, đàn ông có, phụ nữ có, đủ mọi trạng thái, có điều nhưng người này hình như đều không phải bố hay mẹ của họ. Khi tôi vẫn còn đang băn khoăn chưa hiểu chuyện gì thì Đường Phú Quý đã lôi tôi vào một căn phòng

Một người phụ nữ trang điểm đậm vừa hút thuốc vừa nhìn tôi. Dập điều thuốc, bà ta hỏi Đường Phú Quý. "Hàng này nhặt từ đầu về? Nhìn cũng ổn đấy!".



Đường Phú Quý nhếch mép cười nhìn tôi, tiếp lời: "Cô không cần quan tâm chuyện này, nhanh bàn chuyện chính đi, chút nữa tôi còn có việc phải đi

Người phụ kia không biết sao "Hừ” một tiếng rồi lôi tôi vào giữa căn phòng.



Trong lúc tôi đang nghĩ rút cục đây là chuyện gì, chưa kịp mở lời đã bị người phụ nữa kia bắt ngôi xuống một chiếc đệm lớn trên sàn, sau đó tách hai chân tôi ra, bắt tôi phải giang chân ra het co

Tôi chưa từng làm động tác này trước đây. Đột nhiên bị ẩn xuống, tôi nghiến chặt răng vì đau, nhưng lại không dám khóc hay hét lên.



Người phụ nữ đó thấy biểu hiện của tôi liên hiểu ra điều gì đó và nâng người tôi lên. Khi tôi vẫn đang ngày thơ nghĩ rằng chắc bà ta sắp buông tôi ra thì lại bị tiếp tục ấn xuống.

Bà ta liếc nhìn Đường Phú Quý và tỏ ra phấn khích: “Trăm năm mới gặp được hạt giống tốt như thế này, quả là món hàng hiếm đấy...



Ngày hôm đó, bằng cách nào tôi đã qua khỏi, tôi thực sự không thể nhớ nổi nữa rồi. Nhưng màn kịch mà Đường Phú Quý đã diễn khiến tôi nhớ rất rõ.

Có một câu nói “Sau cơn mưa trời lại sáng" bây giờ nghĩ lại quả thực vẫn thấy rất đúng. Sau khi kiểm tra sức khỏe xong. Đường Phú Quý tốt hơn với tôi, trừ việc cử vài ngày lại phải dìu ông ta khi đi về thì ông ta không bao giờ đánh hay măng tôi.



Một buổi chiều nọ, tôi ngồi cạnh bệ cửa sổ và nhìn những học sinh đi học ngang qua. Đường Phú Quý đang nghỉ ở nhà, không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau tôi và nhẹ nhàng hỏi: "Tân Sênh, cháu có muốn đi học không?", vừa nói vừa chỉ vào đảm học sinh ngoài kia như sợ tôi không hiểu.

Đối với một đứa như tôi, được đi học là một giấc mơ cực kỳ xa vời mà có lẽ tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến. Không chân chử, tôi vội gật đầu đồng ý, nhưng tôi không ngờ rằng đây mới chỉ là sự khởi nguồn của mọi chuyện sau này.



Tôi chưa từng nghĩ đến bản thân mình cuối cùng cũng có ngày hôm nay, có thể đi học với gương mặt tràn ngập niềm vui, được ngôi trong lớp học, dưới ánh nắng chan hòa kia.

Lời nói của Đường Phú Quý như một loại độc tố, được cấy vào tâm trí của tôi khiến tôi không thể nào thoát khỏi nó.







Nhìn tôi ngoan ngoãn gật đầu, Đường Phú Quý mim cười và xoa xoa đầu tôi nói: "Nếu muốn đi học thì cháu phải nghe lời biết chưa!".

Lúc đó tôi thực sự đã quá ngây thơ rồi, vốn dĩ không hề nghĩ đến câu nói này còn có nghĩ gì khác không, chỉ nghĩ nó đơn thuần là một lời dặn dò nên đã vội vã đồng ý như mọi lần.







Đường Phú Quý suy nghĩ một hồi rồi nói với tôi: "Tân Sênh à, cháu vẫn chưa có hộ khẩu, vấn đề này nạn giải đây!”. Hộ khẩu mà Đường Phú Quý nói tới ấy, lúc đó tôi không hiểu lắm, nhưng khi nhìn vẻ mặt khó xử của ông ta, tôi sợ rằng việc đi học vẫn chỉ là một giấc mơ.

Có vẻ như đoán trúng tôi đang nghĩ gì, Đường Phú Quý lập tức đặt tay lên đầu tôi, nở một nụ cười rồi nói: "Nếu cháu muốn đi học thì phải đến trường trước đã, Mạc Ninh cũng ở đó, nó sẽ chăm sóc cháu!".







Khoảnh khắc ấy tôi coi ông ta như một vị thần, một siêu nhân hay nhìn thấy trên TV. Nếu không vì những chuyện xảy ra sau này, có lẽ tôi vẫn sẽ luôn nghĩ như vậy.

Vừa mới bị chính đồn xong nên dù có thích thú tôi vẫn hỏi lại: "Cháu được đi học thật ạ?”. Đường Phú Quý lại cười rồi xoa xoa đầu tôi. “Tất nhiên là thật rồi, ngày mai nhé, ngày mai chú sẽ đi làm thủ tục nhập học cho cháu!”.







Tôi sung sướng hét lên, nếu không có Đường Phú Quý ở đó thì thôi đã nhảy căng lên rồi, nhưng không, tôi phải tỏ ra ngoan ngoàn một chút.

Đến tối, Mạc Ninh về, tôi sung sướng ôm chầm lấy tay cậu ta, nói: "Anh Mạc Ninh, chủ cho tôi đi học rồi, là trường của anh







Mặc dù cậu ta luôn lạnh lùng với tôi, còn bắt nạt tôi biết bao lần, nhưng không kìm được sự sung sướng nên tôi muốn cùng cậu ta chia sẽ chút niềm vui này. Nhưng thực tế, có vẻ như chỉ có mình tôi là vui sướng.

Nghe xong Mạc Ninh hất tay tôi, nhanh chóng đi vào phòng, hết to: “Sao chủ đồng ý cho nó đi học? Lại còn học cùng trường với cháu nữa?”.







Đường Phú Quý hờ hững đáp: "Đúng vậy, như thể có thể chăm sóc lẫn nhau không phải tốt sao?”.


Mạc Ninh lạnh lùng nói: “Chú thích thì tự mà chăm sóc, đừng có đổ lên đầu cháu!”.







Đây là lần đầu tôi thấy cậu ta đáng sợ như thế. Đứng cách cậu ta không xa, muốn chạy qua nhưng tôi bị dọa đến mức chỉ có thể đứng chân chân tại chỗ. Mạc Ninh nhìn tôi đây tức giận: "Nếu mày ở trường dám cho người khác biết là có quen biết tạo, tạo sẽ bán mày đi đấy!”. Mặc dù chỉ hơn tôi hai tuổi nhưng không hiểu sao lúc cậu ta nói thế, tôi nghĩ cậu ta thực sự có thể làm tới mức đó.

Không biết lúc đó hồ đồ hay quá sợ hãi mà tôi cứ thế lùi về sau mấy bước, gật đầu nhẹ rồi khóc không ngừng.







Đường Phú Quý có một thói quen, mỗi khi tôi bị Mạc Ninh bắt nạt tới phát khóc ông ta đều giả bộ không nhìn thấy, không can thiệp vào.

Lần này cũng không ngoại lệ, Đường Mạc Ninh nói với giọng điệu cụ non của cậu ta. "Ai cho khóc trước mặt tạo, nếu không tao sẽ lại ném mày ra ngoài nữa đấy!". Nói xong, Đường Mạc Ninh dùng ánh mắt khiêu khích liếc nhìn chủ của mình, rồi sải bước đi thẳng về phòng.







Tôi không thể hiểu nổi sao Mạc Ninh lại không hài lòng về việc tôi được đi học, lại càng không hiểu sao cậu ta lại để bụng chuyện tôi sẽ học cùng trường cậu ta, nhưng tôi không dám hỏi, chỉ biết nhìn theo bóng lưng của cậu ta.

Nhưng may sao, Đường Phú Quý không hề thất hứa. Tôi đã đủ điều kiện nhập học nhờ có sự sắp xếp của ông ấy dù chỉ với thân phận một học sinh dự thính. Ngay cả khi như vậy, tôi cũng thấy hạnh phúc lầm rồi. Chí cần có thể đến lớp, có thể học tập, có thể chơi đùa cũng các bạn đã là quá đủ với tôi rồi.







Những thứ tốt đẹp có lẽ đều là cái bẫy mà ác quỷ dùng để che giấu bản thân và hấp dẫn con mồi. Khi tôi còn mải đảm chìm trong niềm vui sướng vì được đến trường, tôi thậm chí không tự hỏi tại sao Đường Phú Quý lại đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, chứ đừng nói đến việc nghĩ tới những gì tôi sắp phải đối mặt. Lúc tôi nhận ra thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.

Tôi nhớ rất rõ, cả đêm hôm đó, tôi đã cười như một kẻ mất trí. Thậm chí nếu Đường Phú Quý không bat tôi đi ngủ thì cả đêm đó tôi có lẽ đã thức trắng.







Lúc đó, tôi vẫn ngây thơ tin rằng mình có thể quen thêm nhiều người và kết thật nhiều bạn ở trong trường. Tôi sẽ hạnh phúc, ngày ngày vui vẻ với nụ cười trên môi, giống như những đứa trẻ hàng ngày đi học qua cửa nhà tôi.

Sáng hôm sau, Đường Phú Quý gọi tôi dậy sớm, sau đó giao phó tôi cho Đường Mạc Ninh, yêu cầu cậu ta dặn dò tôi cần chú ý những gì khi đến trường.







Thế nhưng Mạc Ninh vẫn chỉ nói với tôi một câu duy nhất: “Đừng tỏ ra quen biết khi ở trường".

Đường Phú Quý dường như không quan tâm đến điều này. Anh ta hời hợt dặn tôi rằng không được gây gổ với thầy cô giáo, phải nghe lời, vân vân... Tôi nhớ kỹ từng thứ từng thứ một nhưng không hiểu tại sao mà Đường Phú Quý bắt tôi chỉ được gọi ông ta là "thầy".







Dù không hiểu cho lắm, nhưng tôi vẫn nhớ từng chút một, đặc biệt là việc gọi Đường Phú Quý là thấy chứ không phải chủ.

Sau khi kiểm tra lại vài lần, Đường Phú Quý cuối cùng cũng yên tâm. Ông ấy nói với tôi: "Hôm nay đến trường hãy biểu hiện thật tốt, tương lai đều do mình tạo ra, cháu nhớ chưa?".







Thấy tôi gật đầu, Đường Phú Quý mim cười, nói tiếp: "Nhưng có chuyện này chủ bắt buộc phải nói với cháu, vì cháu lớn rồi nên không thể đi học lại tiểu học được, chỉ có thể học thẳng lên lớp 6 thôi. Nếu có vấn đề gì cháu cứ hỏi Mạc Ninh hoặc các thầy cô nhé!”.

Tôi không hiểu lầm, rõ ràng đều là học sinh, sao phải phân ra nhiều như vậy, cảng không biết lúc học sẽ có vấn đề gì. Lúc đó tâm trí tôi không có gì ngoài niềm vui sướng khi được đi học, vì vậy tôi chỉ đồng ý vậy chứ không nghĩ gì nhiều.







Nhưng những gì xảy ra ngay sau đó đã khiến tôi thực sự hiểu Đường Phú Quý rốt cuộc là có ý gì.

Bởi vì đi học với tư cách là học sinh dự thỉnh nên tôi không cần đợi khai giảng như học sinh mới mà trực tiếp đến lớp học nghe giảng luôn.







Nhân lúc Đường Mạc Ninh lên lớp, Đường Phú Quý dân tối đi gặp cô chủ nhiệm - cô Lý. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm của mình, tôi có cảm giác cô ấy không thích tôi làm nhưng lại cười thầm khi nhìn vào ánh mắt của Đường Phú Quý,

Lúc hai người họ nói chuyện, tôi thấy không được tự nhiên cho lắm, liền cúi đầu dựa vào hàng lang.







Vì vẫn chưa đến giờ vào lớp, học sinh đi ngoài hành lang rất đông, đa số họ đều cao hơn tôi chút, nhưng không biết tại sao họ lại nhìn tôi với một ánh mắt không thân thiện chút nào. Điều này so với tưởng tượng của tôi có lẽ khác

Lúc đó tôi đầu biết, tôi mặc đồ không những quê mùa mà nhìn còn bẩn thỉu, dáng vẻ nhìn không hợp với môi trường này, đảm học sinh ban đầu là hiếu kỳ, nhưng đa số sau đó là không thích tôi. Lại thêm là một học sinh dự thỉnh có chút quan hệ với thầy cô, quả thực khó tránh khỏi hiềm khích. trẻ này là do tôi nuôi nấng, cô bé rất đáng thương, mong cô giáo để ý nhiều hơn, ngoài Đường Phú Quý ghé vào cô giáo nói. "Cháu trai tôi lo rằng bị hư







Thính lực của tôi không tốt, họ lại nói rất nhỏ, tôi chỉ nghe lờ mờ được vài từ, hoàn toàn không thể hiểu họ có ý

Nhưng nhạy bén một chút thì có thể cảm nhận được biểu hiện của cô Lý với tôi đã thay đổi rất nhiều.







Đường Phú Quý giao tôi cho cô Lý rồi đi ngay có tiết chất ngay sau đó. “Em chỉ là học sinh dự thính, tiến độ học tập trong lớp phải tự bắt kịp, nền tảng đã không bằng các bạn chứ đừng nói là có hay không. Cô sẽ chú ý em, nếu phát hiện có tình trạng yêu sớm, em sẽ lập tức bị đuổi

Cô Lý lạnh lùng nói.







Vừa nghe thấy từ “thôi học", tôi vội gật đầu, làm gì còn tâm trí nghĩ cái khác.

Sau này tôi càng nghĩ càng thấy có gì không đúng, tại sao cô giáo lại tự nhiên nhắc đến vấn đề yêu sớm? Lí do rất đơn giản, Đường Phú Quý đã thì thầm gì đó với cô







Lý.

Bước vào lớp, nhìn đảm học sinh bên dưới, đột nhiên thấy phấn chấn, cuối cùng tôi cũng trở thành một người trong số họ, tôi được đi học thật rồi.







Cô Lý dường như có vẻ không muốn giới thiệu tôi lắm, chỉ đơn giản nổi tên tôi rồi xếp cho tôi ngồi tít cuối xó lớp. Bên cạnh cho ngôi của tôi có cây lau nhà và chối dùng để vệ sinh lớp, tỏa ra một mùi cực khó chịu.

Nhưng những thứ này chẳng quan trọng, tôi không hề để bụng, ngôi đầu cũng được miễn là được lên lớp, đối với tôi vậy đã đủ lắm rồi. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net







Nhưng tôi nghĩ thể không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như vậy. “Này, cậu không ngửi thấy mùi gì à?", đột nhiên cậu bạn bàn trên quay xuống nói với tôi.

Tôi tự nhiên căng thẳng liếm môi, rõ ràng là lần đầu tiên có người chủ động nói chuyện trước với tôi. nhi? Tôi nghĩ một hồi, có nên nói là mùi của cây lau nhà không “Cây lau nhà chưa được giặt sạch đúng không?”, tôi nghĩ tôi đã trả lời rất tốt “Sao có thể được, hôm nay tôi trực nhật mà, tôi đã giặt cây lau nhà mấy lần rồi!", cậu ta vừa nói vừa cười cợt. Tôi chớp chớp mắt, có chút luống cuống: “Vậy..vậy đó là mùi gì?"







Cậu ta đột nhiên vui khôn tả. “Đó là mùi nông thôn của một đứa quê mùa! Ha ha ha,

Mấy bạn xung quanh tôi cũng tự nhiên bật cười Cô Lý trên bục giảng liên giận dữ đập bàn và hét lên: "Đang trong giờ học! Tân Sênh, sao em vừa mới đến đã làm loạn cái lớp này lên vậy? Không học thì đứng lên nghe giảng cho tôi.







Tôi đỏ bừng mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy. Cả giờ học, tôi không nghe được chữ nào vào đầu. Tôi chỉ tự hỏi, tại sao lại bắt tôi đứng lên như thế? Tại sao lại bắt nạt tôi, cười cợt tôi? Tại sao?

Sau đó, tôi không biết tại sao mình trở thành sự xỉ nhục của lớp, tiếng tăm không hề nhỏ, đều truyền hết sang các lớp bên, nói rằng lớp tôi có đứa nhà quê ngày nào cũng ôm cây lau nhà và tưởng tượng ra mình là Harry Potter, người toàn mùi hôi, chưa bao giờ tâm cả.







Tất nhiên, tôi càng không có lấy một người bạn, tôi bằng nhận ra cái gọi là giai cấp, bọn họ đều mặc đồ sạch đẹp tinh tươm, trong túi còn có tiền tiêu vặt mà bố mẹ cho, dù cho học hành không tốt đi nữa cũng vẫn hơn tôi một bậc, như vậy thì làm sao có ai chịu làm bạn với tôi.
Cho nên, vào thời điểm đó, tất cả những tưởng tượng của tôi về việc đi học đều bị hủy hoại như vậy đấy, vỡ vụn hoàn toàn, không còn gì cả.

Sau đó, tôi cũng trở nên sống khép mình hơn, không muốn nói và không muốn giao tiếp với bất cứ ai.







Nhưng dù vậy, họ vẫn không chịu để yên cho tôi. Có lần, bọn họ theo luật cũ bắt tôi trực nhật, chà tường nhà tầm và co nhà vệ sinh. Đó là công việc mà tất cả các sinh viên ghét nhất, nhưng giờ họ đều đổ lên đầu tôi

Nhưng tôi ngày hôm đó vô cùng xui xẻo, tôi đã gặp chuyện mà đáng nhẽ ra không nên nhìn thấy. “Chị Miếu Miểu, đây là thứ đồ tốt mà bố tôi mang đến, xin biểu chỉ







Tôi đang lau vách ngăn nhà vệ sinh, bên ngoài lại có câu nói như vậy, làm tôi không biết có nên ra ngoài không. "Đừng lôi ra, cậu muốn bị nhà trường ghi tên à?" giọng nữ kia có vẻ căng thẳng, tôi nghe ra được đó là giọng của Lâm Miếu lớp tôi, họ rốt cuộc đang làm cái gì? “Chị Miếu Miếu yên tâm đi, chúng ta ở đây, tôi đã canh chừng rồi, tầm này không có ai qua đây đâu!”. Nói xong, một mùi khỏi nồng nặc bay lên, nhà vệ sinh vốn dĩ đã có mùi rồi, thêm cái mùi nồng nặc kia nữa, tôi không thể nhìn họ được.

Nhưng tôi cũng ý thức được nếu ra ngoài vào thời điểm này và bị phát hiện thì tôi sẽ ăn đủ.







Cố chịu đựng, tôi chỉ mong bọn họ hút thuốc nhanh một chút, hút xong thì mau mau rời đi, tôi sẽ vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mọi chuyện cứ hết lần này tới lần khác không được như ý muốn, cây lau nhà của đang dựng trên vách ngăn nhà vệ sinh, không hiểu sao tự nhiên rơi thẳng xuống, đập vào gạch men, phát ra một âm thanh không to cũng không nhỏ. “Ai? Ai ở bên trong đó?”.







Tôi ủ rũ giậm chân một cái, tiêu rồi, tôi lại sắp bị chỉnh đốn rồi. không đợi tôi bước ra, vách ngăn đột ngột mở toang ra, tôi đã bị phát hiện như thể trước mặt Lâm Miếu và cô bạn lớp bên. Lâm Miếu vừa nhìn thấy tôi, lập tức hít một hơi sâu, tay năm lấy tóc tôi mà lỗi ra ngoài. “Mày lên lén lút lút ở đây làm gì? Có phải có ý đồ gì không?". “Tôi không có!”, rõ ràng là hai người mới lén lén lút lút, cớ gì lại trách tôi? “Con khốn, chị Miểu Miếu đang nói chuyện với mày đấy, mày còn dám ngang ngược à?”, cô bạn lớp bên tên Hứa Vy Vy thì phải, đã chửi mắng tôi không một chút nể nang. “Chị Miếu Miếu, xử sao đây?”.


Bọn họ hút thuốc trong trường, nếu để thầy cô biết được nhất định sẽ bị ghi tên, cho nên bọn họ mới sợ đến thế. Tôi nghĩ đã nắm được điểm yếu của bọn họ, dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng sẽ không làm gì tôi.







Nhưng có vẻ tôi đã nhầm, khi thấy Lâm Miểu cầm điều thuốc lên châm lại lần nữa, tôi bỗng có dự cảm không lành. “Để chị đây nhả khói vào mặt nó nhé!”, trên thế giới chính là có một loại người như thế, chuyện xấu của họ bị phát hiện, nhất định sẽ kéo người khác xuống cùng. "Đừng!", tôi hét lên, vùng vẫy, nhưng sao tôi có thể đánh lại được hai người bọn họ, cho đến khi khi mũi và miệng tôi đây khỏi, mỗi khi tôi thở ra, tôi cảm thấy như mình sắp chết, khuôn mặt của bọn họ hiện lên vẻ đắc ý "Đồ thổi tha, mày nhớ đấy, nếu dám nói ra chuyện ngày hôm nay, tạo sẽ đốt cháy cơ thể mày bằng những vết khỏi này!", Lâm Miếu dữ dẫn và nhổ một bài nước bọt lên tôi

Tại tôi ủ đi, đầu tôi trống rỗng. Đột nhiên, không biết sức mạnh đến từ đâu, tôi dúi hai bọn họ xuống sản, gạt hết khỏi đi "Tôi sẽ nói! Tôi sẽ nói cho giáo viên biết những gì hai người làm hôm nay!".







Nước mắt nước mũi giản giua, tôi không biết bản thân rút cục lấy đâu ra dũng khí để nói như vậy. Đơn giản là không hề lường được hậu quả "Mày dám!", nói rồi Lâm Miếu và Hứa Vy Vy nhào lên tầm tôi lại, tôi vội vàng chạy ra ngoài. "Rầm", tôi chạy nhanh quá không chú ý xung quang, một bóng đen vụt qua và tôi đâm sầm vào đó. "Mù a?", giọng nói quen thuộc đang tức giận gào lên. Mặt ngấn lệ, tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Đường Mạc Ninh, tôi càng khóc to, trong lòng vô cùng uất ức nhưng đến một từ cũng không nói ra nổi Đường Mạc Ninh cau mày nhìn tôi, nhưng không ngờ, lần này cậu ta không quay đầu và bỏ đi.

Đăng sau, Lâm Miếu và Hứa Vy Vy đã gần đuổi kịp, nhìn thấy Mạc Ninh bọn họ không dám họ he gì.







Đường Mạc Ninh hết nhìn hai người đăng sau lại nhìn sang tôi, hỏi: “Có chuyện gì?”. "Chuyện là Hai người chúng tôi bắt gặp cô ta hút thuốc trong nhà vệ sinh, khỏi sặc sụa, ai mà biết cô ta sao tự nhiên lại khóc như thế….

Lâm Miễu hóa ra có quen Đường Mạc Ninh, giọng nói tự nhiên nhẹ nhàng lại, so với khi nãy như thể hai người hoàn toàn khác nhau.







Tôi lắc đầu lia lịa, khóc càng to hơn, nhìn chăm chăm vào mắt cậu ta nói: "Không phải tôi. Tôi không có...

Đường Mạc Ninh chau mày “Học mấy thói xấu thì nhanh thật, cầu còn hút cả thuốc? "Không phải tôi!", cổ họng ban nãy vừa bị sặc nên đây mùi khỏi, tôi càng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ biết khóc. “Cả người toàn mùi thuốc, đúng là kinh tởm!" Đường Mạc Ninh quay đi, không thèm nhìn tôi. Đối với lời giải thích của tôi, dường như cậu ta không muốn lắng nghe, nước mắt tuôn rơi và trái tim tôi đau đớn tột cùng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom