• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Chuyện tình nàng tiên cá nhỏ (1 Viewer)

  • Phần 1

1.

''Công chúa nhỏ nắm chặt đoản kiếm nhảy xuống biển, giây phút ánh nắng xuất hiện, nàng biến thành bọt nước lấp lánh trên mặt biển...''

Ta ngáp một cái, ngồi trên lớp học nghe giảng sư cung đình kể chuyện xưa.

Chuyện xưa hôm nay là truyền thuyết mà tất cả các loài cá dưới đáy biển đã nghe đến thuộc lòng.

Tương truyền rằng, rất lâu trước kia, công chúa người cá đã yêu hoàng tử loài người.

Thế là nàng dùng giọng hát của mình làm giao dịch với mụ phù thủy dưới biển sâu để đổi lấy hai chân của loài người, muốn ở trên mặt đất với hoàng tử loài người.

Nhưng cuối cùng hoàng tử lại cưới công chúa loài người.

Cuối cùng công chúa người cá tan thành bọt biển trong sự hối hận.

Ta không tập trung nghe chuyện.

Căn đúng giữa giờ, ta lén lút trốn ra khỏi lớp học.

Đuôi cá tạo thành những bọt nước xinh đẹp, ta ra sức bơi về phía mặt biển.

Ta là một nàng tiên cá nhỏ đang yêu đương cuồng nhiệt với hoàng tử trên đất liền.

Chúng ta hẹn sẽ gặp nhau mỗi ngày trên bờ biển khi hoàng hôn buông xuống.

Ta ngoi lên mặt nước, vừa đưa mắt đã thấy bóng dáng cao ráo tuấn lãng kia.

Hoàng tử của ta đang đứng bên bờ biển, ánh nắng còn sót lại chiếu vào mặt hắn khiến trái tim ta đập nhanh.

Hắn cũng nhìn thấy ta, cũng cười vẫy tay với ta.

Ta háo hức bơi về phía trước, một tay nắm chặt lấy tay hắn.

Ồ? Hoàng tử của ta hôm nay sao lại có chút ưu sầu thế này?

Ta tự nhận bản thân là một người yêu tri kỉ, lập tức bắt đầu hỏi hắn xảy ra chuyện gì.

Hoàng tử vốn không muốn nói nhiều, dưới sự truy hỏi của ta, hắn thở dài, cuối cùng vẫn lên tiếng.

"Phụ vương và mẫu hậu ta chuẩn bị tổ chức vũ hội, mở tiệc mời tất cả cô gái vừa đến tuổi trăng tròn để chọn vương phi cho ta.''

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút nghiêm trọng.

Ta trợn tròn mắt, nước mắt rưng rưng nhìn hắn.

Nước mắt lăn xuống thành trân châu chìm vào đáy biển.

Dường như hoàng tử đã hạ quyết tâm, hai tay giữ lấy vai ta, nhìn thẳng vào mắt ta.

''Nàng biến thành con người đi, được không?"

''Ta biết ở dưới đáy biển có một phép thuật có thể biến đuôi người cá thành hai chân của loài người, có thể thoải mái đi lại trên mặt đất như con người.''

''Ta không muốn cưới người phụ nữ nào khác, ta chỉ muốn nàng làm vương phi của ta!''

Ta hơi do dự.

"Nhưng mà...''

''Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ nàng không muốn kết hôn với ta, ở bên cạnh ta đến bạc đầu sao?'' Giọng nói của hoàng tử có chút vội vàng.

Bàn tay đang nắm lấy bả vai ta dùng sức, ta cảm thấy đau đớn đến mức hít khí lạnh.

Lúc này hoàng tử mới bừng tỉnh buông tay.

''Thật xin lỗi.''

Hắn gục đầu xuống, nhìn có chút cô đơn.

Ta thân mật nắm chặt tay hắn: ''Không sao.''

''Ta cũng muốn kết hôn với chàng, ở bên chàng đến khi bạc đầu.'' Ta cười nói, sau đó nhìn đôi mắt đang dần sáng lên của hắn.

''Nhưng mà ta có một vấn đề.''

''Vì sao không phải chàng biến thành tiên cá mà xuống đáy biển kết hôn với ta?''

Hoàng tử: ''?''

Vẻ mặt hắn ngẩn ra, ta càng nghĩ càng thấy suy nghĩ này rất tốt.

''Dưới đáy biển của ta cũng chơi rất vui nữa, chờ khi chàng có đuôi của người cá rồi, sau khi chàng có thể tự do hô hấp dưới đáy biển, ta có thể dẫn chàng đi ngắm san hô dưới biển sâu, cùng khiêu vũ với bầy cá voi, đi ngắm bảo vật trong những con tàu đắm...''

Ta nói liên tục, hoàng tử lại kiên định lắc đầu.

''Sao nàng lại muốn ta biến thành người cá chứ?'' Giọng nói hắn không thể tin nổi.

Ta: "?''

Ta lại rưng rưng nước mắt một lần nữa.

''Vì sao ta phải biến thành loài người để trở thành vương phi của chàng mà chàng không thể biến thành người cá vì ta chứ?''

''Chẳng lẽ chàng không yêu ta sao?''

2.

''Ta, ta... Nhưng ta còn vương vị phải thừa kế!''

Hoàng tử ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói được một câu như vậy.

Ta càng uất ức hơn.

''Ta cũng có vương vị phải thừa kế nha.''

Ta là người con gái thứ tám của thần biển, cũng là con gái mà thần biển sủng ái nhất.

Ta trời sinh thông minh, từ lâu đã được phụ vương xem là người kế tục.

''Honey, biển cả rất rộng lớn. Đất nước của chàng bé tẹo, cai quản có một xíu người à.''

Ta tha thiết thuyết phục hắn: ''Nếu như đến với biển cả, chàng có thể thống trị toàn bộ đại dương đó.''

Hoàng tử có chút động lòng.

Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu.

''Không được! Không được!''

''Tại sao không được chứ? Honey, nói ra suy nghĩ của chàng đi, chúng ta cẩn thận bàn bạc.''

Lời nhẹ nhàng an ủi của ta bây giờ đối với hắn mà nói giống như lời thì thầm của ác ma vậy.

Hoàng tử càng lắc đầu mạnh hơn, ấp úng không nói được lí do.

Nhìn dáng vẻ này của hắn, đột nhiên ta cảm thấy không thú vị chút nào.

''Nếu vậy thì chúng ta chia tay đi.'' Ta nói.

Ta không quan tâm đến sắc mặt của hắn, quay người về với biển cả.

Đúng lúc này mặt trời xuống núi, bóng đêm lại bao trùm thế giới.

Rời khỏi nước phía Tây đại dương, ta quay người bơi về phía Đông.

Trên đất liền phía Đông cũng có một vị hoàng tử đang đợi ta.

Trước khi quyết định khế ước hôn nhân, người cá cao cấp không nhất thiết chỉ có một người yêu.

3.

Ta bơi đến bờ biển phía Đông, đúng lúc nghe thấy tiếng vỏ ốc xà cừ từ bờ biển vọng ra.

Đó là vỏ ốc xà cư mà ta đưa cho hoàng tử nước Đông.

Ta nói với hắn rằng, nếu như nhớ ta thì có thể thổi vỏ ốc.

Cho dù ta đang ở nơi biển sâu xa xôi bao nhiêu, chỉ cần ta nghe thấy tiếng ốc xà cừ sẽ lập tức đến đây gặp hắn.

Ta bơi đến gần bờ biển, thấy nam nhân mặc trang phục kị sĩ đang cầm một bó hoa hồng đỏ tươi.

Trong lòng ta đột nhiên xuất hiện dự cảm không tốt.

Quả nhiên sau khi ta đến gần, nam nhân lấy một chiếc nhẫn ra từ trong ngực.

''Nàng đồng ý gả cho ta chứ?'' Hắn hỏi.

Đuôi cá vẫy trong làn nước, ta bị dọa bơi ra xa, mãi một lúc lâu sau mới bơi về.

''Ta nghĩ, quan hệ của chúng ta vẫn chưa đến mức này...'' Ta ấp úng nói.

Ta và hoàng tử nước Đông quen nhau như một câu chuyện cổ tích.

Hoàng tử ra biển dạo chơi, vô tình gặp tai nạn trên biển.

Nàng tiên cá nhỏ đúng lúc đi ngang qua nên cứu hoàng tử một mạng.

Giống với câu chuyện cổ tích mấy trăm năm trước.

Chỉ là lần này hoàng tử không nhận nhầm người cứu mình thành công chúa nước láng giềng.

Chúng ta thuận theo tự nhiên yêu nhau.

Ta hiểu rõ quy luật này... nhưng mà yêu đương chưa đến một tháng đã cầu hôn thì có phải là quá bất thường rồi không?

Bây giờ thế giới loài người đang thịnh hành việc cưới chạy sao?

Thấy ta kháng cự, ánh mắt hoàng tử hiện lên sự nghi hoặc.

''Nàng không muốn kết hôn với ta sao?'' Hắn vô cùng sầu não: ''Ta vốn cho rằng chúng ta gặp nhau là số phận an bài, ta cho rằng cảm giác của chúng ta giống nhau.''

''Nhưng hôn nhân không đơn giản như vậy nha.'' Ta nói ra nỗi lo của mình cho hắn nghe: ''Tương lai ta sẽ quản lí toàn bộ đại dương, không có chuyện ta biến đuôi cá thành đôi chân của loài người để lên mặt đất kết hôn với chàng đâu.''

''Chẳng lẽ chàng muốn từ bỏ ngôi vua của mình, xuống đáy biển sinh sống với ta sao?''

Câu trả lời của hoàng tử lại khiến ta phải mở to mắt kinh ngạc.

''Tại sao chúng ta phải từ bỏ những điều này chứ?'' Hắn hỏi lại ta: ''Vì sao chúng ta không chọn một cuộc hôn nhân mở?''

''Một... cuộc hôn nhân mở?'' Ta lặp lại từ này một lần nữa, vẻ mặt ngây ngốc.

''Đúng, một cuộc hôn nhân mở!'' Hoàng tử nắm chặt lấy tay ta.

''Chúng ta chỉ cần lập lời thề hôn nhân thôi, như vậy cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau.''

''Ta sinh sống ở trên đất liền, tương lai sẽ kế thừa vương vị. Nàng sống ở dưới đáy biển, tiếp tục quản lí đại dương của nàng.''

Ta bị suy nghĩ này của hắn làm động lòng, đột nhiên không phản bác được.

Tiếng hoàng tử vẫn vang lên bên tai.

''Vì sao chúng ta nhất định phải từ bỏ gì đấy vì hôn nhân chứ?'' Hắn nói: ''Trong mắt ta, tình yêu là thứ để chúng ta trở thành người tốt hơn.''

''Nếu như chúng ta không nỗ lực vì tình yêu thì đây chắc chắn không phải là một mối quan hệ lành mạnh.''

Ta gần như bị thuyết phục.

Nhưng trong tiềm thức, ta vẫn cảm thấy có gì đấy không đúng.

''Bây giờ ta không thể cho chàng câu trả lời chắc chắn, ta muốn suy nghĩ...''

Ta bơi xuống biển sâu, bơi được nửa đường lại dừng lại.

Một cuộc hôn nhân mở... Hình như cũng không có gì không tốt nhỉ?

Mặc dù thời gian ở chung của chúng ta ngắn hơn các cặp vợ chồng bình thường nhưng như thế sẽ càng bớt xô xát trong sinh hoạt hơn.

Suy nghĩ của ta không ngừng thay đổi, bên tai lại lần nữa vang lên giọng nói của hoàng tử ở trên bờ.

''Ra đi, nàng ta đã đi rồi.'' Hoàng tử nói.

Giọng nói của hắn rất lạnh lùng, không còn dịu dàng thâm tình như ở trước mặt ta.

Tiếp đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

''Khởi bẩm điện hạ, hôn sự của nhị hoàng tử và công chúa nước láng giềng đã được sắp xếp xong. Rất nhiều đại thần đã về phe của nhị hoàng tử.''

''Nước có thể so sánh sức mạnh và tiền tài với nước láng giềng chỉ có vương quốc biển cả.''

''Chúng ta đã tốn rất nhiều công sức, còn tạo ra một cuộc gặp gỡ lãng mạn bất ngờ mới có thể lừa được người thừa kế tương lai của đại dương.''

''Hôn sự của ngài và công chúa đại dương nhất định không thể xảy ra sai sót, nếu không vương vị của chúng ta sẽ phải chắp tay nhường cho người khác.''

Hoàng tử hừ lạnh một tiếng.

''Yên tâm, nàng ta sẽ đồng ý.''

''Người cá chỉ biết yêu đương, chỉ cần liên quan đến tình yêu thì nàng ta sẽ không phân biệt được đúng sai nữa.''

''Người bây giờ ta gặp cũng vậy, mà người mấy chục năm trước cũng thế.''

4.

Người ta yêu tiếp cận ta chỉ vì thế lực của đại dương?

Ta chịu đủ đả kích rồi.

Bản chất của hoàng tử ngây thơ đơn thuần nhận hết mọi sự sủng ái lại là sự ích kỉ, lợi dụng tình yêu để đạt được lợi ích cho mình.

Người yêu tưởng chừng dịu dàng và chu đáo, cuộc gặp mặt tưởng như là định mệnh của cuộc đời hóa ra cũng chỉ là âm mưu được tạo ra.

Nhưng cũng may.

Ta còn có lựa chọn thứ ba.

Mặt trời vừa lên ta đã bơi đến về phía Bắc.

Khác với hai vị hoàng tử kia.

Người yêu thứ ba của ta là một quốc vương.

Quốc vương cai quản nước Bắc, nước mạnh nhất trên mặt đất. Bản thân hắn là một người rong ruổi trên chiến trường, phong thái phi thường, khí phách nam tính trên người khiến người khác mê muội.

Vì để cho ta thuận tiện lui tới, quốc vương đã đào một con đường thông từ biển vào thành chỉ để cho ta dùng.

Ta đã bơi qua con đường này rất nhiều lần.

Ai ngờ lần này mới chỉ bơi được một nửa, đột nhiên ta cảm thấy một dòng điện làm cơ thể mình tê dại, sau đó ta lập tức mất đi ý thức.

Chờ khi ta tỉnh lại lần nữa, trước mặt ta là chóp nhọn của tòa lâu đài vàng son lộng lẫy.

Đưa mắt nhìn bốn phía, ta phát hiện bản thân đang bị nhốt trong một bể nước hình tròn.

Bể nước được làm từ bạch ngọc, phía trên được điêu khắc hoa văn tinh xảo.

Nhưng ta không có chút tâm trạng thưởng thức sự xa xỉ này.

Đối với người cá mà nói, đây chẳng qua là một lồng giam được chế tác đẹp đẽ mà thôi.

''Nàng tỉnh rồi.''

Một giọng nam trầm thấp từ tính vang lên.

Ta nhìn về phía phát ra âm thanh, hóa ra là quốc vương.

Hắn đang ngồi trên một chiếc ghế dài, trong tay là chén rượu được làm bằng vàng.

Thấy ta tỉnh lại, hắn đứng dậy đi đến cạnh bể nước, từ trên cao nhìn xuống ta.

''Lần này nàng không thể rời khỏi ta nữa rồi.''

Hắn nói, trong giọng nói là sự điên cuồng không chút che giấu.

Ta: ⊙-⊙

Quả nhiên quốc vương không giống hoàng tử chút nào.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom