• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (1 Viewer)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-132

Chương 132: Bạch mặc phiên bản nữ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
88446.png

Xem ảnh 2
88446_2.png
“Rốt cuộc hai người đã làm thế nào? Lại còn có thể cản trở đội trưởng Kình Thiên chấp hành nhiệm vụ nữa?” Hàn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cậu ta nhìn tôi với vẻ khó tin.



Tôi đang định nói thì Nhan Lăng lập tức xông tới bịt miệng tôi: “Không được nói! Nếu cậu nói thì bọn tớ sẽ biết được năng lực của cậu!” “Đúng đúng đúng! Vậy sẽ không còn thú vị nữa!” Hàn hối hận gõ vào đầu mình: “Đệt, tớ còn đặt cược rồi đấy!” “Hả? Mấy cậu còn cược nữa sao?” Tôi dở khóc dở cười nhìn bọn họ, “Thế nhưng có nhiều loại tinh năng như vậy, mấy cậu đánh cược thế nào?” “Thì cược phân loại tinh năng.” Hàn lấy điện thoại di động ra, tìm cho tôi xem.



Quả thực bọn họ đã thiết lập một cuộc đánh cược đoán năng lực của tôi và Bạch Mặc: “Đoán trúng chủng loại lớn thì ít tiền hơn, đoán trúng chủng loại nhỏ thì sẽ lấy được nhiều tiền hơn.



Nếu có người có thể đoán trúng phóc năng lực của hai cậu, vậy thì toàn bộ tiền của mọi người đều thuộc về người đó hết!” Hàn nói đến đây thì hai mắt tỏa sáng, nước miếng sắp chảy ròng ròng, đó nhất định là một khoản tiền rất lớn.



Nghĩ mà xem, cả trường có gần hai mươi nghìn sinh viên, nếu ai cũng đánh cược một tệ, vậy thì số tiền đó sẽ xấp xỉ hai mươi nghìn tệ! “Những người khác biết ít hơn bọn tớ.



Bọn họ không biết hai cậu là boss lớn do hiệu trưởng dẫn về, vì vậy đều suy đoán là vài loại năng lực khá yếu.



Nhưng tớ, ha ha...” Hàn nói ra năng lực mà cậu ta đã cược với dáng vẻ đắc ý: “Tới đoán năng lực của hai cậu chắc chắn là loại khống chế tâm linh, có phải không?” Hàn kích động nhìn tôi.



Tôi không nhịn được cười, nhìn qua Nhan Lăng: “Cậu cược cái gì?” “Khống chế nguyên tố.” Nhan Lăng khẽ nhún vai: “Loại này nhiều nhất, hơn nữa cũng khá mạnh.” Tôi lại nhìn anh Béo: “Anh Béo thì sao?” Anh Béo hơi ngại ngùng: “Tàng hình?” Cậu ta nhìn tôi với vẻ không chắc chắn, còn tôi thì cười hỏi, “Mấy cậu có muốn thắng không?” “Không được, không được!” Nhan Lăng không ngừng xua tay: “Không được ăn gian, nếu không thì bọn tớ sẽ bị cả trường khinh bỉ.” Tôi nghe xong, chỉ có thể nhìn bọn họ với vẻ thương mà không giúp được.



Bọn họ đã đọc được thông tin quan trọng từ nét mặt của tôi.



Ba người đồng loạt trợn mắt, trăm miệng một lời: “Đều không phải?” Tôi cong môi cười, chớp chớp mắt, tiếp tục đi về phía trước, phía sau là ba người đang thì thầm phỏng đoán.



“Chủng loại lớn của chúng ta đều không đúng rồi.” “Vậy cũng được, có năm loại, bây giờ chỉ còn ba.” “Phạm vi đã được thu nhỏ lại.” “Thế nhưng bây giờ mọi người đều biết chúng ta chơi với hai người họ.



Nếu chúng ta sửa thì bọn họ cũng sẽ sửa theo chúng ta, vậy thì tỷ lệ cược sẽ bị hạ xuống rất thấp đó.” “Vậy làm như này đi.



Tattoo Girl, cậu và Tô Linh ở chung một phòng nên cậu đừng sửa, vậy thì những người khác sẽ không hoài nghi.



Sau này ba người chúng ta sẽ chia đều số tiền thắng cược.”



“Được, quyết định như vậy đi!” Ba người thủ thỉ với nhau một lúc xong mới vội vã đuổi theo, còn tôi đã ra khỏi khu giảng đường cùng với những nữ sinh kia.



Vì muốn thắng cược, bọn họ đúng là quyết tâm thật, còn chơi cả mưu kế và chiến thuật nữa.



Khi đám sinh viên ở ngoài khu giảng đường nhìn thấy nhóm ba người Kình Thiên thì cũng trở nên nhốn nháo.



“Người đó không phải là Kình Thiên sao?” Mọi người kinh ngạc nhìn Kình Thiên.



“Sao cậu ấy lại ở trong trường học?”.



“Nghe nói là phạm lỗi gì đó nên bị đưa về trường, cần phải ở lại đây ba tháng đó!”



Oa...



Tốt quá! Chúng ta sẽ được ở cùng với Kình Thiên suốt ba tháng lận!” Xem ra đối với một số người mà nói, việc Kình Thiên bị đưa về trường học lại là một chuyện tốt.



“Này này này, bọn họ đang định làm gì thế?” “Chuẩn bị đến sân bóng rổ chơi bóng.” “Nhanh nhanh nhanh! Mau gọi mọi người cùng đến đó xem đi! Kình Thiên rất hiếm khi chơi bóng, quả thực chính là thời khắc mang tính lịch sử đó!” Tôi còn tưởng rằng ra khỏi khu giảng đường sẽ thoáng hơn chút, nào ngờ càng lúc lại càng nhiều người, vô số sinh viên đột nhiên ùa tới từ bốn phương tám hướng, trong tích tắc đã thành một biển người.



Đợi đến lúc tôi tới được sân vận động, bọn họ đã vây kín chỗ đó đến mức nước chảy cũng không lọt.



Những người có thể bay đều đã phóng lên trời, chiếm góc nhìn tốt nhất cho bản thân.



Tôi chạy lên tầng hai nhưng cũng bị chặn ở ngoài rìa.



Chúng tôi đứng nhón người trên ghế mới miễn cưỡng nhìn thấy sân bóng rổ ở dưới.



Lúc này, có vẻ Kinh Không đang làm nóng người.



“Là Kinh Không!”.



“Kinh Không và Kình Thiên cùng nhau về trường.” “Có ai biết rốt cuộc vì sao hai người họ bị đưa về trường không?” “Không biết.” “Không rõ lắm.” Mọi người đều đang xì xào bàn tán, suy đoán lý do tại sao Kinh Không và Kình Thiên đột nhiên bị đưa về trường.



Chuyện hai người họ trở về trường khiến tất cả có một cảm giác rất kỳ lạ, giống như là bị “trả hàng” vậy.



Tôi không chen được đến phía trước nên chỉ có thể lo lắng suông, không biết Bạch Ngốc nhà tôi sao rồi.



“Nhường đường chút! Nhường đường chút đi!” Anh Béo bỗng nhiên đi đến trước người tôi, dùng thân thể to như trái bóng của mình để mở một lối đi cho tôi.



“Mau tránh ra! Nếu không tôi làm cho mấy người béo lên hết bây giờ.” Hàn duỗi hai tay ra, nam sinh nữ sinh ở xung quanh vừa thấy cậu ta thì sợ đến mức tránh ra ngay lập tức.



Tôi nhìn Hàn đầy sùng bái, Hàn cũng đắc ý mà hất mái tóc ngắn của mình.



Ai nói người bình thường trong Tinh Tộc là vô dụng? Dù Tinh Tộc ở đây lợi hại đến mấy cũng sẽ sơ năng lực có thể khiến cho người ta hoặc béo hoặc gầy của Hàn.



Dưới sự giúp đỡ của Hàn, rốt cuộc chúng tôi đã chen được đến hàng trước.



Lúc này Kình Thiên và Bạch Ngốc nhà tôi đã đứng ở giữa sân bóng rổ.



Kinh Không và Tình Thánh đứng một bên.



Trong mắt Tình Thánh tràn ngập vẻ tò mò, chắc hẳn anh ta cũng giống như mọi người ở đây, đều đang không hiểu tại sao người mới như Bạch Mặc lại có quan hệ với Kình Thiên.



Thường thì tình tiết thế này chỉ xảy ra với nữ chính thôi, đó là do vầng sáng của nữ chính.



Chỉ có nữ chính vừa nhập học mới thu hút sự chú ý của toàn bộ nam sinh đẹp trai trong trường, còn có thể bị chặn lại ngay trước cửa lớp học.



Kình Thiên và Bạch Mặc đứng đối mặt nhau.



Khuôn mặt Bạch Mặc vẫn không hề có cảm xúc gì, Kình Thiên vẫn là cái vẻ ngang ngược như trước.



Cả sân bóng rổ bỗng dưng trở nên yên lặng như tờ.



Kinh Không ném bóng rổ lên, quả bóng rơi xuống đầu ngón trỏ của cậu ta một cách chính xác, sau đó không ngừng xoay tròn.



Kinh Không vừa xoay bóng vừa bước lên một cách vững vàng, đứng giữa Đình Thiên và Bạch Mặc.



Ngón trỏ của cậu ta hát nhẹ, quả bóng bay lên rồi hạ xuống.



“Bộp” một tiếng, Kinh Không vững vàng chụp được quả bóng rồi nhìn Kình Thiên và Bạch Mặc: “Bây giờ bắt đầu chơi một chọi một, trong vòng chín hiệp, ai vào rổ nhiều hơn thì người đó thắng.



Để công bằng, Kiếm Thánh sẽ là người tình tỉ số.



Kiểm Thánh, sao hả?” Kinh Không quay đầu nhìn Kiếm Thánh.



Kiếm Thánh ăn mặc theo phong cách rộng thùng thình của mấy ca sĩ Hip hop, để tóc ngắn đẹp trai như những thần tượng trẻ bây giờ.



Kiểm Thánh ra hiệu “OK”.



Anh ta đứng ở ngoài sân, mỉm cười chờ đợi cuộc chiến thế kỷ.



Kinh Không nhìn Kình Thiên và Bạch Mặc: “Hai người chuẩn bị xong chưa?” Kình Thiên nhìn Bạch Mặc, cười khiêu khích.



Đồng thời, anh ta cũng đã cởi bớt cái áo khoác ngoài, lộ ra cái áo thun trắng tinh dáng ôm mặc bên trong, ngay lập tức đã kéo đến một loạt tiếng thét gào đầy kích động của các nữ sinh.



“Oa!” Mẹ nó chức, kêu gào không khác gì Kình Thiên đã cởi sạch cả.



Cùng lúc đó, Bạch Mặc cũng cởi bớt chiếc áo khoác của mình ra.



Cậu ta cởi từng cái cúc áo, để lộ dần chiếc áo ngắn tay màu xanh nhạt bằng vải gai theo phong cách Trung Quốc.



Màu sắc nhẹ nhàng thoải mái này làm cho cậu có thêm chút thư sinh.



Kình Thiên cởi áo khoác xong thì giơ tay lên, chiếc áo khoác bay lơ lửng giữa không trung.



Anh ta vung tay về một phía trông cực cool ngầu, áo khoác bay theo hướng đó, rơi xuống một cái ghế dựa bên ngoài sân bóng rổ.



Bạch Mặc cởi áo khoác xong thì cầm nó trong tay.



Kiếm Thánh bước lên định nhận lấy cái áo khoác của cậu ta, thế nhưng cậu ta không đưa ra.



Kiếm Thánh nhìn cậu ta với vẻ khó hiểu: “Tớ cất áo khoác giúp cậu.” Nhưng Bạch Mặc lại lắc đầu.



Cậu ta ngửa mặt lên, giống như đang tìm kiếm gì đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom