• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Chuyện tình con tó (1 Viewer)

  • Phần 2

02.

Nghiệt duyên giữa tôi và Giang Thần đã có từ lâu.

Hôm qua bọn tôi vừa gây gổ một trận to, tan rã trong không vui.

Nguyên nhân là ánh trăng sáng của hắn Thời Vi bắt được một khách hàng lớn, nhưng vị khách hàng này rất khó chơi, nhất định bắt Thời Vi đi uống rượu cùng lão.

Giang Thần xót cô ta, thế là lôi đầu tôi tới uống thay cô ta.

Hắn kéo tôi tới trước mặt khách hàng bụng phệ kia, chỉ vào tôi nói: "Trương tổng, Thời Vi thân thể không tốt, không uống rượu được, đây là Trưởng phòng tiêu thụ ở công ty tôi Lý Tiếu Nhã, để cô ấy uống với anh nhé!"

Khoảnh khắc ấy, lòng tôi hóa tro tàn.

Tôi thừa nhận, tôi có chút tâm tư riêng với Giang Thần, nếu không thì sau khi tốt nghiệp cũng sẽ không bỏ nơi lương cao mà đến đây gây dựng sự nghiệp với hắn.

Tôi vẫn cho rằng mặc dù Giang Thần không thích tôi, nhưng ít nhiều gì cũng có tình cảm bạn bè cùng vượt gian khó bao năm qua.

Không ngờ Thời Vi vừa về, hắn thật sự không để ý tới cái gì nữa.

Tôi lạnh lùng rút tay ra: "Chờ đã, có chuyện gì thì nói rõ ràng trước đi"

"Bảo tôi uống rượu cũng không phải không được, nhưng lúc chốt hợp đồng thì doanh thu để cho ai?"

Giang Thần cau mày: "Đương nhiên tính cho Thời Vi, trước giờ đều do cô ấy xử lý, cô chỉ uống mấy ly rượu, vì sao phải tính cho cô?"

Thời Vi đứng cạnh Giang Thần nhẹ giọng nói: "Không sao đâu Giang Thần, tuy rằng em chạy đôn chạy đáo nửa năm mới kéo được đơn hàng này, nhưng nếu Tiếu Nhã cần, em tặng cho cô ấy cũng được."

Giang Thần xót xa nắm chặt tay cô ta: "Em không cần phải quá hiểu chuyện như vậy, của em thì chính là của em, không ai cướp được."

Hai người kẻ tung người hứng, làm như thể tôi cướp đồ của cô ta không bằng vậy đó.

Tôi tức quá hóa cười, nói thẳng: "Thôi khỏi, tôi cũng không thiếu một khách hàng này, mấy người nói như thể tôi mặt dày lắm vậy, nếu chỉ là chuyện uống mấy ly rượu, vậy thì ai gọi khách tới thì ra mà uống thôi!"

Nói xong tôi bèn nhấc túi lên muốn đi ra ngoài.

Giang Thần kéo tôi lại, sắc mặt âm trầm.

"Cô không được đi, cô đi rồi thì Thời Vi phải làm sao?"

Thằng cha khách hàng kia hưng phấn đến đỏ cả mặt mày, chỉ vào tôi nói: "Tiểu Lý cũng được, cũng xinh lắm!"

Tôi chửi thẳng Giang Thần: "Cô ta phải làm sao thì liên quan gì đến tôi, tôi cũng đâu phải bố cô ta."

Giang Thần siết tay tôi càng chặt: "Lý Tiếu Nhã, tôi vẫn tưởng cô dù hơi tùy tiện cẩu thả một chút, nhưng vẫn là người thiện lương, cô làm sao có thể nói một câu như vậy chứ?!"

"Thời Vi thân thể không tốt, cô nhẫn tâm nhìn cô ấy uống nhiều rượu như vậy sao?"

Tôi cũng nhịn không nổi nữa, hất tay hắn ra quát lớn: "Thân thể cô ta không tốt ấy à?"

Tôi nhìn cô ta khí sắc còn tốt hơn cả tôi nữa! Thân thể không tốt thì vào bệnh viện mà nằm, còn đua đòi đi làm làm qué gì, anh ngon thì đi mà nuôi cô ta, hai người các ngươi đôi bên vẹn toàn!

"Giang Thân, tôi đcm cũng là người, tôi uống rượu tôi không biết khó chịu à, cmn anh đừng có ỷ tôi tốt với anh mà tùy ý chà đạp tôi thế nhé!"

Giang Thần sửng sốt, miệng mấp máy tựa như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Thời Vi bên cạnh cướp lời.

Cô ta rưng rưng chực khóc kéo tay Giang Thần: "Giang Thần, anh đừng có nổi giận với Tiểu Nhã, chị ấy cũng không phải cố ý đâu. Đều tại em không tốt, cơ thể yếu lại liên lụy anh..."

Giang Thần lập tức đau lòng, bực bội nhìn tôi: "Lý Tiếu Nhã, cô nói cô có uống hay không, khách hàng này chắc chắn không thể cho cô, nhưng tôi có thể bù cho cô với hình thức tiền thưởng..."

Hắn chưa nói xong, tôi đã giật bảng tên ném vào mặt hắn: "Khen cái đcm nhà anh! Bà đây không làm nữa!"

Trong ánh mắt khiếp sợ của cả phòng, tôi đẩy cửa đi ra, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh.

Nước lạnh giội lên mặt, lúc chống bồn rửa tay tôi mới vô tình thấy vành mắt mình không biết đã ửng đỏ từ lúc nào.

Một cơn đau quặn thắt truyền tới, tôi cong lưng ôm bụng.

Tựa như lục phủ ngũ tạng chỗ nào cũng đau, không rõ là dạ dày đau vì bận quá không kịp ăn cơm, hay là đau vì trái tim vỡ nát khi trao nhầm người không xứng.

Tôi lau nước mắt trên mặt, trước mắt thế mà vẫn còn loáng thoáng xuất hiện gương mặt đáng ghét của Giang Thần.

Mới vào năm nhất đại học, tôi bị hạ đường huyết nên ngất xỉu khi học quân sự, chính Giang Thần đã bế tôi lên phòng y tế.

Sau vụ đó, bọn tôi mới quen biết nhau.

Ở chung lâu ngày tôi mới phát hiện ra bọn tôi có rất nhiều điểm chung, mỗi ngày đều có cơ man nào là chủ đề chung nói không hết chuyện.

Không biết từ lúc nào, trong mắt tôi chỉ có hắn.

Trước ngày tôi lấy hết dũng khí thổ lộ với hắn, Giang Thần gọi tôi ra uống đến say mèm.

Qua những lời nói trong lúc say, ngày đó tôi mới biết, ánh trăng sáng mà hắn yêu bao năm đã từ chối lời tỏ tình của hắn để xuất ngoại du học.

Nụ cười trên mặt tôi cứng đời, bàn tay nắm chặt.

Cuối cùng hắn cũng nhớ ra tôi: "Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à?"

Tôi đưa tay xoa ngược, cảm nhận cơn đau lúc này mới truyền đến, gượng cười lắc đầu:

"Không."

Từ đó về sau, tôi bắt đầu cẩn thận che giấu tình cảm của mình.

Giang Thần cũng giả vờ không biết, chúng tôi vẫn chơi với nhau bình thường như trước kia.

Tôi cho rằng, dù hắn không có tình cảm nam nữ với tôi, thì trong lòng hắn tôi cũng có một vị trí đặc biệt nào đó.

Chỉ là tới hôm nay tôi mới biết, hóa ra ngoài Thời Vi, những người khác đều không có gì khác nhau trong mắt hắn.

...

Tôi ngồi khóc trong nhà vệ sinh một lúc rất lâu mới xốc lại tinh thần đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua hành lang, tôi nghe được tiếng của Thời Vi, cô ta dè dặt nói: "Giang Thần, anh đối xử với Lý Tiểu Nhã như vậy có khi nào làm chị ấy không vui không, dạo này công ty còn cần cô ấy chèo chống..."

Giang Thần không thèm để ý, chế giễu: "Cô ta chỉ là một con ch.ó liếm, giữ thể diện cho cô ta mà còn không biết điều, còn sĩ diện trước mặt anh."

"Em cứ chờ mà xem, ngày mai cô ta nhất định sẽ quay lại nhận sai xin lỗi anh cho mà coi."

Tôi ngây ngốc đứng trong hành lang, không biết có phải vì đèn trên đầu quá chói mắt hay không, đột nhiên tôi cảm thấy viền mắt cay xè.

Giang Thần đúng là hiểu tôi.

Hắn nói đúng, quả thật tôi tính ngày mai đi tìm hắn.

Nhưng mà, giờ thì mơ đi.

03.

Có lẽ đây chính là quả báo, tôi nhìn con ch.ó cỏ vẻ mặt chột dạ nằm úp sấp dưới đất.

Hắn né tránh ánh mắt của tôi, lắp ba lắp bắp: "Tôi cũng không biết vì sao, tỉnh dậy đã thấy biến thành c.hó. Chỗ ấy gần nhà cô nhất, nên tôi tới đây..."

Tôi lườm hắn cười gằn: "Đúng là quả táo nhãn lồng, nói người khác là ch.ó liếm, kết quả chính mình biến thành ch.ó luôn."

"Anh còn có mặt mũi đến đây cơ à, không sợ tôi đem ra quán làm cầy tơ bảy món sao?"

Giang Thần không ngờ lời hắn nói đêm qua lại bị tôi nghe thấy, lúng túng hạ giọng: "Tôi cũng có bảo cô nuôi tôi đâu, thôi thì thế này, cô đem tôi đến chỗ Thời Vi, chuyện hôm qua coi như chưa từng xảy ra, cuối năm tăng thưởng gấp đôi cho cô được không?"

Không ai chê tiền cả, thế là tôi ra điều kiện: "Tôi đã nói nghỉ việc là nghỉ việc, khi về anh chuyển tiền thẳng cho tôi là được."

Giang Thần thở phào nhẹ nhõm: "Được."

Ra cửa, tôi để con ch.ó cỏ ngồi ở ghế phụ, thuận miệng hỏi: "Thời Vi sẽ nuôi anh sao?"

Theo như tôi biết thì ánh trăng sáng này của hắn cũng chẳng phải người hiền lành gì cho cam, tôi từng tận mắt thấy cô ta một cước đá bay hết đám mèo hoang chó hoang tụ tập dưới nhà mình.

Tôi hơi nghi ngờ: "Tôi từng thấy cô ta đá mèo hoang, anh chắc chứ?"

"Nói láo!"

Thân thể mập mạp của con ch.ó cỏ bỗng bật dậy, đuôi không thèm vẫy, tức tối nhìn tôi.

"Thời Vi là cô gái hiền lành nhất, biết quan tâm nhất tôi từng gặp!"

"Cô ấy vẫn hay chăm sóc mèo hoang, trước kia còn làm tình nguyện viên! Lý Tiếu Nhã, tôi biết cô vẫn có thành kiến với Thời Vi, tôi biết cô ghen tị với cô ấy, nhưng cmn tôi không cho phép cô nói xấu cô ấy như thế."

Tôi ghen tị cái rắm c.hó ấy! Tôi cười ha ha, không thèm cãi nhau với hắn.

Lời hay khó khuyên ch.ó ch.ết, nếu hắn muốn đi thì tôi cho hắn thỏa mãn.

Chân đạp ga phóng cái dzé tới dưới nhà Thời Vi, tôi chờ nửa ngày mới thấy cô ta ra cửa.

Giang Thần đã nôn nóng không đợi được nữa, đuôi ngoáy tít như cánh quạt, vội vàng bắt tôi mở cửa.

Cửa xe vừa mở, hắn nhanh như chớp nhảy xuống.

Kế hoạch của Giang Thần là giả làm một con chó hoang để Thời Vi đem về nuôi, sau đó chờ có tình cảm đã rồi từ từ nói sự thật với cô ta, nghĩ cách biến thành người trở lại.

Ở chung với người yêu đã biến thành chó, tình tiết phim này đúng là lãng mạn cẩu h.uyết làm sao.

Đợi đến lúc hắn biến thành người, chính là lúc họ ở bên nhau!

Tôi nhìn con chó cỏ chạy như bay, thân hình béo tốt áng chừng sắp bay lên luôn rồi.

Hắn hưng phấn chạy như điên về phía Thời Vi, ánh mắt si mê tràn đầy mong đợi.

Ngay lúc hắn vừa mới vọt tới bên chân Thời Vi, Thời Vi mặc một chiếc váy ngắn bó sát tháo kính râm, cô ta thuận tay vuốt mái tóc dài uốn xoăn, lông mày tỉa vẽ kỹ càng nhíu lại.

"Chó hoang đâu ra vậy trời, bẩn thấy gớm!"

Cô ta chửi mấy câu, vung chân mang giày cao gót đá bay con ch.ó đi, không chút lưu tình.

"Cút ngay!"

Giang Thần bị giáng một đòn nặng nề, rơi cái phịch xuống bụi cây phía sau.

Hắn đau đến cong người, run bần bật, rất lâu sau mới gượng đứng dậy nổi, ng.u người nhìn Thời Vi, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ mê man.

Tôi đứng bên cạnh suýt chút nữa phá lên cười!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom