• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Chuyện kỳ lạ ở khách sạn trên đỉnh Vu Sơn (1 Viewer)

  • Phần 2

4.

Chồng tôi nhẹ nhàng châm một điếu thuốc.

Tôi nằm duỗi thẳng chân tay như một chú mèo lười nhác, yếu ớt nói “ Trở về anh nhớ nhắc em mua thuốc nhé.”

“Ừm.”

Tiếng mưa càng lúc càng to, hòa cùng với tiếng gió xào xạc trên cây tạo thành bản giao hưởng của thiên nhiên. Lúc này, tôi cảm thấy chưa buồn ngủ lắm nên lấy điện thoại ra xem một chút. Vẫn không có bất cứ tín hiệu nào cả, không thể mở Wechat và cả Internet, cũng không thể thực hiện cuộc gọi hay gửi tin nhắn văn bản.

“Điện thoại của anh có truy cập được Internet không?” Tôi cất tiếng hỏi.

“Không có, pin yếu nên tự động sập nguồn rồi.” Chồng tôi trả lời.

“Vậy sao.”

Đúng là con người hiện đại ngày nay không thể sống một ngày mà thiếu đi Internet. Internet bị ngắt cả ngày, tôi cứ cảm thấy hoảng sợ không thể giải thích được và cảm thấy mình như hoàn toàn bị cô lập với thế giới, cứ như thể thế giới bên ngoài đã bị phá hủy và không còn tồn tại vậy, chỉ còn tôi nơi đây chìm vào bóng tối vô tận.

Tàn thuốc rơi xuống sàn nhà, chồng tôi đã buông thỏng tay, chẳng mấy chốc tôi đã nghe thấy tiếng ngáy của anh.

Tôi nhìn vào điện thoại mình một lúc, vì không có kết nối Internet nên tôi phải lục album ảnh để xem những bức ảnh chụp cảnh núi hôm nay.

5.

“Cốc cốc cốc.”

Có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Thần kinh tôi chợt căng như dây đàn, tôi ngồi thẳng dậy lay lay chồng tôi, anh ấy liền mở to đôi mắt ngái ngủ của mình. Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã 12 giờ đêm.

“Cốc cốc cốc” Lại vang lên tiếng gõ cửa 3 lần nữa.

“Ai đó?” Chồng tôi hét lên.

Không có tiếng trả lời, đáp lại chỉ là sự yên tĩnh như tờ.

“Chúng ta phải làm sao đây?” Tôi run rẩy nói.

Chồng tôi ôm tôi vào lòng rồi nói “ Ngủ đi, có ai gõ cửa cũng đừng bận tâm, chúng ta chỉ cần tuân thủ quy định mà thôi.”

“Kẻ đó sẽ không đột nhập vào đây phải không?”

“Đừng sợ, có anh đây.” Anh cầm lấy con dao quân đội kiểu Thụy Sĩ trên bàn cạnh giường ngủ lên rồi đặt xuống dưới gối.

Dù sao thì tôi cũng không thể ngủ nổi được, đồng hồ trên tường đang kêu tíc tắc, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều cảm thấy sợ hãi đến không dám thở mạnh. Năm phút sau, tức là 12h5 phút, tiếng gõ cửa lại đột nhiên vang lên.

“Cốc cốc cốc.”

“Cốc cốc cốc.”

Cánh cửa lại bị gõ lên 2 lần, mỗi lần 3 tiếng liên tục. Tôi liền nín thở, mơ hồ nghe được tiếng bước chân yếu ớt trên hành lang.

“Anh lắng nghe thử xem?”

“Gì cơ?” Chồng tôi hỏi lại

“Tiếng bước chân đó, anh có nghe thấy không?”

‘Hình như là có.”

“Có người đi ngang qua cửa phòng của chúng ta, đi đến đó rồi.” Tôi nói rồi chỉ về phía bên trái cánh cửa.

Tiếp theo là sự im lặng trong vòng 5 phút. Khoảng 12h10, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân, từ xa đến gần, từ phải qua trái, tiếng bước chân đến trước cửa phòng của chúng tôi rồi dừng lại.

“Cốc cốc cốc.”

“Cốc cốc cốc.”

Chúng tôi không dám gây ra bất cứ tiếng động nào, và ngoài cửa cũng không có ai lên tiếng, sau đó tôi nghe thấy có tiếng bước chân lùi lại. Cứ như vậy, nó được lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cứ mỗi 5 phút sẽ có người đến gõ cửa vài lần rồi lại bỏ đi, lúc nào cũng vậy, họ đến từ một hướng và rời đi theo cùng một hướng.

Thế giới bỗng trở nên yên lặng đến đáng sợ, ngoài trừ tiếng gõ cửa đều đặn và tiếng mưa thì không còn bất cứ âm thanh nào nữa. Cứ như toàn thể vũ trụ đã biến mất và thế gian chỉ còn lại mỗi khách sạn đáng sợ này.

Tình trạng này kéo dài đến tận 2 giờ sáng.

Cơn buồn ngủ quét qua não tôi, khiến tôi vô cùng buồn ngủ và trở nên mê sảng, những cơn đau cùng nỗi sợ hãi liên tục hành hạ thần kinh của tôi, khiến tôi không thể nào chợp mắt được. Tôi gần như suy sụp. Bóng tối càng làm cho nỗi sợ hãi của tôi trở nên sâu sắc hơn.

“Chúng ta bật đèn lên một chút nhé, em cảm thấy khó chịu lắm.” Tôi yếu ớt nói.

“Nếu chúng ta bật đèn lên, sẽ dễ bị phát hiện.” Chồng tôi nói.

“Nhưng em không thể chịu đựng thêm được nữa.”

“Vậy được rồi.” Anh xuống giường, đi ra phía công tắc để bật đèn.

Ánh sáng mờ ảo lập tức tràn ngập khắp cả căn phòng, tôi dần dần mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Tối nay chúng ta hãy để đèn sáng nhé.” Tôi nhìn chồng tôi.

“Được rồi.”

Tôi thầm nghĩ, trong truyện ma bình thường, chẳng phải ma quỷ sợ ánh sáng sao? Nếu như có ánh sáng, tôi nghĩ những chuyện kỳ lạ và đám ma quỷ sẽ không dám tự tin đến đây làm phiền chúng tôi nữa.”

6.

Đồng hồ điểm 2 giờ 5 phút.

Thứ đó lại tiến đến gõ cửa phòng tôi.

Tôi sợ hãi nắm chặt chăn, tuy nhiên lần này, mọi chuyện lại có chút khác. Tiếng bước chân vẫn từ phía đó bước lại, nhưng lần này lại nhanh hơn trước.

Cốc cốc cốc.

“Có ai ở đây không?” Giọng nói trầm khàn của một người đàn ông trung niên vang lên kèm theo tiếng gõ cửa “ Xin chào, có ai ở bên trong không?”

Đùng đùng đùng đùng đùng.

m thanh cánh cửa bị gõ liên tục không ngừng.

“Mọi người cũng xem cái tờ ‘Quy tắc dành cho khách’ à” Người đàn ông bên ngoài cất tiếng “Đó là giả, đó chính là lời nói dối mà thôi, tất cả chúng ta đều bị nó lừa rồi.”

Tôi lập tức ngồi thẳng dậy và vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.

“Tôi là khách ở phòng 305, khi leo núi thì bị lạc đường nên đến đây nghỉ, nhưng tôi đã bị mắc kẹt lại ở đây.”

“Chúng ta đều bị lừa rồi, đây chính là hắc quán. Tôi đã bị nhốt lại ở đây 10 năm, trọn vẹn 3475 ngày mà không thể ra ngoài được. Các người rồi cũng sẽ như tôi, không thể ra được mà thôi.”

“Bà lão quản lý ở đây chính là đang dùng người sống để nuôi cổ, nơi đây có một trận pháp vô cùng tà ác, một khi đã tiến vào trong, thì cả đời này đều không thể ra ngoài được.”

Nghe được những lời này, tôi gần như sợ đến nỗi muốn hét lên. Quay sang nhìn chồng, vẻ mặt anh ấy có chút căng thẳng, nhưng tôi thấy sâu trong đó chính là sự vô cảm và thờ ơ.

“Mở cửa đi, hãy cho tôi vào rồi chúng ta cùng bàn bạc với nhau tìm cách.” Người đàn ông tiếp tục.

“Mở cửa đi, chỉ như vậy các người mới có thể thoát khỏi.”

“Tôi thấy đèn phòng các người đang bật. Làm ơn mở cửa nhanh lên đi. Chúng ta cùng nhau thương lượng tìm ra giải pháp, tôi không muốn chết ở đây. Tôi vào đây khi 30 tuổi, bây giờ đã 40 tuổi rồi, mẹ tôi vẫn còn ở nhà đợi tôi về nhà cùng ăn cơm….” Người đàn ông vừa nói vừa bật khóc rồi rên rỉ, giọng của ông ta vốn đã trầm khàn khó nghe, thêm cả tiếng khóc và rên rỉ như tiếng cưa gỗ bị gãy vậy, đơn giản là tạo cho người khác cảm giác không thể chịu nổi.

Tim tôi dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực, tôi vừa định đứng dậy thì chồng tôi đã nắm lấy cánh tay tôi và làm động tác im lặng.

“Các người không dám mở cửa à? Các người đang sợ cái gì? Sợ cái quy tắc kia, hay sợ chính cái khách sạn này?”

“Nếu những người trong phòng đều không dám phản kháng, chúng ta đều sẽ trở thành những miếng thịt nằm trên thớt, chỉ để bọn chúng tùy ý định đoạt.”

“Mau mau mở cửa, chúng ta phải đoàn kết lại làm một, cùng nhau xông ra ngoài như thế chẳng phải là được sao? Chẳng lẽ các người lại sợ bà lão xấu xa ấy sao? Bà ta già đến mức sắp ‘thăng thiên’ rồi, các người còn sợ cái gì?”

“Các người muốn ở lại đây chờ chết sao? Cứ như vậy các người sẽ bị nhốt ở đây cho đến chết, thật là những kẻ hèn nhát! Các ngươi sẽ bị chết oan uổng ở đây, chết trong chính phần mộ này.”

Tôi không thể nhịn được nữa, mở miệng định nói nhưng chồng tôi đã bịt chặt miệng tôi lại. Tôi bất lực nhìn anh ấy, nhưng anh ấy chỉ lắc đầu với tôi. Người đàn ông bên ngoài thì liên tục đập cửa, tiếng đập lớn đến mức khiến màng nhĩ của tôi trở nên đau nhức.

Người đàn ông bên ngoài càng lúc càng cố gắng, giống như một con hổ bị nhốt trong lồng sắt vậy, dùng hết sức đập vào cửa chuồng, vừa đập vừa gầm thét rất lớn. Còn cánh cửa phòng chúng tôi chỉ là một tấm gỗ mỏng, làm sao có thể chịu đựng được sự tàn phá khủng khiếp như vậy chứ?

Khóa cửa đã lỏng ra và va chạm vào nhau phát ra âm thanh lạch cạch giống như hàm răng của một ông lão sắp rụng đến nơi vậy. Tôi hoang mang, tâm hồn như bay thẳng lên trời, nhắm mắt lại và nghĩ về những lời trăn trối cuối cùng của bản thân.

“Aaaaaaaaaaaa”

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng hét thất thanh/

“Aaaaaaaaaaaaa”

Tiếp theo là một tràng tiếng hét khác.

Cứ như có một người khác lao đến và giằng co với người đàn ông đang gõ cửa.

Bùm bụp, bụp, rít ~~~

Thân thể lăn lộn trên sàn nhà, đầu đập mạnh vào tường, từng nắm đấm như đấm vào tận xương tủy.

Lúc này đồng hồ treo tường chỉ 2 giờ 10 phút.

“Khịt khịt khịt”

Một lúc sau, một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt phát ra, một người trong số họ ngã xuống đất, giống như đất của một ngọn núi nhỏ đã bị sụp đổ. m thanh đánh nhau biến mất, thế giới dường như lại trở lại dáng vẻ yên lặng vốn có, chỉ còn lại mỗi tiếng mưa rơi lất phất.

Im lặng.

Im lặng

Im lặng.

Tôi không nói nên lời, chồng tôi cũng im lặng không nói gì. Trên hành lang có tiếng kéo lê, giống như tiếng người khuân vác đang kéo lê một bao tải rất nặng vậy, âm thanh càng lúc càng xa dần, rồi biến mất về phía cuối hành lang bên trái.

“Cứ bình tĩnh đi, đừng sợ.” Chồng tôi nắm lấy tay tôi.

“Anh nói thử xem, là ai gõ cửa phòng chúng ta?” Tôi run rẩy hỏi.

“Bóng ma.”

“Anh nghĩ đó là ma à?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Chắc chắn là vậy rồi, ngay từ đầu đã có tiếng gõ cửa nhưng lại không thấy ai cả, điều đó chứng minh, khách sạn này chắc chắn có ma. Những con ma đó đang lang thang ở ngoài hành lang, cứ cách 5 phút lại gõ cửa phòng chúng ta, nếu là người thì ai lại gõ cửa mãi như thế được? Điều này thật điên rồ. Có thể là họ bị tâm thần, dù sao đi nữa tốt nhất chúng ta cũng đừng nên mở cửa.”

“Có khả năng nào là người đàn ông đó nói sự thật không?” Tôi mơ hồ hỏi.

“Ý em là gì?”

“Chúng ta đang thật sự bị cái hắc quán này giam cầm, chúng ta chỉ vì sợ những quy tắc trên, không dám mở cửa, cho nên sẽ mãi mãi bị nhốt ở trong phòng…”

“Sao có thể như thế được? Chỉ cần trời sáng là chúng ta liền có thể rời đi thôi. Trời sáng rõ thì nơi đây cũng chính là một khu danh thắng nổi tiếng, ai dám ngăn cản được chúng ta chứ?”

“Nhưng mà.. anh ta đã nói bản thân bị mắc kẹt ở đây 10 năm rồi…”

“Thật là ngớ ngẩn, em sẽ không dễ dàng bị nó tẩy não đi như vậy chứ?”

“Không phải mà… em chỉ là đang thắc mắc rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây? Có lẽ nào anh ta thật sự chỉ là một du khách vô tội lạc đến đây, và chúng ta đã bỏ lỡ mất cơ hội trốn thoát không?”

“Em muốn mở cửa cho hắn ta à?” Giọng điệu của chồng tôi càng lúc càng trở nên tức giận.

“Ý em không phải là vậy mà… em…, em cũng không biết phải làm sao nữa.”

Tôi che mặt lại, cảm thấy vô cùng bối rối và mắt tôi dần đau nhức, chồng tôi liền tắt đèn đi, căn phòng lần nữa lại chìm vào bóng tối.

“Chúng ta không thể để đèn sáng nữa, sẽ gặp rắc rối đó.”

Tôi không còn chút sức lực nào để phản bác lại nữa, có một nỗi kinh hoàng nào đó đang ẩn nấp trong bóng tối vô tận. Một nỗi kinh hoàng to lớn, không có tên và không thể diễn tả được đang xé nát tâm hồn tôi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom