• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Chúng Ta Chia Tay Đi (1 Viewer)

  • Phần 23

Chúng Ta Chia Tay Đi​





Phần 23


Đọc xong tin nhắn này, tôi có cảm giác như cô ta không nói dối, bởi vì nếu không nắm trong tay thứ gì đó thì không bao giờ có gan thách thức trực diện như vậy cả.


Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định gọi điện thoại lại, đầu dây bên kia nghe máy rất nhanh, chỉ chưa đầy hai hồi chuông đã nhấc máy:


– Chủ động gọi đến cơ à? Sao? Trúng tim đen rồi hả?
– Tao chỉ gọi điện đến để nhắc nhở mày nhớ một điều, tội vu khống ngoài bị phạt tiền ra thì còn có thể bị cải tạo không giam giữ hoặc tù giam đấy.
– Vu khống? Tao mà cần phải vu khống mày á? Mày tự đề cao mày quá rồi thì phải đấy Trà ạ.
– Có bằng chứng thì lôi ra nói, không có bằng chứng thì tất nhiên vu khống rồi.
– Tất nhiên là tao có bằng chứng thì mới nói. Nếu thái độ mày tử tế thì tao còn suy nghĩ đến chuyện thương lượng, còn không thì… Nghe nói đang còn trẻ thì phá sản một vài lần cũng chẳng sao nhỉ? Còn thời gian để gây dựng lại mà.
– Tao không có thời gian dông dài với mày. Vào thẳng vấn đề đi.
– Tao làm thư ký mấy năm, ngày trước rỗi việc nên thích giữ lại mấy cái hóa đơn công ty mày nhập lậu nguyên liệu kém chất lượng từ Trung Quốc, cần xem không, tao gửi qua cho.
– Rồi sao nữa?
– Tiện thì kiểm tra luôn sổ sách từ bốn năm trước xem trốn thuế bao nhiêu rồi, đủ truy cứu trách nhiệm hình sự chưa.


Cô ta mạnh miệng nói như vậy làm tinh thần tôi trong chốc lát cũng bị lung lay, tuy nhiên tôi không phải đứa dễ bắt thóp như vậy. Để đứng được trên thương trường khốc liệt này, có tài thôi chưa đủ, phải có bản lĩnh nữa, mà bản lĩnh tôi thì lại có thừa. Tôi bình thản đáp:


– Mày làm thư ký bao nhiêu năm? Một năm hay là hai năm?
– Hai năm.
– Thế tức là mày không nắm rõ người tình của mày bắt đầu điều hành công ty từ bao giờ nhỉ?


Đầu dây bên kia lập tức nín thinh, tôi nhân cơ hội cô ta còn chưa biết nói gì đã bồi thêm một câu nữa:


– Bốn năm trước thì bố tao vẫn là giám đốc đấy, nhưng từ khi bị tai nạn thì người tình của mày lên quản lý thay bố tao, nếu có trốn thuế thì cũng là người tình của mày, không phải bố tao. Hình như tao nghe nói mày mới sinh con, giờ định tống cả bố của con mày vào tù đấy à?
– Mày… mày thì biết gì?
– Câu đó nên hỏi ngược lại mày thì đúng hơn.
– Mày đừng quên trong tay tao còn hóa đơn nhập lậu của công ty mày. Trong hóa đơn này chỉ có tên công ty mày thôi, kệ xác là thằng nào ký. Chỉ cần tao tung cái này ra là công ty mày mất hết danh tiếng, mày có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được đâu.


Nghe xong câu này, trong lòng tôi chỉ biết cười nhạt. Những việc dơ bẩn kia do bọn họ tự gây ra, nhưng bây giờ lại đem ra để đe dọa tôi, loại người như vậy thực sự hết thuốc chữa rồi.


Thu nói đúng, dây vào bọn họ như dây vào một bãi phân, dù có tẩy rửa như thế nào thì vẫn ám mùi không hết được.


Tôi thở hắt ra một tiếng:


– Thái bảo mày gọi điện thoại cho tao à?
– Mày hỏi làm gì? Tóm lại giờ mày thích thương lượng hay thích việc ai nấy làm?
– Nói đi, mày muốn gì?
– Đơn giản thôi. Tao giờ có con rồi, tao muốn con tao có vốn liếng phòng thân.
– Người tình của mày không lo nổi cho mẹ con mày à?
– Bớt lắm lời đi. Bây giờ mày chỉ có thể chọn thương lượng hoặc không thương lượng, thế thôi.
– Muốn thương lượng cũng cần phải có thời gian. Vả lại một lời nói của mày không đủ cơ sở cho tao tin. Thế nên như này đi, đợi tao xác minh xong rồi nói chuyện.
– Tốt thôi, tao cho mày ba ngày. Tốt nhất là đừng để tao thấy mày còn dây dưa gì đến anh Thái, nếu không thì chả có chuyện thương lượng gì hết đâu, tao cho cái công ty của mày nát như tương luôn đấy.
– Một tuần. Tao còn nhiều việc, không rỗi để đi chạy theo mày. Sau một tuần thì gọi lại cho tao.


Nói đến đây, tôi không chờ cô ta trả lời đã thẳng thừng cúp máy. Thời gian gần đây tôi có rất nhiều việc phải làm, ngoài việc gồng gánh công ty thì còn phải lo đối phó với mấy ông cổ đông thích cằn nhằn. Bây giờ lại có thêm một kẻ thù nữa từ nước ngoài trở về, dù đầu óc cô ta có ngu bao nhiêu đi nữa nhưng đống bằng chứng kia tôi không xử lý cũng không được.


Tôi uể oải nhấc máy gọi chú Lân vào phòng, hỏi chú ấy về chuyện hóa đơn nhập lậu hàng hóa. Chú ấy kiểm tra một vòng xong, báo kết quả cho tôi:


– Đúng là có nhập lậu thật, nhưng từ lúc anh Thái còn quản lý, lúc đó vì chú không đồng ý nhập nguyên liệu từ Trung Quốc, nên nó mới đuổi chú ra khỏi công ty.
– Bố cháu có biết chuyện này không hả chú?
– Bố cháu không biết, lúc đó bố cháu bệnh nên không ai dám nói. Với cả lô hàng kém chất lượng đó cũng đã bán hết từ lâu rồi.
– Tức là không thu hồi được nữa ạ?
– Ừ, giờ chịu thôi, không thu hồi được nữa. Nhưng nếu bị phanh phui thì tai tiếng lắm cháu ạ. Dù sau này mình có buôn bán tử tế đi nữa thì cũng không ai tin. Thế nên nếu có thể giữ kín được thì buộc phải giữ kín.
– Cháu biết rồi, cháu cảm ơn chú.


Sau khi chú Lân đi rồi, tôi mới mệt mỏi giơ tay bóp trán, đầu óc đau như búa bổ. Ban đầu tôi định cố làm việc, nhưng tâm trạng không tốt nên chẳng tập trung được cái gì, lát sau định đứng dậy uống một viên thuốc thì bỗng nhiên lại nghe tiếng gõ cửa.


– Vào đi.


Ban đầu tôi cứ tưởng thư ký mang giấy tờ vào, không ngờ lại thấy một bóng hình quen quen, phảng phất mùi khử trùng hòa vào trong không khí. Phát hiện ra mùi hương này, tôi giật mình ngẩng lên, tròn xoe mắt nhìn anh:


– Anh… sao anh lại đến đây?


Anh khẽ cười:


– Hôm nay được về sớm nên đến đón em, hỏi lễ tân thì họ chỉ phòng này.
– Bình thường lễ tân không cho người lạ vào công ty đâu, anh dùng sắc đẹp dụ dỗ bạn ấy có đúng không?
– Sao em biết?


Tôi cũng bật cười, cảm giác nặng nề trong lòng bởi vì có anh ở đây mà trở nên nhẹ đi không ít. Từ khi anh đi làm lại, hầu như cả hai đều rất bận, lại lệch giờ nên không thể gặp nhau được, chúng tôi chỉ có thể gọi video hoặc nhắn tin. Mấy ngày này tôi nhớ anh nhưng không dám nói, giờ anh bỗng dưng xuất hiện ở đây làm tôi hơi bất ngờ, nhưng cũng rất vui.


Tôi đứng dậy, anh cũng chủ động dang tay ra để chờ tôi nhào vào lòng mình. Tôi ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, nhẹ nhàng nói:


– Nhớ bác sĩ quá.
– Nhớ thì tối nay đi hẹn hò với anh đi.
– Anh muốn hẹn hò ở đâu?
– Đi ăn tối xong đi xem phim, anh mua vé rồi.


Tôi nghĩ một bác sĩ suốt ngày quanh quẩn với kim chỉ và dao mổ thì sẽ không bao giờ có kinh nghiệm hẹn hò sến chuối như vậy được, cho nên chỉ có thể cười thầm trong lòng:


– Quân sư nào tư vấn cho anh đấy? Biết cả mua vé xem phim luôn.
– Anh hỏi Thu đấy.
– Từ nay anh đừng hỏi nó nữa, nó hay tỏ vẻ biết tuốt thế thôi chứ chưa có mối tình nào vắt vai đâu. Toàn thần tượng rồi yêu đơn phương mấy anh đẹp trai sáu múi thôi.
– Thật à?
– Thật mà. Anh đừng nghe nó.
– Thế em có thế không? Thích sáu múi ấy?
– Em thích anh.


Anh nghe xong, khóe môi liền cong lên, để lộ răng khểnh duyên đến mức chỉ muốn hôn một cái.


– Càng ngày càng dẻo miệng. Cái miệng này phải phạt mới được.
– Tại anh làm em thích anh đấy chứ. Á.


Tôi còn chưa nói hết câu thì anh đã cúi đầu hôn tôi, một nụ hôn rất nhẹ nhưng chỉ cần chạm môi thôi là đã đủ làm tim tôi đập loạn nhịp rồi. Chúng tôi vốn định hôn nhau lâu một chút để bù đắp cho mấy ngày không gặp thì đột nhiên bên ngoài lại có tiếng gõ cửa lần nữa, cuối cùng đành phải miễn cưỡng buông nhau ra.


Tôi đỏ mặt chỉnh trang lại đầu tóc váy áo, sau đó chỉ ra ghế sofa, bảo anh ngồi xuống đó đợi tôi. Sắp xếp ổn thỏa xong mới hắng giọng bảo: “Vào đi”.


Thư ký của tôi bình thường vốn là người rất có kinh nghiệm giao tiếp, vậy mà khi bước vào, nhìn thấy anh ngồi đó thì hơi sững lại vài giây, sau đó mới vội vàng chào hỏi:


– Em chào anh ạ.


Anh ngẩng lên, khẽ gật đầu lịch sự chào lại. Thư ký của tôi thấy thế mới lúng túng đi lại chỗ tôi, cầm văn kiện đưa tôi ký xong còn len lén nhìn anh thêm lần nữa rồi mới đi ra ngoài.


Tôi sợ mình chứa chấp trai đẹp ở đây sẽ bị người ta dòm ngó, cho nên đành phải hạ quyết tâm tan làm sớm một hôm. Tôi xách túi đứng dậy, bảo anh:


– Đi thôi, em xong việc rồi.
– Thư ký mới đưa giấy tờ cho em mà, không cần xử lý luôn à?
– Không cần, hôm nay để em sa đọa với bác sĩ một hôm đi.


Anh bật cười, ánh mắt dường như có thêm đốm lửa nhìn tôi:


– Ừ, đi thôi.


Tối hôm đó, tôi tạm gác tất cả mọi việc sang một bên để toàn tâm toàn ý hẹn hò với bác sĩ nào đó. Chúng tôi cùng nhau đi ăn mấy món ở vỉa hè, cùng nắm tay vào rạp chiếu phim xem phim, đêm đến ôm nhau ngủ.


Trước đây tôi cứ nghĩ mấy đứa trẻ yêu nhau toàn làm những thứ lãng xẹt không thể nuốt nổi, nhưng đến bây giờ được đích thân trải nghiệm tình yêu với một “ông già” hơn mình tận bảy tuổi, tôi mới chợt nhận ra rằng: khi yêu thì hình như ai cũng thế, bất kể là bạn 16 tuổi hay 26 tuổi, bất kể tình yêu đến sớm hay muộn thì bạn cũng chỉ muốn ở bên cạnh đối phương, bao lâu cũng không đủ, làm những chuyện sến sẩm hay thậm chí chẳng làm gì cả cũng thấy thỏa mãn.


Chỉ có điều, ngoài việc hưởng thụ tình yêu ấy, tôi vẫn sợ tương lai, sợ trắc trở. Tôi có một loại linh cảm rằng chúng tôi sẽ không thể dễ dàng đến với nhau như thế, làm gì có ai từ đầu đến cuối đều có thể yêu nhau êm đềm đâu, có phải không?


Ba ngày sau, Thủy gọi điện thoại đến cho tôi, cô ta thẳng thừng yêu cầu một số tiền không nhỏ để đổi lấy toàn bộ hóa đơn, chứng từ gốc mà công ty đã từng nhập lậu từ Trung Quốc.


Sau khi tham khảo ý kiến của chú Lân, tôi quyết định nhượng bộ, định đưa cho cô ta số tiền ba tỉ để dẹp yên mọi chuyện. Thế nhưng, còn chưa kịp hẹn gặp để trao đổi thì bỗng nhiên Thái lại gọi điện thoại cho tôi.


Giọng anh ta đầy vẻ mệt mỏi:


– Thủy gọi điện cho cô đúng không?
– Nhờ công của anh cả đấy.
– Cô không cần gặp cô ta đâu, để việc đó tôi xử lý.
– Anh định xử lý như thế nào?
– Cô yên tâm đi, mấy hôm nữa tôi đưa trả lại hóa đơn đó cho cô.


Tất nhiên là tôi không tin anh ta, nhưng trong hoàn cảnh này tỏ vẻ coi thường người khác là không thông minh tý nào, cho nên tôi chỉ bảo:


– Sao tự nhiên anh lại muốn giải quyết mọi chuyện giúp tôi?
– Lúc nào đưa trả lại hóa đơn cho cô rồi tôi trả lời. Giờ cứ tạm thế đã. Cúp máy đây.


Ngắt điện thoại xong, tôi ngẫm đi ngẫm lại thấy lần này thái độ của Thái rất kỳ lạ. Một kẻ chỉ biết đến lợi ích như anh ta mà bây giờ nắm trong tay nhược điểm của tôi lại không hề đòi trao đổi thứ gì cả, ngược lại, còn tự nguyện giúp tôi như vậy làm tôi cứ thấy quái đản làm sao ấy.


Tôi kiên nhẫn chờ thêm vài ngày, trong mấy ngày này không thấy Thủy gọi đến nữa, báo chí cũng không có thông tin gì. Sang tuần sau thì Thái gọi điện lại cho tôi, anh ta bảo lấy được giấy tờ rồi, hẹn tôi ra quán café gặp mặt.


Tôi không thích nên từ chối:


– Tôi đang ở công ty, anh có thể mang đến giúp tôi được không?
– Tôi nói là tôi đang ở quán café đợi cô. Ở chỗ đông người thế tôi làm gì được cô à mà cô phải đề phòng? Gặp mặt đi, tôi muốn nói với cô một số chuyện.
– Tôi thấy tôi với anh chẳng còn gì để nói cả.
– Một lần thôi.


Cuối cùng, vì thái độ như cầu xin của Thái mà tôi quyết định đi gặp anh ta một lần. Lúc tôi đến quán café, nhìn quanh một vòng không biết anh ta ngồi ở đâu, tới khi nhìn kỹ lại thấy chồng cũ im lặng ngồi một góc khuất sau quầy bar, người gầy rộc đi, tôi mới thoáng nhíu mày.


Tôi rảo bước đi lại bàn chỗ anh ta, không hỏi nhiều mà vào thẳng chủ đề:


– Tôi hơi bận, chỉ ra ngoài được vài phút thôi. Anh tìm được hóa đơn thì đưa cho tôi đi.
– Bận gì thì cũng ngồi uống cốc nước đã.
– …
– Ngồi đi, tôi nói vài câu thôi.


Từ lần cuối gặp ở bệnh viện đến giờ đã gần hai tháng không gặp nhau, lúc này ngồi đối diện tôi mới phát hiện ra quầng mắt anh ta trũng sâu xuống, hai má hóp lại, gương mặt trông già đi nhiều và đầy vẻ mệt mỏi.


Câu đầu tiên, anh ta hỏi tôi:


– Cô yêu thằng bác sĩ kia thật à?
– Tôi với anh ly hôn rồi, chuyện riêng của tôi anh đừng quan tâm.
– Tôi hối hận.


Động tác đang cầm cốc trà lên uống của tôi chợt khựng lại, tôi nhìn anh ta, không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên nói những lời như thế. Tuy nhiên tôi cũng không muốn hỏi, chỉ im lặng chờ Thái tự nói tiếp.


Anh ta bảo:


– Có mấy lần tôi say, quay về nhà cũ, lúc đó tôi chỉ nghĩ mình say không tự chủ được thôi. Nhưng có thời gian nghĩ kỹ lại rồi, tôi mới phát hiện ra là tôi muốn được quay lại như ngày trước. Tôi không cần giàu, không cần công ty nữa, chỉ cần có cô ở nhà nấu cơm chờ tôi về.
– …
– Đúng là lúc đầu tôi không thích cô, nhìn mặt cô là tôi thấy ghét. Thế nên tôi mới cặp bồ với Thủy. Nhưng cô biết gì không?


Thái cười nhạt, từng nếp nhăn trên mặt vặn vẹo đầy miễn cưỡng:


– Cuối cùng cô ta có đẻ con cho tôi đâu, con của thằng khác, chẳng phải của tôi. Hóa đơn kia là của tôi, cô ta ăn trộm của tôi rồi tống tiền cô. Cô ta bị tôi đuổi đi rồi nên mới cần tiền thế.
– Anh giữ hóa đơn đó làm gì?
– Đúng là lúc đầu định tung tin làm hại công ty cô, nhưng vì cô không kiện tôi việc biển thủ tiền quỹ của công ty, nên tôi không làm thế.


Tôi lặng lẽ quan sát thái độ của anh ta, cố ý nhìn xem gương mặt anh ta có chút nào dối trá hay không, tuy nhiên anh ta lại thành thật một cách rất kỳ lạ.


– Cô không thắc mắc tại sao lâu nay tôi không đến làm phiền cô à?
– Tôi nghĩ tôi với anh mỗi người một hướng, đừng gặp nhau nữa, thế là tốt cho cả hai rồi.
– Tôi bị suy thận rồi. Giai đoạn 3.


Thái ngẩng lên nhìn tôi, lại cười:


– Tôi nghĩ nếu tôi không bị bệnh thì chắc tôi vẫn tìm cách để không cho cô được sống yên ổn. Nhưng giờ chẳng biết có còn sống được mà nhìn cô nữa không, cho nên tôi suy nghĩ lại rồi. Tôi hối hận. Tôi vẫn mong được quay lại như ngày xưa.


Tôi im lặng một lúc, mặc dù từng hận, từng ghét, từng muốn anh ta biến mất khỏi cuộc sống của tôi nhưng dẫu sao cũng từng là vợ chồng, vả lại tôi cũng không muốn mọi việc đi theo hướng này. Tôi ngẫm nghĩ rất lâu, lúc sau mới trả lời:


– Suy thận giai đoạn 3 vẫn chữa được, anh đừng bi quan quá. Đó không phải bệnh hiểm nghèo.
– Tôi không có bố mẹ, tôi chẳng có gì cả. Nói thật, đến bây giờ chỉ có cô là người thân. Đến bây giờ mới thấy quý ngày xưa Trà ạ. Đây là quả báo của tôi. Nếu bệnh tật mà phải chịu đựng một mình, tôi thà chết đi còn hơn.
– Anh đến bệnh viện chữa chưa?
– Đến rồi, phải lọc máu 2 lần một tuần.
– Sẽ ổn thôi, không sao đâu. Nặng quá thì có thể nghĩ đến chuyện ghép thận, nếu cần giúp gì, nhất là về chuyện chi phí, cứ nói với tôi. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ anh hết mức có thể.


Anh ta lắc đầu, lấy tập hồ sơ bên cạnh, đặt lên bàn rồi đẩy về phía tôi:


– Giấy tờ của cô đây, yên tâm, tôi không giữ bản nào khác nữa.


Tôi cầm tập hồ sơ lên, mở bên trong thấy có đầy đủ chứng từ mình cần thì đóng nắp lại, nhìn anh ta:


– Sau này anh định thế nào?
– Chưa biết nữa. Chắc thử đi nước ngoài một chuyến xem.
– Ừ, cần gì thì cứ bảo tôi nhé. Dù gì cũng từng là vợ chồng, đừng khách sáo.
– Biết thế. Thôi cô đi đi.


Rời khỏi quán café, tôi đã suy nghĩ về những lời mà Thái nói rất nhiều. Trước đây vì anh ta là trẻ mồ côi, không vướng bận chuyện mẹ chồng con dâu hoặc chuyện bên nhà anh ta để ý đến quá khứ của tôi, cho nên bố tôi mới chọn anh ta làm con rể.


Bây giờ, nếu những lời anh ta nói là đúng sự thật thì bây giờ Thái quá thảm. Không vợ con, không gia đình, Thủy lừa anh ta một cú đau đớn thế rồi lại thêm chuyện bệnh tật, chắc hẳn anh ta đã suy sụp rất nhiều cho nên mới nói những lời ấy với tôi.


Nhưng hiện tại, tôi chỉ thấy thương hại anh ta chứ không hề muốn quay lại nữa…


Tôi thở dài một hơi, gặp đèn đỏ thì đỗ xe lại ở bên đường. Đúng lúc này tầm mắt tôi vô tình nhìn đến cửa hàng đồ bầu ở bên phải, thấy anh cùng một người phụ nữ đang chọn váy bầu, cả hai vừa cười vừa nói chuyện vô cùng thân mật và ngọt ngào, cứ chốc chốc anh lại đưa tay lên xoa lên vùng bụng đã lớn của người phụ nữ đó.


Tim tôi bỗng chốc đau nhói như bị vật gì đó bén nhọn xuyên qua, nhất thời cảm thấy lồng ngực đau nhức không thể thở nổi.


Tôi chớp chớp mắt mấy lần, thậm chí còn cố rướn người nhìn cho kỹ xem có phải mình nhận nhầm người hay không, thế nhưng khuôn mặt đó, dáng người đó, thậm chí cả nụ cười đó thì không thể nào lẫn đi đâu được.


Có phải thế gian này toàn là lừa dối hay không? Buồn cười thật, tôi nghe chồng cũ kể một câu chuyện buồn, và bây giờ chính tôi lại cũng gặp một câu chuyện thật buồn…


***


Lời tác giả: Mong quá, cuối cùng cũng đến thứ 7 để được nghỉ. Mai bạn hổ nghỉ ngơi nhé cả nhà ơi, hẹn gặp lại mọi người.


Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ!


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom