• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Chư giới tận thế online (ngày tàn của thế giới) (25 Viewers)

  • Chương 387

"Không nên câu nệ, ở chỗ của ta cứ tùy ý. Hy vọng đêm nay cậu chơi vui vẻ." Hoàng đế cười nói.

"Lần này tôi đến là có vài chính sự muốn bàn với ngài." Cố Thanh Sơn chuẩn bị đi vào chuyện chính.

Hoàng đế khoát tay nói: "Không cần vội, cứ hưởng thụ buổi tối tuyệt vời này trước đã, có chuyện gì ngày mai chúng ta bàn tiếp."

Cố Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là ghìm câu chuyện xuống.

Hắn thầm cảm thấy kỳ quái.

Hoàng đế Phục Hy xưa nay luôn thiết thực, nếu như có chính sự thì sẽ lập tức nghiêm túc, vậy mà hôm nay lại gạt đi.

Có điều, bây giờ không phải lúc để suy nghĩ vấn đề này.

Trong ánh nhìn soi mói của mọi người, Cố Thanh Sơn lại lấy thêm một ly rượu, cười nói: "Vậy nghe bệ hạ."

"Một ly này xin kính bệ hạ, mong đế quốc hưng thịnh cường đại, mỗi một người dân đều được hưởng sự tôn nghiêm và tự do." Cố Thanh Sơn uống một hơi cạn sạch.

Ý cười trên mặt hoàng đế Phục Hy càng thêm sâu, vỗ tay nói: "Hay!" Ông ta cũng uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Cố Thanh Sơn nhìn đối phương, sự bất an trong lòng càng tăng thêm.

Từ trước tới giờ, hoàng đế Phục Hy đều hy vọng đế quốc duy trì phát triển bình ổn, thứ ông ghét nhất là tự do.

Lúc hoàng đế tới Liên bang Tự Do họp, ngay cả khách sạn Ngày Nghỉ Tự Do cũng không ở, tự nguyện dựng lều bạt ở sân cỏ của Trung tâm Hội nghị Quốc tế.

Tự do, là một danh từ mà ông ta vô cùng căm ghét.

Trong khi đó, vừa rồi hắn đã cố ý nói bậy một câu, nhưng hoàng đế Phục Hy nghe xong lại chỉ vui vẻ uống rượu.

Đã có chuyện gì xảy ra?

"Đi ăn chút gì rồi ra khiêu vũ đi. Tôi dám cá, từ nãy tới giờ đã có rất nhiều quý phụ và tiểu thư chú ý tới cậu rồi." Hoàng đế nói.

Cố Thanh Sơn vẫn duy trì ý cười, đang muốn lui xuống thì lại thấy một người phụ nữ xinh đẹp duyên dáng sang trọng đi vào phòng yến hội, trên đầu người phụ nữ này mang một vương miện nhỏ bé tinh xảo. Khi thấy bà bước vào, mọi người đều nhường đường và cung kính hành lễ với bà ấy.

Hoàng hậu của đế quốc Phục Hy giá lâm.

"Valrhona tới rồi, đúng lúc cho cậu gặp bà ấy." Hoàng đế nói.

Hoàng hậu tên là Valrhona, là thành viên gia tộc hoàng thất Thánh quốc Medici, là em ruột của hoàng đế Thánh quốc, cũng là cô của Anna.

"Nhà khoa học Tiểu Cố, chúng ta lại gặp mặt rồi?" Hoàng hậu mỉm cười đi tới, vươn tay về phía Cố Thanh Sơn.

Đây là lễ hôn tay của Thánh quốc.

Ở đế quốc Phục Hy mà lại sử dụng lễ tiết của Thánh quốc, điều này ít nhiều có phần không thích hợp. Nhưng bà vốn là thành viên của hoàng thất Thánh quốc, người khác cũng không tiện nói gì.

Cố Thanh Sơn cầm lấy tay của Hoàng hậu, làm lễ hôn tay.

"Mới từ biệt mấy ngày, hoàng hậu điện hạ lại càng phong thái hơn xưa." Cố Thanh Sơn nói, chú ý tới vành mắt xanh đen của đối phương, ngay cả khi đã trang diểm da mặt kỹ càng cũng không thể che đậy hết.

Cố Thanh Sơn nhìn lướt qua Hoàng hậu, trong lòng có một suy đoán.

Hoàng hậu vậy mà lại mang theo hai vành mắt đen thui tới tham gia yến hội, chuyện này thực sự rất khác thường.

Bà chính là một chức nghiệp giả, xuất hiện trong tình trạng như vậy, chỉ có thể là vì liên tục thức đêm, thân thể thật sự không chống đỡ nổi nữa.

Bà vẫn luôn thức đêm ư?

Cố Thanh Sơn bỗng chốc cảnh giác hơn.

Rõ ràng là có điều gì đó khác thường đang xảy ra.

Hắn đang nghĩ ngợi thì Hoàng hậu bất chợt lên tiếng. Bà thân mật nắm tay Hoàng đế bệ hạ, cười quyến rũ với ông ta rồi mới nhìn về phía Cố Thanh Sơn, nói: "Lần trước ở Liên Bang, bệ hạ cứ nhất định muốn mời các cậu đến đây. Lúc đó tôi còn tưởng các cậu không tới, cho nên vẫn thờ ơ lạnh nhạt, mong nhà khoa học Tiểu Cố bỏ qua cho."

Cố Thanh Sơn nghe xong lập tức cười thật tươi, nhanh chóng tiếp lời: "Không sao cả, tôi vẫn rất hâm mộ nhân vật anh hùng như bệ hạ, cho nên dù ông ấy không lên tiếng, tôi cũng sẽ tới."

Trên mặt Hoàng đế vẫn mang vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng hai người họ đều không nói tiếp nữa.

Cố Thanh Sơn lại nâng ly lần nữa, nói: "Chúc bệ hạ vạn thọ vô cương, chúc hoàng hậu vĩnh viễn mỹ lệ."

Hoàng đế liền cười nói: "Nào có người nào có thể có được vạn thọ vô cương chân chính, nhưng ta thích nghe lời này của cậu."

Ông ta nhận lấy ly rượu trong tay hoàng hậu, uống một hơi cạn sạch.

Hoàng hậu cũng bưng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm.

Trả lại ly rượu không cho hoàng hậu, hoàng đế Phục Hy nói: "Hôm nay là lần đầu tiên nhà khoa học gia Tiểu Cố tới, hay là em nhảy với cậu ấy điệu nhảy đầu tiên đi?"

Hoàng hậu hoàn toàn không nhìn Cố Thanh Sơn, chỉ nhìn hoàng đế cười nói: "Hôm nay em không muốn khiêu vũ."

"Vậy em muốn làm cái gì?"

Hoàng hậu lập tức nói với hoàng đế, cũng như những người xung quanh nghe: "Em đi đánh bài đây, mọi người cứ chơi vui vẻ."

"Lại đánh cả đêm? Em tự nhìn mình đi, vành mắt đều đen thui rồi." Hoàng đế cười nói.

"Hôm qua thua thật thê thảm, hôm nay em phải thắng lại. Honey, anh để cho em đi chơi đi mà?" Hoàng hậu thỉnh cầu nói.

"Qua chụp một bức với nhà khoa học của chúng ta đã, rồi hãy đi." Hoàng đế rất sung sướng đồng ý. Ông ta tùy ý vẫy tay, lập tức có vài vị quan viên phụ trách thông báo tin tức của Hoàng thất xuất hiện.

"Cố tiên sinh, mời ngài đứng lại gần bệ hạ một chút." Một vị quan viên nói.

Hoàng đế vươn tay ra, Cố Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là cầm tay ông ta. Bên kia, Hoàng hậu cũng đến đứng cạnh Hoàng đế. Ba người họ quay mặt về phía quan viên tin tức, chờ chụp ảnh.

"Ba, hai, một, bệ hạ muôn năm."

Một tấm ảnh tin tức ngoại giao hoàn mỹ ra đời.

"Em đi đánh bài đây." Hoàng hậu nói xong thì vội vã rời đi, suốt cả quá trình cũng không liếc nhìn Cố Thanh Sơn thêm lần nào nữa.

Hoàng đế nói với quan viên tin tức: "Lâp tức phát hành tin tức này."

"Ý của bệ hạ là?" Quan viên hỏi lại.

Hoàng đế suy nghĩ một chút rồi nói: "Bữa tiệc từ thiện... Dù sao thì nhà khoa học Tiểu Cố của chúng ta cũng vừa mới quyên góp cho vùng núi xa xôi của đế quốc chúng ta một ngôi trường."

Tin tức nhanh thật, Cố Thanh Sơn thầm nghĩ.

"Lát nữa ta cũng sẽ lập một quỹ từ thiện giúp đỡ học tập." Hoàng đế nhìn Cố Thanh Sơn cười nói.

"Vâng, bệ hạ thánh minh." Quan viên nói xong, hành lễ lui xuống.

Lúc này nhạc của điệu nhảy thứ nhất đã vang lên, Hoàng đế liền nói với Cố Thanh Sơn: "Cậu cũng đi chơi đi, hy vọng cậu có một buổi tối tuyệt vời."

"Đa tạ bệ hạ." Cố Thanh Sơn cười nói.

Hắn đi từng bước xuống bậc thang, tới trước mặt một cô gái xinh đẹp, lễ phép mời đối phương nhảy điệu đầu tiên. Cô ta hơi lúng túng, quay đầu nhìn về phía Hoàng đế.

Hoàng đế gật đầu.

Cô gái xinh đẹp không thể làm gì khác hơn là nhận lời mời của Cố Thanh Sơn, theo hắn tiến vào sàn nhảy.

"Chẳng qua ta đang cho phụ hoàng mặt mũi thôi, nhảy xong điệu này, hy vọng anh tự biết mình, không nên làm phiền ta nữa." Cô gái xinh đẹp mỉm cười, nói nhanh.

Người bên ngoài không nghe thấy cô ấy nói gì, chỉ nhìn ánh mắt đơn thuần của cô còn tưởng rằng, cô đang dùng lễ nghi thông thường nói chuyện.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom