• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Chư giới tận thế online (ngày tàn của thế giới) (32 Viewers)

  • Chương 370

Tuy nói chuyện hỏi han, nhưng Trương Tông Dương và Lý Đông Nguyên lại không buông lỏng một chút nào.

Những hình ảnh trước đó, hai người đều đã nhìn thấy. Thực lực mà tên hề này thể hiện ra, thật sự khiến cho người ta phải kinh ngạc. Chưa kể, hắn ta còn có năng lực kỳ dị có thể khống chế quang não trên toàn thế giới...

Ở bên dưới, trước tòa nhà Quốc hội đang rất hỗn loạn. Điều này bọn họ cũng có chú ý tới, nhưng đó chẳng qua chỉ là một tên quỷ giết người, dù là tên quỷ giết người cường đại nhưng cũng chỉ có một mình mà thôi. Trong khi ở bên phía mình có hai vị Đại tướng, còn có vô số chiến giáp cơ động và chiến hạm vũ trụ khổng lồ, cho dù có như thế nào, đến cuối cùng nhất định có thể tiêu diệt hắn ta.

Nhưng Chú Hề Tử Thần lại là một nhân vật khó đoán. Ngay khi hắn ta xuất hiện, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Lúc trước họ xem qua màn ảnh cũng không thấy gì, nhưng khi đích thân gặp Chú Hề Tử Thần rồi, mới cảm thấy thật khác.

Hai vị Tướng quân đều là cường giả cấp năm, có thể cảm ứng được sức mạnh của tên hề. Trên người hắn có một luồng sóng vô hình, sâu lắng như biển, lại như một con thú vật khổng lồ đang ẩn náu dưới vực sâu, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển hóa thành sức mạnh phá hủy tất cả. Khi cảm nhận kỹ càng, luồng sức mạnh này lại có một mối liên kết kỳ lạ với trời đất. Vì vậy, khi đứng đối diện tên hề, người ta sẽ có cảm giác giống như đang đứng ở phía đối lập với vạn vật trên thế gian.

Hai vị Đại tướng không dám tùy tiện rời đi, lại càng không dám lơ là.

“Hai vị cần gì phải đánh đánh giết giết, tôi chỉ là đi ngang qua nơi này, nhân tiện đến xem thế nào thôi.” Chú Hề Tử Thần nói rất nhẹ nhàng.

Võ Thánh và Hải Hoàng liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ nghiêm trọng trong mắt đối phương.

“Bỏ vũ khí trong tay ngươi xuống!” Hải Hoàng quát.

“Ông nghiêm túc sao?” Chú Hề hỏi.

“Đương nhiên, có chuyện gì thì ngươi cứ bỏ vũ khí xuống rồi hãy nói. Nếu không đừng trách bọn ta không khách khí.” Võ Thánh nói.

“Được...” Chú Hề buông lỏng tay, tiện tay ném trường kiếm đi.

Trường kiếm lăn mình bay xuống nơi xa, càng rơi càng nhanh.

Hai Tướng quân thấy vậy, sắc mặt cũng nhẹ nhõm bớt phần nào.

Nhưng đột nhiên, một tiếng nổ ầm ầm vang lên. Ngay sau đó, ánh lửa và khói đặc phóng lên trời.

Sắc mặt của hai vị Tướng quân lập tức biến đổi, vội vàng nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy trường kiếm rơi lên chiến hạm vũ trụ khổng lồ, đâm chính xác vào vị trí bộ phận động lực của chiến hạm. Chỉ một giây sau, cả một chiến hạm vũ trụ khổng lồ đã bị kéo vào kênh đào.

Trường kiếm này nặng hơn tám mươi sáu triệu cân, lại lao nhanh từ trên cao xuống. Vì thế, cho dù có là vũ khí chiến tranh công nghệ cao tiên tiến nhất, cũng chỉ có đành chấp nhận rơi vỡ mà thôi.

“Thật ngại quá, xem ra tôi không nên nghe lời hai người rồi.”

Chú Hề vẫy tay, thanh kiếm kia lại bay lên không trung lần nữa, rơi gọn vào trong tay hắn.

“Tên quái vật nhà ngươi...” Võ Thánh nhìn hắn, sắc mặt nghiêm túc chưa từng thấy.

Chỉ một thanh kiếm thôi mà có thể đập cho chiến hạm vũ trụ khổng lồ rơi vào kênh đào, việc này đã vượt ra khỏi tri thức của nhân loại rồi. Không những thế, hắn chỉ tiện tay vẫy một cái, binh khí kia lại có thể bay trở về.

Thật không thể tưởng tượng nổi!

“Nói chuyện cần phải nói bằng lương tâm, là do chính miệng các ông bảo ta ném mà.” Chú Hề vô tội phân bua.

“Không, ngươi không phải Chú Hề Tử Thần.” Hải Hoàng đột nhiên nói.

“Chỗ nào không giống?” Chú Hề hỏi.

“Ngôn ngữ, thần thái, khí chất, động tác... Tất cả đều không giống.” Hải Hoàng nói.

“Nghe ông nói vậy, tôi cũng có loại cảm giác này.” Võ Thánh nói.

“Năng lực quan sát rất tinh tế tỉ mỉ, tôi quả thực không phải Chú Hề Tử Thần.”

“Vậy rốt cuộc ngươi là ai?”

“Tôi là đại ca của cậu ấy.” Cố Thanh Sơn dùng giọng nói trầm thấp và nghiêm túc nói: “Bọn tôi có tổng cộng năm người, bốn nam một nữ. Khi bọn tôi lần lượt xuất hiện, cũng có nghĩa là thế giới đang trượt xuống vực thẳm. Đến một ngày, khi năm người chúng tôi đồng thời xuất hiện, các ông sẽ nhìn thấy một cảnh tượng trước đây chưa từng gặp.”

“Bọn ta sẽ nhìn thấy cái gì?” Hải Hoàng không nhịn được hỏi.

“Các ông sẽ nhìn thấy năm tên hề.” Cố Thanh Sơn trịnh trọng nói.

“...” Hải Hoàng.

“...” Võ Thánh.

Cố Thanh Sơn quấy nhiễu ở trên không trung để kéo dài thời gian, còn tên hề thật sự thì đang báo thù ở ngay bên dưới.

Bên cạnh bục diễn thuyết, Diệp Phi Ly nghiêm túc nói: “Mày không thích cô ấy, có thể tới nói với tao, không sao cả, tao sẽ đưa cô ấy đi.”

“Nhưng tại sao mày lại đánh cô ấy?”

“Tại sao lại bắt nạt cô ấy?”

“Tại sao lại đẩy cô ấy từ trên lầu xuống?”

“Ai cho mày cái quyền được đối xử như vậy với một cô gái yếu ớt không chốn nương tựa?”

Cứ mỗi một câu hỏi, hắn ta lại cắt đi một bộ phận trên người đối phương.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Vương Minh Trạch vừa kêu thảm thiết vừa van xin. Lúc này, khắp người gã đã phủ đầy máu, trên người không một chỗ nào vẹn toàn.

Có lẽ là do không chịu đựng nổi cực hình phi nhân tính này, hoặc là biết bản thân không có cách nào may mắn thoát khỏi, cuối cùng Vương Minh Trạch phát ra một tiếng gào thù hận.

“Cho dù mày là ai, mày nhất định cũng phải chết! Tao là Nhị thiếu của nhà họ Vương, nhà của tao sẽ huy động toàn bộ Liên Bang đi giết mày, sau đó đến cả nhà của mày!”

Có điều, Diệp Phi Ly vẫn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cắt các bộ phận trên người đối phương như cũ. Hắn ta vừa cắt vừa nhẹ giọng nói: “Cô ấy lúc nào cũng tỏ ra rất kiên cường, rất dũng cảm, ngay cả lần chụp ảnh chung đầu tiên của bọn tao, cũng là cô ấy chủ động nói ra. Nhưng cũng vào lúc đó, tao lại nhìn thấy sự sợ hãi và căng thẳng ngập tràn trong mắt cô ấy. Đúng vậy, thật ra thì cô ấy là một người nhút nhát, cô ấy sợ rất nhiều thứ. Cô ấy đã từng nói với ta, đó là ngày mà cô ấy dũng cảm nhất trong cuộc đời của mình.”

“Nghĩ như vậy, nếu như có người chết trước mặt cô ấy, có lẽ cô ấy cũng sẽ sợ hãi đúng không? Cũng chính vì lý do này nên tao mới không dẫn mày đến trước mộ của cô ấy.”

“Mày hãy chết ở chỗ này đi!”

Tay của Diệp Phi Ly bất chợt đâm sâu vào ngực của đối phương, nắm chặt thứ mỏng manh đang đập đó, lôi thẳng ra ngoài.

“Không!” Vương Minh Trạch hét lên một tiếng, trong mắt là vẻ khó tin.

Hôm nay rõ ràng là ngày vinh quang nhất trong cuộc đời gã. Những việc sau hôm nay đều đã được sắp xếp xong xuôi, tương lai gã sẽ bước vào đỉnh cao của đời người, trở thành nghị sĩ chính thức của Liên Bang. Trước mắt gã là con đường thênh thang rộng mở.

Thế nhưng giờ đây, gã lại phải chết.

Vương Minh Trạch phun ra một ngụm máu, lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ là một... ả phụ nữ... tại sao...”

Gã ngã gục xuống, chẳng còn một hơi thở nào.

Diệp Phi Ly quỳ một gối xuống trên bục diễn thuyết, một tay nắm chặt trái tim vẫn đang đập nhè nhẹ, một tay ra sức giụi mắt. Đôi cánh gai xương dữ tợn đã được thu về, yên lặng nằm gọn ở sau lưng.

Hắn ta nghẹn ngào khóc nức nở.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

CHƯ GIỚI TẬN THẾ
Chư giới tận thế online convert
  • Yên Hỏa Thành Thành
Chương 2011
Chư Thiên Lữ Nhân
  • Lộc Thực Bình
Chương 425
Hàng Lâm Chư Thiên
  • Tam Trượng Hồng Trần
Chương 344

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom