• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 941

Đường Lãng rất không nể tình mà vỗ một cái lên cái đầu của cô: "Tiểu sư muội, cô nghĩ cô là anh sao? Chỉ bằng thiên phú này của cô ý hả, có bắt đầu luyện từ khi còn trong bụng mẹ cũng không kịp!" Ninh Tịch đen cả mặt: "Có thiên phú thì giỏi lắm chắc! Thiên phú của huynh có tốt hơn nữa cũng vẫn không đánh lại Đại sư huynh! Mỗi lần đều bị Đại sư huynh đè còn gì!" "Đó là do không nỡ đánh nên mới để cậu ấy thắng đó!"Đường Lãng ra vẻ chính đáng nói. "Rõ ràng là ung thu lười giai đoạn cuối còn cố cãi, uổng cho cái thiên phú kia rơi vào một tên cặn bã như huynh." Ninh Tịch khinh bỉ, sau đó lập tức nói: "Có gì mà hơn người chứ, dù sao em cũng có cái đùi đểôm!" Hừ... Không được! Tổi nay bị kích thích quá lớn nên thần kinh mới rối loạn, cô phải tìm bảo bối Tiếu Bảo chữa thương mới được. Ninh Tịch tiện tay nhét bó hoa đen thùi lùi kia vào lòng Đường Lãng, sau đó cưỡi xe gắn máy gào rúphóng đi. "Cái khỉ gì đây?"Đường Lãng nghệt mặt nhìn bó hoa hồng đen, sau đó chợt thấy một tấm thiệp màu hồng lấp ló giữa cái đống đen xì kia. Trên đó viết: "Không có em thì anh chỉ là một cái xác không hồn. Không có em tình cảm của anh như chết lặng. Không có em khuôn mặt anh trở nên âm trầm không vui Vẻ. Không có em trái tim anh như ngừng đập. Không có em anh không có động lực gì để tồn tại. Anh chỉ là một dòng suối nhỏ hăng hái chảy về phía em - là nơi biển khơi bát ngát, em có đồng ý thu nhận anh không? Biển lớn xinh đẹp, dòng suối nhỏ đang đợi câu trả lời của em..." Đọc tới đây Đường Lãng ôn ngực, bộ dạng như bị trúng độc hận không thể hộc một ngụm máu ra cho rồi: "Đờ cờ mờ! Cái khỉ mợ gì vậy!" Không cần nghĩ cũng biết bó hoa này là ai tặng, cái bài thơ sến sấm chảy nước lênh láng, giết người không đên mạng này là ai viết. Khó trách mới không đến mấy ngày mà Tiểu sư muội đã bị Lục Đình Kiêu câu đi! Đáng đời! Bạch Kim Đế Cung. Hiện giờ đã là đêm khuya, Lục Đình Kiêu vốn ngủ không sâu nên lúc này nghe được tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân nhè nhẹ, anh bèn tỉnh dậy bước xuống lầu, không ngờ lại nhìn thấy Ninh Tịch đang ở trong phòng khách: "Ninh Tịch? Muộn thế này sao em..." Lời còn chưa dứt, Ninh Tịch đã bạch bạch chạy tới nhón chân hôn lên môi anh một cái. Hơn nửa đêm lại không hiểu sao được bà xã hôn cho một cái khiến đầu óc anh có chút không tỉnh táo, nhưng mà không sao, có bản năng là đủ rồi. Một cánh tay đàn ông hữu lực vòng qua ôm lấy eo của Ninh Tịch, ngón tay trượt dài theo sông lưng làm nụ hôn này sâu hơn nữa. Không khí lành lạnh lúc nửa đêm dần dần được hâm nóng. Hơi thở quen thuộc khiến Ninh Tịch bình tĩnh lại, cô giương mắt nhìn người đang ôm mình rồi nói: "Boss đại nhân, cầu thu lưu! Tối nay em có thể ngủ chung với Tiểu Bảo không? Vừa nãy đã trả thù lao rồi đó!" Ánh mắt sâu hút của Lục Đình Kiêu nhìn cô chăm chăm, rôi trâm giọng nói một câu: "Một cái hôn là đủ sao?" "Cũng đúng, Tiểu Bảo đáng yêu như thế thì ít nhất cũng phải hai cái!" Ninh Tịch quả quyết hôn thêm miêng nữa. Lục Đình Kiêu cười khẽ nhận thù lao của cô: "Sao đột nhiên lại chạy tới đây?" "Tự dưng thấy nhớ anh với Tiểu Bảo ý mà! Ngay bây giờ em muốn ôm Tiểu Bảo quá! Em đi tắm thay quần áo đã!" Ninh Tịch không chờ nổi nữa. "Đị đi." Ninh Tịch chạy vụt đi thật nhanh như một cơn gió, một cánh hoa hông màu đen nương theo cơn gió này mà bay từ người cô rớt Xuông đât. Ngón tay của Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng nhặt cánh hoa đó lên, ánh mắt hơi trầm xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom