• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một (22 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 468

Vì tiếp tới phải quay quảng cáo nên Ninh Tịch phải ở lại Los Angeles một thời gian. Tranh thủ cơ hội này, cô còn một chuyện rất quan trọng phải làm... Cô phải tới thăm một người. Nửa đêm. Ninh Tịch lên đường đi tới thành phố St. Bernard1 gần Los Angeles. 1 St. Bernard là một thành phố thuộc quận Hamilton, tiểu bang Ohio, Hoa Kỳ. Vì ở đây không có ai biết cô, nên cô không cần phải kì công ngụy trang làm gì, chỉ thay một chiếc áo T-shirt trắng và quần bò thoải mái để mặc. St. Bernard năm năm liền leo lên vị trí nguy hiểm hàng đầu trong bảng xếp hạng thành phố nguy hiểm nhất ở Mỹ, là nơi tập trung lượng lớn người dân có thu nhập thấp, lại nằm trên con đường buôn lậu chủ yếu thế nên ở đây rất hay xảy ra bạo động. Ninh Tịch phải tăng gấp đôi giá tài xế mới chịu đưa cô tới đó, hơn nữa chỉ chở cô tới đường tiếp giáp giữa hai thành phố chứ không dám tiến xa hơn, chờ Ninh Tịch xuống xe, người đó lấp tức phóng xe chạy mất. Nơi này như một phế tích bị vứt vỏ, hầu hết nơi đây toàn là những ngôi nhà cũ nát hoang phế thấp bé mốc meo và bãi phế liệu, trong những con hẻm tối đen, bất cứ đâu cũng có thể diễn ra các cuộc giao dịch mờ ám… Có điều, ngành giải trí ở nơi này lại có vẻ phất, dù đã là đêm muộn, nhưng vẫn rất náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng chúc tụng uống rượu, đánh đấm và cờ bạc. Người đi trên đường, nam thì cơ bắp vạm vỡ xăm trổ đầy mình, nữ thì mặc đồ mát mẻ, trang điểm kì dị theo phong cách Gothic Thế cho nên, khi Ninh Tịch - một cô gái trông như học sinh cấp ba bước vào St Bernard giữa đêm thế này, quả thật trông rất giống một chú thỏ trắng đang một mình hành tẩu giữa bầy sói. Bên đường, một đôi mắt thâm sâu mang theo ác ý đang đánh giá kẻ lạ mặt bỗng bước chân vào lãnh địa của chúng. Ninh Tịch mồm ngậm kẹo mút, tai đeo tai nghe ung dung đi trong ngõ, như đang đi trên con đường lớn bình thường. Vì trông cô khá cà lơ phất phơ, như đang về nhà một chuyến nên những ánh mắt kia chỉ dò xét chứ không ai chủ động tới gây sự với cô cả. Dù sao những kẻ dám đi tới St Bernard vào giữa đêm giữa hôm thế này, đừng nói là người trưởng thành, kể cả chỉ là đứa trẻ có vài tuổi cũng tuyệt đối không phải là người bình thường, sau lưng chắc chắn cũng có thế lực không nhỏ, người có mắt sẽ không tùy tiện đi tìm chết. Băng qua một xóm nghèo hỗn loạn, tầm mắt cô dần rộng ra, cách đó không xa đã là nội thành, càng tiến vào trung tâm càng phồn hoa - đó là nơi ở của những nhân vật thuộc thượng tầng St Bernard. Nơi này so với một năm trước cũng không thay đổi nhiều, Ninh Tịch dựa vào trí nhớ của mình đi tới trước cửa một căn nhà độc lập. Căn nhà này được rừng rậm vây quanh, trông âm u như một tòa lâu đài của mụ phù thủy nào đó trong thế giới cổ tích. Cả ngôi nhà tối đen không có ánh đèn, ngủ rồi sao? Hay chủ nhân của nó không có ở đây? Ninh Tịch đẩy cổng bước tới trước cửa nhà rồi ấn chuông, tiếng chuông cửa vang lên trong đêm nghe có phần dị thường. Qua một hồi bên trong vẫn không có phản ứng gì. Cô lại ấn thêm hai lần nữa, bên trong vẫn im lìm, vẫn không có ai mở cửa cả. Ninh Tịch gãi đầu nhìn hàng chậu hoa dưới bệ cửa sổ, đếm đến chậu thứ ba, sau đó cô mò lấy một chùm chìa khóa dưới đáy chậu ra. Haiz... Kĩ thuật giấu chìa khóa... đúng là vạn năm không đổi... Sau khi lấy được chìa khóa, Ninh Tịch mở cửa vào thẳng nhà. Cô dờ dẫm mở đèn trong nhà lên rồi tìm khắp một vòng, quả nhiên là không có ở nhà. Ninh Tịch nhìn đồng hồ trên điện thoại, sau đó ngồi xuống sofa ở phòng khách, quyết định ở lại chờ chủ nhà về.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom