• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một (21 Viewers)

  • Chương 1713

Nghe bác sĩ trả lời, tất cả mọi người đều ngây ra. Không biết qua bao lâu, giọng kích động truy hỏi của Lục Cảnh Lễ mới vang lên: "Cái gì là không tự chủ được hô hấp, cái gì là phản xạ não biến mất… những câu hình dung này… chẳng lẽ không phải là đang hình dung người chết à? Phiền bác sĩ có thể nói rõ hơn một chút được không?" Bác sĩ mổ chính là viện trưởng, ông biết cuộc phẫu thuật này quan trọng nhường nào, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nói thật: "Lúc bệnh nhân vào đây đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, trước mắt chúng tôi chỉ có thể dùng máy hô hấp và thuốc để duy trì dấu hiệu sống cho bệnh nhân, một khi rút máy thì bệnh nhân sẽ lập tức tử vong. Bác sĩ vừa nói xong, khắp hành lang lại rơi vào im ắng. Nhan Như Ý lập tức trắng mặt ngã ngồi xuống ghế: "Sao lại thế được… Sao lại như thế được…" Lục Đình Kiêu lại hệt như một bức tượng, ngồi im đó chẳng hề nhúc nhích. Bác sĩ nói xong thì đưa mắt nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Xin gia đình nén bi thương! Thực xin lỗi nhưng bây giờ tôi vẫn phải hỏi một câu theo thông lệ… tiếp tục duy trì tính mạng của bệnh nhân… hay là… rút máy để bệnh nhân an tâm ra đi…" "Tiếp tục duy trì tính mạng của bệnh nhân thì sẽ ra sao?" Sau một lúc lâu sau, Đường Lãng run rẩy hỏi. "Tiếp tục duy trì thì… sẽ là người thực vật, có thể sẽ phải nằm trên giường cả đời. Thông thường, dùng máy và thuốc để duy trì thì nhiều nhất cũng chỉ duy trì thêm được vài chục năm, vì qua thời gian dài các chức năng cơ thể của bệnh nhân sẽ dần thoái hóa…" Bác sĩ trả lời rồi thở dài một hơi, mặc dù vẫn được tính là còn sống nhưng cũng chịu khổ mà thôi. Bác sĩ nói câu nào thì trái tim mọi người lại lạnh thêm câu đấy. "Đương nhiên là tiếp tục duy trì rồi, cho dù là người thực vật thì cũng sẽ có ngày tỉnh lại mà!" Lục Cảnh Lễ vội nói. Bác sĩ gật đầu: "Đúng là như vậy, mặc dù cơ hội rất thấp nhưng cũng đã có rất nhiều tiền lệ rồi." "Vậy ông còn phải hỏi à? Đương nhiên là tiếp tục duy trì!" Lục Cảnh Lễ trực tiếp ra quyết định luôn. Vẻ mặt bác sĩ có chút không chắc chắn, cuối cùng vẫn nói với Lục Đình Kiêu: "Lục tổng, ý của anh…" Lục Cảnh Lễ thấy bác sĩ vẫn còn hỏi ý kiến anh trai mình thì sốt ruột không thôi, hỏi anh trai anh vấn đề này thì có khác gì lấy dao đâm vào tim anh ấy không? Không biết đã qua bao lâu, trong hành lang trống rỗng mới vang lên giọng đàn ông đã vỡ khàn không thành tiếng: "Tiếp tục duy trì." "Vâng, tôi hiểu rồi." Bác sĩ thở dài rời đi. ... Trong phòng bệnh cao cấp. Lúc này đây, cô gái vẫn luôn phóng khoáng tự do như một ngọn gió đang mình đầy thương tích lẳng lặng nằm trên giường, mất tất cả tri giác, chỉ có thể dựa vào máy hô hấp để duy trì tính mạng. Lục Đình Kiêu lặng người ngồi trước giường bệnh, cẩn thận cầm lấy bàn tay chi chít vết thương của cô, khẽ cúi đầu in lên đó một nụ hôn nhẹ, cứ như anh đang sợ quấy nhiễu đến cô dù biết có thể cô sẽ không tỉnh lại được nữa… Tiểu Tịch... xin lỗi... Tha thứ cho sự ích kỉ của anh… Anh không thể để em đi được… Xin lỗi… Phía ngoài cửa, Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn áy náy tự trách nên không vào, vẻ mặt nặng nề quan sát tình hình trong phòng bệnh thông qua cửa kính. Bọn họ trông thấy đứa con trai lớn vẫn luôn nói năng cẩn trọng, đối với ai cũng lãnh đạm hờ hững, ngay cả khi gặp khó khăn cũng vẫn không đổi sắc mặt... thế mà lúc này đây lại đang cầm hai tay của cô gái nọ, cúi đầu… khóc không ra tiếng…
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom