• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Chiêu hồn (1 Viewer)

  • Phần 4

13.

Bạn học liên tục mắ.ng không ngừng qua điện thoại.

“Bốn năm đó, Diêu Huy cùng với hoa khôi bên nhau đã bốn năm, còn chia tay một cách tuyệt tình như vậy, đã vậy còn lập tức tìm được mối tình mới.”

“Lộ Lộ, người đàn ông này không đáng tin đâu.”

Sau khi cúp máy, tôi cảm thấy bản thân từ đầu đến chân đều tê rần.

Người phụ nữ giao hàng không đáng tin, Diêu Huy cũng không đáng tin.

Nhưng bây giờ tôi đang ở trong một ngôi nhà m.a ám, rốt cuộc tôi nên làm như thế nào đây?

Bây giờ đã là mười hai giờ đêm rồi, có những giây phút tôi rất muốn lập tức chạy ra khỏi căn nhà này, như thế nào cũng mặc kệ.

Nhưng nhớ đến bộ dạng đ.ầu lì.a khỏi x.ác của Khấu Dung thì chân của tôi lại mềm nhũn, cuối cùng vẫn không dám rời đi.

Xung quanh đều chìm trong bóng tối, tôi nắm chặt vạt áo của mình.

Sắp phải đi ngủ rồi.

Nhưng cái khăn Diêu Huy cho, tôi không dám dùng.

Còn cái gương người phụ nữ để lại cho tôi cũng đã vỡ rồi.

Nếu như xử lý không tốt thì e rằng ngay cả đêm nay tôi cũng không qua khỏi.

Ngay lúc tôi còn đang do dự, Diêu Huy lần nữa gọi đến cho tôi.

Anh ấy còn chưa biết tôi đã biết hết chuyện của anh ấy và hoa khôi, chỉ hỏi tôi có phải đã nghiệm chứng người phụ nữ giao hàng là m.a rồi không.

Tôi do dự một lúc, cất giọng thút thít nói với Diêu Huy muốn anh ấy qua với tôi.

Sắc mặt của Diêu Huy đột nhiên không còn một giọt m.áu.

Anh ấy nói, người phụ nữ giao hàng còn đang du đãng ở bên ngoài, bây giờ bên trong hay bên ngoài căn nhà này đều là h.ồn m.a, quả thật quá đáng sợ rồi.

Tôi lau khô nước mắt nói với anh ấy tôi mặc kệ, bây giờ tôi quá sợ hãi rồi, không thể nào ở một mình tới sáng được, nếu như anh ấy không đến với tôi thì tôi dứt khoát nh.ảy từ trên lầu xuống cho xong chuyện.

Diêu Huy nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn sụ.p đ.ổ của tôi nên đã thỏa hiệp, nói anh ấy chuẩn bị một số món phòng bị, lập tức đi qua với tôi.

Sau khi cúp điện thoại, tôi đi đến mép cửa gọi một tiếng nhẹ thăm dò bên ngoài: “Này.”

Hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân, không nhẹ không nặng.

Bà ấy đi đến trước cửa nhà tôi.

Chúng tôi đều không nói chuyện, cách một lớp cửa cứ thế đứng nhìn nhau.

Tôi biết, đó chính là người phụ nữ giao hàng, giống với Diêu Huy nói, bà ấy không có cách nào rời khỏi toà nhà này, vẫn luôn quanh quẩn ở hành lang.

Tôi suy nghĩ một hồi, mở cửa chống tr.ộm ra.

Bên ngoài người phụ nữ giao hàng im lặng nhìn tôi.

Tôi nghiêng người, nói với bà ấy: “Vào trong đi.”

14.

Nửa tiếng sau thì Diêu Huy cũng đến.

Anh ấy mang theo một cái túi, bên trong là một số vật trừ t.à tìm được trong lúc gấp gáp, ví dụ như đậu vàng và hạt sen đã ngâm m.áu gà, còn có…

Một cái gương.

Tôi rũ mắt nhìn cái gương đó, không nói gì.

Tôi nói với Diêu Huy rằng mình đói rồi, kêu anh ấy nấu một tô mì cho tôi, nếu không khi đói tôi sẽ không ngủ được.

Diêu Huy không khuyên nổi tôi nên đã vào bếp nấu mì giúp tôi.

Nhân lúc anh ấy đang bận rộn ở dưới bếp, tôi đặt tất cả những vật trừ t.à còn lại vào trong một cái túi, giấu vào trong chăn của tôi.

Chỉ để lại cái gương đó.

Một lúc sau, Diêu Huy bưng một tô mì đã nấu xong ra.

Anh ấy nói: “Ăn đi, Lộ Lộ. Ăn xong thì đi ngủ.”

Đột nhiên, Diêu Huy ngơ người ra.

Cái tô từ trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành, canh văng tung toé.

Anh ấy lập tức co cứng người đứng ngay tại chỗ, cảm giác bên tai có người đang nhẹ nhàng thổi khí.

Tôi đứng ở đối diện Diêu Huy, vì vậy hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng này.

— Người phụ nữ giao hàng đó đứng sau lưng Diêu Huy, hô hấp của bà ấy nhẹ nhàng phà lên gần cổ của Diêu Huy.

Trong lúc hoang mang, Diêu Huy đã nhào về phía cái gương, anh ấy cầm nó lên quay đầu chiếu về phía người phụ nữ giao hàng.

Người phụ nữ giao hàng phát ra tiếng hét th.ảm th.iết.

Sau đó biến mất.

Còn cái gương ở trong tay của Diêu Huy xuất hiện một vết nứt.

Anh ấy từ từ đặt cái gương lên bàn, thở hổn hển rồi quay đầu lại nói với tôi: “Không sao rồi, Lộ Lộ…”

Lời nói của anh ấy biến mất ngay trong cổ họng.

Bởi vì tôi ở sau lưng anh đang cầm một cây gậy bóng chày.

Tôi đ.ập mạnh cây gậy vào sau g.áy của Diêu Huy, tôi nhìn thấy anh ấy ngã khuỵu xuống đất với ánh mắt không thể nào tin được.

15.

Khi Diêu Huy tỉnh lại, anh ấy đã bị tôi dùng cái ga giường đã làm ướt tr.ói chặt lại.

Anh ấy giãy giụa vài cái, không thể nào tin được nhìn về phía tôi: “Lộ Lộ, em đang làm cái gì thế?”

Tôi ngồi ngay đối diện anh ấy, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Tôi nói với Diêu Huy, đây chính là cách duy nhất của tôi.

Tôi không dám tin người phụ nữ giao hàng, cũng không dám tin Diêu Huy.

Vì vậy tôi lựa chọn cách để bọn họ đối chất.

Bây giờ Diêu Huy dùng gương thu được h.ồn của người phụ nữ giao hàng, còn tôi thì tr.ói Diêu Huy lại.

Lúc này cảm giác an toàn ùa về.

Diêu Huy kinh ngạc nhìn tôi: “Lộ Lộ, em đang nói cái gì vậy? Căn nhà m.a ám này còn có thứ d.ơ b.ẩn, sao em lại cảm thấy kh.ống ch.ế anh và người giao hàng đó thì đã an toàn rồi? Những thứ đồ d.ơ b.ẩn này sẽ làm h.ại em đó!”

Tôi lắc đầu, thấp giọng nói: “Người đang muốn h.ại tôi là anh, Diêu Huy.”

Tôi lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh.

Đây là tư liệu mà tôi tìm được trong lúc đợi Diêu Huy đến.

Tôi hỏi tên của người phụ nữ giao hàng đó, sau đó tìm được một bài phỏng vấn doanh nghiệp khi bà ấy còn sống.

Trong ảnh, người phụ nữ giao hàng là bà chủ của một quán ăn, bà ấy nở nụ cười vui vẻ với ống kính, đây là cửa hàng chung của một cặp vợ chồng, bà ấy chụp cùng với chồng mình - một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hơi âm trầm.

Người đàn ông này chính là con m.a nam mà tối hôm đó tôi nhìn thấy ở trong gương.

Còn bên cạnh họ là một cô gái tóc thắt bím, nhìn dáng vẻ có lẽ đang học tiểu học, trông vô cùng xinh đẹp.

Như vậy, người phụ nữ giao hàng cùng với hai con m.a trong căn nhà ma ám này, thật ra là một gia đình.

Tôi thấp giọng nói: “Mấy ngày nay khi ở trong căn nhà này, chỉ cần điện thoại có tín hiệu, tôi sẽ tìm kiếm các loại tư liệu, thử xem có thể tìm ra được quá khứ của căn nhà này không, vừa rồi xem như hoàn thành được mảnh ghép cuối cùng.”

“Hay là chúng ta kể lại câu chuyện này từ đầu đi.”

“Người phụ nữ đó và chồng đã từng cùng nhau khởi nghiệp, kết quả khởi nghiệp thất bại, n.ợ rất nhiều tiền.”

“Người phụ nữ không cam lòng, bà ấy muốn tiếp tục kiếm tiền, nhưng người chồng đã không còn nhiệt huyết nữa, vì thế ông ấy đã ly hôn với người phụ nữ và dắt con gái theo.”

“Mấy năm sau, người phụ nữ vẫn tiếp tục khởi nghiệp, còn người đàn ông thì dẫn theo con gái thuê căn nhà này ở.”

“Bởi vì s.a đ.ọa cực độ, người đàn ông bắt đầu ngh.iện rư.ợu, b.ài b.ạc, thậm chí còn ngh.iện ch.ất cấ.m không chừng, nhưng con gái của ông ấy lại vô cùng ngoan ngoãn và xinh đẹp, các báo chí truyền thông đều nói cô ấy là một cô gái học tập rất tốt, được nhiều người yêu mến, thầy cô bạn bè đều vô cùng thích cô ấy.”

Tôi nhìn Diêu Huy, con ngươi đen láy của anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nhẹ giọng nói: “Anh cũng là một trong những bạn học nam thích Sa Sa đúng không, Diêu Huy?”

16.

Tám năm trước, khi Sa Sa đang học lớp Mười, bởi vì bố cô ấy n.ợ tiền c.ờ b.ạc nên chủ n.ợ đã thuê s.át th.ủ đến gi.ết ch.ết hai cha con.

Sau đó, căn nhà này liền xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ, ai ai cũng nói oa.n h.ồn của hai cha con chưa rời đi, vì thế căn nhà này đã trở thành căn nhà m.a ám.

“Người nhốt hai cha con ở trong căn nhà này chính là anh, Diêu Huy.”

“Anh không nỡ rời xa Sa Sa, vì vậy đã giở chút thủ đoạn với căn nhà này, khiến cho oa.n hồ.n của họ không có cách nào rời đi.”

“Điều này chính là lý do vì sao anh lại quen biết Khấu Dung - cô ấy là cháu gái của chủ nhà, trong quá trình anh đến để thi triển trận pháp thì thường xuyên gặp gỡ cô ấy. Người có quyền sở hữu căn nhà là gia đình của cô ấy nên anh có lòng muốn có mối quan hệ tốt với Khấu Dung.

“Thật ra khi tôi sống chung với Khấu Dung, tôi không cảm thấy cô ấy là người bất cẩn như vậy. Bởi vì để cô ấy có thể yên tâm vào ở trong căn nhà m.a ám này, có lẽ là do anh dùng thân phận có mắt âm dương đảm bảo, nói với cô ấy căn nhà này đã hoàn toàn sạch sẽ rồi đúng không?”

“Còn cô ấy muốn cho thuê hai căn phòng còn lại, có lẽ cũng là ý kiến của anh.”

“Diêu Huy, anh từ lúc học cấp ba đến bây giờ đã dùng thời gian bảy tám năm để dựng nên một màn kịch lớn như vậy.”

“Mục đích chỉ có một, đó chính là —-”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt của Diêu Huy, nhẹ giọng nói: “Mượn x.ác hoàn h.ồn khiến cho Sa Sa sống lại.”

Diêu Huy trừng mắt nhìn tôi.

Anh ấy rất lâu cũng không mở miệng nói chuyện.

Một lúc lâu, anh ấy mới thấp giọng hỏi: “Sao cô lại phát hiện ra điều này?”

“Rất đơn giản, sau khi biết được thông tin bạn gái cũ của anh thì tôi đã điều tra cô ấy một chút, sau đó kinh ngạc khi biết được ngày sinh của cô ấy với tôi là cùng một ngày.”

“Diêu Huy, vốn dĩ cô ấy mới là thế thân mà anh lựa chọn cho Sa Sa đúng không?”

Đúng vậy, sau khi nhìn thấy ngày sinh của bạn gái cũ Diêu Huy, tôi đã hiểu ra hết mọi chuyện.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom