• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Phục Thù (1 Viewer)

  • Chương 341-345

Chương 341: Chất vấn

Trung Hải có một bá chủ như vậy là vinh hạnh của tất cả mọi người. Nếu ông chủ của bọn họ không bày tỏ thái độ gì thì bọn họ cũng mặc kệ...

Tiêu Vô Ngôn bất lực, sau đó nói lớn: “Kính chào Trung Hải Vương!”

Bách Gia Quyền đã không còn đường lui nữa.

Nhận thua là con đường sống sót duy nhất.

Lăng Khôi liếc nhìn Tiêu Lâm, nói: “Tiêu Lâm, nếu Tiêu Vô Ngôn chết thì ông có thể quản lý được Bách Gia Quyền hay không?”

Tiêu Lâm hoảng hốt, cắn răng suy nghĩ một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Nếu tông chủ Lăng ủng hộ tôi, tôi nghĩ tôi có thể làm được”.

“Lăng Khôi, xin lỗi tôi sai rồi. Xin cậu cho tôi một cơ hội lần nữa. Tiêu Vô Ngôn tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho cậu”, Tiêu Vô Ngôn cảm nhận được nỗi sợ kinh hoàng, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Lăng Khôi chậm rãi vung tay lên, đặt trên đầu Tiêu Vô Ngôn: “Vừa nãy các ông còn rất kiêu căng nói rằng, chỉ có người chèn ép được số đông mới có thể làm Trung Hải Vương mà? Các ông muốn một Trung Hải Vương xuất sắc, tôi cho các ông. Nhưng các ông biết gì không? Một Trung Hải Vương xuất sắc sẽ không dễ dàng bị xúc phạm đâu”.

“Yên tâm chết đi, sau khi xuống địa ngục nhớ thay tôi hỏi thăm Diêm Vương”.

Dứt lời, lòng bàn tay Lăng Khôi xuất ra nội kình.

Bụp!

Vỡ tung đầu.

Tiêu Vô Ngôn chết ngay lập tức.

Môn chủ của Bách Gia Quyền đã chết.

Tất cả tĩnh lặng, không một tiếng động.

Lăng Khôi lau vết máu trên khóe miệng, ngậm điếu thuốc nói: “Bạch Kim Thu, tới đây uống trà đi”.

Bạch Kim Thu nhẫn nhịn cơn đau của vết thương, bước tới ngồi đối diện với Lăng Khôi.

Ông ta rất khí phách.

Ngồi đối diện Lăng Khôi, lưng thẳng tắp, không rơi vào thế bất lợi.

Lăng Khôi nói: “Trước tiên, cảm ơn ông”.

Bạch Kim Thu co rút khóe miệng, sao ông ta lại không biết Lăng Khôi đang chế nhạo ông ta chứ?

Cậu giỏi, cậu cứ tiếp tục châm chọc đi.

Lăng Khôi nói tiếp: “Nếu không nhờ ông bày kế giết tôi lớn như vậy thì tôi cũng không thể loại trừ hết đám yêu ma quỷ quái trong và ngoài Trung Hải. Nói thật, tôi đã thấy Tiêu Vô Ngôn và Diệp Vân Phong chướng mắt, muốn giết bọn họ từ lâu rồi. Nhưng vẫn chưa có một lý do hay một cái cớ nào phù hợp. Là ông, đã cho tôi lý do này”.

“Ông là người tốt, là người không màng sống chết của mình để giúp đỡ người khác đạt được mục đích”, Lăng Khôi cười nói: “Ông có lời trăng trối gì không?”

Bạch Kim Thu nói: “Lăng Khôi, tôi khác Tiêu Vô Ngôn, hôm nay tôi thua cậu, không có gì để nói, nhưng cậu không thể giết tôi”.

“Ồ? Tại sao?”, Lăng Khôi ngạc nhiên.

Bạch Kim Thu nói: “Tôi là Tứ đương gia của nhà họ Bạch ở Càn Châu Giang Bắc. Nếu cậu giết tôi sẽ khiến nhà họ Bạch tức giận, Lăng Khôi cậu không thể ngăn cản được cơn giận của nhà họ Bạch. Cậu thả tôi đi thì nhà họ Bạch tôi và cậu sẽ không ai nợ ai”.

Bạch Kim Thu có sự tự tin này.

Lăng Khôi nói: “Nhưng tôi đã giết Cậu cả”.

Bạch Kim Thu nói: “Không sao, tôi có thể về thuyết phục nhà họ Bạch”.

Lăng Khôi nói: “Nhưng tôi đã giết bốn nghìn quân hộ vệ của nhà họ Bạch ông?”

“Cũng không sao cả, tôi có thể quay về thuyết phục nhà họ Bạch, bắt tay làm hòa với cậu”, Bạch Kim Thu nghiêm túc nói: “Tôi thật sự có năng lực này. Cậu hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị nhà họ Bạch báo thù”.

“Nhà họ Bạch các ông rất mạnh”, Lăng Khôi từ tốn nói.

Bạch Kim Thu nói: “Tất nhiên rồi, nhà họ Bạch chúng tôi là một trong những thế gia tông sư lớn của Càn Châu. Anh cả của tôi là cao thủ Đại Không Cử. Một mình anh ấy có thể quét sạch cả Trung Hải. Nhưng anh cả tôi rất yêu thương tôi, cũng nghe lời tôi”.

Cảnh giới Đại Không Cử còn vượt trội hơn cả Khí Trầm Áp.

Đúng là rất đáng sợ.

“Ông nói những lời này có vẻ rất hợp tình hợp lý, tôi không có cách nào từ chối đúng chứ?”, Lăng Khôi bỗng nói một câu.

Bạch Kim Thu đáp: “Đúng vậy, nếu cậu giết tôi thì cậu sẽ chết chắc. Cậu thả tôi thì cậu có thể tiếp tục là bá chủ Trung Hải”.

“Ha ha ha, nhưng tôi rất háo hức, rất muốn so tài với anh cả của ông. Vì để kích thích tài năng tiềm ẩn của ông ta, tôi sẽ tiễn ông lên đường”, Lăng Khôi không nói nhiều lời nữa mà tung một đòn đánh lên đầu của Bạch Kim Thu.

Hệt như Tiêu Vô Ngôn, đầu ông ta cứ thế bị vỡ nát.

Chết tức tưởi.

Bạch Kim Thu không phải không phản kháng.

Nhưng không biết tại sao, Lăng Khôi chỉ tùy ý ra một đòn mà lại có sức nặng ngàn cân, hoàn toàn khống chế được tất cả mọi sự phản kháng của ông ta, đập nát đầu ông ta.

Cái chết trước đó của Tiêu Vô Ngôn đã khiến mọi người bị chấn động nhẹ.

Nhưng Bạch Kim Thu bị giết thì mọi người đều sợ hãi.

Đại tông sư.

Mà cứ thế bị Lăng Khôi đánh chết?

Đáng sợ quá!

Diệp Vân Phong sợ hãi ngồi phịch xuống đất run lẩy bẩy.

Bạch Kim Thu là chỗ dựa lớn nhất của cụ ta.

Kết quả...

“Vân Phong, tới uống trà đi”, Lăng Khôi lấy ra một tách trà rồi rót trà vào tách.

Diệp Vân Phong không còn cách nào khác, loạng choạng đến trước mặt anh, cũng không dám ngồi lên ghế mà quỳ dưới đất: “Lăng Khôi, tôi cũng gọi cậu là bố, cậu có thể tha cho tôi không?”

Vãi chưởng!

Cảnh tượng này đã chọc mù mắt tất cả mọi người ở đây!

Người này đã từng là Trung Hải Vương, từng ngang ngược đến mức nào?

Bọn họ cũng từng coi Diệp Vân Phong là thần thánh, nhưng trước mặt Lăng Khôi, cụ ta lại sợ sệt đến mức này ư?

Chuyện gì đây?

“Tôi không cần nhiều con trai đến vậy”, Lăng Khôi đáp, lại khiến mọi người thấy ớn lạnh sống lưng.

Có ai sỉ nhục người khác như anh vậy không?

Lăng Khôi không để tâm đến suy nghĩ của mọi người, anh nói: “Hơn nữa, ông độc ác như vậy tôi cũng không dám nhận ông làm con trai”.

Diệp Vân Phong sợ hãi cúi đầu: “Vậy cậu muốn thế nào?”

Lăng Khôi nói: “Trước khi tôi ra tay, tôi có điều muốn hỏi ông, sao ông phải làm như vậy? Đây là cơ hội cuối cùng của ông. Tiếc là ông đã lựa chọn chạy theo Bạch Kim Thu để đối phó tôi. Có lẽ ông cho rằng bốn cao thủ tới công kích tôi thì tôi sẽ chết đúng không? Như vậy dù ông không làm Trung Hải Vương thì vẫn có thể khống chế hai thế lực còn lại, trên thực tế ông vẫn là Trung Hải Vương đúng chứ?”

“Ông thà làm chó săn cho người khác cũng không chịu sống yên ổn dưới sự quản lý của tôi”.

“Trước kia ông cứu tôi một mạng, lần trước trên đỉnh núi Tích Sơn ông muốn giết tôi, sau khi tôi xưng bá đã cho ông một con đường sống. Lần đó chúng ta đã tính toán hết các món nợ, không ai nợ ai. Nhưng tôi là người có ơn tất báo, còn đưa bản giải thích của cuốn Xích Dương Cửu Thiên cho ông. Tôi không bạc đãi ông đúng chứ?”

Đối mặt với sự chất vấn của Lăng Khôi, Diệp Vân Phong không thể phản kháng: “Đúng, cậu đối xử với tôi rất tốt, cũng đền bù xong xuôi ơn cứu mạng của tôi trước kia”.

“Ông từng nói muốn đi núi Tuyết Long, tôi cũng bày tỏ rằng sau khi xử lý xong hết mọi việc tôi sẽ đi cùng ông. Lời tôi đã nói thì nhất định sẽ làm. Lần này ông hợp tác với Bạch Kim Thu tiếp tục làm hại tôi, tôi còn có thể tha thứ cho ông sao?”

“Không sai, tôi là người tốt. Nhưng nếu lòng tốt của tôi đổi lấy sự độc ác của ông thì tôi sẽ biến thành kẻ độc ác gấp trăm lần ông”.

“Tôi hỏi ông lần cuối, tại sao ông phải làm thế?”

Lăng Khôi chất vấn từng từ từng chữ.

Diệp Vân Phong cuối cùng cũng biết, bản thân cụ ta đã bỏ lỡ biết bao cơ hội. Lần này muốn sống, đã là điều không thể.

“Tôi muốn khôi phục vị trí Trung Hải Vương, chỉ có thế mà thôi”, Diệp Vân Phong ủ rũ nói.

Lăng Khôi nói: “Cho dù ông có trở lại làm Vương, cũng chỉ là con chó săn của nhà họ Bạch. Kết cục thế này đối với ông sao bằng được lúc trước ông ở dưới sự quản lý của tôi. Tôi hỏi lại ông lần nữa, tại sao?”

Lăng Khôi rất thông minh.

Nói thẳng vào bản chất của vấn đề.

Diệp Vân Phong lựa chọn hợp tác với Bạch Kim Thu lần này, làm bù nhìn rõ ràng không phải là nguyên nhân chính.

Nguyên nhân thực sự là gì?

Lăng Khôi giúp cụ ta nói ra: “Tôi nói giúp ông vậy, ông từng can dự vào chuyện của ba năm về trước. Ba tông sư Trương sư huynh, Bạch Dương Định và Bạch Kim Thu tới Trung Hải, ông cũng nằm trong số đó tiếp tay làm bậy”.

Phịch!

Diệp Vân Phong ngã xuống đất, cả người run rẩy.

Lăng Khôi thấy vẻ mặt của cụ ta liền biết mình đã đoán trúng.

Thực ra lúc đầu Lăng Khôi đã từng hỏi Diệp Vân Phong, cụ ta nói chuyện này cụ ta không hề hay biết... lúc đó anh đã nảy sinh nghi ngờ.

Chương 342: Không còn gì để nói

Lăng Khôi vẫy tay, Cung Tường hiểu ý ngay. Ông ta lập tức bảo những người xung quanh lùi về phía sau mấy trăm mét.

Trên sân chỉ còn lại hai người là Diệp Vân Phong và Lăng Khôi.

Lăng Khôi nói: “Biểu cảm của ông cho tôi biết, ông biết nhiều hơn thế. Hãy nói đi, đây là cơ hội duy nhất của ông”.

“Không còn gì nữa cả”, Diệp Vân Phong khẳng định.

Lăng Khôi gật đầu: “Được, được lắm. Vậy thì không còn gì để nói rồi”.

“Lăng Khôi, sự việc lúc đó liên quan mật thiết tới một chuyện vô cùng trọng đại và là một vấn đề rất lớn. Cậu không nên điều tra chuyện đó. Mặc dù cậu rất lợi hại, nhưng nếu cậu tiếp tục điều tra, cậu sẽ làm liên lụy đến toàn bộ Trung Hải. Tất cả mọi người đều sẽ chết vì bị cậu làm liên lụy. Hãy nghe tôi, đừng tiếp tục điều tra nữa”, Diệp Vân Phong nhắc nhở.

Lăng Khôi từ từ duỗi tay ra đặt lên đầu Diệp Vân Phong: “Tại sao lại nhắc nhở tôi?”

Diệp Vân Phong biết mình chắc chắn sẽ chết, nhưng cụ ta vẫn nói: “Người sắp chết, lời nói ra đều là lương thiện. Hãy nghe lời khuyên của tôi, đừng tiếp tục điều tra nữa. Cho dù cậu có mạnh hơn bây giờ gấp hàng chục nghìn lần, cậu cũng sẽ chết không có chỗ chôn thân. Đối phương là sự tồn tại vượt xa cảnh giới tông sư, đó là thần”.

“Cảm ơn lời nhắc nhở của ông, nhưng tôi nhất định sẽ điều tra. Không ai có thể ngăn cản tôi”, Lăng Khôi thở dài.

“Tại sao?”, Diệp Vân Phong không hiểu.

“Bởi vì, tôi chính là Lăng Hiêu!”, Khi Lăng Khôi nói câu này, Diệp Vân Phong trợn to hai mắt giống như vừa nhìn thấy ma quỷ, cụ ta muốn hét thật to.

Lăng Hiêu vẫn chưa chết.

Tuy nhiên, cụ ta đã không nói nên lời.

Nội kình trong tay Lăng Khôi bùng nổ, xuyên qua đầu rồi tiến vào trong cơ thể Diệp Vân Phong, bóp nát trái tim cụ ta.

Diệp Vân Phong lập tức chết tức tưởi.

“Haizz, tôi thất thố rồi. Hôm nay tôi đã nói với ông quá nhiều”, Lăng Khôi đột nhiên thở dài: “Tôi thật sự là một người lương thiện, ông từng cứu mạng tôi, tôi cũng có lòng muốn bỏ qua cho ông. Chỉ tiếc là lòng tốt của tôi lại bị ông coi là hèn nhát. Thứ mà ông báo đáp cho tôi lại là sự tàn nhẫn hết lần này đến lần khác. Quan trọng hơn là ông đã tham gia vào chuyện của ba năm trước, ông không thể không chết!”

Lăng Khôi tự châm một điếu thuốc, anh ngồi đối diện với Diệp Vân Phong, lặng lẽ nhìn cụ ta, rồi hút thuốc.

Lăng Khôi không hề phấn khích khi giết được kẻ thù, mà anh chỉ cảm thấy buồn bã và bất lực.

Diệp Vân Phong đã là bá chủ của Trung Hải trong hai mươi năm. Cụ ta đã bảo vệ lãnh thổ và có những đóng góp to lớn đối với Trung Hải. Nếu như không có sự xuất hiện của Lam Ngạo Thiên, Diệp Vân Phong thực sự là một bá chủ Trung Hải đạt tiêu chuẩn.

Lăng Khôi không hề muốn giết cụ ta.

Anh vuốt mắt cho Diệp Vân Phong.

Có tiếng khóc vang lên ở xung quanh.

Tiếng khóc của phủ Vân Phong.

Có thể thấy Diệp Vân Phong vẫn rất được ủng hộ. Cho dù mọi người đều biết hôm nay Diệp Vân Phong đã phạm phải sai lầm khủng khiếp, nhưng khi chứng kiến cái chết của cụ ta, rất nhiều người vẫn không kiềm chế được cảm xúc.

“Bố!”

Ba anh em Diệp Tử Văn xông đến và lao vào thi thể của Diệp Vân Phong mà khóc nức nở.

Đặc biệt là Diệp Tử Khanh, cô ta gần như sắp ngất đi.

Lăng Khôi nhìn cô gái này, cảm thấy không đành lòng.

Diệp Tử Khanh là một cô gái tốt bụng, rất khác với hai người anh trai của cô ta.

Nếu không phải vì sự xấu xa của Diệp Vân Phong, Lăng Khôi thực sự không nhẫn tâm.

“Cung Tường”, Lăng Khôi đứng dậy.

“Vâng”, Cung Tường cung kính.

Sau lần này, Cung Tường cũng bị Lăng Khôi làm cho chấn động. Trong lòng ông ta, Lăng Khôi đã được nâng lên tầm cao của một vị thần.

“Phế bỏ võ thuật của Diệp Tử Hùng và Diệp Tử Văn”, Lăng Khôi đưa ra quyết định: “Từ bây giờ, phủ Vân Phong sẽ bị loại bỏ khỏi ba thế lực, chỉ có thể làm một thế gia bình thường”.

Tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong phủ Vân Phong đều cảm thấy bị đả kích.

Phủ Vân Phong cứ như vậy bị xóa sổ sao?

Lăng Khôi rời đi.

“Cung tiễn tông sư Lăng!”

“Cung tiễn Trung Hải Vương!”

“...”

Tất cả các cao thủ đang có mặt đều đồng thanh hô to rồi nhìn Lăng Khôi rời đi.

Lăng Khôi đã đi xa và biến mất trong tầm mắt của mọi người, nhưng bọn họ vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Mọi chuyện ở đây cuối cùng cũng kết thúc.

Có một huyền thoại đã lưu lại trong tâm trí của mọi người.

Lăng Khôi mà họ nhìn thấy, đã làm việc chăm chỉ hết mình để cứu chữa cho bảy mươi nghìn bệnh nhân. Anh thậm chí còn dẫn đầu trong cuộc chiến chống lại kẻ thù bên ngoài – nhà họ Bạch ở Giang Bắc.

Quét giặc ngoài, dẹp giặc trong, cứu người dân trong dịch bệnh.

Có được một Trung Hải Vương như vậy, mọi người sao có thể không tự hào? Sao có thể không ủng hộ chứ?

Cho dù Diệp Tử Thanh khóc đến suýt ngất đi, cô ta rất hận Lăng Khôi, nhưng cô ta cũng không thể trách cứ gì Lăng Khôi. Một Lăng Khôi như vậy khiến trong lòng cô ta tâm phục khẩu phục. Là tự bố của cô ta muốn chết, còn cô ta vẫn rất tỉnh táo.

Tiêu Lâm rất phấn khích: “Tất cả đệ tử của Bách Gia Quyền nghe lệnh, hãy trở về điều tra thật kỹ. Một khi phát hiện ra kẻ nào chủ động tham gia vụ việc của Tiêu Vô Ngôn lần này, đều phải xử lý nghiêm khắc”.

Cung Tường nói: “Tất cả đệ tử của phủ Vân Phong nghe đây, nếu các người muốn được gia nhập Tứ Phương Quán của tôi, tất cả sẽ được ưu tiên xem xét”.

Phủ Vân Phong đã thất thế trước ba thế lực, nếu không được hỗ trợ một số lượng lớn tài nguyên, đương nhiên sẽ không thể nuôi nổi nhiều đệ tử như vậy. Sự ra đi của những cao thủ võ thuật này là điều không thể tránh khỏi.

Mọi người giải tán.

...

Lăng Khôi trở lại vùng đất hoang. Trong lòng anh rất nhẹ nhõm khi nhìn thấy vô số nhân viên y tế đang bận rộn chạy tới chạy lui.

Lăng Khôi đi đến đâu, các nhân viên y tế và bệnh nhân đều chủ động chào hỏi anh.

Bọn họ đều biết Lăng Khôi là người chủ trì đứng đằng sau cuộc giải cứu lần này.Vì vậy, mọi người đều vô cùng kính phục.

“Lăng Khôi”.

Lúc này Lục Tử Ca bước tới, một tay cầm gậy tự sướng phát sóng trực tiếp: “Anh đã cho tôi một bất ngờ quá lớn. Lần phát sóng trực tiếp này của tôi thật sự có giá trị. Anh có biết lúc tôi phát sóng trực tiếp có bao nhiêu người xem trực tuyến không?”

Lăng Khôi bật cười: “Bao nhiêu?”

“Hai mươi triệu”, khi Lục Tử Ca nói câu này, bản thân cô ta cũng cảm thấy khó tin.

Trung Hải tổng cộng chỉ có mười ba triệu người. Cho dù tất cả mọi người đều xem thì cũng không thể đạt đến con số hai mươi triệu.

Điều này có nghĩa là rất nhiều người hâm mộ ngoài Trung Hải cũng đã xem trực tuyến.

Một ngôi sao nổi tiếng phát sóng trực tiếp có số lượng người xem trực tuyến đạt đến hai mươi triệu.

“Xin chúc mừng, ngôi sao lớn. Sau này tôi muốn gặp cô chẳng phải sẽ rất khó khăn sao?” Lăng Khôi trêu chọc.

“Anh nói gì vậy chứ, chúng ta là bạn bè. Muốn gặp tôi chỉ cần một cuộc điện thoại là được. Nhưng mà anh có vẻ còn bận rộn hơn cả tôi, e là tôi có muốn gặp cũng không gặp được ấy chứ”, Lục Tử Ca giả vờ giận dỗi: “À, chuyện lần này, tôi còn phải cảm ơn anh”.

Lục Tử Ca chào tạm biệt người hâm mộ, sau đó kết thúc phát sóng trực tiếp.

Chương 343: Gặp lại người nhà họ Tô

Lần này, nhờ Lục Tử Ca phát sóng trực tiếp mà toàn bộ Trung Hải mới tin vào sự thật ở đây.

Cô ta có tầm ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với mười mấy phóng viên cộng lại.

Lục Tử Ca thật sự đã có đóng góp rất lớn!

“Anh Lăng, hơn bảy mươi nghìn bệnh nhân đã được sắp xếp thỏa đáng, tất cả bọn họ đều đang được cách ly để điều trị. Trước mắt, ngoài nơi này ra, toàn bộ người dân của quận Vọng Giang cũng đang được kiểm tra và làm xét nghiệm. Tạm thời không có ca bệnh mới nào được phát hiện thêm. Nói cách khác, dịch bệnh lần này đã được khống chế”, lúc này Giang Nhược Ly vội vàng chạy đến để báo cáo công việc.

Nghe thấy những lời này, Lục Tử Ca ở bên cạnh chỉ muốn hét lên điên cuồng.

Cần bao nhiêu vật tư mới có thể điều trị cho bảy mươi nghìn bệnh nhân cùng một lúc? Cần bao nhiêu nhân lực, vật lực mới đủ chứ?

Ít nhất cũng cần đến bảy, tám nghìn nhân viên y tế.

Mà Lăng Khôi lại có thể huy động một nguồn lực khổng lồ như vậy, thực lực này, Lục Tử Ca thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ.

Người đàn ông này càng ngày càng trở nên bí ẩn.

Lăng Khôi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. Tiếp theo chúng ta vẫn không được buông lỏng. Sau khi mọi việc được giải quyết ổn thỏa, tôi sẽ mời mọi người uống rượu”.

Giang Nhược Ly trầm giọng nói: “Đúng vậy. Vẫn còn một vấn đề mấu chốt chưa được giải quyết”.

Lăng Khôi nói: “Vấn đề gì?”

Giang Nhược Ly nói: “Là thuốc. Để điều trị loại bệnh này, thuốc y học thảo dược là loại thuốc đặc trị duy nhất. Nhưng bây giờ chúng ta không có loại thuốc này. Mặc dù dịch bệnh đã được kiểm soát, nhưng vẫn không có cách nào chữa khỏi”.

“Ngay cả khi chúng ta cung cấp các điều kiện y tế tốt nhất, nhưng nếu không có thuốc y học thảo dược, bảy mươi nghìn bệnh nhân này cuối cùng vẫn phải chết”, Giang Nhược Ly nghiêm túc nói.

Lăng Khôi cau mày: “Chỉ có thuốc y học thảo dược mới có tác dụng thôi sao?”

“Đúng vậy, chỉ có thuốc y học thảo dược là có tác dụng”, Giang Nhược Ly nói: “Thuốc y học thảo dược vốn là của nhà họ Tô, nhưng sau khi nhà họ Tô bán bằng sáng chế cho Cửu gia, toàn bộ quyền phân phối của dự án y học thảo dược đều được giao cho Cửu gia. Cửu gia lập tức liên kết với nhà họ Trương để điều chế lại thuốc y học thảo dược. Về phần số hàng tồn còn lại, toàn bộ đều bị Cửu gia cho tiêu hủy”.

Lăng Khôi hít một hơi thật sâu: “Vì không muốn bệnh nhân có thể mua thuốc y học thảo dược để chữa khỏi bệnh, Cửu gia đã cho tiêu hủy tất cả hàng tồn. Đám người này thật sự là xấu xa độc ác khiến cho người ta phải phẫn nộ”.

Để kiếm tiền, Cửu gia quả thật khiến cho người ta căm hận.

Cũng giống như việc nhiều nhà tư bản, để duy trì giá sữa bò, rõ ràng là năng lực sản xuất dư thừa, nhưng họ thà tiêu hủy hàng tấn sữa bò, cũng không muốn để cho người tiêu dùng được lợi.

Đó là sự ích kỷ tư lợi đến mức nào?

Giang Nhược Ly nói: “Anh Lăng…”

“Cứ cách ly trước đi đã. Tuyệt đối không thể để cho dịch bệnh lây lan. Vấn đề thuốc y học thảo dược, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết”, Lăng Khôi ngước mắt lên nhìn, anh chỉ thấy vô số bệnh nhân ở xung quanh đều đang la hét thảm thiết.

Bảy mươi nghìn bệnh nhân, một phần ba trong số đó đang nguy kịch, tất cả đều đang gào thét và khóc than.

Lăng Khôi là một con người bằng xương bằng thịt, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sao có thể không xót thương, sao có thể không chấn động chứ?

Để chơi tôi, các người đã làm hại bảy mươi nghìn người vô tội, khiến cho họ phải khuynh gia bại sản, rơi vào tình cảnh tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Mặc dù Lăng Khôi đã thắng.

Nhưng trong nội tâm, Lăng Khôi lại cảm thấy mình đã thua rồi.

Nếu bảy mươi nghìn người vô tội này không được cứu, Lăng Khôi sẽ cảm thấy mình là một kẻ thất bại.

...

Nhà giam Tần Thành.

Đây là một trong ba nhà giam lớn nhất Trung Hải.

Nó nằm gần sông Vọng Cổ, được bao quanh bởi một ngọn núi hoang, trong phạm vị mười mấy dặm đều không có người ở.

Bình thường, Công đoàn Trung Hải và Hiệp hội liên minh đều lần lượt đưa những tên tội phạm đến nhà giam này.

Năm gia tộc lớn cũng có thể đưa người tới đây.

Về sau, năm gia tộc lớn biến mất, chỉ còn lại Công đoàn Trung Hải.

Lại có thêm hàng chục người nữa phải đến nhà giam này.

Lam Ngạo Thiên, Mukes và Karina bị giam giữ cả đời ở đây.

Người nhà họ Tô cũng bị giam giữ tại đây.

Bà cụ Tô đã rất nhiều ngày không được nhìn thấy ánh mặt trời.

Bà ta đứng dựa vào khung cửa sổ sắt, nhìn ánh sáng hắt xuống từ ô cửa sổ.

Bà cụ Tô đã gầy đi, tính cách cũng trở nên u buồn, không còn đanh đá, dữ dằn như xưa nữa.

Tô Thần và Tô Toàn cũng ngồi bên cạnh thở dài.

“Hóa ra Liễu Oanh tôi thực sự đã làm sai. Một người có năng lực đến đâu thì nên làm việc đến đó. Vốn dĩ nhà họ Tô có thể là một tập đoàn lớn, có thể sống những tháng ngày thoải mái tốt đẹp. Đều tại tôi ham cái lợi trước mắt mà không màng đến sự sống chết của những người khác. Dù cuối cùng, tôi đã dẫn dắt nhà họ Tô trở thành tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải, thì thế nào chứ?”

Bà cụ Tô cúi đầu lẩm bẩm: “Việc này chẳng những không mang lại vinh quang cho nhà họ Tô, cũng không khiến nhà họ Tô trở thành gia tộc được kính trọng. Mà trái lại, còn khiến cho nhà họ Tô bị hủy diệt. Tất cả đều là do sự vô dụng của tôi mà ra”.

“Haizz, chính tôi đã hủy hoại nhà họ Tô”.

Bà cụ Tô vừa đập tay xuống đất, vừa tự trách mình.

Nói một hồi, nước mắt cũng trào ra.

Tô Thần lại có cách nghĩ khác: “Bà nội, đây không phải là lỗi của bà, thắng làm vua thua làm giặc. Chúng ta chẳng qua chỉ bị đánh bại bởi tên khốn Lăng Khôi mà thôi. Chính Lăng Khôi – kẻ mà chúng ta từng coi thường, đã hủy diệt nhà họ Tô chúng ta. Mọi thứ chúng ta đã làm đều mang lại vinh quang tột đỉnh cho nhà họ Tô. Chúng ta không hề sai”.

Tô Toàn cũng nói: “Tô Thần nói đúng, chúng ta không làm gì sai cả, chỉ là chúng ta đã thua mà thôi”.

“Thật sao? Chúng ta thực sự không làm gì sai sao?”, bà cụ Tô lẩm bẩm.

Tô Thần nói một cách kiên định: “Chúng ta không hề sai, người sai là Lăng Khôi. Lần này Lăng Khôi đã chọc đến quá nhiều người, cậu ta không sống lâu được đâu, cậu ta sắp chết rồi. Chỉ cần cậu ta chết thì chúng ta sẽ có thể thoát khỏi nơi này. Sau này, nhà họ Tô chúng ta vẫn có thể huy hoàng trở lại”.

Khi nói những lời này, Tô Thần dường như đã khiến chính bản thân hắn cũng cảm động.

Tô Toàn nói: “Đúng vậy, lần này chúng ta hợp tác với Cửu gia. Người đứng sau Cửu gia là hội trưởng Tạ, mà thế lực đằng sau bọn họ là nhà họ Bạch ở Càn Châu Giang Bắc. Ngoài ra còn có Diệp Vân Phong của Trung Hải và Tiêu Vô Ngôn của Bách Gia Quyền. Nhiều người liên kết lại như vậy, Lăng Khôi sao có thể sống sót được chứ?”

Bà cụ Tô hình như đã tìm lại được sự tự tin, đồng thời cũng lấy lại được tinh thần: “Nói như vậy, nhà họ Tô chúng ta thật sự có thể vùng dậy được. Ha ha ha”.

Đúng lúc này, cánh cửa được mở ra.

Một nhóm cai ngục đi tới.

Bà cụ Tô và những người khác co lại một chỗ theo bản năng, sợ sẽ bị hành hạ.

“Liễu Oanh, đã lâu không gặp”.

Lăng Khôi bước vào.

Theo sau anh còn có Tô Ba, Giang Nhược Ly và mấy chuyên gia y tế khác.

Nhìn thấy Lăng Khôi, mấy chục người nhà họ Tô đều thấy ớn lạnh!

Đặc biệt là Tô Thần, hắn hỏi thẳng: “Sao cậu vẫn còn sống thế kia?”

Lăng Khôi thản nhiên đáp: “Chắc không phải là anh tưởng rằng tôi đã chết đấy chứ?”

Trong khoảng thời gian này, hắn cũng biết được Diệp Vân Phong liên kết với nhà họ Bạch ở Càn Châu Giang Bắc để giết Lăng Khôi. Về lý mà nói, Lăng Khôi không có cơ hội sống sót mới đúng chứ?

Lăng Khôi khẽ cười rồi nói: “Có phải các người cho rằng Diệp Vân Phong và Bạch Kim Thu có thể đối phó tôi không?”

“Thật đáng tiếc, khiến các người phải thất vọng rồi. Diệp Vân Phong đã chết, Bạch Kim Thu cũng đã chết. Tiêu Vô Ngôn – môn chủ của Bách Gia Quyền cũng đã chết. Ba tông sư võ thuật bậc nhất, thêm một Tiêu Vô Ngôn, hợp lực với nhau để tấn công tôi… Cuối cùng, bọn họ vẫn thất bại. Thật đáng tiếc”, Lăng Khôi lắc đầu cảm thán.

“Những gì Lăng Khôi nói đều là sự thật. Bây giờ Lăng Khôi vẫn là Trung Hải Vương”, Tô Ba lấy cho Lăng Khôi một chiếc ghế, Lăng Khôi thản nhiên ngồi xuống rồi lặng lẽ nhìn biểu cảm của những người nhà họ Tô.

Chỉ thấy nhà họ Tô người nào người nấy đều trợn mắt há mồm.

Lăng Khôi, đã kinh khủng đến như vậy sao?

Chương 344: Gặp lại em

Hy vọng duy nhất của Tô Thần cũng đã mất, hắn nằm xụi lơ dưới đất: “Cậu độc ác thật đấy Lăng Khôi! Cậu chẳng qua cũng từng là một thằng rể vô dụng của nhà họ Tô chúng tôi mà thôi, ai ai cũng mắng chửi cậu là đồ vô dụng, là rác rưởi chỉ biết ăn bám qua ngày. Bây giờ cậu phất lên, vì để rửa sạch mọi sự tự ti lúc trước của mình nên muốn trả thù nhà họ Tô một cách thậm tệ đúng không?”

Bốp!

Lăng Khôi giáng cho Tô Thần một bạt tai.

Tô Thần đột nhiên bị đánh đến mức ngã phịch xuống đất, hộc máu mồm, ngay cả nói chuyện cũng không mở miệng được.

Lăng Khôi cũng không thèm quan tâm đến hắn mà chuyển sang nhìn bà cụ Tô: “Liễu Oanh! Bây giờ thị trấn Tào Dương có hơn bảy mươi nghìn bệnh nhân, trước mắt đã được người của tôi đưa đi cách ly điều trị. Nhưng vật tư của chúng tôi không đủ để trị tận gốc căn bệnh này, cần phải có thuốc y học thảo dược”.

Thuốc y học thảo dược liên quan đến sự sống chết của hơn bảy mươi nghìn sinh mệnh, Lăng Khôi không thể không tự mình đến.

Bà cụ Tô hết sức hoảng sợ, đáp: “Tôi không biết! Tôi không liên quan gì đến chuyện này cả! Độc quyền bằng sáng chế thuốc y học thảo dược và toàn bộ tài liệu đều đã bán hết cho Cửu gia rồi”.

Lúc Lăng Khôi không ở đây, bọn họ có thể thỏa thích chửi mắng Lăng Khôi.

Nhưng khi bọn họ thật sự trông thấy Lăng Khôi thì sợ đến rắm cũng không dám đánh.

Lăng Khôi hỏi: “Cũng phải còn công thức điều chế thuốc chứ?”

Bà cụ Tô đáp lời: “Công thức quá phức tạp, hơn mấy trăm nghiên cứu viên mới tổng hợp ra được. Tôi cũng không phải là nghiên cứu viên của dự án, sao có thể nhớ được chứ?”

Lăng Khôi lại nói: “Chắc vẫn còn bản lưu khác đúng không? Các người nói cho tôi biết, tôi sẽ cho phép các người đổi sang nơi khác thoải mái hơn”.

Tô Thần đáp lời: “Tôi có thể nói cho cậu bản sao lưu ở nơi nào nhưng cậu phải thả chúng tôi ra ngoài. Hơn nữa, từ đây về sau, cậu không được chống đối với người nhà họ Tô chúng tôi nữa!”

“Anh đang ra điều kiện với tôi sao?”, ánh mắt Lăng Khôi trở nên lạnh băng.

Tô Thần dường như bắt được cọng rơm cứu mạng, thái độ cũng lớn lối hơn nhiều: “Một công thức điều chế thuốc có thể cứu mạng của bảy mươi nghìn người, điều kiện của tôi cũng không hề quá đáng!”

“Tô Thần, anh thật sự khiến người ta thất vọng! Bảy mươi nghìn bệnh nhân này là do chính tay nhà họ Tô các người gây nên! Đưa công thức điều chế thuốc ra không phải là điều mà nhà họ Tô các người phải làm sao? Anh còn dám dựa vào đó để ra điều kiện với tôi nữa ư?”, Lăng Khôi vô cùng phẫn nộ: “Nhà họ Tô các người chẳng những bẩn thỉu mà còn mất hết tính người!”

“Dùng hình đi! Tra tấn đến chết! Chết thì chết! Thứ người như vậy căn bản không xứng sống trên đời này!”, Lăng Khôi hét lớn, mấy nhân viên cai ngục xông lên, thẳng tay tra tấn Tô Thần.

Mười tám loại dụng cụ tra tấn, dùng hết từng cái từng cái một.

Rút móng tay, kẹp ngón tay, ghế điện,…

Đến dụng cụ tra tấn thứ ba thì Tô Thần đã không chịu nổi nữa mà hét lên: “Tôi nói, tôi nói… Ở chỗ của Tôn Bác, ông ta có một bản sao! Ngoài ra, trong tay Hàn Đông cũng giữ một bản!”

“Nói sớm thì đã không có chuyện gì rồi! Cứ phải giả vờ giả vịt trước mặt tôi”, Lăng Khôi đứng dậy bỏ đi.

Bà cụ Tô vội vàng nói: “Lăng Khôi, cậu vừa mới nói, nếu chúng tôi nói với cậu thì cậu sẽ cho phép chúng tôi đối sang chỗ khác dễ chịu hơn”.

“Đáng lẽ là sẽ cho các người, nhưng các người cứ làm bộ làm tịch nên đã bỏ lỡ rồi. Tiếp tục ở đây sống hết quãng đời còn lại đi!”, dứt lời, Lăng Khôi đi thẳng ra ngoài.

Sau đó ra lệnh cho Tô Ba và những người dưới trướng anh đi tìm Tôn Bác và Hàn Đông để lấy phương thức điều chế thuốc, chữa trị cho bảy mươi nghìn người bệnh.

Cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng một lần nữa đóng sập lại.

Bà cụ Tô nằm gục trên mặt đất khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy giàn giụa: “Tôi nên nói ra sớm… Tôi nên nói! Chúng tôi không nên ôm hy vọng, không nên mà… A a a… Lăng Khôi, xin lỗi, tôi sai rồi!”

Tiếng la hét thảm thiết khiến người ta tan nát cõi lòng.

“Bà nội, cháu xin lỗi, cháu sai rồi!”, Tô Thần quỳ xuống đất nói xin lỗi.

Trong đầu hắn hiện ra bóng dáng của Lăng Khôi, đáng sợ hệt như ác quỷ.

Giang Kiên trong lành, mưa phùn bay bay.

Một trận mưa phùn lất phất đổ xuống, quét sạch toàn bộ thành phố Trung Hải, mưa rơi khoảng chừng ba ngày ba đêm.

Bên ngoài hồ ở Túy Tiên Lầu trên núi Tích Sơn, vô số hạt mưa rơi xuống mặt nước, gõ thành từng vòng từng vòng sóng tròn.

Từng vòng từng vòng lan tỏa.

Thỉnh thoảng lại có vài chú ếch nhảy khỏi mặt nước kêu “ồm ộp”.

Tiếng mưa rơi, tiếng ồm ộp đan dệt thành một bức họa, hệt như một bức tranh cảnh mưa bụi Giang Kiên.

Lăng Khôi một tay cầm ô, tay kia xách theo cặp lồng giữ nhiệt thật lớn, đi qua cầu, từng bước một đi đến cửa Túy Tiên Lầu.

Trong cặp lồng giữ nhiệt là món ngon mà Lăng Khôi chú tâm làm ra.

Hiển nhiên là mang đến cho sư phụ Thủy Nguyệt.

Lần này, ở thị trấn Tào Dương, Lăng Khôi có thể dựa vào sức một người mà đánh bại được sự công kích do bốn cao thủ liên hợp lại là nhờ vào công lao rất lớn của Thủy Nguyệt.

Thời gian Lăng Khôi đi theo Thủy Nguyệt chưa bao lâu, nhưng những gì thu hoạch được lại rất nhiều.

Rõ ràng lúc ấy, hai nhát kiếm đã chém trúng cổ Lăng Khôi.

Nhưng Lăng Khôi lại không bị chút thương tích nào.

Nguyên nhân là bởi Lăng Khôi đã vận dụng kiến thức trong cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh.

Trước mặt Kình Lạc Hải Lan Kinh thì chiêu thức Kiếm Thiết đó chẳng là gì cả.

Bằng không, e rằng Lăng Khôi đã toi đời rồi.

“Cốc cốc cốc!”

Lăng Khôi gõ cửa.

Gõ cửa chỉ vì lễ phép.

Mọi khi Lăng Khôi đều mở thẳng cửa mà vào, lần này Lăng Khôi lại thấy, hẳn là mình nên lễ phép một chút, thể hiện sự tôn trọng dành cho Thủy Nguyệt.

Sâu trong nội tâm, Lăng Khôi đã thật sự công nhận rằng Thủy Nguyệt là sư phụ của mình.

Đang lúc Lăng Khôi mơ hồ cảm giác rằng sẽ không có ai mở cửa, bèn định đẩy cửa mà vào.

Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra.

Lăng Khôi hoảng hốt, vô thức nói: “Sư phụ, sao hôm nay lại tự mình ra mở cửa đón con thế? Thật ra thì sư phụ lịch sự với con như vậy, con thấy không quen chút nào”.

Không ai đáp lời.

Lăng Khôi cảm thấy lạ kỳ, ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy ngay trước mắt là một bóng dáng quen thuộc.

Người đến là Tô Duệ Hân.

Vết thương của Tô Duệ Hân đã bình phục, cơ thể mảnh mai yểu điệu. Khuôn mặt vẫn đẹp đẽ động lòng người như trước, dù gầy hơn so với ngày trước nhưng lại thêm mấy phần vẻ đẹp mong manh.

Hai người, một ở bên trong, một đứng bên ngoài.

Bốn mắt nhìn nhau, mãi lâu sau vẫn chưa ai nói một lời.

Sau đó, Tô Duệ Hân nhìn lên, nước mắt rơi xuống.

Cô nhón chân rồi nhào vào lòng Lăng Khôi, ôm Lăng Khôi thật chặt: “Lăng Khôi, em rất nhớ anh!”

“Sau này đừng đẩy em ra xa nữa! Mỗi lần anh đối xử lạnh lùng với em, trái tim em đau đớn như bị dao cứa”.

Cặp lồng giữ nhiệt trong tay Lăng Khôi cũng không cách nào nắm chặt, bỗng nhiên rơi xuống.

Anh giang hai tay, ôm chặt cô gái vào lòng: “Duệ Hân, xin lỗi em, anh đã không bảo vệ tốt cho em, để em phải chịu khổ rồi!”

Lăng Khôi vốn không phải là người dễ động lòng, nhưng giờ phút này, Lăng Khôi cũng khó mà chịu đựng nổi.

Hai người lẳng lặng ôm nhau như vậy, không ai nói một lời.

Chỉ thấy mưa bụi bay bay, để mặc thời gian cứ thế trôi qua.

“Khụ khụ…”

Lúc này, một tiếng ho khan từ trong Túy Tiên Lầu vang lên, cắt đứt tình cảnh lãng mạn: “Bên ngoài là đồ đệ Lăng Khôi của tôi đấy à?”

“Vâng. Sao thế?”, Lăng Khôi hơi khó chịu.

Sư phụ ơi là sư phụ, không thể để con ôm Duệ Hân lâu hơn được hả?

“Sư phụ đói rồi, mau đưa cơm vào đi. Nguội rồi thì ăn không ngon nữa”, giọng nói của Thủy Nguyệt lớn hơn.

Lăng Khôi im lặng, nếu có thể, Lăng Khôi thật sự rất muốn dùng một chưởng đánh chết bà ta.

Tô Duệ Hân buông Lăng Khôi ra, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ: “Lăng Khôi, sư phụ anh đã ba ngày không ăn cơm rồi, mang cơm vào cho bà ấy trước đã”.

Lăng Khôi bất lực, không có cách nào chỉ đành buông Tô Duệ Hân ra, rồi mang cặp lồng giữ nhiệt đi vào trong.

Đi đến lầu bốn, anh bày ra bốn món mặn một món canh.

Thủy Nguyệt không hề khách sáo, ăn như hổ đói, còn luôn miệng khen ngợi Lăng Khôi đôi câu: “Thằng nhóc này quả là có tài nấu nướng! Còn tiến bộ nhanh hơn cả võ công của con nữa!”

Lăng Khôi cũng cạn lời, sao sư phụ Thủy Nguyệt có thể nói nhiều như thế nhỉ? Bao nhiêu cơm cũng không chặn được miệng lưỡi của sư phụ!

“Lăng Khôi à, hay là con cũng ăn một chút đi?”, Thủy Nguyệt làm bộ làm tịch gắp một miếng thịt rồi vẫy vẫy trước mặt Lăng Khôi, sau đó cho vào… miệng mình nhai.

Hẹp hòi!

Lăng Khôi ngồi bên cạnh Tô Duệ Hân, lẳng lặng nhìn Thủy Nguyệt ăn xong cả bàn thức ăn.

Lăng Khôi thu dọn bát đũa, cho vào cặp lồng giữ nhiệt, chợt nói: “Sư phụ, cảm ơn đã cứu vợ con!”

Thủy Nguyệt đáp: “Sư phụ cũng thích vợ con lắm!”

Chương 345: Em gọi bà ấy là gì?

Những lời này suýt chút nữa dọa Lăng Khôi suýt té ngửa.

Nếu đối phương là đàn ông, e rằng Lăng Khôi sẽ trở mặt.

Cái gì mà sư phụ cũng thích vợ con chứ...

“Sư phụ, sư phụ đừng nói chuyện kiểu tối nghĩa như vậy có được không?”, Lăng Khôi không thể không ám chỉ.

“Con đang nghĩ cái gì đấy? Suy nghĩ của con sao lại phức tạp đến vậy?”, Thủy Nguyệt tỏ vẻ khinh thường: “Ý sư phụ là, sư phụ và vợ của con trò chuyện rất vui vẻ. Bao nhiêu năm nay, sư phụ chưa bao giờ thấy vui vẻ như vậy”.

Điều này khiến Lăng Khôi rất bất ngờ.

“Sau này nếu có thời gian, con hãy đến thăm sư phụ nhiều hơn nhé”, Thủy Nguyệt nắm lấy tay Tô Duệ Hân với vẻ rất lưu luyến.

Tô Duệ Hân nghiêm túc nói: “Sư phụ hãy yên tâm, có thời gian con nhất định sẽ đến”.

Lăng Khôi cực kỳ ngạc nhiên: “Duệ Hân, em vừa gọi bà ấy là gì?”

“Em gọi sư phụ đấy. Sao vậy?”, Tô Duệ Hân rất dí dỏm: “Sư phụ nói là cảm thấy rất có duyên với em, nên muốn nhận em làm đồ đệ”.

Lăng Khôi vỗ trán.

Trời ạ.

Thủy Nguyệt này bị sao vậy?

Tô Duệ Hân chỉ vì trò chuyện vui vẻ với Thủy Nguyệt mà đã trở thành đồ đệ của Thủy Nguyệt sao?

Được rồi, sư phụ ngầu lắm.

Thủy Nguyệt liếc nhìn Lăng Khôi: “Không phải là con đang ghen đấy chứ?”

Lăng Khôi nói: “Xì, con ghen cái gì chứ? Con còn được lợi ấy chứ”.

Thủy Nguyệt mím môi rồi bật cười: “Không ghen là tốt. Lăng Khôi, con lên lầu năm với sư phụ. Duệ Hân, con ở đây chờ sư phụ nhé”.

Sau đó, Thủy Nguyệt đưa Lăng Khôi lên lầu năm, rồi lên lầu sáu.

Lăng Khôi nói: “Sư phụ, rốt cuộc sư phụ muốn làm gì thế?”

Thủy Nguyệt nói: “Sư phụ đã biết tất cả những chuyện xảy ra ở thị trấn Tào Dương rồi. Thằng nhóc này cũng khá đấy. Ngay cả Bạch Kim Thu mà con cũng giết rồi sao?”

“Sao vậy? Không thể giết ư?”, Lăng Khôi có dự cảm không lành.

Trong ấn tượng của Lăng Khôi, Thủy Nguyệt quanh năm suốt tháng đều ở lầu Tích Sơn. Bà ấy về cơ bản không hỏi han gì đến những chuyện ở bên ngoài, chứ đừng nói đến hành vi của bản thân anh. Nhưng lần này, bà ấy đã hỏi đến.

Có vẻ như chuyện này không hề nhỏ.

Thủy Nguyệt nói: “Đương nhiên là không thể giết được”.

Lăng Khôi nói: “Sao vậy ạ?”

“Con không nên giết ông ta, còn bốn nghìn quân hộ vệ của nhà họ Bạch của Bạch Kim Thủy cũng bị con giết sạch rồi. Điều này sẽ mang đến tai họa cho Trung Hải chúng ta”, Thủy Nguyệt thì thầm với giọng điệu hết sức nghiêm túc.

Lăng Khôi hiếm khi thấy giọng điệu của bà ấy nghiêm túc đến như vậy.

Thủy Nguyệt tiếp tục nói: “Chúng ta không thể chọc đến Càn Châu Giang Bắc được”.

Lăng Khôi đột nhiên cảm nhận được một áp lực khổng lồ.

Lăng Khôi chưa bao giờ đấu với Thủy Nguyệt, nhưng nếu phân tích từ mọi góc độ, có thể thấy thực lực của bà ấy hẳn là vô cùng mạnh, ít nhất cũng vượt xa Lăng Khôi.

Hơn nữa tính cách của Thủy Nguyệt rất cứng rắn, bà ấy thà chết chứ không chịu khuất phục.

Ngay cả bà ấy mà cũng nói như vậy, áp lực của Lăng Khôi sao có thể không lớn chứ?

“Sư phụ biết, con là một người kiêu ngạo. Nếu có người gây sự với con, tính kế với con, hãm hại con, con chắc chắn sẽ giết không tha. Tuy nhiên, nhà họ Bạch ở Càn Châu Giang Bắc thì khác, con có thể ngược đãi bọn họ, có thể đánh bại bọn họ, nhưng giết người thì không thích hợp”, Thủy Nguyệt trầm giọng nói: “Sư phụ không phải đang nói chuyện giật gân đâu. Đây là số phận của Trung Hải. Không chấp nhận số phận cũng không được”.

Lăng Khôi lặng lẽ ngồi bên cạnh Thủy Nguyệt: “Xin sư phụ hãy nói thẳng”.

Thủy Nguyệt nói: “Võ thuật Trung Hải chúng ta đã được lưu truyền hai trăm năm nay, cũng từng xuất hiện vô số cao thủ, nhưng người đứng đầu vẫn là đạo sĩ Trung Nguyên. Năm đó đạo sĩ Trung Nguyên vì sao có thể sáng lập ra võ thuật Trung Hải? Đó chính là bởi vì đạo sĩ Trung Nguyên đã phát hiện ra ngôi mộ cổ Tích Sơn. Con có biết đạo sĩ Trung Nguyên đến từ nơi nào không?”

Lăng Khôi lắc đầu: “Con không biết”.

Thủy Nguyệt nói: “Đạo sĩ Trung Nguyên đến từ Càn Châu Giang Bắc”.

Vãi chưởng!

Lăng Khôi hít sâu một hơi khí lạnh: “Một người xuất chúng như đạo sĩ Trung Nguyên cũng đến từ Càn Châu Giang Bắc sao?”

Thủy Nguyệt nói: “Đúng vậy. Khi đạo sĩ Trung Nguyên đến Trung Hải, nơi này vẫn chưa được gọi là thành phố. Chính vì đạo sĩ Trung Nguyên sáng lập ra võ thuật mà sau đó, Trung Hải mới có những ảnh hưởng nhất định, cuối cùng đã trở thành một thành phố, có thể tự xây dựng đội quân hộ vệ của riêng mình. Tuy nhiên, nhờ sự giúp đỡ của Càn Châu Giang Bắc mà việc xây dựng thành phố Trung Hải mới có thể hoàn thành được”.

Lăng Khôi càng ngạc nhiên hơn.

“Càn Châu Giang Bắc có ba thế gia tông sư lớn, quan hệ của bọn họ cũng gần tương tự như ba thế lực của Trung Hải chúng ta. Nhưng bọn họ là thế gia tông sư, mỗi một thế gia đều có rất nhiều tông sư võ thuật. Trong đó, đứng đầu là nhà họ Bạch. Nhà họ Bạch là vua của Càn Châu Giang Bắc. Năm xưa, đạo sĩ Trung Nguyên chính là người của nhà họ Bạch. Sau khi đi ngao du khắp nơi, cụ ấy đã đến vùng đất Trung Hải này để mở rộng lãnh thổ. Cuối cùng, cụ ấy đã liên kết với nhà họ Bạch để xây dựng nên thành phố Trung Hải”.

Lăng Khôi càng nghe càng kinh ngạc: “Ý của sư phụ là, sau khi đạo sĩ Trung Nguyên xây dựng nên thành phố Trung Hải, cụ ấy vẫn là người của nhà họ Bạch như cũ sao?”

Thủy Nguyệt nói: “Đúng vậy. Nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Bạch, thì đạo sĩ Trung Nguyên sẽ không đủ năng lực để có thể xây dựng thành phố. Nhưng sau khi thành phố được xây dựng xong, đạo sĩ Trung Nguyên bắt đầu cảm thấy không cam lòng. Bởi vì tài nguyên võ thuật và thu nhập hàng năm của Trung Hải, phần lớn đều phải dâng cho nhà họ Bạch”.

“Việc giao nộp ra phần lớn thu nhập hàng năm của Trung Hải, con có thể hiểu được. Nhưng tài nguyên võ thuật được phân bổ mỗi năm là ý gì?”

Lăng Khôi càng lúc càng cảm thấy thế giới này thật sự không hề đơn giản.

Sự hiểu biết của bản thân về thế giới này chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Đối mặt với thế giới vượt quá sự hiểu biết của mình, Lăng Khôi theo bản năng duy trì một thái độ khiêm tốn.

Thủy Nguyệt nói: “Xem ra sự hiểu biết của con về thế giới này vẫn còn rất hạn chế. Tài nguyên võ thuật là do tỉnh Tam Giang cung cấp. Theo chỉ tiêu, tài nguyên võ thuật của mỗi thành phố đều được phân bổ. Đây là cách mà tỉnh Tam Giang kiểm soát toàn bộ tỉnh. Sau khi thành phố Trung Hải được xây dựng xong, mỗi năm đương nhiên đều sẽ nhận được sự phân bổ tài nguyên từ tỉnh Tam Giang”.

Lăng Khôi càng kinh ngạc hơn, anh hỏi: “Những tài nguyên võ thuật này, cụ thể là gì?”

Thủy Nguyệt nói: “Chúng chủ yếu được chia thành ba khía cạnh. Thứ nhất là pháp luật. Chỉ những thành phố được tỉnh Tam Giang cho phép mới có thể phát triển võ thuật một cách công khai và hợp lệ, mới có thể thống trị xã hội. Đây là nền tảng của võ thuật ở mỗi thành phố. Nếu không có điều này, võ thuật sẽ bị cắt đứt. Sư phụ sẽ cho một ví dụ: Giới võ thuật Trung Hải rất mạnh đúng không? Nhưng trước lữ đoàn hộ vệ Trung Hải, giới võ thuật Trung Hải cũng đành lép vế. Nếu như không được pháp luật của tỉnh Tam Giang cho phép, thì trên thực tế, thứ mà Trung Hải có thể kiểm soát chỉ có quân đội, chứ không phải là giới võ thuật”.

Lăng Khôi gật đầu: “Thực sự đúng như vậy”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom