• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (51 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2332-2333

Chương 2332: Che giấu kỹ càng

Vẻ mặt Dương Thanh cực kỳ khó coi, rõ ràng Ngô Tử Kính đã đoán được thân phận anh, thậm chí còn mời anh đến nhà họ Ngô.

Ngô Tử Kính trông thì có vẻ hiền lành, nhưng Dương Thanh vẫn cảm nhận được sự đe dọa trong lời nói của đối phương.

Đối phương có ý nhắc đến việc nhà họ Ngô và Thiên Hải Tông bất hòa, lại cố ý tỏ vẻ bản thân đã đoán được thân phận của Dương Thanh, bản thân việc này đã là một kiểu uy hiếp rồi:

Nếu anh không đồng ý đến nhà họ Ngô cùng tôi thì tôi sẽ tiết lộ thân phận anh.

Nghĩ đến đây, Dương Thanh lên tiếng nói: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ đến nhà họ Ngô cùng anh một chuyến”.

“Ha ha, được!”

Ngô Tử Kính cười lớn, rõ ràng rất vui vẻ.

Hai mươi phút sau, hai người đến một cánh cổng trông hệt như hoàng cung.

Phía trên cánh cổng có đề ba chữ: “Phủ Thành chủ”.

“Thiếu thành chủ!”

Hai thị vệ trước cổng nhìn thấy Ngô Tử Kinh thì vội kính cẩn nói.

Ngô Tử Kính khẽ gật đầu, cười nói: “Anh Trần, mời vào trong!”

Dương Thanh âm thầm kinh sợ trong lòng, không ngờ nhà họ Ngô lại là chủ nhân của phủ Thành chủ, còn Ngô Tử Kính lại là thiếu thành chủ, hiển nhiên cha anh ta chính là thành chủ của thành Bạch Hổ.

Trong Trung Giới giới Cổ Võ có bốn thành một giới, bốn thành là thành Bạch Hổ, thành Thanh Long, thành Huyền Vũ, thành Chu Tước lần lượt nằm ở bốn khu vực lớn Đông Tây Nam Bắc ở Trung Giới giới Cổ Võ.

Ở bốn thành lớn, đều do phủ Thành chủ đứng đầu.

Chỉ là phủ Thành chủ là thuộc thế lực chính phủ, chứ không phải phủ Thành chủ là mạnh nhất.

Giống như thành Bạch Hổ này, ngoài phủ Thành chủ thì còn có Thiên Hải Tông và Hợp Hoan Tông, cùng với một vài thế lực khác.

Mà ở thành Bạch Hổ, thực lực mạnh nhất là Thiên Hải Tông, còn về nhà họ Ngô của phủ Thành chủ cũng chỉ có thể hạ mình ở vị trí thứ hai.

Nhưng một khi giới chủ có lệnh thì các thế lực ở các thành lớn đều phải nghe theo mệnh lệnh của Thành Phủ Chủ của các thành lớn.

Còn một giới thì chính là khu vực trung tâm của Trung Giới giới Cổ Võ, cũng chính là Giới Chủ Phủ.

Ngô Tử Kính bỗng cười hỏi: “Anh Trần, anh thấy phủ Thành chủ chỗ chúng tôi thế nào?”

Dương Thanh gật đầu, lên tiếng nói: “Rộng lớn đồ sộ! Ngay cả Thiên Hải Tông cũng không thể sánh bằng!”

Anh cũng không phải vì hùa theo Ngô Tử Kinh nên mới nói như vậy, mà sự thật chính là như thế.

Tuy Thiên Hải Tông là thế lực mạnh nhất thành Bạch Hổ, nhưng chung quy cũng chỉ là một thế lực thuộc thành Bạch Hổ.

Mà phủ Thành chủ là trung tâm của thành Bạch Hổ, đương nhiên Thiên Hải Tông không thể so sánh được.

Ngô Tử Kính cười thoải mái, lập tức nói đầy ẩn ý: “Chỉ là không biết, so với giới thế tục thì thế nào?”

Dương Thanh không đáp lời.

Đương nhiên anh biết rõ Ngô Tử Kính đang thăm dò, nhưng quả thực phủ Thành chủ rất hoành tráng đồ sộ, dù là ở giới thế tục, cũng là một kiến trúc cổ kính tự như Cố Cung.

Trên đường đi, ai thấy Ngô Tử Kính thì đều chủ động chào hỏi, trong đó có không ít cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm.

Mười phút sau, Ngô Tử Kính dẫn Dương Thanh đến điện chính của phủ Thành chủ.

“Cha!”

Ngô Tử Kinh cung kính thi lễ với người đàn ông trung niên ngồi vị trí trên cao.

Người trung niên khẽ gật đầu, ánh mắt lập tức tập trung nhìn Dương Thanh.

Người trung niên lên tiếng: “Tử Kính, người này là?”

Rõ ràng người trung niên chính là thành chủ của thành Bạch Hổ, đứng trên đỉnh cao của cả Trung Giới giới Cổ Võ, cao thủ đỉnh cao đã bước một chân vào Thiên Cảnh sơ kỳ thất phẩm, Ngô Hùng Bá!

Ngô Tử Kính vội nói: “Người này là Trần Mộc, người bạn con mới quen, cố ý mời cậu ấy đến phủ Thành chủ một chuyến”.

Ánh mắt sắc bén của Ngô Hùng Bá đánh giá Dương Thanh từ trên xuống dưới, lúc này, Dương Thanh có cảm giác mình đang trần như nhộng trước mặt đối phương vậy.

Anh có cảm giác như đối phương chỉ liếc nhìn một cái đã nhìn thấu được anh rồi.

“Ồ?”

Ngô Bá Hùng kinh ngạc thốt lên một tiếng, hai mặt lập tức nheo lại, nhìn Dương Thanh chằm chằm nói: “Cậu nhóc, cậu chính là người trẻ tuổi đến từ giới thế tục mà Thiên Hải Tông treo thưởng một trăm nghìn để truy sát đó sao?”

Dương Thanh cũng không kinh ngạc vì đối phương nhận ra mình, ngay cả Ngô Tử Kính lần đầu tiên nhìn thấy anh cũng đã đoán được thân phận anh rồi, huống chi là Ngô Bá Hùng.

Tuy anh che giấu tu vi, còn thay đổi vẻ ngoài, nhưng chút trò vặt này nhiều lắm cũng chỉ lừa được người bình thường mà thôi.

Còn Ngô Bá Hùng là cao thủ đứng trên đỉnh cao cả Trung Giới giới Cổ Võ, sao lại không nhìn thấu được?

Thời gian gấp gáp, lúc Dương Thanh cải trang vẫn còn nhiều chỗ sơ sẩy.

Ví dụ như gương mặt sau khi dịch dung của anh vẫn quá trẻ.

Mà tác dụng phụ khi dùng Thiên Ma Biến chính là không thể che giấu được tu vi của mình.

Ngay cả bí pháp che giấu tu vi mà Khương giới chủ ở Trung Giới truyền cho anh cực kỳ cao thâm, nhưng vẫn không thể xóa bỏ được tác dụng phụ của Thiên Ma Biến.

Ở Trung Giới giới Cổ Võ, võ giả trẻ tuổi như anh mà sở hữu thực lực tương đương với Thiên Cảnh lục phẩm chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Do đó, đoán ra thân phận anh cũng không khó.

Dương Thanh nhìn Ngô Bá Hùng gật đầu, sau đó tùy ý bôi xóa trên mặt mình, chẳng mấy chốc gương mặt thật sự của anh đã lộ ra.

“Thành chủ Ngô, thành thật xin lỗi, để trốn tránh truy sát của Thiên Hải Tông nên tôi không thể không che giấu thân phận, nếu có đắc tội xin thành chủ Ngô chớ trách!”

Dương Thanh đứng thẳng người, không kiêu không nịnh lên tiếng.

Sau khi dùng Thiên Ma Biến, tiêu diệt nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông khiến anh tự tin hơn nhiều.

Bản thân nhị trưởng lão là cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, sau khi Dương Thanh dùng bí pháp, nếu có thể miểu sát thì dù gặp được cao thủ bán bộ Thiên Cảnh sơ kỳ thất phẩm như thành chủ Ngô, Dương Thanh vẫn tự tin có thực lực đấu một trận.

Thấy dáng vẻ không kiêu không nịnh của Dương Thanh, ánh mắt Ngô Bá Hùng có chút tán thưởng, lập tức hỏi: “Cậu đến Phủ Thành chủ, không sợ tôi đưa cậu đến Thiên Hải Tông sao?”

“Không sợ!”

Vẻ mặt Dương Thanh vô cảm nói: “Tôi là được thiếu chủ Ngô mời đến Phủ Thành chủ, nếu thành chủ Ngô đưa tôi đến Thiên Hải Tông, vậy mặt mũi nhà họ Ngô sẽ thế nào chứ?”

“Không tệ!”

Ánh mắt Ngô Bá Hùng càng thêm tán thưởng, cười nói: “Không hổ là hậu bối trẻ tuổi có thể khiến Thiên Hải Tông truy sát, chỉ dựa vào dũng khí của cậu cũng có đủ tư cách rồi”.

“Người đâu, đưa cậu Dương đi nghỉ ngơi!”

Sau khi ông ta ra lệnh, lập tức có người đến, dẫn Dương Thanh rời đi.

Sau khi Dương Thanh rời đi, Ngô Bá Hùng nhìn Ngô Tử Kính nói: “Còn thằng nhóc con đúng là gan to bằng trời, lại dám đưa tên nhóc này đến phủ Thành chủ”.

Ngô Tử Kính vội nói: “Cha, Thiên Hải Tông kiêu căng ngạo mạn ở thành Bạch Hổ đã quen thói, căn bản không xem phủ Thành chủ chúng ta ra gì, cho dù Thiên Hải Tông biết được thì có sao chứ?”

Ngô Bá Hùng nói: “Con có biết, tại sao Thiên Hải Tông muốn truy sát tên nhóc này không?”

Ngô Tử Kính lắc đầu nói: “Chắc chắn là tên nhóc này gây ra chuyện lớn gì đó, nếu không Thiên Hải Tông cũng sẽ không lãng phí cái giá lớn như vậy để cả giới truy sát cậu ta!”

Ngô Bá Hùng nói: “Sở dĩ Thiên Hải Tông muốn truy sát cậu ta, là vì cậu ta đã giết chết nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông, Cảnh Kim Hoa”.

“Cái gì?”

Sắc mặt Ngô Tử Kính lập tức thay đổi, vẻ mặt không tin nổi: “Sao có thể chứ? Cảnh Kim Hoa là cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao mà”.

Ngô Bá Hùng nói tiếp: “Cậu ta không chỉ giết chết Cảnh Kim Hoa mà còn là giết nhanh diệt gọn”.
Chương 2333: Tất cả đều thỏa mãn

Nghe thấy lời của Ngô Hùng Bá, sắc mặt Ngô Tử Kính đều khiếp sợ.

“Sao có thể chứ?”

Ngô Tử Kính không thể chấp nhận nổi sự thật này, vẻ mặt khó tin nói: “Ngay cả là cha cũng chưa chắc có thể một chiêu giết chết Cảnh Kim Hoa đúng chứ?”

“Dương Thanh còn chưa đến ba mươi nữa? Sao có thể miểu sát được một cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao?”

“Trừ phi, cậu ta là cao thủ Thiên Cảnh thất phẩm, đương nhiên, chuyện này căn bản không có khả năng”.

Nhìn khắp Trung Giới giới Cổ Võ này, anh ta đã là thiên tài võ đạo trong năm người đứng đầu rồi, quan trọng nhất là, anh ta còn lớn hơn Dương Thanh gần mười tuổi.

Đừng nói là Thiên Cảnh thất phẩm, mà dù Dương Thanh có thực lực ngang với anh ta thì anh ta cũng khó mà chấp nhận nổi.

Vẻ mặt Ngô Hùng Bá nặng nề nói: “Lúc trước cha từng nghe giới thế tục xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, trước khi gặp được Dương Thanh, cha cũng không tin”.

“Nhưng vừa nãy sau khi gặp cậu ta thì cha tin rồi”.

Ngô Tử Kính hỏi: “Tại sao sau khi cha gặp cậu thì lại tin?”

Ngô Hùng Bá nói: “Theo cha biết, giết Cảnh Kim Hoa là một ma tu, người của Thiên Hải Tông đều cho rằng sau lưng Dương Thanh có một võ giả hùng mạnh đến từ Ma Giới bảo vệ, nhưng, cha lại cảm nhận được hơi thở ma đạo như có như không trên người Dương Thanh”.

“Đương nhiên, chỉ dựa vào một điểm này cũng không thể kết luận được, là cậu ta giết chết Cảnh Kim Hoa, mà sở dĩ cha chắc chắn là bởi vì bí thuật Thiên Diễn mà cha tu hành”.

Ngô Tử Kính run rẩy cả người, kinh sợ nhìn Ngô Hùng Bá.

Bí thuật Thiên Diễn là bí mật lớn nhất của nhà họ Ngô, chỉ có các đời gia chủ mới có tư cách tu luyện.

Ngay cả Ngô Tử Kính, tuy được lập thành thiếu thành chủ, nhưng vẫn chưa có tư cách tu luyện.

Trừ phi có một ngày, khi Ngô Hùng Bá giao vị trí chủ thành cho Ngô Tử Kính thì anh ta mới có thể tu luyện.

Mà bí thuật Thiên Diễn có thể suy đoán được thiên cơ, dự đoán nguy cơ trước cho gia tộc.

Sau khi tu luyện bí thuật Thiên Diễn, khi gia tộc sắp sửa gặp phải nguy cơ gì thì đều có thể nhận biết được.

Nguy cơ càng lớn, thì biết càng rõ.

Chính vì như vậy nên nhà họ Ngô mới có thể trấn giữ phủ Thành chủ thành Bạch Hổ nhiều năm như vậy.

Không ngờ, Ngô Hùng Bá lại dùng bí thuật Thiên Diễn để thăm dò Dương Thanh.

Ngô Tử Kính vội hỏi: “Cha, thông qua bí thuật Thiên Diễn, cha thấy được gì rồi?”

Dù đã đoán được đáp án, nhưng anh ta vẫn muốn biết.

Ngô Hùng Bá lắc đầu: “Cha chỉ nhìn thấy anh ta giết chết một cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, cảnh tượng rất mơ hồ, vì vậy căn bản không nhìn rõ người bị giết là ai”.

“Nhưng nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông đã chết, Thiên Hải Tông lại dùng hết sức lực tông môn truy sát Dương Thanh, từ đó có thể thấy, cao thủ bị cậu ta giết chính là Cảnh Kim Hoa”.

Ngô Tử Kính lảo đảo bước chân, vẻ mặt kinh sợ.

Bí thuật Thiên Diễn sẽ không đoán sai, cho nên, Dương Thanh thật sự đã giết chết một cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao.

Tuy Ngô Hùng Bá thông qua bí thuật Thiên DIễn cũng không thể thấy rõ cảnh tượng, nhưng cũng có thể chắc chắn một điều, thực lực Dương Thanh cực kỳ kinh khủng.

“Tử Kính, con phải biết, thế giới này rất rộng lớn, những gì chúng ta biết cũng chỉ là một góc của tảng băng”.

Vẻ mặt Ngô Hùng Bá nghiêm túc nói: “Nhãn giới của con không thể chỉ bó hẹp trong Trung Giới giới Cổ Võ nhỏ nhoi này”.

“Trên Trung Giới giới Cổ Võ còn có Thượng Giới giới Cổ Võ, thiên kiêu hơn ba mươi tuổi đã tu luyện đến Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, thậm chí là Thiên Cảnh thất phẩm, cũng không phải không có”.

“Ngay cả Thượng Giới giới Cổ Võ cũng chỉ là một góc tảng băng, ngoài Cổ Võ Giới còn có cả Tiên Giới và Ma Giới trong truyền thuyết”.

“Dương Thanh không chỉ có thiên phú võ đạo mạnh mẽ, mà khí vận trên người cũng rất hùng mạnh, cho dù đến Thượng Giới giới Cổ Võ thì cậu ta cũng thiên kiêu võ đạo đỉnh cao”.

“Con phải biết, ngay cả những thiên kiêu võ đạo ở Thượng Giới giới Cổ Võ dù cùng tuổi cùng cảnh giới với Dương Thanh thì cũng không sánh bằng cậu ta”.

“Bởi vì, Dương Thanh đến từ giới thế tục!”

Những lời này của Ngô Hùng Bá khiến Ngô Tử Kính ngây ngốc tại chỗ.

Đúng vậy, Dương Thanh vẫn chỉ là người đến từ giới thế tục, một nơi mà tất cả mọi người ở Cổ Võ Giới đều cho là nơi hoang phế để tu luyện.

Ở một nơi hoang phế cạn kiệt linh khí như vậy, Dương Thanh vẫn có thể tu luyện đến cảnh giới như vậy, nếu từ nhỏ anh đã tu luyện ở một nơi dày đặc linh khí như Thượng Giới giới Cổ Võ thì bây giờ sẽ mạnh đến đâu?

“Cha, con hiểu rồi!”

Ánh mắt Ngô Tử Kính trong suốt, vẻ mặt kinh định nói: “Cha yên tâm, con sẽ không vì chuyện này mà bị đả kích, Dương Thanh mạnh mẽ, trái lại sẽ khiến con càng có động lực tiến lên”.

“Cha, con quyết định rồi, hôm nay sẽ tiến vào Hỗn Độn Chi Địa tu hành!”

Ngô Hùng Bá lập tức sáng mắt, nhìn Ngô Tử Kính chằm chằm hỏi: “Con nghĩ kỹ rồi?”

Vẻ mặt Ngô Tử Kính nghiêm túc gật đầu: “Hỗn Độn Chi Địa là nơi thuộc Trung Giới giới Cổ Võ và Thượng Giới giới Cổ Võ, nơi này không chỉ có cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ, mà còn có cao thủ đến từ Thượng Giới giới Cổ Võ, nơi này không có gia tộc và tông môn, mọi chuyện đều phải dựa vào thực lực của bản thân”.

“Ở đây chém giết không ngừng, ngày nào cũng có cao thủ gục ngã, chỉ có ở nơi như vậy thì con mới có thể mau chóng trưởng thành”.

“Nhưng cha cứ yên tâm, con sẽ không có chuyện gì đâu, dù sao cũng chỉ có cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm mới thể bước vào Hỗn Độn Chi Địa”.

“Tuy con chỉ có thực lực Thiên Cảnh lục phẩm sơ kỳ, nhưng dù gặp phải cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm hậu kỳ cũng sẽ có cách sống sót”.

“Còn về cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, rất ít người sẽ tiến vào Hỗn Độn Chi Địa, cho dù thật sự gặp được thì con cũng sẽ không đối đầu với bọn họ”.

Nghe thấy lời của Ngô Tử Kính, vẻ mặt Ngô Hùng Bá rất vui mừng.

Đối với bất kỳ ai ở Trung Giới giới Cổ Võ mà nói, chỉ khi thật sự bước vào Hỗn Độn Chi Địa thì mới được công nhận.

Tuy Ngô Tử Kính có thể đứng trong năm người đứng đầu thế hệ trẻ ở Trung Giới giới Cổ Võ, nhưng chung quy vẫn không thể so sánh với những người đứng trước.

Bởi vì bốn người đứng trước anh ta đều từng bước vào Hỗn Độn Chi Địa tu hành.

“Trước không cần vội!”

Im lặng một thoáng, Ngô Hùng Bá khẽ lắc đầu, lên tiếng nói: “Đợi thêm mấy ngày nữa, nếu có cơ hội, con dẫn theo Dương Thanh cùng đến Hỗn Độn Chi Địa”.

Vẻ mặt Ngô Tử Kính kinh ngạc hỏi: “Cậu ta cũng phải đến Hỗn Độn Chi Địa sao?”

Ngô Hùng Bá khẽ cười, cũng không đáp lời mà chỉ nói: “Thiên cơ không thể lộ!”

Ngô Tử Kính lập tức không hỏi thêm.

Tuy bí thuật Thiên Diễn có thể dự báo nguy cơ, nhìn thấy một vài thứ người khác không thấy được, nhưng bản thân cũng sẽ bị cắn ngược lại.

Ngô Hùng Bá để lộ càng nhiều thì sẽ bị phản lại càng nặng.

Lúc này, sắc mặt Ngô Hùng Bá đã nhợt nhạt, rõ ràng đang bị phản ngược lại.

“Được rồi, con đi tìm Dương Thanh đi! Nhớ rõ, mặc kệ cậu ta cần gì, muốn gì, thì cứ cố gắng hết sức thỏa mãn!”

Nghe lời của Ngô Hùng Bá, Ngô Tử Kính càng kinh ngạc, có phần không chắc hỏi lại: “Nếu cậu ta muốn nhà họ Ngô khai chiến với Thiên Hải Tông, con cũng sẽ đồng ý sao?”

Chuyện khiến Ngô Tử Kính bất ngờ chính là Ngô Hùng Bá không chút do dự, gật đầu nói: “Đồng ý!”

Ngô Tử Kính khẽ mấp máy môi, nếu không phải biết rõ về Dương Thanh, thì thậm chí anh ta còn nghi ngờ Dương Thanh có phải con riêng của Ngô Hùng Bá hay không nữa.

Ở thành Bạch Hổ, tuy nhà họ Ngô là chủ nhân, nhưng thực lực của Thiên Hải Tông lại mạnh hơn nhà họ Ngô.

Ngay lúc này, một người làm vội vàng chạy đến, gấp gáp nói: “Chủ nhân, người của Thiên Hải Tông, đến rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom