• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (44 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2307-2311

Chương 2307: Dương Thanh rời đi

Khi Lưu Khánh và trưởng bối trong tông môn liên lạc với nhau, Dương Thanh đã tới chiến vực Trung Châu.

“Dương Thanh, anh không sao chứ!”

Anh vừa tới, Hạ Hà đã tiến lên, trên mặt là sự lo lắng.

Dương Thanh mỉm cười: “Yên tâm, tôi không sao!”

Mạnh Thiên Lan vươn tay nhẹ nhàng đánh lên ngực Dương Thanh: “Dương Thanh, anh che giấu kỹ thật, ngay cả minh chủ của Thủ Hộ Minh – Đỗ Ngọc Sơn cũng không phải đối thủ của anh”.

Dương Thanh cười: “Trước kia, linh khí ở thế tục quá loãng, cảnh giới võ đạo của chúng tôi đều bị hạn chế, hiện tại Hạ Giới giới Cổ Võ đã hoàn toàn hợp nhất với thế tục. Trung Giới giới Cổ Võ cũng đang dung hợp, sau này tạo thành một thế giới mới, nồng độ của linh khí sẽ tăng mạnh tới mức độ khó mà ngờ được!”

“Những thiên tài võ đạo của thế tục như cô sẽ nghênh đón một giai đoạn tăng mạnh về thực lực nên là hãy cố gắng nhé!”

Mạnh Thiên Lan liếc anh một cái, bất đắc dĩ nói: “Dù độ dày của linh khí cao tới đâu thì tôi e vẫn không thể đuổi kịp anh”.

“Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ như Đỗ Ngọc Sơn đã hoàn toàn không thể làm gì anh! Tôi đang suy đoán xem giờ anh mạnh tới mức nào rồi!”

Dương Thanh cười: “Thú thật thì chính tôi cũng không rõ”.

Mạnh Thiên Lan trừng anh một cái: “Anh đúng là tự sướng mà!”

Hai người đều đã từng lên chiến trường, cũng từng là chiến thần thống lĩnh cả một chiến vục, quan hệ vốn dĩ không tệ.

Dù thực lực hai người hiện tại đã chênh lệch rất lớn nhưng Mạnh Thiên Lan hoàn toàn không ghen tỵ với Dương Thanh, cô ta chỉ mừng cho anh.

“Tứ trưởng lão!”

Lúc này Diệp Chiến Quốc mới có cơ hội nói chuyện với Dương Thanh, người này vội tiến lên, kích động nói: “Thế tục có được Tứ trưởng lão đúng là phúc đức của Cửu Châu!”

Dương Thanh tỏ vẻ bất đắc dĩ, từ khi nào Diệp Chiến Quốc lại học được cách nịnh nọt lấy lòng thế này?

Dương Thanh lên tiếng: “Thống lĩnh Diệp, tôi muốn đi tới Trung Giới giới Cổ Võ, phiền ông báo cáo với hội trưởng lão một tiếng nhé!”

Vừa rồi khi anh nói chuyện với Lưu Khánh, cũng cách mấy người Diệp Chiến Quốc khá nên những người này hoàn toàn không hay biết gì.

Giờ họ nghe nói là Dương Thanh muốn tới Trung Giới giới Cổ Võ thì đều biến sắc.

“Tôi đi với anh!”

Hạ Hà không hề do dự, vẻ mặt chân thành: “Hiện tại thực lực của tôi cũng không tệ, ở Trung Giới giới Cổ Võ, tôi có thể giúp anh!”

Bây giờ Hạ Hà đã thức tỉnh thiên phú võ đạo, còn có được truyền thừa của bố ruột là Hạ Anh Hùng, vả lại cô ta cũng là đạo thể thiên kiếp, thực lực đúng là không phải dạng vừa rồi.

Nhìn khắp thế tục, trừ Dương Thanh, chắc cô ta đã là kẻ mạnh nhất.

Thậm chí Mã Siêu có được truyền thừa của Ma Thần cũng không thể đánh bại Hạ Hà.

Dương Thanh lắc đầu: “Tôi cần xử lý một chuyện quan trọng, dẫn cô theo lại vướng tay vướng chân”.

Lời Dương Thanh không hề nể nang nhưng anh biết mình cần dùng thái độ cứng rắn này ngăn bước Hạ Hà.

Ở Trung Giới giới Cổ Võ, đâu đâu cũng là võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm, tuy thực lực Hạ Hà không yếu nhưng ở nơi đó, cô ta chỉ được coi là thiên tài võ đạo chứ không phải là cao thủ võ đạo.

Tại Trung Giới giới Cổ Võ, không đạt tới Thiên Cảnh lục phẩm thì hoàn toàn không có tư cách xưng là cao thủ hay kẻ mạnh.

Chẳng những Hạ Hà không có tư cách tự xưng là cao thủ mà chính Dương Thanh cũng vậy.

Nghe thấy câu nói quá mức thẳng của Dương Thanh, hai mắt Hạ Hà đỏ hoe, cô ta cắn chặt đôi môi đỏ mọng.

Cô ta cứ ngỡ mình hiện tại đã có tư cách trợ giúp Dương Thanh nhưng rồi lại phát hiện Dương Thanh đã tiến bộ vượt xa mình, mình theo anh chỉ có thể thành gánh nặng.

Trong lòng cô ta thầm thề là nhất định phải chăm chỉ tu luyện, một ngày nào đó, cô ta sẽ có tư cách giúp đỡ anh.

“Dương Thanh, anh điên rồi sao?”

Mạnh Thiên Lan tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó tức giận nói: “Anh biết thân phận mình là gì không thế? Anh là Tứ trưởng lão của Cửu Châu thế tục, nếu anh có mệnh hệ gì thì thế tục phải làm sao?”

“Không có anh thì ai có thể trấn áp cường giả tới từ giới Cổ Võ?”

“Chẳng lẽ anh muốn lao vào chỗ nguy hiểm, vứt bỏ mấy nghìn tỷ dân chúng thế tục, chẳng ngó ngàng sao?”

Dương Thanh nhíu mày, anh không thích bị người ta vu vạ như thế.

“Tự tôi sẽ có suy xét, tôi có lý do không thể không tới Trung Giới giới Cổ Võ!”

Vẻ mặt Dương Thanh kên định, anh còn nói thêm: “Trừ việc này, tôi tới giới Cổ Võ cũng là vì người thường của thế tục”.

Anh muốn tới Thiên Hải Tông, bàn chuyện hợp tác với sư phụ của Lưu Khánh.

Chỉ cần Thiên Hạ Tông đồng ý ba điều kiện mà Dương Thanh đưa ra thì hành trình tới Trung Giới giới Cổ Võ lần này cũng đã xem như thành công.

Nếu có thể, anh càng muốn tìm nhiều thế lực đứng đầu để hợp tác.

Thấy Dương Thanh nổi giận, Mạnh Thiên Lan cũng câm mồm, trên mặt lại là vẻ ấm ức.

Vừa rồi cô ta nói ra mấy câu kia chỉ là do tình thế cấp bách chứ không phải muốn dùng đạo đức ràng buộc Dương Thanh.

Dù sao thì nếu không có Dương Thanh bảo vệ, người thường giới thế tục sẽ rất thảm.

Lúc này, Diệp Chiến Quốc hoảng sợ nói: “Tứ trưởng lão, nếu cậu không thể không đi thì hãy dẫn theo vài cao thủ. Với thế tục, cậu là tín ngưỡng, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì tín ngưỡng của mấy nghìn tỷ dân sẽ sụp đổ mất”.

Dương Thanh tức khắc im lặng, anh không ngờ sức ảnh hưởng của mình đã lớn tới mức này.

Nhưng anh cũng hiểu được là sau khi kết giới Hạ Giới giới Cổ Võ bị phá vỡ, vô số thế lực có thực lực vượt xa võ giả thế tục đã nhao nhao xuất hiện, chính anh là người ra mặt mạnh mẽ trấn áp đối phương, tạo ra quy định mới về bảo vệ thường dân, giữ gìn an bình của thế giới mới.

Bây giờ kết giới của Trung Giới giới Cổ Võ cũng dần biến mất, sợ là chẳng bao lâu sau, người của Trung giới cũng sẽ bước vào thế tục.

Lúc này, có thể đàn áp được những cường giả kia hay không, thật lòng anh cũng không dám chắc.

Nhưng dù có thế nào, anh cũng nên cố gắng vì mục tiêu này.

“Thống lĩnh Diệp, cảm ơn ý tốt của ông, nhưng tôi thật sự không thể dẫn theo ai, với thực lực hiện tại của tôi, khi tiến vào Trung Giới giới Cổ Võ, tôi có thể tự bảo vệ bản thân nhưng nếu dẫn thêm người, ngược lại đó sẽ thành gánh nặng”.

Dương Thanh lắc đầu, dứt khoát nói: “Được rồi, cứ quyết định vậy đi, mọi người cứ yên tâm nhé! Thêm nữa, tôi sẽ tới tông môn Thiên Hải Tông đứng đầu ở Trung giới, bàn chuyện hợp tác với họ, họ cũng sẽ không làm gì tôi đâu”.

Thấy Dương Thanh nói vậy, mọi người cũng không ngăn cản nữa.

“Tạm biệt!”

Cuối cùng Dương Thanh quét mắt nhìn mọi người một cái rồi xoay thân rời đi, hướng về phía võ giả của Thiên Hải Tông.

Thấy anh đi, người của thế tục đều tỏ ra lo lắng.

Họ không biết lần này Dương Thanh có thể bình an trở về hay không, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện.

“Cậu Dương, bây giờ chúng ta sẽ lên đường tới Trung Giới giới Cổ Võ?”

Thấy Dương Thanh đi tới, Lưu Khánh chủ động tiến lên đón.

Dương Thanh gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”

Bây giờ vợ anh đang ở Hợp Hoan Tông, anh chỉ hận không thể bay ngay tới đó.

Thoáng chốc đoàn người đã rời khỏi thế tục.
Chương 2308: Cảnh giới gì

Nhìn bóng lưng Dương Thanh rời đi cùng võ giả Thiên Hải Tông, vẻ mặt các cao thủ chiến vực Trung Châu và hiệp hội võ giả đều không nỡ.

“Tôi sẽ nỗ lực tu luyện, rồi sẽ có một ngày đuổi kịp bước chân anh!”

Hạ Hà siết chặt nắm tay trắng mịn, vẻ mặt kiên định nói, sau đó quay người rời đi.

Mạnh Thiên Lan nhìn hướng Hạ Hà rời đi, như nghĩ đến gì đó lập tức vung tay: “Chúng ta cũng đi!”

Hiện tại cô ta chỉ muốn mau chóng quay về, cố gắng tu luyện, vận mệnh thế giới mới càng lúc càng phức tạp, kết giới Trung Giới giới Cổ Võ không bao lâu nữa cũng sẽ sụp đổ, nồng độ linh khí thế giới mới cũng sẽ càng ngày càng cao, thực lực võ giả tiến vào giới thế tục cũng sẽ càng ngày càng cao.

Chẳng mấy chốc, người của hiệp hội võ giả cũng đã rời đi, ai ai cũng cảm nhận được lo lắng và áp lực trước giờ chưa từng có.

Bây giờ, bọn họ là nhóm võ giả mạnh nhất thế giới mới, nhưng không bao lâu nữa, một võ giả bất kỳ đi ra từ Trung Giới giới Cổ Võ cũng có thể trấn áp toàn bộ hiệp hội võ giả.

Diệp Chiến Quốc cũng ra lệnh, dẫn võ giả của chiến vực Trung Châu rời đi.

Tại Cửu Châu, Yến Đô, tổng bộ hội trưởng lão.

Vừa lúc nãy, ba trưởng lão đã biết chuyện xảy ra ở Trung Châu, ai cũng mang theo vẻ mặt nặng nề.

“Tên này, sao lại đến Trung Giới giới Cổ Võ chứ? Chẳng lẽ cậu ta không rõ, trách nhiệm mình gánh vác trên vai nhiều thế nào sao? Nhớ đâu có chuyện gì, bảo giới thế tục phải làm sao?”

Tam trưởng lão có chút tức giận nói.

Nhị trưởng lão nói: “Chẳng phải Dương Thanh nói rồi sao? Cậu ta đến Trung Giới giới Cổ Võ cũng là vì giới thế tục, hơn nữa là đi nói chuyện hợp tác với Thiên Hải Tông”.

Tam trưởng lão lo lắng nói: “Thiên Hải Tông là một trong những thế lực đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, chọn một cao thủ bất kỳ cũng đã là Thiên Cảnh tứ phẩm rồi, thậm chí còn có cả Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, chỉ cần một suy nghĩ của đối phương cũng có thể giết chết cậu ta rồi, cậu ta đây là dê vào miệng cọp mà!”

Nhị trưởng lão cũng có vẻ lo lắng, nhìn đại trưởng lão nói: “Đại trưởng lão, một khi Dương Thanh có chuyện, chúng ta sẽ rất bị động, một võ giả bất kỳ từ Trung Giới giới Cổ Võ cũng có thể trấn áp toàn bộ giới thế tục”.

“Điểm mấu chốt là, cậu ta là chủ nhân kiếm Thiên Tử, mà điểm then chốt kế hoạch hủy hoại chính là kiếm Thiên Tử, một khi kiếm Thiên Tử rơi vào tay tông môn đỉnh cao của Trung Giới giới Cổ Võ, đối với giới thế tục mà nói đó chính là họa ngập đầu”.

Tam trưởng lão bật dậy, kinh ngạc nói: “Nếu không phải nhị trưởng lão nhắc đến chuyện này, tôi cũng suýt nữa quên mất chuyện kế hoạch phá hủy, tên này vẫn chưa khởi động kế hoạch phá hủy thì đã đi rồi, chuyện này nên làm thế nào đây?”

Đại trưởng lão nhíu mày, quát lớn: “Hoảng cái gì mà hoảng? Chẳng phải Dương Thanh chỉ mới rời đi thôi sao? Chuyện gì cũng chưa xảy ra mà các ông đã hoảng cái gì?”

“Lại nói, bên Đế Thôn nếu đã yêu cầu Dương Thanh thừa kế kiếm Thiên Tử, đương nhiên là có đạo lý của Đế Thôn, chuyện bây giờ chúng ta cần làm chính là cố gắng nâng cao chiến vực và thực lực các thành viên hiệp hội võ giả, cố gắng thu hút các võ giả đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ”.

“Tuy Dương Thanh đã rời đi, nhưng ít nhất đã đánh bại Đỗ Ngọc Sơn, đây cũng xem như một lời cảnh cáo cho các võ giả đứng đầu Cổ Võ Hạ Giới, bọn họ sẽ không ùa đến, mà trái lại, vì muốn có được đan dược Dương Thanh luyện chế mà sẽ chủ động tìm kiếm gia nhập hiệp hội võ giả”.

Nghe thấy lời đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão mới nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đại trưởng lão thấp giọng nói: “Bây giờ, chúng ta cũng phải nỗ lực nâng cao thực lực, không thể dồn mọi áp lực cho Dương Thanh, chỉ khi chúng ta trở nên mạnh hơn thì mới có thể bảo vệ được nhiều người bình thường hơn”.

Nghe vậy, vẻ mặt hai vị trưởng lão đều hổ thẹn, bọn họ nắm trong tay quyền lợi cao nhất Cửu Châu, bây giờ lại chỉ có thể dựa vào Dương Thanh, bọn họ lại không làm được gì.

Cùng lúc đó, Dương Thanh đã đi vào Trung Giới giới Cổ Võ cùng các võ giả Thiên Hải Tông.

Lưu Khánh cười nói: “Cậu Dương, nơi này chính là Trung Giới giới Cổ Võ, có lẽ cậu cũng cảm nhận được, nồng độ linh khí của Trung Giới vượt xa giới thế tục đúng chứ?”

Hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dương Thanh, nhưng rõ ràng hắn phải thất vọng rồi.

Dương Thanh bình tĩnh nói: “Vốn là đại năng thời đại Viễn Cổ, vì lợi ích cá nhân mà phân tách các thánh địa tu luyện, nếu không phải bọn họ, Cửu Châu bây giờ sẽ xuất hiện nhiều thiên tài võ đạo rồi”.

Nghe vậy, Lưu Khánh có chút kinh ngac, Dương Thanh quả thực to gan, còn dám nói lời như vậy, tuy đúng là đạo ý nào, nhưng dù là tông chủ Thiên Hải Tông cũng không dám nói lời như vậy.

Nhưng bọn họ cũng biết rõ, Dương Thanh nói chính là sự thật.

Nếu không phân chia giới cổ võ và giới thế tục thì nồng độ linh khí cả Cửu Châu sẽ như nhau, mà số người ở giới cổ võ dù sao ít hơn giới thế tục nhiều, nếu mọi người đều hưởng thụ tài nguyên tu luyện như nhau thì với nhân thể khổng lồ ở giới thế tục, số lượng thiên tài xuất hiện ở đó sẽ nhiều hơn bây giờ.

Ở giới thế tục, còn có phương tiện giao thông hiện đại hóa, nhưng ở giới cổ võ, lại vẫn tiếp tục phương tiện giao thông từ thời cổ đại, chủ yếu là dùng ngựa.

Giới cổ võ trọng tu hành, còn về khoa học kỹ thuật của giới thế tục thì có thể nói là gần như không có.

Lưu Khánh cười nói: “Ở giới cổ võ, không có nhiều khoa học kỹ thuật như giới thế tục, các cao thủ ở các thế lực lớn đều nhất chí cho rằng, chỉ có bản thân trở nên lớn mạnh thì mới là sức mạnh lớn nhất, còn khoa học kỹ thuật tuy giúp loài người tiện lợi hơn, nhưng cũng chỉ có thể thỏa mãn một vài dục vọng của loài người”.

“Mà con đường võ đạo, khi tu luyện đến cực hạn, thì có thể trường sinh, dù không thể tu luyện đến cực hạn thì cao thủ Thiên Cảnh tầm thường cũng có thể dễ dàng sống hơn trăm tuổi, mà ở giới thế tục, có thể sống qua trăm tuổi thì chẳng có mấy người”.

“Công nghệ cao ở giới thế tục rất lợi hại, nhất là vũ khí nóng trong chiến đấu, có thể hủy thiên diệt địa, nhưng những thứ này cũng chỉ là nhắm vào những võ giả dưới Thiên Cảnh cửu phẩm, khi thực lực đạt đến Thiên Cảnh cửu phẩm trở về sau, sức mạnh có được cũng có thể làm được như thế”.

Nghe thấy lời này, Dương Thanh âm thầm gật đầu, quả thực như vậy, với thực lực hiện tại của anh, tuy không thể ngăn cản được vũ khí nóng cấp cao, nhưng với vũ khí bình thường thì vẫn có thể dùng thân xác chống đỡ được.

Mà hiện tại anh chẳng qua chỉ là tu vi Trúc Cơ Kỳ, nếu anh đạt đến Kết Đan Kỳ thực lực sẽ tăng mạnh, đến khi anh đạt đến Nguyên Anh Kỳ, sẽ có được thực lực có thể so với võ giả Thiên Cảnh thất phẩm bát phẩm, đợi khi anh hóa thần, có lẽ có thể chống lại được vũ khí nóng cấp cao của giới thế tục rồi.

Nghĩ đến cảnh giới, Dương Thanh cũng có phần bất đắc dĩ, anh đã đạt đến Trúc Cơ Kỳ một thời gian rồi, hơn nữa còn có cảm giác như đã đạt đến trạng thái đỉnh cao của Trúc Cơ Kỳ rồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể đạt đến Kết Đan Kỳ.

Chỉ là, lại có cảm giác như thiếu gì đó, mà không thể bước vào Kết Đan.

Lưu Khánh bỗng có chút hiếu kỳ hỏi: “Anh Dương, thực lực hiện tại của anh, rốt cuộc là cảnh giới gì?”

Thoáng chốc, các võ giả khác của Thiên Hải Tông cũng tò mò nhìn Dương Thanh.

Thực lực Dương Thanh sở hữu chắc chắn trấn áp được bọn họ, nhưng rốt cuộc là cảnh giới gì thì bọn họ cũng không rõ, nhưng bọn họ có thể chắc chắn, sức chiến đấu của Dương Thanh, ít nhất là Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh cao, thậm chí có khả năng đạt đến Thiên Cảnh ngũ phẩm rồi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt các võ giả Thiên Hải Tông lại càng tò mò.
Chương 2309: Không có lý do

Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Khánh, lên tiếng nói: “Tôi cũng không rõ lắm”.

“Hả?”

Mấy người Lưu Khánh ngây người, bản thân anh cũng không rõ?

Có ý gì chứ?

Chẳng lẽ ý là không tiện nói?

Nghĩ đến khả năng này, Lưu Khánh cười xin lỗi, lập tức vươn tay chỉ vào khu vực giống như một toà cung điện phía trước, cười nói: “Cậu Dương, nơi đó chính là Thiên Hải Tông”.

Vừa nãy Dương Thanh đã chú ý đến Thiên Hải Tông, nhưng cũng chỉ đoán nơi đó có thể là Thiên Hải Tông, nhưng sau khi Lưu Khánh tự mình nói, trong lòng anh vẫn có chút kinh ngạc.

Thiên Hải Tông rất lớn, thoạt nhìn trông như cung điện mà hoàng đế thời cổ đại từng ở, vô cùng rộng lớn và hoành tráng.

Mà đi trên con đường ở Trung Giới giới Cổ Võ, những người mà Dương Thanh nhìn thấy đều mặc quần áo cổ trang vô cùng giản dị, thậm chí ngay cả nhà ở cũng theo phong cách cổ đại.

Dương Thanh như có ảo giác bản thân như đang xuyên đến cổ đại vậy.

Nhưng anh có thể hiểu được, giới cổ võ vốn tách biệt với giới thế tục mấy trăm năm, mà giới cổ võ tôn thờ võ đạo, căn bản không phát triển khoa học kỹ thuật hiện đại.

Lại nói, giới cổ võ vốn nhỏ hơn nhiều so với giới thế tục, lại không có kết nối với giới thế tục, phát triển như vậy cũng không có gì bất ngờ.

Nhưng ở Hạ Giới giới Cổ Võ thì lại có rất nhiều sản phẩm khoa học kỹ thuật từ giới thế tục.

Dương Thanh thầm đoán trong lòng, Cổ Võ Thượng Giới và Trung Giới giới Cổ Võ có lẽ cũng không khác nhau lắm.

“Bọn họ đều là người bình thường?”

Đối với những người bình thường gặp được trên đường, Dương Thanh có chút hiếu kỳ hỏi.

Trên đường đi đến, anh phát hiện có rất nhiều người bình thường không tu luyện võ đạo, đương nhiên đây chỉ là một phần rất ít, đại đa số người đi đường đều có tu vi võ đạo.

Nhưng về cơ bản thì đều trong phạm vi Thiên Cảnh tam phẩm, võ giả hơn Thiên Cảnh tam phẩm thì không thấy nhiều.

Lúc trước anh còn nghĩ ở Trung Giới giới Cổ Võ, đâu đâu cũng có thể gặp được võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm, bây giờ xem ra là bản thân nghĩ nhiều rồi.

Lưu Khánh nói: “Cho dù ở nơi này thì cũng có người bình thường không có linh căn, đương nhiên, cũng có đủ các nguyên do, mất đi căn cơ võ đạo, những người bình thường mà cậu Dương gặp, về cơ bản từ nhỏ đều không thể tu hành”.

Nghe thấy Lưu Khánh nói, Dương Thanh khẽ gật đầu, quả đúng là vậy, giống như ở giới thế tục, sau khi kết giới Hạ Giới giới Cổ Võ biến mất, có rất nhiều người bình thường thức tỉnh thiên phú võ đạo, nhưng vẫn có một phần lớn người bình thường không thể tu luyện.

Mười phút sau, nhóm người cuối cùng cũng đã đến Thiên Hải Tông.

“Hơi thở võ đạo mạnh thật!”

Trong lòng Dương Thanh vô cùng kinh ngạc, vừa bước vào Thiên Hải Tông, anh đã cảm nhận được vô số hơi thở cao thủ.

Còn có mười mấy luồng khí mạnh mẽ đã khóa chặt anh ngay khi anh vừa đặt chân vào Thiên Hải Tông.

Chủ nhân những luồng khí này, Dương Thanh đoán ít nhất cũng là võ giả Thiên Cảnh lục phẩm sơ kỳ.

“Chào Lưu sư huynh!”

“Lưu sư huynh, mọi người quay về rồi?”

“Lưu sư huynh, anh lại đưa tiểu sư đệ mới từ bên ngoài về tông môn à?”

Trên đường, các võ giả khắp nơi đều chủ động chào hỏi với Lưu Khánh.

Rõ ràng, địa vị của Lưu Khánh ở Thiên Hải Tông rất cao, các võ giả chào hỏi với hắn thậm chí có người đã năm sáu mươi tuổi.

Mà Lưu Khánh trông cũng chỉ chưa đến bốn mươi.

Ngay lúc này, một nhóm người đi đến, một người trẻ tuổi chừng ba mươi tuổi dẫn đầu.

Sau lưng hắn có sáu võ giả đi theo, võ giả nào cũng trẻ tuổi, cơ bản đều từ ba mươi đến bốn mươi.

Nhìn thấy mấy người họ, Lưu Khánh khẽ nhíu mày.

“Lưu sư huynh, nghe nói anh đưa một thiên tài võ đạo từ giới thế tục về tông môn, chắc không phải là vị bên cạnh anh chứ?”

Người trẻ tuổi dẫn đầu cười ha ha nói.

Nói rồi, hắn còn liếc nhìn Dương Thanh đầy ẩn ý.

Lưu Khánh nhíu mày, vẻ mặt như có chút không vui, nhưng vẫn nói chuyện: “Có vấn đề gì sao?”

Đối phương cười nói: “Đương nhiên không vấn đề gì, chỉ là các sư huynh đệ đều rất tò mò, chưa từng gặp con khỉ nào đến từ giới thế tục cả, cho nên muốn đến xem xem”.

Nghe thấy lời đối phương, Dương Thanh nhíu mày, vừa nãy đối phương còn nói thiên tài võ đạo giới thế tục, bây giờ lại đổi thành con khỉ giới thế tục rồi.

Ánh mắt Lưu Khánh chợt lóe lên, lạnh giọng nói: “Võ Dương Bình, tôi khuyên anh nên nói chuyện lịch sự chút đi, cậu Dương tuy đến từ giới thế tục, nhưng thiên phú võ đạo xuất sắc, không hề yếu hơn thiếu tông chủ Thiên Tông Hải như anh đâu”.

Rõ ràng, Lưu Khánh cố ý để lộ chút thông tin cho anh.

Người trẻ tuổi này tên Võ Dương Bình, thiếu tông chủ của Thiên Hải Tông, thân phận ở Thiên Hải Tông cực kỳ cao.

Dương Thanh cũng chỉ âm thầm kinh ngạc trong lòng chốc lát, cũng không quá bất ngờ.

Võ Dương Bình trông cũng chỉ chừng ba mươi ba mốt, từ hơi thở nhàn nhạt tỏa ra trên người hắn có thể đoán được thực lực của hắn có lẽ là Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ đến Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ.

Ở Trung Giới giới Cổ Võ, cũng không được xem là quá mạnh, nhưng thiên phú võ đạo thì không thể nghi ngờ.

Đây cũng là lần đầu Dương Thanh gặp được người trẻ tuổi có thiên phú võ đạo mạnh như vậy.

Còn sáu người trẻ tuổi đi sau lưng Võ Dương Bình, có năm võ giả Thiên Cảnh tam phẩm đỉnh cao, một võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ.

Võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ này lại là một cô gái rất xinh đẹp, lúc này đang lạnh lùng đánh giá Dương Thanh.

Thiên Hải Tông chính là thế lực đỉnh cao của Trung Giới giới Cổ Võ, mà Võ Dương Bình thân là thiếu tông chủ, thiên phú võ đạo đương nhiên sẽ không tầm thường, người trẻ tuổi có thể đi theo sau hắn, chắc chắn cũng là người bất phàm.

Có thể nói, mấy người Võ Dương Bình này đã là nhóm võ giả trẻ tuổi có thiên phú võ đạo mạnh nhất của Trung Giới giới Cổ Võ rồi.

“Cậu Dương, tôi đưa cậu đi gặp sư phụ tôi!”

Lưu Khánh không quan tâm đến Võ Dương Bình, mà nói với Dương Thanh.

Dương Thanh đương nhiên chẳng buồn so đo với Võ Dương Bình, hôm nay anh đến Thiên Hải Tông, nói chuyện hợp tác với sư phụ Lưu Khánh chính là một mục đích, mục đích quan trọng nhất là hiểu rõ tình hình Hợp Hoan Tông, mau chóng nghĩ cách cứu Tần Thanh Tâm.

“Đợi đã!”

Hai người chuẩn bị rời đi, Võ Dương Bình đưa mắt, một võ giả bên cạnh hắn lập tức tiến lên, cản đường Dương Thanh.

Dương Thanh nhíu mày.

Đối phương ngạo nghễ nhìn Dương Thanh chằm chằm nói: “Nhóc con, tôi không quan tâm cậu là thiên tài hay là con khỉ từ giới thế tục, nhưng ở địa bàn Thiên Hải Tông chúng tôi thì phải tuân theo quy tăc chúng ta”.

Ánh mắt Dương Thanh chợt lóe sát ý, lạnh lẽo nhìn chằm chằm đối phương nói: “Quy tắc gì?”

Đối phương nói: “Nhìn thấy thiếu tông chủ chúng tôi, thì phải quỳ xuống lạy ba lạy, đợi thiếu tông chủ cho anh đứng dậy thì anh mới có thể đứng dậy, hiểu chưa?”

Lưu Khánh lập tức tiến lên một bước, vẻ mặt tức giận nói: “Thiệu Nham, anh cút ngay cho tôi! Cậu Dương không phải là người mà anh có tư cách cản đường”.

“Ha ha!”

Võ giả tên Thiệu Nham cười nhạo Lưu Khánh, lập tức nhìn Dương Thanh nói: “Nhóc con, có phải cậu thấy có Lưu Khánh chắn cho mình thì có thể xem thường thiếu tông chủ tôi rồi không?”

“Lưu Khánh, tôi ở Thiên Hải Tông bị người ta tùy ý sỉ nhục, dưới tình huống này, nếu tôi giết đối phương cho dù là tông chủ Thiên Hải Tông cũng sẽ không có lý do trách tội tôi chứ?”

Ngay lúc này, Dương Thanh bỗng nhìn Lưu Khánh hỏi.
Chương 2310: Phế đan điền

Nghe thấy lời Dương Thanh, vẻ mặt Lưu Khánh lập tức thay đổi, hắn đã tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu hùng mạnh của Dương Thanh, nếu muốn giết chết Thiệu Nham, thực sự dễ như trở bàn tay.

Nhưng, ở đây là Thiên Hải Tông, Dương Thanh mà giết chết đệ tử Thiên Hải Tông thì đúng thật là đại họa.

“Ha ha ha ha…”

Mấy võ giả sau lưng Võ Dương Bình đều cười lớn, như nghe thấy chuyện cười.

Ánh mắt Dương Thanh chở lạnh, đồng thời cũng đang cân nhắc đến hậu quả nếu giết chết Thiệu Nham.

“Con khỉ đến từ giới thế tục này nói gì vậy chứ? Còn muốn giết của tôi?”

Thiệu Nham cười lớn ha ha nói: “Cho dù ở Trung Giới giới Cổ Võ, trong thế hệ trẻ cũng chẳng có mấy người dám nói với tôi mấy câu như vậy đâu nhỉ?”

“Một con kiến từ đống đất ra như cậu ta, là thiên tài võ đạo ở giới thế tục, đến Trung Giới giới Cổ Võ, vẫn nghĩ mình là thiên tài võ đạo hay sao?”

Nói xong, một luồng hơi thở võ đạo mạnh mẽ bùng nổ trên người hắn ta, lập tức đạt đến Thiên Cảnh Tứ Phẩm trung kỳ.

Nhóm người Võ Dương Bình cũng coi thường nhìn Dương Thanh, tựa như đang nhìn một kẻ ất ơ.

Thiệu Nham kiêu ngạo nói: “Nhóc con, tôi đứng ở đây, để cho cậu giết, cậu có thể khiến tôi chảy máu thì xem như cậu thắng!”

Trong mắt bọn họ, Dương Thanh chẳng qua chỉ là một con kiến từ giới thế túc, có tư cách gì để họ coi trọng chứ?

Lưu Khánh nóng nảy, vội vàng tiến lên, tức giận nhìn Thiệu Nham nói: “Thiệu Nham, anh đừng quá đáng, cậu Dương là khách quý của sư phụ tôi, chớ có vô lễ!”

“Bịch!”

Thiệu Nham giơ chân đá vào bụng Lưu Khánh, Lưu Khánh lập tức lùi về sau mấy bước.

“Lưu Khánh, anh là cái thá gì? Lại dám lấy tam trưởng lão đe dọa tôi?”

Thiệu Nham tức giận nhìn Lưu Khánh nói: “Nếu không muốn chết thì cút xa ra đi! Có thiếu tông chủ ở đây, cho dù tam trưởng lão đến thì cũng không cứu được tên nhóc này”.

“Anh…”

Lưu Khánh tức giận không kiềm được.

Lúc này Võ Dương Bình lạnh lùng nhìn Lưu Khánh nói: “Lưu Khánh, anh mở miệng ra là cậu Dương, đúng là làm mất mặt Thiên Hải Tông, chỉ là một con kiến từ giới thế tục mà thôi, xứng đáng để anh gọi trịnh trọng thế sao?”

Lưu Khánh cố nén cơn giận, nhìn Võ Dương Bình nói: “Thiếu tông chủ, tuy cậu Dương đến từ giới thế tục, nhưng thiên phú võ đạo của anh ấy không hề kém thiên kiêu võ đạo đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ, thậm chí còn mạnh hơn!”

“Ha…”

Võ Dương Bình cười nhạo một tiếng, lập tức nhìn Dương Thanh nói: “Nhóc con, tôi bỗng có chút tò mò, cậu dùng tà thuật gì mà lại khiến Lưu Khánh bênh chằm chặp như vậy thế?”

Thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh nheo mắt nhìn Võ Dương Bình nói: “Hôm nay tôi đến đây, là để thăm hỏi trưởng bối Thiên Hải Tông, không muốn gây chuyện! Các anh nên tránh đi là tốt nhất!”

“Cậu đang đe dọa tôi?”

Ánh mắt Võ Dương Bình lạnh lẽo, chợt lóe sát khí.

“Ha ha, tên nhóc này bị khờ sao? Cậu ta đang đứng ở Thiên Hải Tông mà lại dám đe dọa thiếu tông chủ chúng ta?”

“Một con khỉ đến từ giới thế tục mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là lòe thiên hạ, đợi khi biết được thiên kiêu võ đạo Thiên Hải Tông lợi hại thế nào, cậu ta sẽ hiểu được bản thân trước kia thiển cận đến thế nào”.

“Cũng không biết Lưu Khánh bị gì mà lại đối chọi với thiếu tông chủ chỉ vì một con khỉ đến từ giới thế tục”.

Một nhóm võ giả Thiên Hải Tông lần lượt lên tiếng nói, lúc nhìn sang Dương Thanh thì ánh mắt đều khinh miệt.

Thiên Hải Tông vốn là tông môn đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ, mà những người bên cạnh Võ Dương Bình là thiên tài võ đạo Thiên Hải Tông, cũng có thể nói, những người này cũng được xem là thiên tài võ đạo đỉnh cao của Trung Giới giới Cổ Võ.

Trong mắt bọn họ, đừng nói là giới thế tục hay Hạ Giới giới Cổ Võ, dù là Trung Giới giới Cổ Võ thì trong thế hệ trẻ, cũng không có bao nhiêu người là đối thủ của bọn họ cả.

Lưu Khánh lòng nóng như lửa đốt, hắn biết rõ Dương Thanh mạnh thế nào, một khi Dương Thanh thật sự ra tay thì rắc rối lớn rồi.

Lưu Khánh vội nói: “Cậu Dương, bọn họ chưa từng thấy cậu mạnh thế nào, đừng so đo với bọn họ, bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đi gặp sư phụ tôi”.

Hắn biết mình có khuyên mấy người thiên kiêu Thiên Hải Tông thì cũng vô dụng, chỉ có thể khuyên Dương Thanh.

Dương Thanh tuy tức giận, nhưng cũng biết rõ mục đích lần này mình đến là gì, bàn chuyện hợp tác chỉ là một trong số đó, quan trọng hơn là phải cứu Tần Thanh Tâm.

Có thể không gây chuyện là tốt nhất.

Anh gật đầu, chuẩn bị rời đi cùng Lưu Khánh.

Chỉ là, Võ Dương Bình đưa mắt ra hiệu, Thiệu Nham đã tiến lên chặn đường Dương Thanh.

Thiệu Nham tức giận nhìn Dương Thanh hỏi: “Nhóc con, tôi cho đi rồi sao?”

Ánh mắt Dương Thanh lóe lên sát ý, nhìn chằm chằm Thiệu Nham nói: “Còn có chuyện sao?”

Thấy Dương Thanh vẫn có thể nhẫn nhịn, Thiệu Nham nghĩ Dương Thanh sợ rồi, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Vốn dĩ, cậu chỉ cần quỳ xuống dập đầu xin lỗi với thiếu tông chủ thì sẽ không có chuyện gì rồi, nhưng bây giờ, cậu chẳng những phải quỳ dập đầu xin lỗi mà còn phải tự phế đan điền. Sau đó tôi sẽ thả cho cậu đi, thế nào?”

“Ầm!”

Lời vừa dứt, trong người Dương Thanh bỗng bừng bừng lửa giận.

Đối phương lại muốn anh tự phế đan điền, một khi đan điền bị phế thì thật sự trở thành kẻ tàn phế rồi.

Đối với bất kỳ một người theo võ đạo mà nói, phế đan điền thì sống cũng không bằng chết.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ thỏa mãn anh!”

Dương Thanh bỗng lên tiếng nói.

“Ha ha, mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi đi, sau đó tự mình phế đan điền”.

Thiệu Nham lập tức cười ha ha, nghĩ là Dương Thanh nghe theo lời mình nói.

Người bên cạnh Võ Dương Bình cũng mang theo vẻ mặt hóng hớt, đợi xem trò hay.

Sắc mặt Lưu Khánh thay đổi, sao Dương Thanh có thể tự phế đan điền chứ?

Không tốt!

Dương Thanh muốn phế Thiệu Nham!

Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng quát lớn: “Ngừng tay!”

Thiệu Nham cười ha ha nói: “Lưu Khánh, cậu ta cũng đồng ý muốn phế đan điền rồi, anh…”

“Bịch!”

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, lời Thiệu Nham bỗng dừng lại, phun ra ngụm máu, thân thể bay lên không ra xa.

Cảnh tượng nằm ngoài suy nghĩ của mọi người, thoáng chốc tất cả mọi người đều ngây ngốc tại chỗ.

Chỉ thấy Thiệu Nham bị Dương Thanh tung một cước đá bay, mà vị trí đan điền thì máu me nhơ nhuốc.

“A…”

Sau đó, tiếng kêu rên bi thương vang lên khắp Thiên Hải Tông.

“Đan điền của tôi, đan điền của tôi bị phế rồi! Cậu lại dám phế đan điền của tôi, a a a… Tôi muốn cậu chết, tôi muốn cậu phải chết!”

Vẻ mặt Thiệu Nham hung hăng gào thét.

Mãi đến lúc này, mọi người mới định thần, Thiệu Nham lại bị phế đan điền.

Vẻ mặt Lưu Khánh ngây ngốc, lầm bầm tự nói: “Tiêu rồi!”

Thiệu Nham cũng không phải đệ tử bình thường, mà là đồ đệ cung của nhị trưởng lão Thiên Hải Tông.

Có thể nói, Thiệu Nham là nhất mạch của nhị trưởng lão, có thiên phú võ đạo tốt nhất trong thế hệ trẻ.

Một mạch này của nhị trưởng lão, ngoài Thiệu Nham còn có mấy sư huynh và sư tỷ, tất cả đều rất mạnh.

Dương Thanh một cước đã phá hủy đan điền Thiệu Nham, chẳng khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ.

Lại nói, cho dù sư huynh và sư tỷ Thiệu Nham không quan tâm thì thiếu tông chủ Võ Dương Bình cũng sẽ không khoanh tay ngồi yên.

“Cậu, cậu dám phế bỏ Thiệu Nham?”

Vẻ mặt Võ Dương Bình ngây ngốc, sau đó đầy sát khí, tức giận nhìn Dương Thanh nói: “Ở Thiên Hải Tông ta mà lại dám ra tay ngoan độc như vậy, cậu đang tự tìm đường chết!”

Hắn vừa dứt lời, một nhóm thiên kiêu võ đạo bên cạnh hắn đều tiến lên một bước, bao vây Dương Thanh ở giữa.
Chương 2311: Đợi một lát

Một nhóm thiên kiêu Thiên Hải Tông đều vô cùng phẫn nộ, Dương Thanh lại dám ở địa bàn của bọn họ ra tay phế đan điền Thiệu Nham.

Vẻ mặt Thiệu Nham hung tợn, cắn răng cắn lợi nói: “Mày dám phế đan điền tao, tao nhất định khiến mày sống không bằng chết!”

“Ranh con, gan lớn nhỉ, thế mà dám ra tay ở đây”.

“Ở trước mặt thiếu tông chủ mà còn dám ra tay hại người, cậu chết chắc rồi!”



Mấy thiên kiêu ở bên cạnh Võ Dương Bình đều đằng đằng sát khí.

Dương Thanh bị mọi người bao vây, vẻ mặt cũng không hề hoảng sợ, nheo mắt nhìn chằm chằm về hướng Thiệu Nham, lạnh lùng nói: “Phế đan điền anh thì có là gì chứ? Tôi còn dám giết chết anh đấy, tin không?”

Lúc này, Thiệu Nham lạnh run khắp người, chỉ cảm thấy bản thân như bị một mãnh thú hồng hoang nhắm vào, sắc mặt tái nhợt.

Thấy Thiệu Nham không nói gì, ánh mắt Dương Thanh lại nhìn sang Võ Dương Bình, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh thân là thiếu tông chủ mà lại đối xử với khách như vậy sao? Hay nói cách khác, đây chính là đạo đãi khách của Thiên Hải Tông?”

Võ Dương Bình nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Dương Thanh, trong lòng không hiểu sao lại hoảng loạn.

Một cước đã phế đan điền Thiệu Nham, chắc chắn không phải dạng phàm phu tục tử.

Võ Dương Bình hỏi ngược: “Cậu dám ra tay ở Thiên Hải Tông, xem như là khách được sao?”

Dương Thanh cười lạnh: “Xem ra, thiếu tông chủ cũng muốn nếm thử mùi vị bị phế đan điền rồi”.

Nghe vậy, vẻ mặt Võ Dương Bình thay đổi.

Hắn bỗng có cảm giác, tên khốn đến từ giới thế tục này chính là một kẻ điên, thật sự dám ra tay phế bỏ hắn.

“Cậu dám ra tay thử xem?”

“Lớn lối lắm, dám đe dọa thiếu tông chủ chúng ta ở ngay tại Thiên Hải Tông?”

“Thiếu tông chủ chúng ta là thiên kiêu võ đạo đứng đầu Thiên Hải Tông, cho dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ thì cũng là thiên kiêu võ đạo đứng đầu, con khỉ đến từ giới thế tục như anh thì hiểu gì chứ?”

Mấy người bên cạnh Võ Dương Bình đều quát mắng.

Còn có người nói với Võ Dương Bình: “Thiếu tông chủ, tên này lại dám khiêu khích anh, căn bản không coi anh ra gì, anh nhất định phải dạy dỗ anh ta một trận, để anh ta biết thế nào là trời cao đất dày”.

“Đúng vậy, thiếu tông chủ, anh đích thân ra tay, để tên này biết được thiên tài võ đạo giới thế tục ở trước mặt anh cũng chỉ là con kiến hôi”.

Nghe thấy lời người bên cạnh, vẻ mặt Võ Dương Bình khó coi vô cùng.

Chỉ hận không thể tát mấy tên ngu ngốc này.

Không nhìn thấy một cước của Dương Thanh đã phá hủy đan điền của Thiệu Nham hay sao?

Lưu Khánh ở bên cạnh lúc này cũng lo lắng, vội nói: “Thiếu tông chủ, cậu Dương thật sự là khách quý do sư phụ tôi mời đến, mong thiếu tông chủ nể mặt sư phụ tôi, để cậu Dương rời đi cùng tôi đi!”

Hiện tại hắn thật sự sợ hai bên xảy ra mâu thuẫn lớn.

Đan điền Thiệu Nham bị phế đã là chuyện rất nghiêm trọng rồi, nếu thật sự để Dương Thanh lại phế bỏ đan điền Võ Dương Bình thì thật sự xong đời rồi.

Không chỉ hắn bị liên lụy mà ngay cả sư phụ hắn cũng khó thoát.

Dù sao, Dương Thanh cũng là do hắn dẫn từ giới thế tục về.

Vẻ mặt Dương Thanh vô cảm nhìn Võ Dương Bình, ánh mắt lạnh lùng.

Anh không muốn gây chuyện, nhưng nếu đối phương kiên quyết muốn gây chuyện thì anh cũng sẽ không sợ chuyện gì cả.

Cũng lắm thì ra tay nặng, rồi chạy ra khỏi Thiên Hải Tông.

“Im miệng hết cho tôi”.

Ngay lúc này, Võ Dương Bình quát lớn.

Lúc này mọi người mới ngậm miệng, Võ Dương Bình hắng giọng, nhìn Dương Thanh nói: “Tôi thấy Lưu Khánh nói không sai, nếu đã là khách quý do tam trưởng lão mời đến, đương nhiên tôi sẽ không làm khó”.

“Thiên Hải Tông, là nơi nói chuyện có đạo lý!”

“Lưu Khánh, anh dẫn cậu ta đi đi!”

Nghe thấy lời Võ Dương Bình, các đệ tử Thiên Hải Tông đều ngây người.

Ngay cả bản thân Lưu Khánh cũng sững sờ tại chỗ, Võ Dương Bình bảo hắn đưa Dương Thanh rời đi?

Võ Dương Bình dễ nói chuyện như vậy từ khi nào vậy?

Phải biết rằng, Võ Dương Bình là thiếu tông chủ Thiên Hải Tông, là tông chủ tương lai đấy!

“Lưu Khánh, anh ngây người làm gì? Mau dẫn cậu ta đi đi!”

Võ Dương Bình quát với Lưu Khánh, lúc này Lưu Khán mới định thần, vội nói: “Thiếu tông chủ, tôi đưa cậu ấy đi ngay!”

Nói xong, Lưu Khánh vội vàng kéo Dương Thanh rời đi.

“Thiếu tông chủ, sao anh có thể để tên kia đi? Hắn đã phế đan điền sư huynh Thiệu Nham đấy!”

“Đúng vậy, Thiệu Nham sư huynh bị người ta phế đan điền ở Thiên Hải Tông, nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ rằng người Thiên Hải Tông ta sẽ bắt nạt đấy!”

“Thiếu tông chủ, anh nên tự mình ra tay, để hắn biết anh lợi hại thế nào!”

Võ Dương Bình nhíu mày, lập tức nghiêm túc nói: “Các người không nghe thấy lời Lưu Khánh nói sao? Tên kia là khách quý do tam trưởng lão mời đến, nếu chúng ta làm cậu ta xảy ra chuyện thì phải ăn nói với tam trưởng lão thế nào?”

“Mặc kệ thế nào, người đến cũng là khách, được rồi, mọi người giải tán đi!”

Nói xong, hắn phất tay áo rời đi.

Các thiên kiêu Thiên Hải Tông đều ngây ngốc nhìn.

Vẻ mặt Thiệu Nham đầy tuyệt vọng và không cam tâm: “Thiếu tông chủ mặc kệ tôi sao?”

Nghĩ đến khả năng này, hắn hoảng sợ vô cùng.

Ở Thiên Hải Tông, trước giờ thiên phú võ đạo đều là tối thượng, ai có thiên phú võ đạo tốt thì người đó sẽ được tông môn coi trọng.

Bây giờ đan điền hắn đã bị phế, trở thành kẻ tàn tật, đừng nói là được tông môn coi trọng bồi dưỡng, mà muốn ở lại tông môn thôi e là cũng không có hy vọng rồi.

Thiệu Nham hét lớn: “Thiếu tông chủ, anh không thể không quan tâm tôi được!”

Chỉ là, Võ Dương Bình đã rời đi, sao có thể nghe thấy lời hắn ta được.

Còn mấy võ giả đi theo Võ Dương Bình cũng tránh như tránh tà, vội vàng rời đi.

Chỉ còn lại duy nhất Thiệu Nham ở lại.

“Phụt!”

Thiệu Nham bỗng nóng rực trong người, phun ra máu, lập tức ngất đi.

Cùng lúc đó, Lưu Khánh dẫn Dương Thanh đến một sân viện nhỏ chỉ có một căn phòng duy nhất.

Lưu Khánh nói: “Cậu Dương, đây là nơi sư phụ tôi ở, cậu đợi một lát, tôi đi báo với sư phụ một tiếng”.

Hắn nói rồi đi đến căn phòng giữa sân.

Trước cửa phòng còn có hai đệ tử mặc quần áo của Thiên Hải Tông.

Lưu Khánh chuẩn bị đi vào thì bị hai đệ tử ngăn lại ngoài cửa.

“Các anh muốn làm gì?”

Lưu Khánh quát lớn với hai đệ tử này, rõ ràng, địa vị của hắn cao hơn hai đệ tử này.

Một đệ tử nói: “Lưu sư huynh, tam trưởng lão có lệnh, bất kỳ ai cũng không được làm phiền!”

“Sao?”

Lưu Khánh nhíu mày, hắn biết, hai sư đệ chắc chắn sẽ không nói dối, vậy cũng có nghĩa là, thật sự là do tam trưởng lão ra lệnh, họ không thể đi vào?

Hắn nhìn chăm chăm vào trong phòng, lập tức quay về bên cạnh Dương Thanh, vẻ mặt xin lỗi nói: “Cậu Dương, thật xin lỗi, chúng ta lại phải đợi một lát rồi!”

Dương Thanh nhíu mày, anh có thể cảm nhận được, trong phòng có một luồng hơi thở rất mạnh, rõ ràng là của tam trưởng lão của Thiên Hải Tông.

“Được!”

Ngẫm nghĩ một lúc, Dương Thanh vẫn đồng ý.

Cứ như vậy, nửa tiếng trôi qua, tam trưởng lão vẫn chưa đi ra khỏi phòng.

Vẻ mặt Lưu Khánh căng thẳng nhìn căn phòng.

Vẻ mặt Dương Thanh dần mất kiên nhẫn, thứ nhất, anh đến Thiên Hải Tông bàn chuyện hợp tác, nhưng quan trọng hơn là vì muốn tìm cách cứu Tần Thanh Tâm ra khỏi Hợp Hoan Tông.

Nếu trước đó có thể kết tình hữu nghị với Thiên Hải Tông thì sẽ rất có lợi cho anh.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Dương Thanh bình tĩnh lại, đợi cũng đã đợi rồi, bèn dứt khoát nhắm mắt tu hành.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom