• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (40 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2001: Áp đảo từ xa

Võ Thần Thương bị đối phương liều mạng giữ lấy, Đỗ Bá rất khó rút về.

Ba cao thủ nhà họ Khương khác thấy thế, đều nổi giận, thi nhau tấn công chỗ hiểm của Đỗ Bá.

Đỗ Bá biến sắc, không kịp nghĩ nhiều, vội buông lỏng Võ Thần Thương, lùi nhanh ra sau.

“Ầm ầm ầm!”

Đúng lúc lão ta lùi lại, ba đòn tấn công mạnh mẽ tới cực điểm đã giáng xuống chỗ mà lão ta vừa đứng, có thể tưởng tượng được nếu lão ta chậm hơn một chút thì sẽ bị ba đòn chí mạng của cao thủ nhà họ Khương đánh trúng, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng lão ta vừa lùi lại, còn chưa đứng vững thì cao thủ nhà họ Khương đã tấn công, Đỗ Bá mất đi Võ Thần Thương, thực lực giảm mạnh.

Trước ba cao thủ cùng cảnh giới với mình, Đỗ Bá liên tục lùi bước.

“Ầm!”

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Đỗ Bá bị một cao thủ nhà họ Khương dánh trúng, hộc máu rồi bay ra xa.

“Cứ kệ ông ta, đi phá hoại thiên kiếp đã!”

Cao thủ nhà họ Khương bị Võ Thần Thương đâm xuyên qua người hét lớn.

Nghe thấy thế, ba cao thủ nhà họ Khương kia lập tức từ bỏ Đỗ Bá, cùng xông về phía Tàng Thư Các.

Bây giờ, Ảnh Ma, Hồng Ma, Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân đang giao chiến, Đỗ Bá bị thương nặng, còn Lệ Trần thì bị Khương Nguyên Long bám lấy, không ai bảo vệ được Tàng Thư Các.

Ba cao thủ nhà họ Khương xông tới trước Tàng Thư Các, nhìn nhau rồi lập tức ra tay.

“Ầm ầm ầm!”

Thiên kiếp như bị chọc giận, càng mạnh hơn.

Tuy uy lực còn sót lại của thiên kiếp rất mạnh, nhưng vẫn chưa phải trạng thái mạnh nhất, trước sự tấn công của ba cao thủ nhà họ Khương, thời điểm giáng xuống giữa các tia sét ngày càng dài.

“Sắp thành công rồi!”

Một cao thủ nhà họ Khương nhìn bầu trời đang trong xanh dần, kích động nói.

Đỗ Bá biến sắc, thiên kiếp sắp bị ngừng thật ư?

Lệ Trần và Khương Nguyên Long cũng ngừng đánh, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đang dần trong xanh.

Ảnh Ma, Hồng Ma, Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân cũng ngừng chiến đấu.

“Ha ha ha ha!”

Ứng Thiên Hành lập tức điên cuồng cười lớn, kích động nói: “Thiên kiếp đã ngừng, Ma Tông mất một cao thủ nhỉ!”

Nhậm Kinh Luân ngạo nghễ nói: “Sau hôm nay, trong năm thế lực hàng đầu của Ma Sơn không còn Ma Tông nữa!”

Đúng lúc này, Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía Đỗ Bá bằng ánh mắt dữ tợn.

Bây giờ, Lệ Trần đã đột phá Thiên Cảnh, bắt buộc phải rời khỏi thế tục để đến giới Cổ Võ, Ma Tông thiếu mất một cao thủ, thực lực sẽ giảm mạnh.

Đỗ Bá cũng đã bị thương nặng, nếu giết Đỗ Bá ở đây, thực lực của Võ Tông cũng sẽ yếu đi nhiều, khi đó trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn, chỉ còn Thần Hành Tông, Độc Tông và Thánh Cung.

“Ầm!”

Mặt đất dưới chân Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân bỗng nổ tung, hai người đồng loạt lao tới chỗ Đỗ Bá.

Không ai ngờ họ lại ra tay với Đỗ Bá trong tình huống này.

Sau khi hoàn hồn, Ảnh Ma và Hồng Ma cũng xông về phía hai người kia, cho dù muộn, họ cũng phải ra tay hỗ trợ, Đỗ Bá đã bị thương nặng, nếu bị Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân tấn công, chắc chắn lão ta sẽ chết.

“Các người dám!”

Lệ Trần lập tức nổi giận, định ra tay.

Nhưng lão vừa di chuyển thì đã bị Khương Nguyên Long chặn đường.

Khương Nguyên Long lạnh lùng nói: “Đối thủ của cậu là tôi!”

Đỗ Bá vừa bị thương nặng, ngay cả sức để bò dậy cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân đang đến gần mình.

Lão ta có vẻ cay đắng, bỗng ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm: “Đáng không?”

“Đáng chứ!”

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên trên bầu trời như sấm rền.

Cùng lúc đó, lĩnh vực ma đạo vô cùng khủng khiếp lập tức bao phủ cả Ma Tông.

Người của Ma Tông đều cảm thấy thư thái như đang đắm mình trong gió xuân.

Tuy Đỗ Bá không phải người của Ma Tông, nhưng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, vết thương trong người lão ta có dấu hiệu hồi phục, dường như các tế bào trong cơ thể đều đang khôi phục.

Trái lại, người nhà họ Khương, Ứng Thiên Hành, Nhậm Kinh Luân và Cao Hùng lại cảm thấy ngạt thở.

Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành vừa hùng hổ lao tới chỗ Đỗ Bá như bị trói lại, ngừng ngay tại chỗ, không sao bước nổi về phía trước, thậm chí còn không cử động được bất cứ bộ phận nào trên cơ thể.

Hai người hết sức sợ hãi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là cơ thể họ đã bị cố định.

Nếu đối phương định giết họ khi họ đang ở trạng thái này, chẳng phải là dễ như bỡn ư?

Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.

Đỗ Bá đờ đẫn mất một lát rồi mới phản ứng lại.

“Ha ha ha ha!”

Đỗ Bá ngửa mặt lên trời cười lớn: “Cậu nói không sai, đáng! Đáng lắm! Ha ha ha ha!”

Khương Nguyên Long và Lệ Trần cũng có vẻ kinh hãi.

Nhất là Khương Nguyên Long, lão ta không dám tin: “Sao có thể chứ?”

Hai thanh niên lần lượt bước ra khỏi Tàng Thư Các.

Trên người của thanh niên đang đi trước tản ra khí thế vô cùng đáng sợ, ngay cả Khương Nguyên Long cũng cảm nhận được áp lực nặng nề.

Cuối cùng Lệ Trần cũng mỉm cười: “Ha ha, quả nhiên cậu không khiến tôi thất vọng!”

“Là cậu!”

Khi thấy người thanh niên đi trước, Cao Hùng lập tức hô lên kinh hãi.

Đương nhiên ông ta sẽ không quên, mới mấy ngày trước, ông ta vừa thua người thanh niên này, hơn nữa còn chưa đánh đã thua, vì ông ta không chịu nổi lĩnh vực ma đạo do đối phương phóng ra nên nhận thua luôn.

Khi thấy mặt người thanh niên này, người của Ma Tông cũng vô cùng kinh hãi.

“Hồi nãy các ông định phá hoại thiên kiếp của tôi à?”

Đúng lúc này, Dương Thanh nhìn về phía Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành, lạnh lùng hỏi.

Cùng lúc đó, anh cũng bỏ sự trói buộc với Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành đi.

Nhưng hai người không hề cảm thấy nhẹ nhõm, mà còn thấy áp lực hơn.

Nhất là Ứng Thiên Hành, trước đó lão ta đã từng gặp Dương Thanh, trong mắt lão ta, Dương Thanh chỉ là một yêu nghiệt có thiên phú vô cùng nghịch thiên, nhưng bây giờ, Dương Thanh đã thành công vượt qua thiên kiếp, chỉ riêng lĩnh vực ma đạo mà anh phóng ra đã trói buộc được lão ta, có thể tưởng tượng được bây giờ thực lực của Dương Thanh mạnh đến mức nào.

“Bịch!”

Ứng Thiên Hành không hề do dự, lập tức quỳ xuống đất, cầu khẩn: “Cậu Thanh, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, xin cậu cho tôi một con đường sống, tôi thực sự biết sai rồi”.

Thấy Ứng Thiên Hành quỳ xuống xin tha, Nhậm Kinh Luân lập tức giận dữ nói: “Ứng Thiên Hành, ông làm gì thế? Đứng lên cho tôi!”

Nhưng Ứng Thiên Hành không hề quan tâm đến lão ta, vẫn liên tục cầu xin Dương Thanh tha cho mình.

Nhậm Kinh Luân căm tức nhìn Dương Thanh: “Cho dù thiên phú của cậu nghịch thiên, nhưng giờ cậu cũng là cao thủ Thiên Cảnh, theo quy định của Thủ Hộ Minh, cậu không được ra tay với người của thế tục”.

“Thế ư?”

Dương Thanh cười lạnh, bỗng vươn tay ra.

Ngay sau đó, trước sự khiếp sợ của mọi người, Nhậm Kinh Luân chậm rãi bay lên, trên cổ còn có dấu tay rõ rệt.

Quan trọng là Dương Thanh vẫn đang cách Nhậm Kinh Luân mười mấy mét.

Không ngờ anh lại xách Nhậm Kinh Luân lên từ xa.

“Nếu tôi muốn giết ông, ai ngăn được tôi chứ?”

Dương Thanh ngạo nghễ nói lớn.

“Rắc!”

Sau khi anh dứt lời, tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, Nhậm Kinh Luân ngã rầm xuống đất như một đống bùn nhão, chết không nhắm mắt.

Nét mặt sợ hãi của lão ta cũng cứng đờ ngay trước thời khắc tử vong.

Trông thấy thế, mọi người đều kinh hãi, ai cũng đờ đẫn nhìn về phía Dương Thanh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom