• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (53 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1949: Chuyện cũ

Mã Siêu sững sờ, anh ta cứ tưởng chắc chắn Dương Thanh sẽ vô cùng bài xích việc anh ta gia nhập Ma Tông, không ngờ chẳng những anh không bài xích mà còn ra sức thuyết phục anh ta gia nhập Ma Tông.

Mã Siêu thoáng im lặng rồi nói: “Anh Thanh, danh tiếng của Ma Tông rất xấu”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh cười khẩy, lạnh lùng nói: “Ở Ma Sơn, làm gì có thế lực nào có danh tiếng tốt? Đây vốn là vùng đất hỗn loạn, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có thể chết bất cứ lúc nào”.

“Thần Hành Tông cũng được, Võ Tông cũng thế, hoặc hai thế lực hàng đầu khác sẽ có danh tiếng tốt hơn Ma Tông, nhưng điều này có thể chứng minh Thần Hành Tông và Võ Tông không làm việc ác gì à?”

“Với sự hiểu biết của tôi về Ma Sơn, có rất nhiều người giả vờ đạo mạo, tự xưng là bên chính thống của võ đạo, nhưng lại lén làm rất nhiều chuyện ác không muốn để ai biết”.

“Ma Tông có danh tiếng không tốt, vì người của Ma Tông đều tu luyện công pháp ma đạo, công pháp ma đạo vô cùng bá đạo, khi đánh với người cùng cảnh giới, cao thủ tu luyện công pháp ma đạo rất dễ khiến kẻ địch bị thương nặng, chính vì thế nên rất nhiều người gọi công pháp ma đạo là bàng môn tả đạo”.

Dương Thanh cũng không nói bừa, hồi trước khi tới Ma Sơn, anh đã thấy và nghe nói rất nhiều chuyện.

Anh từng tận mắt chứng kiến, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đến từ Thần Hành Tông tự nhận là bên chính thống của võ đạo bị giết bởi một cao thủ còn chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh, chỉ vì ông ta mới bị một cao thủ cùng cảnh giới của Ma Tông đánh bại nên tâm trạng không tốt.

Anh còn từng thấy một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Ma Tông cứu một cao thủ Vương Cảnh bị cao thủ Độc Tông đuổi giết.

Ở Ma Sơn có vô số cao thủ, có thể nói, người dưới Siêu Phàm Cảnh đều là giun dế, mà dưới Siêu Phàm Cảnh là Thần Cảnh, dưới Thần Cảnh là Vương Cảnh.

Ai mà ngờ một cao thủ hàng đầu Ma Sơn lại chiến đấu vì một con kiến hôi đây?

Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ Dương Thanh cũng không tin.

Năm đó, khi rèn luyện ở Ma Sơn, Dương Thanh đã chứng kiến quá nhiều, có lẽ vì anh đã tận mắt thấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong kia cứu một cao thủ Vương Cảnh, nên anh không có thành kiến gì với Ma Tông hết.

Dương Thanh nói: “Hơn nữa, tiền bối Lệ đã cứu mạng cậu tận hai lần!”

Lần đầu tiên là khi Mã Siêu bị Thị Huyết Châu cắn trả, trong lúc Dương Thanh chỉ có thể trơ mắt nhìn anh em tốt của mình sắp chết, Lệ Trần đã xuất hiện, phong ấn Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu.

Lần này, Lệ Trần lại cứu Mã Siêu khi Nhiếp Thu định giết Mã Siêu.

Mã Siêu là anh em tốt của Dương Thanh, Lệ Trần đã cứu Mã Siêu hai lần, Dương Thanh không muốn quan tâm tới chuyện khác, chỉ biết rằng anh em tốt của mình đã nợ ơn cứu mạng của Lệ Trần, như vậy Lệ Trần cũng chính là ân nhân của anh.

“Anh Thanh, em hiểu rồi!”

Rốt cuộc Mã Siêu cũng hạ quyết tâm, gật đầu: “Như vậy, em sẽ gia nhập Ma Tông!”

Dương Thanh mỉm cười: “Tốt lắm!”

Đúng lúc này, cảm giác mệt mỏi dữ dội ập tới, Dương Thanh trợn trắng mắt, lập tức hôn mê.

“Anh Thanh!”

Mã Siêu lập tức biến sắc, hét lớn.

Khi đánh với Nhiếp Thu trước đó, Dương Thanh đã tiêu hao quá nhiều, anh đã đánh bại cao thủ bước một chân vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ với cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, đúng là kỳ tích.

Huyết mạch cuồng hóa và Huyết Chủy đã khiến cơ thể anh phải chịu gánh nặng rất lớn, kết quả anh lại mở lĩnh vực ma đạo, điều này đã khiến cơ thể anh bị tổn thương nặng nề.

Lệ Trần nhanh chóng chạy tới, thấy Dương Thanh đã hôn mê sâu, lão nhíu mày.

Sau khi Lệ Trần kiểm tra cho Dương Thanh xong, Mã Siêu căng thẳng hỏi: “Tiền bối Lệ, anh Thanh sao rồi?”

Lệ Trần mỉm cười, lắc đầu: “Cứ yên tâm, cậu ấy không sao, chỉ là cậu ấy tiêu hao quá nhiều trong trận chiến trước đó, còn mở lĩnh vực ma đạo lần đầu nên mới hôn mê sâu”.

“Nhưng không sao hết, sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, cậu ấy sẽ khôi phục bình thường”.

Tuy Lệ Trần đã nói thế, Mã Siêu vẫn hết sức lo lắng.

Lệ Trần chợt hỏi: “Cậu bàn với Dương Thanh xong chưa?”

Mã Siêu gật đầu: “Anh Thanh bảo tôi gia nhập Ma Tông”.

“Tốt lắm!”

Lệ Trần mỉm cười, nói: “Sau khi Dương Thanh tỉnh, tôi sẽ tổ chức nghi thức thừa kế chức Ma Tử cho cậu”.

Mã Siêu có vẻ khó xử, định nói rồi lại thôi.

Lệ Trần hỏi: “Cậu không muốn làm Ma Tử của Ma Tông à?”

Mã Siêu nói: “Không giấu gì tiền bối, lần này đến Ma Sơn, tôi chỉ định rèn luyện trong nửa năm, nửa năm sau, cho dù tu luyện đến cấp bậc nào, tôi cũng phải rời khỏi Ma Sơn”.

“Vợ con tôi đang chờ tôi ở nhà”.

Lệ Trần lập tức im lặng, lão hiểu ý Mã Siêu.

Nếu Mã Siêu trở thành Ma Tử của Ma Tông, anh ta cũng chính là chủ tương lai của Ma Tông, nên nhất định phải trấn giữ ở Ma Tông, trừ khi một ngày nào đó, Mã Siêu bước vào Thiên Cảnh thì mới có thể rời đi.

Lệ Trần im lặng một lúc lâu rồi nói: “Để tôi kể cho cậu một câu chuyện nhỏ”.

Lão nói rồi ngồi xuống ghế mây, chậm rãi lên tiếng: “Có một bé trai, từ nhỏ đã sống ở giới Cổ Võ, hơn nữa còn có bối cảnh không tệ, từ nhỏ cậu ta đã không thích tu luyện, trong lúc người đồng trang lứa đang cố gắng tu luyện, cậu ta lại lười biếng”.

“Khi đó cậu ta nghĩ mình có gia thế mạnh mẽ, có bố mẹ mạnh mẽ, còn có cả anh chị em mạnh mẽ, thế là đủ rồi”.

“Mãi cho đến một ngày, một nhóm kẻ địch bí ẩn vô cùng hùng mạnh ập đến, vì thực lực của cậu ta yếu nên chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân của mình liên tục ngã xuống trong vũng máu”.

Nói đến đây, mắt Lệ Trần đỏ hoe, ma uy như có như không tràn ra từ người lão.

Mã Siêu cảm nhận được áp lực khổng lồ, sắc mặt lập tức tái mét.

Nhưng anh ta cũng không nói gì, cố gắng chịu ma uy từ Lệ Trần.

Lệ Trần siết chặt nắm tay: “Sau cùng, chị cậu ta liều mạng đẩy cậu ta lên khỏi vách núi, cậu ta mới may mắn giữ được mạng”.

“Cũng kể từ đó, cậu ta thầm thề, một ngày nào đó sẽ phải báo thù rửa hận cho gia tộc, mà cậu ta cũng bắt đầu điên cuồng tu luyện, nhưng trước đó cậu ta đã bỏ lỡ thời điểm tu luyện tốt nhất, cho dù cố gắng đến mấy thì cũng không thể theo kịp bố mẹ năm đó”.

Nói đến đây, lão nhìn về phía Mã Siêu, nghiêm nghị nói: “Tu luyện là con đường tàn khốc nhất trên đời này, từ khi bước lên nó, cậu đã bước lên con đường không lối về”.

“Nếu cậu muốn bảo vệ người nhà của mình, nhất định phải không ngừng mạnh lên, không có mạnh hơn, chỉ có mạnh nhất!”

“Chỉ khi cậu đứng ở đỉnh cao võ thuật thì mới có tư cách nói rằng mình bảo vệ được họ”.

Mã Siêu vô cùng chấn động, anh ta biết cậu bé trong câu chuyện mà Lệ Trần vừa kể chính là bản thân Lệ Trần.

“Chỉ khi ở lại Ma Tông thì cậu mới bước lên đỉnh cao võ thuật nhanh hơn!”

Lệ Trần chậm rãi đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Cho dù cậu không thể bước vào Thiên Cảnh, ít nhất cũng phải đạt tới đỉnh cao của Siêu Phàm Cảnh thì mới có tư cách nói mình có thể bảo vệ người nhà, nhưng đó mới chỉ là ở thế tục”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom