• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (58 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1917: Tự vào

Dương Thanh cũng nhận ra tình cảnh của mình bây giờ, một khi sát thủ bị anh giết, thiết bị giám sát sát thủ sẽ truyền số liệu về app nhiệm vụ Thần Hành Tông.

Khi đó nhiệm vụ ám sát anh sẽ lại xuất hiện trên app, với tình trạng của anh bây giờ, đừng nói là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, có lẽ ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng có thể dễ dàng giết chết anh.

“Giết!”

Sát thủ tức giận quát, khí thế mạnh mẽ hơn bỗng bùng nổ từ người ông ta.

Dương Thanh bỗng cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, anh nắm chặt Huyết Chủy, khẽ xoay chân.

“Rầm!”

Anh bỗng giậm mạnh xuống đất, lập tức rời khỏi vị trí cũ, chỗ anh vừa đứng xuất hiện một dấu chân.

Ngay sau đó, hai người đụng độ nhau, sát thủ phát huy hết thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, dồn hết sức mạnh vào nắm đấm bên phải, vung mạnh về phía Dương Thanh.

Dương Thanh cũng dốc hết sức lực, khí thế không hề yếu hơn sát thủ tản ra từ người anh.

Huyết Chủy trong tay anh đâm mạnh về phía trái tim sát thủ.

Một khi Huyết Chủy đâm trúng tim sát thủ, chắc chắn đối phương sẽ chết.

“Phập!”

Trong chớp nhoáng, Huyết Chủy đang đâm về phía tim sát thủ bỗng chuyển sang chém ngang, rạch một vết máu dài trên ngực đối phương.

Vết thương do linh khí gây ra rất khó hồi phục, cho dù sát thủ không chết thì cũng không sống được quá lâu với vết thương này.

Đối phương vốn đến để lấy mạng Dương Thanh, cho dù nhận ra Dương Thanh sắp giết mình, nhưng ông ta vẫn không trốn tránh, khi Huyết Chủy của Dương Thanh rạch trúng ngực đối phương, nắm đấm của sát thủ cũng giáng vào ngực Dương Thanh.

Dương Thanh hộc máu, may mà khi Huyết Chủy của anh rạch trúng ngực sát thủ, sát thủ đã vô thức né tránh một chút, nên cú đấm chí mạng này chỉ còn một nửa sức mạnh khi giáng xuống ngực Dương Thanh.

Tuy chỉ còn một nửa sức mạnh, nhưng Dương Thanh vẫn bị thương nặng, anh cảm thấy nội tạng trong người đều lệch đi.

Dương Thanh đứng cách sát thủ sáu bảy mét, thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào đối phương.

Hồi nãy anh đã có cơ hội dùng Huyết Chủy để giết đối phương, nhưng sau cùng anh đã từ bỏ việc này.

Theo quy tắc của app nhiệm vụ Thần Hành Tông, chỉ khi sát thủ nhận nhiệm vụ thất bại thì nhiệm vụ mới xuất hiện lại trên app.

Hay nói cách khác, chỉ khi sát thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đến từ nước Dương này chết dưới tay Dương Thanh thì nhiệm vụ mới hiện lên lần nữa.

Bây giờ Dương Thanh bị thương rất nặng, một khi gặp phải sát thủ khác, cho dù đối phương chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ thì cũng có thể dễ dàng giết anh.

Thế nên, chỉ cần nhiệm vụ của sát thủ chưa kết thúc, những người khác sẽ không thể nhận nhiệm vụ ám sát anh, không có những người khác nhận nhiệm vụ thì không có sát thủ mới tới giết anh nữa.

Do đó vào giây phút cuối cùng, Dương Thanh đã từ bỏ việc giáng một đòn chí mạng cho sát thủ, chỉ cần sát thủ còn sống, anh có thể an toàn đến Võ Tông.

Đương nhiên, tiền đề là anh có thể khống chế sát thủ, bằng không, nếu sát thủ còn sức giết anh, thà giết đối phương luôn cho rồi.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Sát thủ nhìn Dương Thanh với vẻ nghiêm nghị, trong mắt ông ta không hề có vẻ sợ hãi, chỉ có sự kiêng dè và lo lắng rõ rệt.

Người mà hiệp hội võ thuật nước Dương muốn giết cũng là kẻ thù của cao thủ nước Dương, nếu để Dương Thanh sống sót rời khỏi Ma Sơn thì đúng là ác mộng với cao thủ nước Dương.

Dương Thanh không trả lời câu hỏi của đối phương, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi cho ông một cơ hội sống, ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi sẽ không giết ông”.

Sát thủ bỗng cười lạnh: “Cậu tưởng tôi ngu chắc? Nếu tôi sống thì sẽ không có sát thủ mới nhận nhiệm vụ, chỉ cần tôi không làm gì được cậu, cậu sẽ có thể sống sót rời khỏi Ma Sơn”.

Đối phương cũng không biết mục đích của Dương Thanh, nên chỉ nghĩ Dương Thanh muốn lợi dụng lỗ hổng của app nhiệm vụ Thần Hành Tông để rời khỏi Ma Sơn.

Dương Thanh biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, đã thế, anh chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.

“Nếu ông đã từ chối, tôi đành tự làm thôi”.

Dương Thanh nói rồi hơi nhích chân, lập tức tới trước mặt sát thủ.

Sát thủ lập tức biến sắc, bỗng vung nắm đấm lên.

“Bộp!”

Nhưng đối phương vừa vung nắm đấm lên thì đã bị Dương Thanh tóm lấy cổ tay rồi.

Sát thủ kinh hãi, ông ta cứ tưởng Dương Thanh đã kiệt sức, nào ngờ Dương Thanh vẫn còn sức mạnh lớn như vậy.

“Rầm!”

Sát thủ còn chưa hoàn hồn thì đã cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ truyền đến cổ tay ông ta, ngay sau đó, người ông ta bay lên rồi nặng nề rơi xuống đất.

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, sát thủ hộc máu.

Dương Thanh cười lạnh: “Bây giờ, ông có quyền từ chối ư?”

“Rắc rắc rắc…”

Tiếng xương gãy liên tục vang lên, tay chân sát thủ nhanh chóng bị đánh gãy.

Trên mặt sát thủ tràn ngập vẻ tuyệt vọng, giờ ông ta đã gãy hết tay chân, ngay cả chết cũng không làm được.

Nếu sớm biết Dương Thanh còn nhiều sức mạnh như thế, ông ta thà tự sát chứ không để mình rơi vào tay Dương Thanh.

Lúc này, tài xế lại lái chiếc Unimog tới, bước đến sau lưng Dương Thanh, cười ha hả: “Không ngờ cậu mạnh đến thế, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng thua cậu”.

Dương Thanh hờ hững liếc đối phương, hỏi:” Có dây thừng không?”

Tài xế vội gật đầu, hấp tấp lên xe lấy dây thừng xuống.

“Một triệu!”

Tài xế đưa dây cho Dương Thanh rồi cười nói.

Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức nhíu mày, đúng là kẻ tham tiền, một sợi dây thừng trị giá một triệu, sao không đi cướp luôn đi?

Dương Thanh không nhiều lời, nhận lấy dây thừng rồi trói sát thủ lại.

Sát thủ cũng nhận ra tình cảnh bây giờ của mình, ông ta không nói gì, trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

Xe lại lên đường, Dương Thanh lấy một viên đan dược có thể nhanh chóng khôi phục thể lực trong thời gian ngắn ra uống rồi nhắm mắt, bắt đầu tu luyện.

Sắp tới Võ Tông rồi, trước khi đến Võ Tông, anh phải nghĩ cách khôi phục thực lực, bằng không cứu người kiểu gì chứ.

“Cậu thông minh đấy, cứ thế này, nhiệm vụ ám sát cậu của hiệp hội võ thuật nước Dương sẽ trong trạng thái đang thực hiện, không xuất hiện trên app đâu”.

Tài xế vừa lái xe vừa vui vẻ nói.

“Đúng rồi, cậu đừng quên đưa tôi một triệu tiền dây thừng nhé”.

“Ngoài ra, tôi giúp cậu dẫn theo một người, ông ta cũng phải trả tiền xe, lấy rẻ cho cậu thôi, một triệu là được”.

...

Tài xế nói liên hồi, Dương Thanh cũng không quan tâm, vẫn tu luyện.

Chẳng biết bao lâu sau, rốt cuộc họ cũng sắp tới Võ Tông.

Tài xế bỗng dừng xe, nhìn về phía Dương Thanh vẫn đang tu luyện, nói: “Nếu đi lên nữa thì sẽ tiến vào lãnh địa của Võ Tông, xe bên ngoài không vào được, cậu chỉ có thể tự vào thôi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom