• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (37 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1893: Liều mạng đánh một trận

Thấy Trần Dục đi về phía Mã Siêu, Ninh Thiên Hòa lập tức nổi giận: “Trần Dục, ông dám!”

Ông ta bị trưởng lão Vạn ngăn cản, không thể đi cứu Mã Siêu, Trần Dục là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, còn có hai trưởng lão đang bối rối.

Sao họ lại không hiểu tình hình bây giờ, trưởng lão Vạn và Trần Dục có quan hệ mật thiết, rất có thể họ đã móc nối với nhau nhằm gây rối từ lâu, nhưng hồi trước Đỗ Trọng ở đây nên họ không có cơ hội.

Bây giờ Đỗ Trọng đã rời khỏi Võ Minh, trưởng lão Vạn và Trần Dục hợp sức, Ninh Thiên Hòa không phải đối thủ của họ.

Trần Dục mặc kệ Ninh Thiên Hòa, bước từng bước về phía Mã Siêu.

Lúc này, Mã Siêu đang cố đứng đó, nét mặt hết sức dữ tợn, sức mạnh của Thị Huyết Châu khiến cơ thể anh ta đau đớn dữ dội.

Dù sao anh ta cũng chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh sơ kỳ, phát huy thực lực sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đã là cực hạn rồi.

Thị Huyết Châu vốn đã bị phong ấn cũng vô cùng táo bạo, đang điên cuồng tấn công phong ấn, một khi phong ấn bị phá, có lẽ Mã Siêu sẽ nổ tung ngay.

Có thể nói, anh ta thả sức mạnh của Thị Huyết Châu ra cũng không khác gì tự đào mộ chôn mình, vì Thị Huyết Châu vốn đang bị phong ấn, kẻ địch của anh ta lại quá mạnh, nếu muốn đánh bại kẻ địch, anh ta phải chủ động phá bỏ phong ấn thôi.

“Vẫn chưa đủ!”

Mã Siêu nghiến răng, hạ giọng.

Nếu anh ta muốn nhận được nhiều sức mạnh hơn thì phải khiến vết nứt của phong ấn lớn hơn, để Thị Huyết Châu phóng ra năng lượng khổng lồ hơn nữa.

Nhưng vết nứt trên phong ấn càng lớn thì khả năng Thị Huyết Châu phá tan phong ấn cũng lớn theo.

Ninh Thiên Hòa đang bị trưởng lão Vạn chặn đường lập tức căng thẳng, vội hét lớn với hai trưởng lão khác: “Trưởng lão Hồng! Trưởng lão Ngụy! Hai người mau ngăn cản Trần Dục đi, ông ta định giết anh em tốt nhất của minh chủ đấy”.

Trưởng lão Hồng và trưởng lão Ngụy đều có vẻ đấu tranh, họ không đắc tội nổi Ninh Thiên Hòa, cũng không đắc tội nổi trưởng lão Vạn.

Khí thế của trưởng lão Vạn hết sức đáng sợ, có lẽ đã sắp đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, bây giờ ở Võ Minh, Dương Thanh đang hôn mê bất tỉnh vì bị thương nặng, cho dù tỉnh lại thì có lẽ cũng trở thành kẻ tàn phế.

Không có Dương Thanh, Đỗ Trọng chính là người có thực lực mạnh nhất, đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ.

Một khi trưởng lão Vạn bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, có lẽ ngay cả Đỗ Trọng cũng không làm gì được trưởng lão Vạn.

“Trưởng lão Ngụy! Trưởng lão Hồng! Mau ngăn cản Trần Dục đi! Nếu anh em tốt nhất của minh chủ bị trưởng lão Võ Minh chúng ta giết, sau khi minh chủ tỉnh lại, hai người đã nghĩ đến việc sẽ xảy ra chuyện gì chưa?”

Ninh Thiên Hòa nói lớn, nhưng hai người kia vẫn làm thinh, không dám tiến lên ngăn cản.

Trưởng lão Vạn cười ha hả: “Dương Thanh sắp chết rồi, cho dù bây giờ cậu ta tỉnh thì sao chứ?”

Trưởng lão Vạn nói rồi nhìn về phía trưởng lão Ngụy và trưởng lão Hồng, cười nói: “Trưởng lão Ngụy! Trưởng lão Hồng! Hai vị đều là người thông minh, nên hiểu bây giờ Dương Thanh đang bị thương rất nặng, sống sót được đã là kỳ tích, chứ đừng nói tới việc khôi phục trạng thái đỉnh cao”.

“Do đó tôi nghĩ nên hủy bỏ chức minh chủ của cậu ta, hơn nữa nếu Võ Minh đã là liên minh do cao thủ thế tục Chiêu Châu tạo dựng, thì nên để người tài nắm quyền, hai vị nghĩ sao?”

Trưởng lão Vạn nheo mắt, mỉm cười.

Trưởng lão Ngụy và trưởng lão Hồng đều run lên, cảm nhận được áp lực từ trưởng lão Vạn, sao họ không hiểu trưởng lão Vạn đang ép họ lựa chọn chứ.

Nếu họ từ chối thì không thể đảm bảo liệu trưởng lão Vạn có ra tay với họ hay không.

Ninh Thiên Hòa đã tức giận đến cực điểm từ nãy, thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ lập tức bùng nổ, ông ta căm tức nhìn trưởng lão Vạn, quát: “Vạn Tề, ông biết mình đang làm gì không?”

Vạn Tề cười ha hả: “Những gì tôi làm đều là vì Võ Minh, hy vọng phó hội trưởng Ninh sẽ hiểu!”

“Vạn Tề, hôm nay tôi nói rõ, nếu Trần Dục dám ra tay, cho dù tôi liều mạng thì cũng phải bắt ông trả giá nặng nề!”

Ninh Thiên Hòa nhìn chằm chằm vào Vạn Tề bằng đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng phải ông muốn làm minh chủ ư? Tôi cũng muốn xem xem nếu tôi khiến ông bị thương nặng, liệu ông còn tư cách làm minh chủ không đấy?”

Nụ cười trên mặt Vạn Tề lập tức biến mất, trong mắt ông ta lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Thiên Hòa: “Ninh Thiên Hòa, ông đang uy hiếp tôi hả?”

Ninh Thiên Hòa không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào đối phương: “Ông có thể cho là tôi đang uy hiếp ông!”

Vạn Tề bỗng mỉm cười: “Ha ha, giỏi lắm! Ông giỏi lắm! Ông là người đầu tiên dám uy hiếp tôi như thế đấy!”

Trong lúc nhất thời, không gian bị khí thế đáng sợ bao trùm.

Vạn Tề cũng phóng khí thế ra, chỉ trong chớp mắt, ông ta đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ đỉnh phong, chỉ cách Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ một bước.

Tuy khí thế của Ninh Thiên Hòa cũng đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, nhưng còn cách Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ rất xa.

Đến giờ người của Võ Minh mới nhận ra Vạn Tề che giấu kỹ thế nào, có lẽ thực lực của ông ta đã vượt xa Ninh Thiên Hòa rồi nhỉ?

Trần Dục cũng bị Ninh Thiên Hòa dọa, đứng trước mặt Mã Siêu, không dám ra tay.

Ông ta sợ nếu ra tay, Ninh Thiên Hòa sẽ giết ông ta thật mất.

Dù sao ông ta cũng chỉ là một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, với thực lực của Ninh Thiên Hòa, nếu muốn giết ông ta thì dễ như trở bàn tay.

Trưởng lão Ngụy và trưởng lão Hồng cũng có vẻ nghiêm nghị, họ không dám tùy tiện theo phe ai, lựa chọn lúc này sẽ phải trả giá bằng mạng sống.

Mã Siêu cũng không hành động thiếu suy nghĩ, anh ta cố gắng khống chế cho phong ấn Thị Huyết Châu không bị phá bỏ, đồng thời phải giữ trạng thái Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

Anh em nhà họ Tống bị Trần Dục đánh ngất trước đó cũng tỉnh lại, vội bước tới bên Mã Siêu, nhìn chằm chằm vào Trần Dục.

Trừ họ ra, còn có mười mấy cao thủ ở trụ sở chính của Võ Minh, lúc này ai cũng có vẻ nghiêm nghị.

Khí thế của Vạn Tề hết sức mạnh mẽ, tuy Ninh Thiên Hòa không bằng Vạn Tề nhưng cũng không kém là bao.

Nếu hai người đánh thật, cho dù kết quả cuối cùng là Ninh Thiên Hòa thua, nhưng Vạn Tề cũng phải trả giá đắt.

Vạn Tề cũng đang do dự, có nên ra tay với Ninh Thiên Hòa không, một khi ra tay thì không có đường nào vẹn toàn hết.

Từng giây từng phút trôi đi, Vạn Tề và Ninh Thiên Hòa vẫn chưa ra tay, Mã Siêu và Trần Dục cũng đang giằng co, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng.

Ninh Thiên Hòa chợt nói: “Vạn Tề, Võ Minh vừa được thành lập, nếu đấu đá nội bộ bây giờ thì chỉ làm suy yếu thực lực Võ Minh thôi, nếu ông đã muốn làm minh chủ Võ Minh, chắc cũng không muốn thực lực Võ Minh yếu đi chứ?”

“Ông muốn làm minh chủ Võ Minh cũng được! Nhưng bây giờ thì không, cho dù hủy bỏ vị trí minh chủ của cậu Thanh, cũng phải chờ phó hội trưởng Đỗ về đã”.

Vạn Tề lạnh lùng hỏi: “Nếu tôi muốn làm minh chủ Võ Minh hôm nay thì sao?”

Ninh Thiên Hòa nghiêm nghị nói: “Vậy tôi sẽ liều mạng đánh một trận với ông!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom