• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (54 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1778: Miệng phun kiếm máu

Dương Thanh cắn chặt răng, cố gắng chống chọi áp lực từ ông Hà.

Anh đã xác định, ông Hà là cao thủ Thiên Cảnh, bằng không không thể phóng ra khí thế đáng sợ như thế.

“Quỳ xuống!”

Ông Hà thấy Dương Thanh vẫn đang giãy giụa, không định quỳ, bèn nhíu mày, khí thế khủng khiếp hơn nữa bùng nổ từ người lão ta.

“Không bao giờ có chuyện tôi quỳ đâu, trừ khi tôi chết!”

Dương Thanh cắn chặt răng, mắt đỏ ngầu.

Vào giây phút này, anh đã kích hoạt hết sức mạnh toàn thân, huyết mạch cuồng hóa như sôi trào, Chiến Thần Quyết điên cuồng vận chuyển, tay phải anh nắm chặt dao găm linh khí.

Từng luồng khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người anh để ngăn áp lực từ cao thủ Thiên Cảnh.

Lần đầu tiên Dương Thanh cảm nhận được sự nhỏ bé của mình, anh cứ tưởng sau lần liên tục đột phá này, từ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ tới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nếu bây giờ anh dùng hết thủ đoạn, thực lực đã nghịch thiên lắm rồi.

Nhưng đến giờ anh mới nhận ra mình yếu ớt tới mức nào.

Trước mặt cao thủ Thiên Cảnh, anh còn khó mà chịu nổi áp lực từ đối phương.

Nếu ý chí của anhkhông kiên định, có lẽ anh đã quỳ trước ông Hà từ nãy rồi.

Khóe miệng Dương Thanh đầy máu tươi, nhưng anh vẫn cắn chặt răng, không để mình quỳ xuống.

Nhưng đầu gối anh đã chậm rãi cong xuống, chỉ cần anh hơi thả lỏng là sẽ quỳ ngay.

Trong mắt ông Hà lóe lên sát khí mãnh liệt, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.

Đây đã là khí thế mạnh nhất mà lão ta phóng ra, nhưng vẫn chưa thể khiến Dương Thanh quỳ xuống, chuyện này đủ để chứng minh thiên phú và tâm tính của Dương Thanh mạnh đến mức nào.

Phải biết rằng ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng chưa chắc đã chịu được áp lực từ lão ta.

Dương Thanh mới đột phá đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, tuy sức chiến đấu rất mạnh nhưng cũng chỉ miễn cưỡng sánh ngang Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ khi dốc toàn lực.

Nhưng bây giờ, Dương Thanh lại chịu được áp lực từ lão ta.

Đối với thiên tài yêu nghiệt này, hoặc không đắc tội từ đầu, hoặc… giết!

Nghĩ tới đây, trong mắt ông Hà lóe lên sát khí mãnh liệt.

Dương Thanh như cảm nhận được sát khí của đối phương, sắc mặt càng thêm tái mét, ngay cả khí thế của đối phương anh cũng không chịu nổi, nếu đối phương muốn giết anh, ai chống đỡ được đây?

Khương Nham trầm giọng nói: “Ông Hà, thiên phú của tên nhãi này rất cao, không thể để cậu ta sống sót rời đi, bằng không chắc chắn cậu ta sẽ trở thành tai họa của nhà họ Khương sau này”.

Ông Hà lạnh lùng nói: “Tôi chỉ biết là nhà họ Khương muốn có cậu ta!”

Lão ta nói rồi bỗng cất bước đi tới chỗ Dương Thanh.

Chỉ cần Dương Thanh đến nhà họ Khương, cho dù là yêu nghiệt thì sao chứ? Vẫn phải chịu sự kiểm soát của nhà họ Khương.

Sắc mặt Khương Nham lập tức trở nên hết sức khó coi, cho dù ông ta là dòng chính nhà họ Khương, lần này tới Mục phủ cũng chỉ là theo mệnh lệnh. Ông ta chỉ biết gia tộc muốn Dương Thanh còn sống.

Về phần nguyên nhân, ông ta cũng không rõ.

Bây giờ, ông ta đã biết thiên phú của Dương Thanh mạnh đến mức nào, nếu anh đến nhà họ Khương, nhà họ Khương định dốc sức bồi dưỡng anh, sau này ông ta sẽ gặp nguy hiểm mất.

Với thiên phú của Dương Thanh, một khi được chủ gia tộc họ Khương hết lòng bồi dưỡng, có lẽ chưa đến mấy năm, thực lực của Dương Thanh đã vượt xa Khương Nham rồi.

Gia tộc Cổ Võ hoàn toàn là nơi kẻ mạnh làm vua, một khi thực lực của Dương Thanh đã vượt xa Khương Nham, cho dù Khương Nham là dòng chính, Dương Thanh vẫn sẽ có tiếng nói rất lớn ở nhà họ Khương.

Nếu Dương Thanh giết Khương Nham, cho dù nhà họ Khương trừng phạt Dương Thanh thì cũng sẽ không giết anh, bởi vì nhà họ Khương không nhất thiết phải giết một bề dưới có thiên phú nghịch thiên chỉ vì một kẻ đã chết.

Nghĩ tới đây, Khương Nham càng thêm lo lắng, ông ta không muốn ông Hà đưa Dương Thanh còn sống về nhà họ Khương.

Ông Hàcứ bước lên trước một bước, Dương Thanh lại thấy áp lực trên người mình tăng thêm mấy phần.

Người anh đã đầm đìa mồ hôi, cơ thể khom xuống, đầu gối cũng cong, nhưng anh vẫn cố gắng không quỳ.

Dương Thanh nhìn chằm chằm vào ông Hà đang bước từng bước về phía mình, trong mắt tràn ngập sự tức giận, không hề che giấu sát khí mãnh liệt với ông Hà.

Anh muốn khắc ghi khuôn mặt này trong lòng, một khi có cơ hội sống sót, anh cam đoan một ngày nào đó, anh sẽ trả đối phương gấp bội mối nhục ngày hôm nay.

“Chỉ cần cậu quỳ xuống, tôi sẽ để cậu đi!”

Rốt cuộc ông Hà cũng tới trước mặt Dương Thanh, lão ta nói.

Dương Thanh bỗng bật cười, điệu cười vô cùng dữ tợn, ngay cả ông Hà cũng cảm thấy sởn gai ốc.

“Ông già nên lú lẫn à? Hay điếc đây?”

Dương Thanh nhe răng cười: “Hồi nãy tôi đã nói, không bao giờ có chuyện tôi quỳ đâu, trừ khi tôi chết!”

“Có giỏi thì ông giết tôi đi! Ông là cao thủ Thiên Cảnh, nếu muốn giết tôi, chẳng phải là chuyện dễ như bỡn à?”

“Tới giết tôi đi! Ông đây không sợ ông!”

Khi nói câu cuối cùng, anh gần như quát lên, nhìn chằm chằm vào ông Hà bằng đôi mắt đỏ ngầu.

Trong mắt ông Hà lóe lên ánh sáng sắc bén, lão ta lạnh lùng nói: “Nếu vậy, tôi đành đưa cậu đi! Sau khi đến nhà họ Khương, tôi hy vọng cậu vẫn cứng cỏi như bây giờ đấy!”

Lão ta nói rồi bỗng vươn tay ra, chộp lấy tay Dương Thanh.

Dương Thanh không thể ngăn cản nổi, bị ông Hà ném qua vai tới trước mặt Khương Nham.

“Phụt!”

Khi rơi xuống đất, Dương Thanh hộc máu.

“Ha ha ha ha!”

Khương Nham giẫm lên người Dương Thanh, cười lớn: “Ê nhãi, chẳng phải hồi nãy mày hống hách lắm à? Không ngờ mày cũng dám ngông cuồng như thế trước mặt cao thủ Thiên Cảnh, bây giờ tiếp tục đi!”

Dương Thanh ngẩng đầu, nhìn Khương Nham, bỗng mỉm cười.

Khóe miệng anh toàn máu tươi, nụ cười này khiến Khương Nham có linh cảm xấu.

“Phụt!”

Dương Thanh bỗng phun máu, hai cây kiếm máu lập tức đâm trúng mắt Khương Nham.

Không ai ngờ đã đến lúc này rồi, Dương Thanh vẫn dám ra tay với Khương Nham.

Khương Nham cũng quên Dương Thanh đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố Thủy.

Trước kia Dương Thanh chỉ dùng sức mạnh nguyên tố Thủy để ngưng tụ nước thành đủ hình dáng, hôm nay là lần đầu tiên anh biến máu thành kiếm.

“Á…”

Kiếm máu đâm vào mắt Khương Nham, ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp Mục phủ.

“Á… Mắt tôi! Mắt tôi! Ông Hà, giết nó cho tôi, giết nó, a…”

Khương Nham ôm mắt mình, rú lên.

Ông Hà cũng không ngờ Dương Thanh lại phun ra kiếm máu.

Thấy Khương Nham bị đâm mù mắt, trên mặt lão ta xuất hiện vẻ tức giận.

Khương Nham là một trong những dòng chính quan trọng của nhà họ Khương, lão ta là người bảo vệ Khương Nham, phải che chở ông ta bước lên đỉnh cao võ thuật.

Bây giờ ở thế tục, Khương Nham lại bị người ta đâm mù ngay trước mặt lão ta, đối với lão ta, chuyện này đúng là mối nhục nhã.

“Cậu chán sống rồi!”

Ông Hà quát, hơi nhích chân, lao tới chỗ Dương Thanh, giơ tay chụp lấy đầu anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom