• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (39 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1682: Sức mạnh nguyên tố thủy

Hoài Lam cũng nhìn thấy thành chủ Hoài Thành, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Chỉ trong thoáng chốc, thành chủ Hoài Thành vẫn đang cách đó hơn trăm mét đã đáp xuống chiếc thuyền con của Giang Thành Tử, cơ thể nhẹ tựa lông hồng.

“Đệ tử Hoài Vũ xin chào thầy!”

Thành chủ Hoài Thành hơi khom người, cúi chào Giang Thành Tử.

Đây là lần đầu tiên Dương Thanh nghe thấy tên của thành chủ Hoài Thành, anh bỗng thấy hơi tuyệt vọng.

Giang Thành Tử vẫn đang thả câu, cười ha hả: “Thành chủ Hoài Thành không cần cúi chào tôi, tôi đã không còn là thầy của thành chủ từ lâu rồi”.

Thành chủ Hoài Thành trầm giọng nói: “Trong lòng con, chỉ có thầy mới là thầy của con”.

Giang Thành Tử chỉ cười chứ không nói gì, như không thấy thành chủ Hoài Thành, tiếp tục thả câu.

Thành chủ Hoài Thành cũng không nhúng tay vào trận chiến giữa lão Cửu và cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia, mà ngồi xuống thuyền của Giang Thành Tử, Hoài Lam vội đứng dậy, đi sang bên cạnh.

Thành chủ Hoài Thành ngồi ở chỗ mà Hoài Lam vừa ngồi, nhìn sọt cá rồi cười ha hả: “Thu hoạch của thầy khá thật đấy, tối nay lại có tiệc cá đây”.

Giang Thành Tử mỉm cười: “Đúng thế! Lại được ăn tiệc cá lần nữa, tôi nhớ bữa tiệc lần trước đã diễn ra từ chín năm trước rồi”.

Nghe thấy Giang Thành Tử nói thế, thành chủ Hoài Thành thoáng sầm mặt. Lão ta chợt nói: “Tối nay con sẽ uống mấy chén với thầy!”

Giang Thành Tử vẫn tươi cười, lắc đầu, từ chối: “Tôi quen uống rượu một mình rồi, không phiền thành chủ uống cùng đâu”.

Thành chủ Hoài Thành cũng không ép, im lặng ngồi trên thuyền của Giang Thành Tử.

“Lại có cá to rồi!”

Giang Thành Tử bỗng bật cười, câu thêm được một con cá chép lớn.

Thành chủ Hoài Thành nhanh chóng cho cá chép vào sọt.

Lúc này lão ta đâu còn sự uy nghiêm của thành chủ Hoài Thành nữa, chỉ như người bề dưới đang im lặng ngồi cạnh bề trên của mình mà thôi.

Dương Thanh im lặng đứng trên một tấm ván gỗ, nhìn cảnh tượng hài hòa trước mặt, thầm cảm khái.

Từ cuộc trò chuyện giữa hai người, Dương Thanh biết chắc giữa hai thầy trò này từng có những chuyện không vui.

“Rầm!”

Đúng lúc này, một tiếng động lớn bỗng vang lên, cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong vừa đánh với lão Cửu rơi ùm xuống nước.

Lão Cửu đã chuyển bại thành thắng, chỉ là trên người ông lão chằng chịt vết thương, hơi thở hết sức yếu ớt.

“Ông Cửu!”

Dương Thanh lo lắng gọi.

Lão Cửu khẽ lắc đầu, nghiêm nghị nhìn về phía thành chủ Hoài Thành trên thuyền con.

Lúc này, rốt cuộc thành chủ Hoài Thành đang im lặng ngồi trên thuyền cũng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào lão Cửu: “Không hổ là người của ông ta, có thể đánh bại cả cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong của phủ Hoài Thành tôi, với thực lực của ông, có lẽ nếu cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh không xuất hiện, không ai là đối thủ của ông hết, ông có hứng thú tới phủ Hoài Thành làm việc không?”

Lão Cửu lạnh lùng nói: “Nếu ông chịu thả cậu ấy đi, tôi sẽ cân nhắc!”

Thành chủ Hoài Thành bỗng mỉm cười, nói bằng giọng mỉa mai: “Thực sự nghĩ tôi già nên lú lẫn rồi hả?”

Sau khi lão ta dứt lời, khí thế đáng sợ lập tức lan ra từ người lão ta, lập tức bao phủ lấy lão Cửu và Dương Thanh.

Vào giây phút này, Dương Thanh chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị phong ấn, không sao nhúc nhích nổi, hình như tốc độ máu chảy trong người cũng chậm hơn rất nhiều.

Đây chính là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong ư?

Chỉ riêng khí thế đã khiến anh đánh mất sức chiến đấu rồi.

Hình như nhiệt độ xung quanh cũng vừa tăng lên mấy độ.

Trong không khí tràn ngập nguyên tố hỏa cực nóng, khiến người ta cảm thấy như đang đứng trong lò lửa.

Lão Cửu phát huy khí thế tới cực hạn, muốn chống lại áp lực từ thành chủ Hoài Thành, nhưng không ăn thua, thực lực của đối phương quá mạnh, hai người chênh nhau cả một cảnh giới, ông lão không thể chống cự được.

Lão Cửu nghiến răng nghiến lợi: “Ông cũng biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì nếu giết Dương Thanh, tôi khuyên ông nên nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định xem có giết cậu ấy không”.

Thành chủ Hoài Thành cười lạnh: “Uy hiếp tôi à?”

Lão Cửu chỉ cảm thấy áp lực trên người cứ lớn dần, cơ thể ông lão dần chìm xuống nước theo tấm ván gỗ kia.

Chỉ trong thoáng chốc, lão Cửu chỉ còn cái đầu trên mặt nước.

“Những gì tôi nói đều là lời nói thật, cho dù ông giết chúng tôi, chuyện hôm nay cũng sẽ bị truyền đi, đến khi đó, cả phủ Hoài Thành sẽ đối mặt với lửa giận của ông ấy”.

Lão Cửu cố chịu áp lực cực lớn trên người, cắn răng.

“Hừ!”

Thành chủ Hoài Thành nổi giận, áp lực trên người lão Cửu càng lớn.

Ngay sau đó, đầu lão Cửu cũng chìm xuống nước hẳn.

“Ông Cửu!”

Dương Thanh tức giận quát.

Mắt anh đỏ ngầu, ở giữa lông mày xuất hiện tộc văn, huyết mạch cuồng hóa được kích hoạt hoàn toàn, sức mạnh cuồng bạo lan ra từ người anh.

Sau cùng anh chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, cho dù anh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa đến cực hạn thì vẫn không phải đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Thành chủ Hoài Thành hừ lạnh: “Không biết tự lượng sức mình!”

Sau khi dứt lời, lão ta bỗng khoát tay.

Khí thế cuồng bạo lao thẳng tới chỗ Dương Thanh.

“Rầm!”

Tấm ván gỗ dưới chân Dương Thanh vỡ vụn, cơ thể anh rơi thẳng xuống nước.

Dương Thanh liều mạng giãy giụa trong nước, nhưng cho dù anh giãy giụa thế nào thì vẫn không ăn thua, cả người anh chìm xuống nước, việc thiếu dưỡng khí khiến anh gần như bất tỉnh.

Trên thuyền của Giang Thành Tử, thành chủ Hoài Thành nhìn về phía Hoài Lam.

“Bịch!”

Hoài Lam lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Ông nội, xin ông hãy nương tay, tha cho chúng cháu rời đi”.

Thành chủ Hoài Thành nói với vẻ mặt u ám: “Cô phản bội phủ Hoài Thành, còn dám xin tôi thả các người đi à?”

Hoài Lam hết sức tuyệt vọng, với tư cách là người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, cô ta biết rõ lão ta là người thế nào hơn bất cứ ai, bây giờ cô ta đã phản bội phủ Hoài Thành, vậy thì chỉ còn con đường chết.

Hoài Lam chăm chú nhìn thành chủ Hoài Thành rồi lập tức nhảy xuống nước luôn.

Trong lúc nhất thời, trên sông Hoài, gió êm sóng lặng, chỉ còn một chiếc thuyền con, trước thuyền là một ngư dân đội mũ rộng vành và thành chủ Hoài Thành đang đứng chắp tay.

Đúng lúc này, dưới nước bỗng truyền đến tiếng ùng ục.

“Hửm?”

Thành chủ Hoài Thành nhíu mày, nhìn xuống nước.

Ở một chỗ trên mặt nước, có vô số bong bóng đang nổi lên.

Đồng thời, một luồng khí thế khiến ngay cả lão ta cũng cảm thấy căng thẳng dần trồi lên mặt nước.

“Rầm!”

Ngay sau đó, một tiếng động lớn bỗng vang lên, một người thanh niên lao lên khỏi mặt nước.

Anh khiến mặt nước nổi sóng.

Có hai bóng người đang lơ lửng trên nước, chính là lão Cửu và Hoài Lam.

Tuy hai người đã hôn mê nhưng chưa chết, cơ thể họ trôi trên mặt sông, như đang nằm trên đất bằng.

Còn Dương Thanh thì đứng trên mặt nước, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sát khí cuồng bạo.

Con ngươi của thành chủ Hoài Thành bỗng co lại: “Sao có thể? Cậu ta mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, sao có thể tu luyện được sức mạnh nguyên tố thủy chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom