• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (52 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1662: Kẻ đáng chết

Mọi người ở đây đều khiếp sợ trợn mắt, Dương Thanh cũng âm thầm kinh ngạc, thực lực của bà cụ trước mặt này đã mạnh đến thế kia à?

Quả không hổ là phủ thành chủ Hoài Thành, khắp chốn đều ẩn giấu cao thủ tuyệt đỉnh, ngay cả Hoàng tộc cổ xưa cũng phải thua xa nơi này.

Dương Thanh nhìn bà cụ kia, lạnh nhạt nói: "Tôi có việc muốn gặp thành chủ Hoài Thành, mong tiền bối chớ nên ngăn cản".

Sắc mặt bà cụ trở nên cực kì âm trầm, thân thể hơi còng xuống, nhưng tuyệt đối không phải vì tuổi tác mà đó chính là tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Bà ta hí mắt nhìn Dương Thanh chằm chằm, nói: "Không phải kẻ nào cũng có tư cách được gặp thành chủ, muốn gặp ông ấy thì phải qua được cửa này của tôi đã".

Dứt lời, một hơi thở võ thuật mạnh hơn nữa bất chợt bùng nổ từ trên người bà ta.

Dương Thanh cau mày, lạnh lẽo nói: "Nói vậy là tiền bối nhất quyết muốn đấu với tôi đấy à?"

Nói đến đây, một hơi thở võ thuật có thể sánh ngang cấp độ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ chợt tràn ra từ phía Dương Thanh, khí thế không thua gì bà cụ kia, thậm chí còn mạnh hơn.

Cảm nhận được hơi thở cực mạnh của Dương Thanh, lòng bà cụ kia đã tràn đầy khiếp sợ, bà ta biết Dương Thanh rất mạnh, bằng không đã không thể giết chết được một cao thủ Siêu Phàm Cảnh như Long Dược, nhưng bà ta không ngờ, Dương Thanh đã mạnh đến mức ngang ngửa với mình.

Điều này cũng có nghĩa là, dù ở phủ thành chủ Hoài Thành, thực lực của Dương Thanh cũng đã thuộc hàng đứng đầu rồi.

Một cậu thanh niên mới hai tám, hai chín tuổi mà đã có thực lực sánh ngang với cao thủ hàng đầu của phủ thành chủ Hoài Thành, việc này sao có thể khiến người ta bình tĩnh được?

"Tôi muốn gặp thành chủ Hoài Thành, kẻ nào dám ngăn cản, giết!"

Dương Thanh lạnh lùng thốt lên một câu, sau đó cất bước tiến thẳng về phía trước, không hề để mắt đến bà cụ kia.

Đám cao thủ của phủ thành chủ Hoài Thành chỉ dám giương mắt nhìn theo bóng Dương Thanh, không ai dám tiến lên ngăn cản.

"Đứng lại ngay!"

Bà cụ kia bỗng quát lớn.

Dương Thanh dừng chân, nhìn về phía bà cụ đang âm trầm mặt mày, lạnh lẽo nói: "Bà muốn tiếp tục đấu?"

Bà ta cả giận quát: "Ranh con ngông cuồng! Mày thật sự cho rằng phủ thành chủ không ai ngăn được mày chắc!"

Bà ta vừa dứt lời, lại lao người về phía Dương Thanh một lần nữa.

Dương Thanh cau chặt mày, đáy mắt lóe lên một ý niệm giết chóc cực mãnh liệt, anh bỗng nhấc chân, dậm mạnh lên mặt đất, bóng dáng anh chợt biến mất khỏi vị trí cũ.

"Uỳnh!"

Ngay khi anh vừa biến mất, vị trí anh đứng trước đó đã xuất hiện một vết chân sâu hoắm.

Đồng thời, một hơi thở võ thuật cực khủng bố từ người anh tràn ra, bao trùm khắp phủ thành chủ Hoài Thành.

"Uỳnh!"

Một giây tiếp theo, Dương Thanh xông tới trước mặt bà cụ, giơ tay lên, đánh mạnh một quyền xuống. Mọi người ở đó chỉ nghe thấy một tiếng động trầm đục, hai cao thủ vừa so chiêu trực tiếp lại một lần nữa biến mất.

"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!"

Bóng dáng hai người liên tục biến mất rồi lại xuất hiện ở một vị trí khác.

Khí thế cuồng bạo bùng phát ra ngoài như thể muốn xé rách cả vùng trời này.

Xung quanh khu vực hai người chiến đấu, mặt đất lát đá tảng đã vỡ toác thành nhiều mảnh, lùm cây quanh đó cũng bị gãy thân bật gốc tả tơi.

"Mạnh quá!"

"Cậu thanh niên này rốt cuộc là kẻ nào? Trẻ như vậy mà đã có thực lực ngang với Tất lão".

"Người như thế dĩ nhiên phải đến từ một gia tộc Cổ Võ hàng đầu nào đó, bằng không làm sao có thể sở hữu thực lực bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ khi tuổi còn trẻ như vậy được?"

...

Đám cao thủ của phủ thành chủ Hoài Thành xôn xao bàn tán, ánh mắt mỗi người đều tràn đầy khiếp sợ.

"Uỳnh!"

Bỗng nhiên, một quyền của bà cụ kia đánh trúng ngực Dương Thanh, Dương Thanh lảo đảo lùi lại mấy bước, gần như cùng lúc, một cơn đau mãnh liệt từ ngay trái tim truyền thẳng lên hệ thần kinh.

Cổ trùng Vô Tâm đã hoạt động trở lại rồi!

Dương Thanh đứng im không dám động đậy, lúc này anh cảm thấy mỗi lần hít thở thôi cũng đã là một loại giày vò. Cổ trùng Vô Tâm hệt như một con dã thú điên cuồng đang không ngừng cắn xé trái tim anh.

Chỉ sau mấy hơi thở ngắn ngủi, toàn thân anh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Bà cụ kia vốn đang định tiếp tục tấn công Dương Thanh, lại chợt nhận ra sự khác thường ở anh, bà ta cau mày, nhìn Dương Thanh, lạnh lùng nói: "Ranh con, mày chỉ có chút thực lực đó thôi sao? Tiếp tục đánh đi!"

Dương Thanh không để ý đến bà ta, cổ trùng Vô Tâm đang dằn vặt anh khiến anh sống không bằng chết, đâu còn sức nào quan tâm đến bà ta nữa?

Bà cụ kia nhíu mày, cả giận quát: "Ranh con, nhận một đòn của tao đi!"

Dứt lời, bà ta lại lao về phía Dương Thanh.

Dương Thanh đang nỗ lực vận hành Chiến Thần Quyết để áp chế cổ trung Vô Tâm xuống, chợt nhận ra bà cụ kia lại tấn công mình lần nữa, sắc mặt anh trở nên khó coi cực điểm.

Anh cố nén cơn đau tột cùng từ trái tim, cắn răng chém ra một quyền.

"Uỳnh!"

Đòn tấn công của hai bên va vào nhau, Dương Thanh phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược ra sau.

Ngã xuống mặt đất, Dương Thanh cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đã lệch cả vị trí, trái tim càng thêm đau đớn tột cùng, khiến anh cảm giác mình không thở nổi nữa.

Không ai hay biết đang có chuyện gì xảy ra với anh, chỉ thấy sắc mặt Dương Thanh lộ vẻ đau đớn khó tả, như thể đang phải nếm trải một cơn đau vô cùng khủng khiếp.

"Vốn tưởng mày có năng lực cỡ nào, ai dè lại là một tên vô dụng dùng thuốc để tăng cao thực lực mà thôi".

Bà cụ kia còn tưởng Dương Thanh uống thuốc tăng cường thực lực, hiện giờ công hiệu của thuốc đã hết, cho nên bị tác dụng phụ ảnh hưởng, bèn châm chọc nói: "Đã thế, tao cũng không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian với mày làm gì, để tao tiễn mày ra đi vậy".

Dứt lời, bà ta bỗng vung cao tay phải, một luồng hơi thở võ thuật khủng khiếp nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay bà ta, mạnh mẽ và cuồng bạo như thể muốn chôn vùi cả khu vực này.

Mặc dù đang phải gánh chịu nỗi đau đớn tột cùng khi cổ trùng Vô Tâm gặm cắn trái tim nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng mọi sự việc đang diễn ra xung quanh. Anh nhận ra ý muốn giết chóc cực mãnh liệt nhằm thẳng vào mình từ bà cụ kia, sắc mặt lập tức nặng nề nghiêm nghị.

Nhưng cổ trùng Vô Tâm vẫn không ngừng tàn phá trái tim anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh hoàn toàn không có cách nào đối phó với một đòn giết người từ phía bà cụ kia.

Anh có thể cảm nhận được, một khi đòn tấn công này rơi xuống người mình, anh sẽ hoàn toàn không có bất kì hi vọng sống sót nào nữa.

Trước mặt anh lúc này chỉ có hai con đường, một là dùng viên thuốc mà Miêu thành chủ bảo Lão Cửu đưa cho anh để trấn áp cổ trùng Vô Tâm rồi liều mạng đánh một trận với bà cụ kia.

Hai là, tự mình đón đỡ đòn giết người này của bà ta, nhưng một khi anh không thể chống đỡ nổi, thì e sẽ lập tức mất mạng.

"Chết đi!"

Bà cụ kia bỗng gầm lên đầy khí thế, sau đó dồn sức bổ một chưởng về phía đầu Dương Thanh.

Con ngươi Dương Thanh đột nhiên co rụt lại, đối mặt với nguy cơ tử vong, anh phải nghĩ cách sống sót.

Chỉ một chớp mắt, anh đã đẩy Chiến Thần Quyết vận hành đến cực hạn, huyết mạch cuồng hóa đã bị kích hoạt, đôi mắt anh biến thành một màu đỏ máu.

Đồng thời, một khí thế cực kì cuồng bạo chợt bùng nổ từ trên người anh.

"Kẻ đáng chết là bà!"

Dương Thanh giận dữ rít lên, vào giây phút này, sức mạnh toàn thân như đã bị rút sạch, ngưng tụ cả vào một quyền, đập về phía bà ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom