• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (44 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1339

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1342: Dương Thanh ở đâu​




Hôm nay Dương Thanh tới nhà họ Lục tìm Lục Tinh Tuyết, thực ra là để từ biệt.



Anh đã rời Yến Đô một thời gian dài, có rất nhiều chuyện đang chờ anh về để giải quyết.



Ngoài ra, nếu anh còn ở lại đây thì có lẽ sẽ mang đến nhiều tai họa cho nhà họ Lục, cho nên, anh buộc phải rời đi.



"Được!"



Hồi lâu sau, Lục Tinh Tuyết mới gật đầu, chỉ nói một chữ, sắc mặt đầy thương đau.



Dương Thanh không phải kẻ ngốc, anh đã sớm nhận ra tình cảm của Lục Tinh Tuyết dành cho mình, nhưng trong lòng anh đã có một người phụ nữ khác, đời này, trái tim anh không có chỗ cho bất kì ai khác ngoài cô ấy.



"Anh Thanh, có phải anh đã nhớ lại tất cả?"



Lục Tinh Tuyết đột nhiên hỏi.



Dương Thanh gật đầu, không giấu giếm gì: "Ba ngày trước, ở đỉnh Ninh Sơn, anh đã nhớ lại tất cả".



"Thì ra là thế, em hiểu rồi!"



Lục Tinh Tuyết gật đầu, tuy miệng vẫn cười nhưng nụ cười lại hết sức gượng gạo.



Khi Dương Thanh còn chưa khôi phục trí nhớ, thái độ của anh đã rất kiên quyết, trừ khi chắc chắn mình chưa kết hôn mới có thể tiếp nhận tình cảm của cô ta.



Nay anh đã khôi phục trí nhớ, toàn bộ ký ức đẹp đẽ cùng vợ mình đã quay về, anh càng không thể nào tiếp nhận cô ta.



"Tinh Tuyết, vừa rồi em định nói gì với anh?"



Dương Thanh đột nhiên hỏi.



Lục Tinh Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì, chúc anh lên đường bình an, cũng chúc anh cùng chị dâu hạnh phúc mỹ mãn! Tạm biệt!"



Nói đến đó, mắt cô ta đã ươn ướt, lệ đong đầy trong mắt.



Dương Thanh khe khẽ thở dài, nhìn chăm chú vào Lục Tinh Tuyết một lần cuối: "Trong lòng anh, em mãi mãi là cô em gái của anh, nếu có một ngày em gặp rắc rối, cứ tới tìm anh! Gặp lại sau!"



Dứt lời, Dương Thanh quay đầu rời đi.



Ngay khi Dương Thanh bước ra khỏi biệt thự, Lục Tinh Tuyết không cách nào khống chế được tâm tình nữa, nước mắt lập tức tuôn rơi.



Nhưng cô ta vẫn cố nén không để mình bật khóc thành tiếng, như sợ Dương Thanh nghe thấy.



Thính lực của Dương Thanh vốn vượt xa người thường, đứng ngoài biệt thự cũng có thể nghe thấy những tiếng nức nở cố nén kia, anh âm thầm thở dài, không do dự nữa, cất bước đi nhanh.



Cùng lúc đó, tại sân bay quốc tế Ninh Châu, một chiếc máy bay thương mại từ từ hạ cánh, có một người đàn ông trung niên bước xuống từ cầu thang.



"Tránh đường! Tránh đường mau!"



Đúng lúc này, một gã thanh niên trẻ tuổi ăn mặc tân thời cắm đầu lao xuống.






"Chó ngoan không cản đường, ông cút con mẹ nó ra cho tôi!"



Gã thanh niên kia vừa chuẩn bị lao xuống cầu thang lại bị người đàn ông trung niên chặn lối, bèn vươn tay đẩy ông ta một cái.



Chỉ có điều, hắn ta đã cố tình đẩy mạnh nhưng người đàn ông trung niên kia vẫn không hề dịch chuyển.



Sắc mặt người đàn ông bị xô đẩy nhanh chóng sa sầm xuống: "Ranh con, mày vừa mắng ai là chó đấy?"



"Con mẹ nó, ông biết tôi là ai không? Tôi cứ mắng ông là chó đấy, ông có thể làm gì được tôi?"



Gã thanh niên kia phách lối quát trả: "Tôi chính là người nhà họ Trương ở Ninh Châu này, ông nội tôi là Trương Quỳnh, chủ gia tộc họ Trương đấy, tôi đang vội muốn gặp ông nội tôi, ông dám làm tôi mất thời gian ở đây, tôi giết chết ông!"



Sắc mặt người đàn ông trung niên càng thêm âm trầm.



Những người xung quanh nghe thấy gã trai trẻ kia nói thế, đều tỏ vẻ kinh ngạc.



"Người này là người nhà họ Trương, tôi nghe nói, chủ gia tộc họ Lý đã bị giết chết, hiện giờ ở Ninh Châu này, nhà họ Trương là có tiếng nói lắm đấy".



"Chẳng trách tay này dám lớn lối như vậy, ra là có chỗ dựa lớn".



"Ông kia nghe giọng có vẻ giống người vùng ngoài tới đây, sợ là gặp phiền phức rồi".



...



Vào lúc này, người xung quanh đã xôn xao bàn tán.



Người Ninh Châu đều biết, nhà họ Lý và nhà họ Trương là hai gia tộc lớn nhất ở đây, nay người đứng đầu nhà họ Lý đã bị giết, nhà họ Lý nhất định sẽ suy bại.



Như vậy, nhà họ Trương sắp trở thành bá chủ Ninh Châu rồi.



Có điều, bọn họ còn chưa hay biết, ngay cả nhà họ Trương cũng đã lụn bại rồi, Ninh Châu ngày nay, nhà họ Lục mới là bá chủ.



"Cút ngay!"



Gã thanh niên kia giận dữ quát lớn, ngông nghênh tông về phía người đàn ông trung niên.



"Muốn chết à!"



Đáy mắt người đàn ông trung niên thoáng lóe lên một tia sát khí, tay vung lên.



"Bốp!"



Ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của bao người, ông ta vung một cái tát đánh bay gã thanh niên nhà họ Trương kia ra xa.



Đợi khi mọi người lấy lại tinh thần, người đàn ông trung niên đã biến mất không thấy tăm hơi.



Chỉ còn một gã thanh niên nhà họ Trương nằm xa xa là minh chứng ông ta vừa ở đây.



"Chết rồi!"



Bỗng có người hoảng sợ thốt lên: "Cái tay thanh niên nhà họ Trương kia chết rồi!"



"Cái gì?"



Mọi người đều kinh hãi nhìn nhau, có người vội vã chạy tới kiểm tra, phát hiện gã thanh niên họ Trương kia đúng là đã chết.



Không ai ngờ được, chỉ là một vụ xung đột nhỏ lại dẫn đến án mạng, mọi người càng không ngờ rằng, người đàn ông từ nơi khác đến ấy lại có thể giết chết một người trẻ tuổi của nhà họ Trương chỉ bằng một cái tát.



"Ninh Châu này, sắp rung chuyển rồi!"



Ai đó cảm khái nói.



Vào lúc này, người đàn ông trung niên kia đã rời khỏi sân bay, lên một chiếc taxi.



"Thưa quý khách, ông muốn đi đâu ạ?"



Tài xế taxi cười hỏi.



"Đến nhà họ Lục".



Người đàn ông trung niên chỉ nói mấy chữ, sau đó nhắm mắt lại.



Người nhà họ Lục không ai hay biết, một đại nạn đang đến gần gia tộc mình.



Lúc này, trong trang viên của nhà họ Lục, rất nhiều đại diện các gia tộc lớn của Ninh Châu đã có mặt tại phòng tiệc.



"Ông chủ Lục, xin chúc mừng!"



"Sau này, nhà họ Lục chính là bá chủ của Ninh Châu, ai dám gây gổ với nhà họ Lục thì trước tiên phải qua cửa ải nhà họ Lý tôi đã!"



...



Trong phòng tiệc, khách khứa đều ra sức xun xoe nịnh bợ chủ nhà họ Lục.



Lục Nguyên Thông nhìn đám người đứng đầu các gia tộc lớn trước đây chưa từng nể mặt lão bao giờ, nay lại cụp đuôi cun cút nịnh bợ, chỉ thiếu nước quỳ xuống xin liếm giày mình, lão nở nụ cười vui vẻ.



Hôm nay, nhà họ Lục cố ý mời những người đứng đầu các gia tộc lớn của Ninh Châu tới tham dự bữa tiệc này.



Lục Tinh Tuyết không gia nhập bữa tiệc, cô ta vẫn ở lại trong biệt thự của mình, Mục Thiên Thiên ở bên cạnh làm bạn.



"Chị à, chị đừng buồn nữa".



Mục Thiên Thiên kéo tay Lục Tinh Tuyết, đau lòng nhìn cô ta, an ủi: "Chính vì anh ấy là người có tình có nghĩa, chị mới thích anh ấy đến thế, đúng không nào?"






"Cũng bởi anh ấy có tình có nghĩa, cho nên trước khi khôi phục trí nhớ, anh ấy không chịu tiếp nhận tình cảm của chị".



"Nay anh ấy đã nhớ lại quá khứ, đương nhiên sẽ phải rời đi, nếu anh ấy mà không đi, sợ là chính em cũng sẽ khinh thường anh ấy".



Lục Tinh Tuyết gật đầu: "Thiên Thiên, em yên tâm, chị chỉ buồn bã một chút thôi, thư thả cho chị vài ngày, nhất định chị sẽ vượt qua nỗi đau buồn này".



"Vậy mới đúng chứ! Nào, cười một cái nào!"



Mục Thiên Thiên trêu chọc nói, cuối cùng Lục Tinh Tuyết cũng mỉm cười với cô ta.



"Chị này, mai chúng ta đi chơi đi, làm một chuyến vòng quanh thế giới, chị thấy sao?"



Mục Thiên Thiên cười hỉ hả, nói.



Lục Tinh Tuyết gật đầu: "Được, để chị mua vé, lát chúng mình đi luôn!"



"Gì cơ? Đi luôn hôm nay ạ?"



Mục Thiên Thiên giật mình.



Lục Tinh Tuyết lại gật đầu: "Chúng ta đi du lịch cả nước một vòng đã, đi một chuyến hai tháng đi, sau đó sẽ ra nước ngoài du lịch. Chị muốn đi xem gấu Bắc Cực, xem chim cánh cụt, tham quan nhà thờ đức bà Paris, còn muốn đi..."



Lục Tinh Tuyết vừa nói vừa đặt vé.



Mục Thiên Thiên ngây mặt ra một lát mới lấy lại tinh thần, cười khổ lắc đầu: "Con gái thất tình thật đúng là điên cuồng! Nếu chị đã muốn điên thì để em điên cùng chị vậy".



Ngay khi hai người đang lên kế hoạch tính du lịch tới thành phố nào trước tiên thì, có một chiếc taxi chầm chậm dừng lại trước cửa trang viên nhà họ Lục.



"Thưa quý khách, đã tới nhà họ Lục rồi, nơi này là đất tư, xe taxi không vào được".



Tài xế taxi dừng xe, nói với người đàn ông trung niên kia.



Người đàn ông trung niên thanh toán tiền xe rồi xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên cổng chính trang viên nhà họ Lục, trên đó có đính một tấm biển lớn với mấy chữ vàng "Gia tộc họ Lục", ông ta lạnh lẽo lẩm bẩm: "Nghe nói, cậu ở nơi này à?"



"Uỳnh!"



Ông ta vừa dứt lời, tấm biển lớn kia đã rơi xuống đất, vỡ thành mấy miếng.



"Ông là ai?"



Một đội vệ sĩ tuần tra thấy biển hiệu vỡ nát, sắc mặt tức thì biến đổi, căm tức nhìn về phía người đàn ông trung niên kia.



"Dương Thanh có ở trong nhà họ Lục không?"



Người đàn ông trung niên kia lạnh nhạt hỏi.



"Ông kiếm cậu Thanh?"



Đám vệ sĩ tuần tra nghe nói người đàn ông trung niên này muốn tìm Dương Thanh, thái độ lập tức mềm mỏng hẳn đi.



Bọn họ đều biết rõ, nhà họ Lục sở dĩ có được ngày hôm nay đều là nhờ Dương Thanh, nếu người này là bạn của Dương Thanh, bọn họ không thể mạo phạm đến ông ta.



"Ông là bạn của cậu Thanh?"



Đội trưởng đội tuần tra hỏi.



Người đàn ông kia lắc đầu.



"Vậy ông là?"



Đội trưởng đội tuần tra lại hỏi.



"Là kẻ đến giết người!"



Ông ta vừa nói xong, thân hình đã di động, nháy mắt liền xuất hiện trước mặt đội trưởng đội tuần tra.



"Rắc!"



Mọi người chỉ thấy ông ta xòe tay, chộp lấy cổ đội trưởng, thân mình đội trưởng lập tức bị nhấc bổng lên không trung.



Những đội viên khác thấy thế đều sợ ngây người, kinh hoảng không dám động đậy.



Người này xông tới trước mặt bọn họ như thế nào, bọn họ hoàn toàn không thấy rõ.



"Dương Thanh ở đâu?"



Người đàn ông trung niên kia lạnh lẽo hỏi.



"Tôi... Tôi không, không biết!"



Đội trưởng đội tuần tra vội nói.



"Rắc!"



Một tiếng xương gãy giòn giã vang lên, cổ của đội trưởng đội tuần tra đã bị bẻ gãy, thân thể bị quẳng xuống, mềm oặt gục trên mặt đất.



Những đội viên khác đều sợ hãi chết sững, đội trưởng mới rồi còn sống sờ sờ, vậy mà lại dễ dàng bị giết chết rồi?



"Bịch!"



Mấy gã đội viên còn lại vội vàng quỳ ngay xuống, cầu xin: "Thưa ông, chúng tôi không biết, thực sự không biết ạ!"



"Hay là ông đi hỏi chủ gia tộc chúng tôi đi ạ, nếu cả ông ấy cũng không biết thì ông có thể đi hỏi cô Tinh Tuyết, đúng, hỏi cô Tinh Tuyết ấy ạ!"



"Cô Tinh Tuyết là người cứu cậu Thanh, để báo đáp ơn cứu mạng của cô Tinh Tuyết, cậu Thanh mới trợ giúp nhà họ Lục trở thành bá chủ Ninh Châu, ông cứ đi tìm cô ấy, cô ấy nhất định biết Dương Thanh đang ở đâu".



"Phụt phụt phụt..."



Ngay khi bọn họ vừa dứt lời, vài viên đá đã xuyên thủng cổ họng bọn họ, mấy thi thể rầm rầm đổ xuống đất.



Bóng người đàn ông trung niên kia lập tức biến mất khỏi chỗ cũ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom