• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh (21 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1171-1174

Không bao lâu sau, Tô Vân cảm thấy có người vỗ vào bả vai của mình, cả người cô ấy run lên, cô ấy quay đầu nhìn qua liền thấy trên gương mặt của anh Cẩu mang theo một vài nét cười.



“Xong rồi” Cô quay đầu lại, vẻ mặt lại trở nên ngưng trọng, khi cô ấy nhìn xuống bốn người không hề nhúc nhích kia, từng người một đều sùi bọt mép và trợn trừng mắt lên mà nằm ở trên mặt đất liền bị dọa sợ đến vẻ mặt cũng trở nên tái nhợt.



“Bọn, bọn họ…sẽ không chết đấy chứ!?”



Đây chính là giết người đó!



Anh Cẩu đã giết người?



Tô Vân hãi hùng khiếp vía, cảm giác hồn sắp lìa khỏi xác, cả người mềm nhũn.



“Không chết” Anh Cẩu nói: “Chỉ là không chịu nổi đau đớn cho nên mới ngất đi” Rốt cuộc là đau đớn như thế nào mới khiến bọn họ không chịu nổi mà ngất đi vậy?



Tô Vân không dám nghĩ, cũng không dám hỏi.



Đột nhiên cô ấy cảm thấy mình giống như không hề quen thuộc với anh Cẩu chút nào, bọn họ, những người đi theo Giang Ninh, hình như… Thân phận hơi khác so với tưởng tượng của cô ấy.



Không phải chỉ là vệ sĩ của Giang Ninh thôi sao?



“Tôi mới sử dụng có hai chiêu, thật nhàm chán” Thủ doạn tra tấn của đám người anh Cẩu đoán chừng phải có trên trăm cách, chắc chắn có thể khiến cho người mở miệng trước khi chết.



Loại thủ đoạn này, đến cả quỷ nghe cũng cảm thấy sợ hãi.



Vừa nói xong, cửa bị đẩy ra, là Giang Ninh và Lâm Vũ Chân.



Hai người thấy trên sàn nhà có bốn người đang nằm thì hơi nhíu mày.



“Đến gây sự, muốn dẫn Tô Vân đi” Anh Cẩu nói thẳng: “Đã hỏi ra, người sau lưng tên là Nam Bá Thiên” Anh Gẩu rất không thích cái tên này.



Quả là thế.



Giang Ninh vừa nhìn đã suy đoán được là người của Nam Bá Thiên, không ngờ tới trả thù nhanh như vậy.



Xem ra cái người tên Nam Bá Thiên này thực sự có chút bá đạo.



“Tìm đến chỗ của bọn họ, kiếm chuyện lại” Giang Ninh nhíu mày.



Lâm Vũ Chân vội vàng đi tới, ôm lấy Tô Vân, lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”



“Em không sao, có anh Cẩu ở đây, bọn họ không làm tổn thương em được” Tô Vân đã hồi phục lại một chút, không còn sợ hãi như vừa nấy nữa, nhất là khi nhìn thấy Giang Ninh, trong lòng cô ấy như ăn một viên thuốc an thần, “Những người này khí thế hung hăng, quá đáng sợ” Lâm Vũ Chân cũng tức giận, Cô không ngờ những người này lại thật sự ra tay với Tô Vân, Tô Vân căn bản là vô tội, cho dù muốn làm gì thì cũng nên đến tìm cô với Giang Ninh chứ.



Nếu Tô Vân mà xảy ra chuyện gì ở đây, cô cũng không biết phải ăn nói thế nào với cậu mợ nữa.



Lâm Vũ Chân quay đầu lại nhìn Giang Ninh, Giang Ninh khế nhíu mày.



Anh đến Nam Đảo là vì có chuyện khác, sắp xếp khác, không ngờ lại đột nhiên có một tên Nam Bá Thiên xuất hiện, làm loạn hết kế hoạch của anh.



Chỉ là một người ở trong vòng tròn thế giới ngầm, Giang Ninh không thèm để trong lòng.



“Không có việc gì, có A Cẩu đi theo Tô Vân, sẽ không có chuyện gì đâu.”



Giang Ninh nhìn anh Cẩu một cái, anh cẩu lập tức gật đầu: “Đừng lo lắng”



“Cho dù tôi có chết thì cũng không để cô ấy có chuyện gì đâu” Anh cẩu vừa nói xong, hai mắt Tô Vân bắt đầu đỏ lên.
“Phi phi phi” Cô ấy vội vàng lắc đầu: “Anh Cẩu, anh nói vớ vẩn cái gì đấy! Có chết hay không, anh mau phi đi!”



Thấy vẻ mặt anh Cẩu không có biểu tình gì, không hề có phản ứng, Tô Vân càng gấp hơn, chạy tới kéo cánh tay của anh Cẩu: “Nhanh lên!”



“Phi!”



Anh Cẩu học được một câu, lúc này Tô Vân mới yên lòng.



“Tôi thấy cái tên Nam Bá Thiên kia sẽ không dễ dàng dừng tay” Lâm Vũ Chân nói: “Bon họ tung hoành ngang ngược ở đây đã quen, không ai dám phản kháng, hôm nay khách sạn của ông ta bị chúng ta chiếm, chắc chắn ông ta sẽ trả thù”



“Cứ việc trả thù đi?”



Giang Ninh thản nhiên nói: “Bọn họ chỉ là châu chấu mùa thu, sẽ không nhảy nhót được bao nhiêu ngày nữa đâu” Chỉ là một người trong vòng tròn thế giới ngầm, Giang Ninh muốn giết ông ta là chuyện dễ như trở bàn tay, thậm chí còn không cần đến anh ra tay.



Nhưng mà chỉ đơn giản mỗi giết thôi thì không có ý nghĩa.



Giang Ninh hơi híp mắt Cục diện mà anh sắp xếp ở ngay bên trong Nam Đảo, nếu đã có tên Nam Bá Thiên kia thì phải lợi dụng thật tốt, nếu không thì chẳng phải sẽ rất là lãng phí sao.



Giang Ninh bảo Lâm Vũ Chân và Tô Vân đi nghỉ ngơi, có anh Cẩu ở bên cạnh, anh rất là yên tâm.



Cùng lúc đó.



Nhiều danh lam thắng cảnh của Nam Đảo cũng bắt đầu được loại bỏ.



Sở Môn tự mình dẫn đội.



Anh ta vốn cho rằng mình chỉ cần qua loa chớ xem thường Giang Ninh là được, chỉ cần vị nhân vật lớn rời đi là mọi chuyện sẽ lắng xuống.



Nhưng anh ta không ngờ cấp trên của mình, thậm chí là cấp trên của cấp trên… Tất cả bọn họ đều gọi điện cho anh ta, yêu cầu anh ta nghe theo Giang Ninh.



Giang Ninh nói cái gì thì anh ta phải làm cái đó, cho dù muốn anh ta chết thì anh ta cũng không được do dự một chút!



Những tên khốn này, chuyện cần lao động thì để cho anh †a làm, một cái điện thoại đã khiến anh ta không còn cáu kỉnh.



Nhưng anh ta cũng biết, thân phận của Giang Ninh quá mức đáng sợ, anh ta có thể nghe thấy rõ, cấp trên của cấp trên của mình, lúc nghe tới cái tên Giang Ninh này, giọng nói cũng run rẩy.



“Chỉ cần có người báo cáo, chứng cứ xác thực, liền tra trước cho tôi!”



Sở Môn quát lên: “Giữa ban ngày ban mặt, thời kỳ thái bình, vẫn còn nơi chướng khí mù mịt, ô nhiễm Nam Đảo của chúng ta sao?”



Anh ta đứng trong đám người, cầm loa la lớn.



“Nam Đảo, hoan nghênh tất cả du khách, cũng sẽ bảo vệ tất cả du khách, chắc chắn sẽ không để mọi người phải chịu ức hiếp ở nơi này. Tôi hi vọng tất cả du khách đều có cảm giác như đang ở nhà!”



Bên kia, Phương Sở cũng ra lệnh như vậy đối với người trong công ty.



Nghiêm khắc yêu cầu bọn họ, không thể có thêm bất cứ chuyện gì gây hại tới du khách, phải chuyên nghiệp, phải có tố chất, bởi vì hiện tại bọn họ đại diện cho Lâm thị!



Nhất cử nhất động đều phải phù hợp với yêu cầu của Lâm thị, đều phải giữ gìn hình tượng của Lâm thị!



Trong giây lát công ty du lịch Mộng Thiên Nhai cùng với các công ty du lịch khác, lập tức được so sánh rõ ràng.
Bất kể là thái độ phục vụ hay là sự chuyên nghiệp khi hướng dẫn du lịch, hoàn toàn là khác nhau một trời một vực!



Phục vụ của Mộng Thiên Nhai, từ sân bay đã thân thiết chu đáo, những việc nhỏ ấm áp xuất hiện, lập tức được người †a đăng lên mạng, trở thành điểm nóng tin tức.



Rất nhiều người bị thua thiệt ở Nam Đảo, cũng không tin, nhưng nhìn thấy nhiều ví dụ tốt, mọi người cũng càng thêm tán thành đối với công ty du lịch Mộng Thiên Nhai.



Phương Sở thật không ngờ, chỉ ngắn ngủi hai ngày, lại có thay đổi như vậy.



Trước đây anh ta nào dám nghĩ tới?



Không đưa du khách tiến vào khách sạn đen của Nam Bá Thiên, không xâm hại quyền lợi du lịch, âm thầm gạt tiền của họ, anh ta cảm thấy, công ty du lịch chân chính, vốn nên như Vậy.



Phục vụ du khách, làm cho du khách thật sự có cảm giác như đang ở nhà!



Hai ngày này, Nam Đảo như trào dâng, nổi lên như bão.



Nhất là không ít những khách sạn đen của Nam Bá Thiên bị đóng, còn có công ty du lịch Mộng Thiên Nhai, ngang nhiên làm trái quy tắc của Nam Bá Thiên, điều này làm cho một số người đã rất không vui rồi.



Biệt thự Nam Môn.



Toàn bộ khuôn viên của biệt thự, đều là sản nghiệp của Nam Bá Thiên.



Miếng đất này trước đây là công viên cây cối um tùm, là một hộ nhà nông, bị Nam Bá Thiên cưỡng ép lấy làm của riêng, xây lên một ngôi biệt thự lớn, xanh vàng rực rỡ, xa hoa cực kỳ!



Ở chỗ này, có người lén lút gọi biệt thự Nam Môn thành Nam Thiên Môn!



Lúc này trong biệt thự Nam Môn.



Nam Bá Thiên nằm trên sô pha đường viền tơ vàng, nghiêng người dựa vào, hơi híp mắt, tẩu thuốc phiện không ngừng tỏa ra khói, khiến cho xung quanh khói mù lượn lờ, cũng không ai dám nói một câu.



Ánh mắt ông ta có chút mê ly, tùy ý ra lệnh cho vài người hầu đấm chân cho ông ta, một lúc lâu, mới lấy tẩu thuốc lá ra.



“Cậu nói, người kia không phải tới từ phương bắc?”



Nam Bá Thiên không khỏi có chút buồn cười.



Ông ta còn tưởng rằng, là thế gia vọng tộc nào đó ở phương bắc không có mắt, lại muốn cướp mảnh đất Nam Đảo này, thật đúng là không biết sống chết, lần tước tông sư bị chặt đứt tay chân ném xuống biển làm mồi cho cá kia, chẳng lẽ không đủ để răn đe?



“Đại ca, không phải phương bắc, em đã điều tra, là từ vùng duyên hải tới, Mộng Thiên Nhai chính là công ty dưới trướng họ, bọn họ vừa thu mua.”



Người đàn ông ngồi đối diện Nam Bá Thiên là một người có vóc người cao gầy, ánh mắt sắc bén, mang theo sự lạnh lẽo: “Những người này cũng có chút bản lĩnh, dĩ nhiên có thể khiến cho Sở Môn kia sợ hãi, ra tay theo.”



Nam Bá Thiên hé mắt, phất tay một cái, biểu cảm không thèm đếm xỉa tới, giống như căn bản là không để ở trong lòng đối với những chuyện nhỏ nhặt này.



Ông ta lười biếng dựa lên ghế sô pha, thoải mái mà hừ một tiếng.



“Chuyện giết mấy người thì đừng ầm ï tới tôi nữa.”



Nghe Nam Bá Thiên nói những lời này, Phương Mật lập tức liền hiểu.



“Được, em sẽ cho Khôi Hùng đi xử lý” Trên mặt tên thon gầy kia hiện lên một sự hung tàn: “Nhiều năm như vậy chưa có ai dám gây chuyện ở Nam Đảo!”



Nói xong, anh ta lập tức đứng dậy rời đi.
Nam Bá Thiên vẫn nằm ở đ, hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, không thèm để ý chút nào tới những chuyện Phương Mật nói.



Giống như đến cấp bậc này của ông ta, cái gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần nghĩ hưởng thụ cuộc sống thật tốt, những chuyện khác, tất cả đều để đàn em đi xử lý là được.



“Lại dùng chút lực” Nam Bá Thiên híp mắt, ý cười đầy mặt, rất hưởng thụ.



Mấy cô gái lập tức thêm chút lực, lại cẩn thận từng li từng tí mà nhìn Nam Bá Thiên, thấy trên mặt ông ta không có biểu cảm không thoải mái, thì âm thầm thầm thở phào nhẹ nhõm.



Phương Mật ra khỏi biệt thự Nam Môn, ngoài cửa đã có mấy người chờ.



“Anh Phương.”



Mấy người đồng thanh gọi.



Phương Mật gật đầu, sắc mặt có chút cổ quái, u ám lại mang theo nghỉ hoặc.



“Đại ca có chút không giống với quá khứ” Phương Mật nói: “Luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng không nói ra được.”



Anh ta luôn cảm thấy, Nam Bá Thiên ngồi đối diện mình, cho anh ta chút cảm giác khác lạ, nhưng lại không phát hiện được điểm khác thường rõ ràng nào.



Anh ta theo Nam Bá Thiên vài chục năm, có thể nói là từ lúc Nam Bá Thiên đánh chiếm Nam Đảo, anh ta đã đi theo.



Mấy năm nay, Nam Đảo vẫn luôn phát triển, Nam Bá Thiên bước lên thời kỳ hưng thịnh thế nào, anh ta biết rõ nhất.



Chỉ là hiện tại Nam Bá Thiên già rồi, mà Phương Mật anh †a thì vẫn còn là thanh niên trai tráng!



“Anh Phương, hiện tại đại ca không màng thế sự, dường như cũng không quản, lần này bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ rồi, anh ấy cũng không nói gì” Một đàn em cũng bất bình.



Thời gian bọn họ theo Phương Mật không ngắn, nhưng chưa từng thấy có ai dám gây chuyện ở Nam Đảo.



Năm đó Nam Bá Thiên mạnh cỡ nào?



Cho dù là thế gia vọng tộc ở phương bắc tới, cũng phải khúm núm, hiện tại lớn tuổi rồi, nhưng ngày càng thêm yếu ớt, ngày càng nhát gan sợ phiền phức, chỉ thích hưởng lạc.



“Người đã già, biết mình không có bao nhiêu thời gian có thể sống, không cố gắng hưởng thụ cuộc sống, thì còn làm gì?”



Phương Mật hừ một tiếng, hơi híp mắt: “Nam Đảo này, đều của một mình ông ta, còn có giang sơn nào cần chiếm sao?”



“Anh Phương, mọi người đều đi theo anh” Mấy tên đàn em nhìn lẫn nhau, ý vị sâu xa nói.



Phương Mật cũng nhìn họ, không nói gì, chỉ là gật đầu, mọi người có ý gì, trong lòng anh ta hiểu rõ.



Có người tuổi càng lớn sẽ ngày càng sợ, mà có người tuổi càng lớn sẽ ngày càng bốc đồng, ngày càng có dã tâm!



Phương Mật, chính là người như vậy.



Qua nhiều năm như vậy, Nam Bá Thiên có thể có cái địa vị này ngày hôm nay, công lao của Phương Mật rất lớn!



Toàn bộ trong vòng tròn Nam Đảo, có ít nhất phân nửa là thuộc về Phương Mật.



Nhưng kết quả thì sao?



Nam Bá Thiên cho anh ta cái gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần hào môn convert
  • 3.50 star(s)
  • Nhị Lôi Đại Thúc
Link Dịch
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom