• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Điện Hạ (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Cậu chính là một con chó


Tại một phòng bệnh cấp cứu của bệnh viện Nhân dân, thành phố Vân Hải.

Giang Thần cầm hoá đơn thanh toán viện phí, sững sờ đứng ngoài cửa.

“Bệnh tim của bố anh không thể kéo dài thêm nữa, nếu không thanh toán 200 ngàn tiền phẫu thuật đặt stent động mạch vành thì lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng!”

Lời nói vô tình của y tá lọt vào tai anh khiến ngón tay của Giang Thần hơi run rẩy.

200 ngàn, nếu là trước đây thì đó chỉ là tiền tiêu vặt của anh.

Nhưng bây giờ, nó là một số tiền cực lớn! Chỉ một tuần trước, tập đoàn Quang Huy đột ngột huỷ hợp đồng hợp tác với bố anh - Giang Thiên Thành.

200 triệu vay từ ngân hàng bỗng chốc xôi hỏng bỏng không.

Bố anh lo lắng quá độ mà truỵ tim, lâm bệnh nặng phải nhập viện.

Đến giờ, tài sản của công ty đã bị ngân hàng phong toả toàn bộ, anh không thể lấy ra nổi một xu: “Bố, bố cố lên, những năm qua cũng chỉ có hai bố con ta dựa vào nhau mà sống, con nhất định sẽ không để bố xảy ra chuyện!”


Giang Thần lau nước mắt, quyết định đi mượn tiền, bằng mọi giá phải có đủ tiền để phẫu thuật cho bố.

Anh đi đến nhà cũ của nhà họ Giang ở thành phố Vân Sơn gần đây, muốn mượn tiền ông nội.

Nhưng lại bị bác cả chặn lại ở ngoài cửa.

“Giang Thần, cậu tìm ông nội thì cũng chẳng có ích gì đâu!”

“Bây giờ, tài sản của nhà họ Giang đều đứng tên tôi, mà tôi thì sẽ không nhả ra một xu nào cho cậu hết!”

Bác cả Giang Thiên Minh lạnh lùng mở miệng nói.

Nghe thấy lời nói này, Giang Thần tức đến nổi run rẩy.

Vốn dĩ nhà họ Giang chính là một nhà giàu ở thành phố Vân Sơn với khối tài sản hàng trăm triệu. Năm đó, bố đã giao lại toàn bộ tài sản cho bác cả Giang Thiên Minh còn mình thì tới thành phố Vân Hải lập nghiệp.

Mà đến giờ, bố bệnh nặng, bác cả lại không muốn bỏ ra chút tiền để cứu em trai ruột của mình: “Bác cả, bác đừng quên. Mấy năm trước bác đi Úc Đảo đánh bạc, thua mấy chục triệu, chính bố cháu cho bác vay tiền, giúp bác giữ lại công ty!”

Lúc đó, tài chính của bố cũng rất khó khăn, nhưng vẫn cho bác vay, mà người bác này chưa từng nhắc tới chuyện trả tiền.

“Đó mà cũng tính là cho vay à?”

“Là em trai, nó trả nợ thay tôi thì cũng là điều đương nhiên!”

Giang Thiên Minh nhếch mép, bộ dạng không biết xấu hổ mà nói.

“Bác cả, bố cháu thay bác trả nợ là chuyện đương nhiên. Vậy bác cho bố cháu tiền chữa bệnh, cũng không phải là chuyện vô cùng bình thường sao?”

Giang Thần không phục nói.

“Chuyện nào ra chuyện đó!”


“Lúc đó, bố cậu là ông chủ lớn, vẫn có tiền. Bây giờ không còn gì cả, nếu giờ tôi cho nó mượn thì nó có trả được không?”

Giang Thần sững sờ, không ngờ bác cả lại nói ra những lời như vậy.

“Bác cả, số tiền này coi như cháu mượn được không, cháu sẽ làm thuê trả tiền thay bố!”

Nghĩ tới bệnh tình của bố, nắm đấm đang siết chặt của Giang Thần lại khẽ buông lỏng.

“Cậu trả thay nó?”

“Rời khỏi bố cậu, cậu chỉ là loại vô dụng! Cậu lấy gì mà trả?”

Bác cả coi thường mở miệng.

Từ nhỏ, Giang Thần chưa từng phải lo cái ăn cái mặc, sống trong nhung lụa.

Cho nên trong mắt Giang Thiên Minh, không có bố, Giang Thần không khác gì mấy thằng lưu manh đầu đường xó chợ.

Gần như không có năng lực kiếm tiền.

“Cháu không nói với bác nữa, cháu muốn tới gặp ông!”

Giang Thần đỏ bừng mặt mũi, không nhịn nổi muốn xông vào, kết quả là bị người làm lôi ra.

Họ đẩy anh ngã trên đường lớn trong trời mưa tầm tã.

“Bác cả, bố cháu là em trai ruột của bác, mà bác lại thấy chết không cứu sao?”

Giang Thần ướt sũng toàn thân, chật vật đứng dậy, không nhịn nổi gào lên.

“Em trai ruột?”

Giang Thiên Minh cười lạnh lùng, ánh mắt mang đầy vẻ khinh thường: “Từ hôm nay trở đi, tôi không có đứa em ruột này. Hai bố con cậu bị đuổi khỏi nhà họ Giang!”

“Đồ khốn nạn!”

Giang Thần vội vàng xông tới, nhưng đổi lại chỉ để va vào cánh cửa lớn đã đóng chặt.

“Mẹ kiếp!”

Anh hung hăng đấm một phát lên cửa lớn của nhà họ Giang, toàn thân run rẩy không ngừng.

Từng giọt nước mắt chảy dài trên má.

Anh không ngờ, bác cả của mình lại tuyệt tình như vậy.

Nhưng lúc này, anh chỉ đành lau khô nước mắt, tiếp tục đi mượn tiền chữa bệnh cho bố.

Sau đó, anh đi tìm những người họ hàng khác, nhưng đều bị từ chối ở ngoài cửa.

Những người thân đó, bình thường cầm lợi nhuận mà bố cho, đến lúc xảy ra chuyện thì như người dưng nước lã.

Thậm chí còn nói những lời ác ý với ông ấy! Vô cùng bế tắc.

Sau đó, Giang Thần quyết định tìm bạn thân của bố là bác Vương.

Năm đó, lúc công ty bác Vương khốn đốn, bố đã dốc sức giúp đỡ.

Mà bố và bác Vương cũng từng định ra hôn ước nên bác Vương cũng là bố vợ tương lai của anh.

Cùng lúc đó, anh và Vương Tử Tình, con gái nhỏ của bác Vương đã vụng trộm yêu nhau từ trước.

Anh tin rằng, với mối quan hệ của hai nhà như vậy, thì bác Vương chắc chắn sẽ giúp mình.

Trước khi tới nhà họ Vương, anh đã gọi một cuộc điện thoại thì biết bác Vương đã đi công tác.

Nhưng bác Vương bảo anh tới nhà tìm Vương Tử Tình.

Khi đến nhà họ Vương thì Vương Tử Tình đang mở party ở nhà.

Nhạc metal bao trùm toàn bộ biệt thự, một nhóm con nhà giàu thế hệ thứ hai đang mặc đồ bơi, uốn éo bên cạnh bể bơi.

Có vài người trong số đó Giang Thần cũng quen biết, chính là mấy đứa con nhà giàu đời thứ hai có tiếng ở thành phố này.

Giang Thần muốn đi thẳng qua tìm Vương Tử Tình thì lúc này có mấy thằng nhà giàu cao to, đứng chặn anh lại.

Sau lưng mấy thằng này lại một thanh niên ăn mặc rất sành điệu.

Thanh niên đó nhìn Giang Thần, ánh mắt loé lên tia chế giễu, khoé miệng cũng nhếch lên.

“Anh họ, anh tới đây làm gì?”

Thì ra đây là người quen, anh họ của Giang Thần, Giang Hiên Viên.

Từ nhỏ Giang Hiên Viên đã thích Vương Tử Tình cho dù Vương Tử Tình và Giang Thần đã ở bên nhau nhưng anh ta chưa bao giờ từ bỏ ý định.

Do đó mà giữa hai anh em cũng chẳng vui vẻ gì, dù là ở trong những buổi gặp mặt thì cũng thường xỉa xói nhau.

Mà ở một bên khác, Vương Tử Tình đang ngồi bên hồ bơi. Cô ta mặc một bộ đồ bơi màu tím nhạt, để lộ ra dáng người hoàn mỹ.

Cần cổ trắng ngần, bụng nhỏ phẳng lì, đôi chân thon dài thả xuống hồ nước, nhìn từ xa trông thật giống như một con thiên nga trắng cao quý.

Vương Tử Tình liếc nhìn Giang Thần sau đó quay đầu đi, ánh mắt lạnh lùng vô tình, thậm chí còn mang theo vẻ ghét bỏ và khinh thường.

Giống như nhìn thấy một con cóc ghẻ ở bên đường vậy! Mà bạn thân của cô ta là Từ Lệ ở bên cạnh thì quấn khăn tắm đi tới: “Ô, đây không phải là anh hai sao, sao anh lại tới đây?”

Từ Lệ đá xéo hỏi.

Giang Thần hít sâu một hơi: “Tôi tới để…”

“Hình như Tử Tình không mời anh tới nhỉ?”, Từ Lệ lạnh lùng cất giọng: “Anh cút đi được rồi đấy!”

Cô ta vẫn luôn không thích Giang Thần vì Giang Thần đã nói xấu cô ta với Vương Tử Tình, anh nói đời tư của cô ta hỗn loạn, bảo Vương Tử Tình tránh xa cô ta một chút do đó mà khiến cô ta cứ căm hận mãi trong lòng.

Giang Thần cau mày: “Tôi tới tìm Tử Tình…”

“Anh lấy tư cách gì để tìm Tử Tình?”, Từ Lệ cau có lên tiếng: “Nghe nói, bố anh làm anh thua lỗ 200 triệu, tài sản nhà anh bị ngân hàng phong toả rồi hả!”

“Vẫn còn nghĩ rằng mình là cậu chủ Giang cao quý sao?”

“Kẻ nghèo hèn như anh không có tư cách bước vào nhóm chúng tôi nữa!”

“Cô!”

Bùm! Không biết là ai đã lén đẩy một cái, Giang Thần rơi vào hồ bơi, bỗng chốc ướt như chuột lột.

Giang Hiên Viên chợt cười lên ha hả: “Hoá ra, con chó rơi xuống nước trông như thế, không, Giang Thần, cậu còn không bằng một con chó!”

Trong nhà Giang Thần có biến cố, nhóm bạn này đều biết. Đối với những đứa nhà giàu này mà nói thì kẻ nghèo không có tiền thì cũng chẳng khác gì con chó.

Thấy vẻ nhếch nhác của Giang Thần, đám con nhà giàu có mặt ở đây đều cười nắc nẻ phụ hoạ.

“Khụ khụ!”

Giang Thần vùng vẫy muốn trèo ra khỏi hồ bơi, kết quả lại bị người khác đạp xuống.

Từ Lệ để lộ ra ánh mắt chán ghét: “Con mẹ nó kinh quá, một cục cứt rơi vào trong bể bơi rồi, lát nữa chúng ta sao mà tắm được nữa?”

Từ Lệ nói xong, còn cố ý dùng tay bịt mũi lại, giống như Giang Thần đúng là cục cứt vậy, thối không thể ngửi được.

Giang Thần bị uống mấy ngụm nước, cuối cùng cũng trèo được từ bể bơi ra, ánh mắt căm giận nhìn Từ Lệ: “Tôi tới đây làm gì chẳng có quan hệ gì với cô, cô đừng quá đáng”.

“Tử Tình, anh tìm em có chuyện!”

Giang Thần nghiến răng, cao giọng nói với sang.

Là bạn gái của mình, nhìn thấy mình thảm hại như vậy nhưng lại không hề để ý.

Mà Vương Tử Tình vẫn yên lặng nhìn mặt nước, giống như không nghe thấy lời nói của Giang Thần.

Một con gió thổi tới khiến Giang Thần cảm thấy toàn thân lạnh như băng.

“Tử Tình, anh muốn nói chuyện với em!”

Anh cố gắng hạ tông giọng, lại nói một lần nữa.

Mà Vương Tử Tình vẫn không có phản ứng gì, thậm chí còn không liếc nhìn anh một cái.

Thật giống như Giang Thần bây giờ không còn có cả tư cách để nói chuyện với cô ta.

“Ha ha, Giang Thần, cậu thấy chưa?”

“Tôi nói rồi, bây giờ cậu không còn gì, cậu chính là một con chó. Cậu cho rằng Tử Tình sẽ nói chuyện với một con chó sao?”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Hiên Viên không nhịn nổi mà cười lạnh, trong ánh mắt mang đầy vẻ đắc ý.

----------------------------

Chương 2: Âm mưu lừa gạt

Giang Hiên Viên làm bộ khiêu khích, vẫy vẫy tay, bảo một thằng đàn em mang một hộp quà tới.

“Tử Tình, hôm nay là sinh nhật em. Đây là chiếc túi LV mới nhất anh tặng em!”

Chiếc túi may thủ công bằng da cá sấu, người sành sỏi liếc mắt là biết nó có giá tới mấy trăm ngàn: “Cảm ơn!”

Giang Thần nói nhiều như thế mà Vương Tử Tình không hề trả lời một câu.

Thế mà Giang Hiên Viên tặng một cái túi thì cô ta lại mở miệng nói cảm ơn ngay được.

“Tử Tình, hôm nay là sinh nhật em?”

Giang Thần bỗng vỗ gáy như nhớ ra điều gì.

Chẳng trách, chẳng trách vừa vào cửa Vương Tử Tình đã có thái độ như vậy.

Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc bố, nào có tâm trạng nghĩ tới chuyện khác, nên cũng quên luôn sinh nhật của Tử Tình.

“Sao thế, đến sinh nhật bạn gái mình còn quên à?”


Từ Lệ chợt cười lạnh: “Tôi thấy anh không có tiền nên cố ý quên phải không?”

“Tử Tình, bây giờ anh sẽ ra ngoài đi mua cho em…”, “Không cần!”

Cuối cùng, Vương Tử Tình cũng mở miệng, cắt ngang lời nói của Giang Thần.

Cô ta liếc nhìn Giang Thần, lạnh lùng mở miệng: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Giang Thần cắn răng, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Bố anh phải làm phẫu thuật, cần tiền…”, “Cái gì?”

“Anh lại còn muốn mượn tiền Tử Tình?”

Từ Lệ tỏ vẻ cạn lời.

“Sinh nhật Tử Tình, anh không tặng quà thì thôi lại còn giơ mặt ra mà mượn tiền?”

Từ Lệ khoanh tay khinh bỉ nói một câu.

“Tử Tình, anh mượn em chút tiền, sau này nhất định sẽ trả lại em!”

Khuôn mặt Giang Thần nóng bừng, dù sao cũng lớn bằng này rồi mà đây là lần đầu tiên phải đi vay tiền, hơn nữa còn phải mượn tiền bạn gái mình.

Giang Hiên Viên đứng bên cạnh cười lạnh lùng: “Giang Thần ơi là Giang Thần, cái loại chuyện chìa tay mượn tiền con gái mà cậu cũng làm được?”

“Hơn nữa, ngay cả cho cậu mượn thì cậu trả nổi không?”

“Bây giờ ai cũng biết, bố cậu tiêu rồi, vay ngân hàng mấy chục triệu, cậu lấy cái gì để trả?”

“Lẽ nào cậu sẽ đi làm trai bao?”

Giang Hiên Viên bỗng nhiên cao giọng chế giễu.


Giang Thần hung hăng siết chặt nắm đấm.

Đến nhà họ Vương, gặp những người này, anh đã biết chắc chắn là mình sẽ phải chịu sự sỉ nhục và chế giễu.

Nhưng anh chỉ để ý thái độ của Vương Tử Tình.

Mà Vương Tử Tình từ đầu tới cuối không hề nói đỡ anh một câu.

Khiến anh cảm thấy vô cùng thất vọng.

“Tử Tình, bây giờ bố anh đang vô cùng nguy cấp, nể mặt bác Vương, em giúp anh đi!”

Vừa nói dứt lời, khuôn mặt của Giang Thần nóng như lửa. Từ nhỏ đến giờ, anh chưa từng hạ mình ba lần bốn lượt như thế.

Huống hồ là trước mặt Vương Tử Tình.

Từ Lệ bĩu môi: “Sao nào? Sợ Tử Tình không cho anh mượn tiền mà còn phải mang bác Vương ra doạ hả?”

“Thế mà cũng đáng mặt đàn ông à!”

Lời nói của cô ta rõ ràng là thêm dầu vào lửa, khiến hai bên càng thêm bất hoà.

Quả nhiên, ánh mắt Vương Tử Tình liếc nhìn anh mang theo cả vẻ ghét bỏ và thất vọng thấy rõ.

“Tử Tình, anh không có ý đó…”, “Anh không cần nói nữa!”

Vương Tử Tình quay trở lại biệt thự rồi mang ra 200 ngàn tiền mặt.

“Đây là do bố tôi gọi điện bảo tôi chuẩn bị!”

“Tôi có thể cho anh tiền nhưng tôi phải nói rõ với anh!”

“Từ hôm nay trở đi, chúng ta đường ai nấy đi!”

“Nhà anh đã mất tất cả rồi, Vương Tử Tình tôi có chết, có làm chó hoang ngoài đường, cũng không cho phép mình gả cho một kẻ nghèo!”

Vương Tử Tình cao ngạo giương cằm, như một quý tộc nhìn xuống đám dân đen.

Giang Thần không thể tin nổi mà nhìn Vương Tử Tình, không thể tin lời nói như vậy lại thốt ra từ miệng của cô ta.

“Cầm tiền rồi cút đi!”

Vương Tử Tình vứt đống tiền lên mặt đất.

Lúc này, trái tim Giang Thần cũng rơi theo rồi.

Anh hận không thể quay đầu mà đi.

Nhưng nghĩ tới bố mình đang rất cần số tiền này, vẫn không thể làm gì khác mà khom lưng, run rẩy giơ tay ra.

Đúng lúc này, không ngờ Giang Hiên Viên lại bước lên trước một bước cướp lấy số tiền đó.

“Đưa cho tôi!”

Giang Thần giận dữ gào lên, vội vàng lao tới nhưng lại bị hai thằng con nhà giàu khác đạp ngã xuống đất.

“Muốn không?”

Giang Thần bị hai người đó ấn trên mặt đất, Giang Hiên Viên dùng chân hung hăn giẫm lên đầu Giang Thần.

“Học con chó sủa hai tiếng, anh sẽ đưa tiền cho cậu!”

“Sủa đi!”

“Gâu…”, “Ha ha!”

Tất cả mọi người đều cười nghiêng ngả phụ hoạ.

Ánh mắt Vương Tử Tình đầy vẻ khinh thường, người đàn ông chẳng có lấy một chút phong độ, thật không xứng là bạn trai của cô ta.

“Sủa to lên!”

Giang Hiên Viên càng đắc ý, khoé miệng nhếch lên: “Nói, gâu, tôi là một con chó tên Giang Thần!”

“Gâu, tôi là một con chó tên Giang Thần!”

Giang Thần gần như khóc gào lên.

Anh cần tiền, anh thật sự cần số tiền này!... Giang Thần không biết làm thế nào mà rời khỏi nhà họ Vương.

Anh mang theo một thân đầy nhục nhã và đau khổ cầm tiền trở lại bệnh viện.

Chỉ cần cứu được bố thì tất cả đều xứng đáng! Mà khi quay trở lại bệnh viện, một đám bác sĩ, y tá đang bận rộn ở trong phòng bệnh.

“500 ml gram andrenaline!”

“Chuẩn bị sốc điện!”

“Thêm 300 Jun, lại một lần nữa!”

Tít… điện tim trên màn hình thành một đường thẳng, Giang Thần trân trân nhìn bác sĩ tháo ống thở của bố, từ từ phủ chiếc khăn trắng lên mặt ông ấy.

Trong chốc lát, đôi mắt như muốn nứt ra: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức!”

“Sao thế được! Bố tôi đang khoẻ mạnh như vậy tại sao lại chết!”

“Nhất định là các người sợ chúng tôi không có tiền nên từ bỏ điều trị phải không!”

“Nhất định là các người!”

Giang Thần điên rồi, anh hung hăng nắm lấy cổ áo của bác sĩ! Tiền mượn được rồi mà bố thì không còn nữa.

Giang Thần hận trời phát điên lên, nước mắt nhạt nhoà.

Đám tang của bố.

Giang Thần không thông báo cho bất kỳ ai.

Thế gian lạnh lẽo thế nào anh đã biết rõ rồi, không muốn phải chịu thêm sỉ nhục nữa.

Chỉ là ngày chôn cất bố hôm đó, bỗng nhiên có một đám người, hung ác ấn đầu anh lên bia mộ.

“Thằng con hoang, mày và bố mày đều giống nhau, là cái loại hèn hạ!”

“Vốn dĩ muốn hành hạ ông ta mà lại chết nhanh như vậy, thật đáng tiếc!”

Nụ cười nham hiểm hiện ra trên khuôn mặt của gã đàn ông kia.

“Ông là ai?”

Giang Thần trừng mắt, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, không khỏi buột miệng thốt lên: “Các người là người của tập đoàn Quang Huy?”

“Là các người lừa bố tôi!”

“Tại sao các người lại làm vậy?”

Giang Thần trợn trừng mắt, tình cảnh nhà tan của nát như ngày hôm nay anh phải gánh chịu, chính là do người của tập đoàn Quang Huy hãm hại.

“Tại sao?”

Người đàn ông lạnh lùng cười.

“Vì bố mày là cái hạng cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, làm vấy bẩn người con gái không được động tới lại còn sinh ra cái loại nghiệt chủng như mày!”

“Đối với bọn tao, mày chỉ là một sự sỉ nhục!”

“Đến giờ, mày cũng nên đi theo bố mày luôn đi!”

Trên khuôn mặt của người đàn ông lộ ra vẻ tàn nhẫn, bàn tay lớn vung lên, mấy tên đàn em phía sau cùng tiến tới, nhét Giang Thần vào bao bố.

Bùm! Trong bóng tối, Giang Thần cảm thấy mình ở trong nước, không ngừng chìm xuống.

Ý thức của anh dần trở nên mơ hồ.

“Tướng quân, nhóc con này ở trong nước quá lâu rồi, sợ là không cứu được!”

Trong mơ màng, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Nếu đã gặp rồi thì cứ mang về, có thể sống hay không thì phải xem ý chí của cậu ta!”

Dưới ánh chiều tà, một chiến hạm cao tốc ba cánh buồm rộng mấy chục mét đang men theo bờ biển chậm rãi tiến lên.





----------------------------

Chương 3: 5 năm sau!

Năm năm sau.

Trời cuối thu.

Sân bay quốc tế thành phố Vân Hải.

Một thanh niên với đôi mắt sáng như sao, lông mày lưỡi mác chậm rãi bước xuống từ máy bay tư nhân, cảm nhận hơi thở quen thuộc thời xưa cũ, ngón tay của người thanh niên khẽ run rẩy.

“Đô đốc, trời trở lạnh rồi, vết thương của anh vẫn chưa lành, hãy chú ý giữ ấm!”

Một người đàn ông cao lớn, lông mày sắc như lưỡi dao, đi tới trước khoác lên người anh một chiếc áo choàng đen, sau đó cung kính lùi sang một bên.


“Không sao!”

Giang Thần xua xua tay, lập tức chuyển tầm mắt về phía trước, sắc mặt lộ ra vẻ u ám, lên tiếng: “Chuyện tôi bảo cậu điều tra tới đâu rồi?”

“Đã có vài tin tức rồi ạ!”

Người đàn ông cao lớn gật đầu nói: “Mấy năm nay, tập đoàn Quang Huy phát triển nhanh chóng và mạnh mẽ, đã chuyển trụ sở tới Giang Nam, hơn nữa đã không còn là nhóm người lúc đầu nữa!”

“Những kẻ lúc đầu đó đã tìm thấy chưa?”

Giang Thần cau mày hỏi.

“Tạm thời vẫn chưa có tiến triển gì. Trong quá trình điều tra chúng tôi đang gặp một chút trở ngại, đằng sau tập đoàn Quang Huy hình như có chút quan hệ với Kinh kì!”

Người đàn ông cao lớn lại cung kính nói một câu.

“Kinh kì?”


Giang Thần lạnh lùng cười một tiếng.

“Tiếp tục điều tra, chuyện này tôi nhất định phải điều tra cụ thể tới từng chi tiết!”

Trong ánh mắt Giang Thần loé lên một tia sắc lạnh thấu xương.

“Rõ!”

Người đàn ông cao lớn cúi đầu đáp.

“Được rồi, cậu lui đi, có tình hình gì thì kịp thời báo cáo!”

Giang Thần vẫy tay, người đàn ông cao lớn lập tức hoà lẫn vào đám đông ở sân bay biến mất dạng.

Cùng lúc đó.

Ở bên ngoài sân bay, hai cô gái xinh đẹp đang đứng trước xe, trong đó có một cô gái có thân hình thon thả, ngũ quan tinh tế, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, cho dù đứng ở đâu cũng sẽ nổi bật trong tầm mắt.

Cô gái còn lại tóc ngắn, trông vô cùng khoẻ khoắn, cầm một quyển sổ đứng sau cô gái lạnh lùng kia, mang dáng dấp của một trợ lý.

Chỉ là lúc này, vẻ mặt của cô trợ lý nhỏ lại có chút mất kiên nhẫn, không ngừng nhìn đồng hồ trên tay.

“Chị Tuệ Lâm, hơn nửa tiếng rồi tại sao anh lính đó mãi chưa tới? Sắp tới giờ họp của chị với tổng giám đốc Trần rồi. Nếu lần này không nhận được khoản đầu tư thì tối nay, trong cuộc họp hội đồng quản trị nhà họ Vương, Tư Vận chúng ta thật sự không có cách nào ăn nói với chủ tịch!”

Cô trợ lý nhỏ tỏ ra chán nản nói.

“Đợi thêm chút nữa, dù sao anh ta cũng là chồng của tôi, bố tôi gọi điện thoại nói tôi tới đón anh ta, tôi cũng không làm khác được!”

Vương Tuệ Lâm bất lực thở dài.

Ba năm trước.

Em gái Vương Tử Tình và cậu chủ nhà họ Giang chưa cưới mà có con nên phải nhanh chóng kết hôn.

Bác Vương tức đến độ lâm bệnh nặng, liền bảo Vương Tuệ Lâm phải thực hiện hôn ước với Giang Thần.

Mà Vương Tuệ Lâm là con gái cả của bác Vương thì chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời bố mà gả cho Giang Thần.

“Cũng không biết năm đó bác Vương nghĩ thế nào mà lại gả chị cho một tên vô dụng đã bị dòng họ Giang đuổi ra khỏi cửa kia nữa!”

Cô trợ lý nhỏ không chịu nổi mà khinh thường nói một câu.

“Chị xem, cô hai bây giờ thì tốt rồi, gả cho cậu chủ nhà họ Giang, trở thành bà cô của nhà họ Giang luôn, cả ngày chẳng phải làm gì, chỉ mua mua bán bán, quá sung sướng!”

“Được rồi Vu Thiến, đừng nói nữa!”

Vương Tuệ Lâm cắt ngang lời nói của Vu Thiến, tuy những gì Vu Thiến nói đều là sự thật nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy không thoải mái.

Lúc này, Giang Thần đã ra khỏi sân bay, nhìn thấy Vương Tuệ Lâm thì đi về phía bên này.

“Lên xe đi!”

Tuy ba năm không gặp, nhưng Vương Tuệ Lâm vẫn nhận ra ngay Giang Thần, cũng không nhiều lời mà ba người lên thẳng xe rời khỏi sân bay.

Chiếc xe này là xe BMW X5, có lái xe riêng, vốn dĩ Giang Thần muốn ngồi đằng sau nhưng lại bị Vu Thiến tranh trước, nên đành cau mày ngồi ở ghế phụ.

Không khí trong xe có chút trầm lắng.

Giang Thần và người vợ của mình cũng không nói chuyện quá nhiều.

Từ ngày tòng quân năm thứ hai, bác Vương bỗng nhiên gọi điện nói cho anh biết Vu Thiến đã kết hôn với Giang Hiên Viên.

Lúc đó, trong lòng anh cũng không kích động chút nào, cũng không cần nhà họ Vương phải bồi thường.

Giọng nói của bác Vương trong điện thoại tỏ ra vô cùng áy náy, cố chấp muốn con gái cả của mình Vương Tuệ Lâm thay em gái kết hôn với anh.

Nghĩ tới bố anh khi còn sống vẫn mong muốn trở thành thông gia với nhà họ Vương mà từ nhỏ, bác Vương đã coi mình như con trai nên Giang Thần cũng xin nghỉ về kết hôn qua loa với Vương Tuệ Lâm.

Cũng chính vào đêm tân hôn hôm đó, Giang Thần lại nhận được điện thoại trong quân đội phải chấp hành một nhiệm vụ khẩn cấp.

Đi một cái là hết ba năm.

Quan hệ vợ chồng hữu danh vô thực khiến không khí có chút ngại ngùng.

Nhưng lúc này, chuông điện thoại của Vu Thiến chợt reo lên.

“Alo, tổng giám đốc Trần, anh tới chưa? Vô cùng xin lỗi anh, khoảng 30 phút nữa chúng tôi mới tới nơi, ồ, vâng vâng!”

Cúp điện thoại, Vu Thiến nói với Vương Tuệ Lâm: “Chị Tuệ Lâm, tổng giám đốc Trần nói chị không cần gấp, anh ta sẽ tới thẳng nhà tìm chị!”

“Bàn chuyện làm ăn, anh ta tới nhà để làm gì?”

Vương Tuệ Lâm cau mày nói.



----------------------------
Chương 4: Lấy lại uy phong người làm chồng

Vu Thiến mím môi cười: “Còn để làm gì à, không phải là tại sức hút của chị Tuệ Lâm quá lớn sao, chỉ cần chị ngoắc ngoắc tay thì có thanh niên tuấn tú giỏi giang nào ở thành phố Vân Hải có thể cưỡng lại được?”

“Em dám bảo đảm, nếu giờ chị chưa kết hôn thì sợ là công ty chúng ta sớm bị cậu ấm nhà hào môn đi mòn cửa rồi ấy chứ!”

Vu Thiến nói đầy ý tứ, đồng thời coi thường liếc nhìn Giang Thần đang ngồi phía trước rồi khẽ hừ một tiếng.

“Vu Thiến, em đừng nói linh tinh!”

Vương Tuệ Lâm mắng một câu, liếc nhìn Giang Thần, vẻ mặt hơi ửng hồng.

Tuy rằng hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng trong tiềm thức của cô cảm thấy vẫn nên giữ đạo làm vợ.


Giang Thần chỉ cau mày, nhưng không nói thêm gì.

Sau đó, Vương Tuệ Lâm chuyển chủ đề, nói chuyện công việc với Vu Thiến.

Giang Thần ngồi một bên nghe hiểu đại khái.

Công ty Tư Vận của nhà họ Vương sản xuất nội y, gần đây nhà máy đầu tư máy móc, cần vốn đầu tư là 10 triệu tệ, nếu không thì sản phẩm sẽ phải đối mặt với tình trạng hàng ế, khó bán.

“Cô cần 10 triệu à, chắc tôi giúp được đấy!”

Giang Thần chợt lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

“Anh có 10 triệu? Đùa à!”

Vu Thiến coi thường cười khẩy: “Anh làm lính, không ăn không uống tiết kiệm mười năm có thể để ra được 1 triệu không? Đừng bốc phét nữa!”

Vương Tuệ Lâm không khỏi cau mày, đúng như Vu Thiến nói, anh là một người lính, quân đội không cho phép làm kinh doanh, lấy đâu ra tiền, vừa nghe đã biết là nói không thật rồi.

“Không cần đâu, chuyện của tôi, tôi tự giải quyết!”


Vương Tuệ Lâm lạnh lùng trả lời.

Giang Thần im lặng, cũng không nói thêm nữa.

Hơn nửa tiếng sau.

Chiếc xe tiến vào một căn biệt thự sang trọng.

“Tuệ Lâm, em về rồi!”

Mấy người vừa xuống xe thì đằng sau có một chiếc Mercedes thương vụ cũng đi vào. Chiếc xe dừng lại, một người đàn ông cao lớn đẹp trai vội vàng cười ha ha đi tới.

“Tổng giám đốc Trần, có chuyện gì chúng ta tới công ty nói, anh chạy tới nhà tôi là có ý gì?”

Vương Tuệ Lâm tỏ vẻ không vui.

“Tuệ Lâm, lẽ nào em không hiểu tấm lòng của tôi sao?”

Trần Chí Siêu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi biết công ty của em đang gặp khó khăn, tôi đến để giúp em!”

“Gần đây Vinh Đỉnh đang để mắt tới công ty kỹ thuật đó của tôi, kế hoạch đầu tư 20 triệu. Tôi sắp có một khoản tiền lớn rồi, đến lúc đó có thể phân ra một phần để giúp Tư Vận!”

Trần Chí Siêu tỏ ra đắc ý nói.

“Vinh Đỉnh?”

Đôi mắt đẹp của Vương Tuệ Lâm chấn động.

Trong giới đầu tư ở Giang Bắc, Vinh Đỉnh là công ty lớn đứng đầu giới.

“Tổng giám đốc Trần, anh thật sự là trẻ tuổi mà đã có thành tựu lớn, có thể nhận được đầu tư của Vinh Đỉnh vậy thì sau này chắc chắn sẽ phát triển rất nhanh!”

Trợ lý Vu Thiến đứng một bên cũng chớp chớp đôi mắt đẹp nói.

Vốn dĩ công ty của Trần Chí Siêu đã có khối tài sản hơn chục triệu. Nếu đạt được mối đầu tư này thì phát triển không khác gì tên lửa, thậm chí sau này còn có thể trở thành công ty niêm yết trên sàn chứng khoán.

“Nào có, nào có. Ô, anh đây là…”, lúc này Trần Chí Siêu mới phát hiện ra người đàn ông cao lớn đang đứng một bên.

Tuy rằng không đẹp trai lắm nhưng toàn thân toát ra hơi thở mạnh mẽ khiến anh ta cảm thấy có chút áp lực.

“Anh ta…”, sắc mặt của Vương Tuệ Lâm có chút không tự nhiên, nhất thời cũng không biết giới thiệu thế nào.

“Tôi là Giang Thần, chồng của Vương Tuệ Lâm!”

Giang Thần nói thẳng.

“Ý tốt của anh tôi nhận thay cô ấy, nhưng chuyện nhà chúng tôi không cần anh lo. Anh có thể đi rồi!”

Lời này vừa nói ra khiến Vương Tuệ Lâm và Vu Thiến đứng hình.

“Ồ… hoá ra anh chính là tên vô dụng đi làm lính à?”

Rõ ràng là Trần chí Siêu đã từng nghe câu chuyện về Giang Thần, biết thằng rể vô dụng đang ở nhà vợ họ Vương, là một người lính quèn.

Chỉ một người lính mà thôi, có tương lai gì?

Theo suy nghĩ của anh ta, địa vị của Giang Thần ở nhà họ Vương chính là thằng đi ở rể, chẳng có gì khác nhau.

“Tôi làm lính, nhưng tôi không vô dụng. Anh, cút đi được rồi đấy!”

Giang Thần lạnh lùng nói một câu.

Lời nói này khiến sắc mặt của Trần Chí Siêu cũng phải thay đổi.

Không ngờ tới thằng vô dụng này lại dám nói với anh ta như thế, lại còn dám bảo anh ta cút đi.

“Tên họ Giang kia! Tổng giám đốc Trần tới để giúp chị Tuệ Lâm, anh dựa vào đâu mà đuổi người ta đi? Tôi thấy người nên đi là đồ vô dụng nhà anh đấy!”

Vu Thiến đã sớm không nhịn được Giang Thần nữa, cuối cùng nóng nảy trách mắng.

“Giang Thần, nhanh xin lỗi tổng giám đốc Trần đi!”

Sắc mặt Vương Tuệ Lâm cũng nặng nề. Tuy cô không thích Trần Chí Siêu cho lắm nhưng dù sao cũng đang phải nhờ vả đối phương về mặt tiền nong.

“Một thương nhân mà thôi, chưa đủ tư cách để tôi xin lỗi!”

Sắc mặt Giang Thần thờ ơ, nhưng sự cao ngạo và coi thường trong ánh mắt lại rõ ràng đến mức ba người còn lại đều nhận ra.

“Anh, anh dám cãi lời tôi?”

Vương Tuệ Lâm đột nhiên tức giận, tuy hai người không có chọn lựa, nhưng cô cho rằng cô là chủ cuộc hôn nhân này mới đúng.

Không ngờ thái độ của Giang Thần lại mãnh liệt như thế: “Cô dùng từ cãi ở đây không hợp, tôi là chồng cô, xuất giá tòng phu! Vợ nên nghe lời chồng mới đúng, đó mới là luân lý thông thường!”

Giang Thần cau mày nhàn nhạt nói, trong đôi mắt hiện ra vẻ uy nghiêm khó che giấu.

Vương Tuệ Lâm sững sờ.

Bản thân cô là nữ tổng giám đốc bá đạo, chưa từng có người đàn ông nào dám nói với cô như thế! Tên vô dụng này đang lấy lại uy phong với mình sao?

Thật tức chết mất!



----------------------------
Chương 5: Không thể nhượng bộ

Vương Tuệ Lâm siết nắm đấm, hít sâu một hơi rồi quay đầu đi vào trong biệt thự.

Thật không muốn nói thêm một câu nào với tên vô dụng này nữa: “Giang Thần, nhìn xem anh làm chị Tuệ Lâm tức giận rồi kìa. Lần này anh hài lòng rồi nhé!”

Vu Thiến không nhịn nổi gào lên, vội vàng đuổi theo Vương Tuệ Lâm.

“Ha ha, Giang Thần, tôi biết, anh đang đố kị với tôi!”

Trần Chí Siêu vốn rất tức giận, nhưng nhìn Vương Tuệ Lâm bị Giang Thần chọc tức, bỗng nhiên bật cười.

“Bởi vì tôi có năng lực giúp đỡ Tuệ Lâm, còn anh thì không!”


“Cái loại người như anh thì căn bản là chẳng giúp gì được Tuệ Lâm trong sự nghiệp, ở nhà họ Vương chỉ tự rước lấy nhục mà thôi, cho nên tôi khuyên anh vẫn nên sớm rời khỏi Tuệ Lâm thì tốt hơn!”

Trần Chí Siêu cười khẩy nói.

Giang Thần liếc mắt nhìn anh ta, quay người đi vào biệt thự.

Với thân phận của anh thì hạng người như Trần Chí Siêu vốn dĩ còn không đủ tư cách nói chuyện.

“Hừ, không tin thì cứ chống mắt lên mà xem, sớm muộn gì cũng có một ngày, Tuệ Lâm sẽ bỏ anh!”

Trần Chí Siêu hung hăng nhổ một bãi nước bọt, tức giận lên xe rời đi.

Vương Tuệ Lâm trở về biệt thự thì khoanh tay tức tối ngồi trên sofa.

Từ nhỏ tới giờ, vẫn chưa có người đàn ông nào dám nói với cô như vậy, càng chưa nói tới một tên vô dụng làm lính trở về.

Quả thật là tức chết. “Ôi, bảo bối của mẹ, ai chọc tức con vậy? Con không đi đón cái thằng vô dụng kia sao? Sao lại không đón được người thế?”


Lúc này một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp đi tới. Tuy đã ở cái tuổi ngoài tứ tuần nhưng do được chăm sóc tốt nên vẫn chỉ giống như phụ nữ có chồng hơn 30 tuổi.

Người phụ nữ này chính là mẹ của Vương Tuệ Lâm và Vương Tử Tình, Điêu Ngọc Lan.

“Bác gái, bác đừng nhắc đến nữa, chính là tên vô dụng đó khiến chị Tuệ Lâm tức giận!”

Đúng lúc này, Vu Thiến cũng đi tới, vội vàng nói lại chuyện vừa xảy ra một lượt.

“Được lắm! Thằng vô dụng này hại nhà chúng ta bị chế giễu, hơn nữa còn làm lỡ hạnh phúc của con, không ngờ vừa trở về đã bắt nạt con rồi? Người làm mẹ đây không thể đồng ý, lát nữa mẹ sẽ dạy dỗ nó thay con!”

Điêu Ngọc Lan vội vàng đứng dậy chặn trước cửa.

Lúc này, Giang Thần cũng vừa vào cửa, kết quả là lại bị chặn ở đây.

“Bác gái!”

“Cậu gọi tôi là gì?”

Sắc mặt Đào Ngọc Lan cực kì khó coi.

Trong mắt bà ta, Giang Thần thực ra chính là thằng con rể ở nhà vợ, gặp mặt mà không gọi được một tiếng “mẹ” là muốn làm phản à?

“Bác gái, cháu cần một chút thời gian để thích nghi!”

“Cút đi, nhà chúng tôi không cần một thằng rể vô dụng không cả biết gọi một tiếng mẹ!”

Điêu Ngọc Lan tức tối giơ tay lên định cho anh một phát tát nhưng lại bị Giang Thần dễ dàng tránh đi, mà Đào Ngọc Lan dùng lực quá mạnh nên nghiêng người ngã trên mặt đất.

“Ôi chao, lưng của tôi!”

“Mẹ!”

“Bác gái!”

Vương Tuệ Lâm và Vu Thiến kêu lên thất thanh rồi chạy qua đỡ Điêu Ngọc Lan.

“Mẹ, mẹ đau ở đâu để con xem xem?”

Vương Tuệ Lâm quan tâm hỏi, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“Giang Thần, anh quá đáng lắm rồi. Anh bám vào nhà họ Vương đã được hời rồi mà bây giờ còn dám không kính trọng bác gái?”

Vu Thiến lại lớn giọng thêm dầu vào lửa.

“Để tôi xem nào!”

Giang Thần vội vàng quỳ xuống muốn kiếm tra.

Kết quả là Đào Ngọc Lan lại lớn tiếng la lối: “Thằng vô dụng nhà cậu đừng động vào tôi. Bẩn lắm. Tuệ Lâm, mẹ không muốn nhìn thấy cậu ta, con mau đuổi cậu ta ra ngoài đi!”

Giang Thần cau mày, từ hô hấp trung bình và sắc mặt bình thường của Đào Ngọc Lan có thể nhìn ra bà ta chẳng bị thương ở đâu cả.

Nhưng lại giả bộ như bị thương nặng lắm.

Nhưng lúc này, Vương Tuệ Lâm lại nghe lời của mẹ, chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt xinh xắn đầy vẻ tức tối chỉ ra cửa nói.

“Giang Thần, đây là nhà tôi. Bây giờ tôi mời anh cút ra ngoài!”

“Đều là người một nhà, sao lại náo loạn đến mức nát bét ra làm gì!”

Giang Thần lắc đầu, đi vào trong biệt thự.

“À, tôi muốn tắm rửa, một lát nữa chuẩn bị cho tôi quần áo sạch, sơ mi trắng là được!”

Lúc lên lầu, Giang Thần lại nói một câu, sau đó không quay đầu mà đi thẳng lên lầu.

Ba người phụ nữ sững sờ nhìn nhau.

Người này, tự nhiên như ruồi nhỉ.

“Vừa rồi anh ta làm gì vậy? Ra lệnh cho tôi sao?”

Vương Tuệ Lâm nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ yêu kiều không ngừng run rẩy.

Gã này vừa trở lại ngày đầu tiên đã tỏ ra cái bộ dạng người chồng ra lệnh cho vợ.

Thật là không có phép tắc! Dù sao hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cô cũng không hề coi Giang Thần là chồng mình.

Nhưng gã này vừa vào cửa thì đã đổi khách thành chủ! Giống như là chủ cái nhà này vậy. “Càn rỡ! Thật quá ngang tàng! Đợi bố con từ nước ngoài trở về mẹ nhất định phải nói với ông ấy, đuổi thằng vô dụng này ra khỏi nhà. Nhà chúng ta không chứa nổi ông Phật này!”

Điêu Ngọc Lan tức phát điên, cảm thấy hai mắt tối sầm như muốn ngất đi.

“Mẹ, mẹ đừng tức giận, đợi lát nữa con nói chuyện với anh ta, con muốn ly hôn với anh ta!”

Vương Tuệ Lâm vội vàng an ủi nói.

Vốn dĩ, nếu Giang Thần biết thân biết phận, tương kính như tân thì cô cảm thấy cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này còn có thể tiếp tục.

Nhưng bây giờ, đối phương rõ ràng là một gã ngang ngược vô lễ, cô không dám nghĩ những ngày sau trong nhà sẽ thế nào. Thật sự là không chịu nổi thì phải ly hôn ngay! Giang Thần vừa vào trong phòng tắm, vừa bật nước nóng xối lên người thì cảm giác mệt mỏi dâng lên, sự đau đớn không thể che giấu nổi chợt xuất hiện trong lồng ngực.



----------------------------
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom