• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng (1 Viewer)

  • Chương 501-505

Trên đỉnh chính của núi Aspen, có một dụng cụ khổng lồ, như thể nó là một chiếc máy bay, đang đậu phía trên. Trên đầu máy bay có một con tiêm quỷ màu vàng với kích thước khổng lồ, nó đứng phía trên máy bay như thể đang nhìn con kiến.

Bên dưới, tuyết lở cuồn cuộn, ánh sáng xanh đỏ lóe lên trong tuyết lở, trước sức mạnh của thiên nhiên, những bóng tiêm quỷ này dường như không bị ảnh hưởng, chúng lao xuống theo tuyết lở.

Người Gác Đêm mênh mông cũng bắt đầu sử dụng tiểu đội làm đơn vị cơ bản, bắt đầu lao về phía triền núi. Siêu cấp ở phía trước, tiểu đội tinh nhuệ của các hệ Người Gác Đêm ở phía sau, bọn họ nối tiếp nhau phóng về phía triền núi.

Tuy nhiên, khi họ đi được nửa đường, một tiếng gầm mạnh đột ngột vang lên trên đỉnh núi.

Sau đó những con tiêm quỷ màu đỏ và tiêm quỷ màu lam đang lao xuống đều dừng bước, nhanh chóng bắt đầu lùi dần lên phía trên. Điều này khiến Người Gác Đêm bên dưới phải đón trận tuyết lở. Nhưng may mắn thay, dưới sự bùng nổ chân khí, cộng thêm đã tương đối gần phía dưới, cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhóm siêu cấp nhìn thấy tiêm quỷ lui về phía sau cũng nhanh chóng thối lui.

Trác Nhất Minh và Vương Hồng nhìn thấy rõ ràng cảnh này, Trác Nhất Minh nhíu mày.

Vương Hồng thở dài nói: "Bọn chúng... dường như đang kéo chúng ta tới đây."

Trác Nhất Minh gật đầu nói: "Hiện tại tình huống ở khu 46 cũng không biết đã như thế nào, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính bọn họ thôi."

"Hồng Nguyệt bây giờ không còn nhiều sức chiến đấu, chỉ sợ mấy lão già kia ra tay mà thôi. Lê Văn Vân cộng với bốn tên thuộc hạ siêu cấp của cậu ta chắc là đủ rồi. Hiện tại Lê Văn Vân cũng rất mạnh, phải dựa vào chính họ thôi." Trác Nhất Minh thở dài và nói: "Đây coi như là bài kiểm tra cuối cùng của cậu ta đi!"

Nói xong, ông ta nhìn về phía tiêm quỷ màu vàng trên đỉnh núi, trên tay chạm vào Trảm Hồng Đao: "Đáng tiếc, tôi còn cần một khoảng thời gian nhất định."

“Cần vài ngày sao?” Vương Hồng hỏi.

"Ừ, ông biết tình trạng thể chất của tôi mà. Mấy năm nay tôi luôn trong trạng thái suy yếu, nhưng bây giờ tôi cảm thấy... thời kỳ suy yếu sắp qua rồi." Trác Nhất Minh chậm rãi thở ra, nói: "Ông đây chướng mắt đám tiêm quỷ trên sườn núi này lắm. Mẹ nó chứ, chờ ông đây khôi phục xong, một đao đánh chết toàn bộ bọn chúng!"

Nói xong, trong ánh mắt ông ta có chút lo lắng nói: “Khi tôi chết rồi, hãy rải tro cốt của tôi ở quê nhà, không cần xây mộ, Người Gác Đêm và cả thế giới này phải giao lại cho thằng nhóc kia rồi. Ông nhất định phải giúp nó đấy."

"Tôi cũng chỉ có bộ xương già, có lẽ cũng không sống được bao nhiêu năm nữa." Vương Hồng vỗ bụng nói: "Tôi rất thích Khương Vĩ mà Lê Văn Vân mang tới. Có hơi nhát gan, nhưng cái đầu vẫn khá thông minh."

"Đã đến lúc phải thoái vị rồi. Sau bao nhiêu năm, cứ luôn canh giữ ở đây cũng khá mệt mỏi." Trác Nhất Minh ngẩng đầu mỉm cười.

Con tiêm quỷ màu vàng dường như có chút cảm ứng, tuy rằng cách xa nhau rất xa, nhưng nó vẫn nhìn về phía Trác Nhất Minh.

“Ừ, thằng nhóc đó, có thể hấp thụ xương rồng!” Vương Hồng vỗ vỗ vai Trác Nhất Minh nói: “Đáng tiếc, nếu ông cũng có thể hấp thu xương cốt thì tình hình có thể khác.”




"Không hấp thụ được cũng là chuyện không còn cách nào khác. Thân thể của tôi thật sự là một lời khó nói hết." Trác Nhất Minh lắc đầu nói: "Chờ mấy ngày nữa, ông đây sẽ chém chết mày!"

Ông ta nhìn con tiêm quỷ màu vàng phía trên, bĩu môi nói.



Ở phía bên kia, trong khe nứt to lớn của hẻm núi, Lê Văn Vân đã bị quỷ đỏ và ngài Mặc bức bách ép vào ngõ cụt. Sau lưng có núi, con đường phía trước đã bị toàn bộ người của Hồng Nguyệt chặn lại.

Sau khi Lê Văn Vân bị chặn ở bên trong, vẻ mặt của ngài Mặc và con tiêm quỷ đỏ khẽ thay đổi, sau đó nhanh chóng lui về, kéo dài khoảng cách,

Áp lực trên người anh bỗng nhẹ hơn, Lê Văn Vân cầm đao Vô Danh, vân vê Phá Không trong tay. Anh nhìn chằm chằm vào con tiêm quỷ màu đỏ và ngài Mặc đã lui ra ngoài.

“Nhóc con, chúng tôi từ từ chơi với cậu!” Ngài Mặc liếm môi, sau đó hướng thanh trường kiếm trong tay về phía Lê Văn Vân, thản nhiên nói: “Người của Hồng Nguyệt nghe lệnh, bao vây giết chết Lê Văn Vân!"

Lê Văn Vân nhướng mày nhìn về phía ngài Mặc, sau đó anh khẽ cười một tiếng: "Sao vậy, ông biết rõ những người của Hồng Nguyệt đối mặt với tôi hoàn toàn là bia đỡ đạn, ông dự định để bọn họ đi tìm cái chết sao? Hay là người của Hồng Nguyệt các ông vốn dĩ đã không bằng heo chó, mạng sống chỉ là rơm rạ!"

Ngài Mặc hừ lạnh một tiếng: "Lê Văn Vân, đừng châm ngòi, chiêu này cũng vô dụng đối với chúng tôi thôi. Chúng tôi đều là tín đồ của Chủ. Hôm nay, cậu ắt phải bỏ mạng ở nơi này."

Lê Văn Vân chửi thầm trong lòng.

Ngài Mặc này hoàn toàn là một con chó.

Dưới cuộc tấn công kéo dài, ông ta phát hiện mình vậy mà lại không thể nào làm gì Lê Văn Vân. Thậm chí Lê Văn Vân thỉnh thoảng có cơ hội còn có thể phản kích ông ta.

Vì vậy bọn họ lựa chọn phong tỏa Lê Văn Vân ở nơi này, đồng thời để những người khác của Hồng Nguyệt làm tiêu hao chân khí của Lê Văn Vân trước. Dù là dùng mạng để lấp đầy, nhưng nhiều cao thủ Hồng Nguyệt này, mặc dù Lê Văn Vân một đao chém chết một người thì cũng phải chém hơn hai trăm đao, chân khí tiêu hao tất nhiên cũng sẽ rất lớn.

Đến lúc đó bọn họ lại ra tay, chỉ cần Lê Văn Vân chết ở đây, bọn họ cảm thấy thế cũng là có lời. Về phần những người khác của Hồng Nguyệt thì cứ phát triển thêm là được rồi. Hơn nữa ở khu Tội Ác, dưới tay Hodges vẫn còn có rất nhiều người. Cái chết của hai trăm người này cũng không là gì cả.

Vẻ mặt của Bùi Nghênh Tùng hơi thay đổi khi nghe những lời của ngài Mặc, hầu hết những người này đều là cấp dưới của ông ta, là ông ta đã tự phát triển và trau dồi họ.

Nhưng giờ này khắc này, ông ta vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Mọi người, lên cho tôi!"

"Giết!"




Những người đó hét lớn một tiếng, mặc dù cảm thấy mình không phải đối thủ của Lê Văn Vân, nhưng vào lúc này, bọn họ vẫn lao về phía Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân chậm rãi thở ra thở ra một hơi, đao Phá Không bay ra, đao Vô Danh không ngừng vùng vẫy.

"Keng!"

"Keng!"

"Keng!"

Hàng trăm người từ phía đối phương như một đám đông dồn về phía Lê Văn Vân. Nơi này không thông thoáng, trong hoàn cảnh như vậy, cho dù thực lực của Lê Văn Vân dẫn đầu hơn rất nhiều nhưng cũng không có lợi cho anh phát huy.

"Má nó!"

Lê Văn Vân mắng đồ vô liêm sỉ này một tiếng, mặt khác bắt đầu vung đao liên tục.

Anh không có chút đồng tình với người của Hồng Nguyệt. Theo anh thấy, những kẻ đâm sau lưng nên chết nhanh đi cho rồi.

Nhưng sau khi có nhiều người không sợ chết lao về phía anh, cho dù Lê Văn Vân chắn trên chắn dưới, nhưng trên người anh cũng từ từ xuất hiện một số vết thương.

Ánh mắt Lê Văn Vân tối sầm, anh lại vung con đao trong tay lên!

Sát thủ từ thẻ đỏ trở lên của Hồng Nguyệt lần lượt gục xuống trước mặt anh, máu không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả một vùng tuyết.

Mà chân khí của Lê Văn Vân liên tục bị tiêu hao trong những lần vung đao.

“Các người... phải nhanh lên!” Lê Văn Vân nói thầm trong lòng: “Nếu muộn thêm một chút, tôi sẽ không còn chút chân khí nào để đối phó với hai người kia nữa."

Như nghe thấy tiếng triệu hồi của anh, ở phía xa trong hẻm núi đột nhiên xuất hiện bốn bóng đen, đồng thời vang lên một tiếng rống to: "Quỷ đỏ, nạp mạng đi!"

Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tác

Không thể phát nội dung đa phương tiện.
Bốn người Lữ Dương và Trương Thiên Thiên đi theo vết tích đánh nhau trên đường, tiến thẳng vào hẻm núi, vừa vào đến nơi, bọn họ đã cảm nhận được sự chấn động kinh khủng ở phía trước.

Mặc dù bây giờ Lữ Dương là người gác đêm số không, nhưng anh ta cũng không phải là siêu cấp, kể cả lúc anh ta huấn luyện với mấy người Trác Nhất Minh cũng rất ít khi bộc lộ khả năng của mình, mà cuộc va chạm giữa Lê Văn Vân và ngài Mặc là trận chiến siêu cấp, tiếng động rất lớn, đất trời và nguồn năng lượng phẫn nộ chấn động, đồng thời năng lượng quỷ đỏ dao động rất mạnh.

Rung chấn khủng khiếp như vậy khiến cho bọn họ cũng cảm thấy hoảng sợ.

“Khốn khiếp, tên Lê Văn Vân kia là biến thái đấy à?” Bọn họ nhích đến gần hẻm núi, sau đó lặng im nín thở bò lên trên ngọn núi, bốn người thấy được khung cảnh phía dưới, nhìn thấy người của Hồng Nguyệt, thấy cả Lê Văn Vân đang lấy một địch hai.

Trương Thiên Thiên vốn định khuyên Lữ Dương không nên vội ra tay thấy vậy cũng ngậm miệng lại, vì sau khi Lữ Dương thấy chuyện gì đang diễn ra thì không có vẻ gì là muốn xen vào cả.

Không chỉ dựa vào mỗi tài năng trời cho mà Lữ Dương có thể trở thành người gác đêm số không, anh ta rất kiêu ngạo, nhưng đồng thời cũng biết tiến biết lùi.

Lúc đó anh ta đến đây vì nghĩ trước kia Lê Văn Vân đã giết chết tiêm quỷ đỏ chỉ với sức mạnh của đỉnh cấp, anh ta cũng muốn đến xem thử, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy tiêm quỷ đỏ chiến đấu thì anh ta đã từ bỏ ý định đó, đồng thời anh ta cũng rất bất ngờ, rốt cuộc tại sao lúc đó Lê Văn Vân mới đỉnh cấp lại làm được chứ.

Khoảng cách giữa hai người họ là quá lớn.

Cuối cùng bọn họ cũng không vội vàng lao xuống mà nấp trong một cái hố trên đỉnh núi, bốn cái đầu thò ra lặng lẽ theo dõi tình hình bên dưới.

Họ nhìn thấy Lê Văn Vân một đấu hai, sau đó dần bị ép vào trong hẻm núi. Nhanh‎ nhất‎ tại‎ ==‎ tr‎ ùmtruyện﹒Vn‎ ==

Thấy mấy người Hồng Nguyệt kia dũng mãnh không sợ chết, từng tên lần lượt lao về phía Lê Văn Vân, họ thấy một mình Lê Văn Vân đang liên tục vung đao Vô Danh và đao Phá Không lên, thấy từng tên ngã xuống đất, chất thành đống trước mặt Lê Văn Vân.

Nhưng ngay cả như vậy thì những người của Hồng Nguyệt vẫn tiếp tục dũng mãnh lao đến, bọn chúng đang dùng mạng sống của mình để bào mòn nguồn sức mạnh của Lê Văn Vân.

Quỷ Đỏ và ngài Mặc vẫn lạnh nhạt quan sát.

“Chết tiệt, lão già mặc đồ đen kia chui từ đâu ra thế, sao lại ác vậy!” Lữ Dương bất bình chửi.

“Đại ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Trương Thiên Thiên nghiêng đầu hỏi: “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn Lê Văn Vân sẽ không chịu đựng nổi đâu.”

“Chúng ta vào đây cũng phải khoảng gần nửa giờ rồi, chắc hẳn những người khác đang trên đường tới tiếp viện.” Lữ Dương bình tĩnh phân tích: “Không thể cứ để Lê Văn Vân ở dưới đó tiêu hao như vậy được, còn cả lão già mặc đồ đen với Quỷ Đỏ cực kì bất thường kia nữa, chỉ sợ là ngoại trừ Lê Văn Vân thì không ai có thể giải quyết hoàn toàn bọn chúng được, chúng ta phải nghĩ cách kéo dài thời gian!”

Người đàn ông bên cạnh thở dài nói: “Đại ca à, bên kia có ít nhất ba tên siêu cấp đó! Còn lại đều là sát thủ thẻ đỏ của Hồng Nguyệt!”

Lữ Dương liếm môi đáp: “Đội hình như thế mới xứng đáng với thân phận số không của ông đây chứ, cậu sợ chết à?”




“Sợ!” Người kia trả lời.

“Dám chết không?” Lữ Dương lại hỏi.

“Dám!” Anh ta lại nói.

“Không hổ là anh em của ông đây, đội 11762 có thể hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta cũng làm được, chúng ta không thua kém gì bọn họ, chỉ là trẻ hơn mấy tuổi mà thôi.” Lữ Dương nói xong, rút một cây thương dài từ phía sau ra.

Cây thương dài này chính là cây thương mà Demps đã từng sử dụng, vũ khí phổ thượng đứng thứ ba: “Thương Long”!

Trước kia sau khi Lê Văn Vân giải quyết xong Demps, những người gác đêm đến dọn dẹp chiến trường, mà cây Thương Long tất nhiên đã bị Trác Nhất Minh mang đi, sau khi lấy về thì bị Lữ Dương nhắm tới.

Với tư cách là người gác đêm số không, Trác Nhất Minh cũng rất hào phóng đưa cây thương cho anh ta.

Anh ta rút thương dài ra, đôi mắt lạnh lẽo nói: “Yên tâm đi, dù có chết thì cũng là ông đây chết trước mặt các người, thấy hẻm núi đằng sau kia không? Đi cùng tôi đi, cùng đập nát mông chúng, giảm bớt áp lực cho Lê Văn Vân nào!”

“Đã rõ!” Ba người khác rút song đao sau lưng ra.

Sau đó, Lữ Dương cầm thương lao thẳng xuống núi, ba người khác cũng theo sát phía sau.

Bốn bóng đen gào thét xông đến.

“Quỷ Đỏ, đi chết đi!” Lữ Dương vừa hét to vừa lao đến.

Tiếng hét lớn của anh ta thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Quỷ Đỏ cũng theo bản năng nhìn sang, vẻ mặt ngài Mặc chỉ hơi thay đổi một chút, trên mặt lộ ra tia chết chóc.

Nếu như người của đội tiên phong khác đến, vậy thì… đợi khi bọn chúng tập hợp đầy đủ, ông ta sẽ chôn toàn bộ ở chỗ này.

Bây giờ Lê Vân Vân đã tốn khá nhiều sức, ông ta và tiêm quỷ đỏ cũng có thể tạm thời chặn Lê Văn Vân, còn người ngoài cuộc sẽ bắt đầu một mình giết chóc!

“Hả? Sao lại chỉ có bốn người!” Một lúc lâu sau ngài Mặc mới nhíu mày nói.

Bùi Nghênh Tùng vội vàng đến bên cạnh ông ta, nhìn bốn người đằng xa đang lao đến, nói: “Người chạy đầu tiên là Lữ Dương, là người kế thừa của Lê Văn Vân, hiện tại cũng đang là người gác đêm số không, sức mạnh đã gần đạt đến siêu cấp vô hạn rồi! E rằng còn mạnh hơn Lâm Thiếu Hoa mấy phần!”




“Người gác đêm số không!” Ngài Mặc sờ cằm nói: “Chưa lên siêu cấp, dù sao cũng có ít người, ông với Ảnh Tử cử mấy tên đỉnh cấp lên giải quyết bọn chúng đi.”

Bùi Nghênh Tùng gật đầu nói: “Vâng.”

Trả lời xong, ông ta hưng phấn nói: “Hai người gác đêm số không bị chúng ta giết chết chỉ trong một ngày, đáng để đền đáp cho sự hi sinh của những người kia, hai người đó đều là thiên tài, nhưng sau này rất có thể sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho ngài.”

“Ảnh Tử!” Nói xong, ông ta gọi Ảnh Tử đứng bên cạnh.

Vẻ mặt Ảnh Tử hơi thay đổi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người đang lao tới cách đó không xa, rút hai con dao găm ra.

Nhìn Ảnh Tử đang xông tới, nhìn hơi thở siêu cấp phát ra từ người đó, trong mắt Lữ Dương lóe lên sự hưng phấn, một thương đâm đến.

“Keng!”

Hai con dao găm của Ảnh Tử vượt qua cây thương, sắc mặt anh ta trầm xuống.

Trong chớp mắt đó, hơi thở của Lữ Dương bùng nổ, lối chơi của anh ta đại khái là kiểu mở rộng và áp sát, anh ta múa cây Thương Long mạnh mẽ đầy sức gió, trong khoảnh khắc đối đầu với siêu cấp mà anh ta lại không rơi vào thế yếu.

Đây chính là người gác đêm số không!

Mỗi một thế hệ người gác đêm số không ở Hoa hệ đều là con cưng của trời.

“Đây là siêu cấp ấy hả?” Lữ Dương khinh thường hừ lạnh một tiếng, đối đầu với siêu cấp, không lùi lại mà tiến lên.

Ba người khác tiếp tục xông đến hẻm núi phía sau, họ muốn tạo một lỗ hổng cho Lê Văn Vân, ít nhất cũng phải đưa Lê Văn Vân ra khỏi vòng vây trước.

Nhưng đường của bọn họ đã bị ngăn chặn, Bùi Nghênh Tùng không chọn đi tìm Lữ Dương, ông ta là người cẩn thận, ông ta sợ nếu đánh với Lữ Dương thì có thể sẽ bị Lữ Dương giết chết, vậy nên ông ta giao Lữ Dương cho Ảnh Tử.

Ông ta không sử dụng linh dược để tạm thời lên siêu cấp, bản thân ông ta cũng là một trong những người đỉnh cấp mạnh nhất, cũng có thể ngăn những người khác lại.



Trong hẻm núi, trận chiến đã đến hồi gay cấn, khắp người Lê Văn Vân đều là máu tươi đang không ngừng chảy xuống, những vết thương này không chết người, mà trước mặt anh, thi thể của những người Hồng Nguyệt đã chồng chất lên nhau, anh đã giết tầm bốn mươi năm mươi người rồi, nhưng những người khác vẫn cứ xông lên như tre già măng mọc vậy! Anh bị mắc kẹt trong khe núi nhỏ hẹp.

Nhưng ánh mắt anh vẫn chưa từng thay đổi! Kiên định và tràn đầy vẻ chết chóc!
Ở khu vực 46, người của đội quân tiên phong đang liên tục tụ tập về hướng này, bọn họ từ bốn phương tám hướng nhanh chóng chạy đến đây.

Lúc này rất nhiều người đang tập trung ở nơi tín hiệu của Lê Văn Vân biến mất, bọn họ không liều lĩnh lao vào như Lữ Dương mà dự định đợi phần lớn mọi người đến đủ mới từ từ đi vào.

Bọn họ tin rằng Lê Văn Vân có thể kéo dài thời gian.

Nếu như vào riêng lẻ có thể sẽ bị hạ gục từng người một.

Lúc này đã có hơn ba mươi người tập trung ở ngoài, Trần Tiêu và Cố Bạch, Doãn Nhu và Trương Vãn Hà cũng đã tới đây.

Ngoài ra tất cả thành viên của đội Phó Vũ đều đã có mặt.

Vì Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết phải sắp xếp cho những người bị thương và hai đứa trẻ nên đến khá muộn.

“Tranh thủ thời gian đi cứu trợ đi, mấy người còn đợi ở đây làm gì thế hả!” Cố Bạch vừa đến đã nhanh chóng nói: “Bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, tôi nghĩ chúng ta cần phải đến hẻm núi giúp trước.”

Phó Vũ nhíu mày nói: “Bây giờ chúng ta mới có hơn ba mươi người, nếu như đối phương có mai phục thì mấy người chúng ta vào chẳng khác gì đi chịu chết cả! Tôi đề nghị đợi thêm một lát nữa, đợi có nhiều người hơn thì vào sau!”

“Mẹ nó, đợi mấy người đến thì có khi đại ca của chúng tôi đã chết trong đấy rồi.” Cố Bạch mắng một câu.

Sau khi Trần Tiêu đến nơi, anh ta liếc nhìn tất cả mọi người, không nói gì mà đi thẳng qua mọi người, theo dấu vết chạy vào trong khe núi.

Đối với Trần Tiêu thì anh ta không thèm quan tâm đến cái chiến thuật gì đó của mấy người gác đêm kia.

Anh ta chỉ biết là bây giờ Lê Văn Vân đang gặp nguy hiểm, anh ta muốn đến giúp anh, cho dù có phải chết đi nữa.

Còn đối với Lê Văn Vân, bây giờ anh ta đã quyết trung thành với anh, vốn dĩ anh ta nghĩ rằng không thể nào báo thù Demps được, Lê Văn Vân đã giết chết giúp anh ta, ở một mức độ nào đó, Lê Văn Vân đã cho anh ta cuộc sống thứ hai, vì người này, anh ta nguyện ý xông pha khói lửa.

Còn về nguy hiểm phía trước thì sao? Sẽ chết trong đó à? Anh ta không quan tâm, anh ta đã từng chết một lần rồi.

Sau khi Doãn Nhu và Trương Vãn Hà nhìn thấy Trần Tiêu xông lên cũng không nghĩ thêm gì nhiều mà nhanh chóng đuổi theo.

Phó Vũ thấy vậy, nghiến răng nói: “Chết tiệt, hôm nay chết thì chết!”

Anh ta ra lệnh cho một người: “Anh ở lại đây, đợi những người khác đến thì tập trung tất cả bọn họ lại rồi mới vào, còn tất cả những người khác vào trong hẻm núi cùng tôi. Nhớ kỹ nếu như có mai phục thì tất cả mọi người vừa đánh vừa rút lui, cố hết sức kéo dài thời gian, rõ chưa?”

Những người khác gật đầu, sau đó hơn ba mươi người nhanh chóng đuổi theo mấy người Trần Tiêu. Trong hẻm núi vô cùng thê thảm lạ thường, trước mặt Lê Văn Vân đậm đặc mùi máu tanh, trên người anh cũng dính đầy máu tươi, thậm chí anh đã có chút tê dại, liên tục vung đao đã khiến anh tiêu hao cực kì nhiều năng lượng.




Ngài Mặc ở một bên thấy vậy, chậm rãi thở dài nói: “Gần được rồi.”

Ông ta hét lớn một tiếng, nói: “Tất cả người của Hồng Nguyệt, ra ngoài đi, giao lại cho tôi và Hồng chủ!”

Những người Hồng Nguyệt vẫn đang xông lên phía trước như được đại xá, bọn họ nhanh chóng rút lui.

Sợ chết ư? Ai mà chẳng sợ chết chứ?

Nhưng lúc nãy bọn họ không còn lựa chọn nào khác, có tổng cộng hơn hai trăm người mà bây giờ chỉ còn một nửa, phần lớn đã chết trong khe núi, máu tươi chảy đầy đất.

Bên trong, Lê Văn Vân giẫm lên xác chết, thở hổn hển từng hơi.

Chém đầu gần trăm người, những người này đều là cao thủ cao cấp trở lên, tiêu tốn khá nhiều năng lượng của anh.

Trên tay phải anh, phần xương cốt đã nhanh chóng bị anh hấp thụ hết.

Lê Văn Văn thở phào một hơi.

Anh nhướng mày nhìn về phía ngài Mặc và tiêm quỷ đỏ ở đằng xa, từ từ thở phào, sau đó lại giơ đao lên.

Lúc này, cả cơ thể Lê Văn Vân dính đầy máu đỏ, nhìn có chút kinh hãi.

“Nhóc con, sao thế, tiêu tốn nhiều rồi! Hôm nay dù là cậu hay tên nhóc Lữ Dương đều phải chết ở đây.” Ngài Mặc liếm môi nói: “Hai thiên tài à, các cậu tài giỏi như vậy, cũng có thể nói là trăm năm hiếm có, nhưng bây giờ đúng là sinh đúng thời, có tận hai người. Nhưng thiên phú của các cậu lại không thể phát huy hết, tôi rất háo hức muốn biết sau khi các cậu chết thì Trác Nhất Minh sẽ phản ứng như thế nào, liệu ông ta có vung cây đao quan trọng đó không, sau khi ông ta vung đao thì người gác đêm sẽ đi về đâu đây.”

“Ông có phải người không?” Lê Văn Vân từ từ thở một hơi, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn ngài Mặc.

Ngài Mặc sững sờ.

Lê Văn Vân cứ như tự hỏi tự trả lời, nói: “Ông không phải, ông chỉ là một con chó của mấy con tiêm quỷ kia, nô lệ của bọn chúng thôi. Cho nên… ông đáng chết!”

“Vút!”

Vừa dứt lời, chân khí của Lê Văn Vân lại bộc phát, cả người di chuyển nhanh như tia chớp xông về phía ngài Mặc, đồng thời hét to: “Song kiếm lưu, thu vũ trảm!”

Trong chớp mắt, Lê Văn Vân nổi giận, anh bất chấp kéo dài thời gian, giải phóng toàn bộ chân khí của mình ra ngoài.

Anh muốn nhanh chóng hạ gục hai người kia.

Vì bốn người Lữ Dương đang bị cuốn vào những trận chiến khó khăn.




Lữ Dương rất mạnh, còn mạnh hơn Lê Văn Vân lúc ở độ tuổi anh một chút, nhưng thời gian anh ta gia nhập người gác đêm vẫn còn quá ngắn.

Rốt cuộc anh ta cũng chỉ là một cao thủ đỉnh cấp thôi, đối đầu với siêu cấp cũng phải cố hết sức.

Lúc Lê Văn Vân còn là đỉnh cấp đã đánh nhau với siêu cấp ở khu Tội Ác, anh đối đầu với thánh chủ khu tây, nếu như không phải đột phá trong lúc chiến đấu thì anh đã chết rồi.

“Chết đi!”

Tốc độ của Ảnh Tử quá nhanh, cứ như anh ta thật sự là một cái bóng vậy, không ngừng di chuyển bốn phía xung quanh Lữ Dương, lối đánh vừa mở vừa áp sát của Lữ Dương cũng có hại, trên người anh ta đã có khá nhiều vết thương.

Lúc này, tốc độ của Ảnh Tử bỗng thay đổi, cả người xuất hiện sau lưng Lữ Dương, đâm thẳng một dao vào bụng Lữ Dương.

“A!” Lữ Dương hét to, thương dài quét qua.

Nhưng đúng lúc đó, Ảnh Tử nhanh chóng lùi lại phía sau, khóe miệng anh ta lộ ra tia ác độc, cười nói: “Người gác đêm số không của hệ Hoa cũng chỉ có như thế thôi!”

“Đại ca!”

“Đại ca!”

Bên cạnh, ba người khác cũng bị thương, nhưng khi nhìn thấy cảnh đó bọn họ gần như phát điên.

“A!”

Trương Thiên Thiên nổi giận hét lên một tiếng, khí thế đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Trong chớp mắt, anh ta không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp bạo phát Tần Tử Cuồng Dũng.

Phía xa, Lê Văn Vân thấy vậy, sắc mặt đại biến, anh đẩy khí thế lên cực điểm, nhưng lúc này, tiêm quỷ đỏ đánh về phía anh, quấn lấy Lê Văn Vân chặt chẽ, hai người hợp lực khiến Lê Văn Vân không thể thoát ra được.

“Phụt!”

Cả cơ thể Lữ Dương lùi về phía sau, quần áo người gác đêm của anh ta đã bị chém rách, cây thương dài chống trên mặt đất, một tay ấn chặt vào nơi mới vừa bị đâm một dao, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng.

“Tôi! Lữ Dương, là người gác đêm số không! Nhớ kỹ đấy!” Cho dù như vậy, lời nói tàn nhẫn của anh ta vẫn không ngừng lại.

Đồng thời từ trên người anh ta, khí thế bắt đầu dâng lên, Tần Tử Cuồng Dũng, bộc phát!
Khí thế của Lữ Dương đang không ngừng tăng lên, anh ta nhìn Ảnh Tử chằm chằm, lông mày Ảnh Tử nhíu chặt lại.

Lúc này, anh ta cảm nhận được khí thế của Lữ Dương đang tăng lên, thậm chí có lúc như đã đạt đến siêu cấp vậy.

“Cậu ta sắp đột phá rồi, Ảnh Tử, đừng đùa nữa, mau giải quyết cậu ta đi.” Bên cạnh, Ngùi Nghênh Tùng lớn tiếng quát.

Đúng vậy, giờ khắc này trên người Lữ Dương, khí thế đang liên tục quanh co, dưới áp lực sống chết, anh ta đã bạo phát Tần Tử Cuồng Dũng, mà khí thế của anh ta đang không ngừng tăng lên.

Đúng vậy, trong giây phút quan trọng này, Lữ Dương đang đứng bên bờ vực của cái chết, anh ta không ngừng đột phá lên vị trí siêu cấp.

Sắc mặt Ảnh Tử thay đổi, anh ta không dám chần chừ thêm nữa, chân khí trên người lại bộc phát, lao đến chỗ Lữ Dương.

Hơi thở của Lữ Dương vẫn không ngừng sáng lên, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Ảnh Tử đang xông tới, miệng nhếch lên cười: “Ông đây! Siêu cấp!”

Vừa dứt lời, hơi thở trên người anh ta ngừng lại, ổn định ở siêu cấp, sau đó anh ta từ từ giơ cây thương dài lên.

Trong chớp mắt, chân khí của anh ta đã hoàn toàn tập trung vào cây thương dài.

“Nhớ kỹ, tên của tao là Lữ Dương, chính là… người gác đêm số không!” Lữ Dương nhếch miệng cười khúc khích.

Cây thương dài trong tay anh ta lập tức ném ra.

Lúc này chân khí trong cơ thể anh ta đã hoàn toàn gửi vào cú ném đó, anh ta liếm môi nói: “Đây là chiêu thức tôi tự nghĩ ra!”

Trường thương mang theo tất cả lao ra, dùng tốc độ nhanh đến cực hạn, tuyết và cỏ dại chồng chất trên mặt đất lập tức bị gió thổi tung lên, cuốn đến chỗ Ảnh Tử.

Bên cạnh, Lê Văn Vân và những người khác đều sững sờ.

“Tên này… Thật là không tầm thường.” Trong lòng Lê Văn Vân khá bất ngờ.

Đúng vậy, anh ta thật sự dám dùng loại chiêu thức đó. Hơn nữa nó còn do anh ta tự nghĩ ra, hơi đáng sợ đấy.

Tất cả chân khí của cơ thể đều tích tụ hết vào một đòn này, anh ta nhờ đứng giữa ranh giới sinh tử đã khó khăn miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn siêu cấp, lại còn sử dụng cả chiêu thức khủng khiếp như vậy.

Ảnh Tử cố gắng tránh đi, nhưng anh ta phát hiện bản thân mình đã bị khóa chặt tại chỗ.

Tốc độ của trường thương quá nhanh, nhanh đến nỗi anh ta không thể nào ngăn chặn được.

“Keng!”

Cây trường thương xuyên thẳng qua bụng của anh ta, hơn nữa còn không giảm lực mà cắm vào một tảng đá lớn, tảng đá keng một tiếng rồi nứt ra.




Ảnh Tử kinh ngạc nhìn các lỗ trên ngực, anh ta rất muốn dùng sức nhưng vừa đi về trước được hai bước thì cả người liền ngã quỵ xuống, sau đó trợn tròn mắt đổ rạp trên mặt đất.

Ảnh Tử đã bị giết chết trong chớp mắt!

Lữ Dương không thể đứng vững, cơ thể anh ta lảo đảo, khinh thường nói: “Đã xong!”1

Sau đó, anh ta đưa mắt sang nhìn Quỷ Đỏ và ngài Mặc đang chiến đấu với Lê Văn Vân, nói: “Ông đây… là số không!”

“Phụt!”

Nói xong, cả người anh ta trực tiếp ngã thẳng xuống đất.

Sắc mặt ngài Mặc hơi thay đổi, ông ta không ngờ đến lúc này mà Lữ Dương vẫn có thể tung ra một đòn khủng bố như vậy.

Ông ra hét to ra lệnh: “Giải quyết thằng nhãi đó cho tôi!”

Tất cả những người của Hồng Nguyệt còn sống đều xông tới chỗ Lữ Dương.

“Mẹ nó, ai thử động vào anh ta xem!” Lê Văn Vân gào to.

Anh muốn đến gần Lữ Dương.

Nhưng tiêm quỷ đỏ và ngài Mặc hoàn toàn không cho anh bất cứ cơ hội nào, hai người bao vây Lê Văn Vân chặt chẽ.

“Vì mọi thứ đang hô hấp!”

“Vì mọi thứ đang hô hấp!”



Trong nháy mắt đó, từng tiếng hò hét vọng ra từ trên hẻm núi.

Đồng thời trên hai bên dãy núi, từng hình bóng màu đen hai tay cầm song kiếm nhanh chóng đánh xuống dưới!

Doãn Nhu và Trần Tiêu là hai người siêu cấp xông lên trước.

Ngay đằng sau là Cố Bạch, Phó Vũ, một nhóm đỉnh cấp đánh tới.

Ngài Mặc liếm môi nói: “Vẫn còn mấy tên muốn tìm cái chết!”

Nói xong ông ta quát Quỷ Đỏ: “Hồng chủ, Lê Văn Vân giao cho ông, tôi đi giải quyết những người kia trước!”

Tiêm quỷ đỏ như nghe hiểu lời ngài Mặc nói, nguồn năng lượng trên người ông ta bắt đầu dâng trào ngày càng mạnh mẽ, giơ tay ra muốn lôi Lê Văn Vân lại!




“Tần Tử Cuồng Dũng!”

Trong chớp mắt, Lê Văn Vân, người đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng không hề nghĩ nhiều mà trực tiếp mở trạng thái Tần Tử Cuồng Dũng.

“Bà Loan, không hành động bây giờ thì đợi đến khi nào nữa!” Lê Văn Vân nổi giận quát một tiếng: “Hồng Mai Quế, Phó Vũ, ngăn Bùi Nghênh Tùng lại cho tôi!”

Bên dưới, vẻ mặt Bùi Nghênh Tùng thay đổi, ông ta nhìn về phía bà Loan và Hồng Mai Quế vẫn chưa từng di chuyển.

Khuôn mặt ngài Mặc hơi biến đổi: “Bà Loan, bà định phản bội sao?”

Bà Loan thở dài một tiếng, nói: “Sự phát triển của Hồng Nguyệt không phải là như thế này, ông đã khiến Hồng Nguyệt đi theo con đường sai lầm rồi.”

Bà Loan thở dài tiếp, sau đó giơ ba-toong của mình lên, chỉ vào ngài Mặc nói: “Lão Mặc, tôi thừa nhận tôi không phải là đối thủ của ông, nhưng có thêm hai người này, bọn tôi cùng nhau ngăn cản ông thì không thành vấn đề!”

Ngài Mặc biến sắc.

Chỉ trong chốc lát, khi ngài Mặc còn chưa bình tĩnh lại thì Doãn Nhu, Trần Tiêu đã đến trước mặt ông ta, kết hợp cùng với bà Loan, ba người siêu cấp cùng ngăn ông ta lại.

Bùi Nghênh Tùng không tài nào ngờ được, bà Loan và Hồng Mai Quế đã phản bội ông ta vào đúng lúc quan trọng nhất.

Ông ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hồng Mai Quế đang cười tủm tỉm nhìn mình, nghiến răng nói: “Hồng Mai Quế, cô muốn làm gì? Cô thật sự đầu nhập vào Người Gác Đêm ư.”

“Thủ lĩnh à, xem ông nói kìa!” Hồng Mai Quế đứng trước mặt Bùi Nghênh Tùng nói: “Hợp tác, ông có biết hợp tác là gì không? Tôi đang hợp tác với Lê Văn Vân mà? Hơn nữa, ước mơ của tôi là được ngủ với Lê Văn Vân một lần, à không đúng, là mười lần!”

Cô ta sờ đôi môi đỏ mọng của mình nói: “Tôi còn chưa được ngủ cùng anh ấy, cứ mặc kệ anh ấy chết ở đây thì sao người ta nỡ được?”

“Cô đúng là con chó cái!” Bùi Nghênh Tùng quát to một tiếng, ông ta lấy một viên thuốc ra rồi bỏ luôn vào miệng.

“Thủ lĩnh, để tôi khuyên ông một câu, đừng có đánh nữa, nếu không chân khí dao động quá nhiều sẽ khiến độc tố tích tụ lại, sẽ chết đó.” Hồng Mai Quế cười khúc khích nói.

Hồng Mai Quế là một bậc thầy chuyên dùng độc.

Bùi Nghênh Tùng biến sắc, sau đó lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Đúng là người đàn bà lòng dạ rắn rết, cô nghĩ những thứ độc đó của cô có tác dụng với tôi sao? Cô dám phản bội Hồng Nguyệt, dám phản bội chủ nhân, hôm nay cô chắc chắn sẽ phải chết!”

“Bùi Nghênh Tùng!” Đúng lúc này, tiếng quát đầy giận dữ vang lên, Phó Vũ lao tới đầy sát khí.



Ở một bên khác, khí thế của Lê Văn Vân đang không ngừng tăng lên, thực tế là anh đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, Tần Tử Cuồng Dũng khiến cho chân khí của anh cũng có giới hạn nhất định.

Anh nhìn Quỷ Đỏ đứng trước mặt, từ từ thở ra một hơi, nói: “Đây không phải là nơi mà bọn tạp chủng bọn mày có thể đến. Mày… đáng chết!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Lang Ở Rể
  • Chiến Thần
Chiến Lang Ở Rể
  • Chiến Thần
Chiến Lang Ở Rể
  • Chiến Thần
Lang Tế Chiến Thần
Ma Lang Huyết Chiến
Lang Tế Chiến Thần Convert
  • Bát Nguyệt Sơ Bát

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom