• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full CHI PHỐI TRI GIÁC [Châu Sinh - Hoài Từ] (1 Viewer)

  • Phần 12

[Zhihu] 《CHI PHỐI TRI GIÁC》- Châu Sinh ~ Hoài Từ.

Tác giả: 隋安
___________

(Phần 11)

20.

Loại 'cơm dẻo' mà Hoài Từ ăn đã liên tục trong ba năm, nó vẫn có xu hướng tiếp tục tăng thêm.

Còn tôi thì rất sẵn lòng, chúng tôi mật lý điều du(*), dính lấy nhau ba năm, không hề chán ngán, cảm giác mới mẻ ngày càng 'lớn thuyền lớn sóng', điều này đủ để thấy chúng tôi đã không biết xấu hổ bao nhiêu lần.

*Nguyên tác là蜜里调油 chỉ sự tốt đẹp và hòa hợp.

Chung sống càng lâu, tôi càng nhận ra rằng Hoài Từ giống như một con sói không được cho ăn no, xấu bụng, vô cùng dính người.

Bây giờ trái lại là tôi sắp chịu không nổi người đó rồi.

Mấy ngày nay Hoài Từ được mời đi dự buổi họp báo thường niên của một tạp chí, tôi cứ tưởng cuối cùng đã có thể dành một vài ngày để tu tâm dưỡng tánh rồi, nhưng Hoài Từ tận dụng mọi thứ, nhắn tin, gọi điện và video call, khiến tôi cảm thấy còn khó đối phó hơn khi ở bên cạnh nhau.

Anh ấy sẽ ở trong điện thoại làm nũng, giọng khàn khàn nói nhớ tôi, ê a phàn nàn về muộn phiền cuộc sống, nhìn thấy cái gì thú vị liền chụp lại hỏi tôi có thích hay không, hỏi tôi có muốn quà gì không.

Tôi luôn nghĩ, mong muốn chia sẽ với nhau là điều lãng mạn nhất trên thế giới, mỗi lần như vậy tôi đều bị anh chọc cho ngứa ngáy trong lòng, cũng bắt đầu nhớ về nó nhiều hơn.

Lúc này, tôi vừa biểu diễn xong quay lại phòng nghỉ ngơi, điện thoại trên bàn reo vang dội.

Tôi lướt nhìn, vui vẻ bấm kết nối: " Alo, sao anh biết canh giờ quá vậy, đúng rồi, mấy giờ anh lên máy bay."

Cuộc họp thường niên của tạp chí đó sẽ kết thúc trong tối nay, anh ấy đã nói trước với tôi, đặt vé máy bay sớm nhất trở về.

Bây giờ chắc là anh ấy đang ở sân bay.

Giọng nói Hoài Từ tràn đầy cuốn hút: "Bây giờ chuẩn bị lên máy bay."

Tôi có chút kích động: "Vậy em đi đón anh."

Vừa nghĩ đến chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là đã gặp anh, tôi tức khắc nghĩ đông nghĩ tây, nhịp tim không ngừng tăng tốc.

"Muộn lắm, có xe đặc biệt đón anh rồi, tí nữa sắp tới dưới lầu anh gọi điện thoại cho em, em xuống lầu là được."

Giọng Hoài Từ trầm lắng, rất ấm áp.

"Được." Tôi có chút thất vọng, sau đó bắt đầu nói năng lộn xộn, giọng nói mờ ám "Em chuẩn bị sẵn sàng chờ anh trở về."

Kinh nghiệm của một người da mặt dày nhất định rất tốt, hôm qua tôi đi siêu thị, lấy mười hộp dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên bán hàng.

Chọn tới chọn lui, hết cái này tới cái khác, giống như một người đi buôn chuyên nghiệp.

Trực tiếp làm cho cô bé bán hang đỏ bừng mặt, khi nhận tiền, tay run run cầm máy quét.

Tôi nở một nụ cười siêu cấp rạng rỡ nhìn cô ấy một cách dửng dưng, rồi mới cầm lấy thứ đồ đó bước đi.

"Châu Sinh, em thật nguy hiểm. " Hoài Từ cười khẩy.

Chúng tôi nói chuyện thêm vài câu nữa mới cúp máy.

Tôi thay đồ xong, sắp xếp đồ đạc cẩn thận, vội vàng rời đi, ngang qua quầy lễ tân, cô bé lễ tân kêu tôi " A, Chị Sinh, chị lại đây, cho chị xem cái này thú vị lắm."

"Cái gì ?" Tôi tò mò bước tới.

Cô bé chỉ vào ảnh bìa quyển tạp chí, kích động nói :" Chị xem, chị xem, là anh rể."

Tôi nhìn xuống, thấy Hoài Từ đang mặt trên người một bộ đồ đắt tiền, hình chụp một người được phỏng vấn ngồi trên chiếc ghế sofa da màu đen với khuôn mặt điềm tĩnh, uy thế kiêu ngạo, tuấn tú vô song, đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.

Ba năm này, hầu như tất cả các buổi biểu diễn của tôi Hoài Từ đều không vắng mặt, các đồng nghiệp của tôi trong đoàn kịch đã rất quen thuộc với anh ấy.

Cô bé này còn coi Hoài Từ là thần tượng, vô cùng sùng bái.

Tôi cảm thán từ tận đáy lòng "Quả nhiên là thú vị."

Sau đó cầm lên xem cẩn thận.

Đây là quyển tạp chí Hoài Từ tham dự lần này, ảnh bìa chính thống đầu tiên, mới phát hành hôm nay, tôi đã đăng ký mua rồi mà chưa nhận được.

"Chị, chị lật ra sau đi, bức tranh lần này của anh rể siêu đỉnh luôn." Cô bé hai mắt phát sáng, sau đó định nói điều gì, ôm cánh tay tôi, cẩn thận nói "Nhưng mà, chị không giận đấy chứ."

Tôi cảm thấy buồn cười "Chị thì giận cái gì?"

"Bởi vì chủ đề lần này là thiên nhiên và tự do, anh rể đã vẽ ...." Cô bé cân nhắc "....một tiên nữ, trên cây, nhưng chắc chắn không so được với chị rồi."

"Rồi sao nữa." Tôi bật cười .

Nhưng mà cô bé như thế này cũng là bình thường, bởi vì Hoài Từ vẽ phong cảnh đẹp như sóng tràn bờ, kiến trúc độc đáo, một thế giới phong phú, sinh động.

Nhưng hầu như không vẽ người.

Từ lúc vào nghề, anh ấy vì nguyên nhân giới hạn chủ đề mà chỉ hai lần vẽ có nhân vật.

Hôm nay đột nhiên vẽ một mỹ nữ, cô bé sợ tôi giận dỗi.

Quả nhiên cô bé không đủ hiểu tôi.

Tôi lật đến trang bức tranh của Hoài Từ, sau khi thấy bức tranh, tôi đột nhiên choáng váng, không dám tin nhìn chằm chằm một hồi lâu mới lẩm bẩm nói "Làm sao có thể."

21.

Người trong tranh là tôi.

Trong bức tranh là ngày tôi chuyển đến chung cư này, đang ở dưới lầu đợi người môi giới làm thủ tục, vô tình nhìn thấy một đứa nhóc làm bay quả bong bóng khi đang chơi đùa, bay mắc lên cành cây.

Không có người lớn ở đó, đứa nhỏ lo lắng nhảy cẫng lên dưới gốc cây, khóc sướt mướt nước mắt, vừa đáng thương vừa buồn cười.

Tôi lúc đó đã thật sự cười, giọng cười điên cuồng ngang ngược, thu hút sự chú ý của đứa nhỏ, nó trừng mắt nhìn tôi khóc lóc và khiển trách, sau khi bị nhìn chằm chằm,tôi cảm thấy tội lỗi.

Tôi tức khắc mềm lòng, thấy bong bóng cũng không quá cao, cây lại dễ leo, tôi liền leo lên lấy bong bóng xuống cho đứa nhóc.

Sau khi lấy được quả bóng bay, đứa nhóc thích thú ôm chầm lấy tôi chùi nước mắt nước mũi rồi hớn hở chạy đi.

Tôi ghê tởm đến mức coi ký ức này như một khoảnh khắc đen tối trong cuộc đời mình, nhưng không bao giờ nghĩ rằng tất cả những chuyện này lại được Hoài Từ trân trọng trong ký ức của anh ấy.

Lâu như vậy, anh ấy cũng không nói với tôi.

Cô bé không biết chuyện gì "Chị, có gì không đúng sao?"

Tôi vội vàng tạm biệt. "Không có gì, chị đi trước đây."

Tôi phải về nhà đợi Hoài Từ, không thể chờ đợi được muốn gặp anh ấy.

Nói với anh ấy tôi nhớ anh ấy nhường nào.

Một giờ đêm, tôi đứng dưới lầu chờ Hoài Từ.

Chẳng mấy chốc, một chiếc xe hơi màu đen đắt tiền đậu ở tầng dưới chung cư, tài xế vội vàng xuống xe vòng ra phía sau lấy hành lý.

Cửa vừa mở, Hoài Từ mặc một bộ đồ vừa vặn màu xám khói, bước xuống xe đứng thẳng thớm.

Tài xế cúi đầu chào hỏi, lịch sự chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.

Tôi nhìn thấy anh, lao tới và nhảy vào vòng tay anh, treo trên người anh như một con kangaroo, ôm anh ấy liền hôn.

Điên cuồng đòi hỏi, không giấu giếm ham muốn chiếm hữu của bản thân.

Hoài Từ đón lấy tôi và ôm chặt tôi trong vòng tay của anh ấy, đáp lại chiếc hôn của tôi.

Chúng tôi dính lấy nhau xong, buông ra liền thở hổn hển, anh ấy với đôi mắt thương tiếc hôn lên trán tôi, khàn giọng: "Đợi anh lâu chưa?"

Muộn lắm rồi, anh ấy không định gọi tôi xuống nhà đón nên cũng không gọi điện cho tôi, tôi tính dựa vào thời gian anh ấy gọi khi cất cánh, anh ấy sẽ đến vào khoảng thời gian này và đợi ở tầng dưới trước.

"Em nhớ anh." Tôi vùi đầu vào giữa cổ và vai anh.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh, niềm thương nỗi nhớ trong lòng từ từ nguôi ngoai.

Hoài Từ cười toe toét "Anh nhớ trên điện thoại, em nói anh không điềm tĩnh. "

"Em không thích điềm tĩnh." Tôi dính trên người anh không chịu xuống. "Về nhà."

Hoài Từ cũng dựa vào tôi, ôm tôi đi vào thang máy.

Lên tới lầu, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, chúng tôi trực tiếp vào thẳng vấn đề, nhanh nhẹn lao lên giường, bầu không khí đang dần trở nên ám muội, bên tai là tiếng thở dốc của nhau, động tác của Hoài Từ có chút gấp gáp, thô bạo hơn bao giờ hết, ánh mắt rực lửa như muốn thiêu đốt tôi.

Được một lúc, anh đưa tay mở ngăn tủ đầu giường để lấy thứ gì đó.

Khi nhìn thấy những chiếc hộp đầy ắp trong ngăn kéo, anh ấy gặm xương quai xanh của tôi nở nụ cười thâm thúy, "Thật may anh có sức khỏe tốt."

Toàn thân tôi run rẩy, "Không tin~~Trừ khi anh chứng minh cho em xem."

Hoài Từ cười càng thâm thúy hơn và cúi xuống hôn tôi.

Sắc đêm càng thêm nồng cháy, ngày càng căng thẳng.

Ngày hôm sau, khi tôi thức dậy đã gần trưa, bên cạnh là một khoảng trống.

Vì quá ham mê khiến toàn thân đau nhức, yếu ớt, lúc tỉnh dậy cũng không muốn nhớ lại, chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.

Một lúc sau, Hoài Từ từ ngoài bước vào trong bộ đồ ở nhà màu sáng, nằm gối đầu xuống bên cạnh tôi, đưa hai tay ra, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên mặt tôi.

Ngứa rồi, vẫn không muốn động đậy, tôi nhắm mắt nắm lấy tay anh không cho anh cử động.

Hoài Từ dang tay ra ôm tôi dậy dỗ dành nhẹ nhàng "Dậy đi ăn nào, anh có nấu sườn xào chua ngọt."

"Toàn thân không có sức lực, không muốn dậy." Tôi vùi đầu vào lòng anh.

“Còn có những món khác em thích ăn.” Hoài Từ tiếp tục dụ dỗ, “Bữa tối hôm nay còn có kem.”

"Em muốn socola."

"Được."

Cuối cùng tôi cũng mở mắt, ngồi dậy vươn hai tay ra ôm, "Mau, tiểu Từ Từ, dọn bữa ăn cho bổn cung."

Hoài Từ không nhịn được cười, vươn tay ôm lấy tôi.

Ăn xong, Hoài Từ cùng tôi chơi game trên ghế sofa, anh ấy không biết chơi, chỉ nhìn tôi chơi.

Tôi đã thắng trò chơi với một mẹo nhỏ và tôi tự hào đưa cho anh ấy màn hình để xem chuỗi chiến thắng của tôi, khi một cửa sổ bật lên bật lên, cho thấy ai đó đã mời tôi ghép đôi.

Hoài Từ cau mài "Là ai?"

Tôi lướt qua xem còn thấy ngượng ngùng, chính là Dã Vương tỏ tình với tôi qua cái loa ở dưới lầu, tôi lập tức nhếch mép, "Chỉ là bạn bè bình thường."

"Tóc anh ta rất quen."

Tôi nhìn kỹ hơn và thấy rằng Dã Vương đang sử dụng chính mình làm hình đại diện, tôi thẳng thắn đặt điện thoại xuống, "Ngoan, anh ta là người bắt đầu duyên phận cho chúng ta."

"Vẫn còn liên lạc?"

"Không có không có, hơn một năm không liên lạc rồi." Tôi lắc đầu lia lịa, sau đó cảm thấy có gì đó sai sai "Không đúng, sao anh biết anh ta trông như thế nào, năm đó anh có xuống lầu xem à?"

“Đừng chuyển chủ đề.” Giọng điệu của Hoài Từ chua xót, “Hơn một năm?"

Tôi nhanh chóng thanh minh cho bản thân, "Sinh nhật anh ấy đã đến tìm em, em gửi anh ấy một bao lì xì để lấy vận may, ngoài ra không nói gì cả "

Hoài Từ nhìn tôi thật thâm thúy, đột nhiên vùi đầu vào vai tôi làm nũng, "Anh không vui, mau dỗ anh."

Ai có thể chịu nổi chứ, tôi bị anh làm cho tim run lên, bị anh ấy lợi dụng.

Sau khi Hoài Từ lợi dụng xong, anh ấy giống như một con mèo thành công nở nụ cười kiềm chế, ánh mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào tôi, khiến tay chân tôi yếu ớt.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng nhớ ra để hỏi một chuyện nghiêm túc, "Hoài Từ, bức tranh trong tạp chí của anh có phải là em?"

Hoài Từ ôm tôi và gật đầu, vốn không muốn giải thích bất cứ điều gì.

“Tại sao anh không nói với em?” Tôi ngước nhìn anh.

Nói cho tôi biết, trước tôi, ánh mắt anh ấy đã dán chặt vào tôi từ lâu rồi.

"Khi không có nói cũng vô ích, khi có thì không cần phải nói thêm."Hoài Từ ánh mắt dịu dàng.

"Lúc đó chỉ thấy buồn cười, nhìn thêm vài lần, về sau, không thể không nhìn nhiều hơn."

Giọng anh nhẹ nhàng, từ từ luồng vào lòng tôi, tim tôi đập nhanh một hồi, mũi cay cay, tôi cúi đầu vào vòng tay anh.

Ở trạng thái này, tôi cảm thấy am tâm hơn bao giờ hết.

Vài ngày sau, vào sáng sớm, tôi nghe nhạc và chuẩn bị đi thang máy lên lầu sau buổi chạy bộ buổi sáng.

Đột nhiên có ai đó ở phía sau, vỗ vỗ vai tôi.

Tôi tò mò nhìn lại, lập tức kinh ngạc tháo tai nghe ra, nói một cách chật vật: "Dì, dì, chào buổi sáng ạ."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom