• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Chàng rể chiến thần (15 Viewers)

  • Chương 369: Vươn quá dài

Dương Chấn vừa thốt ra câu này cả hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ.



Mọi người đều kinh ngạc nhìn Dương Chấn, đối phương là người thừa kế nhà họ Hoàng đến từ Yên Đô Bát Môn đấy.



Thế nhưng Dương Chấn lại dám hỏi Hoàng Chung là cái thá gì?



Đúng là gan to bằng trời!



Ngay cả Hàn Khiếu Thiên cũng cực kỳ khiếp sợ, nhưng tận sâu trong lòng ông cụ vẫn mơ hồ thấy tràn ngập lòng tin đối với Dương Chấn.



Bắt đầu từ giây phút Dương Chấn ra tay, ông cụ đã nhận ra Dương Chấn chính là cao thủ xuất thân từ biên giới phía Bắc.



Khi nhìn thấy đòn giết người trong chớp mắt của Dương Chấn với cao thủ của nhà họ Ninh, ông cụ đã chắc chắn Dương Chấn có thân phận và địa vị cực cao ở biên giới phía Bắc.



Quan trọng là Dương Chấn vẫn còn trẻ mà lại có được thực lực mạnh mẽ như vậy, phóng hết tầm mắt khắp Cửu Châu này, thử hỏi có mấy người được như vậy?



Lúc này trong đầu Hàn Khiếu Thiên bỗng nhớ tới một việc.



Nửa năm trước lúc ông cụ đi Yên Đô thăm một người bạn chiến đấu cũ có quyền cao chức trọng, người kia từng vô tình tiết lộ với ông cụ một tin.



Đó là người bảo vệ biên giới phía Bắc lúc đó lại là một anh chàng chưa tới ba mươi tuổi.



Ông cụ vốn dĩ vẫn còn hơi nghi ngờ nhưng hôm nay nhìn thấy Dương Chấn, rốt cuộc cũng biết Dương Chấn chính là người bảo vệ biên giới phía Bắc mà người bạn chiến đấu cũ kia đã nói.



Nghĩ tới đây Hàn Khiếu Thiên bỗng có cảm giác trở lại chiến trường biên giới phía Bắc mấy chục năm trước, nhiệt huyết gần như đóng băng trong cơ thể lại dần dần thức tỉnh, sôi trào.



Hoàng Chung ngồi ở vị trí hàng đầu, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng đáng sợ, ông ta nhìn chằm chằm Dương Chấn: “Không thẹn là con cháu của gia tộc Vũ Văn, không chỉ to gan lớn mật mà còn vô cùng kiêu căng, ngạo mạn!”



Lời của Hoàng Chung lập tức gây nên một đợt sóng to gió lớn.



Ngoài mấy nhà giàu từng có ân oán với Dương Chấn ra những người khác đều không biết rõ thân phận của anh.



Giờ phút này Hoàng Chung lại công khai Dương Chấn là người của gia tộc Vũ Văn trước mặt mọi người, lúc này bọn họ mới hiểu rõ tại sao Dương Chấn lại không sợ Hoàng Chung, hóa ra anh cũng xuất thân từ Yên Đô Bát Môn.



Dương Chấn không hề giải thích ân oán giữa anh và gia tộc Vũ Văn, cũng không có ý giấu diếm, anh chỉ lạnh nhạt nói: “To gan lớn mật cũng được, kiêu căng ngạo mạn cũng chẳng sao, có tôi ở đây thì ông đã được định sẵn phải ra về tay không rồi!”



Dương Chấn lúc này cực kỳ mạnh mẽ, cho dù đang đối mặt với người thừa kế nhà họ Hoàng, anh cũng không hề sợ hãi.



“Thì ra chàng trai này xuất thân từ gia tộc Vũ Văn thuộc Yên Đô Bát Môn, chả trách có thể khiến cho Trần Hưng Hải và Quan Tôn Sắc bỏ qua ý kiến mọi người mà đứng về phía anh ta!”



“Xem ra buổi giao lưu này chỉ là ván cờ của nhà họ Hoàng và nhà họ Chung, còn chúng ta chỉ là quân cờ”.



“Theo tình hình trước mắt khó có thể nói trước ai thắng ai thua nhưng có thể xác định một điều đó là Giang Bình sau này một là thuộc về Hoàng, hai là do họ Vũ Văn làm chủ”.



Sau khi thân phận của Dương Chấn được công khai, rất nhiều người lộ ra vẻ mặt cảm thán, hiện trường một mảnh xôn xao.



Đối với bọn họ mặc kệ sau này Giang Bình mang họ gì cũng chẳng sao.



Bởi lẽ người chịu ảnh hưởng thật sự chính là mấy gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ kia.



“Hôm nay tôi không nói những chuyện khác với cậu, chỉ nói đến cái chết của Hoàng An con trai tôi”.



Hoàng Chung im lặng ngồi trên vị trí hàng đầu, bình thản như đang nói đến việc nhà.



Lời Hoàng Chung một lần nữa khiến mọi người có mặt ở đó đều ồ lên.



Lúc nghe Hoàng Chung nói đến câu này, trong mắt của Hoàng Mai đang ngồi bên phải Hoàng Chung lóe lên vẻ hoảng sợ nhưng rất nhanh bà ta đã bình tĩnh lại.
















Dương Chấn cười dửng dưng nói: “Tôi nghĩ con trai ông chết thế nào hẳn là ông nên rõ ràng nhất mới phải”.



Dương Chấn vừa nói xong liền trêu tức nhìn Hoàng Mai nói: “Bà Hoàng, bộ bà không có gì muốn nói sao?”



“Thằng ranh, cậu giết cháu tôi, nhà họ Hoàng nhất định không bỏ qua cho cậu đâu!”



Hoàng Mai cắn răng nghiến lợi nói, giả vờ đau buồn, xoa hai mắt đỏ ngầu cực kỳ đau lòng nói: “Hoàng An, cháu hãy yên tâm, cô nhất định sẽ trả mối thù này cho cháu!”



“Gì chứ? Con trai của Hoàng Chung bị người thanh niên trẻ tuổi này giết chết thật sao?”



“Tên nhãi này quá hống hách rồi? Lẽ nào cậu ta không sợ sẽ gây ra chiến tranh giữa hai gia tộc sao?”



“Buổi giao lưu hôm nay đúng là buổi tụ tập hóng chuyện mà!”



Mọi người dồn dập nói, trên mặt họ là đều là dáng vẻ ngạc nhiên, không thể hiểu.



Lúc này buổi giao lưu đã phát triển thành trận chiến giữa Dương Chấn và Hoàng Chung.



Ngay cả ba nhà gia tộc lớn của tỉnh lỵ cũng không có tư cách tham gia.



Dương Chấn cười híp mắt nhìn Hoàng Chung: “Ông tin người phụ nữ này?”



“Bà ta là người nhà họ Hoàng, sao tôi lại không tin?”



Hoàng Chung nói: “Ngược lại là cậu muốn gây xích mích giữa chúng tôi sao? Có tác dụng không?”



Dương Chấn cười lắc đầu: “Ông đánh giá mình quá cao rồi đấy!”



“Cậu có ý gì?” Hoàng Chung cau mày.



“Muốn đổ tội cho người khác, sợ gì không tìm được chứng cứ?”



Dương Chấn cười hờ hững nói: “Nếu ông khăng khẳng đổ thừa cái chết của con trai ông lên đầu tôi, vậy tùy ông! Ông muốn làm thế nào thì cứ ra tay đi, nếu Dương Chấn tôi có lùi nửa bước xem như tôi thua!”



Một cơn gió thổi qua cửa sổ, thổi xuyên qua đại sảnh khiến cả hội trường giao lưu rộng lớn trở nên mát mẻ.



Giang Bình vào thu, buổi tối sẽ có gió.



Vài chiếc lá ngô đồng khô héo theo gió bay vào đại sảnh.



Hoàng Chung từ đầu đến cuối vẫn ngồi ở đó. Là người thừa kế nhà họ Hoàng, ông ta không phải là kẻ ngu.



Ông ta đương nhiên hiểu rõ, Dương Chấn không hề nói dối, cái chết của con trai ông ta rất có khả năng là do Hoàng Mai làm.



Nhưng nhiệm vụ chiếm lấy Giang Bình có thể coi là thử thách cuối cùng cho vị trí thừa kế nhà họ Hoàng của ông ta. Một khi thành công, thì thân phận người thừa kế này xem như đã chắc chắn.



Nếu thất bại thì đừng nói đến việc củng cố vị trí người thừa kế, mà thậm chí rất có khả năng ông ta sẽ bị đuổi khỏi địa vị bây giờ.



Nhà họ Hoàng là một gia tộc máu lạnh vô tình, không nghĩ đến tình cảm chỉ nói đến lợi ích.



“Ngược lại tôi rất muốn xem thử, tỉnh Giang Bình rộng lớn này có bao nhiêu gia tộc sẽ chọn cậu”.



Hoàng Chung bỗng nhiên nói, ánh mắt liếc nhìn khắp đại sảnh, lớn tiếng nói: “Nhằm gắn chặt mối liên kết của những gia tộc nhà giàu ở tỉnh Giang Bình, tôi dự định sẽ thành lập liên minh nhà họ Hoàng. Chỉ cần những gia tộc nào gia nhập liên minh này đều sẽ được hưởng hết thảy tài nguyên của nhà họ Hoàng, bao gồm cả việc khai thác thị trường ở Yên Đô”.



“Còn nữa, đối với những gia tộc gia nhập liên minh nếu bị những gia tộc khác chèn ép thì liên minh sẽ ra mặt giúp đỡ”.



“Ngoài ra, những nhân tài xuất sắc của các gia tộc đều có tư cách tiến vào nội bộ nhà họ Hoàng ở Yên Đô, có thể tranh thủ thêm nhiều lợi ích cho gia tộc của mình”.



“Bây giờ, mọi người có thể lựa chọn được rồi!”
















Giọng nói cuồn cuộn như sấm rềm của Hoàng Chung vang lên bên tai mọi người.



Mọi người sững sờ, Hoàng Chung vậy mà lại muốn thành lập liên minh nhà họ Hoàng ở tỉnh Giang Bình, đây là muốn thống nhất Giang Bình sao?



Mạnh Hồng Nghiệp và Ninh Trí Viễn cũng sợ ngây người.



Bọn họ vốn tưởng Hoàng Chung sẽ lựa chọn nhà họ Mạnh hoặc nhà họ Ninh và nâng đỡ nhà đó thành Vương tộc của tỉnh Giang Bình.



Nhưng bây giờ rõ ràng Hoàng Chung là muốn vứt bỏ nhà họ Ninh và nhà họ Mạnh, thay vào đó là thành lập liên minh lấy nhà họ Hoàng làm trung tâm.



Nói cách khác, một khi liên minh được thành lập thì từ đây về sau tỉnh Giang Bình sẽ do nhà họ Hoàng định đoạt.



Bề ngoài là liên minh nhưng trên thực tế đây chỉ là cái cớ để nhà họ Hoàng thống nhất tỉnh Giang Bình mà thôi.



“Nhà họ Hồ ở thành phố Ninh Bình đồng ý gia nhập liên minh!”



“Nhà họ Mã ở thành phố Sơn Đông đồng ý gia nhập liên minh!”



“Nhà họ Lý ở Cát Châu đồng ý gia nhập liên minh!”







Hoàng Chung vừa dứt lời bảy tám gia tộc đều dồn dập bày tỏ bằng lòng gia nhập liên minh.



Cảnh tượng này khiến sắc mặt Mạnh Hồng Nghiệp và Ninh Trí Viễn càng thêm khó coi.



Rõ ràng Hoàng Chung không hề suy nghĩ đến việc nâng đỡ bọn họ lên ngôi.



Bọn họ chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay Hoàng Chung mà thôi.



Mấy gia tộc tỏ thái độ đồng ý gia nhập liên minh này thật ra đã bị nhà họ Hoàng mua chuộc từ trước rồi.



Tỉnh Giang Bình có hơn hai mươi mấy thành phố, với khoảng sáu bảy chục gia tộc giàu có, chỉ trong mấy mươi giây ngắn ngủi mà đã có hơn mười mấy nhà công khai bày tỏ muốn gia nhập liên minh.



Hơn nữa, số lượng gia tộc gia nhập liên minh còn đang không ngừng tăng lên.



Nếu nói nhà họ Hoàng không mua chuộc trước những gia tộc này thì chẳng ai tin.



“Bây giờ cậu nói cho tôi biết cậu lấy gì để đấu với tôi?”



Hoàng Chung bỗng đứng dậy, vẻ mặt ngạo nghễ, ngập tràn tự tin nhìn Dương Chấn hỏi.



Mà lúc này số lượng gia tộc đồng ý gia nhập liên minh đã tăng lên gần một nửa.



“Cho dù hết thảy gia tộc ở tỉnh Giang Bình đều đồng ý gia nhập liên minh nhà họ Hoàng thì đã sao?”



Dương Chấn dửng dưng nói: “Tôi chỉ cần một nắm đấm cũng giải quyết xong!”



Dương Chấn đứng chắp tay, một luồng khí thế mạnh mẽ lan tràn từ trên người anh tản ra ngoài.



Lời của anh giống như tiếng sét vang lên trong đầu Hoàng Chung.



“Cánh tay của nhà họ Hoàng hình như vươn quá dài thì phải?”



Đúng lúc này một giọng nói ngang ngược, lạnh lẽo đột nhiên vang lên trong hội trường buổi giao lưu.



Tiếp đó một thân hình rắn rỏi dưới sự bảo vệ của vô số người đàn ông vạm vỡ đang cất bước đi vào.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Chiến Thần - Dương Chấn
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đệ Nhất

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom