• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Chàng rể chiến thần (17 Viewers)

  • Chương 332: Người phụ nữ ngu xuẩn

Dương Chấn cũng không có ngờ, vậy mà có thể gặp được người quen ở đây.



Thấy Trần Anh Hào run rẩy đứng ở trước mặt mình, đầu cũng không dám ngẩng lên, đột nhiên có hơi buồn cười.



Tên này, vậy mà sợ anh đến mức độ như này sao?



“Trần tổng, anh có phải nhầm rồi không? Anh ta là bạn học đại học của tôi, tên là Dương Chấn, năm năm trước mới vừa tốt nghiệp, sau đó thì vào ở rể một gia tộc nhỏ ở Giang Châu.”



“Anh là cậu chủ hào môn đỉnh cấp duy nhất của Châu Thành, tương lai sẽ quản lý nhà họ Trần, sao có thể cúi đầu với anh ta?”



“Nhất định là anh đã nhận nhầm người rồi! Đúng, nhất định là như thế!”



Sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, Vu Hiểu Vi vội vàng đi tới, nhìn Trần Anh Hào nói.



“Im miệng!”



Trần Anh Hào tức giận quát Vu Hiểu Vi một tiếng, sau đó lại mang vẻ mặt kinh sợ nhìn Dương Chấn nói: “Cậu Dương, tiện nhân này, vậy mà dám sỉ nhục cậu, cậu yên tâm, từ nay trở đi, cô ta không còn là người của Thiên Phủ Thành nữa.”



Trần Anh Hào nói ra câu này, lập khiến toàn bộ người ở đó chấn động!



Vu Hiểu Vi càng là trợn to hai mắt, mặt mày khó tin nói: “Trần tổng, anh vì một phế vật ở rể, vậy mà muốn đuổi tôi ra khỏi Thiên Phủ Thành sao?”



“Trần tổng, Hiểu Vi là chủ quản của Thiên Phủ Thành, những năm nay, chuyện gì cũng vì công ty, đã có rất nhiều đóng góp rất lớn.”



Giám đốc Lý cũng vội nói: “Còn có nhiều khách hàng đều cần cô ấy tới tiếp, nếu cô ấy đi rồi, nhất định sẽ tạo thành tổn thất rất lớn đối với Thiên Phủ Thành.”



Trên mặt Dương Chấn mang theo vài phần thích thú, cười híp mắt nhìn Trần Anh Hào, muốn xem thử, anh ta xử lý chuyện này như nào.



“Im miệng cho tôi!”



Trần Anh Hào tức giận quát: “Ông đánh chủ ý gì, lẽ nào tôi còn không rõ sao? Ông cái con mẹ đều có thể làm ba của tiện nhân này, còn ở đó mà bạn trai bạn gái?”



“Đừng tưởng tôi không rõ, ông lợi dụng chức vụ giám đốc của Thiên Phủ Thành đã hại biết bao nhiêu cô gái rồi.”



“Tiện nhân này có thể trở thành chủ quản của Thiên Phủ Thành, đều là ông ở đằng sau thao túng nhỉ?”



“Hiện nay vậy mà ngay cả cậu Dương cũng dám đắc tội, vậy hai người đều cút cho tôi!”



Trần Anh Hào không chút lưu tình, tại đây sai thải hai người này.



Trong lòng anh ta đã sợ hãi đến cực điểm rồi, từ lần trước ở Châu Thành, sau khi nhìn thấy sự cường thế của Dương Chấn, Dương Chấn sớm đã trở thành ác mộng của anh ta rồi.



Thậm chí có mấy lần nằm mơ bị giật mình tỉnh, đều là vì mơ thấy Dương Chấn muốn giết anh ta.



Hiện nay ở địa bàn của mình, vậy mà có người dám đắc tội với vị đại phật gia này, điều này không phải là đang gây phiền phức cho anh ta sao?



Vu Hiểu Vi và bạn trai của cô ta, lúc này đều là vẻ không dám tin, loạng choạng lùi lại mấy bước.
















Nhất là Vu Hiểu Vi, trong lòng càng kinh hãi, cô ta có thể làm chủ quản của Thiên Phủ Thành, đều là ỷ vào bạn trai của cô ta.



Ở Thiên Phủ Thành, không cần làm việc vất vả thì có thể lấy được lương năm một tỷ rưỡi, đối với cô ta mà nói, thật sự chính là ngồi không tiền tới.



Những năm nay, cô ta sớm đã quen ăn sung mặc sướng, mọi chuyện đều giao cho người dưới trướng đi làm, mà bản thân cô ta, trên cơ bản là vô cùng nhàn hạ, năng lực gì đó đều không có.



Nếu rời khỏi Thiên Phủ Thành, đừng nói là lương năm một tỷ rưỡi, ngay cả mức lương năm 150 triệu, cô ta đều chưa chắc có thể lấy được.



“Bịch!”



Vào lúc này, giám đốc Lý bỗng quỳ dưới chân Trần Anh Hào, vẻ mặt kinh sợ nói: “Trần tổng, mọi chuyện đều là lỗi của tiện nhân Vu Hiểu Vi này, không có liên quan gì với tôi cả.”



“Khi cậu vừa tới, tôi cũng mới tới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi còn chưa làm rõ.”



“Xin cậu cho tôi một cơ hội, tôi nhất định xử lý gọn chuyện này.”



Giám đốc Lý kinh sợ nói, ông ta thật sự sợ rồi.



Thiên Phủ Thành là khu đồ cổ lớn nhất của Thành phố, làm giám đốc ở đây, ông ta mỗi năm chỉ tính tiền hoa hồng, cũng có thể lấy được trên ba tỷ.



Cái này còn không tính một đó hoạt động bí mật của ông ta, nếu như bị sa thải, tuyệt đối sẽ không tìm được chức vụ nào như này nữa.



Nhất là ở ngành kinh doanh đồ cổ này, không có thủ đoạn giám định bảo vật, cũng không có tài kinh doanh, vậy cho dù đổi chỗ khác, cũng không có ai cần.



Vu Hiểu Vi nghe thấy lời của giám đốc Lý, dưới chân loạng choạng, mông ngồi phịch xuống đất.



Rõ ràng, giám đốc Lý là muốn bảo vệ lấy mình, muốn để cô ta gánh chịu mọi hậu quả.



“Nếu ông không cút, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”



Trần Anh Hào nheo mắt nói, sau đó rút điện thoại ra, ấn gọi một cuộc: “Cho ông thời gian nửa ngày, tra rõ ràng tất cả sổ sách của Thiên Phủ Thành đã qua tay giám đốc Lý Vĩ cho tôi, nếu có hành vi sai trái, tuyệt đối không tha!”



Mặt mày giám đốc Lý ngây dại, trong mắt tràn ngập sự kinh sợ.



Ông ta là giám đốc của Thiên Phủ Thành, mọi sổ sách ở đây đều cần phải qua tay của ông ta.



Nếu thật sự muốn tra ông ta, rất dễ có thể tra được những hành vi ông ta làm sau lưng.



“Trần tổng, tôi cút, tôi bây giờ cút ngay!”



Giám đốc Lý nói rồi, xoay người muốn rời khỏi.



“Khi kêu ông cút thì ông không cút, bây giờ, muộn rồi! Đợi tiếp nhận điều tra đi!”



Trần Anh Hào rất cường thế nói.
















Nếu không phải là vì giám đốc Lý đắc tội với Dương Chấn, anh ta có lẽ sẽ niệm tình đối phương đi theo nhà họ Trần lâu như vậy, mà thả cho ông ta một con đường sống.



Nhưng người ông ta đắc tội lại cứ là Dương Chấn, một người mà ngay đến chủ nhân của nhà họ Trần cũng đều phải cứu đầu gọi là nhân vật lớn.



“Bồp!”



Giám đốc Lý mặt mày giận dữ, tát một cái vào mặt của Vu Hiểu Vi, gầm lên: “Đêu là tại tiện nhân cô, mắt chó khinh thường người khác, giờ thì hay rồi, ngay cả tôi cũng bị cô liên lụy rồi, cô đợi đấy cho tôi, nêu tôi xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng mơ thoát được liên can.



Nghe vậy, cả người Vu Hiểu Vi đều run rẫy kịch liệt.



Lời này của giám đốc Lý rõ ràng là đang ám chỉ cô ta.



Bởi vì mọi hành vi trái phép của giám đốc Lý, đều có sự tham gia của Vu Hiểu Vi



Nếu giám đốc Lý bị tra ra cái gì đó, Vu Hiểu Vi cũng không thoát được, đến lúc đỏ, chỉ có nước đợi ăn cơm tù.



“Dương Chấn, chúng ta là bạn đại học, anh tuyệt đối không thễ giương mắt nhìn tôi bị đuổi khỏi



Thiên Phủ Thành được.”



‘Vu Hiểu Vi lập tức lao tới trước mặt Dương Chắn, hai tay run rẫy túm lấy Dương Chấn nói: “Anh mau giúp tôi cầu xin Trần tổng, tôi cả đời này đều sẽ không quên ân tình của anh.



“Bây giờ biết chúng ta là bạn học rồi sao? Vừa rồi không phải còn rất ngang ngược, muốn kêu bạn trai của cô tới dạy dỗ tôi hay sao?’



Dương Chấn bật cười một tiếng, lạnh giọng nói: “Cho dù là cầu tôi giúp cô, nhưng cô vẫn là cái bộ dạng cao cao tại thượng, giọng điệu ra lệnh, cô tính là cái thá gì, cũng xứng có được sự ban ơn của tôi sao?



Cút!”



Dương Chấn lúc này, vẻ mặt rất khinh thường, một từ ‘cút’ quát ra, như một tiếng sấm, đánh bên tai Vu Hiểu Vi.



Vy Hiểu Vi mặt mày sững sờ, chân loạng choạng, lảo đảo lùi lại phía sau bảy tám bước.



“Tôi không phục!”



Trầm mặc giây lát, Vu Hiểu Vi đỏ mắt, tức giận gầm một tiếng với Trần Anh Hào, chỉ vào Dương Chấn, chất vấn Trần Anh Hào: “Anh ta một tên ở rể, có tư cách gì để anh vì anh ta, đuổi chúng ta ra khỏi Thiên Phủ Thành?”



Trần Anh Hào mặt mày thờ ơ: “Cô tính là cái thá gì, cũng xứng chất vấn tôi? Có tin một câu nói của tôi thì có thể khiến cô chết không có chôn thây không hả?”



Trần Anh Hào mặt mày rất giận dữ, người phụ nữ ngu xuẩn này, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm.



Không có sự đồng ý của Dương Chấn, anh ta tự nhiên sẽ không bạo lộ thân phận của Dương Chấn.



Lúc này, Dương Chấn lại đột nhiên cười thích thú: “Cô muốn biết tại sao anh ấy làm như vậy sao?”



“Tại sao?”



Vu Hiểu Vi vô thức mở miệng hỏi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Chiến Thần - Dương Chấn
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đệ Nhất

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom