• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Bác Sĩ (2 Viewers)

  • Chương 232-233-234

Chương 233:



Đúng lúc này, thang máy lại mở ra, Mã Gia Thành mang theo máy tên thủ hạ bước đến.



Mã Gia Thành nhìn lướt qua liền biết chuyện gì đang xảy ra, tình cờ nghe được điều kiện của Diệp Phi, ông ta không chút lưu tình xuống tay với Mã phu nhân.



“Bốp.” Giữa một tràng âm thanh giòn giã, má Mã phu nhân sưng đỏ, khóe miệng vẫn còn rỉ máu, có thể thấy cái tát của Mã Gia Thành không hề yếu.



“Bảo bà đến mời tiểu thần y, bà làm trò gì vậy?”



“Lập tức, lập tức xin lỗi tiểu thần y.”



Mã Gia Thành không giận mà uy.



Mã phu nhân ôm mặt ủy khuất, nhưng biết nếu chống lại Mã Gia Thành còn thảm hơn, lập tức nhắm mắt nói xin lỗi: *Xin lỗi, tôi xin lỗi.”



Bà ta biết, Mã Gia Thành thương mình, để làm bà ta vui còn cho con gái theo họ bà ta, nhưng một khi tức giận nhất định không được phản kháng.



Diệp Phi còn chưa kịp nói, Mã Gia Thành đã cau mày: “Không có thành ý.”



Mã phu nhân bịch một tiếng quỳ xuống: “Diệp thần y, thật xin lỗi.”



“Bếp, bếp!” Khi Diệp Phi khẽ nheo mắt, Mã Gia Thành cũng tự tát cho mình hai cái tát mạnh: “Diệp thần y, tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, tôi xin lỗi cậu.”



“Vừa rồi chúng tôi đã sai, không nên nói nặng cậu như vậy.”



“Cậu có điều gì bất bình cứ trút lên người chúng tôi, đảm bảo không một câu oán hận.”



“Chỉ hy vọng cậu cứu Như Ca, nó vô tôi.”



chapter content




Diệp Phi cấp tốc tiền lên kiểm tra.



“Diệp thần y, làm sao bây giờ?”



Mã Gia Thành lo lắng hô lên: “Như Ca có thể cứu được không?”



Mã phu nhân cũng chảy nước mắt khóc rồng lên: “Như Ca nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”



Mặc dù Mã phu nhân vẫn luôn vênh váo hung hăng với người ngoài thế nhưng đối với con gái bà ta đúng thật là trao hết mọi chân tình cho cô, vậy nên nước mắt lúc này không ngừng tràn ra bốn phía.



Khuôn mặt của Kim Ngưng Băng khẩn trương nhìn Diệp Phi: “Diệp Phi, có nắm chắc không?”



“Cót”



Diệp Phi đơn giản nói ra một chữ sau đó lấy ngân châm ra, anh tính thi triển “Thất Tinh Tục Mạng châm” với Bạch Như Ca.



Sau đó lấy một viên Bạch Mang mà tích góp được từ các loại bênh nhân như chú Giả, không nhanh không chậm mà đưa vào miệng Bạch Như Ca để trị lục phủ ngũ tạng.



Ngân châm sáng bóng lắp lánh tựa như Bắc Đầu thát tinh, hồn phách hội tụ.



“Thát Tinh Tục Mạng?”



Vẻ mặt của Kim Ngưng Băng tràn đầy kích động, cô không biết Thất Tinh Tục Mạng thần châm, thế nhưng cô biết đèn Thất Tinh Tục Mạng của Gia Cát Lượng, cô còn biết bộ châm pháp này thật sự tồn tại.



Cho nên khi nhìn thấy hình vẽ giống y như đúc này cô không khỏi than khẽ một hơi.



Trời ạ, đây chính là bộ châm pháp đã thất truyền từ lâu, tên hỗn đản này sao lại biết được chứ, lại còn thi triển thong dong như vậy nữa.



Kim Ngưng Băng càng thêm tò mò với Diệp Phi, trong vô hình mà càng thêm sùng bái anh hơn.



Diệp Phi không để ý tới ánh mắt của cô, chỉ chuyên tâm hạ kim, mười lăm phút sau, cây kim cuối cùng cũng được hạ xuống *Ưm!”
Chương 234:



Tựa như cùng lúc đó, thân thể của Bạch Như Ca cũng run lên, đầu tiên là phần bụng sau đó là phần vai cũng bắt đầu có phản ứng.



Cô cử động đầu.



“Phốc!” Một ngụm máu tươi phun ra.



Mọi người đều kinh sợ không thôi.



Mã phu nhân hét lên: “Con gái tôi thế nào rồi?”



Không đợi Diệp Phi trả lời Bạch Như Ca gian nan mở mắt ra, sắc mặt có chút hồng thuận.



*Con gái, con tỉnh rồi?”



Thấy Bạch Như Ca tỉnh lại, Mã phu nhân bọn họ mừng như điên, chen chúc đi qua.



Kim Ngưng Băng liếc nhìn về phía điện tâm đồ, toàn bộ các chỉ số đều có chuyển biến, các đoạn sóng ngắn cũng đang đi lên.



Bà ta cũng giơ ngón tay cái lên với Diệp Phi.



“Mã tiên sinh, Mã tiểu thư đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi thế nhưng vẫn phải uống thuốc trị liệu.”



“Tôi sẽ bảo người nấu cho cô ấy một ít thuốc, thần khúc, ngũ tiễn, trạch tả, tam tiễn, phục linh, tam tiễn.”



“Trước sắc những thứ thuốc này trước sau đó bỏ thêm bán hạ với liên kiều sau, loại thuốc này trước tiên chỉ cần sắc một chén trà… Đại khái là khoảng mười lăm phút thì lại cho thêm hai vị thuốc còn lại!”



Diệp Phi phân phó xong nói thêm: “Nhớ kỹ, mỗi buổi sáng tối một lần, uống trong vòng bảy ngày, sau đó thì không được uống nữa.”



Mã Gia Thành vội vàng chép những lời Diệp Phi nói lại sau đó gọi người thân cận tới phân phó.



“Được rồi, Bạch Như Ca đã không sao rồi.”



Thấy Mã Gia Thành đã nhớ kỹ rồi Diệp Phi vẫy vẫy tay: “Tôi đi trước đây…”



Mã phu nhân theo bản năng mà kéo Diệp Phi lại: “Diệp thần y, cảm ơn cậu, chuyện trước đây xin lỗi cậu.”



Lần này lời xin lỗi mà bà là xuất phát từ trong thâm tâm, hôm nay Diệp Phi không chỉ cho bà biết tiền không phải là vạn năng mà còn cho bà biết cái gì gọi là lương y như từ: mẫu.



Nếu như đổi lại là bà bị người ta hiểu lầm và vu khống, chỉ sợ rằng sẽ không có chuyện ra tay chữa bệnh như này được, dù thế nào thì cũng sẽ buông ra những lời ác ý.



“Mã phu nhân, đều đã qua rồi.”



Diệp Phi cười: “Chuyện trước đây đừng nhắc tới nữa.”



Mã phu nhân vô cùng cảm kích khẽ khom người nói vạn phúc.



“Diệp lão đệ, cảm ơn cậu.”



Thấy Diệp Phi dứt khoát xoay người Mã Gia Thành cảm khái một tiếng: “Có con rồi thì ai cũng như vậy.”



“Người như vậy nhất định phải kết bạn.”



“Viện trưởng Kim, giúp tôi đem “đào hoa số 1” cho cậu ấy.”



“Thêm một câu nữa, sau này chuyện của cậu ấy chính là chuyện của Mã gia tôi…” Mười lăm phút đồng hồ sau, ở phòng làm việc phó viện trưởng, Diệp Phi một bên lười biếng dựa trên sofa một bên lắc lư uống chén trà.



“Đây chính là biệt thự mà Mã tiên sinh đưa cho cậu, ngôi nhà này ở khắp Trung Hải này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, đào hoa số 1.”



Kim Ngưng Băng cũng không chỉnh lại thái độ cà lơ cà phất của Diệp Phi nữa, bà đem một cái thẻ phòng trí năng và một cuồn bát động sản cho Diệp Phi.



“Mười dặm đào hoa?”



Diệp Phi kinh ngạc: “Điên rồi sao?”



Đó chính là khu phú hào có một không hai ở Trung Hải, chọn bừa một căn cũng phải một trăm nghìn vạn.”



“Cái này quá quý giá rồi.”



Diệp Phi còn phát hiện ra thẻ trí năng hiện là đào hoa số 1, đây rõ ràng là ngôi biệt thự đứng đầu.



“Nhận lấy đi.”



Ban đầu Kim Ngưng Băng cũng giật mình về khả năng bạo tay của Mã Gia Thành, nhưng nghĩ đến bản lĩnh cải tử hồi sinh của Diệp Phi cô liền hiểu vì sao Mã Gia Thành lại ra tay hào phóng như vậy.
Chương 232:



Chết lặng.



Ba tên vệ sĩ còn lại trừng mắt lớn.



Thân thể Mã phu nhân cũng cứng nhắc.



Quá khốc liệt, quá tàn nhẫn.



Bà ta không ngờ rằng Diệp Phi lại hung dữ như vậy.



Nhưng bà ta nhanh chóng khôi phục bình tĩnh và cười mỉa mai: “Cậu nhóc, không ngờ cậu lại có tài như vậy, nhưng tiệc quá hai tay không địch lại bôn người.”



“Nào, cùng nhau tới, đánh gục cậu ta.”



Mã phu nhân không tin không trị được Diệp Phi.



Ba tên vệ sĩ Mã gia thần sắc lạnh lùng, cầm côn xông đến chỗ Diệp Phi.



Chỉ là còn chưa đụng được Diệp Phi, bố người mặc thường phục đã lao ra khỏi phòng bệnh của Dương Diệu Đông xử đẹp bó tên bảo vệ.



Không cho phép nhúc nhích!



Sau đó, bố đặc vụ quỳ gối và đập vào bụng vệ sĩ Mã gia khiến họ đau đớn tột cùng.



Ba tên vệ sĩ ngồi xỗm xuống.



Ba họng súng chĩa thẳng vào đầu.



Nhìn thấy khẩu súng, sắc mặt Mã phu nhân thay đổi: “Các người là ai?”



“Tôi là Chu Hoa Kiệt, nhân viên của cục trinh thám Triều Dương.”



Một đặc vụ hét lên: “Thứ trưởng Dương có lệnh, ai dám động đến Diệp thần y, đánh chết.”



“Thứ trưởng Dương?”



“Dương Kiếm Hùng?”



Khuôn mặt xinh đẹp của Mã phu nhân thay đổi: “Diệp Phi người Dương gia?”



Chu Hoa Kiệt lạnh lùng lên tiếng: “Diệp thần y là khách quý của Dương gia.”



“Mã phu nhân, tôi biết bà, cũng biết năng lực nhà bà nhưng tôi khuyên bà nên tôn trọng Diệp thần y.”



“Nêu không, đừng trách sao tôi không cho Mã gia chút mặt mũi.”



Anh ta nói một cách thô lỗ nhưng rất dứt khoát.



Lúc Diệp Phi đang cười nhạt, Kim Ngưng Băng giải thích với Mã phu nhân: “Tối qua Diệp Phi cứu mạng sở trưởng Dương.”



Không phải là một tên thầy lang biết chút ít y thuật sao?



Tại sao đột nhiên trở thành cao thủ võ lâm?



Còn là khách quý tôn kính của Dương gia?



Điều này khiến Mã phu nhân không tiếp thu được.



Chỉ là bà ta nhận ra Chu Hoa Kiệt đúng là một thân tín của Dương Kiếm Hùng, ở một mức độ nào đó đại diện cho ý kiến của Dương Kiếm Hùng.



Thô bạo không được, Mã phu nhân chỉ có thể tiếp tục dụ dỗ, cắn môi mở miệng: “Cậu ra giá đi, cứu Như Ca bao nhiêu tiền?”



“Bà nghĩ tiền có thể giải quyết mọi thứ trên đời này?”



Diệp Phi hai tay chắp hai tay sau lưng nhìn chằm chằm Mã phu nhân: “Hừ, bà ra một cái giá tôi tát bà một cái.”



“Khốn nạn, cậu dám làm thế với tôi?”



Mã phu nhân không khỏi lui về phía sau một bước, vẻ mặt tức giận, còn có một tia sợ hãi, bà ta chưa bao giờ bị làm nhục như vậy.



Mọi người xung quanh, kể cả người thân và bạn bè đều tâng bốc bà ta, nhưng bây giờ Diệp Phi thực sự khiến bà ta bị áp lực và sỉ nhục mà trước đây bà ta chưa trải qua.



“Đừng có lải nhải, quanh co…” Diệp Phi không tự chủ được đã kích Mã phu nhân: “Để tôi tát bà một cái, tôi lập tức cứu Như Ca.”



Mã phu nhân tức giận: “Cậu… khốn nạn.”
 
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Bác Sĩ Convert
  • 3.50 star(s)
  • Nhất Khởi Thành Công
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đệ Nhất

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom