• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Buổi Tối Có Người Gọi, Tuyệt Đối Đừng Quay Đầu (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 3: Có Lẽ Không Phải Người

Nhân dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, nhóm chúng tôi quyết định đi đến một sườn dốc để vui chơi. Ngày đầu tiên là hoạt động câu cá ở hồ chứa nước, bởi vì cảm thấy không được khoẻ tôi đã quay trở về biệt thự trước.

Sau đó, một cơn bão bất ngờ ập đến, mây đen bao trùm thành phố và mưa như trút nước, tôi chỉ có thể lo lắng đứng chờ bọn họ ở trước cửa.

Cuối cùng họ cũng quay về rồi, nhưng tôi lại phát hiện, trong số những người quay về, có lẽ không phải tất cả đều là người.

1.

Buổi chiều hôm đó, một cơn bão lớn bất ngờ ập tới.

Cho dù đèn ở trước cửa biệt thự đã được bật rất sáng, nhưng mưa như trút nước thế này, e là phạm vi quan sát được cũng vô cùng nhỏ.

Tôi khổ sở chờ đợi rất lâu, ánh đèn chiếu đến mọi nơi, cuối cùng cũng nhìn thấy ba bóng người đang đeo balo sau lưng xuất hiện.

Bọn họ lần lượt là A Huy chủ nhân của ngôi biệt thự này và A Kỳ cùng với bạn gái của cậu ấy Minh Duyệt.

Tôi vội mở cửa ra đón họ:

“Mau vào trong đi! Trận mưa này khủng khiếp quá!”

Bọn họ cũng mau chóng bước vào trong.

Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kì lạ là, họ chẳng những không đáp lời tôi, ngược lại còn ra vẻ thậm thụt, thậm chí có chút thất thần, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Hơn nữa bị dầm mưa ướt nhẹp cả người như vậy mà lại không phàn nàn tiếng nào, điều này không giống với đám bạn mà tôi quen biết.

Tôi đành thử nói đùa: “Làm gì vậy, sắc mặt tệ như vậy, gặp ma rồi sao?”

Không có ai cười.

Chẳng những không cười, sắc mặt của họ thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Tôi nhìn họ một cách khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Một lúc lâu sau, A Huy mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt như sắp khóc nói với tôi.

“Xin lỗi, A Chánh, là bọn tôi có lỗi với cậu!”

Tôi càng mù tịt hơn, hoàn toàn không biết bọn họ đã làm chuyện gì có lỗi với tôi.

Tiếp sau đó, câu nói của A Kỳ đã khiến đầu óc tôi quay cuồng.

“A Chánh, Tiểu Quỳ cô ấy……cô ấy rơi xuống sông…..bị nước cuốn trôi rồi!”

Tiểu Quỳ là bạn gái của tôi.

Tôi kinh ngạc đến nỗi thậm chí còn cảm thấy có chút nực cười:

“Các cậu đang nói nhảm gì vậy?”

A Huy tiếp tục giải thích.

“Là thật đấy, Minh Duyệt cô ấy, cô ấy tận mắt nhìn thấy Tiểu Quỳ đi đến chỗ chiếc cầu phía trước hồ chứa nước, mưa rất lớn, nước dưới hồ chảy xiết, dòng nước lớn tràn vào làm sập cầu. Lúc chúng tôi muốn đến giúp cô ấy thì đã quá muộn rồi, Tiểu Quỳ đã bị nước…..”

Tôi vội cắt ngang lời A Huy một cách gắt gỏng: “Này, đừng đùa nữa, Tiểu Quỳ đã trở về từ lâu rồi, bây giờ đang ở trong phòng tắm rửa!”

Sắc mặt của ba người bọn họ lập tức tái mét.

Sau đó họ đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Minh Duyệt.

Giây phút đó tôi mới lờ mờ cảm thấy có lẽ bọn họ không hề nói đùa.

Minh Duyệt lặng người vài giây, sau đó mới mở miệng nói: “Em, em không có nói dối, là thật mà, em tận mắt nhìn thấy cô ấy…..Hơn nữa, em còn nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ấy, kế đó không phải em đã chạy đến tìm anh giúp sao?”

Cô ấy nhìn sang A Kỳ, A Kỳ vội giải thích: “Đúng, em có tìm anh giúp, nhưng lúc anh tới đó với em thì đã không nhìn thấy gì rồi, anh không tận mắt nhìn thấy Tiểu Quỳ….”

Minh Duyệt lại quay đầu nhìn tôi một cách nghiêm túc rồi nói: “A Chánh, em thật sự không có gạt anh, thời gian anh quen biết em cũng đâu phải ngắn, em làm sao có thể lấy chuyện này ra đùa được chứ?”

Tôi dở khóc dở cười giải thích: “Cũng không phải anh muốn nói là anh không tin em, nhưng Tiểu Quỳ cô ấy thật sự đã quay về rồi, cô ấy đang ở bên trong, vậy anh làm sao tin em đây?”

Cả ba người bọn họ đều rơi vào im lặng.

Bầu không khí dường như càng lúc càng trở nên kì lạ.

Hồi lâu sau.

Minh Duyệt mới chậm rãi nói một câu: “A Chánh, anh chắc chắn, người quay trở về là Tiểu Quỳ sao?”

Ngay lúc đó, bầu không khí như rơi xuống đáy vực.

2.

Tôi nghiêm túc hồi tưởng lại.

Lúc Tiểu Quỳ quay về, trạng thái của cô ấy quả thực vô cùng tệ, lúc đó cả người cô ấy ướt sũng, bước vào nhà cũng không nói tiếng nào, sau khi bỏ túi ở phòng khách liền đi thẳng vào trong phòng.

Tôi cho rằng cô ấy chỉ đang vội vào phòng tắm rửa mà thôi.

Nghĩ đến đây, tôi nhịn không được lập tức quay người rời đi.

Tôi và Tiểu Quỳ ở trong căn phòng phía đông tại sảnh tầng một.

“Các cậu đợi một chút, tôi đi tìm Tiểu Quỳ.”

Sau khi nói xong câu này, tôi cũng không quan tâm đến ánh mắt kì lạ và biểu cảm do dự muốn nói nhưng lại thôi của họ nữa, cứ thế nhanh chóng đi về hướng phòng mình.

Tôi không tin Tiểu Quỳ sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì, không, có lẽ tôi vốn không muốn tin vào điều đó.

Cho nên, tôi thậm chí không có chút do dự mà lập tức đẩy cửa bước vào hỏi: “Tiểu Quỳ, em tắm xong chưa?”

Bên trái cửa phòng chính là phòng tắm, nhưng bên trong rất khô ráo.

Cô ấy không đi tắm.

Tôi quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Tiểu Quỳ đang ngồi ở một góc trên giường, cô ấy trùm chăn nửa người, toàn thân run rẩy.

Trên sàn là quần áo ướt mà cô ấy đã thay ra.

Sắc mặt của Tiểu Quỳ trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, không hề nhận ra tôi đã bước vào phòng, càng không hề phát hiện ra tôi đang hỏi cô ấy những gì.

Tôi khẽ giật mình, vội vàng thận trọng bước tới, hỏi cô ấy: “Sao vậy Tiểu Quỳ? Em không sao chứ?”

Cô ấy giống như bị tôi doạ cho mất hồn vậy, đột nhiên ôm chặt lấy cái chăn trước ngực.

Sau khi ngẩng đầu nhìn thấy tôi, cô ấy lại nheo nheo mắt lại, hai hàng nước mắt lập tức rơi xuống.

Tiểu Quỳ vừa khóc vừa lẩm bẩm mấy câu tôi nghe không rõ.

“Xin lỗi…….huhu……xin lỗi.”

Tôi bị phản ứng của cô ấy doạ sợ, não vô thức nghĩ đến những lời Minh Duyệt nói.

Cộng thêm trạng thái bây giờ của Tiểu Quỳ: Mặt trắng bệch không chút huyết sắc, hai mắt trống rỗng vô hồn, nước mắt không ngừng rơi xuống, còn có tiếng kêu khóc thảm thiết nữa…..

Tôi càng thêm kinh hãi, chẳng lẽ, chẳng lẽ cô ấy đã nhận ra….bản thân cô ấy, không phải là người nữa?

Tôi đứng trước giường không dám bước tới an ủi Tiểu Quỳ, chỉ có thể lắp bắp nói: “Đây, đây là thế nào vậy? Tiểu Quỳ, lẽ nào em…..?”

Cô ấy sụt sịt một lúc rồi mới chầm chậm nói: “Xin lỗi, chuyện xảy đến quá đột ngột….em….em rất sợ, em không thể phản ứng lại kịp, chỉ có thể bỏ chạy một mình….bọn họ, A Huy bọn họ, bọn họ đều bị nước cuốn đi rồi! Em vô cùng sợ hãi, vừa nãy em, em cũng không dám nói với anh….huhu huhu…”

“Hả?”

Đầu tôi chợt nổ ầm một tiếng.

Tiểu Quỳ vẫn còn đang khóc thút thít, khóc đến thê lương như vậy, khóc đến nỗi khiến trái tim tôi đau nhói.

Chắc chắn cô ấy không phải ma, cô ấy là người.

Nhưng mà……

“Tiểu Quỳ, em, em không nhìn lầm chứ? Bởi vì, bọn họ bây giờ, đều đang ở phòng khách mà.”

“Hả?”

Tiểu Quỳ ngẩng đầu lên, ánh mắt ban đầu là kinh ngạc, sau đó lại biến thành sợ hãi: “Không, không thể nào, em tận mắt nhìn thấy bọn họ đi thu lại cần câu, sau đó bị nước lũ cuốn trôi, toàn bộ giàn câu đều bị sập! Nước chảy xiết như thế bọn họ không thể nào thoát ra được, không thể nào…!”

Tôi cũng không hiểu rõ tình hình, nhưng điều duy nhất tôi có thể chắc chắn chính là:

“Thật đó, Tiểu Quỳ, bọn họ quay về rồi!”

Cơ thể của cô ấy càng run rẩy dữ dội hơn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào….”

Tôi chỉ cảm thấy da đầu tê rần.

Nhưng nếu bắt tôi phải đưa ra lựa chọn, tôi sẽ chọn tin Tiểu Quỳ.

Bởi vì giờ phút này cô ấy đang ở ngay trước mặt tôi, tôi có thể cảm nhận được cô ấy vẫn là cô ấy của trước đây, chứ không phải là một “hồn ma” nào đó.

Mặc dù lúc nãy chạm mặt những người khác tôi cũng không cảm thấy có gì bất thường.

Tôi ngồi lên giường, nhích lại gần Tiểu Quỳ, dang hai tay ra, khẽ ôm cô ấy vào lòng.

Tôi nói: “Đừng sợ, có anh đây, đừng sợ.”

Cô ấy ôm chặt lấy tôi, cơ thể dần dần bình tĩnh trở lại.

Trong lòng tôi lại càng thêm khẳng định, cô ấy chắc chắn không phải ma.

Cô ấy là cô gái mà tôi yêu nhất.

Tôi nghĩ kĩ một lúc rồi nói: “Tiểu Quỳ, chúng ta phải làm rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào, anh sẽ luôn ở bên em, em tin anh chứ?”

Cô ấy vùng thoát khỏi vòng tay tôi, ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Nhìn một lúc lâu, Tiểu Quỳ mới nghiêm túc gật đầu.

3.

Chúng tôi thận trọng đi đến phòng khách.

Lúc này nơi đây rất yên tĩnh, tầm mắt tôi hướng đến đâu cũng không phát hiện thấy có bất cứ dấu vết nào là có người hoạt động.

Bọn họ đâu?

Tôi và Tiểu Quỳ đưa mắt nhìn nhau, đang không biết phải làm gì, hành lang phía tây bỗng vang lên tiếng bước chân, cùng với đó là tiếng la hét của Minh Duyệt.

“Aaaaaaa, A Chánh, anh, các anh!”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là A Kỳ và Minh Duyệt, rõ ràng bọn họ đã thay bộ quần áo ướt sũng kia ra.

Nhìn thấy chúng tôi, cả hai người đồng loạt dừng bước, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm-----Tiểu Quỳ bên cạnh tôi.

Tôi cảnh giác nhìn bọn họ, trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc các người là ma quỷ phương nào? Tiểu Quỳ cô ấy rất ổn, tôi thấy các người mới có vấn đề đấy!”

“Hả?”

A Kỳ quay đầu nhìn Minh Duyệt.

Suy cho cùng chỉ có Minh Duyệt mới là người tận mắt chứng kiến Tiểu Quỳ gặp nạn.

Cô ấy vừa căng thẳng vừa nghiêm túc giải thích: “Không, không phải! Chính mắt em nhìn thấy cô ấy chạy qua cây cầu đó. Sau đó…….sau đó, cầu bị sập….thật đấy, em tận mắt nhìn thấy mà!”

A Kỳ cũng phụ hoạ theo:

“Không sai, mặc dù tôi không nhìn thấy lúc cô ấy xảy ra chuyện, thế nhưng cây cầu thật sự đã bị sập, nếu không sao chúng tôi lại quay về muộn như vậy? Bởi vì chúng tôi phải đi đường vòng để trở về.”

“Sao có thể? Quả thật em có đi lên cây cầu đó, nhưng thứ bị sập không phải cây cầu, mà là bờ hồ, là chỗ giàn câu nơi các anh đang thu dọn dụng cụ! Chính mắt em nhìn thấy bọn anh bị nước cuốn đi mà!”

“Em nói bậy gì thế, giàn câu vẫn bình thường mà, không tin em nhìn thử đi!” A Kỳ chỉ tay vào một góc ở phòng khách, đó là dụng cụ câu cá bọn họ vừa mới mang về, “Nếu như thật sự như lời em nói, giàn câu bị sập, bọn anh bị nước cuốn đi, vậy những thứ này làm sao có thể quay về đây được?”

Chúng tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên, đó đúng là bộ dụng cụ câu cá đắt tiền cùng với một số trang bị.

“Cái này, cái này…..?”

Tiểu Quỳ cũng nhất thời lúng túng, không biết phải làm gì.

Tôi vội xen vào cuộc tranh cãi không hồi kết giữa hai người họ.

“Đợi đã, tôi muốn hỏi một chút, các cậu đang đi câu cá thì gặp phải bão lớn, theo lý nên lập tức sơ tán mới đúng nhỉ? Vậy tại sao Tiểu Quỳ lại một mình đi về trước, còn các cậu vẫn ở lại thu dụng cụ gì đó rồi mới về?”

A Kỳ vội giải thích:

“Bởi vì túi chúng tôi đem theo không có khả năng chống nước, cho nên mới để Tiểu Quỳ cầm những túi đựng thiết bị điện tử chạy về trước, còn về đồ đi câu, cậu cũng biết giàn câu của bọn tôi được bắc tự động, muốn thu nó lại cũng không phải vừa làm đã xong ngay được….”

Hoá ra là như vậy.

Tiểu Quỳ cũng gật đầu xác nhận.

“Sau đó bất đồng xảy ra, các cậu nhìn thấy Tiểu Quỳ chạy lên cầu, kế đến thì cầu bị sập đúng không?” Tôi quay đầu nhìn Tiểu Quỳ rồi nói tiếp: “Còn Tiểu Quỳ, thứ em nhìn thấy là, bọn họ đứng trên giàn câu sau đó giàn câu bị sập?”

Cả hai bên đều đồng loạt gật đầu.

Nhưng A Kỳ vẫn không thể không phân bua thêm một câu: “Giàn câu tuyệt đối không bao giờ bị sập, có điều bọn tôi đều nhìn thấy cầu sập rồi, cho nên, cho nên Tiểu Quỳ à, rốt cuộc sao em có thể quay về được?”

Vừa nãy được A Kỳ chỉ điểm, Tiểu Quỳ cũng bắt đầu trở nên thông minh hơn. Cô ấy chỉ tay vào mấy cái túi trên sofa phòng khách, nói: “Các anh tự mình xem đi, nếu như cầu bị sập thật, vậy túi của các anh sao lại ở đây?”

Không sai, tôi cũng nhớ lúc Tiểu Quỳ vào cửa trên người cô ấy còn vác thêm mấy cái túi.

Bây giờ lại đến lượt hai người kia sững sờ.

Cứ mãi tranh luận như vậy cũng không phải cách, dù sao chỉ dựa vào một cái miệng, ai cũng không thể thuyết phục được đối phương.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Muốn xác thực chuyện này cũng không khó, chúng ta đi vài bước về phía hồ chứa nước, nhìn ra chỗ cây cầu và giàn câu, xác nhận chúng có còn nguyên vẹn không chẳng phải là được rồi sao?”

Có điều Minh Duyệt lại không đồng ý với đề nghị của tôi:

“Nhưng mà, bên ngoài mưa lớn như vậy,……Hơn nữa, em không dám đâu, đi cùng một người đã rơi xuống nước chết trước mặt mình….”

Tiểu Quỳ lập tức khó chịu nói: “Chính mắt tôi nhìn thấy các người chết đây này, cô cho rằng tôi muốn bị nhốt cùng các người ở nơi này hay sao hả?”

Lúc hai bên lại tiếp tục tranh cãi nãy lửa thì bỗng có một giọng nói cắt ngang lời chúng tôi:

“Mọi người đừng cãi nhau nữa.”

Chúng tôi cùng quay đầu nhìn qua, A Huy, chủ nhân của ngôi biệt thự cuối cùng cũng đi xuống lầu.

Vừa xuất hiện, cậu ấy đã lập tức chấm dứt cuộc tranh cãi của chúng tôi: “Mọi người đừng cãi nhau nữa, tầng thượng có một chỗ nhìn ra được hồ chứa nước, ngẫm thấy cây cầu đã kinh qua mưa to gió lớn bao nhiêu năm nay vẫn chẳng hề hấn gì, hôm nay đột nhiên lại bị sập, vậy nên tôi vừa mới đi lên đó xem thử, mọi người đoán xem thế nào?”

Chúng tôi không một ai dám lên tiếng, tất cả đều im lặng chờ đợi cậu ấy tiết lộ câu trả lời.

Thế nhưng câu trả lời này chẳng những không tháo gỡ được nghi ngờ của chúng tôi, ngược lại còn khiến chúng tôi trở nên mù mịt hơn.

A Huy nói: “Cây cầu, không bị hư hại gì. Giàn câu, cũng nguyên vẹn như cũ.”

4.

Cuối cùng mọi người cũng có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.

Bởi vì tôi không can dự vào tranh chấp của bọn họ, cho nên vấn đề này đương nhiên cũng phải do tôi đặt câu hỏi đầu tiên:

“Nếu như cả cây cầu và giàn câu đều không bị sập, vậy chuyện mà mọi người đã trải qua rốt cuộc là thế nào?”

Bọn họ đều ngơ ngác nhìn nhau.

Tiểu Quỳ ngồi bên cạnh tôi cũng ngẩn người.

Mặc dù lời đã nói ra, khả năng rất lớn là không có ai trong số họ chết thật cả, nhưng vấn đề chưa được giải quyết, hai chúng tôi và ba người họ vẫn ngồi cách nhau bởi một bàn trà.

Mọi người đều im lặng không nói.

Lát sau, chỉ có A Huy ngẩng đầu lên rồi hỏi chúng tôi một câu hỏi kì lạ: “Mọi người đã từng nghe qua ‘Sơn Kỳ’ chưa?”

Trong một lúc tôi không nghe rõ liền hỏi: “Cái gì Sán Khí?” (*Nam chính đang nhắc đến bệnh sa nang ở nam giới khi túi dịch hoàn bị phình to, sa xuống. Cái này tôi tra từ điển thấy vậy nên nếu có điều gì không đúng mong mọi người bỏ qua cho.”

A Huy lập tức chỉnh lại:

“Không phải Sán Khí, mà là Sơn Kỳ, một loại tiểu quỷ trú trong núi, là truyền thuyết ở quê tôi.”

“Quỷ?”

Ai nấy đều kinh ngạc nhíu mày.

Vừa mới xác nhận được mọi người vẫn chưa chết, rằng những người ngồi ở đây thật sự vẫn là người, nhưng câu nói này của A Huy, đã đưa câu chuyện đến gần vấn đề hơn.

Bị mưa bão vây ở nơi hoang vắng này, nếu nói trong lòng không sợ hãi chút nào thì là nói dối.

Hơn nữa càng lúc câu chuyện càng đi theo chiều hướng ma quái, trong lòng mọi người nhất định sẽ càng loạn hơn.

A Kỳ vội hỏi:

“Ý cậu nói, Minh Duyệt nhìn thấy Tiểu Quỳ chết, Tiểu Quỳ nhìn thấy chúng ta chết, là bởi vì….tiểu quỷ trong núi quấy phá?”

“Tôi cũng chỉ có thể đoán như vậy, bởi vì chuyện này không cách nào giải thích rõ ràng được, tôi và cậu đều tận mắt nhìn thấy cầu bị sập, thế nhưng bây giờ không phải nó vẫn còn nguyên vẹn ở đấy sao?” A Huy ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Tôi cũng từng nghe bà nội nói, Sơn Kỳ là một loại tiểu quỷ dáng vẻ rất giống khỉ, khi thời tiết không tốt nó sẽ tạo ra cảnh tượng ảo, khiến người ra nhìn thấy ảo giác, từ đó vây hãm con người để họ mắc kẹt lại trong núi….Trước đây, rất nhiều tiều phu và thợ săn đều rơi vào cái bẫy này của nó, hoặc là tự tàn sát lẫn nhau, hoặc là lạc đường rồi chết đói trên núi. Thứ Sơn Kỳ muốn chính là kết quả này, nó muốn hút linh hồn con người để thăng thiên….”

Chúng tôi im lặng ngồi nghe A Huy nói, cảm giác tự đặt mình vào khi nghe câu chuyện ma quỷ này, quả thực rất kì lạ.

A Huy còn chưa kịp nói xong, tất cả đèn trong biệt thự đột nhiên tắt phụt.

A Huy và A Kỳ đều đồng loạt chửi một câu, Minh Duyệt la hét ầm ĩ, Tiểu Quỳ bên cạnh cũng vội vã nhào vào lòng tôi.

Thế nhưng, A Huy chủ nhân của ngôi nhà cũng đã lập tức phản ứng lại ngay.

Cậu ấy nhanh chóng lấy điện thoại ra bật đèn pin rồi nói:

“Mọi người đừng sợ, có lẽ do trời mưa lớn quá nên ổ điện bị hỏng rồi, chuyện này trước đây cũng hay xảy ra, nhà tôi có máy phát điện dự phòng, để ở dưới hầm, để tôi đi mở là được.”

Nói xong cậu ấy liền đứng dậy.

A Kỳ vội ngăn lại: “Cậu đi một mình sao? Hay là tôi đi với cậu?”

“Đừng sợ, Sơn Kỳ là tiểu quỷ trong núi, nó không thể vào nhà được đâu. Yên tâm đi, biệt thự nhà tôi, tôi thân thuộc hơn bất cứ ai, cậu đi với tôi cũng vô dụng, chi bằng cứ ngồi đây cùng với cô gái đang sợ run bên cạnh cậu chờ đi.”

A Kỳ đáp lại một tiếng, lúc này mới ôm Minh Duyệt vào lòng.

Ngay sau đó, A Huy liền rời khỏi phòng khách với chiếc điện thoại trong tay.

Tôi cũng bật đèn điện thoại lên, cả căn phòng khách rộng lớn không còn tối đen như mực nữa.

Chỉ là phòng khách được chiếu bằng ánh sáng trắng, tràn ngập một loại cảm giác chói mắt đến kì lạ.

Cộng thêm sự im lặng của tất cả mọi người khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt.

Có lẽ vì để phá vỡ bầu không khí này, A Kỳ đột nhiên lên tiếng, như đã suy nghĩ rất lâu, cậu ấy hỏi một câu:

“Đúng rồi, các cậu có cảm giác, như là…….chúng ta đã quên mất chuyện gì đó quan trọng vẫn chưa làm không?”

Minh Duyệt lập tức đáp: “Đúng rồi đúng rồi, em cũng có cảm giác đó.”

Tiểu Quỳ bên cạnh tôi cũng không nhịn được nói: “Em còn tưởng rằng chỉ mình em có cảm giác đó, em cũng cảm thấy như bản thân đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng vậy….”

Tôi cảm thấy rất kì lạ, bởi vì tôi không hề có cảm giác đó.

Vậy nên tôi hỏi: “Chuyện quan trọng đó, là chuyện gì?”

Bọn họ úp mở nửa ngày trời cũng không nói ra được là chuyện gì.

Tôi cảm thấy rất lạ nhưng cũng không truy hỏi thêm nữa.

Rất lâu sau vẫn chưa có điện trở lại.

Cuối cùng Minh Duyệt không nhịn được nữa, bèn nói: “Em, em muốn đi vệ sinh.”

Tiểu Quỳ bên cạnh tôi cũng không nhịn được đứng dậy: “Tôi cũng muốn đi, để tôi đi với cô.”

Tôi và A Kỳ đưa mắt nhìn nhau, chuyện này có chút nhạy cảm, dường như không tiện đi cùng họ lắm.

Dù sao nhà vệ sinh cũng ở trong nhà, hơn nữa không cần phải đi quá xa.

Tôi chỉ có thể căn dặn: “Đừng rời nhau, đi nhanh về nhanh.”

Hai cô gái uh một tiếng, cầm lấy điện thoại rời đi.

Nhà vệ sinh tầng một nằm ở phía sau phòng ăn, cách nhau hai bức tường, ánh đèn trong điện thoại họ dần dần biến mất.

Phòng khách lại rơi vào im lặng.

Đột nhiên ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại trong tay A Kỳ bỗng réo lên ing ỏi.

Không những tôi sợ hết hồn mà bản thân A Kỳ cũng giật mình hoảng hốt, nhưng cậu ấy đã lập tức phản ứng lại: “Không sao, điện thoại thôi, là A Huy gọi.”

A Kỳ bắt máy, còn bật loa ngoài hỏi: “A Huy, thế nào rồi? Chỗ bọn tôi bên này vẫn chưa có điện.”

Nhưng A Huy lại không trả lời, đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng thở nặng nề.

Đang lúc chúng tôi còn cảm thấy nghi hoặc, giọng của A Huy đột nhiên vang lên rất lớn:

“A Kỳ, các cậu, các cậu phải cẩn thận! Tôi, tôi nhìn thấy thứ rất đáng sợ. Hoá ra, hoá ra Sơn Kỳ đã vào nhà rồi, nó vào nhà rồi, các cậu, tuyệt đối đừng tin bất cứ ai đã rời khỏi tầm mắt của các cậu! Có thể tất cả đều là cảnh tượng ảo mà nó tạo ra, nó muốn giết chúng ta, nó….”

Lúc chúng tôi còn ngơ ngác chưa phản ứng lại được, điện thoại đã bị ngắt kết nối.

“Chết tiệt!”

A Kỳ mắng một câu, sau đó nhanh chóng bấm gọi lại, thế nhưng chỉ nghe được âm thanh báo máy bận từ đầu dây bên kia.

“Chuyện này, không phải chứ?”

Tôi sợ đến ngớ người.

A Kỳ ngẩng đầu nhìn tôi, dưới ánh đèn trắng từ điện thoại, gương mặt của cậu ấy chỉ còn lại một màu trắng bệch.
“Rốt cuộc A Huy đã gặp phải chuyện gì rồi?”

“Sao tôi biết được?”

“Cái này….”

“Sơn Kỳ, có thể biến thành dáng vẻ của bất kì ai?”

Lúc chúng tôi đang thì thầm bàn luận, bên kia phòng khách đột nhiên có ánh đèn loé lên.

Tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Quỳ cầm điện thoại trở về một mình.

A Kỳ lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, hét lên với Tiểu Quỳ: “Đợi đã, em, khoan hẵng bước tới!”

Tiểu Quỳ giật mình, nhất thời sững người đứng nguyên tại chỗ.

“Sao vậy, xảy ra, chuyện gì rồi à?”

Tôi cũng lật tức đứng thẳng dậy quát: “A Kỳ cậu đang làm gì vậy?”

A Kỳ mau chóng nói thêm: “Vừa nãy A Huy nói gì cậu quên rồi ư? Đừng tin bất cứ ai đã rời khỏi tầm mắt của chúng ta! Hơn nữa tại sao chỉ có một mình cô ấy quay lại, Minh Duyệt đâu?”

Tiểu Quỳ cũng nhận ra chuyện không ổn, vội vàng giải thích: “Không phải, cô ấy muốn đi đại tiện, nên em quay về trước, có vấn đề gì ư? A Huy xảy ra chuyện gì rồi sao?”

A Kỳ đáp: “A Huy xảy ra chuyện rồi, cậu ấy, cậu ấy có lẽ không thể quay lại trong thời gian ngắn, điện ở đây cũng không còn……”

Chưa kịp đợi A Kỳ nói hết tôi đã cắt ngang lời cậu ấy: “A Kỳ cậu đừng có nói vớ vẩn, cô ấy là Tiểu Quỳ, cậu dựa vào đâu nói như vậy?”

A Kỳ hỏi ngược lại tôi: “Chứng cứ đâu?”

“A Huy nói Sơn Kỳ có thể biến thành dáng vẻ của bất kì ai, đúng, nhưng nó không thể sao chép kí ức của mọi người đúng không?” Tôi quay đầu nhìn Tiểu Quỳ hỏi: “Tiểu Quỳ, anh hỏi em một câu hỏi riêng tư, là vấn đề chỉ hai chúng ta mới biết…..Lúc anh tỏ tình với em, anh đã nói gì?”

“Hả?” Tiểu Quỳ ngẩn người, do dự một lúc, dường như cảm thấy có chút xấu hổ khi nhớ lại những lời đó, nhưng lại không thể không tiếp tục nói: “Anh nói, anh nói là cho dù cuộc sống không hề dễ dàng, anh vẫn hy vọng, tương lai của anh, có em.”

“Lại đây.”

Tôi mỉm cười, dang rộng vòng tay.

Tiểu Quỳ cũng chạy thật nhanh tới, lao vào vòng tay của tôi.

A Kỳ cố tình làm như muốn nôn, ra vẻ dè bỉu trước hồi ức đẹp đẽ của chúng tôi.

Tôi không thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu an ủi Tiểu Quỳ đang ở trong lòng mình.

Dù sao bây giờ, trong hoàn cảnh thật giả lẫn lộn này, lòng tin chính là thứ quý giá nhất.

Không lâu sau, trong bóng tối lại có một ánh đèn nữa chầm chậm tiến lại gần…..

Là Minh Duyệt.

Đương nhiên chúng tôi cũng buộc phải kiểm tra xem cô ấy có phải Sơn Kỳ biến thành người hay không.

Có điều chưa đợi tôi và Tiểu Quỳ kịp lên tiếng, A Kỳ đã ngăn Minh Duyệt lại rồi nói: “Đợi chút đã Minh Duyệt, đứng yên đó…..em đừng hoảng, anh hỏi em một câu, em trả lời anh là được.”

Mặt của Minh Duyệt đầy vẻ hoang mang: “Cái gì? Xảy ra chuyện gì rồi?”

A Kỳ thậm chí còn không thèm giải thích, vừa an ủi vừa nói: “Không có chuyện gì đâu Minh Duyệt, trước tiên em đừng lo nhiều như vậy, bây giờ anh hỏi em một câu hỏi riêng tư, em cứ trả lời là được, ví dụ như….sinh nhật của anh là ngày nào?”

Lúc đó, Minh Duyệt ngẩn cả người.

A Kỳ lộ rõ vẻ sốt ruột, tiếp tục gặng hỏi: “Đừng nghĩ lâu như vậy, trực tiếp trả lời là được, em trả lời đi.”

“Không phải, đột nhiên anh hỏi em cái này…..làm gì…..”

Minh Duyệt cứ mãi ấp úng không trả lời.

Tình huống này khiến lòng tôi có chút kinh ngạc, Tiểu Quỳ cũng lo lắng dán chặt vào người tôi.

Im lặng vài giây, thời gian dường như trôi qua vô cùng chậm, ba người chúng tôi không dám lên tiếng, cũng không dám dời tầm mắt đi đâu, cứ luôn nhìn thẳng vào Minh Duyệt.

Kế đến, đã xảy ra một chuyện nằm ngoài dự liệu của chúng tôi…..

Minh Duyệt đột nhiên cười phá lên.

Chúng tôi bị điệu cười ngân nga như tiếng chuông ấy doạ cho tinh thần càng căng thẳng hơn.

Đặc biệt dưới ánh đèn trắng mờ ảo, nụ cười của cô ấy vô cùng quỷ dị.

Câu nói tiếp theo sau của cô ấy, khiến cả người tôi toát mồ hôi lạnh.

“Không ngờ, lại bị một câu hỏi làm bại lộ rồi…..”

Tôi có thể cảm thấy Tiểu Quỳ đang run rẩy trong vòng tay mình.

Tôi cũng có thể nhìn thấy, cả người A Kỳ như đông cứng lại.

Minh Duyệt cô ấy, thừa nhận rồi?

Cô ấy quả thật là hoá thân của Sơn Kỳ?

Tôi đã sẵn sàng chuẩn bị kéo Tiểu Quỳ co giò bỏ chạy.

Nào ngờ Minh Duyệt lại nói tiếp:

“Bảo bối của em, sinh nhật anh chính là hôm nay chứ còn gì! A Huy chuẩn bị bưng bánh sinh nhật ra rồi, bọn em còn định cho anh một bất ngờ, không ngờ anh lại đột nhiên hỏi tới chuyện này, hahahaha….”

“Cái gì?”

Tôi cực kì khó hiểu quay đầu nhìn A Kỳ.

A Kỳ cũng vô cùng bối rối, cậu ấy nói: “Không phải, anh nghĩ đã…..Có điều, chỗ anh thường chỉ ăn mừng theo lịch âm, em không nói anh cũng không nhận ra hôm nay là sinh nhật dương lịch của mình.”

Tôi vội chớp lấy chủ đề câu chuyện, hỏi ngược lại với vẻ khó mà tin được:

“Ai còn quan tâm đến sinh nhật chứ? Các người thật sự muốn tổ chức sinh nhật bất ngờ cho A Kỳ?”

Minh Duyệt mỉm cười xác nhận:

“Không sai, chuyện ma quỷ, mất điện, đều là để tạo không khí! A Huy đã hành động rồi ư? Anh ấy không nói cho em biết, làm em có chút ngơ ngác đấy….thật là….”

A Kỳ sững người đứng yên tại chỗ.

Tôi vội hỏi Tiểu Quỳ đang im lặng trong vòng tay mình.

“Chuyện này là thế nào? Còn chuyện trước đó thì sao? Chuyện mọi người gặp ảo giác nhìn thấy đối phương chết……cũng là giả sao?”

Tiểu Quỳ ngơ ngác, vội phản biện:

“Không, không phải, em thật sự đã nhìn thấy giàn câu bị sập! Còn sinh nhật bất ngờ gì đó, em hoàn toàn không biết. Không có ai nói trước với em, anh biết không?”

Tôi cũng lắc đầu.

Sau đó chúng tôi lại đưa mắt nhìn Minh Duyệt.

Cô ấy bèn giải thích:

“Vậy thì đó có thể là do đôi tình nhân hai người không giữ được bí mật? Em cũng không tranh cãi nhiều nữa, dù sao đợi lát nữa A Huy đẩy cái bánh kem cắm đầy nến ra đây, không phải ta sẽ biết được sự thật rồi sao?”

A Kỳ ngơ ngác nhìn Minh Duyệt, hỏi:

“Có điều, A Huy đã biến mất gần nửa tiếng rồi, em chắc chắn là cậu ấy…….đi lấy bánh kem chứ?”

“Nửa tiếng rồi?”

Dường như Minh Duyệt cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô ấy quay người, nhìn về phía bóng tối hét lên:

“A Huy, mau ra đây đi, mọi chuyện bại lộ rồi, không cần trốn nữa.”

Nhưng trong bóng tối, không có ai đáp lời.

Tôi và A Kỳ đưa mắt nhìn nhau, vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Tiểu Quỳ vừa lấy điện thoại ra bấm số vừa nói:

“Không đúng, nếu như A Huy chỉ đi lấy bánh kem, vậy tại sao anh ấy phải tắt máy?”

Cô ấy lại gọi đến số của A Huy lần nữa, rồi bật loa ngoài.

Trong điện thoại truyền đến một giọng nói vừa quen thuộc lại lạnh lùng:

“Số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy….”

Nghe thấy giọng nói này, Minh Duyệt quay ngoắt người lại, nụ cười trên gương mặt cũng biến mất:

“Chuyện gì thế này? A Huy, mọi người không liên lạc được với anh ấy sao?”

Tiểu Quỳ gật đầu.

Minh Duyệt có vẻ như vẫn còn chưa tin, cô ấy lấy điện thoại ra bấm gọi cho A Huy.

Thế nhưng rõ ràng, kết quả cô ấy nhận được cũng tương tự.

Sau đó, biểu cảm của cô ấy trở nên rất bất an:

“Sao lại có thể như vậy?”

Đột nhiên Minh Duyệt ngẩng đầu lên, cô ấy vừa bước tới vừa khóc lóc với A Kỳ:

“A Kỳ, anh nhất định phải tin em, em không phải là Sơn Kỳ gì đó đâu.”

Nhưng A Kỳ lại vô cùng lý trí duỗi tay ra:

“Đừng, trước tiên em đừng qua đây!”

Minh Duyệt dừng bước, giọng của cô ấy không chỉ nôn nóng bất an, thậm chí còn mang theo chút nghẹn ngào: “A Kỳ, anh, anh…..”

Rõ ràng trước đó bọn họ vẫn là một đôi tình nhân tình cảm khắng khít, bây giờ lại trở nên thế này.

Nếu như cô ấy thật sự là Minh Duyệt, cô ấy sẽ cảm thấy tuyệt vong đến nhường nào?

Nghĩ đến đây, tôi lại càng ôm chặt Tiểu Quỳ hơn.

Cuối cùng, trong cơn bi phẫn, Minh Duyệt đã thốt ra một câu:

“Em đi tìm A Huy!”

Dường như để chứng mình bản thân trong sạch, cô ấy đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, quay đầu chạy về hướng phòng ăn tối om.

A Kỳ muốn nói lại ngừng, bàn tay của cậu ấy vẫn đang duỗi ra trong không trung.

Đến cuối cùng, A Kỳ vẫn không đuổi theo.

6.

Trong phòng khách, chỉ còn lại ba người chúng tôi.

Chuyện này thật sự quá kì lạ, hơn nữa nó cũng đang phát triển theo chiều hướng cực kì xấu.

Tôi muốn cầu cứu sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Lúc tôi đang suy nghĩ đến điều này, A Kỳ cũng có cùng một suy nghĩ với tôi, cậu ấy nói: “Không được, tôi phải báo cảnh sát, à không, 120, 119 đều phải gọi, chỉ cần có thể giúp được chúng ta, tôi đều phải thử qua…”

Suy cho cùng Minh Duyệt cũng đã rời đi một mình, nếu người đó thật sự là Minh Duyệt, nói không chừng cô ấy đã gặp nguy hiểm, A Kỳ thật sự cũng nên lo lắng một chút.

Trong lúc đang lẩm bẩm, tay của cậu ấy cũng đã bấm số trên điện thoại, đồng thời bật loa ngoài.

Cảnh sát đã tiếp nhận.

Cứu hoả cũng tiếp nhận.

Thậm chí 120 cũng nhận báo án.

A Kỳ đã dùng cùng một cách nói tương đối phóng đại, cậu ấy nói bạn cùng nhóm đã mất tích, có thể đã gặp phải tai nạn gì đó, cần được giúp đỡ ngay.

Ngoại trừ người tiếp nhận bên phía 120 cần xác nhận danh tính người bị nạn mới có thể điều xe cứu thương đưa đến bệnh viện được, thì cả 110 và 119 đều phản hồi chúng tôi rất nhanh chóng. Nhưng sau khi nghe A Kỳ báo địa chỉ bọn họ đều đưa ra một kết luận giống nhau:

Chính là bảo chúng tôi đừng nôn nóng, giữ an toàn cho bản thân, chớ nên ra ngoài tìm bạn đi cùng hoặc tìm kiếm sự giúp đỡ. Bởi vì họ không cách nào đến ngay được, đài khí tượng đã đưa ra cảnh báo mưa bão cấp độ vàng, quan trọng hơn là một đoạn đường núi đã bị chặn vì sạt lở.

Kết quả này đả kích chúng tôi rất lớn.

Bởi vì điều này đã trực tiếp cắt đứt hai phương án mà tôi có thể nghĩ tới:

“Chúng ta chẳng những không thể nhận được sự trợ giúp từ bên ngoài, mà bây giờ ngay cả việc muốn lái xe xuống núi cũng không được nữa rồi ư?”
A Kỳ cũng lộ rõ vẻ chán nản.

“Mẹ nó, xem ra trong thời gian ngắn, chúng ta phải nghĩ ra cách tự cứu mình thôi…..”

“Làm sao tự cứu?” Tiểu Quỳ đã rất hoảng loạn, “Em biết bản thân mình đã nhìn thấy gì, ở hồ chứa nước, giàn câu thật sự đã bị sập! Sau đó A Huy biến mất, bây giờ Minh Duyệt cũng không thấy đâu….những gì đang xảy ra tuyệt đối không hề bình thường.”

A Kỳ ngừng lại một lúc rồi nói: “Nếu đã như vậy, thì chỉ có thể dựa theo tình hình ‘thật sự gặp ma rồi’ mà làm thôi.”

“Làm thế nào?”

A Kỳ tiếp tục nói: “Chúng ta phải thay đổi vị trí, di chuyển đến nơi an toàn nhất.”

“Thế nhưng, nơi nào cũng tối om, còn chỗ nào an toàn chứ?”

“Đương nhiên là tầng thượng rồi, cậu chưa từng nghe người già nói sao, ma quỷ đều sợ độ cao, càng gần mặt đất âm khí càng nặng, càng lên cao thì càng an toàn.”

Tôi và Tiểu Quỳ quay sang nhìn nhau, không nói gì.

Bởi vì chúng tôi đều không đưa ra được cách nào khác, có lẽ chỉ có thể làm theo cách của A Kỳ thôi.

Chúng tôi không thể tách nhau ra, tách ra thật sự sẽ rất nguy hiểm.

“Vậy chúng ta đi? Nhanh lên, đi thôi?”

Lúc A Kỳ đang thúc giục chúng tôi, chuyện kì lạ đã xảy ra.

Ở hướng phòng ăn và nhà bếp bỗng truyền đến một tiếng động rất khẽ.

Tôi lập tức trở nên cảnh giác:

“Đợi đã, mọi người có nghe thấy gì không?”

Hai người bọn họ mau chóng dỏng tai lên nghe ngóng.

Bởi vì bên ngoài trời mưa rất lớn, cho nên chúng tôi phải im lặng lắng nghe một lúc.

Âm thanh đó không phải là tiếng người phát ra, mà giống như một hợp âm.

Cũng không giống như tiếng nói chuyện, mà nó càng giống với một bài hát được phát chậm hơn.

“Bài hát mừng sinh nhật?”

Âm thanh kỳ ảo bay bổng trong không gian, cuối cùng tôi cũng nghe được rõ ràng nó đang hát cái gì rồi:

“Chúc cậu, sinh nhật, vui vẻ,…….chúc cậu, sinh nhật, vui vẻ……”

Giọng hát không có một chút sắc thái cảm xúc nào, thanh điệu không lên không xuống, còn mang theo vài phần u ám, trong một đêm tối như vậy, lại ở nơi căn nhà trống không bóng người, âm thanh này trở nên vô cùng quái dị.

Giống như tiếng hát của ma quỷ.

Tôi sững người:

“Đây, đây là tình huống gì vậy?”

A Kỳ cũng có chút ngơ ngác:

“Lẽ nào, những lời Minh Duyệt nói là thật sao? Có phải cô ấy đã tìm thấy A Huy rồi, sau đó……..sau đó thật sự tổ chức sinh nhật cho tôi?”

Tôi vẫn giữ nguyên thái độ hoài nghi, bởi vì giọng hát này quá mức không chân thực.

Nó quá hư ảo, quá kỳ dị.

Nó không phải là âm thanh mà người sống có thể tạo ra được.

Tiểu Quỳ không ngừng run rẩy kéo lấy cánh tay tôi, không dám thở mạnh.

Tôi và A Kỳ đưa mắt nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanh kia như đang đối diện với kẻ địch vậy.

Kèm theo âm thanh đó vậy mà lại còn có ánh lửa.

Không phải là ánh sáng trắng từ đèn pin điện thoại, mà là ánh lửa lập loè của ngọn nến.

“Chúc cậu, sinh nhật vui vẻ………Chúc cậu, sinh nhật vui vẻ………”

Bài hát không chút biểu cảm này vẫn tiếp tục vang lên đều đều, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, rõ ràng có thể nghe ra được, người hát nó đang dần đi về phía chúng tôi.

Kèm theo đó là ánh lửa vàng lập loè cũng đang dần tiến lại gần, tôi mới nhìn rõ đó quả nhiên là một ngọn nến.

Ngọn nến đó, tất nhiên đang được cắm trên bánh kem.

Người xuất hiện trong bóng tối thật sự là hai người đã mất tích trong nhóm tôi.

A Huy, Minh Duyệt.

Bọn họ đang ở hai bên đẩy xe đồ ăn nhỏ chầm chậm đi tới, thứ đặt trên chiếc xe đẩy nhỏ ấy chính là bánh kem.

Có điều hình dạng của chiếc bánh này…..

Rất giống với một cái, đầu lâu.

Tôi cảm thấy sởn tóc gáy, ngay khi định bỏ chạy, tôi lại nghe thấy A Kỳ kinh ngạc xen lẫn vui mừng thốt ra một câu:

“Bọn họ, thật sự tổ chức sinh nhật cho tôi ư?”

Tôi nhìn chằm chằm vào hai người “bạn cùng nhóm” kia, trong bóng tối mờ ảo, tôi không nhìn thấy họ mở miệng.

Tôi không thấy biểu cảm của họ, có lẽ mặt họ lúc này cũng không có biểu cảm gì, thế nhưng không mở miệng thì làm sao có thể hát?

Âm thanh kỳ ảo đó vẫn không ngừng vang lên:

“Chúc cậu, sinh nhật vui vẻ………Chúc cậu, sinh nhật vui vẻ………”

Cùng với tiếng mưa xào xạc bên ngoài, giọng hát này khiến tôi nổi da gà.

Tiểu Quỳ càng ôm chặt cánh tay tôi hơn, không dám ngẩng đầu lên.

Thế nhưng A Kỳ lại tiến lên trước một cách bất thường, hỏi bọn họ:

“Hai người thật sự đã lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho tôi sao?”

Tôi vọi gọi A Kỳ:

“A Kỳ có phải cậu bị ngốc rồi không? Bọn họ chắc chắn có gì đó không ổn, cậu không nhìn ra ư?”

Dường như lúc này A Kỳ đã thật sự mụ mị đầu óc rồi, bởi vì cậu ấy vẫn đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào ánh nến bên đó, còn nói:

“Thế nhưng, không phải họ, họ đang đẩy bánh kem lại sao?”

Chuyện gì xảy ra vậy?

Rõ ràng mới nãy đầu óc A Kỳ vẫn còn rất tỉnh táo, ngay cả đối diện với bạn gái mình cậu ấy vẫn đưa tay chặn lại bảo cô ấy đừng qua đây, sao bây giờ lại trở nên hồ đồ rồi?

Khi hai người kia đẩy chiếc bánh sinh nhật quỷ dị càng lúc càng tiến lại gần, cuối cùng tôi cũng nhìn được rõ ràng: Bọn họ chẳng những không mở miệng hát, mà hai mắt thậm chí chỉ còn một màu trắng dã, hơn nữa cả người cũng ướt sũng!

Từ đầu đến chân đều ướt đầm đìa, như thể vừa được vớt ra khỏi bể nước vậy.

Bọn họ giờ phút này chắc không phải là người nữa rồi?

Vậy nhưng chuyện kỳ lạ vẫn chưa dừng lại ở đó.

A Kỳ vừa vui vẻ bước tới vừa tự lẩm bẩm nói:

“Hoá ra là như vậy, Minh Duyệt…..anh sai rồi…..hoá ra là vậy…..đây chính là chuyện đó….chuyện quan trọng mà…..”

Tôi ngẩn người.

“A Kỳ, đừng bước tới, rốt cuộc cậu đã nhìn thấy gì vậy? Tất cả đều là ảo giác, những thứ đó đều là ảo giác!”

Tôi vừa hét vừa muốn đi tới kéo A Kỳ lại, nhưng cậu ấy đi quá nhanh.

Hơn nữa Tiểu Quỳ cũng đang giữ chặt cánh tay tôi, tôi không thể đẩy cô ấy ra để chạy theo A Kỳ được.

Nhìn thấy A Kỳ đã bước tới trước xe đẩy, A Huy và Minh Duyệt lúc này cũng toét miệng cười một cách ghê rợn.

Nụ cười đó khiến tôi ớn lạnh sống lưng.

Tôi bỗng hiểu ra:

Cảnh tượng trong mắt A Kỳ nhìn thấy nhất định không giống với cảnh tượng mà tôi đang nhìn thấy.

“Chạy, chạy mau!”

Tôi kéo Tiểu Quỳ xoay người bỏ chạy về hướng cầu thang.

Đằng sau, tiếng hát mừng sinh nhật của họ vẫn không ngừng vang lên đều đều:

“Chúc cậu, sinh nhật vui vẻ….”

7.

Tôi và Tiểu Quỳ hoảng loạn chạy vội lên lầu, tầng hai, tầng ba, thẳng lên đến tầng bốn.

Mãi cho đến khi giọng hát kinh dị kia đã hoàn toàn biến mất, chúng tôi mới dừng lại thở lấy sức rồi đi chậm lại.

Nhưng để đảm bảo chắc chắn, tôi vẫn kéo Tiểu Quỳ vào trong một căn phòng.

Đóng cửa lại.

Hai người chúng tôi ngồi xuống giường, vừa thở hổn hển vừa thả lỏng tinh thần.

Tôi vô cùng khó hiểu.

Vừa nãy rốt cuộc A Kỳ bị làm sao vậy?

Dưới tầm mắt của tôi và Tiểu Quỳ, cậu ấy bỗng nhiên lại trở thành một kẻ ngốc.

Nếu như Sơn Kỳ có thể dễ dàng mê hoặc con người ta đến thế, vậy thì chúng tôi căn bản không thể sống được đến bây giờ rồi, đúng không?

Hơn nữa, có vẻ cậu ấy đã nghe thấy âm thanh gì đó mà chúng tôi không nghe thấy, bởi vì cậu ấy cứ luôn miệng lẩm bẩm một câu thế này:

“Hoá ra là như vậy, đây chính là chuyện đó, chuyện quan trọng.”

Lẽ nào là đang nói đến chuyện tổ chức sinh nhật cho A Kỳ?

Đêm nay, tôi đã nghe cụm từ “chuyện quan trọng” này rất nhiều lần rồi.

Nhưng nếu như chuyện bọn họ nói đến là chuyện tổ chức sinh nhật, vậy thì cũng không đúng lắm, bởi vì bọn họ cũng đâu có quên chuyện này, đúng chứ?

Mà câu nói này, Tiểu Quỳ cũng từng nói.

Sau khi nhịp thở đã trở lại bình thường, tôi quay đầu hỏi Tiểu Quỳ:

“Tiểu Quỳ, em, trước đây em cũng từng nói, hình như em đã quên mất một chuyện rất quan trọng, chuyện đó, có phải là chuyện bí mật tổ chức sinh nhật cho A Kỳ không?”

Tiểu Quỳ lắc đầu nguầy nguậy:

“Sao có thể được? Nhất định là không phải, bởi vì, bởi vì không phải em đã nói rồi sao, từ đầu tới cuối em không hề biết việc tổ chức sinh nhật cho A Kỳ….”

Tôi lại hỏi: “Vậy em có thể nhớ lại đó là chuyện gì không?”

Tiểu Quỳ kiên quyết lắc đầu, cô ấy đã chịu đủ sợ hãi rồi, nhất thời không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.

Điều tôi lo sợ bây giờ chính là “chuyện quan trọng” mà mọi người nhắc tới thực ra đều là cùng một chuyện.

Mà chuyện này vừa hay lại có liên quan đến những việc lạ lùng mà họ gặp phải, cũng chính là nói….

Rất có khả năng chuyện này chính là do con tiểu quỷ trong núi kia gây ra, mới khiến chúng tôi trở thành như bây giờ.

Hoặc là bọn họ vì sợ hãi quá độ mà đã quên mất, hoặc là Sơn Kỳ không muốn để họ nhớ lại chuyện đó.

Thậm chí có khả năng, đây là điểm mấu chốt khiến Sơn Kỳ quấn lấy chúng tôi, đồng thời cũng là điểm mấu chốt giúp chúng tôi đánh đuổi được nó, cho nên nó mới khiến mọi người quên đi chuyện đó, không phải sao?

Tôi vừa nhích lại gần Tiểu Quỳ, vừa cố gắng bình tĩnh nói ra hết suy nghĩ của mình cho cô ấy nghe.

Tiểu Quỳ nghe xong mặt liền biến sắc, cơ thể cô ấy lại bắt đầu run lên:

“Hả? Không phải chứ? Nhưng, nhưng em thật sự không nhớ ra được!”

“Không sao, chúng ta từ từ nhớ lại những chuyện bắt đầu từ sáng sớm hôm nay cho đến bây giờ nào.”

Tôi nắm chặt tay Tiểu Quỳ, hy vọng có thể khiến cô ấy bớt sợ hơn.

Cô ấy gật đầu, bắt đầu dần dần hồi tưởng lại….

Chúng tôi cùng im lặng.

Im lặng rất lâu, rất lâu, có lẽ đủ lâu để khiến Tiểu Quỳ tìm lại được kí ức đã mất trong đầu cô ấy.

Đột nhiên, biểu cảm của cô ấy thay đổi.

Tôi vội hỏi: “Sao thế, nhớ ra được gì rồi sao?”

Tiểu Quỳ xoay đầu nhìn tôi với ánh mắt hốt hoảng mà tôi không tài nào hiểu nổi.

Lúc tôi còn đang cảm thấy kỳ quái, cánh cửa phòng chầm chậm bị mở ra.

Tôi giật mình, vội vàng đứng chắn trước mặt Tiểu Quỳ, đồng thời bật đèn pin điện thoại chiếu ra ngoài cửa.

Bóng người bên ngoài dần hiện rõ…

Là A Kỳ.

Cậu ấy đứng ở ngoài cửa mặt không biểu cảm, đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng tôi.

Tôi không biết cậu ấy có còn là A Kỳ không, hoặc nếu cậu thật sự là A Kỳ thì cũng đã là một A Kỳ bị ma quỷ mê hoặc rồi.

Vậy nên tôi gào lên:

“Cút ra ngoài.”

A Kỳ không để ý đến tôi.

Cậu ấy thậm chí còn không nhìn tôi, ánh mặt của cậu ấy đang dán chặt vào……

Tiểu Quỳ ở phía sau lưng tôi.

Không đợi tôi kịp hét lên lần nữa, A Kỳ rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Em cũng nhớ ra rồi, đúng không?”

Câu nói này, không phải nói với tôi.

Tôi khẽ xoay người lại, bấy giờ mới nhận ra, Tiểu Quỳ đã đứng dậy từ lúc nào rồi,

Cô ấy cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ, âm giọng rất nặng nề: “Ừm!”

Tôi khó hiểu hỏi cô ấy: “Tiểu Quỳ, em trả lời cậu ấy làm gì? Rất có khả năng cậu ấy đã không còn là A Kỳ nữa.”

Tiểu Quỳ ngẩng đầu lên, sắc mặt chỉ còn một màu trắng bệch: “Không phải đâu A Chánh, em có chuyện muốn nói với anh….em…..”

“Em không mở lời được thì để anh nói cho.” A Kỳ đang đứng ở ngoài cửa nghiêm giọng nói: “A Chánh, nếu như quy tắc của ngày hôm này là ‘ai tách ra trước người đó có vấn đề’, vậy thì cậu hãy thử nghĩ kĩ lại, ngày hôm nay người đầu tiên tách ra khỏi mọi người là ai?”

Hôm nay người đầu tiên tách ra khỏi mọi người là ai?

Chúng tôi cùng nhau đi đến biệt thự, cùng nhau đến hồ chứa nước câu cá, sau đó….

Đợi đã.

Tôi quay về trước nhất.

Là tôi.

Không sai, là tôi.

Vì cảm thấy không được khoẻ, cho nên tôi đã quay về biệt thự nghỉ ngơi trước.

Giọng của Tiểu Quỳ văng vẳng bên tai tôi.

“A Chánh, anh có nhớ vì sao anh lại quay về trước không?”

“Anh, anh cảm thấy không khoẻ.”

Thế nhưng, đột nhiên tôi cũng quên mất mình không khoẻ chỗ nào rồi.

Tôi không có bất kì triệu chứng sốt cao hay đau đầu nào.

“Không phải, Tiểu Quỳ em sao vậy?” Tôi quay lưng lùi về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với Tiểu Quỳ: “Rốt cuộc các người có ý gì?”

“Em nhớ ra rồi, em đã nhớ ra chuyện rất quan trọng đó rồi, chính là, chính là…..”

Tiểu Quỳ ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Giọng của A Kỳ lại vô cùng kiên định: “Chuyện quan trọng đó chính là, tất cả chúng ta đều chết rồi! A Chánh, cậu là người chết đầu tiên, cậu là người đầu tiên bị nước cuốn đi!”

“Cái gì?”

Ngay lúc này, tôi bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Tiểu Quỳ nhìn tôi, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

8.

Tôi quay đầu nhìn A Kỳ đang đứng ngoài cửa, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra, cậu ấy không đứng một mình.

Phía sau cậu ấy còn có A Huy và Minh Duyệt.

“Không thể nào, tôi, tôi chưa chết.”

Tôi lại lùi về sau mấy bước, lưng dán chặt vào cửa sổ.

Tôi vẫn cho rằng đây là âm mưu của Sơn Kỳ, mấy người ngoài cửa không phải là thật, tất cả đều là ảo giác.

Thế nhưng vấn đề lại đến rồi.

Tiểu Quỳ thì sao?

Cô ấy không thể là ảo giác được.

Tôi không muốn cô ấy chỉ là một ảo ảnh.

Tôi vội đưa tay về phía Tiểu Quỳ, nói: “Tiểu Quỳ, em lại đây, đứng chung với anh.”

Thế nhưng Tiểu Quỳ lại ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt nhìn tôi.

Vẻ mặt đó dưới ánh đèn mờ ảo trông càng trắng bệch hơn, thật sự khiến người ta đau lòng.

Cô ấy nói: “Xin lỗi, chúng ta, chúng ta đều đã chết rồi, sau này chúng ta cũng sẽ không, không thể ở bên nhau được nữa….”

Tôi hét lên: “Có chết chúng ta cũng phải ở bên nhau! Lại đây!”

Tiểu Quỳ ngập ngừng, cô ấy đưa mắt nhìn mấy người ngoài cửa, chần chừ không quyết.

“Lại đây!”

Tôi hét lên lần nữa.

Tiểu Quỳ quay đầu lại, mà tôi, vẫn đang kiên quyết nhìn cô ấy.

Cuối cùng, cô ấy cũng nhích từng bước, chậm rãi bước đến chỗ tôi.

Cô ấy tin tôi rồi, cũng giống như tôi ngay từ đầu đã định chỉ tin một mình cô ấy vậy.

Bất kể chúng tôi thật sự có chết hay không, dù sao, cô ấy chịu tin tôi, với tôi mà nói là một tin tốt.

Cô ấy đưa tay ra, nắm lấy bàn tay tôi.

Tôi vội dùng sức kéo cô ấy lại, cứ thế ôm chặt cô ấy vào lòng.

Nhưng cũng ngay lúc này, tôi bỗng cảm thấy cả người cô ấy lạnh toát.

Cho dù là tay hay là cơ thể.

Đều lạnh như băng.

Không có một chút nhiệt độ cơ thể.

Một người còn sống, không thể nào không có nhiệt độ cơ thể được.

Tôi cúi đầu nhìn Tiểu Quỳ, cô ấy đang vùi đầu vào ngực tôi, bờ vai khẽ run rẩy, khóc không thành tiếng.

Mặc dù rất không muốn thừa nhận.

Nhưng có thể, những gì A Kỳ nói là thật.

Chúng tôi đều đã, chết rồi, phải không?

Nhớ lại màn biểu diễn chia ly vừa rồi của A Kỳ và Minh Duyệt, tôi lại nhịn không được khẽ vuốt lưng Tiểu Quỳ, dịu dàng an ủi cô ấy: “Không sao đâu, cho dù đã chết, anh cũng sẽ ở bên em.”

Tiểu Quỳ vẫn tiếp tục khóc, khóc đến vô cùng thê lương.

Chính ngay lúc này….

Có điện lại rồi.

Đèn trong nhà lập tức bật sáng lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, đã chẳng còn ai.

A Kỳ bọn họ biến mất rồi ư?

Não tôi trống rỗng.

Rõ ràng trước đó một giây tôi còn ôm lấy Tiểu Quỳ, nhưng một giây sau, tôi lại chỉ đang ôm không khí.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, không một bóng người.

“Quả nhiên, chúng ta đều đã, chết rồi!”

Phía sau cửa sổ truyền đến âm thanh mờ ảo.

Tôi xoay người, đèn đường ở trước căn biệt thự cũng đang bật sáng, dưới ánh đèn có bốn người đang đứng thẳng hàng.

Tiểu Quỳ, A Huy, A Kỳ, Minh Duyệt.

Bọn họ đều là bạn thân nhất của tôi.

Còn có người tôi yêu nhất.

Tôi nhìn thấy, Tiểu Quỳ đang đứng ở đó, cả người cô ấy không ngừng run rẩy, cô ấy vẫn đang khóc.

Cô ấy cần tôi.

Tôi cũng nghe thấy, âm thanh văng vẳng bên tai mình, là tiếng nói của bọn họ, họ nói:

“Xuống đây!”

Tôi hiểu rồi.

Tôi đẩy ô kính cửa sổ ra, một trận gió thốc vào mặt mát lạnh.

“Tiểu Quỳ, anh xuống ngay đây.”

9.

Đằng nào thì tôi cũng đã chết rồi, không phải sao?

Nhưng lúc đứng trên bệ cửa sổ, tôi vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi, chân run lẩy bẩy.

Lẽ nào tôi vẫn còn chưa thích ứng được với chuyện bản thân đã chết rồi ư?

Tôi cúi đầu xuống nhìn Tiểu Quỳ, cô ấy cũng ngẩng đầu nhìn tôi.

Cô ấy vẫn đang khóc.

Tôi khổ sở nặn ra một nụ cười, nói: “Cho dù không có tương lai nữa, anh vẫn hy vọng bên cạnh, có em.”

Tiểu Quỳ càng khóc dữ dội hơn, dường như cô ấy còn muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn ngào không nói nên lời.

Tôi hít thở sâu, nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng để nhảy xuống.

Chính ngay lúc này -----

Tiểu Quỳ dưới lầu đột nhiên dồn hết sức lực, khóc nức nở hét lên một câu:

“A Chánh! Đừng nhảy xuống, đừng….”

Tôi bỗng mở mắt ra, thật sự không có nhảy xuống.

Tôi còn muốn hỏi cô ấy tại sao nhưng lại nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kì lạ.

Tiểu Quỳ đột nhiên biến thành một làn khói đen, và biến mất không dấu vết.

Tôi sững người, lập tức hét lên:

“Chuyện gì thế này? Tiểu Quỳ, Tiểu Quỳ!”

Những người còn lại đều quay đầu nhìn vào vị trí vừa đứng lúc nãy của Tiểu Quỳ một cách máy móc, sau đó họ lại đưa mắt lên lầu nhìn tôi.

Bọn họ bỗng nhoẻn miệng cười, nụ cười vô cùng kỳ dị.

Dường như họ còn muốn nói gì đó, nhưng khoảnh khắc trước khi kịp mở miệng, mấy người họ cũng lập tức trở thành làn khói tan biến đi mất.

Tôi đứng ngẩn người trên bệ cửa sổ.

Cho dù là tận mắt nhìn thấy, tận mắt trải qua, tôi vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mà lúc này ở trên ngọn cây lớn cách đèn đường không xa, một cái bóng giống như loài khỉ chợt vụt qua.

Tôi vô thức nhìn về phía đó.

Mặc dù không tìm thấy tung tích của cái bóng đó, nhưng tôi lại nhìn thấy ở phía xa có một tia sáng đầy màu sắc.

A Huy thật sự không nói dối, tầng thượng của căn biệt thự này thật sự có thể nhìn thấy hồ chứa nước.

Ánh sáng đó phát ra từ hồ chưa nước, như là ánh đèn báo hiệu trên nóc xe cứu hoả hoặc là xe cứu thương.

Tôi không biết có thứ gì đã che mắt mình không nhưng vừa nãy tôi hoàn toàn không hể chú ý đến ánh sáng ấy.

Tôi ngơ ngác đưa mắt nhìn về phía bên đó, nghiêm túc mà nhìn.

Không sai, giàn câu ở hồ chứa nước, thật sự đã bị sập.

Nhưng đồng thời….

Bên phía cây cầu cũng đang nhấp nháy đèn cảnh báo.

Bởi vì cây cầu đó, cũng sập rồi.

Tôi lại nhớ đến câu nói đó của Tiểu Quỳ:

“Đừng nhảy xuống!”

Trong đầu tôi, đột nhiên loé lên một suy đoán.

Có lẽ, tôi chưa chết.

Tôi bước xuống bệ cửa, toàn thân không còn chút sức lực nằm lên giường, cả người mềm nhũn.

Nước mắt, cũng bất giác rơi xuống.

Giàn câu ở hồ chứa nước sập rồi, cây cầu cũng sập.

Mà tôi lại quay trở về biệt thự trước khi nó sập xuống.

Có lẽ bốn người bọn họ, thật sự không thể quay trở lại nữa.

Có lẽ Sơn Kỳ thật sự không thể bước vào nhà, nó chỉ có thể mê hoặc linh hồn bọn họ, để họ bước vào….

Mang tôi đi.

Cũng có thể đây là, “chuyện rất quan trọng” mà mỗi người đã từng nhắc tới, đúng không?

Tất cả những gì xảy ra đêm nay, đều là vì chuyện rất quan trọng này mà thôi.

Thế nhưng cuối cùng, là Tiểu Quỳ của tôi, cô ấy đã cứu tôi.

Tôi nhắm mắt lại, nhưng nước mắt cứ không ngừng trào ra.

Những hình ảnh về cô ấy cứ không ngừng hiện lên trong đầu tôi.

Cô ấy là một cô gái thông minh, thời gian ở bên cạnh cô ấy, chính là khoảng thời gian mà tôi cảm thấy thoải mái nhất.

Cô ấy cũng là một cô gái ngốc nghếch, không biết tự chăm sóc bản thân, nhưng cứ luôn một mực nói rằng cô ấy biết chăm sóc cho mình, để tôi được yên tâm hơn.

Cô ấy có thể là cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp kể từ khi được sinh ra.

Cô ấy cũng là một cô gái rất nhút nhát, ngay cả gián cũng sợ, thậm chí nhện cô ấy cũng không dám đập.

Nhưng cô ấy lại dám bất chấp nguy cơ bị tan biến thành mây khói, hét lên câu đó với tôi!

Sau đó, cô ấy thật sự đã tan biến mất rồi….

Giờ phút này, tôi mới biết được đau lòng là gì.

Thậm chí tôi còn cảm thấy rằng, cả trái tim mình đều đã bị khoét rỗng.

Tôi nhớ lại lúc cô ấy ngồi ở đây và khóc, tôi còn cho rằng cô ấy sợ hãi vì nhận ra “bản thân đã chết rồi.”

Sự thật không phải vậy.

Là bởi vì cô ấy đã sớm hạ quyết tâm.

Cô ấy quyết tâm, không đưa tôi đi.

Cho dù sau khi đưa tôi đi, cô ấy vẫn có cơ hội ở bên tôi.

Cho dù linh hồn của cô ấy, đã không còn thuộc về cô ấy nữa.

Cô ấy vẫn không muốn làm hại tôi.

Thật là một cô gái ngốc nghếch.

Tôi mở mắt ra, cả thế giới đều trở nên mờ ảo.

Tôi ý thức được rõ ràng rằng, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy được nữa.

“Thật sự là một….kẻ ngốc mà……”

Một kẻ ngốc mà tôi yêu nhất nhưng lại không bao giờ có thể gặp lại nữa.
339917179_687420906485206_2837986362544958104_n.jpg
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom