• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-313

Chương 313: Bùi Lệ Trân hống hách




Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter



“Mặc dù không biết bạn trai bà là ai, nhưng mà yên tâm đi tôi không có hứng thủ tranh giành đàn ông với quỷ dạ xoa như bà!” Mặc dù Hạ Vân bị đánh đến chảy cả máu mồm, nhưng lúc này cô ta vẫn không ngớt lời.



Lúc này, cuối cùng Tống Kiều Linh không nhịn nổi nữa, cô ta biết nếu như Hạ Vân tiếp tục nói nữa, thì có thể sẽ bị đánh đến chết không chừng.



Nhưng cô ta cũng không dám phản kháng, chỉ có thể chạy nhanh ra chắn trước mặt Hạ Vân, nhỏ giọng nói: "Chị Vân, chị đừng nói nữa, gọi tổng giám đốc về đi, không thể để chuyện gì cũng mình chị gánh vác được, dù gì anh ấy cũng là một tổng giám đốc..."



"Bảo vệ anh ta như thế, lại còn nói là không muốn tranh đàn ông của bà đây à?" Bùi Lệ Trân cười mia mai, sau đó liếc Tống Kiều Linh một cái, giọng nói lạnh lùng: "Con điểm này, cô cũng quỳ xuống đi, nếu không, một lúc nữa ngay cả cô, tôi cũng sẽ không tha!"



Vẻ mặt Tổng Kiều Linh rối rắm, nhưng mà nhìn thấy biểu cảm đau khổ của Hạ Vân, cô không thể không quỳ xuống, bởi vì nếu như cô ta còn cứng mồm cứng miệng, kết quả sẽ chẳng khác gì Hạ Vân là bao.



Nhìn thấy hai con khốn dám tranh giành đàn ông với mình đang quỳ dưới đất, Bùi Lệ Trân vô cùng hài lòng.



Đồ bám váy kia thật sự cho rằng anh có thể thoát khỏi sự giám sát của mình sao? Cho rằng bản thân mình là tổng giám đốc, muốn gió được gió muốn mưa được mưa hay sao? Vậy hôm nay tôi sẽ đề cho anh biết, đồ chơi thì mãi mãi cũng chỉ là đồ chơi thôi, sẽ không có ngày ngóc đầu lên được.



"Được rồi, hai cô có lời gì muốn nói? Ai muốn gọi điện thoại cho tổng giám đốc của các cô nào?" Bùi Lệ Trân rút ra một tờ giay ân, Ve mật mà lau hai tay, giọng nói lạnh nhạt.



Vẻ mặt Hạ Vân lạnh lẽo, ngược lại, Tống Kiều Linh lại thì thào nói: "Thưa bà, tổng giám đốc của chúng tôi không phải là người bình thường, bây giờ bà đối xử với chúng tôi như vậy, bà không nghĩ tới hậu quả mà mình sẽ phải gánh chịu hay sao?"



Bùi Lệ Trân như thể đang nghe được chuyện cười vậy, nhịn không nổi nữa mà cười ha hả: “Không phải người bình thường? Tất nhiên anh ta không phải là người bình thường rồi? Bám váy bà đây mà sống lại còn có thể làm người bình thường sao?"



Dứt lời, sắc mặt của Hạ Vân và Tống Kiều Linh lập tức thay đổi, tổng giám đốc vậy mà lại ăn bám bà cô già này? Làm sao có thể?



Tống Kiều Linh tưởng tượng ra tình huống như vậy, lúc này thật sự cô có chút buồn nôn.



"Nhìn biểu cảm hai người các cô, có vẻ như rất say mê thằng bám váy mà tôi nuôi ấy nhỉ!" Bùi Lệ Trân cười mỉa mai, hạ lệnh cho đám vệ sĩ: "Đánh, đánh nát mặt hai con khốn này cho tôi, ngược lại, tôi muốn xem thử với khuôn mặt nát đấy, sau này các cô sẽ quyến rũ đàn ông như thế nào!"



Đám vệ sĩ không nhiều lời, vài ba cái tát đã khiến Tống Kiều Linh ngã nhoài ra mặt đất, rên rỉ đau đớn.



Cô chẳng qua chỉ là một người con gái bình thường mà thôi, chưa từng trải qua chuyện như vậy?



Ngược lại, Hạ Vân vẫn rất cứng đầu cứng cổ, cho dù là bị đánh mấy bạt tai, nhưng cô cũng không hề rên rỉ hay khóc lóc.



Ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Lệ Trân nhìn chằm chằm Hạ Vân, ra lệnh cho đám vệ sĩ kia lại đánh thêm vài cái, bà ta không tin người phụ nữ này mới ngày đầu tiên đã cặp kè với tổng giám đốc của mình, có thể cứng đầu cứng cổ đến mức nào.










"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!" Tống Kiều Linh đang nằm rạp dưới đất thấy vậy, chịu không nổi nữa, nếu tiếp tục đánh, mặt của Hạ Vân chắc chắn sẽ bị thương.



"Tôi gọi tổng giám đốc về, để tôi gọi điện thoại bảo anh ấy về."



Nghe thấy lời này, trên mặt Bùi Lệ Trân mới hiện lên sự hài lòng, bà ta cười nói: "Bảo anh ta mau lăn về đây, một lúc nữa, tôi muốn tự tay anh ta, đánh nát mặt các cô, xem sau này anh ta còn dám tìm người phụ khác sau lưng tôi không!"



"Tổng giám đốc, anh đang ở đâu, xảy ra chuyện rồi." Sau khi kết nối được với điện thoại của Bùi Nguyên Minh, Tống Kiều Linh nghẹn ngào nói.



“Có chuyện gì?" vẻ mặt Bùi Nguyên Minh khó hiểu, ban nãy anh vừa mới nhận điện thoại của Ngô Kim Hổ còn đang cùng anh ta bàn bạc sắp xếp công việc, sao mà công ty lại xảy ra chuyện nhanh thế được.



"Chị Vân, bị người ta đánh, đối phương còn bảo anh mau quay về, nếu không thì... nếu không thì..."



Phía đầu dây bên kia, sắc mặt Bùi Nguyên Minh nặng nề, bởi anh biết bà cô già sau lưng Giang Văn Huy đã đến rồi, nhưng anh không ngờ tới rằng, đối phương vậy mà dám trực tiếp ra tay tới công ty đầu tư Bùi Thị.



Sau khi cúp điện thoại, Bùi Nguyên Minh lái xe như bay trở về, rất nhanh đã về đến tòa nhà của công ty...



Bước vào văn phòng Tổng giám đốc, khi anh nhìn thấy Hạ Vân và Tống Kiều Linh đang quỳ trước mặt bà cô kia, hơn nữa trên mặt hai người họ còn có dấu tay, sát khí trong lòng của Bùi Nguyên Minh lập tức bùng nổ, bao phủ toàn bộ văn phòng.



Vẻ mặt anh nặng nề, đi tới trước mặt Hạ Vân, hít sâu một hơi.



Dám đánh Hạ Vân?



Cô ta là thư kí của anh!



Vậy mà bà cô già này cũng dám đánh?



Mà khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước vào, Bùi Lệ Trân cũng vô cùng kinh ngạc, cô ta liếc ngang liếc dọc đánh giá Bùi Nguyên Minh, sau đó nhíu mày nói: “Chuyện gì thế này, không phải đã cho người đi xử lý mày rồi sao? Sao mày còn chưa chết.”



Đôi môi Bùi Nguyễn Minh cong lên, nụ cười của anh tràn đầy giễu cợt, đột nhiên anh quay người lại, nhìn chằm chằm Bùi Lệ Trân, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Bà cô già kia, mặc kệ ai đã phái bà tới, nhưng bà đã chạm vào giới hạn cuối cùng của tôi..."



"Giới hạn cuối cùng?" Bùi Lệ Trân rõ ràng là biết thân phận của Bùi Nguyên Minh: "Loại người bị nhà họ Bùi đuổi ra khỏi nhà từ ba năm trước như mày, còn có giới hạn đéo gì? Mặc dù tao không biết vì sao mày không chết, nhưng bây giờ anh cũng quỳ xuống đi!"



Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom