• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (118 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 3250-3252

Chương 3250:

“Người hẹn em là nam hay nữ?” Bùi Nguyên Minh theo bản năng lên tiếng.

“Nữ, đương nhiên là nữ rồi” Trịnh Khánh Vân cười hì hì trả lời.

“Tôi đã là người lớn rồi, cũng không còn là con nít nữa, sao có thể không biết mấy việc này chứ?”

“Nếu như một người đàn ông hẹn tôi đi chơi đêm vậy thì tôi đã từ chối từ lâu rồi”

“Tối nay nghe nói một số nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh ở Vũ Thành sẽ tụ họp lại.”

“Xế chiều hôm nay người đến công ty bàn chuyện hợp tác với chúng ta vừa khéo là người tổ chức buổi tụ họp đó, cho nên cô ấy mới mời tôi đến tham dự”

“Tôi nghĩ, vì để chị gái tôi có thể mở rộng thị trường ở Vũ Thành này vì thế tôi không từ chối.”

“Vi thế tôi đã đồng ý rồi: “Thế nhưng tôi lại không quen thuộc đường xá ở đây cho lắm. Vậy nên tôi chỉ có thể nhờ anh rể đi cùng với tôi thôi.”

Nói tới đây, vẻ mặt Trịnh Khánh Vân hiện lên biểu cảm đáng thương.

“Anh rể à, dù sao thì người ở Vũ Thành này cũng không có nhiều người biết anh. Hơn nữa chúng ta cũng không thể giết chóc và cạnh tranh mãi ở Vũ Thành như thế này được. Tôi cảm thấy người ta nói cũng không sai. Thật ra thì làm ăn cũng nên biết cách đối nhân xử thế một chút.”

“Tối nay hai người chúng ta có thể vì giang sơn của chị gái tôi mà cố gắng một chút, có được không?”

Vừa nói, Trịnh Khánh Vân bắt đầu cầm lấy tay Bùi Nguyên Minh lắc qua lắc lại.

Trong lúc cô ta làm động tác này, Bùi Nguyên Minh vừa khéo nhìn thấy hai con thỏ trắng đang nhảy nhót.

Bùi Nguyên Minh nhanh chóng cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nói: “Được rồi. Buổi tụ họp mà em nói chắc chắn cũng chỉ là một buổi ăn uống của mấy người nhà giàu quần là áo lụa mà thôi.”

“Vậy nên em đi một mình đi, anh không đi đâu.”

“Cùng lắm thì anh sẽ bảo Hàn Sang cho người đi theo bảo vệ em”

Trịnh Khánh Vân cảm thấy không vui: “Anh rể, người của Hàn Sang trông thô kệch như thế, nếu để mấy người đó đi theo thì người ta sẽ nghĩ tôi là trẻ con đấy. Tôi không cần như thế đâu.”

“Anh đi với tôi đi, tôi sẽ giúp anh nói tốt với chị của tôi. Tôi biết rằng anh không hề muốn ly hôn với chị tôi đúng không?”

“Bây giờ anh luôn nghĩ về việc làm lành với chị t “Anh…

“Thôi, ngừng, ngừng đi. Anh đi, anh sẽ đi.”

Bùi Nguyên Minh không chịu nổi sự dài dòng của Trịnh Khánh Vân, vì thế nhanh chóng lên tiếng cắt ngang cô ta.

“Thế nhưng anh cũng nói trước luôn, hôm nay anh hơi mệt vì thế chỉ có thể đi cùng em tới mười hai giờ, nếu trễ hơn thì anh không thể làm được.”

Trịnh Khánh Vân vui vẻ lên tiếng: “Anh rế là tốt nhất, thế nên tôi thích anh rể nhất.”

Bùi Nguyên Minh thở dài một tiếng, còn Trịnh Khánh Vân thì nhanh chóng gọi người mang âu phục tới, sau đó bắt Bùi Nguyên Minh phải thay.

Sau đó, Trịnh Khánh Vân lại gọi người làm tóc tới, sau khi tạo cho Bùi Nguyên Minh một kiểu tóc, khí chất trên người anh hoàn toàn khác trước đây.

Hiển nhiên là người trẻ thì có suy nghĩ riêng của người trẻ, nếu Bùi Nguyên Minh đã đồng ý với Trịnh Khánh Vân thì anh cũng chỉ có thể thuận theo mọi sự sắp xếp của cô ta.

Một tiếng sau.

Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân đi tới một giao lộ, vì Trịnh Khánh Vân không muốn người khác hiểu lầm mình là một đứa trẻ con vì thế không dám để cho người nào đến tận cửa đón cô.

Khoảng mười phút sau, một chiếc Porsche nhanh chóng chạy tới, vững vàng dừng lại bên cạnh Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân.

Cửa xe nhanh chóng mở ra một người phụ nữ mặc áo choàng dài, trên mặt đeo kính râm, vóc dáng cao gầy, khí thế mạnh mế bước xuống xe.

Đôi chân của cô ta vừa dài vừa trắng, hơn nữa khí chất và dung mạo xinh đẹp của cô ta đã nhanh chóng thu hút vố số ánh mắt của những người đi đường.

Thế nhưng trông cô gái này lại vô cùng lạnh lùng cho nên không một người đàn ông nào dám đến bắt chuyện với cô gái đó.

Trịnh Khánh Vân nhanh chóng đi tới, kéo tay cô gái xinh đẹp kia, rồi nói: “Bùi Nguyên Minh, đây chính là người đã hợp tác với chúng ta hôm nay. Đây chính là Lý Hải Ngưng của thương hội Thiên Trúc”
Chương 3251:

Lý Hải Ngưng chậm rãi tháo kính mác xuống, để lộ ra đôi mắt có thể quyến rũ người khác.

Thế nhưng khi nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, lúc này anh chỉ cảm thấy rùng mình mà thôi.

Ánh mắt như thế, hơn nữa còn đặc biệt tới đây để đón Trịnh Khánh Vân, giống như đang vô cùng lo lắng rằng cô ta sẽ không tham gia buổi tiệc ngày hôm nay vậy.

Cảnh tượng này khiến ý cười trên mặt Bùi Nguyên Minh trở nên thâm sâu hơn.

“Trịnh Khánh Vân, vì tôi nghĩ đến sự hợp tác của hai chúng ta cho nên tôi mới đặc biệt mời cô đến tham dự buổi tiệc tối nay.”

“Thế nhưng sao cô lại quá đáng như thế: Thấy Trịnh Khánh Vân đang kéo cánh tay của Bùi Nguyên Minh thân mật như thế, gương mặt xinh đẹp của Lý Hải Ngưng bỗng trở nên u ám hơn.

“Cô lại đưa một người ngoài tới tham dự buổi “Nếu anh Huỳnh biết được thì sẽ không vui đâu: “Nếu anh Huỳnh không vui thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.”

Anh Huỳnh sao?

Khi nghe thấy một cái họ đặc biệt như thế ở Thiên Trúc này, Bùi Nguyên Minh hứng thú quay sang nhìn Lý Hải Ngưng.

Bây giờ anh ý thức được việc Trịnh Khánh Vân cứ khăng khăng muốn anh phải đến đó chắc chắn là vì muốn anh trở thành bia đỡ đạn.

Thế nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không cảm thấy tức giận.

Lời nói ban sáng của Vạn Phước Nhân khiến anh biết rõ, hơn phân nửa người của Thiên Trúc này có liên quan tới việc anh bị hãm hại lần tước.

Đối phương trên bề nổi là tiếp cận Trịnh Khánh Vân thế nhưng trên thực tế là đang muốn nhằm vào anh.

Cho nên về tình về lý thì anh cũng phải tới đây để làm bia đỡ đạn.

Lúc này, Trịnh Khánh Vân không nhận ra được hàm ý trong lời nói của Lý Hải Ngưng, cô ta cười híp mắt lên tiếng: “Cũng chỉ là buổi tụ tập bạn bè với nhau thôi mà. Bùi Nguyên Minh là anh rể của tôi, cũng chính là bạn thân nhất của tôi, đương nhiên là tôi phải mời anh ấy đến cùng rồi: Lý Hải Ngưng hung tợn liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, ánh mắt cô ta lúc này hơi giật mình.

Cô ta chính là người của thương hội Thiên Trúc, vì thế đương nhiên đã nghe nói qua chuyện của Bùi Nguyên Minh.

Nghe nói ngay cả Long Phi Phàm, người có quan hệ thân thiết với hội trưởng của bọn họ cũng liên tiếp bị Bùi Nguyên Minh làm cho phải chịu không biết bao nhiêu tổn thất.

Thế nhưng cô ta đã từng tiếp xúc với Thanh Linh.

Trong miêu tả của Thanh Linh thì Bùi Nguyên Minh đang dựa vào thế lực của nhà họ Trịnh và địa vị của Trịnh Tuyết Dương nên mới có tư cách để ra oai ở Vũ Thành này.

Khi Trịnh Tuyết Dương nổi nóng thì cái tên vô dụng Bùi Nguyên Minh này phải giao công ty vàng Vũ Thành cho cô.

Chỉ là Lý Hải Ngưng không ngờ, người bị Thanh Linh đá ra khỏi nhà như Bùi Nguyên Minh bây giờ lại bắt đầu dây dưa với Khánh Vân.

Tối nay cô ta chính là người đã mời Trịnh Khánh Vân đến, vì thế không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì được.

Thế nhưng không ngờ Bùi Nguyên Minh lại xuất hiện ở đây, việc này khiến Lý Hải Ngưng muốn kháng cự.

“Xem ra cô Lý Hải Ngưng của thương hội Thiên Trúc không hoan nghênh một người nhỏ bé như tôi rồi.”

Bùi Nguyên Minh cảm nhận được ánh mắt ớn lạnh của Lý Hải Ngưng, anh nhanh chóng lên tiếng.

“Nếu đã như thế thì tôi sẽ không tham dự buổi tiệc hôm nay, các người chơi vui vẻ nhé.”

Trịnh Khánh Vân trừng mắt nhìn anh: “Anh rể, anh không đi thì tôi cũng sẽ không đi.”

“Hay là chúng ta đi ăn lẩu đi”

“Mau lên xe đi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Lý Hải Ngưng nhanh chóng lên tiếng cắt đứt lời nói của Trịnh Khánh Vân, hiển nhiên là tối nay cho dù có thế nào thì cô ta cũng phải để Trịnh Khánh Vân tham dự buổi tiệc này.

Trong lúc nói chuyện, cô ta mở cửa xe ra đồng thời lấy điện thoại ra.

3251-phu-dai-gia.jpg


họ của một người có thể đại diện cho tất cả mọi thứ, đại diện cho địa vị của một người.

Dòng họ của cậu Huỳnh chính là đứng thứ ba, đại diện cho việc gia tộc của anh ta cũng là một thương nhân.

Đây chính là một gia tộc thương gia, quyền cao chức trọng.
Chương 3252:

Theo nhưng gì Lý Hải Ngưng thấy thì Huỳnh Mã Khắc chẳng những là một người cao lớn đẹp trai mà trên người anh ta còn có một mùi hương đặc biệt, nhìn một cái là biết người đứng trên những người khác.

Hơn nữa gia tộc của anh ta ở nước Thiên Trúc cũng được xem là một gia tộc giàu có, gia tộc anh ta kinh doanh trong ngành dược phẩm vì thế Huỳnh Mã Khắc đã trở thành một người vô song.

Nghe nói với thực lực và thiên phú mà Huỳnh Mã Khắc đang sở hữu nếu như không bị hạn chế thì thành tựu của anh ta sẽ càng cao hơn.

Điểm mấu chốt chính là cậu Phạm, Phạm Mục Cương lại vô cùng xem trọng anh ta.

Cậu Phạm này chính là hội phó của thương hội Thiên Trúc.

Một người như thế mà có thể xem trọng Huỳnh Mã Khắc thì không cần nói nhiều cũng đã rõ quá rồi.

Nói tóm lại thì nếu so sánh Bùi Nguyên Minh và cậu Huỳnh thì có thể nói là một người ở trên trời, một người ở dưới đất, không cùng đảng cấp.

Lý Hải Ngưng cảm thấy cho dù Bùi Nguyên Minh có mạnh tới cỡ nào đi nữa thì cũng không có tư cách đến ôm đùi Huỳnh Mã Khắc.

“Thế nhưng khi nhìn thấy thái độ kiên quyết của Trịnh Khánh Vân, nếu như Bùi Nguyên Minh không đi thì cô ta chắc chẳn cũng sẽ không đi, cho nên lúc này Lý Hải Ngưng cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.

“Anh rể, chúng ta lên xe thôi.”

Thấy biểu cảm của Lý Hải Ngưng, Trịnh Khánh Vân cũng cảm thấy vô cùng lúng túng.

Thế nhưng cô ta thật sự muốn làm quen với một số người trong giới thượng lưu ở Vũ Thành này, hơn nữa có sự bảo vệ của Bùi Nguyên Minh, cô ta cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cho nên giờ phút này Trịnh Khánh Vân nhanh tay kéo Bùi Nguyên Minh ngồi vào vị trí hàng ghế sau.

Lý Hải Ngưng đóng cửa xe một cái “Ầm”, cũng không nhìn Bùi Nguyên Minh. Ngay sau đó cô ta đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao thẳng về trước.

Ngay sau đó, chiếc xe dường lại trước cửa một câu lạc bộ tư nhân.

Mặc dù Vũ Thành là ở chỗ cao nguyên, thế nhưng câu lạc bộ tư nhân này lại theo lối kiến trúc ở Giang Nam, có thể được xem là kiểu sân trong sân.

Hơn nữa cảnh trí như thế này cũng đủ để nói lên rằng nơi này cao cấp tới mức nào.

Ngay khi vừa bước vào cửa, Lý Hải Ngưng bảo Trịnh Khánh Vân cứ vào trước, còn cô ta thì lại quay người ra chặn lối vào của Bùi Nguyên Minh.

“Anh tên là Bùi Nguyên Minh đúng không?”

“Chẳng lẽ con người của anh không tự biết bản thân mình sao?”

Vẻ mặt Lý Hải Ngưng lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, trông cô ta lúc này vô cùng mạnh mẽ.

“Cái gì mà tự biết mình?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng lên šng hỏi lại Vẻ mặt của Lý Hải Ngưng trầm xuống, nói: “Cái tên họ Bùi kia, bây giờ là lúc nào rồi mà còn giả vờ?”

“Anh cùng lắm chỉ là anh rể trước đây của Trịnh Khánh Vân, hơn nữa bây giờ anh cũng đã ly hôn với chị của cô ấy, ngay cả một tên vô dụng cũng không bằng”

“Lần này khi tới Vũ Thành, anh lại lấy địa vị của vợ mình ra để diệu võ dương oai.”

“Nếu không phải như thế thì anh đã bị người khác giết chết từ lâu rồi: “Một người như anh có tư cách gì mà quấn lấy Trịnh Khánh Vân?”

“Chẳng lẽ anh còn không biết nguyên nhân mà anh bị nhà họ Trịnh đuổi ra khỏi nhà sao?”

“Chẳng lẽ anh không lấy được chị nên bây giờ muốn lấy em gái sao?”

Lúc này, mặt Lý Hải Ngưng hất lên, ra vẻ sai khiến, trông vô cùng vênh váo hung hăng, bày ra tư thế muốn dạy dỗ người khác: “Tôi muốn khuyên anh một câu, tốt nhất là anh nên biết điều mà giữ khoảng cách với Trịnh Khánh Vân đi.”

“Một người đàn ông như anh không hề xứng với cô ấy”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt lên tiếng: “Việc tôi có xứng với em dâu tôi hay không thì có liên quan gì tới cô?”

“Hay cô là người có tính thích xen vào việc của người khác?”

*Có liên quan gì tới tôi sao?”

Lý Hải Ngưng nghe thấy thế thì vô cùng tức giận.

“Tôi nói cho anh biết, tôi chính là bạn thân của Trịnh Khánh Vân, bạn vô cùng thân thiết”“

“Tôi tuyệt đối sẽ không đứng trơ mắt nhìn cô ấy sa vào một người như anh”

“Tôi cảnh cáo anh, anh chẳng những không có tư cách để theo đuổi Trịnh Khánh Vân mà ngay cả tư cách làm bạn bè bình thường với cô ấy cũng không có.”

“Anh và chúng tôi cũng không phải cùng một loại người.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom