• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (115 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 3166-3170

Chương 3166

Trước khi mọi người hết bàng hoàng.

Cảnh tiếp theo còn bắt mắt hơn.

Chỉ nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước tới, đưa tay lên đánh một cái thật mạnh vào mặt của Long Sa Vực

“Bốp!”

“Cái tát này đánh ông vì kiêu ngạo và làm hư danh tiếng của Long Môn!”

“Bốp!”

“Cái tát này đánh ông không phân biệt đúng sai, làm trước nghĩ sau!”

“Bốp!”.

“Cái tát này đánh ông ý mạnh hiếp yếu!”

“Thân là phó đường chủ Chấp pháp đường Long Môn!”

“Không biết lấy mình làm gương, còn tự ý làm theo ý mình!”

“Bản thân ông còn không tuân theo quy tắc, làm sao có thể khiến Long Môn trên dưới có thể tuân theo quy tắc chứ!”

“Long Môn đã bảo vệ Đại Hạ nhiều năm rồi, rất vất vả!”

“Kết quả là rất có khả năng sẽ vì một kẻ khốn nạn như ông, sẽ làm cho tín nhiệm bao năm của Long Môn bị thiêu trụi hết!”

Vẻ mặt của Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng, tát hết tát này đến tát khác, tát đến nỗi mặt của Long Sa Vực vừa đỏ vừa sưng.

Mặc dù Long Sa Vực là một bậc thầy vĩ đại, nhưng ông ta không thể tránh khỏi những tát này. Khoảnh khắc này, mặt ông sưng như cái đầu heo vậy, cả người bị đánh đến nỗi run rẩy cả lên.

Mọi người có thể thấy Long Sa Vực tức giận đến mức muốn đứng lên giết chết Bùi Nguyễn Minh ngay.

Nhưng đối mặt với lệnh bài Chấp pháp đường Long Môn.

Cho dù là tức giận hay là chua xót, lúc này Long Sa Vực cũng chỉ có thể kiên quyết đè nén, hoàn toàn không dám phản kháng.

Tất cả mọi người đều chết lặng và sợ hãi!

Phó đường chủ Chấp pháp đường Long Môn bị đánh như chó vậy, ai mà tin được chuyện này?

Trước những cái tát này, ai là người có xuất thân, có thực lực hơn ai trong số những người có mặt ở đây đã quá rõ ràng rồi.

Những tên nhà giàu ban đầu đến để giúp đỡ Hùng Nguyên Hóa bây giờ đều sợ đến nỗi toát mồ hôi.

Những kẻ bên lề của giới thượng lưu đều biết rõ một đạo lý, đó là một khi gặp người không thể đụng chạm được, cần mềm thì phải mềm, cần vạch ranh giới thì cứ vạch, mất mặt chút cũng không sao, đừng bỏ mạng mình vào trong đó là được rồi!

Lúc này, Hùng Nguyên Hóa cảm thấy đau khổ đến cùng cực.

Cả ngày hôm nay gã ta đã bị Bùi Nguyên Minh tát mặt liên tục, gã ta rõ ràng chỉ muốn chà đạp một thằng dân quê thôi mà, sao có thể khó khăn như vậy?

Nhưng ngay sau đó, đôi mắt của Hùng Nguyên Hóa trở nên điên cuồng.

Gã ta tin chắc rằng thầy của hắn không phải loại người chịu thua thiệt!

Hôm nay nếu đã mất mặt đến như vậy rồi!

Vậy thì sau này ông ta nhất định sẽ bất chấp thủ đoạn để báo thù thằng khốn họ Bùi đó!

Hùng Nguyên Hóa biết rõ bản tính của thầy mình.

Cùng với thể lực của nhà họ Hùng của gã ta, với cả việc có cầu Long Thập Tàm làm chỗ dựa.

Hùng Nguyên Hóa gần như có thể đảm bảo rằng trong vòng một tháng, Long Sa Vực nhất định có thể tiêu diệt cả nhà của Bùi Nguyên Minh.

Ngay cả mười tám đời tổ tiên của anh cũng đào ra rồi đốt cả dòng họ nhà anh thành tro. “Bốp”.

Cái tát cuối cùng được vung ra, Bùi Nguyên Minh lấy khăn giấy ra lau ngón tay, lạnh lùng nói: “Long Sa Vực, tát ông mười mấy cái bạt tại như vậy, ông có phục không?”

Long Sa Vực với ánh mắt rất vô cùng oán hận, trong lòng tràn đầy uất ức.

Nhưng đối mặt với áp lực do Bùi Nguyên Minh mang lại, ông ta chỉ có thể nghiến răng gật đầu: “Phục! Tôi phục rồi!”

Theo quan điểm của Long Sa Vực, hảo hán không để ý nỗi nhục trước mắt!

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

Vì hôm nay dù sao cũng đã mất mặt rồi, vậy thì cho mất mặt đến cùng luôn! Và ông ta tin chắc rằng mình sẽ sớm lấy lại được mặt mũi từ tay Bùi Nguyên Minh.

Việc bây giờ ông ta cần làm là trước tiên quay về Chấp pháp đường để xác minh thân phận của Bùi Nguyên Minh rồi tính tiếp.

Bùi Nguyên Minh liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Tại sao tôi cảm thấy Long đường chủ ông không phục thì phải?”

“Nếu có cơ hội, nhất định ông sẽ phế tối đi, đúng không?”
Chương 3167

Sau khi ông ta bị Bùi Nguyễn Minh phát hiện tâm tư, Long Sa Vực nghiến răng, thật lâu sau mới nói ra một câu: “Phục rồi, tôi thực sự phục rồi mà!” “Trên miệng thì bảo phục rồi, trong lòng thì không phục phải không?”

“Sau khi làm rõ thân phận của tôi, thì sẽ giết cả nhà tôi chứ gì?” “Có cơ hội, là muốn đào mộ mười tám đời nhà tôi lên đem đi đốt chứ gì?”

Bùi Nguyên Minh cười nói ra những suy nghĩ trong lòng Long Sa Vực lúc này, ngay sau đó anh bất ngờ ra tay, đá vào nơi đan điền của Long Sa Vực. Long Sa Vực muốn phản ứng theo bản năng, nhưng vì ông ta đang quỳ xuống nên tốc độ của ông bị chậm lại.

Ngay sau đó, cả người ông nặng xuống, chỉ cảm thấy cơ thể như bị người ta dùng một chiếc búa đánh mạnh vào vậy, công lực vài chục năm mà ông ta khổ tâm tu luyện tan tành trong chốc lát.

Tinh thần vốn luôn mạnh mẽ đã hoàn toàn tan vỡ vào lúc này.

Khoảnh khắc ấy, cả đầu Long Sa Vực trắng bệch ngay, cơ thể ông ta không tự chủ được, ngã đùng xuống đất, không phế đi, không lẽ giữ lại ăn Tết sao? “Đồ khốn nạn”

Long Sa Vực tức giận vô cùng, ông ta lảo đảo đứng dậy, sau đó ông thật sự thấy mình cả người không có tí sức lực nào cả, đừng nói là ra tay, lúc này muốn đứng vững cũng khó nữa là.

Ông ta lao lực lắc mình, phun ra một ngụm máu, khuôn mặt tuyệt vọng nói: “Thằng khốn! Mày thật vô liêm sỉ!” “Sở Tuấn Hiên, bẻ gãy tay chân của Hùng Nguyên Hóa rồi ném hắn ra đường.”

Lúc này Bùi Nguyễn Minh không thèm để mắt đến tiếng la hét không ngừng của Long Sa Vực, mà là lấy lại lệnh bài của mình, sau đó là đá bay kẻ bơ phờ Hùng Nguyên Hóa.

Nửa giờ sau, trong một trang viên cổ kính ở khu vực trung tâm của Vũ Thành.

Trong một góc của trang viên, có một sân golf hiện đại, không quá lớn, nhưng được trang bị đầy đủ mọi thứ.

Vị cậu Long Mười Ba Mười Ba, Long Thương Húc với dáng vẻ thanh lịch, phong độ, mặc áo POLO, đang vung bóng trong tay anh.

Với một cú “bốp”, một quả bóng gòn bay ra và rơi xuống một hốc cây cách đó không xa, chỉ có thể nói rằng cú đánh này thật tuyệt vời.

Vài cô gái nhà giàu xinh đẹp phía sau không ngừng vỗ tay tán thưởng, đồng thời lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Cậu chủ Long Thập Tam đúng là văn võ song toàn mà, hơn nữa anh lại cực kỳ thông thạo tất cả các loại thể thao của giới thượng lưu.

Đây mới là một quý tộc thực sự!

Lúc này, một người hầu đưa khăn ướt đến, sau khi

Long Thương Húc lấy khăn lau tay, bước tới ghế dựa thoải mái ngồi xuống. Hai bên ghế từ lâu đã có vài người được coi là nhân vật lớn đang cúi đầu sợ hãi đứng sẵn ở đó.
Chương 3168

Cả Long Sơn Đoàn và Hùng Tiến Đạt đều trông rất thảm hại.

Nhưng hai người họ vẫn khá tốt.

Phía sau họ, Long Sa Vực và Hùng Nguyên Hóa đều đang nằm trên cáng.

Một người đã hoàn toàn bị phế, và từ đó trở đi chỉ là một người bình thường.

Người còn lại thì gãy hết tay chân, muốn phục hồi cũng không biết sẽ mất bao lâu. Nhìn những người này, ánh mắt Long Thương Húc không hề thấy quá nhiều thay đổi. Anh ta chỉ cười lạnh nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Khóe mắt Hùng Tiến Đạt co giật, sau đó nói: “Cậu chủ Long, vừa rồi Nguyên Hóa vô tình đụng chạm đến Bùi Nguyễn Minh, cháu nó đã gọi tôi và Phó đường chủ Long đến hỗ trợ.

“Kết quả là Bùi Nguyên Minh lấy ra lệnh bài của Chấp pháp đường Long Môn, sau đó thì phó đường chủ Long đã bị phế…

Long Thương Húc có hơi nhíu mày, sau đó nhẹ giọng nói: “Bị phế rồi?”

“Nếu tôi nhớ không lầm, sáng nay không phải đã kêu Long Sơn Đoàn và ông nói chuyện với hắn ta sao?”

“Sao rồi? Hắn không những không chịu giao chức vị đường chủ ra, còn đánh người của tôi sao?”

“Vậy là muốn kiếm chuyện với tôi rồi.”

Hùng Tiến Đạt vẻ mặt hổ thẹn, lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Cậu chủ Long à, tên nhóc họ Bùi không chỉ nằm giữ lệnh bài của Chấp pháp đường Long Môn, mà hắn ta còn có thu phục được cả Hàn Sang nữa. Điều quan trọng nhất là bên cạnh hắn có 2 cao thủ đi theo, tôi nghĩ đó là cấp Binh Vương, không dễ đối phó chút nào!”

“Binh Vương không dễ đối phó sao?” Long Thương Húc không nhịn được cười, “Hắn nói gì rồi?”

“Hắn nói…”

“Hắn nói…”

“Nếu trong một giờ đồng hồ không chịu thả người ra, hắn sẽ biến hợp đồng đó thành hiện thực.”

Hùng Tiến Đạt nói một cách thận trọng.

“Để cho hợp đồng của mẹ vợ hắn ta thành hiện thực sao?” Long Thương Húc sửng sốt một chút, sau đó không khỏi bật cười. Ỷ lúc làm ăn ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas có chút tiếng tăm, dựa vào quan hệ với Long Môn chủ ra oai được vài ngày, thằng này tưởng chừng mình thành một nhân vật nổi tiếng rồi sao?”

“Ở bên ngoài giả oai thì thôi, dám đến Vũ Thành của chúng ta làm màu sao?”

“Được rồi, hắn không phải là muốn hợp đồng đó trở thành sự thật sao.”

“Vậy chúng ta hãy chờ xem.”

“Rốt cuộc là hắn ta có khả năng biến hợp đồng thành hiện thực, hay tôi có khả năng biến hợp đồng thành một tội lớn đây!”

Lúc này, ở phía sau không xa Long Thương Húc, một người đàn ông đeo kính vàng chậm rãi đứng lên, chậm một điều thuốc cho mình, sau khi nhấp một ngụm, thì liền khinh thường nói: “Cậu Long Thập Tam, đầu cần để ý mấy chuyện cỏn con này làm gì?”

“Nói trắng ra, đảm rác rưởi nhà họ Hùng này đến cả một thằng dân quê cũng không đối phó được thôi”

“Chuyện này cứ giao cho tôi!”

“Tôi sẽ làm điều đó và đảm bảo rằng thằng nhóc đó sẽ ngoan ngoãn giao chức vị đường chủ ra, sau đó nó phải quỳ xuống trước mặt cậu Long Thập Tam cậu gọi cậu bằng ba.”

“Mã Gia Thành, nếu mày nói hay vậy thì mày đi đi!” Hùng Nguyên Hóa, người đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt cay đắng.

“Nếu mày có thể phế được thằng khốn đó!”

“Tao có thể chuyển tất cả cổ phần mỏ vàng của mình cho mày!”

“Được rồi, mày nói đấy nhé.”

Mã Gia Thành mỉm cười bước tới trước mặt Long Thương Húc.

“Cậu chủ Long, tôi hy vọng cậu có thể giao toàn quyền về chuyện mỏ vàng cho tôi.

“Vì tên họ Bùi không muốn chấp nhận sự tử tế mà chúng ta đã ban cho hắn, vậy chúng ta hãy để hắn ta hiểu điều này.”

“Tại Vũ Thành, chúng ta nể mặt hắn, hắn được xem là con người.”

“Chúng ta không nể mặt hắn, hắn chẳng là gì cả!”

Trong khi nói, ánh mắt đều cợt của Mã Gia Thành hướng vào người của Long Sa Vực đang hôn mê, trong mắt lóe lên những sắc nét lạ thường.

“Được.”

Long Thương Húc đứng lên, giơ tay vỗ vỗ bờ vai Mã Gia Thành: “Chuyện này tôi giao cho cậu.”

“Vào thời điểm này ngày mai, tôi không muốn nghe thấy hai chữ này xuất hiện bên tại tôi nữa.”
Chương 3169

Sáng sớm hôm sau, tại sở cảnh sát Vũ Thành.

Ai đó đã gửi một bức thư từ Sở cảnh sát Vũ Thành vào sáng nay.

Ghi chú nói rằng vì nhờ mối quan hệ của Hàn Sang, cho nên Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương, hai người bị giam giữ ở trong đó, không phải chịu bất kỳ sự ngược đãi nào. Ngoài việc họ không có tự do, thì không có gì khác.

Nhưng nói sao đi nữa, dù sao hai người bọn họ cũng là vợ anh và mẹ vợ anh, cho dù không có cách nào bảo lãnh hai người ra ngoài, Bùi Nguyễn Minh vẫn chuẩn bị đi tới gặp mặt.

Sau khi ký vào một vài văn kiện trong phòng tiếp tân của sở cảnh sát, bởi vì Hàn Sang đã liên lạc với trên dưới sở cảnh sát, nên sở cảnh sát không làm khó dễ gì cho Bùi Nguyễn Minh.

Họ nhanh chóng rời đi, và ngay sau đó đưa hai người phụ nữ mặc quần áo tù vào phòng tiếp tân.

Trịnh Tuyết Dương hơi hốc hác, nhưng khí chất lại càng lạnh lùng hơn.

Còn Thanh Linh đang đi phía trước, lúc này lại tỏ vẻ nóng giận.

Vừa bước vào là bà ta đã mở miệng ra chửi: “Tôi nói bao nhiêu lần rồi!”

“Hợp đồng của tôi và cậu Long Thập Tam tuyệt đối không có vấn đề gì cả!”

“Cho dù có vấn đề, cũng là vấn đề của Cậu chủ Long!”

“Mấy người mau đi nói cho Cậu chủ Long biết tôi có thể thực hiện thỏa thuận, gả con gái cho cậu ta! Nhưng là mỏ vàng…

Thanh Linh còn chưa kịp nói hết lời, cô đột nhiên nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đang ngồi trong phòng tiếp khách, vẻ mặt chợt cứng đơ.

Theo nhận thức của bà ta, lẽ ra Long Thương Húc mới là người đến tìm mẹ con họ lúc này.

Bà ta sẽ không bao giờ nghĩ rằng Bùi Nguyễn Minh lại xuất hiện ở đây.

Trịnh Tuyết Dương cũng sửng sốt một chút, vừa nhìn thấy Bùi Nguyên Minh liền cảm thấy có lỗi và xấu hổ.

Bùi Nguyên Minh mặc kệ Thanh Linh đang nhảy dựng lên, mà là đứng lên nói: “Tuyết Dương, để em chịu khổ rồi.”

Trịnh Tuyết Dương chưa kịp nói lời nào, Thanh Linh đã đi tới trước bàn, đập mạnh cái bàn inox, quát: “Bùi Nguyên Minh, cậu biết con gái tôi chịu khổ là được rồi!”

“Tôi nói cho cậu biết, nếu không phải bởi vì cậu chưa hoàn toàn chia cắt quan hệ với Tuyết Dương, làm cho cậu Long Thập Tam tức giận!”

“Nếu không bây giờ hợp đồng của tôi có thể được thực hiện từ lâu rồi!”

“Tôi đã sớm là chủ sở hữu của mỏ vàng lớn nhất ở Vũ

Thành này rồi!”

“Thay vì trở thành tù nhân như bây giờ!”

“Đều trách cậu!”

“Tôi nói cậu nghe, bây giờ lập tức chia cắt quan hệ với

Tuyết Dương ngay, nếu không, cậu sẽ không xong với tôi đâu.” Bùi Nguyên Minh với ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thanh Linh, cảm giác được sự lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh, Thanh Linh vốn đang nóng nảy đột nhiên co rúm lại, nhất thời không dám nói gì cả.

Nhưng một lúc sau, Thanh Linh vẫn cất lời với giọng vừa phải: “Cậu làm gì vậy nhìn tối chằm chằm vậy?”

“Có giỏi thì đưa hai chúng tôi ra ngoài!”

“Đi từ xa đến đây, mà chỉ có thể vào thăm chúng tôi thôi sao!”

“Cậu làm ăn được cái gì đây!”

“Bắt cậu và Tuyết Dương ly hôn quả thật không sai mà!”

Bùi Nguyễn Minh cau mày nhìn Thanh Linh với vẻ mặt lạnh nhạt.

“Nề mặt của Tuyết Dương, tôi không chấp khí với bà.”

“Nhưng bà cứ nói nhảm, tôi không ngại tát cho bà một cái đầu.

“Bà tại sao lại bị rơi vào tình cảnh này, trong lòng bà không biết sao?”

“Không tham thì đâu có thâm!”

“Nếu không phải bà ham một ít đồ xa xỉ của người khác tặng cho, ham cái mỏ vàng mà người khác đòi hợp tác với bà, trong đầu bà toàn là chữ tiền!”

“Thì bà làm sao lại rơi vào tình cảnh này?”

Nghe thấy Bùi Nguyễn Minh dám chất vấn bà ta, Thanh Linh hơi giật mình, sau đó tức giận nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu ngon rồi!”

“Cậu dám mắng tôi rồi!”

“Cậu có phải mới ăn gan hùm không?”
Chương 3170

“Tôi cũng nói cho cậu!”

“Đừng nghĩ là bây giờ cậu có chút bản lĩnh, ở trong mắt tôi, cậu vẫn không xứng với Tuyết Dương nhà tôi!”

“Nếu cậu thực sự có năng lực, thì lập tức đưa chúng tôi ra khỏi đây ngay!”

“Để chúng tôi ra gặp mặt cậu thì có ích gì?”

“Động viên sao?”

“Tôi cảnh cáo cậu, chuyện ly hôn giữa cậu và Tuyết Dương đã định rồi!”

“Một tên nhà quê như cậu không có tư cách ở với Tuyết Dương vô nhà chúng tôi!”

“Người Tuyết Dương phải gả cho phải là cậu Long Thập Tam!”

“Biết điều thì mau tránh xa ra!”

“Ở đây không có chuyện của cậu đâu!”

Bây giờ trong đầu Thanh Linh chỉ muốn để Tuyết Dương kết hôn với những người giàu có hàng đầu, để bà ta có thể đi xe Rolls Royce, ra vào khách sạn Hilton, và sống một cuộc sống xa hoa hàng đầu.

Theo quan điểm của Thanh Linh, những đại gia bình thường đã sớm không còn xứng đáng với địa vị của bà ta nữa.

Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng nói: “Thanh Linh, mới sáng ra mà bà đã bắt đầu mơ mộng rồi à?”

“Hiện tại bà vẫn đang mơ tưởng Long Thương Húc sẽ là con rể tốt của bà sao?”

“Bà xứng đáng sao?”

“Đừng có ở đó làm trò hề nữa!”

Thanh Linh vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Cút mau, đừng phá hỏng chuyện tốt của tôi!”

“Bằng không, tôi chết cho cậu xem!”

“Bốp”

Bùi Nguyễn Minh rốt cuộc nhịn không được, cho một bạt tai vào mặt bà ta.

Thanh Linh thốt lên “A”, ôm mặt loạng choạng lùi về sau, sau đó gầm lên với vẻ dữ tợn: “Thằng khốn nạn!”

“Thằng khốn nạn!”

“Thằng khốn, cậu dám đánh tôi sao?”

“Dù sao tôi cũng là mẹ của cậu!”

“Tôi phải đánh chết cậu mới được.”

“Đủ rồi!”

Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng nói: “Tôi chỉ hỏi bà một lần thôi.”

“Bản hợp đồng đó, bà có trong tay không?”

“Có thì đưa đây cho tôi.”

“Tôi sẽ biến hợp đồng của bà thành hiện thực!”

“Ba ngày nữa cũng sẽ cho bà rời khỏi nơi này.”

Nghe được những gì Bùi Nguyễn Minh nói, Thanh Linh quên cả cú tát vào mặt bà ta.

Nhưng vào lúc này, bà ta xét duyệt Bùi Nguyễn Minh từ trên xuống dưới ánh mắt khinh thường, lạnh lùng nói: “Tên họ Bùi, cậu mà có thể biến bản hợp đồng đó thành hiện thực sao?”

“Ba ngày nữa có thể đưa chúng tôi rời khỏi nơi rách nát này sao?”

“Nào, cậu nói xem, cậu định sẽ làm gì?”

“Nếu cậu làm được, tôi có thể đưa nó cho cậu”

“Nếu không, có trời mới biết cậu có phải bị Long Thương Húc phải tới hãm hại mẹ con chúng tôi không?”

Nói đến đây, Thanh Linh vẫn tỏ vẻ cảnh giác, như thể Bùi Nguyên Minh thực sự đến để bẫy họ vậy.

Bùi Nguyễn Minh lãnh đạm nói: “Có tin hay không, nếu như bà không muốn rời đi, muốn ở đây cả đời, bà cứ tự nhiên.”

“Tôi chỉ tới đây lần này thôi, lỡ cơ hội này, tôi sẽ không suy nghĩ chuyện cứu bà ra nữa.”

“Bà có thể sống ở đây đến cuối đời.”

“Về phần Tuyết Dương, tôi có cách đưa em ấy ra ngoài.”

“Cái gì? Dọa tôi à?” Thanh Linh ngẩng cổ lên, bộ dạng muốn cương tới cùng: “Tôi là mẹ của Tuyết Dương, tôi có quyền không cho nó ra ngoài!”

“Tôi bây giờ còn có thể lập tức gọi cầu cứu, rồi chỉ trích cậu động tay động chân với tôi, khiến cậu cũng không thể ra ngoài!”

Thanh Linh nói rất lớn, cố ý muốn người bên ngoài nghe thấy.

Đáng tiếc là những người ở đây đều được Hàn Sang dặn dò trước rồi nên chẳng có ai vào cả.

“Mẹ, mẹ bình tĩnh đi, nghe Nguyễn Minh nói đã.” Tuyết

Dương không chịu được nữa, mặc dù biết mỗi lần Bùi Nguyễn Minh gặp mẹ cô ấy đều đều như chó với mèo gặp nhau vậy nhưng cô ấy không ngờ rằng sau khi bà vào tù, sự điên rồ của bà cũng được tăng lên đáng kể. Đáng tiếc, đây không còn là thành phố Hải Dương năm đó nữa. Bùi Nguyễn Minh cũng không còn là đứa con rể ở rể đó nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom