• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (102 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2941-2945

Chương 2941

Một đám người chết lặng nhìn cảnh tượng này, cảm thấy có chút hoảng hốt.

Trong thời kỳ Cảng Thành bị Đế quốc Ba Tư thống trị, nếu như công chúa của Đế quốc Ba Tư đến thì từ Cảng đốc cho đến những người dân bình thường đều phải chạy ra đường cái quỳ xuống mà đón tiếp.

Thế mà bây giờ Bùi Nguyên Minh lại muốn Tứ công chúa của Đế quốc Ba Tư quỳ xuống!

Điều quan trọng nhất là Bùi Nguyên Minh nói năng vô cùng hùng hồn, đầy lý lẽ, dáng vẻ như thể cho dù Nữ Vương có đích thân chạy đến thì anh cũng sẽ không thèm nể mặt vậy.

Tình cảnh này không chỉ đả kích lòng tự trọng của Tổ công chúa từ bé đã sống trong an nhàn sung sướng, mà còn trực tiếp đánh thẳng vào mặt của Hoàng tộc Đế quốc Ba Tư nữa kìa.

Vì thế, lúc này Tứ công chúa đã bị chọc tức đến run rẩy hết cả người. Đồng thời, trong lòng cô ta cũng hiểu rõ rằng tên chết tiệt Bùi Nguyên Minh này đang dồn cô ta vào thế bí.

Nếu như cô ta thật sự quỳ xuống thì Bùi Nguyên Minh sẽ nắm trong tay một nhược điểm lớn của cô ta, nếu chuyện này lộ ra bên ngoài, vậy thì cô ta sẽ không thể ngẩng đầu lên mà làm người ở Đế quốc Ba Tư được nữa.

“Thằng khốn kia, mày dám sỉ nhục tao à?”

Tử công chúa tức muốn phát điên. Đột nhiên, cô ta cười lạnh một tiếng, sau đó nhấc chân lên đạp cái bàn ăn trước mặt Bùi Nguyễn Minh đổ ầm xuống đất và nói: “Mày có tin chỉ chốc lát nữa thôi tao sẽ điều động quân đội đến san bằng Khu giải trí Thủ Đô của mày không?”

Chỉ trong một cái chớp mắt mà ly tách đã để nghiêng đổ ngả, cực kỳ bừa bộn, bữa sáng tinh xảo cũng rơi vỡ tùm lum trên mặt đất.

Sắc mặt của Bùi Diễm Lan đi cùng Bùi Nguyên Minh có chút thay đổi, hiển nhiên là cô ta không ngờ rằng Tứ công chúa lại ngang ngược như vậy, ngay cả bàn ăn của Bùi Nguyên Minh mà cũng dám đạp đổ. Còn hai người Hoa Thanh Phong và Giang Hoành Lâm thì không tránh kịp, bị cà phê tạt hết lên người, nhìn vô cùng nhếch nhác.

Còn Tứ công chúa, sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì nở một nụ cười hài lòng. Từ tối hôm qua đến giờ cô ta cứ liên tục bị thiệt thòi, bây giờ xem như là đòi lại được một phần nhỏ.

Chát..

Bùi Nguyên Minh đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt vung tay lên tát một cái lên mặt Tứ công chúa. Âm thanh lanh lảnh vang dội đột ngột vang lên.

Một cái tát này chẳng những khiến Tứ công chúa phải lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, mà còn khiến cho gương mặt của cô ta sưng đỏ cả lên. Nếu như không có hai Thánh Điện Kỵ Sĩ bên cạnh kịp thời giơ tay đỡ lấy thì e là lúc này Tứ công chúa đã ngã lăn xuống đất luôn rồi.

Một người từ nhỏ đến lớn đều được sống trong nhung lụa như cô ta đã bao giờ bị người ta đối xử như vậy cơ chứ? Trên khuôn mặt con lại xinh đẹp của cô ta hiện lên vẻ ngạc nhiên và không thể tin được.

Khung cảnh yên ắng đến chết lặng, trên mặt tất cả mọi người đều là vẻ khó tin, ngay cả Bùi Diễm Lan cũng có phần hoảng hốt. Ai cũng không thể ngờ rằng mọi chuyện sẽ đi xa đến mức độ này.

Tứ công chúa hung hăng ngang ngược đạp đổ bàn ăn, Bùi Nguyên Minh thì thẳng tay tặng cho cô ta một cái tát. Bầu không khí giữa hai bên vô cùng căng thẳng.

“Thằng khốn kia, mày dám đánh Tử công chúa của bọn tao à?”

“Mày muốn chết đúng không?”

Hai Thánh Điện Kỵ Sĩ sôi máu lao đến, chẳng qua là bọn họ còn chưa kịp ra tay thì đã bị Bùi Nguyễn Minh đá cho một cái ngã lăn ra đất rồi.

Tứ công chúa bụm mặt, phất tay ra hiệu cho những người đứng phía sau đừng manh động, vẻ mặt khó tin nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Họ Bùi kia, mày dám đánh tao? Mày đã nghĩ đến hậu quả chưa hả? Mày có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không? Mày đây là đang tự tìm đường chết đấy!”

“Mức độ nghiêm trọng? Hậu quả? Tự tìm đường chết?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng hờ hững, trong nụ cười của anh còn mang theo một chút ý tứ mỉa mai, anh nói: “Cô đừng có quên, đây là khu giải trí Thủ Độ, là Las Vegas, là địa bàn của Đại Hạ. Cô giở thói ngang ngược ở chỗ của tôi thế đã bao giờ hỏi chủ nhân là tôi đây một tiếng chưa? Có bao giờ hỏi Đại Hạ chúng tôi một tiếng chưa? Cô là công chúa thì sao? Là người của Hoàng tộc thì lại thế nào? Địa vị cao quý và thân thế hiển hách là cái vốn để cô ngang ngược không nói đạo lý và tùy ý làm xằng làm bậy đấy chắc?”
Chương 2942

“Tôi nói cho cô biết, chẳng cần nói đâu xa, chỉ riêng chuyện tối hôm qua cô phái Kỵ Sĩ của mình đi tập kích phu nhân Đường thôi, bây giờ tôi cũng có thể tát cô một phát chết tươi tại chỗ rồi.

Mà tôi dám khẳng định rằng sau khi cô chết đi, Hoàng tộc Đế quốc Ba Tư cũng không dám hó hé nửa lời! Cô có muốn xem thử một chút không hả?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vừa lạnh lùng lại vừa hờ hững.

Thân phận Hoàng tộc của Đế quốc Ba Tư ở chỗ khác thì vô cùng cao quý, nhưng ở chỗ này của anh thì chẳng đáng lấy một đồng.

“Nể mặt Trưởng công chúa Victorica của các người, tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa. Một là quỳ, hai là cút! Cô tự chọn đi”

“Người Đại Hạ kiêu ngạo quá mức rồi đấy!”

Một Thánh Điện Kỵ Sĩ tóc vàng cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa. Mặc dù mới có đồng bọn bị Bùi Nguyên Minh đá bay, nhưng hiện tại, nhìn thấy công chúa của mình bị sỉ nhục, anh ta vẫn nghiến răng nghiến lợi xông lên phía trước.

Đối với những người đã thề sẽ bảo vệ công chúa như bọn họ mà nói thì việc trơ mắt ếch nhìn công chúa của mình bị sỉ nhục là điều mà bọn họ hoàn toàn không thể chấp nhận được.

“Roosevelt! Lui ra!”

Nhìn thấy thuộc hạ của mình vẫn còn muốn ra tay, Tứ công chúa lập tức lên tiếng ngăn cản. Bởi vì, từ sức chiến đấu mà Bùi Nguyễn Minh đã biểu hiện ra, cô ta hiểu rõ rằng những Thánh Điện Kỵ Sĩ này hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

Tứ công chúa bước lên phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Họ Bùi kia, mày nhất định phải trở mặt với tạo sao? Mày không thèm cho tao chút mặt mũi nào sao?”

“Ở chỗ của tôi, cô chẳng có mặt mũi gì hết”

Bùi Nguyên Minh nhìn Tử công chúa, thờ ơ nói: “Tôi không phải là người kiên nhẫn, tính tình cũng không tốt lắm đâu. Cho cô thêm mười giây nữa, nếu như cô không thể đưa ra sự lựa chọn thì tôi sẽ chọn giúp cô”

“Đồ chết tiệt! Mày ức hiếp người khác vừa vừa thôi!”

Roosevelt thấy lúc này mà Bùi Nguyên Minh còn dám đe dọa Tứ công chúa thì không thể kiềm chế được nữa, anh ta lập tức rút thanh kiếm dài bên hông ra, khí thể sục sôi chém ra phía trước.

“Thánh Quang Thập Tự Trảm!”

Người đến từ Thánh Điện Kỵ Sĩ đều có thể chém chết một con trâu một cách dễ dàng, nhìn một chiều vô cùng tàn nhẫn này, sắc mặt Bùi Nguyên Minh vẫn hờ hững như trước, anh không ngăn cản cũng chẳng né tránh, chỉ có ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn một chút mà thôi.

Roosevelt có thể đi theo bên cạnh Tứ công chúa thì đương nhiên anh ta cũng là một nhân vật đáng gờm đánh đầu thắng đó trên chiến trường rồi. Vô số lần rèn luyện trên chiến trường khiến cho sát khí trên người anh ta gần như đã ngưng đọng thành thực chất. Mà đồng thời, kinh nghiệm nhiều năm trên chiến trường cũng giúp anh ta có thể cảm nhận được sự nguy hiểm.

Cho nên, trong khoảnh khắc thanh kiếm sắp hạ xuống, cả người Roosevelt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, động tác trên tay cũng đột nhiên cứng ngắc lại. Bởi vì trong đầu anh ta đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm, nếu mình tiếp tục chém xuống thì Bùi Nguyên Minh sẽ lập tức vung tay ra, giết chết mình ngay tại chỗ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã không thể khống chế được, điều này khiến gương mặt của Roosevelt trở nên cực kỳ dữ tợn.

Ở tận đáy lòng, anh ta tự nói với chính mình rằng phải chiến đấu vì danh dự của công chúa, nhưng mà cơ thể của anh ta lại rất thành thật, không chịu sự khống chế của tâm trí.

“Bộp một tiếng.

Dưới ánh mắt khó tin của tất cả mọi người, hai đầu gối của Roosevelt mềm nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên, Minh.

Chỉ cần một ánh mắt đã có thể dọa một vị Thánh Điện Kỵ Sĩ sợ đến mức phải quỳ xuống!

Tình cảnh này khiến khóe miệng của tất cả mọi người co giật mấy cái, người nào người nấy đều tỏ vẻ không thể tin nổi.

Bùi Nguyễn Minh hờ hững quét mắt nhìn qua Roosevelt, sau đó thản nhiên nói: “Mày cũng được đấy, chí ít thì còn tự biết khả năng của mình đến đâu. Đàn ông thì phải có được giãn được, lúc nên quỳ thì phải quỳ. Nếu không phải mày kịp thời quỳ xuống thì bây giờ mày đã chết rồi!”
Chương 2943

sỉ nhục!

Một sự sỉ nhục không thể diễn tả thành lời!

Lúc này, sắc mặt Roosevelt vô cùng khó coi.

Anh ta giãy dụa mấy cái định đứng lên, nhưng dưới ánh mắt hờ hững của Bùi Nguyên Minh, hai đầu gối của anh ta không cách nào dùng sức được. Cả người anh ta đều đang phát ra tiếng cảnh cáo rằng nếu anh ta cưỡng ép bản thân đứng dậy đánh Bùi Nguyên Minh, vậy thì anh ta nhất định sẽ chết.

Bùi Nguyên Minh không thèm để ý đến tên Thánh Điện Kỵ Sĩ đang quỳ trên mặt đất nữa, anh chuyển mắt nhìn sang Tử công chúa, thản nhiên nói: “Tứ công chúa, xem ra Kỵ Sĩ của cô biết nhận định tình hình hơn có nhiều lắm… Cô còn ba giây để suy nghĩ..”

“Thằng khốn!”

“Bắt nạt người ta quá đáng!”

Một đám Thánh Điện Kỵ Sĩ hầm hừ lao về phía Bùi Nguyên Minh. Nhưng ngay khi bọn họ định ra tay thì đã thấy Thôi Văn Triết dân theo một đám bảo vệ chạy đến ngăn đám Thánh Điện Kỵ Sĩ này lại.

“Còn một giây.”

Dường như Bùi Nguyên Minh không nhìn thấy tình huống này, anh chỉ hờ hững nói: “Sau một giây, nếu như cô vẫn không quyết định được, vậy thì thật sự xin lỗi, tôi phải giúp cô chọn rồi.”

“Tên chết tiệt! Đồ khốn kiếp!”

Tứ công chúa suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, với thân phận của mình, đã bao giờ cô ta bị đối xử như vậy đâu chứ. Nhưng Bùi Nguyên Minh trước mắt quá khó chơi, khiến trong lòng cô ta hiện một một loại cảm giác vô cùng bất lực. Cô ta muốn hung hăng tát cho Bùi Nguyễn Minh một cái, nhưng bản thân cô ta cũng hiểu rằng, nếu mình thật sự vung tay ra thì Bùi Nguyên Minh tuyệt đối sẽ không cho mình chút mặt mũi nào mà đạp mình ngã lăn xuống đất ngay.

“Được lắm, hay cho một tên Bùi Nguyên Minh nhà mày! Không phải là mày muốn tạo quỳ sao?

Chỉ cần mày có thể gánh chịu được hậu quả, chỉ cần mày thả người đàn ông của tao ra. Tao quỳ!”

Tứ công chúa nghiến răng nghiến lợi, sau đó bộp một tiếng, quỳ thắng trước mặt Bùi Nguyên Minh. “Tứ công chúa!”

Nhìn cảnh này, đám Thánh Điện Kỵ Sĩ đều gào lên, thậm chí còn có người phẫn nộ đến mức xé rách cả áo khoác của mình nữa. cơ. Bọn họ đều hận không thể vọt tới chém Bùi Nguyên Minh ra thành ngàn mảnh.

Những năm gần đây, bọn họ đã thấy quá nhiều người quỳ xuống trước mặt Tử công chúa, nhưng hôm nay bọn họ lại thấy Tử công chúa phải cúi đầu? Lại còn là quỳ trước mặt một người Đại Hạ?

Cảnh tượng này khiến đám Thánh Điện Kỵ Sĩ tức không chịu được. Trong suy nghĩ của bọn họ, mấy con khỉ da vàng này làm sao có tư cách cơ chứ?

“Không tệ, có chút thú vị đấy. Bảo sao mà tất cả mọi người đều gọi cô là Công chúa Hỗn Huyết.

Mặc dù một nửa dòng máu trên người cô không đủ để cô học được sự khiêm tốn của dân tộc Đại Hạ chúng tôi, nhưng ít ra cũng có thể làm cô hiểu rõ cái gì gọi là xem xét thời thể, cái gì gọi là có được thì giãn được, cái gì gọi là anh hùng không nhìn cái thiện trước mắt… Chỉ có thể nói, lúc này, Tứ công chúa cô mới có tư cách nói chuyện với tôi”

Bùi Nguyên Minh đưa tay phải ra vỗ vỗ khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Tổ công chúa, vẻ mặt thờ ơ.

Mười phút sau, trong phòng tiếp khách của Khu giải trí Thủ Đô.

Một bàn thức ăn nhẹ được dọn lên trước mặt Bùi Nguyên Minh, trên bàn còn có một bình trà Phổ Nhĩ được chuẩn bị một cách tỉ mỉ nữa.

Bùi Nguyên Minh tự rót cho mình một tách trà, uống một ngụm, trên mặt lộ ra vẻ thư thái.

Ngồi đối diện với Bùi Nguyên Minh là Tứ công chúa đã ổn định lại tâm trạng.

| Chẳng qua là lúc này trà Phổ Nhĩ trước mặt cô ta đã nguội, nhưng cô ta vẫn không hề nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt có chút kiêng dè nhìn Bùi Nguyên Minh.

Đợi đến khi Bùi Nguyễn Minh ăn no uống đủ xong, Tứ công chúa mới hít vào một hơi thật sâu và nói và thẳng: “Bùi Nguyên Minh, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không nói nhảm với anh nữa. Nói ra điều kiện của anh đi. Tôi muốn dẫn đám Lý Liên Kiệt đi.”
Chương 2944

Bùi Nguyên Minh phủi tay, thản nhiên nói: “Tứ công chúa, chuyện làm ăn không phải là làm như vậy, mua bán cũng không bàn bạc như thế. Trước khi thảo luận đến chuyện có thả người hay không, chẳng phải chúng ta nên nói đến chuyện sống chết của Lý Liên Kiệt trước sao? Cô đừng quên, dựa theo cá cược, cái mạng nhỏ của anh ta bây giờ đã là của tôi rồi, anh ta là một con chó trong tay tôi, tôi bảo anh ta cắn ai thì anh ta phải cắn người đó. Muốn giữ mạng của anh ta cũng đơn giản thôi, cô dẫn người đi giết Bùi Cửu Thiên là được. Chỉ cần Bùi Cửu Thiên chết thì anh ta sẽ được sống, tôi không hề có ý định hủy bỏ cuộc giao dịch này đâu.”

Tứ công chúa hít vào một hơi thật sâu, sau đó trầm giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi biết là anh muốn châm ngòi khiêu khích quan hệ giữa giới quyền quý của hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas với Đế quốc Ba Tư, để Đế quốc Ba Tư không thể nhúng tay vào chuyện của Cảng Thành và Las Vegas được nữa, việc anh muốn đẩy đám Lý Liên Kiệt đi giết Bùi Cửu Thiên cũng ác độc quá đấy.

Nhưng mà tôi vẫn muốn nói với anh một điều, đó là anh đã quá coi trọng địa vị của Công chúa Hỗn Huyết tôi đây rồi, tôi chỉ có một người mà thôi, làm sao có thể đại diện cho Hoàng tộc Đế quốc Ba Tư chứ?

Cho dù tôi có hoàn toàn lật mặt với giới quyền quý ở Cảng Thành và Las Vegas thì cũng không có nghĩa là Đế quốc Ba Tư cũng hoàn toàn trở mặt với giới quyền quý ở Cảng Thành và Las Vegas đầu. Mối quan hệ giữa Đế quốc Ba Tư và hai thành phố Cảng Thành, Las Vegas vô cùng rắc rối, không phải anh giải quyết dứt khoát một lần là có thể giải quyết vĩnh viễn được đâu”.

“Hơn nữa, không nói đến chuyện hiện tại tôi không có đủ nhân lực để giết Bùi Cửu Thiên, cho dù tôi có thể giết được anh ta, nếu cần thiết thì trong nội bộ Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas vẫn sẽ có người đồng ý hợp tác với tôi.

Bởi vậy, mưu đồ của anh chẳng có chút ý nghĩa nào hết Bùi Nguyên Minh à. Tôi muốn đề nghị anh thay đổi điều kiện khác, cho dù anh muốn chức tước, tiền bạc hay là thẻ xanh tôi đều có thể cho anh.

Người Đại Hạ các người chẳng phải đều như vậy cả sao? Chỉ vì một cái thẻ xanh của nước Mỹ mà có thể quên luôn nguồn gốc, bản nước cầu vinh.

Bây giờ tôi có thể cho anh thẻ xanh của Đế quốc Ba Tư, thứ này còn có giá trị hơn cả thẻ xanh của nước Mỹ nữa kìa. Tôi cảm thấy anh lấy cái này còn thiết thực hơn đấy, thậm chí, nếu anh muốn lấy thêm mấy tấm thẻ xanh của Đế quốc Ba Tư cho những người khác nữa tôi cũng có thể thỏa mãn anh. Bởi vì cái này nằm trong quyền hạn của tôi!”.

Lúc này, Tứ công chúa đã không còn vẻ tức giận và thái độ vênh váo hất hàm sai khiến như ban nãy nữa. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta có thêm mấy phần bình tĩnh và chân thành, thái độ cũng tốt hơn lúc trước nhiều.

“Xem ra tôi đã đánh giá quá cao địa vị của cô trong Hoàng tộc Đế quốc Ba Tư rồi”

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Mặc dù tôi cũng biết cô chỉ là một đứa con lại, nhưng không ngờ địa vị của cô lại thấp như vậy. Xem ra, ở Đế quốc Ba Tư, ngoại trừ những Hoa Kiều đáng thương bắt buộc phải ủng hộ và đứng sau lưng cô ra thì dường như chẳng có quý tộc lớn nào tình nguyện đầu tư vào cô cả nhỉ?

Thậm chí, vì để nhận được sự ủng hộ của những Hoa Kiều này mà cô còn phải nương nhờ vào tên biến thái Lý Liên Kiệt nữa chứ. Không hổ là Tứ công chúa, đúng là có được giãn được ha!”

Thấy Bùi Nguyên Minh có thể dễ dàng chỉ ra hoàn cảnh của mình, sắc mặt Tử công chúa lập tức thay đổi.

Như Bùi Nguyên Minh đã nói, nếu không có các Hoa Kiều ở Đế quốc Ba tư ủng hộ thì Tử công chúa cô ta đây chẳng là cái thái gì cả.

“Ba ngày”.

Bùi Nguyên Minh đứng lên, vẻ mặt hờ hững, nói: “Nể tình cô đã quỳ xuống, tôi cho cô thời hạn ba ngày. Trong vòng ba ngày, cô hãy mang cái mạng của Bùi Cửu Thiên đến đổi mạng của Lý Liên Kiệt đi. Cô không cần phải giảng giải đạo lý với tôi làm gì cả, chỉ cần cô hiểu rõ rằng đây là một cuộc giao dịch là được. Trong ba ngày, nếu Bùi Cửu Thiên không chết thì Lý Liên Kiệt sẽ chết”
Chương 2945

“Bùi Nguyên Minh, anh nghe không hiểu tôi nói gì sao?”

Giọng nói của Tổ công chúa đã có chút lạnh lùng: “Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Thứ nhất, giết Bùi Cửu Thiên chẳng có ý nghĩa gì hết! Thứ hai, nhân lực trong tay tôi không đủ để giết Bùi Cửu Thiên! Anh có thể đưa ra điều kiện khác, chỉ cần không quá đáng thì tôi đều có thể đồng ý với anh!”

Tứ công chúa cắn răng, dường như đã đưa ra một quyết định nào đó: “Cho dù là anh muốn làm những chuyện gần như không thể được thì tôi cũng có thể thỏa mãn anh!”

Vừa nói, cô ta vừa chủ động để lộ ra bờ vai xinh đẹp như là đang thể hiện thành ý của mình.

“Xin lỗi, cô không xứng!”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nói tiếp: “Mà tôi cũng chẳng có tí hứng thú nào với một chiếc xe hàng second-hand cả. Về phần giết Bùi Cửu Thiên có ý nghĩa hay không, cô nói gì không quan trọng, đó là do tôi quyết định. Cho dù không thể chia rẽ quan hệ giữa Đế quốc Ba Tư các người với giới quyền quý Cảng Thành và Las Vegas, chỉ cần tôi cảm thấy vui vẻ thì cô vẫn phải tìm cách giết chết Bùi Cửu Thiên. Nếu như ngay cả việc này mà cô cũng không làm được, vậy thì cô bảo tôi làm sao mà tin tưởng thành ý của cô đây? Chỉ khi Bùi Cửu Thiên chết, tôi mới có thể tin tưởng cô thật sự thành tâm đàm phán hòa bình với tôi…”

Đối với Bùi Nguyên Minh mà nói thì thằng nhãi Bùi Cửu Thiên này đúng là hơi khó đối phó thật.

Cũng không phải là anh không thể giết chết Bùi Cửu Thiên, nhưng điều kiện tiên quyết để Bùi Diễm Lan lên cầm quyền thì có một số điểm mấu chốt anh không thể phá vỡ được.

Tuy nhiên, nếu người ra tay là Tứ công chúa của Đế quốc Ba Tư thì có liên quan gì đến Bùi Nguyên Minh anh cơ chứ?

Điều quan trọng nhất đó là chỉ cần Tử công chúa thật sự ra tay thì cũng có thể khiến cho mấy gia đình quyền quý ba phải gió chiều nào theo chiều nay ở Cảng Thành và Las Vegas hiểu rằng trong mắt Đế quốc Ba Tư thì bọn họ chỉ là những quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào mà thôi.

Nói đơn giản thì chuyện có này tác dụng cực kỳ quan trọng đối với việc ổn định tình hình chung của hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas.

Trong mắt Bùi Nguyên Minh, khiến Tứ công chúa giết Bùi Cửu Thiên là chuyện lớn. Còn trong mắt Tứ công chúa thì hành động này của Bùi Nguyên Minh là vì muốn trả thù. Đây là suy nghĩ của hai bên.

Tứ công chúa hít sâu một hơi, vẻ bình tĩnh trên mặt hoàn toàn biến mất, cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, nói: “Họ Bùi kia, anh nhất định muốn Bùi Cửu Thiên chết sao?”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt đáp: “Đúng vậy”

Tứ công chúa tức giận nói: “Bùi Nguyễn Minh, anh thật sự muốn hai bên trở mặt, không chết không ngừng sao? Anh đã bao giờ suy nghĩ đến chuyện bản thân mình có thể gánh chịu hậu quả được hay không chưa?”

Bùi Nguyên Minh nhún vai, thản nhiên nói: “Từ lúc mà cô đến Cảng Thành, mưu toan kéo Cảng Thành vào bản đồ của Đế quốc Ba Tư thì chúng ta đã trở mặt với nhau rồi”

“Họ Bùi kia, anh đang ở đây thể hiện tình yêu nước với tôi đấy à?”

Tứ công chúa cười lạnh, nói tiếp: “Cái thứ giả dối này chính là nguyên nhân gây cản trở giữa anh và tôi sao? Có phải não anh bị úng nước rồi không hả?”.

Bùi Nguyên Minh nghiêm túc nói: “Tôi không hiểu quan niệm của Đế quốc Ba Tư các người, tôi cũng không biết hai chữ Tổ quốc ở Đế quốc Ba Tư đại diện cho điều gì. Nhưng mà ở Đại Hạ chúng tôi, hàng triệu nhà hợp thành một đất nước, có đất nước thì mới có nhà. Trong mắt tôi, nhà chính là Tổ quốc, mà Tổ quốc cũng chính là nhà. Cô gây khó dễ cho Tổ quốc tôi thì cũng là đang gây khó dễ với tôi”.

Bùi Nguyên Minh không thèm để ý đến sự tức giận của Tứ công chúa, hờ hững mở miệng: “Vì đất nước, tôi có thể quang minh chính đại bóp chết Lý Liên Kiệt, tôi không sợ bị người khác chỉ trỏ, cũng chẳng có tí áp lực nào. Đương nhiên, nếu cô cảm thấy khó chịu thì cô có thể kháng nghị, cũng có thể sai người đến cứu viện. Nhưng mà tốt nhất là cô nên nhanh tay chút, bởi vì cô không có nhiều thời gian lắm đâu”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom